Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra
Chương 33: Em Thật Sự Đã ℕɠɵạı Ŧìиh Sao?
Nguỵ Thừa Trạch
15/03/2024
Cô đứng tại chỗ chậm chạp không nhúc nhích, Đinh Tử Trạc điều chỉnh chân máy.
“Cô giáo đừng ép tôi phải ra tay. Nếu cô giáo không muốn tự mình ngồi xuống thì có lẽ thân thể phải chịu chút đau đớn đấy!”
Đinh Tử Trạc bật camera lên, ống kính hướng về phía nữ nhân đang quay lưng lại với ánh trăng. Do hoàn cảnh xung quanh mờ ảo nên ống kính tự động lấy nét khuôn mặt cô, đường nét trên gương mặt trở nên rõ ràng hơn trên màn hình, khuôn mặt thanh tú tinh xảo dần được phác họa ra.
“Cô chỉ cần ngồi trên chiếc ghế đó thừa nhận bản thân là người phụ nữ lăng loàn, đã có bạn trai rồi nhưng vẫn đi dụ dỗ người đàn ông khác, chỉ cần nói ra sự thật, nói cho mọi người biết cô đã dụ dỗ thầy ấy như thế nào, đã ép thầy ấy phải bỏ đi ra sao!”
“Tôi đã nói với em rồi, sự thật không như lời em nói! Tôi không có dụ dỗ anh ấy, A Khanh cũng là tự mình quyết định rời đi.”
Đôi mắt cậu ta rũ xuống, vẻ mặt trở nên hung ác “Không cho cô nói những lời này! Cô ngồi lên đó, tôi kêu cô ngồi lên!”
Đinh Tử Trạc định chạy tới kéo cô, Hoa Cẩn vội vàng chạy đi chỗ khác, xoay người duỗi tay muốn giữ khoảng cách với cậu ta, trong lòng hoảng hốt không biết phải làm sao.
“Đinh Tử Trạc tôi biết cậu thích giáo sư A Khanh nhiều như thế nào, nhưng cậu không thể cứ như vậy mà định tội tôi.”
“Miệng cô chỉ toàn nói lời dối trá!” Hắn đá cái ghế ngã xuống đất phát ra một tiếng vang thật lớn.
“Nếu đã không muốn ngồi, thì cứ quỳ xuống đất đi!”
Trước phản ứng mãnh liệt của thiếu niên, cô bị sức lực kinh người của cậu ta dọa sợ, tay Đinh Tử Trạc túm lấy bả vai cô, chân bị đá một cái thật đau, bên vai bị đè ép bắt buộc cô phải quỳ xuống.
Đinh Tử Trạc bóp chặt mặt Hoa Cẩn, kéo tóc để mặt cô đối diện với ống kính máy ảnh, cậu ta không ngừng nghiến răng lặp lại.
“Nói! Nói đi, nói cho mọi người đều biết là cô dụ dỗ thầy ấy, nói ra!”
Mặt kính camera tối đen, giống như một khẩu súng nhắm thẳng vào trán cô.
Hoa Cẩn không nói lời nào, nhịn đau bị hắn túm tóc, cô nhìn người thiếu niên trước mắt với vẻ mặt lãnh đạm, nhìn cậu ta gầm nhẹ, trên người phát ra dương quang nhưng do dồn nén đã lâu mà trở nên tăm tối, vì tức giận mà nước bọt không ngừng phun ra tung tóe “Nói!”
Bọn họ giằng co một hồi, cuối cùng Đinh Tử Trạc tức giận cười một tiếng.
“Cô không muốn nói phải không, cho rằng tôi không có biện pháp sao? Đừng quên cô còn có đứa con trong bụng.”
“Cô thật giống tiện nhân! Giáo sư A Khanh nơi nào kém hơn bạn trai cô, cư nhiên biến thầy ấy trở thành kẻ thứ ba, ép thầy ấy đến tình trạng này, chết tiệt!”
