Chương 22: Huyết Hưu Thư !
Huỳnh Cẩm Hân
10/06/2024
“ Nực cười, ta mà lại cần ngươi rủ lòng ban phát cho cái gọi là cơ hội sao? Chính ta sẽ tự tạo ra cơ hội cho mình!”
Dương Khắc Chân trong tay từ lâu đã cầm sẵn trâm bạc, đầu trâm sắt nhọn đã đợi sẵn để thưởng thức yết hầu của hắn. Hàn Vân Dung cười thống khổ, tay thuận nắm chặt lấy tay đang cầm hung khí của nàng chỉ cần dùng một chút lực ngay lập tức chiếc trâm bạc đã rơi khỏi tay nàng.
“ Quả thật trẫm có hứa sẽ cho nàng cơ hội, nhưng không phải bây giờ!”
Hàn Vân Dung không tranh cãi với nàng, hắn dứt khoát uống một hơi đã hết chén canh, chén canh không tử tế đặt lên bàn mà tùy tiện mặc cho nó rơi vỡ vụn xuống nền, Tiểu Hoa bên ngoài nghe tiếng động lòng lo vô cùng chỉ đáng trách kẻ bước vào lại chính là Hàn Vân Dung, khi không có lệnh bất kì kẻ nào tiến vào đều xử tội chết. Hàn Vân Dung khoá chặt hai tay nàng, tay còn lại bóp lấy miệng nàng ép buộc nàng phải mở miệng, Dương Khắc Chân kháng cự trong bất lực, dù là người luyện võ từ nhỏ nhưng suy cho cùng vẫn là cơ thể của nữ nhân, hơn nữa võ nghệ của hắn lại còn cao hơn nàng mấy bậc. Dương Khắc Chân bị cưỡng chế mở miệng, Hàn Vân Dung ngay lập tức đã chạm môi với nàng, hắn từng chút một đưa dòng canh lê ấm áp chảy xuống cổ họng nàng, canh lê thường ngày thanh mát hôm nay chỉ toàn vị đắng chát, Dương Khắc Chân đau đớn ghì cắn lấy môi hắn. Dù bị cắn đến chảy máu nhưng hắn vẫn không buông, mãi đến khi canh lê trong miệng được uống hết.
“ Sao ngươi không giết ta đi? Hà cớ gì phải giữ ta lại rồi chà đạp ta?”
Nhìn Dương Khắc Chân run rẩy, đôi mắt lấp lánh ánh lệ, Hàn Vân Dung tự khắc tăng khoảng cách với nàng. Trong mắt của nàng lúc này chắc hẳn hắn có thua cả loài cầm thú.
Nếu đã trót mang vai diễn chi bằng hắn cùng nàng diễn trọn vở kịch bi thương này… Hận hắn, có lẽ may ra nàng mới có động lực để sống sót.
“ Từ trước đến giờ trẫm vẫn là như vậy, chẳng qua là do nàng nhận ra quá trễ, mỗi ngày trẫm đều sẽ đến đây để quan sát nàng nếu nàng không ăn trẫm sẽ lại dùng miệng để bón cho nàng!”
Hàn Vân Dung rời đi, bước đi nặng trĩu, nhanh chóng không nhìn ra được biểu cảm bỏ lại một Dương Khắc Chân đang thống khổ gào thét điên tiết trong Mộc Đình cung. Tiểu Hoa hối hả chạy vào chỉ thấy một khung cảnh bừa bộn, trên đệm là một Bách Hoa phi đang dùng trâm để tự làm đau bản thân mình…
“ Nương nương…người…”
“ Tiểu Hoa, giúp ta lấy giấy bút…”
…
Trên bàn đã chuẩn bị đầy đủ những thứ mà Dương Khắc Chân cần, Giấy trắng được đặt ngay ngắn. Mực đã được mài chỉ chờ nàng nâng bút. Dương Khắc Chân nhìn tờ giấy trên bàn rơi nước mắt, nàng dùng dao nhỏ bên cạnh cắt đứt tay lấy máu làm mực, từ dòng từng chữ đề ra đều mang tâm tư, nỗi hận của nàng…
( Ngày hôm sau)
Như lời đã hứa, hôm nay Hàn Vân Dung vẫn ghé Mộc Đình cung để quan sát chế độ sinh hoạt của Dương Khắc Chân. Vừa bước vào phòng, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là tờ hưu thư được viết bằng máu đặt ngay ngắn trên bàn. Hàn Vân Dung kìm nén, tim hắn đau đớn khó thở như vạn tiễn xuyên tâm. Hàn Vân Dung cầm tờ hưu thư trên tay gượng cười.
