Chương 6: Hất Máu Lợn
Xíu Mại Trứng Muối
02/06/2024
Viên Dao nghe giọng nói trầm ấm
của Cửu Vân bên tai, dường như có ma thuật mê hoặc khiến cô chỉ muốn gật đầu. Vì thế, cô trực tiếp hạ cẳng chân vào hạ bộ của anh.
“Sau khi biết chú là chủ tịch Tinh Quang, tôi xin được phép gọi chú là chú. Chú nghĩ tiền của chú nhiều lắm sao, có thể mua được mọi thứ à?”
“Cô…” Anh ôm lấy thân dưới của mình, cảm thấy may mắn khi ban nãy đầu gối cô chệch hướng, nếu không ắt hẳn anh sẽ không thể sống yên.
“Cô cái gì mà cô. Nhớ cho kỹ, tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến chú. Đồ biến thái. Coi như đời tui xui xẻo, lần đầu tiên bị chó cắn mất.”
Viên Dao phất áo, đi thẳng ra ngoài cửa mặc cho Cửu Vân nhìn cô bằng vô số cảm xúc tức giận. Anh không biết vì sao mình lại dây dưa với cô gái dữ dằn này, biết sớm như thế thì anh sẽ vờ như không biết cô.
“Chủ tịch, ngài không sao chứ?” Thư ký Quang bất ngờ khi thấy cuộc nói chuyện giữa hai người trôi qua thật nhanh lẹ, nào ngờ ngó mặt vào trong phòng chủ tịch thì liền thấy anh ôm lấy đũng quần của mình mà nhăn nhó.
“Không sao, ban nãy tôi nghịch ngu thôi.” Anh vẫy vẫy tay, kêu thư ký đi ra ngoài, tránh để bản thân thêm mất mặt.
Tốt nhất lần sau đừng nên gặp lại nhau nếu không anh sẽ lấy lại đủ gốc lẫn lãi với cô.
Viên Dao tức tối trở về cửa hàng, dùng kéo cắt đi những phần vải bị hư để xả giận.
“Cho chú chết! Tôi cắt cho chú mất giống!”
Bộ dáng của cô kinh khủng đến mức không một nhân viên nào dám lại gần, thậm chí còn âm thầm kéo khách sang một bên khác.
Viên Dao sau khi phát tiết xong mới mệt mỏi dựa vào ghế, tay vô thức đưa lên cánh môi còn chút sưng tấy. Ban nãy quanh mũi chỉ toàn mùi hương nam tính kia, ánh mắt Cửu Vân rất sâu, chỉ cần cô nhìn thấy đều sẽ bị hãm vào lưới tình. Người đàn ông đó thế mà lại là người cô vừa không muốn dính tới, cũng là người cô đang tìm kiếm.
“Bà chủ, đây là đơn yêu cầu của khách hàng cho ngày mai ạ.”
Thanh Hà đem tờ giấy tới đưa cho Viên Dao. Cô nhìn qua một lượt, quyết định dẹp bỏ hận thù, tập trung cho công việc đầu tiên. Có tiền thì cô có thể bao nuôi một trăm tên đàn ông cũng được, hà cớ gì nhớ đến chú cháu khốn kiếp nhà họ Phó đó chứ.
“Á!”
Một tiếng thét bất ngờ phát ra từ cửa tiệm khiến Viên Dao lập tức đứng ra đi xem tình hình. Khi nhìn thấy cánh cửa sổ nhuộm đầy nước màu đỏ không rõ là thứ gì, cô không khỏi sửng sốt, vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Giây sau, cô thấy những bóng hình quen thuộc lấp ló bên ngoài. Đó chẳng phải là đám bạn chuyên môn đi gây chuyện của Trình Trì sao?
Bọn chúng lè lưỡi với cô, lập tức chạy biến mất vào đám đông. Không một ai dám làm gì chúng bởi vì gia cảnh chống lưng cho chúng cũng chẳng hề bình thường.
“Bà chủ…”
“Không sao đâu, em đi trấn an khách hàng đi, sẵn tiện họ muốn mua cái gì thì bớt ba mươi phần trăm coi như là lời xin lỗi của mình đến họ.”
Viên Dao xử lý mọi chuyện ở cửa tiệm cũng đã không còn thấy mặt trời. Cô không nghĩ tới Trình Trì là một kẻ thù dai như thế, rõ ràng người làm sai là hắn, người bị hại là cô, vậy mà hiện tại hắn lại muốn đòi thứ gì từ cô chứ?