Nhìn thấy phản ứng thờ ơ của cô, vẻ mặt không thay đổi giống như một thay ma, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy vô tội mà nhìn chằm chằm cậu ta. Hô hấp của Đinh Tử Trạc không ngừng phập phồng, túm lấy kéo cô vào phòng ngủ.
“Để tôi xem cô còn có thể mạnh miệng đến khi nào!”
Hắn khóa cửa nhốt cô lại.
Có lẽ là muốn bỏ đói để cô khuất phục, Hoa Cẩn nằm ở trên giường, vuốt ve cái bụng đã bắt đầu kêu.
Cô có thể cảm nhận được bụng mình đã lớn hơn trước một chút, có lẽ đứa nhỏ bên trong vẫn ổn, vẫn luôn không ngừng phát triển. Nghĩ đến điều này, bất giác tâm trạng cô đã vui lên rất nhiều.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài trời bắt đầu trắng xóa, cô đói đến không chịu nổi, yếu ớt chống tay đứng lên, nhìn thấy trên đầu giường có một khung ảnh.
Nam nhân mặc tây trang màu đen đứng ở trên khán đài diễn thuyết, nhướng mày vừa lòng, miệng áp vào microphone, môi mỏng khẽ mở. Cách ăn mặc chững chạc chứa đầy hơi thở trí thức mang đến cho người đối diện cảm giác như một quý ông lịch thiệp.
Cô cầm khung ảnh lên, để dưới tầm mắt của mình.
Đây chính là lần đầu tiên cô gặp A Khanh không lâu sau khi đến trường. Lúc ấy cô ngồi ở dưới khán đài, không nghĩ tới Đinh Tử Trạc đã chụp lại hình ảnh của anh.
Hoa Cẩn không muốn tốn quá nhiều sức lực để nhớ lại, cô nằm trên giường muốn ngủ, với sự hiểu biết của mình về Đinh Tử Trạc, cậu ta sẽ không thể ra tay tàn nhẫn với cô, cho dù là muốn ‘tẩy trắng’ giúp A Khanh, cũng tuyệt đối sẽ không để cô chết đói.
Bầu trời ngoài cửa sổ lại từ ngày chuyển sang đêm.
Đinh Tử Trạc tổng cộng đã đến đây ba lần, mỗi lần đều thấy bộ dáng thà chết chứ không mở miệng cầu xin của cô, lại hờn dỗi mà khóa cửa lại.
Liền như vậy chịu đựng một ngày, lại qua đến ngày hôm sau.
Cô vừa đói vừa chóng mặt, cổ họng khô khốc rất khó chịu nuốt một ngụm nước bọt thôi cũng rất khó khăn.
Hình như đã xuất hiện ảo giác, cô mơ thấy A Khanh đau lòng ôm lấy mình, nói lời xin lỗi với cô sau đó đưa cô rời khỏi nơi này.
“A Khanh, A Khanh!”
Đôi mắt đen nhánh sáng ngời khẽ cong lên mang theo ý cười, giống như hai vầng trăng nhỏ, ý thức mông lung mà ôm chặt cánh tay hắn.
Bên môi chạm nhẹ vào miệng chai, cô có thể cảm nhận được là nước khoáng, vội vàng ngẩng đầu lên, khát vọng mà nuốt xuống, chai nước cũng dần nghiêng, không bao lâu đã uống hết nửa chai, bọt nước không kịp nuốt xuống theo khóe miệng lăn xuống cổ áo.
Khi mí mắt lại lần nữa mở ra, cô liền bắt gặp một đôi mắt đan phượng sắc bén.
“Khánh Liêu?” Cô yếu ớt gọi hắn.
“Tôi ở đây!”
Đây không phải là mơ.
“Làm sao anh tìm được em?” Cô đã tỉnh táo hơn.
“Là Đinh Tử Trạc nói cho tôi biết.”
Tịch Khánh Liêu bế cô đặt lên sô pha, cô vẫn còn ở trong căn hộ cao cấp này.
“Cẩn Cẩn, A Khanh là ai?”