“ Thật không ngờ có một ngày thiên tử của một nước lại bị chính phi tử của mình chối bỏ!”
Hàn Vân Dung gắp huyết hưu thư cẩn trọng bỏ vào tay áo, hắn vẫn không quên nhiệm vụ của mình đến đây, Hàn Vân Dung vẫy tay lệnh cho Tiểu Hoa đem thức ăn đến. Thức ăn được bày biện đẹp mắt trên bàn, Hàn Vân Dung tuỳ tiện chọn một món đút cho nàng. Lần này, chưa đợi Hàn Vân Dung dùng hạ sách, Dương Khắc Chân đã chủ động giành lấy chén cháo trên tay hắn ăn một hơi hết sạch.
“ Đúng ý người rồi chứ? Dù ngươi không đồng ý hưu thư thì Dương Khắc Chân ta đến chết cũng không có một phu quân bất nhân như ngươi!”
(Nhưng với ta thì cả đời này nàng chính là thê tử duy nhất trong lòng…)
Vài lời muốn thốt nhưng không thể cất lời, Hàn Vân Dung hết thảy đều dồn nén xuống, những lời này có nói cũng chẳng có ý nghĩa…
“ Nếu đã biết như vậy thì đừng phí công viết thêm tờ hưu thê nào nữa, ngoan ngoãn ở lại làm phi tử của trẫm đi!”
“ Hôn quân, bạo chúa!”
Hàn Vân Dung mỉm cười, những tưởng hôm nay có thể ở cạnh nàng lâu hơn một chút nhưng nhiệm vụ lại bị nàng thúc đẩy kết thúc nhanh chóng, hắn đã không còn lý do gì để ở lại. Hàn Vân Dung một mình lủi thủi đến thư phòng, hắn đóng cửa lệnh cho quân lính lẫn thái dám không cần theo vào, chỉ một mình hắn thắp chiếc hồng lạp nhỏ le lói trên bàn. Hàn Vân Dung chậm rãi lấy trong ống tay áo tờ hưu thư mà Dương Khắc Chân đã viết, cần mẫn sờ từng chữ từng từ trên đó…
“ A Chân, nàng hận trẫm đến như vậy sao?”
Hàn Vân Dung đau khổ cười nhạt, nụ cười hắn trên môi nhưng nước mắt đã lả chả rơi ướt đẫm tờ hưu thư…
Dương Khắc Chân trong tay từ lâu đã cầm sẵn trâm bạc, đầu trâm sắt nhọn đã đợi sẵn để thưởng thức yết hầu của hắn. Hàn Vân Dung cười thống khổ, tay thuận nắm chặt lấy tay đang cầm hung khí của nàng chỉ cần dùng một chút lực ngay lập tức chiếc trâm bạc đã rơi khỏi tay nàng.
“ Quả thật trẫm có hứa sẽ cho nàng cơ hội, nhưng không phải bây giờ!”
Hàn Vân Dung không tranh cãi với nàng, hắn dứt khoát uống một hơi đã hết chén canh, chén canh không tử tế đặt lên bàn mà tùy tiện mặc cho nó rơi vỡ vụn xuống nền, Tiểu Hoa bên ngoài nghe tiếng động lòng lo vô cùng chỉ đáng trách kẻ bước vào lại chính là Hàn Vân Dung, khi không có lệnh bất kì kẻ nào tiến vào đều xử tội chết. Hàn Vân Dung khoá chặt hai tay nàng, tay còn lại bóp lấy miệng nàng ép buộc nàng phải mở miệng, Dương Khắc Chân kháng cự trong bất lực, dù là người luyện võ từ nhỏ nhưng suy cho cùng vẫn là cơ thể của nữ nhân, hơn nữa võ nghệ của hắn lại còn cao hơn nàng mấy bậc. Dương Khắc Chân bị cưỡng chế mở miệng, Hàn Vân Dung ngay lập tức đã chạm môi với nàng, hắn từng chút một đưa dòng canh lê ấm áp chảy xuống cổ họng nàng, canh lê thường ngày thanh mát hôm nay chỉ toàn vị đắng chát, Dương Khắc Chân đau đớn ghì cắn lấy môi hắn. Dù bị cắn đến chảy máu nhưng hắn vẫn không buông, mãi đến khi canh lê trong miệng được uống hết.
“ Sao ngươi không giết ta đi? Hà cớ gì phải giữ ta lại rồi chà đạp ta?”
