Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh
Chương 109
Tống Cửu Cận
09/01/2023
Editor: B-52
“Hử?” Thẩm Vọng Tân nhìn một lượt những món đồ trang trí trong nhà rồi nói: “Anh chỉ tùy tiện làm thôi mà.”
Tô Tinh Dã lấy đũa chọc chọc mấy sợi mỳ rồi cụp mắt xuống hỏi: “Ai làm cho anh vậy?”
Thẩm Vọng Tân hơi sửng sốt một chút nhưng chẳng mấy chốc trong mắt lại hiện lên ý cười nhàn nhạt, anh ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Anh cũng đâu có phát giấm cho em.”
“Ơ?” Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Hửm… Em không ngửi thấy mùi giấm sao?” Thẩm Vọng Tân tiếp tục hỏi.
Động tác chọc chọc sợi mỳ của Tô Tinh Dã dừng lại, ngay lập tức đã hiểu rõ ý của anh. Cô bẹp miệng không trả lời anh mà cúi đầu xuống bắt đầu ăn mỳ, nhưng mà đũa mỳ còn chưa kịp đưa vào miệng thì trán đã bị búng nhẹ một cái. Cô bất mãn mà trừng to mắt nhìn anh.
Tất nhiên cái búng nhẹ này của Thẩm Vọng Tân cũng không hề mạnh tay, anh lại xoa đầu cô mạnh hơn một chút nữa. Tô Tinh Dã bèn đưa tay ra chụp lấy bàn tay anh, lại nghe thấy anh nói: “Là do mấy anh em sắp xếp giúp anh.”
Trước đây khi mấy người anh Thừa còn chưa rời khỏi công ty, cả năm người bọn họ vẫn luôn ở tại ký túc xá mà công ty sắp xếp. Sau này khi anh Thừa và những thành viên còn lại giải trừ hợp đồng thì đã dọn ra khỏi ký túc xá, cho nên chỉ còn mỗi mình anh ở lại đó. Đương nhiên là công ty sẽ không cho phép một mình anh lại ở trong phòng ký túc của năm người được, bản thân anh cũng có một căn hộ của riêng mình, thế là anh dứt khoát dọn ra khỏi ký túc xá. Sau khi dọn ra ngoài rồi, mấy anh em xung phong đứng ra nhận nhiệm vụ trang trí lại căn hộ chung cư trống trải này giúp anh, cho nên so với trước đây thật sự là nó đã ấm áp hơn rất nhiều.
Động tác của Tô Tinh Dã tạm thời ngừng lại, cô tự nhiên cũng biết mấy anh em trong nhóm của Thẩm Vọng Tân. Dù gì đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nghe anh nhắc tới mấy người họ, khóe miệng của cô hơi nhếch lên, lại kiềm chế mà hạ xuống, trong chốc lát cô cảm giác rất muốn cười nhưng phải cố gắng nhịn lại.
Thẩm Vọng Tân quả thực là bị vẻ mặt đáng yêu này của cô làm tan chảy mất rồi, khóe miệng anh lại càng giương cao hơn một chút: “Em muốn cười thì cứ cười đi, không cần phải nhịn lại làm gì.”
Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn rồi lại nhướng mày lên nói: “Được rồi…em thấy nó rất đẹp mà.” Đẹp tới mức khiến cô có cảm giác là do bàn tay con gái sắp xếp đấy.
Thẩm Vọng Tân khẽ cười một tiếng. Mỗi một người trong nhóm của anh đều sẽ khiến mọi người xung quanh cho rằng bọn họ sẽ không thích phong cách này, nhưng trên thực tế thì không phải như vậy. Nhìn đôi lông mày của cô giãn ra, tâm tình của anh tự nhiên cũng tốt hơn mấy phần, anh duỗi tay ra nhéo nhéo rồi lại bóp bóp gò má của cô: “Ăn mỳ đi.”
“Vâng.”
Ăn uống xong xuôi Thẩm Vọng Tân đi vào trong bếp rửa chén đĩa, còn Tô Tinh Dã thì ngồi xếp bằng trên sofa ôm một cái gối xem phim. Thẩm Vọng Tân rửa chén đĩa xong đi ra thì nhìn thấy mấy cảnh quen thuộc trên TV, anh mỉm cười: “Em xem mãi không thấy chán à?”