Hoa Cẩn mở miệng, lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Bệnh của tôi lại tái phát nữa phải không?” Tịch Khánh Liêu vô lực bất an “Không muốn nói cũng không sao!”
Hắn từ trong túi lấy ra tờ giấy đưa cho cô xem, trên đó có ghi: Hoa Cẩn nɠɵạı ŧìиɧ cùng nam nhân khác.
“Cái này hẳn là một nhân cách khác đã viết cho tôi, điều hắn nói là thật sao?”
Đôi mắt Tịch Khánh Liêu tràn ngập nghiêm túc nhìn cô, không muốn bỏ lỡ bất kỳ tia cảm xúc nào.
“Đúng không, Hoa Cẩn?”
“Em, em, không có cách nào giải thích, anh hãy tin em….”
“Được, tôi tin tưởng em.” Hắn lại cất mảnh giấy vào trong túi, như để tự an ủi chính mình “Em sẽ không nói dối tôi, cho nên tôi chờ em nguyện ý nói cho tôi biết mọi chuyện, tôi vẫn luôn ở đây.”
Giống như một miếng xương cá mắc trong cổ họng, bị đâm đến nhói lên, đau đến muốn khóc.
Hắn cúi đầu, nước mắt lưng tròng nhìn vết bầm tím trên bắp chân cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve “Đi được không? Chúng ta….cùng về nhà.”
Tịch Khánh Liêu vẫn không kìm được, âm thanh nghẹn ngào, vội vàng nuốt nước bọt muốn cho cơn xúc động qua đi, nhưng hắn làm không được.
Ngồi xổm nơi đó bất lực lau nước mắt.
“Tôi thực sự không có cách nào tự lừa gạt bản thân.”
“Em có thể nói cho tôi biết, em thực sự đã nɠɵạı ŧìиɧ sao?”
“Hoa Cẩn, làm ơn, nói cho tôi biết đáp án làm tôi vui có được không, em nói đi!”
Khóe miệng khô khốc của cô run lên “Không, em không có.”
Hắn lau đi nước mắt, dùng sức gật đầu, sau đó đột nhiên đứng dậy sợ cô sẽ nhìn thấy mình khóc.
“Được, chúng ta về nhà.”
“Cô giáo đừng ép tôi phải ra tay. Nếu cô giáo không muốn tự mình ngồi xuống thì có lẽ thân thể phải chịu chút đau đớn đấy!”
Đinh Tử Trạc bật camera lên, ống kính hướng về phía nữ nhân đang quay lưng lại với ánh trăng. Do hoàn cảnh xung quanh mờ ảo nên ống kính tự động lấy nét khuôn mặt cô, đường nét trên gương mặt trở nên rõ ràng hơn trên màn hình, khuôn mặt thanh tú tinh xảo dần được phác họa ra.
“Cô chỉ cần ngồi trên chiếc ghế đó thừa nhận bản thân là người phụ nữ lăng loàn, đã có bạn trai rồi nhưng vẫn đi dụ dỗ người đàn ông khác, chỉ cần nói ra sự thật, nói cho mọi người biết cô đã dụ dỗ thầy ấy như thế nào, đã ép thầy ấy phải bỏ đi ra sao!”
“Tôi đã nói với em rồi, sự thật không như lời em nói! Tôi không có dụ dỗ anh ấy, A Khanh cũng là tự mình quyết định rời đi.”
Đôi mắt cậu ta rũ xuống, vẻ mặt trở nên hung ác “Không cho cô nói những lời này! Cô ngồi lên đó, tôi kêu cô ngồi lên!”
Đinh Tử Trạc định chạy tới kéo cô, Hoa Cẩn vội vàng chạy đi chỗ khác, xoay người duỗi tay muốn giữ khoảng cách với cậu ta, trong lòng hoảng hốt không biết phải làm sao.
“Đinh Tử Trạc tôi biết cậu thích giáo sư A Khanh nhiều như thế nào, nhưng cậu không thể cứ như vậy mà định tội tôi.”
