Chương 7: Không Tin Tưởng
Đan Hy
02/02/2024
Không khí ở trong văn phòng có chút im lặng đến nghẹt thở, khoảng chừng 3 phút sau thì anh mới đi lại ghế sofa ngồi xuống còn Yến Chi thì ngồi ở
kế bên..
" Hôm nay sao cô đến trễ vậy "
" Tôi đến siêu thị mua một ít đồ "
" Lại nói dối,cô đi tằng tịu với thằng nào " Khải Phong đè mạnh đôi đũa xuống bàn,tạo ra một âm thanh lớn khiến cho có chút giật mình..
Ngày hôm nay anh ấy lại muốn kiếm chuyện nữa sao, mỗi ngày trôi qua đúng là không có ngày nào được yên ổn mà.
" Tôi không có làm gì sau lưng anh hết "
" Hừ,cô được lắm dám đánh Lý Tiêu vậy mà bây giờ còn đi dan díu với thằng khác nữa.Lạc Yến Chi cô định cắm cho tôi mấy cái sừng đây "
Hoá ra là anh ấy lo cho Lý Tiêu,sợ cô ấy đau.Còn về chuyện dan díu mập mờ chắc là do cô ta vẽ thêm rồi..
" Tôi đã nói là không có rồi,tại sao anh lại không tin tôi chứ "
" Cô đáng để tôi tin sao "
" Nếu đã biết trước đáp án vậy thì đừng hỏi những câu vô ích như vậy nữa "
" Cô..cô được lắm..ngày hôm nay không những phản bội lại tôi mà cô còn dám cải lại nữa.."
" Lạc Yến Chi cô mau biến về nhà cho tôi, ngày hôm nay cô không được ăn cơm,mau về nhà làm việc đi "
" Anh quá đáng lắm,sau này anh sẽ hối hận. Tôi đã nói là tôi không có đánh cô ta, tôi không có cắm sừng anh..vậy mà "
Yến Chi ngập ngừng một hồi lâu rồi cũng lau nước mắt,sau đó thì cô cũng nhanh chóng rời khỏi đây.Khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc anh phát tiết,anh đập phá đồ đạc ở trong văn phòng,bữa trưa cũng bị anh quăng vào thùng rác.Tại sao mình lại bận tâm về cô ta chứ,đúng là điên thật rồi..
Du Trực ở bên ngoài nghe thấy được tiếng la hét của sếp thì anh ta cũng biết được là Yến Chi vừa mới chọc giận người đàn ông này.Dạo gần đây tâm trạng của sếp cứ lên xuống thất thường làm cho người trợ lý như Du Trực cũng đau đầu không kém chứ nói chi là mấy nhân viên ở phòng ban,bản hợp đồng,báo cáo nào vừa mới đem vào thì cũng bị trả về còn không thì sẽ quăng sang một bên,bây giờ nhìn qua nhìn lại số tài liệu đã được chất cao như núi luôn rồi...
" Du Trực....Du Trực..."
" Dạ sếp cho gọi em.."
" Cậu mau đi điều tra xem ngày hôm nay Lạc Yến Chi đã đi đâu và làm gì "
" Dạ vâng "
Du Trực nhận lệnh xong thì cũng rời đi sau đó,lúc này Khải Phong đưa tay vào trong túi quần lấy cho mình một điếu thuộc lá.Chưa bao giờ tâm trạng anh lại tệ hại và đi xuống đến như vậy, ngày hôm nay không hiểu sao anh lại tức giận và không kiềm được lòng của mình..
" Lạc Yến Chi rốt cuộc cô là người như thế nào "
....
Yến Chi sau khi về đến nhà thì lao đầu vào công việc,Đàm Khải Phong không cho cô ăn cơm thì không ăn,bởi vì cô không muốn chọc giận anh nữa.Cho đến chiều thì bụng cô cứ liên tục biểu tình,nó cứ cồn cào khiến cho Yến Chi vô cùng khó chịu,mặt mày thì trắng bệt..
" Yến Chi hay là cháu ăn một chút gì đi,cậu chủ sẽ không biết đâu "
" Dạ cháu không sao đâu bác,bác đừng lo "
Riết rồi thì ông cũng không hiểu nổi được hai con người này nữa,một người thứ ngang ngạnh cứng đầu còn một người thì âm thầm chịu đựng.Nhưng liệu chuyện này sẽ tiếp diễn đến bao giờ đây..
Yến Chi sau khi làm vườn xong thì cô đi vào nhà rửa bát và dọn phòng khách.Mấy công việc này cô đã làm quen tay cho nên cô làm rất là nhanh..
'" Yeah... cuối cùng cũng đã xong "
Ở văn phòng,qua màn hình camera anh có thể thấy được nụ cười của cô. Nhưng mỗi khi hai người đối diện với nhau thì anh chưa từng thấy một nụ cười nào cả,lúc nào cũng buồn rầu và bi thảm giống như ở nhà đang có tang vậy..
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng,bởi vì sống trong một căn nhà toàn là sự khinh khi và dẻ bỉu,vậy thử hỏi xem cô có vui được hay không đây..Đã vậy người mà cô yêu nhất lúc nào cũng chán ghét và hận thù cô nữa,vậy cho nên Yến Chi lúc nào cũng chỉ biết buồn rầu và rơi nước mắt mà thôi...
Khải Phong xem được 5 phút thì cũng tắt camera rồi mở máy tính lên tiếp tục làm việc.Bây giờ đã hơn 2 giờ chiều rồi cho nên Khải Phong cũng tranh thủ làm nhanh một chút,bởi vì buổi tối anh còn phải đi gặp đối tác để ký hợp đồng nữa...
