Chương 42: Ở ngoài vườn (2)
Hiểu Y Lam
10/07/2023
Triệu Lan Vy bước ra vườn.
Trời đã qua mùa đông không còn những đợt tuyết rơi dày đặc nữa.
Lớp tuyết trên mặt đất cũng đã bắt đầu tan ra, để lộ bãi cỏ xanh mướt, trên bãi cỏ ấy có một vài nụ hoa dại đang vươn lên đón ánh mặt trời, hứa hẹn một ngày không xa nữa thôi sẽ bung nở khoe sắc tuyệt đẹp.
Trác Duệ Quân lúc này đang ngồi ở mái hiên, buổi sáng hắn thường có thói quen đọc tin tức.
Hắn chăm chú nhìn vào màn hình chiếc laptop đang đặt ở trên đùi, không biết hắn đang đọc cái gì mà hai hàng chân mày đen của hắn lại cau lại, trông không hiền hoà một tí nào cả, với gương mặt của hắn thật sự sẽ doạ người ta sợ chết khiếp mà.
" Ông chủ! " Triệu Lan Vy bước lại chỗ Trác Duệ Quân, gọi khẽ.
Trác Duệ Quân ngước lên nhìn cô, khoé môi cong lên, cuối cùng cũng chịu cười.
Sau đó hắn để chiếc laptop đang ở trên đùi sang một bên, kéo Triệu Lan Vy ngồi lên đùi hắn, vây hãm cơ thể mềm mại vào lòng.
" Mới dậy sao? " Trác Duệ Quân dịu dàng hỏi.
" Dạ, dì Mỹ nói với em ông chủ ở ngoài đây. "
Hắn hôn lên má cô, cưng chiều hỏi.
" Đói chưa? "
Triệu Lan Vy gật đầu.
Mỗi ngày Trác Duệ Quân đều dặn người hầu khi làm bữa sáng đều phải làm hai phần, một phần là cho hắn, phần còn lại là cho Triệu Lan Vy để khi cô thức dậy có thể ăn ngay.
Lúc đầu, Triệu Lan Vy chần chừ, không dám ăn, nhưng cô nào có thể chống lại sự bá đạo của hắn, với lại sức hút của đồ ăn với cô quá lớn, đương nhiên phần ăn của người hầu nào có thể bằng với chủ được, nên cuối cùng cô cũng ăn.
Bấy giờ Triệu Lan Vy đang ăn thức ăn trong đĩa của mình thì nhìn thấy trên bàn có một chiếc hộp nhung màu đen trông rất huyền bí, cô vô cùng tò mò mà hỏi Trác Duệ Quân.
" Ông chủ trong chiếc hộp đó đựng gì vậy? "
Trác Duệ Quân xoa xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng nói:" Mở ra xem thử đi! "
" Hả? Em có thể mở ra được sao. "
" Ừ …" Trác Duệ Quân cầm chiếc hộp nhung đưa cho Triệu Lan Vy:" Mở ra xem có thích không? "
Triệu Lan Vy mở chiếc hộp ra, trong đó một chiếc vòng tay được đính rất nhiều viên kim cương hồng, nhưng đều đặt biệt là mặt chiếc vòng tay là hình một con rồng, nó giống hệt như hình xăm mà cô đã từng thấy trên người của Trác Duệ Quân.
" Chiếc vòng này là ông chủ mua cho em sao? " Triệu Lan Vy hỏi.
" Không phải mua mà tôi đặt thợ kim hoàn làm cho em, chỉ có một chiếc duy nhất không có chiếc thứ hai. "
Triệu Lan Vy nghe Trác Duệ Quân nói liền luống cuống:" Như vậy không phải là mắc lắm sao? "
Trác Duệ Quân có chút buồn cười trước bộ dạng của cô, mà cưng chiều hôn lên má:" Không mắc, quan trọng là khi em đeo chiếc vòng này rồi thì ai cũng sẽ biết em chính là người phụ nữ của Trác Duệ Quân tôi. "
" Ai nói em muốn làm người phụ nữ của ông chủ chứ? Không đeo đâu! "
Trác Duệ Quân có chút kinh ngạc, không ngờ con thỏ ngốc của hắn hôn nay lại dám không nghe lời hắn, đúng là đã bị hắn cưng chiều thành hư rồi, bây giờ không còn sợ hắn nữa.
Đôi môi Trác Duệ Quân cong lên một nụ cười yêu mị, sau đó hắn lại kề sát vào tai cô đầy ám muội nói khẽ:" Em đã ngủ với tôi còn không chịu là người phụ nữ của tôi? "
Mặt của Triệu Lan Vy liền đỏ ửng cả lên hệt như quả cà chua, bụm miệng hắn lại, tại sao hắn lại có thể nói những lời vô liêm sỉ đến như vậy chứ?
Trác Duệ Quân gỡ bàn tay của Triệu Lan Vy ra, nụ cười trên môi càng nở rộ, không ngờ chọc ghẹo con thỏ ngốc này lại khiến hắn vui như vậy.
" Ông chủ chọc em! " Triệu Lan Vy tức muốn xì khói, đẩy hắn ra định đứng lên thì bị Trác Duệ Quân ghì chặt lại.
Hắn ôm cô vào lòng, dỗ dành:" Được rồi, được rồi, không chọc em nữa. "
Triệu Lan Vy lại đẩy Trác Duệ Quân ra không cho hắn ôm, nhưng Trác Duệ Quân lại không cho cô đạt được ý nguyện mà ôm cô càng chặt hơn, không nữa vậy còn tra tấn cô bằng nụ hôn của hắn.
Sau một lúc giằng co, vì không chịu nổi những nụ hôn tới tấp như vũ bão của hắn mà cô quyết định đầu hàng không thèm giận hắn nữa.
Triệu Lan Vy lấy chiếc vòng tay ra khỏi hộp, lúc này cô mới bất ngờ khi thấy ở mặt trong của chiếc vòng có khắc hai chữ " Quân Vy. "
" Quân Vy sao? "
Trác Duệ Quân cầm lấy chiếc vòng trên tay Triệu Lan Vy đeo vào cho cô, hắn nói.
" Quân là tôi, Vy là em, Quân Vy là một, không xa rời, không chia lìa, mãi mãi là của nhau, hiểu chưa? "
" Cạch " một tiếng, chiếc vòng tay đã được đeo vào cổ tay của Triệu Lan Vy. Triệu Lan Vy nhìn chiếc vòng tay trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, hạnh phúc.
Nhìn người con gái trong lòng Trác Duệ Quân cũng mỉm cười.
Triệu Lan Vy ngước lên nhìn hắn, hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau, dù họ không nói gì với nhau, nhưng họ đều thấy trong mắt của đối phương chính là hình bóng của chính mình.
Trời đã qua mùa đông không còn những đợt tuyết rơi dày đặc nữa.
Lớp tuyết trên mặt đất cũng đã bắt đầu tan ra, để lộ bãi cỏ xanh mướt, trên bãi cỏ ấy có một vài nụ hoa dại đang vươn lên đón ánh mặt trời, hứa hẹn một ngày không xa nữa thôi sẽ bung nở khoe sắc tuyệt đẹp.
Trác Duệ Quân lúc này đang ngồi ở mái hiên, buổi sáng hắn thường có thói quen đọc tin tức.
Hắn chăm chú nhìn vào màn hình chiếc laptop đang đặt ở trên đùi, không biết hắn đang đọc cái gì mà hai hàng chân mày đen của hắn lại cau lại, trông không hiền hoà một tí nào cả, với gương mặt của hắn thật sự sẽ doạ người ta sợ chết khiếp mà.
" Ông chủ! " Triệu Lan Vy bước lại chỗ Trác Duệ Quân, gọi khẽ.
Trác Duệ Quân ngước lên nhìn cô, khoé môi cong lên, cuối cùng cũng chịu cười.
Sau đó hắn để chiếc laptop đang ở trên đùi sang một bên, kéo Triệu Lan Vy ngồi lên đùi hắn, vây hãm cơ thể mềm mại vào lòng.
" Mới dậy sao? " Trác Duệ Quân dịu dàng hỏi.
" Dạ, dì Mỹ nói với em ông chủ ở ngoài đây. "
Hắn hôn lên má cô, cưng chiều hỏi.
" Đói chưa? "
Triệu Lan Vy gật đầu.
Mỗi ngày Trác Duệ Quân đều dặn người hầu khi làm bữa sáng đều phải làm hai phần, một phần là cho hắn, phần còn lại là cho Triệu Lan Vy để khi cô thức dậy có thể ăn ngay.
Lúc đầu, Triệu Lan Vy chần chừ, không dám ăn, nhưng cô nào có thể chống lại sự bá đạo của hắn, với lại sức hút của đồ ăn với cô quá lớn, đương nhiên phần ăn của người hầu nào có thể bằng với chủ được, nên cuối cùng cô cũng ăn.