Châu Anh biết tin, sau khi tăng ca ở công ty thì liền chạy thẳng qua bên đây.
“Cậu không sao chứ?”
Cô lắc đầu.
“Không sao, bọn chúng chỉ hất máu lợn lên cửa kính thôi chứ không gây ra chuyện gì quá đáng.”
Nàng nghiến răng, quăng mạnh túi xách lên bàn.
“Cái tên khốn Trình Trí đó, không yêu nữa thì để nhau yên, mắc gì lại làm như thế chứ.”
Như nhớ tới điều gì, Châu Anh tiếp tục lên tiếng.
“Mà này, cậu với chủ tịch Phó sao rồi? Có tiến triển gì chưa?”
Viên Dao nghe nàng nhắc tới Cửu Vân thì lông tơ trên người dựng cả lên, nhưng cũng không định giấu giếm nàng làm gì.
“Cái gì? Chủ tịch Phó là người ở bên cậu đêm đó. Mà cậu còn lên gối vào hạ bộ người ta á? Cậu chán sống rồi sao Viên Dao?”
Châu Anh thở dài một hơi, bắt đầu kể về những chiến tích oanh liệt của chủ tịch Phó mà nàng đã nghe trộm được.
Phó Cửu Vân là con trai út của Phó lão gia nhưng Phó lão gia ban đầu chỉ tận tình dạy dỗ cách quản lý doanh nghiệp cho hai cậu con trai đầu. Cuối cùng một người chỉ đam mê diễn xuất, người còn lại chấp nhận nối nghiệp ông dù không nhanh nhạy mấy.
Lúc này, Phó Cửu Vân bật lên bởi trí thông minh và tính cách quyết liệt hệt như Phó lão gia khiến ông vô cùng vui mừng. Dù vậy anh không giành lấy sản nghiệp từ tay anh hai, cũng là ba của Trình Trì.
Anh dùng số vốn được Phó lão gia đưa cho tự gầy dựng cơ ngơi của mình. Nói anh không tham vọng là giả bởi vì thứ anh nhắm đến đó chính là dùng doanh nghiệp chính mình nuốt chửng lấy sản nghiệp nhà họ Phó lâu nay tự hào.
Mà hiện tại Cửu Vân ngày càng lớn mạnh, còn công ty Phó gia lại từng lúc đi xuống.
“Sau khi biết chú là chủ tịch Tinh Quang, tôi xin được phép gọi chú là chú. Chú nghĩ tiền của chú nhiều lắm sao, có thể mua được mọi thứ à?”
“Cô…” Anh ôm lấy thân dưới của mình, cảm thấy may mắn khi ban nãy đầu gối cô chệch hướng, nếu không ắt hẳn anh sẽ không thể sống yên.
“Cô cái gì mà cô. Nhớ cho kỹ, tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến chú. Đồ biến thái. Coi như đời tui xui xẻo, lần đầu tiên bị chó cắn mất.”
Viên Dao phất áo, đi thẳng ra ngoài cửa mặc cho Cửu Vân nhìn cô bằng vô số cảm xúc tức giận. Anh không biết vì sao mình lại dây dưa với cô gái dữ dằn này, biết sớm như thế thì anh sẽ vờ như không biết cô.
“Chủ tịch, ngài không sao chứ?” Thư ký Quang bất ngờ khi thấy cuộc nói chuyện giữa hai người trôi qua thật nhanh lẹ, nào ngờ ngó mặt vào trong phòng chủ tịch thì liền thấy anh ôm lấy đũng quần của mình mà nhăn nhó.
“Không sao, ban nãy tôi nghịch ngu thôi.” Anh vẫy vẫy tay, kêu thư ký đi ra ngoài, tránh để bản thân thêm mất mặt.
Tốt nhất lần sau đừng nên gặp lại nhau nếu không anh sẽ lấy lại đủ gốc lẫn lãi với cô.
Viên Dao tức tối trở về cửa hàng, dùng kéo cắt đi những phần vải bị hư để xả giận.
“Cho chú chết! Tôi cắt cho chú mất giống!”
Bộ dáng của cô kinh khủng đến mức không một nhân viên nào dám lại gần, thậm chí còn âm thầm kéo khách sang một bên khác.
