Chương 16: Không Còn Quan Trọng!
Huỳnh Cẩm Hân
10/06/2024
“ Hoàng thượng, nô tì thỉnh an hoàng thượng!”
Nghe giọng Tiểu Hoa run rẩy, Dương Khắc Chân tỉnh giấc nàng vén màn thăm dò. Người đến cung là Hàn Vân Dung, Hàn Vân Dung cả người đều là mùi rượu, trước đến giờ nàng chưa từng nhìn hắn với dáng vẻ bất cần như vậy.
“ Cút ra ngoài!”
Đôi mắt sắt nhọn như dao của hắn như xuyên thẳng vào tim nàng, Hàn Vân Dung thẳng thừng quát đuổi Tiểu Hoa ra ngoài, một kẻ vốn máu lạnh như hắn dù là nam hay nữ nhi đều không phân biệt, từ trước đến giờ chưa từng dùng lời hoa mĩ chỉ duy nhất với mình nàng...
“ Hoàng thượng, người quá chén rồi. Thần đem canh giải rượu cho người!”
Dương Khắc Chân đỡ Hàn Vân Dung ngồi nghỉ, bản thân nàng vì muốn tránh mặt hắn mà rối rít tìm đường chạy đến ngự thiện phòng. Dương Khắc Chân đi chưa được nữa bước đã bị hắn níu lại, bàn tay to lớn dùng một lực đủ mạnh khiến nàng đau đớn, hắn cúi đầu xuống bàn, cứ vậy mà im lặng giữ chặt nàng suốt nửa canh giờ.
Nhìn hắn, thâm tâm nàng như tranh đấu. Những tủi thân, những hy vọng gửi gắm cho hắn đều bị phủi sạch, những uất ức đó chỉ muốn tất thảy đều trút trọn cho hắn... ấy vậy mà, cuối cùng vẫn là không thể nói. Nàng không thể ngăn cản được trái tim hắn thích một người khác không phải mình.
“ Hoàng thượng, đêm đã khuya mời người lui về an nghỉ tránh ảnh hưởng đến long thể!”
Dương Khắc Chân lạnh lùng phủi tay, hắn vẫn cố níu mặc cho nàng ra sức. Bàn tay nhỏ nhắn có phần thô ráp vì binh khí của nàng đỏ tấy lên vì hắn. Hàn Vân Dung trong mắt của nàng bây giờ đã không còn là lang quân, hắn chỉ còn là một bạch nguyệt quang sáng rực rỡ trong lòng nàng... mãi mãi không thể có được.
“ A Chân, tại sao chứ? Tại sao lại không phản kháng?”
Hàn Vân Dung như phát tiết, hắn đứng sầm lên nhanh chóng dùng thân thể rắn rỏi như đá núi của mình khống chế Dương Khắc Chân. Hàn Vân Dung áp đảo nàng xuống bàng, hai tay hắn lần nữa giữ chặt hai tay nàng. Mặt đối mặt, mắt chạm mắt hoàn cảnh ngượng ngùng khiến Dương Khắc Chân choáng đến khó thở, nhìn gương mặt ngà ngà say của Hàn Vân Dung Dương Khắc Chân nhắm mắt, nàng đã hình dung ra tình huống xấu nhất xảy đến... nàng sẵn sàng cắn lưỡi tự vẫn nếu hắn xúc phạm mình....
( tách tách)
Một giọt, hai giọt rơi nhòa trên chiếc má đang ửng đỏ của Dương Khắc Chân, không gian im lặng đến kì quái. Dương Khắc Chân cảm nhận lực tay không còn mạnh như trước nữa, nàng mở hờ đôi mắt thăm dò tình hình, nhìn nam nhân đang trước mặt mình toàn thân nàng như tê liệt, trái tim quặng lên từng nhịp đau đớn. Kẻ cầm binh chiếm lĩnh giang sơn như Hàn Vân Dung vậy mà hôm nay ở trước mặt nàng say khướt rồi bật khóc như một đứa trẻ...
“ A Chân, chỉ cần là nàng trẫm đều tin dù là viễn vông nhất, Chỉ cần là nàng thôi!”
Dương Khắc Chân nhìn đôi mắt ngấn lệ của hắn nấc nghẹn, với hắn nàng là ngoại lệ duy nhất, với nàng hắn cũng quan trọng như vậy. Dương Khắc Chân không quan tâm ngoài kia họ có truyền tai nhau về mình lẳng lơ như thế nào thứ nào quan tâm chính là cảm xúc của Hàn Vân Dung, Dương Khắc Chân nhiều lần muốn thú nhận với hắn rằng mình chưa từng phản bội hắn ấy nhưng mà... Nàng không có bằng chứng, lời nói chỉ là nói suông... Hắn có thể tin nàng sao? Hay sau đó chỉ còn là ngờ vực?