“Miệng cô chỉ toàn nói lời dối trá!” Hắn đá cái ghế ngã xuống đất phát ra một tiếng vang thật lớn.
“Nếu đã không muốn ngồi, thì cứ quỳ xuống đất đi!”
Trước phản ứng mãnh liệt của thiếu niên, cô bị sức lực kinh người của cậu ta dọa sợ, tay Đinh Tử Trạc túm lấy bả vai cô, chân bị đá một cái thật đau, bên vai bị đè ép bắt buộc cô phải quỳ xuống.
Đinh Tử Trạc bóp chặt mặt Hoa Cẩn, kéo tóc để mặt cô đối diện với ống kính máy ảnh, cậu ta không ngừng nghiến răng lặp lại.
“Nói! Nói đi, nói cho mọi người đều biết là cô dụ dỗ thầy ấy, nói ra!”
Mặt kính camera tối đen, giống như một khẩu súng nhắm thẳng vào trán cô.
Hoa Cẩn không nói lời nào, nhịn đau bị hắn túm tóc, cô nhìn người thiếu niên trước mắt với vẻ mặt lãnh đạm, nhìn cậu ta gầm nhẹ, trên người phát ra dương quang nhưng do dồn nén đã lâu mà trở nên tăm tối, vì tức giận mà nước bọt không ngừng phun ra tung tóe “Nói!”
Bọn họ giằng co một hồi, cuối cùng Đinh Tử Trạc tức giận cười một tiếng.
“Cô không muốn nói phải không, cho rằng tôi không có biện pháp sao? Đừng quên cô còn có đứa con trong bụng.”
“Cô thật giống tiện nhân! Giáo sư A Khanh nơi nào kém hơn bạn trai cô, cư nhiên biến thầy ấy trở thành kẻ thứ ba, ép thầy ấy đến tình trạng này, chết tiệt!”
Nhìn thấy phản ứng thờ ơ của cô, vẻ mặt không thay đổi giống như một thay ma, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy vô tội mà nhìn chằm chằm cậu ta. Hô hấp của Đinh Tử Trạc không ngừng phập phồng, túm lấy kéo cô vào phòng ngủ.
“Để tôi xem cô còn có thể mạnh miệng đến khi nào!”
Hắn khóa cửa nhốt cô lại.
Có lẽ là muốn bỏ đói để cô khuất phục, Hoa Cẩn nằm ở trên giường, vuốt ve cái bụng đã bắt đầu kêu.
Cô có thể cảm nhận được bụng mình đã lớn hơn trước một chút, có lẽ đứa nhỏ bên trong vẫn ổn, vẫn luôn không ngừng phát triển. Nghĩ đến điều này, bất giác tâm trạng cô đã vui lên rất nhiều.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài trời bắt đầu trắng xóa, cô đói đến không chịu nổi, yếu ớt chống tay đứng lên, nhìn thấy trên đầu giường có một khung ảnh.
Nam nhân mặc tây trang màu đen đứng ở trên khán đài diễn thuyết, nhướng mày vừa lòng, miệng áp vào microphone, môi mỏng khẽ mở. Cách ăn mặc chững chạc chứa đầy hơi thở trí thức mang đến cho người đối diện cảm giác như một quý ông lịch thiệp.
Cô cầm khung ảnh lên, để dưới tầm mắt của mình.
Đây chính là lần đầu tiên cô gặp A Khanh không lâu sau khi đến trường. Lúc ấy cô ngồi ở dưới khán đài, không nghĩ tới Đinh Tử Trạc đã chụp lại hình ảnh của anh.
Hoa Cẩn không muốn tốn quá nhiều sức lực để nhớ lại, cô nằm trên giường muốn ngủ, với sự hiểu biết của mình về Đinh Tử Trạc, cậu ta sẽ không thể ra tay tàn nhẫn với cô, cho dù là muốn ‘tẩy trắng’ giúp A Khanh, cũng tuyệt đối sẽ không để cô chết đói.
Bầu trời ngoài cửa sổ lại từ ngày chuyển sang đêm.