Nhìn Dương Khắc Chân run rẩy, đôi mắt lấp lánh ánh lệ, Hàn Vân Dung tự khắc tăng khoảng cách với nàng. Trong mắt của nàng lúc này chắc hẳn hắn có thua cả loài cầm thú.
Nếu đã trót mang vai diễn chi bằng hắn cùng nàng diễn trọn vở kịch bi thương này… Hận hắn, có lẽ may ra nàng mới có động lực để sống sót.
“ Từ trước đến giờ trẫm vẫn là như vậy, chẳng qua là do nàng nhận ra quá trễ, mỗi ngày trẫm đều sẽ đến đây để quan sát nàng nếu nàng không ăn trẫm sẽ lại dùng miệng để bón cho nàng!”
Hàn Vân Dung rời đi, bước đi nặng trĩu, nhanh chóng không nhìn ra được biểu cảm bỏ lại một Dương Khắc Chân đang thống khổ gào thét điên tiết trong Mộc Đình cung. Tiểu Hoa hối hả chạy vào chỉ thấy một khung cảnh bừa bộn, trên đệm là một Bách Hoa phi đang dùng trâm để tự làm đau bản thân mình…
“ Nương nương…người…”
“ Tiểu Hoa, giúp ta lấy giấy bút…”
…
Trên bàn đã chuẩn bị đầy đủ những thứ mà Dương Khắc Chân cần, Giấy trắng được đặt ngay ngắn. Mực đã được mài chỉ chờ nàng nâng bút. Dương Khắc Chân nhìn tờ giấy trên bàn rơi nước mắt, nàng dùng dao nhỏ bên cạnh cắt đứt tay lấy máu làm mực, từ dòng từng chữ đề ra đều mang tâm tư, nỗi hận của nàng…
( Ngày hôm sau)
Như lời đã hứa, hôm nay Hàn Vân Dung vẫn ghé Mộc Đình cung để quan sát chế độ sinh hoạt của Dương Khắc Chân. Vừa bước vào phòng, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là tờ hưu thư được viết bằng máu đặt ngay ngắn trên bàn. Hàn Vân Dung kìm nén, tim hắn đau đớn khó thở như vạn tiễn xuyên tâm. Hàn Vân Dung cầm tờ hưu thư trên tay gượng cười.
“ Thật không ngờ có một ngày thiên tử của một nước lại bị chính phi tử của mình chối bỏ!”
Hàn Vân Dung gắp huyết hưu thư cẩn trọng bỏ vào tay áo, hắn vẫn không quên nhiệm vụ của mình đến đây, Hàn Vân Dung vẫy tay lệnh cho Tiểu Hoa đem thức ăn đến. Thức ăn được bày biện đẹp mắt trên bàn, Hàn Vân Dung tuỳ tiện chọn một món đút cho nàng. Lần này, chưa đợi Hàn Vân Dung dùng hạ sách, Dương Khắc Chân đã chủ động giành lấy chén cháo trên tay hắn ăn một hơi hết sạch.
“ Đúng ý người rồi chứ? Dù ngươi không đồng ý hưu thư thì Dương Khắc Chân ta đến chết cũng không có một phu quân bất nhân như ngươi!”
(Nhưng với ta thì cả đời này nàng chính là thê tử duy nhất trong lòng…)
Vài lời muốn thốt nhưng không thể cất lời, Hàn Vân Dung hết thảy đều dồn nén xuống, những lời này có nói cũng chẳng có ý nghĩa…
“ Nếu đã biết như vậy thì đừng phí công viết thêm tờ hưu thê nào nữa, ngoan ngoãn ở lại làm phi tử của trẫm đi!”
“ Hôn quân, bạo chúa!”
Hàn Vân Dung mỉm cười, những tưởng hôm nay có thể ở cạnh nàng lâu hơn một chút nhưng nhiệm vụ lại bị nàng thúc đẩy kết thúc nhanh chóng, hắn đã không còn lý do gì để ở lại. Hàn Vân Dung một mình lủi thủi đến thư phòng, hắn đóng cửa lệnh cho quân lính lẫn thái dám không cần theo vào, chỉ một mình hắn thắp chiếc hồng lạp nhỏ le lói trên bàn. Hàn Vân Dung chậm rãi lấy trong ống tay áo tờ hưu thư mà Dương Khắc Chân đã viết, cần mẫn sờ từng chữ từng từ trên đó…
“ A Chân, nàng hận trẫm đến như vậy sao?”
Hàn Vân Dung đau khổ cười nhạt, nụ cười hắn trên môi nhưng nước mắt đã lả chả rơi ướt đẫm tờ hưu thư…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.