Tô Tinh Dã cũng tặng anh một nụ cười cực kỳ rạng rỡ: “Không đâu, phim điện ảnh của anh em xem kiểu gì cũng không thấy chán.”
Thẩm Vọng Tân đi tới ngồi xuống sofa, Tô Tinh Dã cũng thuận thế dựa vào người anh, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Cả người cô thoải mái tựa trong lồng ngực anh, nghĩ lại hai ngày trước, mặc kệ là gió lớn mưa dông hay là tuyết rơi bọn họ đều vẫn phải đi làm, so với hôm nay thì cô thật sự rất rất vui vẻ. Cô đem bàn tay nhỏ nhắn của mình đan vào bàn tay ấm áp của anh, trong giọng nói tràn ngập sự thỏa mãn khó diễn tả được: “Trời mưa mà không cần phải đi làm, thật là tốt quá đi.”
Nghe xong câu nói của cô, Thẩm Vọng Tân cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô, đúng vậy, thật sự rất tốt.
Sáng nay Tô Tinh Dã thức dậy sớm, sau khi tỉnh ngủ hai người lại còn lăn lộn một trận, nên lúc này cô đang dán lên ngực anh, hai người vừa xem TV vừa nói chuyện. Nói qua nói lại một hồi cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thẩm Vọng Tân nói xong, chờ mãi mà cũng không thấy người kia trả lời, bèn cúi đầu nhìn xuống, người trong vòng ôm của anh không biết ngủ từ lúc nào rồi. Gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô có hơi mệt mỏi. Anh đau lòng đưa tay sờ lên gò má của cô, tự trách bản thân sáng nay có hơi mất kiểm soát. Vốn là anh muốn ôm cô đi lên lầu ngủ, nhưng vừa mới nhúc nhích đã làm người nằm trong lòng khó chịu rầm rì. Lo lắng sẽ đánh thức cô nên anh từ bỏ ý định ôm cô lên lầu, anh vươn tay qua lấy tấm chăn đắp lên người cô, rồi chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng khách ấm hơn.
Cơn mưa này kéo dài rất lâu mới từ từ tạnh đi. Điện thoại của Thẩm Vọng Tân không hề báo trước mà reo lên, may mắn là anh có thói quen để điện thoại ở chế độ rung, cho nên cũng không đánh thức Tô Tinh Dã đang gối đầu lên đùi mình. Sau khi nhìn thấy số gọi tới anh nhanh chóng bắt máy.
“Anh ơi, anh quay phim xong rồi sao?” Giọng nói vui sướng của Lương Đẳng từ đầu dây bên kia truyền tới.
Thẩm Vọng Tân cố gắng đè giọng nói xuống mức thấp nhất: “Ừ, hôm qua anh vừa quay xong cảnh cuối.”
“Tối nay anh có rảnh không, lâu lắm rồi chúng ta không ăn cơm chung.”
“Đúng đó Vọng Tân, tối nay có đi ăn chung không?” Là giọng của Vưu Nhất Thừa vang lên, “Còn có hai đứa Kỷ Tiềm với Dị Tây nữa.”
Khóe miệng của Thẩm Vọng Tân cong lên một vòng, sau khi nghĩ xong anh đồng ý: “Cũng được, tiện thể tối nay giới thiệu một người cho mọi người biết.”
“Hả? Là ai vậy anh?” Lương Đẳng có chút hứng thú.
“Tối nay rồi em sẽ biết.”
Tô Tinh Dã dường như nghe thấy giọng nói của Thẩm Vọng Tân nên nửa tỉnh nửa mê mà thức dậy. Đúng lúc này Thẩm Vọng Tân vừa mới nói tạm biệt với Lương Đẳng và mấy anh em bên kia xong, phát giác người đang vùi trong lồng ngực mình hình như là tỉnh giấc rồi, anh cúi đầu xuống dịu dàng nhìn cô: “Dậy rồi?”
Lương Đẳng ở đầu dây bên kia bị Thẩm Vọng Tân cúp máy, lại mơ hồ nghe thấy hai tiếng “Dậy rồi” dịu dàng của anh, thế nên cúp điện thoại cả nửa ngày rồi mà cậu ta cũng chưa kịp phản ứng lại. Vưa Nhất Thừa nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc sắp dại ra của cậu, không nhịn được phải đẩy cậu ta một cái: “Làm gì mà ngẩn người ra thế?”
