Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời
Chương 104: Tao tức…
Hạ Tường Lam
27/07/2018
Khánh Đăng thu dọn đồ đạc rồi nhìn Băng Tâm tỏ vẻ nuối tiếc hai đứa đang hợp tác học tập quá tốt cơ mà.
Băng Tâm đầu đầy vạch đen bực mình cùng thất vọng.
Ngay lúc này nếu có cây đao trong tay chắc Băng Tâm sẽ phi thẳng qua chỗ Đông Quân ngồi rồi phanh thây sẻ thịt cái tên lắm chuyện này luôn cho rồi.
Hoàng Lâm qua bàn của Băng Tâm ngồi gần cả tiết mà không thấy cô nói câu nào hết, khí lạnh bức người tỏa ra cứ như là nguyên cái núi băng ở Bắc Cực đột nhiên trôi dạt đến đây nên Hoàng Lâm cũng không dại mà chọc ghẹo đến cô.
Chiều nay trời mưa thật to giống y như tâm trạng của Băng Tâm lúc này vậy, nghe chuông reo hết giờ Băng Tâm cứ như người mất hồn ôm cặp đi xuống sân tới ngồi ở hành lang đối diện chiếc xe đạp của mình để ở chỗ bãi giữ xe, cô lại ngồi nhìn không có tiêu cự vào những hạt mưa rơi ngoài kia.
Thiện Ngôn đi tới ngồi xuống bên cạnh Băng Tâm rồi an ủi cô: “ Băng Tâm đừng có buồn nữa mà, tuy là không ngồi chung bàn nhưng bạn và Khánh Đăng vẫn có thể trao đổi bài vở với nhau vào giờ ra chơi hay lúc đầu giờ mà”.
Tâm trạng của Băng Tâm cứ như một cái ly thủy tinh mỏng manh vậy chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ vỡ ra từng mảnh ngay, cả buổi chiều nay cô đã cố kìm nén để quên đi nhưng giờ nghe Thiện Ngôn nói như vậy tự nhiên Băng Tâm lại thấy tức…tức đến phát khóc luôn…
Băng Tâm vốn rất ghét khóc trước mặt người khác, cô không thích người ta nhìn mình bằng ánh mắt thương hại nhưng… ngay lúc này đây tự nhiên nước mắt lại cứ trào ra, cô ngồi bó gối úp mặt xuống mà khóc.
Thiện Ngôn cũng ngớ ra rồi luống cuống lên tiếng dỗ cô: “ Băng Tâm đừng khóc nữa mà…vì loại người như Đông Quân mà khóc không có đáng đâu”.
Băng Tâm nấc lên từng tiếng: “ Tại sao…Đông…Quân…lại làm như…vậy chứ…huhu…tại sao vậy?”.
Quỳnh Dao, Lạc Sa, Thụy Du, Linh Đan, Uyển Uyển đi xuống thấy Băng Tâm như vậy cũng ngẩn người ra.
Quỳnh Dao đưa mắt nhìn Thiện Ngôn rồi khẽ hỏi: “ Băng Tâm bị sao vậy??”.
Thiện Ngôn thở dài: “ Còn không phải tại cái thằng điên kia sao…bây giờ nhỏ khóc đến tối tăm mặt mũi luôn rồi kìa”.
Lạc Sa liền bước tới ngồi xuống bên cạnh Băng Tâm choàng tay qua ôm Băng Tâm vào lòng dỗ dành: “ Thôi mà bé đừng có khóc nữa…nghe lời chị đi”.
Thụy Du cũng ngồi xuống bên cạnh của Băng Tâm an ủi: “ Băng Tâm đừng có khóc nữa…vì Đông Quân không có đáng đâu”.
Đông Quân đi xuống thấy cả đám vây quanh Băng Tâm rối rít khuyên nhủ an ủi nhưng anh lại chỉ đứng dựa người vào cái cột trơ mắt ra nhìn kiểu như mọi chuyện đã rồi em khóc cũng vô ích và rồi em sẽ phải chấp nhận sự thật là như vậy thôi.
Thấy Băng Tâm khóc Đông Quân cũng đau lòng lắm chứ bộ nhưng tiếc là…ai bảo em thân thiết với thằng con trai khác làm gì nên bây giờ anh mới phải dùng cách quang minh chính đại tách Khánh Đăng ra xa em một chút…
Bá đạo đến thế chắc chỉ có con hàng này làm được thôi!!!