“ Hoàng thượng, chuyện của chúng ta đã không thể trở lại như trước nữa. Tất cả những chuyện xảy ra với thần đều không còn quan trọng nữa!”
Thứ sau cùng khiến Dương Khắc Chân buông bỏ vẫn chính là thứ tình cảm mơ hồ không rõ ràng giữa nàng và hắn... Với nàng, trái tim hắn đã chứa hình bóng của một người khác, việc nàng cố gắng minh oan cho bản thân thì cũng không còn ý nghĩa. Trận chiến tình cảm này, nàng đã thua hoàn toàn.
Lời nói của Dương Khắc Chân dường như đã đánh bại hoàn toàn tâm trí của Hàn Vân Dung, toàn thân hắn như đơ cứng, tê tê dại dại mất hết sức lực. Hàn Vân Dung thôi chế ngự nàng, đêm nay khi đứng trước mặt nàng với bộ dạng thê thảm này hắn đã từ bỏ đi tôn nghiêm của một vị vua tất cả chỉ muốn cứu vãn lại mối quan hệ đang trên bờ vực tan vỡ này, dường như tình cảm của hắn dành cho nàng ngày càng không thể kiểm soát, bản thân bị phũ phàng đến ngây dại nhưng trái tim vẫn thôi thúc hắn đừng bỏ cuộc. Hàn Vân Dung lần nữa cố gắng, hắn ôm chặt nàng vào lòng dùng thân thể đang run rẩy của mình ủi an trái tim tổn thương của Dương Khắc Chân.
Hai trái tim như hoà làm một, khoản cách gần đến mức nàng cũng có thể nghe được nhịp tim đang thổn thức của hắn. Dương Khắc Chân không vùng vẫy, nàng nhắm mắt cằm tựa vào vai hắn, cảm nhận từng chút hơi ấm trên thân thể của hắn.
“ A Chân, trẫm xin lỗi nàng là trẫm không tốt, trẫm không thể cho nàng một danh phận như lời đã hứa. Thật sự rất xin lỗi nàng!”
Giọt nước tràn ly. Tất thảy uất ức nàng chịu đựng cúi cùng cũng vỡ oà trên vai hắn, Dương Khắc Chân bật khóc, hàng phòng ngự của nàng cuối cùng cũng bị hắn làm cho cảm động mà tan vỡ.
Nghe giọng Tiểu Hoa run rẩy, Dương Khắc Chân tỉnh giấc nàng vén màn thăm dò. Người đến cung là Hàn Vân Dung, Hàn Vân Dung cả người đều là mùi rượu, trước đến giờ nàng chưa từng nhìn hắn với dáng vẻ bất cần như vậy.
“ Cút ra ngoài!”
Đôi mắt sắt nhọn như dao của hắn như xuyên thẳng vào tim nàng, Hàn Vân Dung thẳng thừng quát đuổi Tiểu Hoa ra ngoài, một kẻ vốn máu lạnh như hắn dù là nam hay nữ nhi đều không phân biệt, từ trước đến giờ chưa từng dùng lời hoa mĩ chỉ duy nhất với mình nàng...
“ Hoàng thượng, người quá chén rồi. Thần đem canh giải rượu cho người!”
Dương Khắc Chân đỡ Hàn Vân Dung ngồi nghỉ, bản thân nàng vì muốn tránh mặt hắn mà rối rít tìm đường chạy đến ngự thiện phòng. Dương Khắc Chân đi chưa được nữa bước đã bị hắn níu lại, bàn tay to lớn dùng một lực đủ mạnh khiến nàng đau đớn, hắn cúi đầu xuống bàn, cứ vậy mà im lặng giữ chặt nàng suốt nửa canh giờ.
Nhìn hắn, thâm tâm nàng như tranh đấu. Những tủi thân, những hy vọng gửi gắm cho hắn đều bị phủi sạch, những uất ức đó chỉ muốn tất thảy đều trút trọn cho hắn... ấy vậy mà, cuối cùng vẫn là không thể nói. Nàng không thể ngăn cản được trái tim hắn thích một người khác không phải mình.
“ Hoàng thượng, đêm đã khuya mời người lui về an nghỉ tránh ảnh hưởng đến long thể!”
Dương Khắc Chân lạnh lùng phủi tay, hắn vẫn cố níu mặc cho nàng ra sức. Bàn tay nhỏ nhắn có phần thô ráp vì binh khí của nàng đỏ tấy lên vì hắn. Hàn Vân Dung trong mắt của nàng bây giờ đã không còn là lang quân, hắn chỉ còn là một bạch nguyệt quang sáng rực rỡ trong lòng nàng... mãi mãi không thể có được.
