Chương 16: Vong xuyên cũng không ngăn được chấp niệm
Wanted
09/02/2023
Mộ Bạch rất thờ ơ nói:
- Ta không muốn thành hôn đấy! Người có giỏi thì đi mà làm tân lang, không thì bảo hắn cũng được - Mộ Bạch chỉ vào Tử Mặc, cười rất bất thiện - Dù sao hắn cũng đẹp trai hơn ngươi.
Ta rất tức giận, cầm hòn đá bên cạnh ném vào người hắn, không hiểu sao hôm nay hắn lại trầm tĩnh như vậy, cũng chẳng buồn phản ứng lại ta.
- Muội muội ta thích ngươi như vậy, nếu ngươi không thích muội ấy, sao ngay từ đầu không phản đối hôn sự này chứ? Ngươi làm như vậy làm làm lỡ dở đời của muội ấy đó.
Không biết Mộ Bạch bị lời nào của ta kích thích mà nói:
- Người đồng ý cũng không phải ta, người nàng thích cũng không phải ta, sao ta phải lấy nàng ta chứ? Tiểu tử, ngươi nghe có hiểu không? Chính ta nghe còn không hiểu đây này.
Bỏ lại lời này, hắn từ trên cây nhảy xuống, xoay người rời đi. Ta nhìn bóng hắn, lại hỏi Tử Mặc:
- Ngươi có hiểu không?
Tử Mặc trầm ngâm rồi mới hỏi lại ta:
- Nàng có biết sao trông Mộ Bạch lại có tướng đoản mệnh không?
Ta lắc đầu, Tử Mặc lại nói tiếp:
- 7 hồn 2 phách, hắn chỉ có 6 hồn.
Chỉ có 6 hồn? Thiếu mất 1 hồn, hồn thể yếu ớt, tự nhiên thân thể cũng yếu ớt. Thế thì sao chứ? Ta nhìn Tử Mặc, ánh mắt thay câu hỏi, Tử Mặc sắc mặt hơi ngưng trọng trả lời:
- Như hắn rất dễ bị hồn thể khác mượn tạm thân xác.
- Ý của ngươi là hắn bi một hồn thể nhập vào thân xác và hồn thể ấy là người muội muội thích, cũng là người tán đồng hôn sự, Mộ Bạch biết chuyện ấy nên mới không muốn lấy Lưu Nhiên nữa sao?
- Có lẽ vậy!
- Hầy! Mọi chuyện phức tạp quá! Ta phải nói với biểu muội thế nào đây? Với cả nếu bây giờ tên nhóc Mộ Bạch không chịu lấy muội ấy thì phải làm sao?
- Chuyện này thì nàng yên tâm! Sẽ không có chuyện đó đâu.
Tử Mặc đột nhiên nắm lấy tay ta, hắn lại dùng thuấn di, xuất hiện trước mắt Mộ Bạch. Mộ Bạch nhìn chúng ta, khách sáo nói:
- Lưu công tử và Tử Mặc công tử, ta còn phải đi chuẩn bị hôn lễ.
Ta nhíu mày nhìn Mộc Bạch trước mặt:
- Ngươi không phải Mộ Bạch, Mộc Bạch không biết tên của Tử Mặc, ngươi là ai?
Mộ Bạch nhìn ta, lại nhìn Tử Mặc đang nắm chặt tay ta, đột nhiên cười ha hả:
- Là ai cũng còn quan trọng sao? Tiểu Nhiên còn đang đợi ta, 2 vị tốt hơn đừng cản trở - Hắn quay lưng đi, để lại một câu - Ta với nàng ấy là thật lòng, hai người không cần lo lắng.
Hắn bước đi, tà áo cưới đỏ thẫm tung bay trong gió như ẩn như hiện. Vốn hắn không phải là kẻ của thế giới này, vẻ đẹp của hắn cũng hư vô như vậy. Tử Mặc vẫn còn đang nắm tay ta, giọng hắn vang lên chẳng rõ là cảm thán hay thở dài:
- Vong xuyên cũng không ngăn được chấp niệm, có lẽ là kẻ cố chấp nhất trong nghìn năm trở lại đây.
- Là sao?
- Người hắn phát ra âm khí nặng nề, có lẽ đã uống qua nước sông quên!
- Nước sông quên?
Tử Mặc xoa nhẹ lên tóc ta, chậm rãi nói:
- Hẳn là nàng đã từng nghe qua "Hoàng tuyền, bỉ ngạn vong xuyên lưu - Hồng trần ái hận độ vãng liễu" chứ?