Bấy giờ Triệu Lan Vy đang ăn thức ăn trong đĩa của mình thì nhìn thấy trên bàn có một chiếc hộp nhung màu đen trông rất huyền bí, cô vô cùng tò mò mà hỏi Trác Duệ Quân.
" Ông chủ trong chiếc hộp đó đựng gì vậy? "
Trác Duệ Quân xoa xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng nói:" Mở ra xem thử đi! "
" Hả? Em có thể mở ra được sao. "
" Ừ …" Trác Duệ Quân cầm chiếc hộp nhung đưa cho Triệu Lan Vy:" Mở ra xem có thích không? "
Triệu Lan Vy mở chiếc hộp ra, trong đó một chiếc vòng tay được đính rất nhiều viên kim cương hồng, nhưng đều đặt biệt là mặt chiếc vòng tay là hình một con rồng, nó giống hệt như hình xăm mà cô đã từng thấy trên người của Trác Duệ Quân.
" Chiếc vòng này là ông chủ mua cho em sao? " Triệu Lan Vy hỏi.
" Không phải mua mà tôi đặt thợ kim hoàn làm cho em, chỉ có một chiếc duy nhất không có chiếc thứ hai. "
Triệu Lan Vy nghe Trác Duệ Quân nói liền luống cuống:" Như vậy không phải là mắc lắm sao? "
Trác Duệ Quân có chút buồn cười trước bộ dạng của cô, mà cưng chiều hôn lên má:" Không mắc, quan trọng là khi em đeo chiếc vòng này rồi thì ai cũng sẽ biết em chính là người phụ nữ của Trác Duệ Quân tôi. "
" Ai nói em muốn làm người phụ nữ của ông chủ chứ? Không đeo đâu! "
Trác Duệ Quân có chút kinh ngạc, không ngờ con thỏ ngốc của hắn hôn nay lại dám không nghe lời hắn, đúng là đã bị hắn cưng chiều thành hư rồi, bây giờ không còn sợ hắn nữa.
Đôi môi Trác Duệ Quân cong lên một nụ cười yêu mị, sau đó hắn lại kề sát vào tai cô đầy ám muội nói khẽ:" Em đã ngủ với tôi còn không chịu là người phụ nữ của tôi? "
Mặt của Triệu Lan Vy liền đỏ ửng cả lên hệt như quả cà chua, bụm miệng hắn lại, tại sao hắn lại có thể nói những lời vô liêm sỉ đến như vậy chứ?
Trác Duệ Quân gỡ bàn tay của Triệu Lan Vy ra, nụ cười trên môi càng nở rộ, không ngờ chọc ghẹo con thỏ ngốc này lại khiến hắn vui như vậy.
" Ông chủ chọc em! " Triệu Lan Vy tức muốn xì khói, đẩy hắn ra định đứng lên thì bị Trác Duệ Quân ghì chặt lại.
Hắn ôm cô vào lòng, dỗ dành:" Được rồi, được rồi, không chọc em nữa. "
Triệu Lan Vy lại đẩy Trác Duệ Quân ra không cho hắn ôm, nhưng Trác Duệ Quân lại không cho cô đạt được ý nguyện mà ôm cô càng chặt hơn, không nữa vậy còn tra tấn cô bằng nụ hôn của hắn.
Sau một lúc giằng co, vì không chịu nổi những nụ hôn tới tấp như vũ bão của hắn mà cô quyết định đầu hàng không thèm giận hắn nữa.
Triệu Lan Vy lấy chiếc vòng tay ra khỏi hộp, lúc này cô mới bất ngờ khi thấy ở mặt trong của chiếc vòng có khắc hai chữ " Quân Vy. "
" Quân Vy sao? "
Trác Duệ Quân cầm lấy chiếc vòng trên tay Triệu Lan Vy đeo vào cho cô, hắn nói.
" Quân là tôi, Vy là em, Quân Vy là một, không xa rời, không chia lìa, mãi mãi là của nhau, hiểu chưa? "
" Cạch " một tiếng, chiếc vòng tay đã được đeo vào cổ tay của Triệu Lan Vy. Triệu Lan Vy nhìn chiếc vòng tay trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, hạnh phúc.
Nhìn người con gái trong lòng Trác Duệ Quân cũng mỉm cười.
Triệu Lan Vy ngước lên nhìn hắn, hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau, dù họ không nói gì với nhau, nhưng họ đều thấy trong mắt của đối phương chính là hình bóng của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.