" Hôm nay sao cô đến trễ vậy "
" Tôi đến siêu thị mua một ít đồ "
" Lại nói dối,cô đi tằng tịu với thằng nào " Khải Phong đè mạnh đôi đũa xuống bàn,tạo ra một âm thanh lớn khiến cho có chút giật mình..
Ngày hôm nay anh ấy lại muốn kiếm chuyện nữa sao, mỗi ngày trôi qua đúng là không có ngày nào được yên ổn mà.
" Tôi không có làm gì sau lưng anh hết "
" Hừ,cô được lắm dám đánh Lý Tiêu vậy mà bây giờ còn đi dan díu với thằng khác nữa.Lạc Yến Chi cô định cắm cho tôi mấy cái sừng đây "
Hoá ra là anh ấy lo cho Lý Tiêu,sợ cô ấy đau.Còn về chuyện dan díu mập mờ chắc là do cô ta vẽ thêm rồi..
" Tôi đã nói là không có rồi,tại sao anh lại không tin tôi chứ "
" Cô đáng để tôi tin sao "
" Nếu đã biết trước đáp án vậy thì đừng hỏi những câu vô ích như vậy nữa "
" Cô..cô được lắm..ngày hôm nay không những phản bội lại tôi mà cô còn dám cải lại nữa.."
" Lạc Yến Chi cô mau biến về nhà cho tôi, ngày hôm nay cô không được ăn cơm,mau về nhà làm việc đi "
" Anh quá đáng lắm,sau này anh sẽ hối hận. Tôi đã nói là tôi không có đánh cô ta, tôi không có cắm sừng anh..vậy mà "
Yến Chi ngập ngừng một hồi lâu rồi cũng lau nước mắt,sau đó thì cô cũng nhanh chóng rời khỏi đây.Khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc anh phát tiết,anh đập phá đồ đạc ở trong văn phòng,bữa trưa cũng bị anh quăng vào thùng rác.Tại sao mình lại bận tâm về cô ta chứ,đúng là điên thật rồi..
Du Trực ở bên ngoài nghe thấy được tiếng la hét của sếp thì anh ta cũng biết được là Yến Chi vừa mới chọc giận người đàn ông này.Dạo gần đây tâm trạng của sếp cứ lên xuống thất thường làm cho người trợ lý như Du Trực cũng đau đầu không kém chứ nói chi là mấy nhân viên ở phòng ban,bản hợp đồng,báo cáo nào vừa mới đem vào thì cũng bị trả về còn không thì sẽ quăng sang một bên,bây giờ nhìn qua nhìn lại số tài liệu đã được chất cao như núi luôn rồi...
" Du Trực....Du Trực..."
" Dạ sếp cho gọi em.."
" Cậu mau đi điều tra xem ngày hôm nay Lạc Yến Chi đã đi đâu và làm gì "
" Dạ vâng "
Du Trực nhận lệnh xong thì cũng rời đi sau đó,lúc này Khải Phong đưa tay vào trong túi quần lấy cho mình một điếu thuộc lá.Chưa bao giờ tâm trạng anh lại tệ hại và đi xuống đến như vậy, ngày hôm nay không hiểu sao anh lại tức giận và không kiềm được lòng của mình..
" Lạc Yến Chi rốt cuộc cô là người như thế nào "
....
Yến Chi sau khi về đến nhà thì lao đầu vào công việc,Đàm Khải Phong không cho cô ăn cơm thì không ăn,bởi vì cô không muốn chọc giận anh nữa.Cho đến chiều thì bụng cô cứ liên tục biểu tình,nó cứ cồn cào khiến cho Yến Chi vô cùng khó chịu,mặt mày thì trắng bệt..
" Yến Chi hay là cháu ăn một chút gì đi,cậu chủ sẽ không biết đâu "
" Dạ cháu không sao đâu bác,bác đừng lo "
Riết rồi thì ông cũng không hiểu nổi được hai con người này nữa,một người thứ ngang ngạnh cứng đầu còn một người thì âm thầm chịu đựng.Nhưng liệu chuyện này sẽ tiếp diễn đến bao giờ đây..
Yến Chi sau khi làm vườn xong thì cô đi vào nhà rửa bát và dọn phòng khách.Mấy công việc này cô đã làm quen tay cho nên cô làm rất là nhanh..
'" Yeah... cuối cùng cũng đã xong "
Ở văn phòng,qua màn hình camera anh có thể thấy được nụ cười của cô. Nhưng mỗi khi hai người đối diện với nhau thì anh chưa từng thấy một nụ cười nào cả,lúc nào cũng buồn rầu và bi thảm giống như ở nhà đang có tang vậy..
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng,bởi vì sống trong một căn nhà toàn là sự khinh khi và dẻ bỉu,vậy thử hỏi xem cô có vui được hay không đây..Đã vậy người mà cô yêu nhất lúc nào cũng chán ghét và hận thù cô nữa,vậy cho nên Yến Chi lúc nào cũng chỉ biết buồn rầu và rơi nước mắt mà thôi...
Khải Phong xem được 5 phút thì cũng tắt camera rồi mở máy tính lên tiếp tục làm việc.Bây giờ đã hơn 2 giờ chiều rồi cho nên Khải Phong cũng tranh thủ làm nhanh một chút,bởi vì buổi tối anh còn phải đi gặp đối tác để ký hợp đồng nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.