Ta gật đầu, hắn lại nói tiếp:
- Cứ độ trăng rằm, các linh hồn sẽ được ánh trăng gột rửa, lại vào kiếp luân hồi. Vì thế linh hồn ấy chỉ lưu lạc trong nhân gian nhiều lắm một tháng, thời gian quá ngắn ngủi để quên đi kiếp người.
Ta nhớ đến Hải Đường, nàng ở lại dương gian 5 năm nên đã quên rất nhiều thứ nhưng ở dương thế một tháng sau khi chết lại chẳng quên được bao nhiêu.
- Thế nên khi vào kiếp luân hồi, họ được uống canh Mạnh Bà, được nấu từ nước sông Vong Xuyên để quên đi tiền kiếp. Thế nhưng, kẻ ban nãy, dù đã uống nước Vong Xuyên nhưng không hề quên đi.
- Tại sao lại thế?
- Tại vì quá bi thương nên vẫn nhớ, bởi vì quá cố chấp nên không chịu quên đi, bởi vì khắc cốt ghi tâm. Những kẻ như vậy không thể để vào kiếp luân hồi, chỉ đành bỉ mặc hắn vất vưởng dương gian, mặc cho thời không bào mòn đi ký ức còn xót lại.
- Thế tại sao hắn lại muốn cưới biểu muội. Chẳng lẽ..
- Nàng ta chính là chuyển kiếp của người mà hắn không thể quên. Hắn vẫn luôn đi tìm dù mình chỉ là một âm hồn bất tiêu bất tán. Có lẽ hắn sẽ dùng thân thể của Mộ Bạch mà thực hiện mong muốn của mình.
- Hắn định thay thế Mộ Bạch sao? Thế Mộc Bạch phải làm thế nào đây? Chết sao?
- Ừ! Có lẽ sau này sẽ không còn Mộ Bạch xưa kia nữa.
Tử Mặc thở dài còn lòng ta lại khó chịu vô cùng, kẻ kia là người mà Lưu Nhiên thích, nếu hắn thay thế Mộ Bạch, muội ấy sẽ rất hạnh phúc. Chỉ là, Mộ Bạch sẽ vĩnh viễn biến mất, không một ai hay biết, ta không muốn điều đó xảy ra. Dù Mộ Bạch la kẻ muốn tát ta lệch mặt thì hắn cũng không đáng phải chết như thế. Còn người kia nên đi theo đúng kiếp luân hồi, nên quên hết tất cả, không vương vấn thế gian.
- Ta không muốn thành hôn đấy! Người có giỏi thì đi mà làm tân lang, không thì bảo hắn cũng được - Mộ Bạch chỉ vào Tử Mặc, cười rất bất thiện - Dù sao hắn cũng đẹp trai hơn ngươi.
Ta rất tức giận, cầm hòn đá bên cạnh ném vào người hắn, không hiểu sao hôm nay hắn lại trầm tĩnh như vậy, cũng chẳng buồn phản ứng lại ta.
- Muội muội ta thích ngươi như vậy, nếu ngươi không thích muội ấy, sao ngay từ đầu không phản đối hôn sự này chứ? Ngươi làm như vậy làm làm lỡ dở đời của muội ấy đó.
Không biết Mộ Bạch bị lời nào của ta kích thích mà nói:
- Người đồng ý cũng không phải ta, người nàng thích cũng không phải ta, sao ta phải lấy nàng ta chứ? Tiểu tử, ngươi nghe có hiểu không? Chính ta nghe còn không hiểu đây này.
Bỏ lại lời này, hắn từ trên cây nhảy xuống, xoay người rời đi. Ta nhìn bóng hắn, lại hỏi Tử Mặc:
- Ngươi có hiểu không?
Tử Mặc trầm ngâm rồi mới hỏi lại ta:
- Nàng có biết sao trông Mộ Bạch lại có tướng đoản mệnh không?
Ta lắc đầu, Tử Mặc lại nói tiếp:
- 7 hồn 2 phách, hắn chỉ có 6 hồn.
Chỉ có 6 hồn? Thiếu mất 1 hồn, hồn thể yếu ớt, tự nhiên thân thể cũng yếu ớt. Thế thì sao chứ? Ta nhìn Tử Mặc, ánh mắt thay câu hỏi, Tử Mặc sắc mặt hơi ngưng trọng trả lời:
- Như hắn rất dễ bị hồn thể khác mượn tạm thân xác.
- Ý của ngươi là hắn bi một hồn thể nhập vào thân xác và hồn thể ấy là người muội muội thích, cũng là người tán đồng hôn sự, Mộ Bạch biết chuyện ấy nên mới không muốn lấy Lưu Nhiên nữa sao?
- Có lẽ vậy!
