Chương 53: Tân Hôn Khóc !
Huỳnh Cẩm Hân
08/07/2024
Nữ nhân trong hình ảnh mập mờ ấy dáng người nhỏ nhắn, toàn thân đều bị ngọn lửa quấn lấy, giọng nói cất lên từng tiếng đều là bi thảm thứ trong tay cô ấy cầm chính là mảnh ngọc bội…
Dương Khắc Chân bất giác liền rơi nước mắt, những hình ảnh liên quan đến cô gái trong vụ phóng hoả kia mỗi khi hiện lên đều khiến nàng đau đớn, trái tim nàng như thắt nghẹn lại…
“ Là ai vậy? Các người là ai? Tại sao lại xuất hiện trong tâm trí của tôi?”
“ Nàng bình tĩnh lại, đừng sợ có ta ở bên cạnh nàng!”
Dương Khắc Chân sớm đã chìm trong tâm trí chứa đầy ký ức cũ của mình, nàng đã không còn để trong tai những lời mà Thượng Quan Thu Lĩnh nói.
Dương Khắc Chân mơ hồ, nàng nhìn thấy một nử tử khác thân mặc y phục mỏng manh, toàn thân đều là vết tích của đám cháy chân trần một mình bước đi trong tuyết… Nữ tử đó bước đi voi hồn trong đêm, đã bước rất lâu, rất lâu dù tay chân đã tê cứng và đỏ tấy lên vì trời lạnh rét nhưng dường như nữ tử này lại không còn cảm giác, tuyệt nhiên mà bước đi vô… đi mãi cho đến khi gục ngã…
“ Nữ nhân đó… Là mình mà…”
Dương Khắc Chân không thể tin vào những gì mình nhìn thấy quá những hịn ảnh đó nữa, tất cả bây giờ đều rõ như trăng sáng, nữ tử đã ngã gục trên nền tuyết trắng kia chính là nàng… Người mà Hàn Vân Dung trao tặng ngọc bội cũng là nàng, người mà nàng vẫn thầm ganh tị vì đã chiếm trọn trái tim của hắn cũng chính là nàng… phải rồi, nàng là A Chân, là Dương Khắc Chân của hắn…
“ Nàng đừng xúc động, để ta ném bỏ thức đồ chết tiệt này!”
Thượng Quan Thu Lĩnh không thể kìm chế nữa, hắn nhanh tay chộp lấy mảnh ngọc bội đang nằm trong lòng bàn tay của Dương Khắc Chân vốn định vứt bỏ những đã bị nàng chặn lại…
“ Thu Lĩnh ca ca… đừng, đừng làm vậy!”
Thượng Quan Thu Lĩnh đau lòng khi nghe giọng nỉ non sau lớp khăn che mặt, hắn dường như đã nhận ra được chuyện gì sau giọng nói đang hốt hoảng rồi đột nhiên bình tĩnh đến lạ ấy. Thượng Quan Thu Lĩnh run rẩy giúp nàng cởi bỏ khăn che mặt, ánh mắt ngấn lệ khẩn thiết đang nhìn hắn khiến hắn càng thêm chết tâm, nhìn nàng hắn cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện…
“ Nàng nhớ lại tất cả rồi sao?”
“ Thu Lĩnh… Ta xin lỗi!”
Thượng Quan Thu Lĩnh cười nhạt, nước mắt cứ vậy mà liên tục rơi. Hắn cúi đầu bất lực trước thực tại đau thương, ông trời đối xử với hắn thật nhẫn tâm, đôi lúc bất chợt hắn thầm nghĩ giá như ngày đó rớt xuống vực sâu hắn bỏ mạng có khi còn tốt hơn bây giờ…
Dương Khắc Chân ôm Thượng Quan Thu Lĩnh đang khóc nức nở vào lòng, nàng cũng khóc nất theo… Trải qua nhiều chuyện như vậy bản thân nàng cảm thấy mình quá tồi tệ, Dương Khắc Chân nàng tầm thường không thể xứng với tình yêu cao cả mà hai nam nhân ấy đem lại.
“ Chân Chân nàng không có lỗi… được làm trượng phu của nàng dù là một ngày Thu Lĩnh ta cũng đã mãn nguyện!”
“ Là ta phụ huynh, là Chân Chân phụ huynh. Kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình này!”