“Anh Thừa…Anh Thừa…” Cậu ta lắp ba lắp bắp.
Vẻ mặt của cậu làm cho Vưu Nhất Thừa kinh ngạc: “Em làm sao vậy?”
“Em… Bên đó… Hình như bên chỗ anh ấy có người khác.”
Vưu Nhất Thừa bất đắc dĩ bật cười: “Có người thì có người, làm gì mà em phải ầm ĩ như gặp ma vậy?”
Lương Đẳng đột nhiên ý thức được là mình nói năng không được rõ ràng, cho nên sau khi sắp xếp đầu đuôi câu chuyện xong mới nói lại: “Khi nãy vừa chuẩn bị cúp máy, em nghe anh ấy ở đâu bên kia nói dậy, dậy rồi? Cái chính là giọng điệu của anh ấy cực kỳ dịu dàng, cực kỳ cưng chiều đó, anh có hiểu không? Hơn nữa mới vừa nãy anh ấy còn nói muốn giới thiệu một người cho chúng ta biết.”
Nghe cậu ta nói vậy Vưu Nhất Thừa ngồi thẳng lưng lên: “Em khẳng định mình không nghe lầm đúng không?”
Lương Đẳng nghiêm túc trả lời: “Em thề, em tuyệt đối không nghe lầm.”
Thẩm Vọng Tân đặt điện thoại qua một bên, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô: “Ngủ ngon không?”
Tô Tinh Dã khẽ trở mình vươn tay ra ôm lấy eo anh, rồi vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong đó, vừa thoải mái vừa thỏa mãn mà gật đầu “Ừm” một tiếng. Có lẽ là chính bản thân cô cũng không ý thức được, trong lúc gật đầu vô tình lại để cái đầu nhỏ của mình cọ xát lên bụng anh.
Ánh mắt của Thẩm Vọng Tân bắt đầu trở nên thâm thúy, nhưng sực nhớ ra sáng nay mình đã không biết tiết chế nên chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn, vừa hay Tô Tinh Dã đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, ngồi dậy hỏi anh: “Có phải em ngủ lâu lắm rồi không?”
Thẩm Vọng Tân liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi trả lời: “Không lâu, em mới ngủ hơn ba tiếng thôi mà.”
Cô ngủ hơn ba tiếng? Không phải là cô gối đầu lên người anh ngủ hơn ba tiếng đó chứ?
Cô nhìn vào đùi anh, vô thức đưa tay ấn lên trên đó: “Anh để em gối lên như vậy chân anh không thấy tê sao?”
Ngay khi bàn tay của Tô Tinh Dã vừa ấn lên đùi anh, Thẩm Vọng Tân đã không thể kiềm được tiếng rên rỉ của mình. Tô Tinh Dã được một phen hoảng hốt, trong đầu lập tức nghĩ hai chân anh chắc chắn là tê rần hết rồi, thế mà cô lại ấn đau anh, cho nên không tránh được có hơi hoảng loạn, nhất thời cô cũng không dám ấn lên đùi anh nữa: “Em… Có phải em ấn làm anh đau không?”
Thẩm Vọng Tân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không che giấu được lo lắng của cô, thở dài một hơi, anh lắc đầu rồi dịu dàng nói: “Không sao, chân của anh không bị tê. Em đừng lo quá.”
Tô Tinh Dã nghe xong câu này đầu óc cô tự nhiên nhảy số, không lâu sau cũng hiểu ra nguyên nhân là gì, hai gò má của cô không tự chủ được mà đỏ bừng cả lên.
Thẩm Vọng Tân thấy cô đỏ mặt, hiển nhiên cũng đoán được cô đã hiểu được nguyên nhân là gì. Anh cười cười vươn tay ra xoa đầu cô: “Tối nay ra ngoài ăn cơm với anh.”
“Hả?” Ánh mắt Tô Tinh Dã sáng rực lên: “Ăn ở đâu vậy anh?”
Thẩm Vọng Tân mỉm cười nói: “Thôi nào, em chuẩn bị trước đi, lát nữa anh đưa em qua đó rồi sẽ biết.”
