Chương 10: Thuốc Cô Đặc!
Huỳnh Cẩm Hân
10/06/2024
Tối hôm đó, sau khi nhận được lệnh triệu kiến của Hàn Vân Dung, Dương Khắc Chân đã ngay lập tức có mặt, trên tay còn cầm theo một bát thảo dược lớn.
“ Hoàng thượng, người cho gọi thần...”
“ A Chân, nàng đến đây với trẫm!”
Khắc Chân tiến đến gần hắn, tay không quên đặt bát thuốc nóng hôi hổi trước mặt.
“ Cái này là....?”
“ Là thuốc mà thần cất công nấu cho người, mất đến hai canh mới xong!”
“ Không cần đâu, quân y nói vết thương của trẫm đã hồi phục rất tốt, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khoẻ lại, không cần sử dụng thuốc!”
Hàn Vân Dung mở chén thuốc mà Khắc Chân chuẩn bị lòng có chút chột dạ, hắn trước giờ rất ghét mùi của thuốc cộng thêm việc bản thân hoàn toàn khoẻ mạnh hắn nhất định có chết cũng không muốn uống.
“ Hoàng thượng.... Là thần cố tình chuẩn bị cho người, người không thể uống thật sao?”
“....”
“ Thôi được rồi, trẫm uống!”
Nhìn vẻ mặt buồn bả của Dương Khắc Chân hắn cuối cùng vẫn là không nhịn được, Hàn Vân Dung tay nâng lấy bát thuốc mùi hương nồng nặc vị đắng xộc lên đến tận mũi, nhìn bát thuốc sền sệt màu đen đáng sợ ấy khiến hắn cố gắng đưa mắt cầu xin nàng tha mạng lần nữa nhưng lại bị ngó lơ bắt buộc một hơi liều mình mà uống hết. Có lẽ, từ thời được sinh ra đến giờ hắn chưa từng uống thứ thuốc nào mà đắng đến kinh khủng như vậy, đắng đến mức khi nuốt xuống cổ họng vẫn còn đọng lại vị....
“ A Chân đây là thứ quái quỷ gì vậy? Sao lại đắng như vậy chứ?”
“ Hoàng thượng, đây là thuốc cô đặc mà thần nấy cho người.... Người không thích sao?
“ Thuốc cô đặc là gì? Nàng nói rõ hơn đi!”
“ Thuốc này bình thường chỉ cần đun nửa canh giờ là có thể dùng nhưng do thần nghĩ vết thương của người nặng quá nên cần loại mạnh hơn, thần đã đun liên tục trong 2 canh giờ đến mức thuốc trở nên sánh dẻo như súp có như vậy mới giúp vết thương của người tốt hơn, lẽ nào... Người không thích sao?”
“...”
Hàn Vân Dung bất chợt rùng mình khi nghe lời phân trần của Dương Khắc Chân, hắn dường như đã ngầm biết được bản thân mình đã bị nàng phát hiện nhưng chẳng qua là không đủ can đảm để thú tội với nàng...
“ Không, trẫm rất thích!''
“ Thật sao, nếu hoàng thượng thích thì mỗi ngày thần đều sẽ nấu một bát cho người dưỡng thương!”
“ Không cần phiền nàng đâu, trẫm nghĩ mai là khoẻ hẳn rồi!''
“ Cũng được, nhưng nếu sau này hoàng thượng cảm thấy không khoẻ thần sẽ lại chưng thuốc cho người!”
“... Đa tạ nàng...!”
“ Nhắc mới nhớ, từ tai nạn đó đến giờ hung thủ vẫn chưa bắt được, hoàng thượng người không bận tâm sao?”
Chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra Dương Khắc Chân đang cố tình đá đểu, Hàn Vân Dung lại càng chắc chắn nàng đã biết chuyện hơn nữa.... Lại còn đang rất giận hắn. Hàn Vân Dung đặt chén thuốc xuống bàn, hắn nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ của Dương Khắc Chân nhân lúc nàng đang luyên thuyên ôm trọn nàng vào lòng thỏ thẻ...
“ Trẫm xin lỗi....”
Dương Khắc Chân mặt đỏ ửng, ánh mắt nhìn qua khe hở của lều, nàng sợ chuyện xấu hổ này sẽ bị mọi người nhìn mất... Khắc Chân không động quậy, nàng hạ giọng...
“ Không... Không muốn có lần sau, thần không muốn bị lừa dối đặc biệt là người!''
“ Ùm, trẫm hứa với nàng...!”
“ A Chân, trẫm có chuyện muốn nói với nàng!”