Đinh Tử Trạc tổng cộng đã đến đây ba lần, mỗi lần đều thấy bộ dáng thà chết chứ không mở miệng cầu xin của cô, lại hờn dỗi mà khóa cửa lại.
Liền như vậy chịu đựng một ngày, lại qua đến ngày hôm sau.
Cô vừa đói vừa chóng mặt, cổ họng khô khốc rất khó chịu nuốt một ngụm nước bọt thôi cũng rất khó khăn.
Hình như đã xuất hiện ảo giác, cô mơ thấy A Khanh đau lòng ôm lấy mình, nói lời xin lỗi với cô sau đó đưa cô rời khỏi nơi này.
“A Khanh, A Khanh!”
Đôi mắt đen nhánh sáng ngời khẽ cong lên mang theo ý cười, giống như hai vầng trăng nhỏ, ý thức mông lung mà ôm chặt cánh tay hắn.
Bên môi chạm nhẹ vào miệng chai, cô có thể cảm nhận được là nước khoáng, vội vàng ngẩng đầu lên, khát vọng mà nuốt xuống, chai nước cũng dần nghiêng, không bao lâu đã uống hết nửa chai, bọt nước không kịp nuốt xuống theo khóe miệng lăn xuống cổ áo.
Khi mí mắt lại lần nữa mở ra, cô liền bắt gặp một đôi mắt đan phượng sắc bén.
“Khánh Liêu?” Cô yếu ớt gọi hắn.
“Tôi ở đây!”
Đây không phải là mơ.
“Làm sao anh tìm được em?” Cô đã tỉnh táo hơn.
“Là Đinh Tử Trạc nói cho tôi biết.”
Tịch Khánh Liêu bế cô đặt lên sô pha, cô vẫn còn ở trong căn hộ cao cấp này.
“Cẩn Cẩn, A Khanh là ai?”
Hoa Cẩn mở miệng, lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Bệnh của tôi lại tái phát nữa phải không?” Tịch Khánh Liêu vô lực bất an “Không muốn nói cũng không sao!”
Hắn từ trong túi lấy ra tờ giấy đưa cho cô xem, trên đó có ghi: Hoa Cẩn nɠɵạı ŧìиɧ cùng nam nhân khác.
“Cái này hẳn là một nhân cách khác đã viết cho tôi, điều hắn nói là thật sao?”
Đôi mắt Tịch Khánh Liêu tràn ngập nghiêm túc nhìn cô, không muốn bỏ lỡ bất kỳ tia cảm xúc nào.
“Đúng không, Hoa Cẩn?”
“Em, em, không có cách nào giải thích, anh hãy tin em….”
“Được, tôi tin tưởng em.” Hắn lại cất mảnh giấy vào trong túi, như để tự an ủi chính mình “Em sẽ không nói dối tôi, cho nên tôi chờ em nguyện ý nói cho tôi biết mọi chuyện, tôi vẫn luôn ở đây.”
Giống như một miếng xương cá mắc trong cổ họng, bị đâm đến nhói lên, đau đến muốn khóc.
Hắn cúi đầu, nước mắt lưng tròng nhìn vết bầm tím trên bắp chân cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve “Đi được không? Chúng ta….cùng về nhà.”
Tịch Khánh Liêu vẫn không kìm được, âm thanh nghẹn ngào, vội vàng nuốt nước bọt muốn cho cơn xúc động qua đi, nhưng hắn làm không được.
Ngồi xổm nơi đó bất lực lau nước mắt.
“Tôi thực sự không có cách nào tự lừa gạt bản thân.”
“Em có thể nói cho tôi biết, em thực sự đã nɠɵạı ŧìиɧ sao?”
“Hoa Cẩn, làm ơn, nói cho tôi biết đáp án làm tôi vui có được không, em nói đi!”
Khóe miệng khô khốc của cô run lên “Không, em không có.”
Hắn lau đi nước mắt, dùng sức gật đầu, sau đó đột nhiên đứng dậy sợ cô sẽ nhìn thấy mình khóc.
“Được, chúng ta về nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.