Dương Khắc Chân sau khi dứt lời đã không thể ở lại, nàng dứt khoát chạy ra ngoài để đuổi theo Hàn Vân Dung dù cho hắn đã đi từ nửa canh giờ trước. Thượng Quan Thu Lĩnh một thân hỷ phục một mình ngồi mất hồn trong phòng hoa chúc…
“ Ta đâu cần nàng phải làm trâu làm ngựa cho ta, ta chỉ cần nàng yêu ta hạnh phúc sống bên ta cả đời… điều ước của ta chỉ đơn giản như vậy, vậy mà… Ngay cả kiếp sau nàng cũng không dám dùng tình yêu để báo đáp ta…”
Thượng Quan Thu Lĩnh như vỡ vụn, toàn thân tê dại dưới nền nhà hôm nay còn đau khổ hơn những lần hắn bị kẻ thù truy sát đến trọng thương. Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn thành toàn cho nàng và Hàn Vân Dung, nếu có kiếp sau nếu không thể nên tình với nàng hắn xin nguyện suốt đời không tương ngộ. Thượng Quan Thu Lĩnh tuyệt vọng hắn để lại một bức huyết thư cho nàng sau đó tự dùng đao kết liễu mạng sống của mình, chấm dứt cuộc sống đau khổ của hắn ở kiếp này trong chính ngôi nhà, chính căn phòng tân hôn của nàng và hắn.
( Bên ngoài)
“ Hàn Vân Dung chàng đang ở đâu? Trả lời ta đi!”
Dương Khắc Chân mình phủ giá y như một bông hoa rực đỏ giữa trời tuyết trắng lặn lội tìm Hàn Vân Dung, nàng lục tung khắp cả làng mãi cũng không thể tìm thấy hắn, trong lúc bất lực đã vô tịn nghe vài tiều phu đốn củi về khuya thì thầm tai nhau.
“ Nghe nói ở đầu thôn có người vì lạnh mà chết cứng, chúng ta đi mau mau đến đó xem mọi người hiện tại đang tập trung ở đó!”
“ Phải, hình như nam nhân đó không phải người trong làng!”
“ Nghe nói là hình như người của kinh thành!”
…
Dương Khắc Chân sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người tiều phu liền trở nên kích động, chân nàng không thể đứng vững nữa toàn bộ những gì mà hai người đàn ông kia bàn tán đều rất giống với Hàn Vân Dung.
Dương Khắc Chân bất giác liền rơi nước mắt, những hình ảnh liên quan đến cô gái trong vụ phóng hoả kia mỗi khi hiện lên đều khiến nàng đau đớn, trái tim nàng như thắt nghẹn lại…
“ Là ai vậy? Các người là ai? Tại sao lại xuất hiện trong tâm trí của tôi?”
“ Nàng bình tĩnh lại, đừng sợ có ta ở bên cạnh nàng!”
Dương Khắc Chân sớm đã chìm trong tâm trí chứa đầy ký ức cũ của mình, nàng đã không còn để trong tai những lời mà Thượng Quan Thu Lĩnh nói.
Dương Khắc Chân mơ hồ, nàng nhìn thấy một nử tử khác thân mặc y phục mỏng manh, toàn thân đều là vết tích của đám cháy chân trần một mình bước đi trong tuyết… Nữ tử đó bước đi voi hồn trong đêm, đã bước rất lâu, rất lâu dù tay chân đã tê cứng và đỏ tấy lên vì trời lạnh rét nhưng dường như nữ tử này lại không còn cảm giác, tuyệt nhiên mà bước đi vô… đi mãi cho đến khi gục ngã…
“ Nữ nhân đó… Là mình mà…”
Dương Khắc Chân không thể tin vào những gì mình nhìn thấy quá những hịn ảnh đó nữa, tất cả bây giờ đều rõ như trăng sáng, nữ tử đã ngã gục trên nền tuyết trắng kia chính là nàng… Người mà Hàn Vân Dung trao tặng ngọc bội cũng là nàng, người mà nàng vẫn thầm ganh tị vì đã chiếm trọn trái tim của hắn cũng chính là nàng… phải rồi, nàng là A Chân, là Dương Khắc Chân của hắn…
“ Nàng đừng xúc động, để ta ném bỏ thức đồ chết tiệt này!”