Tô Tinh Dã bĩu môi: “Thần bí đến vậy ư?”
Thẩm Vọng Tân giơ tay vuốt ve sống mũi của cô: “Đúng đó, rất thần bí.”
Hồn của Tô Tinh Dã bị ba chữ “rất thần bí” này của anh câu đi mất, cô nhích lại gần hôn anh một cái rồi giang hai cánh tay ra: “Anh ôm em lên đi.”
Thẩm Vọng Tân nghe vậy thì đưa tay ra ôm ngang cô lên đi lên lầu.
Trở lên phòng rồi Tô Tinh Dã mới nhớ ra, cô chỉ có một bộ quần áo mặc trong tiệc đóng máy tối hôm qua, bộ đồ đó đã được giặt sạch nhưng mà lại chưa khô, cô trề môi: “Em không có quần áo để thay, em mặc quần áo của anh được không?”
Khóe miệng Thẩm Vọng Tân giật giật: “Được, em muốn mặc gì cũng được hết.”
Tuy rằng quần áo của Thẩm Vọng Tân đều rộng hơn kích cỡ của cô rất nhiều, nhưng bây giờ là mùa đông, có rộng hơn một chút cũng không thành vấn đề. Vậy nên cô đứng trước tủ quần áo của anh chọn lựa một hồi, cuối cùng lấy ra một cái quần tây đen và một cái áo khoác cũng màu đen.
Quần tây này anh chỉ cần kéo tới xương hông là đã vừa, nhưng Tô Tinh Dã phải kéo lên tới tận eo. Nhưng mà đã kéo đến tận eo rồi mà cô vẫn còn thấy nó quá dài, thế là cô dứt khoát gấp ống quấn lên hai tầng. Thẩm Vọng Tân ở một bên, nhét áo ấm mặc bên trong vào trong quần tây cô mặc, còn tự tay kéo khóa quần lên rồi cài lại cúc cho cô. Bởi vì vòng eo của cô thon thả quá mức nên đến cuối cùng vẫn phải dùng tới thắt lưng.
Thẩm Vọng Tân thực hiện xong một loạt động tác này mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, còn Tô Tinh Dã thì đã mặt đỏ tai hồng. Cô tự nhận thấy bản thân mình nhạy cảm quá mức, chỉ cần anh chạm vào người là cô lại trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Sau khi cài thắt lưng cho áo len của cô xong, Thẩm Vọng Tân lấy áo khoác lông vũ trùm lên người cô. Kiểu dáng của áo lông vũ này trên người anh có độ dài vừa phải, nhưng khi khoác lên người cô thì trực tiếp biến thành áo khoác dài.
Sửa soạn quần áo xong xuôi rồi Thẩm Vọng Tân kéo cô đến trước gương thay đồ ngắm nghía. Tuy rằng bộ quần áo này rộng thùng thình, nhưng mặc trên người cô lại không có cảm giác cồng kềnh, luộm thuộm, trái lại càng tôn lên vẻ mảnh mai nhỏ nhắn của cô ở bên dưới lớp quần áo. Tô Tinh Dã lượn lờ qua lại trước gương cũng cảm thấy hài lòng: “Nhìn cũng khá đẹp đó chứ.”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô gái đang mặc quần áo của mình, anh không thể nhịn được mà nhất định phải kéo cô qua hôn một cái, giọng nói của anh có vẻ hơi khàn khàn: “Đẹp mà, rất đẹp.”
Chuẩn bị tất cả mọi thứ xong, hai người mới cùng nhau đi ra khỏi nhà, bầu trời lúc này đã bắt đầu nhá nhem. Vừa mới ra khỏi thang máy đã có một cơn gió lạnh ập tới, nhưng trước khi đi ra cả người cô đã được Thẩm Vọng Tân bọc lại, chưa kể trên đầu cô còn đội một cái nón len đan, lại trùm thêm cả cái nón dính liền với áo khoác ngoài, được cố định bằng hai sợi dây nhỏ ở hai bên thắt lại. Mặt trong của khẩu trang là một lớp nhung, một bàn tay của cô giấu trong ống tay áo, bàn tay còn lại được bao phủ bởi bàn tay ấm áp của anh.