Một lúc sau, gió lớn nên mưa tạt vào bên trong hành lang, Lạc Sa liền nói với Băng Tâm: “ Bé à mình đi qua chỗ khác ngồi đi ở đây mưa tạt vào lát nữa ướt hết đồ bây giờ”.
Thụy Du cầm cặp giùm Băng Tâm, Lạc Sa đưa tay dắt Băng Tâm đi đến sảnh sau của trường. Băng Tâm đưa tay lau lau nước mắt, lúc đứng dậy Băng Tâm thấy Đông Quân nhưng anh vẫn cứ như thế mà nhìn với bản mặt không có cảm xúc gì…Băng Tâm rất muốn nắm cổ áo của Đông Quân rồi đập Đông Quân một trận cho hả giận nhưng lại không làm được đây là trường học nếu đánh nhau sẽ bị mời vào phòng giảm thị “uống trà” mất.
Băng Tâm không khóc nữa nhưng tâm trạng cực kỳ tệ cô ngồi ủ rũ không có chút sức sống nào.
Uyển Uyển ngồi bên cạnh Băng Tâm đột nhiên lên tiếng hỏi: “ Nè bộ mày ghét ngồi chung với Hoàng Lâm lắm hả Băng Tâm?”.
Băng Tâm lắc đầu, giọng đặc nghẹt vang lên: “Không phải”.
Uyển Uyển nhíu mày hỏi tiếp: “ Thế tại sao mày lại khóc khi nó đổi qua chỗ mày ngồi, không ghét nó thì là gì?”.
Nhắc tới là viền mắt Băng Tâm lại đỏ lên nhưng cố kìm lại không để nước mắt rớt xuống: “Tao tức…”.
Lạc Sa thấy tình trạng của Băng Tâm không ổn nên giải thích thay luôn: “ Băng Tâm nó đang rất sợ bị đổi chỗ không được ngồi chung bàn với Khánh Đăng nữa…thầy đã không có ý định chuyển chỗ hai đứa nó thì thôi đi tự nhiên thằng điên kia phát biểu lảm nhảm, rốt cuộc vậy đó”.
Linh Đan cũng lắc đầu thở dài: “ Đông Quân kỳ quá à người ta ngồi chung với nhau thì kệ người ta đi mắc mớ gì đến nó đâu chứ”.
Quỳnh Dao đầu đầy hắc tuyến: “ Đúng là điên đầu lên với nó mà… toàn làm mấy chuyện tào lao mía lao gì đâu không à”.
Băng Tâm đầu đầy vạch đen bực mình cùng thất vọng.
Ngay lúc này nếu có cây đao trong tay chắc Băng Tâm sẽ phi thẳng qua chỗ Đông Quân ngồi rồi phanh thây sẻ thịt cái tên lắm chuyện này luôn cho rồi.
Hoàng Lâm qua bàn của Băng Tâm ngồi gần cả tiết mà không thấy cô nói câu nào hết, khí lạnh bức người tỏa ra cứ như là nguyên cái núi băng ở Bắc Cực đột nhiên trôi dạt đến đây nên Hoàng Lâm cũng không dại mà chọc ghẹo đến cô.
Chiều nay trời mưa thật to giống y như tâm trạng của Băng Tâm lúc này vậy, nghe chuông reo hết giờ Băng Tâm cứ như người mất hồn ôm cặp đi xuống sân tới ngồi ở hành lang đối diện chiếc xe đạp của mình để ở chỗ bãi giữ xe, cô lại ngồi nhìn không có tiêu cự vào những hạt mưa rơi ngoài kia.
Thiện Ngôn đi tới ngồi xuống bên cạnh Băng Tâm rồi an ủi cô: “ Băng Tâm đừng có buồn nữa mà, tuy là không ngồi chung bàn nhưng bạn và Khánh Đăng vẫn có thể trao đổi bài vở với nhau vào giờ ra chơi hay lúc đầu giờ mà”.
Tâm trạng của Băng Tâm cứ như một cái ly thủy tinh mỏng manh vậy chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ vỡ ra từng mảnh ngay, cả buổi chiều nay cô đã cố kìm nén để quên đi nhưng giờ nghe Thiện Ngôn nói như vậy tự nhiên Băng Tâm lại thấy tức…tức đến phát khóc luôn…
Băng Tâm vốn rất ghét khóc trước mặt người khác, cô không thích người ta nhìn mình bằng ánh mắt thương hại nhưng… ngay lúc này đây tự nhiên nước mắt lại cứ trào ra, cô ngồi bó gối úp mặt xuống mà khóc.