Viên Dao sau khi phát tiết xong mới mệt mỏi dựa vào ghế, tay vô thức đưa lên cánh môi còn chút sưng tấy. Ban nãy quanh mũi chỉ toàn mùi hương nam tính kia, ánh mắt Cửu Vân rất sâu, chỉ cần cô nhìn thấy đều sẽ bị hãm vào lưới tình. Người đàn ông đó thế mà lại là người cô vừa không muốn dính tới, cũng là người cô đang tìm kiếm.
“Bà chủ, đây là đơn yêu cầu của khách hàng cho ngày mai ạ.”
Thanh Hà đem tờ giấy tới đưa cho Viên Dao. Cô nhìn qua một lượt, quyết định dẹp bỏ hận thù, tập trung cho công việc đầu tiên. Có tiền thì cô có thể bao nuôi một trăm tên đàn ông cũng được, hà cớ gì nhớ đến chú cháu khốn kiếp nhà họ Phó đó chứ.
“Á!”
Một tiếng thét bất ngờ phát ra từ cửa tiệm khiến Viên Dao lập tức đứng ra đi xem tình hình. Khi nhìn thấy cánh cửa sổ nhuộm đầy nước màu đỏ không rõ là thứ gì, cô không khỏi sửng sốt, vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Giây sau, cô thấy những bóng hình quen thuộc lấp ló bên ngoài. Đó chẳng phải là đám bạn chuyên môn đi gây chuyện của Trình Trì sao?
Bọn chúng lè lưỡi với cô, lập tức chạy biến mất vào đám đông. Không một ai dám làm gì chúng bởi vì gia cảnh chống lưng cho chúng cũng chẳng hề bình thường.
“Bà chủ…”
“Không sao đâu, em đi trấn an khách hàng đi, sẵn tiện họ muốn mua cái gì thì bớt ba mươi phần trăm coi như là lời xin lỗi của mình đến họ.”
Viên Dao xử lý mọi chuyện ở cửa tiệm cũng đã không còn thấy mặt trời. Cô không nghĩ tới Trình Trì là một kẻ thù dai như thế, rõ ràng người làm sai là hắn, người bị hại là cô, vậy mà hiện tại hắn lại muốn đòi thứ gì từ cô chứ?
Châu Anh biết tin, sau khi tăng ca ở công ty thì liền chạy thẳng qua bên đây.
“Cậu không sao chứ?”
Cô lắc đầu.
“Không sao, bọn chúng chỉ hất máu lợn lên cửa kính thôi chứ không gây ra chuyện gì quá đáng.”
Nàng nghiến răng, quăng mạnh túi xách lên bàn.
“Cái tên khốn Trình Trí đó, không yêu nữa thì để nhau yên, mắc gì lại làm như thế chứ.”
Như nhớ tới điều gì, Châu Anh tiếp tục lên tiếng.
“Mà này, cậu với chủ tịch Phó sao rồi? Có tiến triển gì chưa?”
Viên Dao nghe nàng nhắc tới Cửu Vân thì lông tơ trên người dựng cả lên, nhưng cũng không định giấu giếm nàng làm gì.
“Cái gì? Chủ tịch Phó là người ở bên cậu đêm đó. Mà cậu còn lên gối vào hạ bộ người ta á? Cậu chán sống rồi sao Viên Dao?”
Châu Anh thở dài một hơi, bắt đầu kể về những chiến tích oanh liệt của chủ tịch Phó mà nàng đã nghe trộm được.
Phó Cửu Vân là con trai út của Phó lão gia nhưng Phó lão gia ban đầu chỉ tận tình dạy dỗ cách quản lý doanh nghiệp cho hai cậu con trai đầu. Cuối cùng một người chỉ đam mê diễn xuất, người còn lại chấp nhận nối nghiệp ông dù không nhanh nhạy mấy.
Lúc này, Phó Cửu Vân bật lên bởi trí thông minh và tính cách quyết liệt hệt như Phó lão gia khiến ông vô cùng vui mừng. Dù vậy anh không giành lấy sản nghiệp từ tay anh hai, cũng là ba của Trình Trì.
Anh dùng số vốn được Phó lão gia đưa cho tự gầy dựng cơ ngơi của mình. Nói anh không tham vọng là giả bởi vì thứ anh nhắm đến đó chính là dùng doanh nghiệp chính mình nuốt chửng lấy sản nghiệp nhà họ Phó lâu nay tự hào.
Mà hiện tại Cửu Vân ngày càng lớn mạnh, còn công ty Phó gia lại từng lúc đi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.