Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 117: Tao còn nhọ hơn nữa được không hả???

Hạ Tường Lam

12/08/2018

Tan học về Băng Tâm ngồi ở ghế đá chờ cho bớt xe rồi mới về thì Đông Quân đi tới đá nhẹ vào chân của Băng Tâm một cái, cô nâng mí mắt lên nhìn Đông Quân một cái cũng không thèm nói gì mà lập tức đứng dậy lấy xe đi về luôn.

Cảm giác cứ như vừa mới gặp phải quỷ xong!!!

Mấy ngày lên lớp mỗi lúc cả nhóm ngồi nói chuyện với nhau Đông Quân cũng thi thoảng châm vào đôi ba câu nên Băng Tâm cũng không còn bài xích người này như trước nữa.

Băng Tâm, Thụy Du, Lạc Sa, Quỳnh Dao và Thiện Ngôn cùng đi học thêm môn vật lý, do đến sớm nên cả đám ngồi nói chuyện rồi giỡn với nhau, vô tình con hàng Thiện Ngôn nắm trúng đuôi tóc dài của Băng Tâm kéo một cái…” bặt” cong thun nhỏ màu đen mà Băng Tâm cột tóc đi đứt làm đôi thế là tóc của Băng Tâm xõa hết ra, nhỏ liền quay xuống nhìn Thiện Ngôn bằng ánh mắt hình viên đạn rồi giận dữ giọng trầm xuống đến cực độ nói:” Mày, hay, quá, ha”.

Quỳnh Dao tỏ vẻ khoái chí:” Chết mày rồi Thiện Ngôn ơi”.

Lạc Sa cũng hứng thú cười hắc hắc lên:”Sắp có đứa bị đánh suy ra có phim hành động xem free hahaha”.

Băng Tâm bẻ khớp tay chuẩn bị tẩn người thì Thụy Du liền đánh vào vai Thiện Ngôn một cái rồi đẩy Thiện Ngôn ra khỏi phòng học:” Đi xuống dưới lầu xin cô Năm giúp việc cọng thun khác cho nó đi”.

Thiện Ngôn liền chạy xuống dưới lầu rồi quay lên cầm trong tay một chục cọng thun luôn, con hàng này để những cọng thun kia trước mặt Băng Tâm rồi lên giọng:” Cho mày cột hết đầu luôn cũng được nè”.

Băng Tâm đưa tay lấy một cọng cột lại tóc thì “ bặt” một tiếng cọng thun đứt làm đôi…Băng Tâm lại lấy tiếp sợi thứ hai vừa vòng qua tóc thì cũng “ bặt” một tiếng…rồi cọng thun thứ ba, thứ tư…thứ mười đều lần lượt đứt hết.

Băng Tâm nghệch mặt ra gào lên:” Ôi đệt, tao còn nhọ hơn nữa được không hả???”.

Trong khi ai đó khổ sở thì những đứa còn lại ngồi nhăn răng ra mà cười rất là vui vẻ…trên đời này có cái thứ bạn khốn nạn vậy đó!!!

Băng Tâm đang ngồi nhìn mấy đứa lớp 10 chơi đá cầu, trong mắt cô lại hiện lên hình ảnh của Tuấn Phong và Thiện Ngôn chơi đá cầu cùng nhau hồi năm lớp 10, tự nhiên thấy hoài niệm ghê.

Băng Tâm đang thả hồn mình về miền ký ức xa xôi thì đột nhiên nghe tiếng của Đông Quân vang lên bên tai:” Nghe Lạc Sa nói…em mới mua xe máy hả??”.



Băng Tâm quay qua nhìn Đông Quân kiểu như muốn nói: Tôi có mua cái quái gì thì cũng không có liên quan đến mấy người, nhưng vẫn gật gật đầu cho phải phép:” Ừ…mấy người cũng mới mua xe máy mà”.

Đông Quân mỉm cười hỏi tiếp:” Xe màu gì? Biển số xe máy nút?”.

Băng Tâm nhìn Đông Quân bằng ánh mắt lười biếng:” Màu trắng…9 nút…không giống máy người chỉ có 4 nút thôi”.

Đông Quân liền cười trừ:” Ờ ngẫu nhiên thôi mà em cũng hên mới 9 nút thôi”.

“ Tôi mua biển số”.

Đông Quân:”…”.

Băng Tâm cảm thấy không nên phí phạm thời gian của mình nữa nên liền đứng dậy lấy xe đi về.

Lúc tan học về hôm nay, Uyển Uyển, Thụy Du, Quỳnh Dao, Thiện Ngôn, Lạc Sa và Băng Tâm ngồi bàn chuyện đi học thêm lý, Băng Tâm nói với Uyển Uyển: “ Uyển Uyển chiều nay chờ tôi đi học với nha”.

Uyển Uyển mỉm cười rồi hỏi: “ Mấy giờ đi Băng Tâm?”.

Băng Tâm liền trả lời: “ 14h15 như cũ nha”.

Uyển Uyển liền gật đầu: “ Uhm có đi sớm cũng nhớ chờ tao với nha”.

Băng Tâm vui vẻ gật đầu: “ Uh biết rồi”.



Mạc Đông Quân đi tới ngồi bên cạnh Diệp Băng Tâm rồi lên tiếng than thở: “ Haiz giờ không biết nên đi học lý cô nào nữa”.

Băng Tâm không mấy quan tâm nhưng vẫn lên tiếng hỏi cho có lệ: “ Sao không học lại chỗ cũ đi dù sao cô dạy cũng tốt mà…hơn nữa bây giờ có rất nhiều bạn trong lớp học ở chỗ đó”.

Đông Quân liền hỏi: “ Học giờ nào vậy nghỉ học lâu rồi nên không nhớ”.

Trước đây con hàng này đi học sớm hơn Băng Tâm một buổi nhưng giữa đường thì dở chứng nghỉ không thèm học nữa.

“ Ca 1 2h45 đến 5h30, ca 2 5h30 đến 7h”.

Đông Quân suy nghĩ rồi nói: “ Oh vậy chắc chiều nay đi học ca 1 luôn”.

Tuấn Phong vào lớp sau có những bài không hiểu nên Băng Tâm thường xuyên giảng giúp…lâu lâu mới có dịp lên mặt với con hàng này nhưng mà cũng dễ nổi điên lắm, Tuấn Phong hỏi bài Băng Tâm được một nửa thì liền kêu lên đã hiểu rồi làm người ta cụt hứng giữa chừng.

Trên đường đi học từ lớp lý về, Băng Tâm và Thụy Du phải chạy qua trường để tiếp tục học anh văn, Băng Tâm thấy mệt nên chẳng nói gì thế là Tuấn Phong liền chọc ghẹo Băng Tâm:” Nè làm gì mà mặt ngầu dữ vậy?”.

Băng Tâm nở nụ cười nhạt thiếu sức sống:” Có đâu”.

Tuấn Phong liền lắc đầu tỏ vẻ không tin:” Chậc…chậc…nhìn cái ánh mắt đằng đằng sát khí thế này giết người còn được đó chứ”.

Có người nào đó bị kích động nên năng lượng cũng tăng lên:” Nếu có thể… người đầu tiên tôi giết là bạn đó”.

Tuấn Phong đưa tay ôm ngực kiểu như vừa mới bị đâm một đao trọng thương kêu lên: “ Qúa tàn nhẫn”.

Nhìn hàng động đáng yêu của Tuấn Phong, Băng Tâm bất chợt nở một nụ cười ấm áp như mùa xuân đang đến, cô có cảm giác là hai người bọn họ đã quay lại cái thời ngây ngô, hồn nhiên ngày trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook