Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra
Chương 28: Cô Có Lỗi Với Hắn
Nguỵ Thừa Trạch
15/03/2024
“Em còn rất nhiều việc phải làm, cái này không thể để lâu.”
“Được.”
Qua một lát.
Hắn lại nói “Trong nhà không phải có máy tính trường học phát cho sao? Vì sao không để về nhà rồi làm, hôm nay tôi tan ca đã chờ em rất lâu, gửi tin nhắn em cũng không trả lời.”
“Em rất bận, Khánh Liêu.”
Hắn không nói nữa, an tĩnh mà ngồi một chỗ.
Thật lâu sau.
“Em có phải không muốn về nhà không?”
Hoa Cẩn không nói chuyện, hắn ngẩng đầu nhìn thân ảnh cô, sống lưng đơn bạc rũ xuống, cúi đầu gõ chữ lúc nhanh lúc chậm.
Ngay sau đó là một trận âm thanh hít hít cái mũi đầy uỷ khuất.
Phát hiện ra cô đang khóc, Tịch Khánh Liêu rất nhanh đứng dậy liền đi qua “Cẩn Cẩn.”
Hoa Cẩn xoay người che mặt lại, tránh né hắn đυ.ng vào.
“Anh cứ mặc kệ em, em muốn một mình ở đây làm việc. Lần sau anh có thể đừng tới trường học tìm em nữa được không? Xin anh đấy!”
“Vì cái gì, tôi không rõ!” Hắn thanh âm luống cuống “Có chuyện gì không thể cùng tôi nói sao? Em biết rõ tôi lo lắng như vậy, vì sao lại muốn tra tấn tôi! Có phải em không còn muốn ở bên tôi nữa không?”
“Đừng nói nữa, em không có.”
“Vậy sao em lại không muốn về nhà? Không trả lời tin nhắn của tôi?”
“Ô em xin anh đừng nói nữa mà!”
Cô thình lình bọc phát tính tình, cầm tập tài liệu ném lên người hắn, khóc thút thít bả vai run rẩy, Tịch Khánh Liêu lần đầu tiên thấy cô tức giận như vậy, vốn dĩ hắn đến trường tìm cô cũng đã một bụng uỷ khuất bên trong rồi.
“Vì sao vậy Cẩn Cẩn?”
“Tôi không rõ làm sao em lại tức giận như vậy? Có phải có người ăn hϊếp em không? Em không nói cho tôi, tôi làm sao biết được đây! Tôi cũng rất khó chịu, tôi ở nhà chờ em đến rất lâu.”
“Em không biết.”
Cánh tay cô chống lên bàn, rốt cuộc kiên trì không được che mặt khóc lớn, ô oa tiếng khóc, hắn nghe qua, xưa nay chưa từng có ủy khuất đến vậy.
Mắt thấy nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra, thân thể run rẩy, tiếng khóc hoảng hốt lại vô lực.
“Em rất đau, Khánh Liêu em cũng muốn chấp nhận anh có hai cái nhân cách, anh căn bản không biết em có bao nhiêu khó chịu, anh thì lúc này lúc khác. Thậm chí mỗi ngày em đều lo lắng sợ hãi đề phòng anh không biết khi nào sẽ lại đánh em, có thể hay không vĩnh viên sẽ phải chịu bạo lực gia đình, sợ rằng đứa bé được sinh ra anh cũng sẽ đánh nó.”
Đôi tay hắn vươn ra rồi chậm rãi buông xuống, rũ ở hai bên hông.
Hai mắt trống rỗng, lần đầu tiên cảm thấy thì ra chính mình có thể bất lực như vậy.
“Tôi không nghĩ sẽ mãi thế này, cũng rất muốn thay đổi, tôi quả thực có lỗi với em, xin lỗi em thật nhiều.”
“Trước đến giờ em đều làm gì có lỗi với tôi hết Cẩn Cẩn.”
Mỗi một lần cô khóc âm thanh đó như tảng đá kéo hắn xuống vực sâu.
“Nếu em cảm thấy cùng tôi ở bên nhau quá mệt mỏi, chúng ta có thể tách ra.”
Cô khóc thanh âm rất lớn, khống chế không được phát tiết ra hết thảy, Tịch Khánh Liêu cúi đầu, áy náy đến hốc mắt cũng đỏ lên.
“Tôi nói thật, Cẩn Cẩn, em không cần xin lỗi tôi, em cũng có thể yên tâm rời đi, nếu em cảm thấy hiện tại quá mệt mỏi.”
Hoa Cẩn bắt lấy ống tay áo, hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy cô nước mắt theo gương mặt chảy xuống, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, muốn lấy lòng hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không liên quan, Khánh Liêu, em không mệt mỏi, những lời này nghẹn ở trong lòng em lâu lắm rồi, em quá kích động nhưng cũng không muốn cùng anh tách ra, anh toàn tâm toàn ý yêu em không phải sao? Em cũng rất yêu anh.”
Cô mỗi một câu đều thật nhẹ nhàng nói ra, giống như cơn gió có thể thổi tan mây, không thể nắm chắc ở trong lòng bàn tay.