- Hầy! Mọi chuyện phức tạp quá! Ta phải nói với biểu muội thế nào đây? Với cả nếu bây giờ tên nhóc Mộ Bạch không chịu lấy muội ấy thì phải làm sao?
- Chuyện này thì nàng yên tâm! Sẽ không có chuyện đó đâu.
Tử Mặc đột nhiên nắm lấy tay ta, hắn lại dùng thuấn di, xuất hiện trước mắt Mộ Bạch. Mộ Bạch nhìn chúng ta, khách sáo nói:
- Lưu công tử và Tử Mặc công tử, ta còn phải đi chuẩn bị hôn lễ.
Ta nhíu mày nhìn Mộc Bạch trước mặt:
- Ngươi không phải Mộ Bạch, Mộc Bạch không biết tên của Tử Mặc, ngươi là ai?
Mộ Bạch nhìn ta, lại nhìn Tử Mặc đang nắm chặt tay ta, đột nhiên cười ha hả:
- Là ai cũng còn quan trọng sao? Tiểu Nhiên còn đang đợi ta, 2 vị tốt hơn đừng cản trở - Hắn quay lưng đi, để lại một câu - Ta với nàng ấy là thật lòng, hai người không cần lo lắng.
Hắn bước đi, tà áo cưới đỏ thẫm tung bay trong gió như ẩn như hiện. Vốn hắn không phải là kẻ của thế giới này, vẻ đẹp của hắn cũng hư vô như vậy. Tử Mặc vẫn còn đang nắm tay ta, giọng hắn vang lên chẳng rõ là cảm thán hay thở dài:
- Vong xuyên cũng không ngăn được chấp niệm, có lẽ là kẻ cố chấp nhất trong nghìn năm trở lại đây.
- Là sao?
- Người hắn phát ra âm khí nặng nề, có lẽ đã uống qua nước sông quên!
- Nước sông quên?
Tử Mặc xoa nhẹ lên tóc ta, chậm rãi nói:
- Hẳn là nàng đã từng nghe qua "Hoàng tuyền, bỉ ngạn vong xuyên lưu - Hồng trần ái hận độ vãng liễu" chứ?
Ta gật đầu, hắn lại nói tiếp:
- Cứ độ trăng rằm, các linh hồn sẽ được ánh trăng gột rửa, lại vào kiếp luân hồi. Vì thế linh hồn ấy chỉ lưu lạc trong nhân gian nhiều lắm một tháng, thời gian quá ngắn ngủi để quên đi kiếp người.
Ta nhớ đến Hải Đường, nàng ở lại dương gian 5 năm nên đã quên rất nhiều thứ nhưng ở dương thế một tháng sau khi chết lại chẳng quên được bao nhiêu.
- Thế nên khi vào kiếp luân hồi, họ được uống canh Mạnh Bà, được nấu từ nước sông Vong Xuyên để quên đi tiền kiếp. Thế nhưng, kẻ ban nãy, dù đã uống nước Vong Xuyên nhưng không hề quên đi.
- Tại sao lại thế?
- Tại vì quá bi thương nên vẫn nhớ, bởi vì quá cố chấp nên không chịu quên đi, bởi vì khắc cốt ghi tâm. Những kẻ như vậy không thể để vào kiếp luân hồi, chỉ đành bỉ mặc hắn vất vưởng dương gian, mặc cho thời không bào mòn đi ký ức còn xót lại.
- Thế tại sao hắn lại muốn cưới biểu muội. Chẳng lẽ..
- Nàng ta chính là chuyển kiếp của người mà hắn không thể quên. Hắn vẫn luôn đi tìm dù mình chỉ là một âm hồn bất tiêu bất tán. Có lẽ hắn sẽ dùng thân thể của Mộ Bạch mà thực hiện mong muốn của mình.
- Hắn định thay thế Mộ Bạch sao? Thế Mộc Bạch phải làm thế nào đây? Chết sao?
- Ừ! Có lẽ sau này sẽ không còn Mộ Bạch xưa kia nữa.
Tử Mặc thở dài còn lòng ta lại khó chịu vô cùng, kẻ kia là người mà Lưu Nhiên thích, nếu hắn thay thế Mộ Bạch, muội ấy sẽ rất hạnh phúc. Chỉ là, Mộ Bạch sẽ vĩnh viễn biến mất, không một ai hay biết, ta không muốn điều đó xảy ra. Dù Mộ Bạch la kẻ muốn tát ta lệch mặt thì hắn cũng không đáng phải chết như thế. Còn người kia nên đi theo đúng kiếp luân hồi, nên quên hết tất cả, không vương vấn thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.