Thượng Quan Thu Lĩnh không thể kìm chế nữa, hắn nhanh tay chộp lấy mảnh ngọc bội đang nằm trong lòng bàn tay của Dương Khắc Chân vốn định vứt bỏ những đã bị nàng chặn lại…
“ Thu Lĩnh ca ca… đừng, đừng làm vậy!”
Thượng Quan Thu Lĩnh đau lòng khi nghe giọng nỉ non sau lớp khăn che mặt, hắn dường như đã nhận ra được chuyện gì sau giọng nói đang hốt hoảng rồi đột nhiên bình tĩnh đến lạ ấy. Thượng Quan Thu Lĩnh run rẩy giúp nàng cởi bỏ khăn che mặt, ánh mắt ngấn lệ khẩn thiết đang nhìn hắn khiến hắn càng thêm chết tâm, nhìn nàng hắn cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện…
“ Nàng nhớ lại tất cả rồi sao?”
“ Thu Lĩnh… Ta xin lỗi!”
Thượng Quan Thu Lĩnh cười nhạt, nước mắt cứ vậy mà liên tục rơi. Hắn cúi đầu bất lực trước thực tại đau thương, ông trời đối xử với hắn thật nhẫn tâm, đôi lúc bất chợt hắn thầm nghĩ giá như ngày đó rớt xuống vực sâu hắn bỏ mạng có khi còn tốt hơn bây giờ…
Dương Khắc Chân ôm Thượng Quan Thu Lĩnh đang khóc nức nở vào lòng, nàng cũng khóc nất theo… Trải qua nhiều chuyện như vậy bản thân nàng cảm thấy mình quá tồi tệ, Dương Khắc Chân nàng tầm thường không thể xứng với tình yêu cao cả mà hai nam nhân ấy đem lại.
“ Chân Chân nàng không có lỗi… được làm trượng phu của nàng dù là một ngày Thu Lĩnh ta cũng đã mãn nguyện!”
“ Là ta phụ huynh, là Chân Chân phụ huynh. Kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình này!”
Dương Khắc Chân sau khi dứt lời đã không thể ở lại, nàng dứt khoát chạy ra ngoài để đuổi theo Hàn Vân Dung dù cho hắn đã đi từ nửa canh giờ trước. Thượng Quan Thu Lĩnh một thân hỷ phục một mình ngồi mất hồn trong phòng hoa chúc…
“ Ta đâu cần nàng phải làm trâu làm ngựa cho ta, ta chỉ cần nàng yêu ta hạnh phúc sống bên ta cả đời… điều ước của ta chỉ đơn giản như vậy, vậy mà… Ngay cả kiếp sau nàng cũng không dám dùng tình yêu để báo đáp ta…”
Thượng Quan Thu Lĩnh như vỡ vụn, toàn thân tê dại dưới nền nhà hôm nay còn đau khổ hơn những lần hắn bị kẻ thù truy sát đến trọng thương. Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn thành toàn cho nàng và Hàn Vân Dung, nếu có kiếp sau nếu không thể nên tình với nàng hắn xin nguyện suốt đời không tương ngộ. Thượng Quan Thu Lĩnh tuyệt vọng hắn để lại một bức huyết thư cho nàng sau đó tự dùng đao kết liễu mạng sống của mình, chấm dứt cuộc sống đau khổ của hắn ở kiếp này trong chính ngôi nhà, chính căn phòng tân hôn của nàng và hắn.
( Bên ngoài)
“ Hàn Vân Dung chàng đang ở đâu? Trả lời ta đi!”
Dương Khắc Chân mình phủ giá y như một bông hoa rực đỏ giữa trời tuyết trắng lặn lội tìm Hàn Vân Dung, nàng lục tung khắp cả làng mãi cũng không thể tìm thấy hắn, trong lúc bất lực đã vô tịn nghe vài tiều phu đốn củi về khuya thì thầm tai nhau.
“ Nghe nói ở đầu thôn có người vì lạnh mà chết cứng, chúng ta đi mau mau đến đó xem mọi người hiện tại đang tập trung ở đó!”
“ Phải, hình như nam nhân đó không phải người trong làng!”
“ Nghe nói là hình như người của kinh thành!”
…
Dương Khắc Chân sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người tiều phu liền trở nên kích động, chân nàng không thể đứng vững nữa toàn bộ những gì mà hai người đàn ông kia bàn tán đều rất giống với Hàn Vân Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.