- -----oOo------
“Hử?” Thẩm Vọng Tân nhìn một lượt những món đồ trang trí trong nhà rồi nói: “Anh chỉ tùy tiện làm thôi mà.”
Tô Tinh Dã lấy đũa chọc chọc mấy sợi mỳ rồi cụp mắt xuống hỏi: “Ai làm cho anh vậy?”
Thẩm Vọng Tân hơi sửng sốt một chút nhưng chẳng mấy chốc trong mắt lại hiện lên ý cười nhàn nhạt, anh ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Anh cũng đâu có phát giấm cho em.”
“Ơ?” Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Hửm… Em không ngửi thấy mùi giấm sao?” Thẩm Vọng Tân tiếp tục hỏi.
Động tác chọc chọc sợi mỳ của Tô Tinh Dã dừng lại, ngay lập tức đã hiểu rõ ý của anh. Cô bẹp miệng không trả lời anh mà cúi đầu xuống bắt đầu ăn mỳ, nhưng mà đũa mỳ còn chưa kịp đưa vào miệng thì trán đã bị búng nhẹ một cái. Cô bất mãn mà trừng to mắt nhìn anh.
Tất nhiên cái búng nhẹ này của Thẩm Vọng Tân cũng không hề mạnh tay, anh lại xoa đầu cô mạnh hơn một chút nữa. Tô Tinh Dã bèn đưa tay ra chụp lấy bàn tay anh, lại nghe thấy anh nói: “Là do mấy anh em sắp xếp giúp anh.”
Trước đây khi mấy người anh Thừa còn chưa rời khỏi công ty, cả năm người bọn họ vẫn luôn ở tại ký túc xá mà công ty sắp xếp. Sau này khi anh Thừa và những thành viên còn lại giải trừ hợp đồng thì đã dọn ra khỏi ký túc xá, cho nên chỉ còn mỗi mình anh ở lại đó. Đương nhiên là công ty sẽ không cho phép một mình anh lại ở trong phòng ký túc của năm người được, bản thân anh cũng có một căn hộ của riêng mình, thế là anh dứt khoát dọn ra khỏi ký túc xá. Sau khi dọn ra ngoài rồi, mấy anh em xung phong đứng ra nhận nhiệm vụ trang trí lại căn hộ chung cư trống trải này giúp anh, cho nên so với trước đây thật sự là nó đã ấm áp hơn rất nhiều.
Động tác của Tô Tinh Dã tạm thời ngừng lại, cô tự nhiên cũng biết mấy anh em trong nhóm của Thẩm Vọng Tân. Dù gì đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nghe anh nhắc tới mấy người họ, khóe miệng của cô hơi nhếch lên, lại kiềm chế mà hạ xuống, trong chốc lát cô cảm giác rất muốn cười nhưng phải cố gắng nhịn lại.
Thẩm Vọng Tân quả thực là bị vẻ mặt đáng yêu này của cô làm tan chảy mất rồi, khóe miệng anh lại càng giương cao hơn một chút: “Em muốn cười thì cứ cười đi, không cần phải nhịn lại làm gì.”
Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn rồi lại nhướng mày lên nói: “Được rồi…em thấy nó rất đẹp mà.” Đẹp tới mức khiến cô có cảm giác là do bàn tay con gái sắp xếp đấy.
Thẩm Vọng Tân khẽ cười một tiếng. Mỗi một người trong nhóm của anh đều sẽ khiến mọi người xung quanh cho rằng bọn họ sẽ không thích phong cách này, nhưng trên thực tế thì không phải như vậy. Nhìn đôi lông mày của cô giãn ra, tâm tình của anh tự nhiên cũng tốt hơn mấy phần, anh duỗi tay ra nhéo nhéo rồi lại bóp bóp gò má của cô: “Ăn mỳ đi.”
“Vâng.”
Ăn uống xong xuôi Thẩm Vọng Tân đi vào trong bếp rửa chén đĩa, còn Tô Tinh Dã thì ngồi xếp bằng trên sofa ôm một cái gối xem phim. Thẩm Vọng Tân rửa chén đĩa xong đi ra thì nhìn thấy mấy cảnh quen thuộc trên TV, anh mỉm cười: “Em xem mãi không thấy chán à?”