Thiện Ngôn cũng ngớ ra rồi luống cuống lên tiếng dỗ cô: “ Băng Tâm đừng khóc nữa mà…vì loại người như Đông Quân mà khóc không có đáng đâu”.
Băng Tâm nấc lên từng tiếng: “ Tại sao…Đông…Quân…lại làm như…vậy chứ…huhu…tại sao vậy?”.
Quỳnh Dao, Lạc Sa, Thụy Du, Linh Đan, Uyển Uyển đi xuống thấy Băng Tâm như vậy cũng ngẩn người ra.
Quỳnh Dao đưa mắt nhìn Thiện Ngôn rồi khẽ hỏi: “ Băng Tâm bị sao vậy??”.
Thiện Ngôn thở dài: “ Còn không phải tại cái thằng điên kia sao…bây giờ nhỏ khóc đến tối tăm mặt mũi luôn rồi kìa”.
Lạc Sa liền bước tới ngồi xuống bên cạnh Băng Tâm choàng tay qua ôm Băng Tâm vào lòng dỗ dành: “ Thôi mà bé đừng có khóc nữa…nghe lời chị đi”.
Thụy Du cũng ngồi xuống bên cạnh của Băng Tâm an ủi: “ Băng Tâm đừng có khóc nữa…vì Đông Quân không có đáng đâu”.
Đông Quân đi xuống thấy cả đám vây quanh Băng Tâm rối rít khuyên nhủ an ủi nhưng anh lại chỉ đứng dựa người vào cái cột trơ mắt ra nhìn kiểu như mọi chuyện đã rồi em khóc cũng vô ích và rồi em sẽ phải chấp nhận sự thật là như vậy thôi.
Thấy Băng Tâm khóc Đông Quân cũng đau lòng lắm chứ bộ nhưng tiếc là…ai bảo em thân thiết với thằng con trai khác làm gì nên bây giờ anh mới phải dùng cách quang minh chính đại tách Khánh Đăng ra xa em một chút…
Bá đạo đến thế chắc chỉ có con hàng này làm được thôi!!!
Một lúc sau, gió lớn nên mưa tạt vào bên trong hành lang, Lạc Sa liền nói với Băng Tâm: “ Bé à mình đi qua chỗ khác ngồi đi ở đây mưa tạt vào lát nữa ướt hết đồ bây giờ”.
Thụy Du cầm cặp giùm Băng Tâm, Lạc Sa đưa tay dắt Băng Tâm đi đến sảnh sau của trường. Băng Tâm đưa tay lau lau nước mắt, lúc đứng dậy Băng Tâm thấy Đông Quân nhưng anh vẫn cứ như thế mà nhìn với bản mặt không có cảm xúc gì…Băng Tâm rất muốn nắm cổ áo của Đông Quân rồi đập Đông Quân một trận cho hả giận nhưng lại không làm được đây là trường học nếu đánh nhau sẽ bị mời vào phòng giảm thị “uống trà” mất.
Băng Tâm không khóc nữa nhưng tâm trạng cực kỳ tệ cô ngồi ủ rũ không có chút sức sống nào.
Uyển Uyển ngồi bên cạnh Băng Tâm đột nhiên lên tiếng hỏi: “ Nè bộ mày ghét ngồi chung với Hoàng Lâm lắm hả Băng Tâm?”.
Băng Tâm lắc đầu, giọng đặc nghẹt vang lên: “Không phải”.
Uyển Uyển nhíu mày hỏi tiếp: “ Thế tại sao mày lại khóc khi nó đổi qua chỗ mày ngồi, không ghét nó thì là gì?”.
Nhắc tới là viền mắt Băng Tâm lại đỏ lên nhưng cố kìm lại không để nước mắt rớt xuống: “Tao tức…”.
Lạc Sa thấy tình trạng của Băng Tâm không ổn nên giải thích thay luôn: “ Băng Tâm nó đang rất sợ bị đổi chỗ không được ngồi chung bàn với Khánh Đăng nữa…thầy đã không có ý định chuyển chỗ hai đứa nó thì thôi đi tự nhiên thằng điên kia phát biểu lảm nhảm, rốt cuộc vậy đó”.
Linh Đan cũng lắc đầu thở dài: “ Đông Quân kỳ quá à người ta ngồi chung với nhau thì kệ người ta đi mắc mớ gì đến nó đâu chứ”.
Quỳnh Dao đầu đầy hắc tuyến: “ Đúng là điên đầu lên với nó mà… toàn làm mấy chuyện tào lao mía lao gì đâu không à”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.