“ A Chân, tại sao chứ? Tại sao lại không phản kháng?”
Hàn Vân Dung như phát tiết, hắn đứng sầm lên nhanh chóng dùng thân thể rắn rỏi như đá núi của mình khống chế Dương Khắc Chân. Hàn Vân Dung áp đảo nàng xuống bàng, hai tay hắn lần nữa giữ chặt hai tay nàng. Mặt đối mặt, mắt chạm mắt hoàn cảnh ngượng ngùng khiến Dương Khắc Chân choáng đến khó thở, nhìn gương mặt ngà ngà say của Hàn Vân Dung Dương Khắc Chân nhắm mắt, nàng đã hình dung ra tình huống xấu nhất xảy đến... nàng sẵn sàng cắn lưỡi tự vẫn nếu hắn xúc phạm mình....
( tách tách)
Một giọt, hai giọt rơi nhòa trên chiếc má đang ửng đỏ của Dương Khắc Chân, không gian im lặng đến kì quái. Dương Khắc Chân cảm nhận lực tay không còn mạnh như trước nữa, nàng mở hờ đôi mắt thăm dò tình hình, nhìn nam nhân đang trước mặt mình toàn thân nàng như tê liệt, trái tim quặng lên từng nhịp đau đớn. Kẻ cầm binh chiếm lĩnh giang sơn như Hàn Vân Dung vậy mà hôm nay ở trước mặt nàng say khướt rồi bật khóc như một đứa trẻ...
“ A Chân, chỉ cần là nàng trẫm đều tin dù là viễn vông nhất, Chỉ cần là nàng thôi!”
Dương Khắc Chân nhìn đôi mắt ngấn lệ của hắn nấc nghẹn, với hắn nàng là ngoại lệ duy nhất, với nàng hắn cũng quan trọng như vậy. Dương Khắc Chân không quan tâm ngoài kia họ có truyền tai nhau về mình lẳng lơ như thế nào thứ nào quan tâm chính là cảm xúc của Hàn Vân Dung, Dương Khắc Chân nhiều lần muốn thú nhận với hắn rằng mình chưa từng phản bội hắn ấy nhưng mà... Nàng không có bằng chứng, lời nói chỉ là nói suông... Hắn có thể tin nàng sao? Hay sau đó chỉ còn là ngờ vực?
“ Hoàng thượng, chuyện của chúng ta đã không thể trở lại như trước nữa. Tất cả những chuyện xảy ra với thần đều không còn quan trọng nữa!”
Thứ sau cùng khiến Dương Khắc Chân buông bỏ vẫn chính là thứ tình cảm mơ hồ không rõ ràng giữa nàng và hắn... Với nàng, trái tim hắn đã chứa hình bóng của một người khác, việc nàng cố gắng minh oan cho bản thân thì cũng không còn ý nghĩa. Trận chiến tình cảm này, nàng đã thua hoàn toàn.
Lời nói của Dương Khắc Chân dường như đã đánh bại hoàn toàn tâm trí của Hàn Vân Dung, toàn thân hắn như đơ cứng, tê tê dại dại mất hết sức lực. Hàn Vân Dung thôi chế ngự nàng, đêm nay khi đứng trước mặt nàng với bộ dạng thê thảm này hắn đã từ bỏ đi tôn nghiêm của một vị vua tất cả chỉ muốn cứu vãn lại mối quan hệ đang trên bờ vực tan vỡ này, dường như tình cảm của hắn dành cho nàng ngày càng không thể kiểm soát, bản thân bị phũ phàng đến ngây dại nhưng trái tim vẫn thôi thúc hắn đừng bỏ cuộc. Hàn Vân Dung lần nữa cố gắng, hắn ôm chặt nàng vào lòng dùng thân thể đang run rẩy của mình ủi an trái tim tổn thương của Dương Khắc Chân.
Hai trái tim như hoà làm một, khoản cách gần đến mức nàng cũng có thể nghe được nhịp tim đang thổn thức của hắn. Dương Khắc Chân không vùng vẫy, nàng nhắm mắt cằm tựa vào vai hắn, cảm nhận từng chút hơi ấm trên thân thể của hắn.
“ A Chân, trẫm xin lỗi nàng là trẫm không tốt, trẫm không thể cho nàng một danh phận như lời đã hứa. Thật sự rất xin lỗi nàng!”
Giọt nước tràn ly. Tất thảy uất ức nàng chịu đựng cúi cùng cũng vỡ oà trên vai hắn, Dương Khắc Chân bật khóc, hàng phòng ngự của nàng cuối cùng cũng bị hắn làm cho cảm động mà tan vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.