“ Thần xin nghe!”
“ Sau chuyện vừa rồi trẫm không muốn nàng tự mình thân chinh, chính trẫm sẽ đem lại hoà bình cho đất nước. Phần nàng, trẫm muốn nàng trở về Hàn triều...!
Dương Khắc Chân sửng sờ, tay nàng đột nhiên đổ lạnh... Lẽ nào Hàn Vân Dung thật sự không cần nàng nữa?
“ Hoàng thượng ý của người là? Lẽ nào người thật sự không cần Khắc Chân sao?”
Hàn Vân Dung mỉm cười lắc đầu, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Dương Khắc Chân trấn an.
“ Để trở thành người đứng đầu tam cung nàng cần phải học hỏi nhiều thứ, đặc biệt là những quy tắc trong cung... Nàng hiểu ý của trẫm mà đúng chứ?”
“... Thần xin phép cáo lui!”
Dương Khắc Chân nhanh chóng đã chạy mất, trước khi đi còn không quên vài lời nên nói với hắn...
“ Thần... Thần xin phép về lều chuẩn bị ít hành lí, chờ ngày khởi hành!”
“.... ĐƯỢC...”
Từ trước đến giờ chuyện khiến hắn chưa thể lập gia có lẽ là yên bình đất nước, nhưng nay đã nước đang dần ổn định, tài nguyên và lãnh thổ màu mỡ chỉ còn duy nhất một mối quan tâm là Thịnh quốc, sau khi nhận ra được tình cảm của mình, hắn cũng tưởng chừng như đã mất nàng ở Thịnh quốc đều này khiến hắn hạ quyết tâm sau khi đánh xong trận này nhất định niên canh bát tự, kiệu chín người khiêng tự mình đến trước phủ tướng quân rước nàng về cung....
Hàn Vân Dung không muốn chuyện xấu gì xảy đến với nàng, một lần thôi là quá đủ mọi thứ còn lại cứ để hắn lo. Hắn muốn nàng trở về Hàn triều, trước đó vài ngày hắn đã cho người báo tin kèm lệnh bài cho Thái hậu. Sau khi Dương Khắc Chân từ biên cương trở về sẽ không về lại phủ tướng quân mà trực tiếp ở lại Cung Phi Loan đợi hắn. Thắng Thịnh quốc hắn lập tức quay về cầu thân nàng, đưa nàng đường đường chính chính trở thành mẫu nghi thiên hạ....
“ Hoàng thượng, người cho gọi thần...”
“ A Chân, nàng đến đây với trẫm!”
Khắc Chân tiến đến gần hắn, tay không quên đặt bát thuốc nóng hôi hổi trước mặt.
“ Cái này là....?”
“ Là thuốc mà thần cất công nấu cho người, mất đến hai canh mới xong!”
“ Không cần đâu, quân y nói vết thương của trẫm đã hồi phục rất tốt, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khoẻ lại, không cần sử dụng thuốc!”
Hàn Vân Dung mở chén thuốc mà Khắc Chân chuẩn bị lòng có chút chột dạ, hắn trước giờ rất ghét mùi của thuốc cộng thêm việc bản thân hoàn toàn khoẻ mạnh hắn nhất định có chết cũng không muốn uống.
“ Hoàng thượng.... Là thần cố tình chuẩn bị cho người, người không thể uống thật sao?”
“....”
“ Thôi được rồi, trẫm uống!”
Nhìn vẻ mặt buồn bả của Dương Khắc Chân hắn cuối cùng vẫn là không nhịn được, Hàn Vân Dung tay nâng lấy bát thuốc mùi hương nồng nặc vị đắng xộc lên đến tận mũi, nhìn bát thuốc sền sệt màu đen đáng sợ ấy khiến hắn cố gắng đưa mắt cầu xin nàng tha mạng lần nữa nhưng lại bị ngó lơ bắt buộc một hơi liều mình mà uống hết. Có lẽ, từ thời được sinh ra đến giờ hắn chưa từng uống thứ thuốc nào mà đắng đến kinh khủng như vậy, đắng đến mức khi nuốt xuống cổ họng vẫn còn đọng lại vị....
“ A Chân đây là thứ quái quỷ gì vậy? Sao lại đắng như vậy chứ?”
“ Hoàng thượng, đây là thuốc cô đặc mà thần nấy cho người.... Người không thích sao?
“ Thuốc cô đặc là gì? Nàng nói rõ hơn đi!”