Tô Tinh Dã cũng tặng anh một nụ cười cực kỳ rạng rỡ: “Không đâu, phim điện ảnh của anh em xem kiểu gì cũng không thấy chán.”
Thẩm Vọng Tân đi tới ngồi xuống sofa, Tô Tinh Dã cũng thuận thế dựa vào người anh, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Cả người cô thoải mái tựa trong lồng ngực anh, nghĩ lại hai ngày trước, mặc kệ là gió lớn mưa dông hay là tuyết rơi bọn họ đều vẫn phải đi làm, so với hôm nay thì cô thật sự rất rất vui vẻ. Cô đem bàn tay nhỏ nhắn của mình đan vào bàn tay ấm áp của anh, trong giọng nói tràn ngập sự thỏa mãn khó diễn tả được: “Trời mưa mà không cần phải đi làm, thật là tốt quá đi.”
Nghe xong câu nói của cô, Thẩm Vọng Tân cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô, đúng vậy, thật sự rất tốt.
Sáng nay Tô Tinh Dã thức dậy sớm, sau khi tỉnh ngủ hai người lại còn lăn lộn một trận, nên lúc này cô đang dán lên ngực anh, hai người vừa xem TV vừa nói chuyện. Nói qua nói lại một hồi cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thẩm Vọng Tân nói xong, chờ mãi mà cũng không thấy người kia trả lời, bèn cúi đầu nhìn xuống, người trong vòng ôm của anh không biết ngủ từ lúc nào rồi. Gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô có hơi mệt mỏi. Anh đau lòng đưa tay sờ lên gò má của cô, tự trách bản thân sáng nay có hơi mất kiểm soát. Vốn là anh muốn ôm cô đi lên lầu ngủ, nhưng vừa mới nhúc nhích đã làm người nằm trong lòng khó chịu rầm rì. Lo lắng sẽ đánh thức cô nên anh từ bỏ ý định ôm cô lên lầu, anh vươn tay qua lấy tấm chăn đắp lên người cô, rồi chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng khách ấm hơn.
Cơn mưa này kéo dài rất lâu mới từ từ tạnh đi. Điện thoại của Thẩm Vọng Tân không hề báo trước mà reo lên, may mắn là anh có thói quen để điện thoại ở chế độ rung, cho nên cũng không đánh thức Tô Tinh Dã đang gối đầu lên đùi mình. Sau khi nhìn thấy số gọi tới anh nhanh chóng bắt máy.
“Anh ơi, anh quay phim xong rồi sao?” Giọng nói vui sướng của Lương Đẳng từ đầu dây bên kia truyền tới.
Thẩm Vọng Tân cố gắng đè giọng nói xuống mức thấp nhất: “Ừ, hôm qua anh vừa quay xong cảnh cuối.”
“Tối nay anh có rảnh không, lâu lắm rồi chúng ta không ăn cơm chung.”
“Đúng đó Vọng Tân, tối nay có đi ăn chung không?” Là giọng của Vưu Nhất Thừa vang lên, “Còn có hai đứa Kỷ Tiềm với Dị Tây nữa.”
Khóe miệng của Thẩm Vọng Tân cong lên một vòng, sau khi nghĩ xong anh đồng ý: “Cũng được, tiện thể tối nay giới thiệu một người cho mọi người biết.”
“Hả? Là ai vậy anh?” Lương Đẳng có chút hứng thú.
“Tối nay rồi em sẽ biết.”
Tô Tinh Dã dường như nghe thấy giọng nói của Thẩm Vọng Tân nên nửa tỉnh nửa mê mà thức dậy. Đúng lúc này Thẩm Vọng Tân vừa mới nói tạm biệt với Lương Đẳng và mấy anh em bên kia xong, phát giác người đang vùi trong lồng ngực mình hình như là tỉnh giấc rồi, anh cúi đầu xuống dịu dàng nhìn cô: “Dậy rồi?”
Lương Đẳng ở đầu dây bên kia bị Thẩm Vọng Tân cúp máy, lại mơ hồ nghe thấy hai tiếng “Dậy rồi” dịu dàng của anh, thế nên cúp điện thoại cả nửa ngày rồi mà cậu ta cũng chưa kịp phản ứng lại. Vưa Nhất Thừa nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc sắp dại ra của cậu, không nhịn được phải đẩy cậu ta một cái: “Làm gì mà ngẩn người ra thế?”