Thậm chí có thể cảm nhận được, quan hệ giữa bọn họ đã có chút vết nứt.
“Được.”
Qua một lát.
Hắn lại nói “Trong nhà không phải có máy tính trường học phát cho sao? Vì sao không để về nhà rồi làm, hôm nay tôi tan ca đã chờ em rất lâu, gửi tin nhắn em cũng không trả lời.”
“Em rất bận, Khánh Liêu.”
Hắn không nói nữa, an tĩnh mà ngồi một chỗ.
Thật lâu sau.
“Em có phải không muốn về nhà không?”
Hoa Cẩn không nói chuyện, hắn ngẩng đầu nhìn thân ảnh cô, sống lưng đơn bạc rũ xuống, cúi đầu gõ chữ lúc nhanh lúc chậm.
Ngay sau đó là một trận âm thanh hít hít cái mũi đầy uỷ khuất.
Phát hiện ra cô đang khóc, Tịch Khánh Liêu rất nhanh đứng dậy liền đi qua “Cẩn Cẩn.”
Hoa Cẩn xoay người che mặt lại, tránh né hắn đυ.ng vào.
“Anh cứ mặc kệ em, em muốn một mình ở đây làm việc. Lần sau anh có thể đừng tới trường học tìm em nữa được không? Xin anh đấy!”
“Vì cái gì, tôi không rõ!” Hắn thanh âm luống cuống “Có chuyện gì không thể cùng tôi nói sao? Em biết rõ tôi lo lắng như vậy, vì sao lại muốn tra tấn tôi! Có phải em không còn muốn ở bên tôi nữa không?”
“Đừng nói nữa, em không có.”
“Vậy sao em lại không muốn về nhà? Không trả lời tin nhắn của tôi?”
“Ô em xin anh đừng nói nữa mà!”
Cô thình lình bọc phát tính tình, cầm tập tài liệu ném lên người hắn, khóc thút thít bả vai run rẩy, Tịch Khánh Liêu lần đầu tiên thấy cô tức giận như vậy, vốn dĩ hắn đến trường tìm cô cũng đã một bụng uỷ khuất bên trong rồi.
“Vì sao vậy Cẩn Cẩn?”
“Tôi không rõ làm sao em lại tức giận như vậy? Có phải có người ăn hϊếp em không? Em không nói cho tôi, tôi làm sao biết được đây! Tôi cũng rất khó chịu, tôi ở nhà chờ em đến rất lâu.”
“Em không biết.”
Cánh tay cô chống lên bàn, rốt cuộc kiên trì không được che mặt khóc lớn, ô oa tiếng khóc, hắn nghe qua, xưa nay chưa từng có ủy khuất đến vậy.
Mắt thấy nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra, thân thể run rẩy, tiếng khóc hoảng hốt lại vô lực.
“Em rất đau, Khánh Liêu em cũng muốn chấp nhận anh có hai cái nhân cách, anh căn bản không biết em có bao nhiêu khó chịu, anh thì lúc này lúc khác. Thậm chí mỗi ngày em đều lo lắng sợ hãi đề phòng anh không biết khi nào sẽ lại đánh em, có thể hay không vĩnh viên sẽ phải chịu bạo lực gia đình, sợ rằng đứa bé được sinh ra anh cũng sẽ đánh nó.”
Đôi tay hắn vươn ra rồi chậm rãi buông xuống, rũ ở hai bên hông.
Hai mắt trống rỗng, lần đầu tiên cảm thấy thì ra chính mình có thể bất lực như vậy.
“Tôi không nghĩ sẽ mãi thế này, cũng rất muốn thay đổi, tôi quả thực có lỗi với em, xin lỗi em thật nhiều.”
“Trước đến giờ em đều làm gì có lỗi với tôi hết Cẩn Cẩn.”
Mỗi một lần cô khóc âm thanh đó như tảng đá kéo hắn xuống vực sâu.
“Nếu em cảm thấy cùng tôi ở bên nhau quá mệt mỏi, chúng ta có thể tách ra.”
Cô khóc thanh âm rất lớn, khống chế không được phát tiết ra hết thảy, Tịch Khánh Liêu cúi đầu, áy náy đến hốc mắt cũng đỏ lên.
“Tôi nói thật, Cẩn Cẩn, em không cần xin lỗi tôi, em cũng có thể yên tâm rời đi, nếu em cảm thấy hiện tại quá mệt mỏi.”
Hoa Cẩn bắt lấy ống tay áo, hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy cô nước mắt theo gương mặt chảy xuống, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, muốn lấy lòng hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không liên quan, Khánh Liêu, em không mệt mỏi, những lời này nghẹn ở trong lòng em lâu lắm rồi, em quá kích động nhưng cũng không muốn cùng anh tách ra, anh toàn tâm toàn ý yêu em không phải sao? Em cũng rất yêu anh.”
Cô mỗi một câu đều thật nhẹ nhàng nói ra, giống như cơn gió có thể thổi tan mây, không thể nắm chắc ở trong lòng bàn tay.
Thậm chí có thể cảm nhận được, quan hệ giữa bọn họ đã có chút vết nứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.