“ Thuốc này bình thường chỉ cần đun nửa canh giờ là có thể dùng nhưng do thần nghĩ vết thương của người nặng quá nên cần loại mạnh hơn, thần đã đun liên tục trong 2 canh giờ đến mức thuốc trở nên sánh dẻo như súp có như vậy mới giúp vết thương của người tốt hơn, lẽ nào... Người không thích sao?”
“...”
Hàn Vân Dung bất chợt rùng mình khi nghe lời phân trần của Dương Khắc Chân, hắn dường như đã ngầm biết được bản thân mình đã bị nàng phát hiện nhưng chẳng qua là không đủ can đảm để thú tội với nàng...
“ Không, trẫm rất thích!''
“ Thật sao, nếu hoàng thượng thích thì mỗi ngày thần đều sẽ nấu một bát cho người dưỡng thương!”
“ Không cần phiền nàng đâu, trẫm nghĩ mai là khoẻ hẳn rồi!''
“ Cũng được, nhưng nếu sau này hoàng thượng cảm thấy không khoẻ thần sẽ lại chưng thuốc cho người!”
“... Đa tạ nàng...!”
“ Nhắc mới nhớ, từ tai nạn đó đến giờ hung thủ vẫn chưa bắt được, hoàng thượng người không bận tâm sao?”
Chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra Dương Khắc Chân đang cố tình đá đểu, Hàn Vân Dung lại càng chắc chắn nàng đã biết chuyện hơn nữa.... Lại còn đang rất giận hắn. Hàn Vân Dung đặt chén thuốc xuống bàn, hắn nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ của Dương Khắc Chân nhân lúc nàng đang luyên thuyên ôm trọn nàng vào lòng thỏ thẻ...
“ Trẫm xin lỗi....”
Dương Khắc Chân mặt đỏ ửng, ánh mắt nhìn qua khe hở của lều, nàng sợ chuyện xấu hổ này sẽ bị mọi người nhìn mất... Khắc Chân không động quậy, nàng hạ giọng...
“ Không... Không muốn có lần sau, thần không muốn bị lừa dối đặc biệt là người!''
“ Ùm, trẫm hứa với nàng...!”
“ A Chân, trẫm có chuyện muốn nói với nàng!”
“ Thần xin nghe!”
“ Sau chuyện vừa rồi trẫm không muốn nàng tự mình thân chinh, chính trẫm sẽ đem lại hoà bình cho đất nước. Phần nàng, trẫm muốn nàng trở về Hàn triều...!
Dương Khắc Chân sửng sờ, tay nàng đột nhiên đổ lạnh... Lẽ nào Hàn Vân Dung thật sự không cần nàng nữa?
“ Hoàng thượng ý của người là? Lẽ nào người thật sự không cần Khắc Chân sao?”
Hàn Vân Dung mỉm cười lắc đầu, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Dương Khắc Chân trấn an.
“ Để trở thành người đứng đầu tam cung nàng cần phải học hỏi nhiều thứ, đặc biệt là những quy tắc trong cung... Nàng hiểu ý của trẫm mà đúng chứ?”
“... Thần xin phép cáo lui!”
Dương Khắc Chân nhanh chóng đã chạy mất, trước khi đi còn không quên vài lời nên nói với hắn...
“ Thần... Thần xin phép về lều chuẩn bị ít hành lí, chờ ngày khởi hành!”
“.... ĐƯỢC...”
Từ trước đến giờ chuyện khiến hắn chưa thể lập gia có lẽ là yên bình đất nước, nhưng nay đã nước đang dần ổn định, tài nguyên và lãnh thổ màu mỡ chỉ còn duy nhất một mối quan tâm là Thịnh quốc, sau khi nhận ra được tình cảm của mình, hắn cũng tưởng chừng như đã mất nàng ở Thịnh quốc đều này khiến hắn hạ quyết tâm sau khi đánh xong trận này nhất định niên canh bát tự, kiệu chín người khiêng tự mình đến trước phủ tướng quân rước nàng về cung....
Hàn Vân Dung không muốn chuyện xấu gì xảy đến với nàng, một lần thôi là quá đủ mọi thứ còn lại cứ để hắn lo. Hắn muốn nàng trở về Hàn triều, trước đó vài ngày hắn đã cho người báo tin kèm lệnh bài cho Thái hậu. Sau khi Dương Khắc Chân từ biên cương trở về sẽ không về lại phủ tướng quân mà trực tiếp ở lại Cung Phi Loan đợi hắn. Thắng Thịnh quốc hắn lập tức quay về cầu thân nàng, đưa nàng đường đường chính chính trở thành mẫu nghi thiên hạ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.