“Anh Thừa…Anh Thừa…” Cậu ta lắp ba lắp bắp.
Vẻ mặt của cậu làm cho Vưu Nhất Thừa kinh ngạc: “Em làm sao vậy?”
“Em… Bên đó… Hình như bên chỗ anh ấy có người khác.”
Vưu Nhất Thừa bất đắc dĩ bật cười: “Có người thì có người, làm gì mà em phải ầm ĩ như gặp ma vậy?”
Lương Đẳng đột nhiên ý thức được là mình nói năng không được rõ ràng, cho nên sau khi sắp xếp đầu đuôi câu chuyện xong mới nói lại: “Khi nãy vừa chuẩn bị cúp máy, em nghe anh ấy ở đâu bên kia nói dậy, dậy rồi? Cái chính là giọng điệu của anh ấy cực kỳ dịu dàng, cực kỳ cưng chiều đó, anh có hiểu không? Hơn nữa mới vừa nãy anh ấy còn nói muốn giới thiệu một người cho chúng ta biết.”
Nghe cậu ta nói vậy Vưu Nhất Thừa ngồi thẳng lưng lên: “Em khẳng định mình không nghe lầm đúng không?”
Lương Đẳng nghiêm túc trả lời: “Em thề, em tuyệt đối không nghe lầm.”
Thẩm Vọng Tân đặt điện thoại qua một bên, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô: “Ngủ ngon không?”
Tô Tinh Dã khẽ trở mình vươn tay ra ôm lấy eo anh, rồi vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong đó, vừa thoải mái vừa thỏa mãn mà gật đầu “Ừm” một tiếng. Có lẽ là chính bản thân cô cũng không ý thức được, trong lúc gật đầu vô tình lại để cái đầu nhỏ của mình cọ xát lên bụng anh.
Ánh mắt của Thẩm Vọng Tân bắt đầu trở nên thâm thúy, nhưng sực nhớ ra sáng nay mình đã không biết tiết chế nên chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn, vừa hay Tô Tinh Dã đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, ngồi dậy hỏi anh: “Có phải em ngủ lâu lắm rồi không?”
Thẩm Vọng Tân liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi trả lời: “Không lâu, em mới ngủ hơn ba tiếng thôi mà.”
Cô ngủ hơn ba tiếng? Không phải là cô gối đầu lên người anh ngủ hơn ba tiếng đó chứ?
Cô nhìn vào đùi anh, vô thức đưa tay ấn lên trên đó: “Anh để em gối lên như vậy chân anh không thấy tê sao?”
Ngay khi bàn tay của Tô Tinh Dã vừa ấn lên đùi anh, Thẩm Vọng Tân đã không thể kiềm được tiếng rên rỉ của mình. Tô Tinh Dã được một phen hoảng hốt, trong đầu lập tức nghĩ hai chân anh chắc chắn là tê rần hết rồi, thế mà cô lại ấn đau anh, cho nên không tránh được có hơi hoảng loạn, nhất thời cô cũng không dám ấn lên đùi anh nữa: “Em… Có phải em ấn làm anh đau không?”
Thẩm Vọng Tân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không che giấu được lo lắng của cô, thở dài một hơi, anh lắc đầu rồi dịu dàng nói: “Không sao, chân của anh không bị tê. Em đừng lo quá.”
Tô Tinh Dã nghe xong câu này đầu óc cô tự nhiên nhảy số, không lâu sau cũng hiểu ra nguyên nhân là gì, hai gò má của cô không tự chủ được mà đỏ bừng cả lên.
Thẩm Vọng Tân thấy cô đỏ mặt, hiển nhiên cũng đoán được cô đã hiểu được nguyên nhân là gì. Anh cười cười vươn tay ra xoa đầu cô: “Tối nay ra ngoài ăn cơm với anh.”
“Hả?” Ánh mắt Tô Tinh Dã sáng rực lên: “Ăn ở đâu vậy anh?”
Thẩm Vọng Tân mỉm cười nói: “Thôi nào, em chuẩn bị trước đi, lát nữa anh đưa em qua đó rồi sẽ biết.”
Tô Tinh Dã bĩu môi: “Thần bí đến vậy ư?”
Thẩm Vọng Tân giơ tay vuốt ve sống mũi của cô: “Đúng đó, rất thần bí.”
Hồn của Tô Tinh Dã bị ba chữ “rất thần bí” này của anh câu đi mất, cô nhích lại gần hôn anh một cái rồi giang hai cánh tay ra: “Anh ôm em lên đi.”
Thẩm Vọng Tân nghe vậy thì đưa tay ra ôm ngang cô lên đi lên lầu.
Trở lên phòng rồi Tô Tinh Dã mới nhớ ra, cô chỉ có một bộ quần áo mặc trong tiệc đóng máy tối hôm qua, bộ đồ đó đã được giặt sạch nhưng mà lại chưa khô, cô trề môi: “Em không có quần áo để thay, em mặc quần áo của anh được không?”
Khóe miệng Thẩm Vọng Tân giật giật: “Được, em muốn mặc gì cũng được hết.”
Tuy rằng quần áo của Thẩm Vọng Tân đều rộng hơn kích cỡ của cô rất nhiều, nhưng bây giờ là mùa đông, có rộng hơn một chút cũng không thành vấn đề. Vậy nên cô đứng trước tủ quần áo của anh chọn lựa một hồi, cuối cùng lấy ra một cái quần tây đen và một cái áo khoác cũng màu đen.
Quần tây này anh chỉ cần kéo tới xương hông là đã vừa, nhưng Tô Tinh Dã phải kéo lên tới tận eo. Nhưng mà đã kéo đến tận eo rồi mà cô vẫn còn thấy nó quá dài, thế là cô dứt khoát gấp ống quấn lên hai tầng. Thẩm Vọng Tân ở một bên, nhét áo ấm mặc bên trong vào trong quần tây cô mặc, còn tự tay kéo khóa quần lên rồi cài lại cúc cho cô. Bởi vì vòng eo của cô thon thả quá mức nên đến cuối cùng vẫn phải dùng tới thắt lưng.
Thẩm Vọng Tân thực hiện xong một loạt động tác này mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, còn Tô Tinh Dã thì đã mặt đỏ tai hồng. Cô tự nhận thấy bản thân mình nhạy cảm quá mức, chỉ cần anh chạm vào người là cô lại trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Sau khi cài thắt lưng cho áo len của cô xong, Thẩm Vọng Tân lấy áo khoác lông vũ trùm lên người cô. Kiểu dáng của áo lông vũ này trên người anh có độ dài vừa phải, nhưng khi khoác lên người cô thì trực tiếp biến thành áo khoác dài.
Sửa soạn quần áo xong xuôi rồi Thẩm Vọng Tân kéo cô đến trước gương thay đồ ngắm nghía. Tuy rằng bộ quần áo này rộng thùng thình, nhưng mặc trên người cô lại không có cảm giác cồng kềnh, luộm thuộm, trái lại càng tôn lên vẻ mảnh mai nhỏ nhắn của cô ở bên dưới lớp quần áo. Tô Tinh Dã lượn lờ qua lại trước gương cũng cảm thấy hài lòng: “Nhìn cũng khá đẹp đó chứ.”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô gái đang mặc quần áo của mình, anh không thể nhịn được mà nhất định phải kéo cô qua hôn một cái, giọng nói của anh có vẻ hơi khàn khàn: “Đẹp mà, rất đẹp.”
Chuẩn bị tất cả mọi thứ xong, hai người mới cùng nhau đi ra khỏi nhà, bầu trời lúc này đã bắt đầu nhá nhem. Vừa mới ra khỏi thang máy đã có một cơn gió lạnh ập tới, nhưng trước khi đi ra cả người cô đã được Thẩm Vọng Tân bọc lại, chưa kể trên đầu cô còn đội một cái nón len đan, lại trùm thêm cả cái nón dính liền với áo khoác ngoài, được cố định bằng hai sợi dây nhỏ ở hai bên thắt lại. Mặt trong của khẩu trang là một lớp nhung, một bàn tay của cô giấu trong ống tay áo, bàn tay còn lại được bao phủ bởi bàn tay ấm áp của anh.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.