Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh
Chương 112
Tống Cửu Cận
09/01/2023
Editor: B-52
Ngụy Vũ vốn là học trò mà Phạm Phân Mẫn tâm đắc nhất, đối với cô ấy bà vẫn luôn luôn đặc biệt bồi dưỡng. Một người bình thường luôn làm việc chăm chỉ như cô ấy thế mà lại làm ra chuyện có thai trước khi cưới, lúc bà mới biết được việc này thật sự là rất tức giận. Nhưng sự việc đã đến nước này rồi bà cũng không biết phải nói thế nào, Phạm Phân Mẫn bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Em tự mình nói xem, chuyện này em xử lý thế nào?"
Hốc mắt Ngụy Vũ hơi phiếm hồng, trong giọng nói cũng có vài phần nghẹn ngào: "Em đã thương lượng với anh ấy, chúng em chuẩn bị năm sau sẽ kết hôn."
Ánh mắt của Phạm Phân Mẫn thoáng dừng lại trên bụng cô: "Nếu đã quyết định như vậy rồi thì em cố gắng thu xếp cho tốt."
Ngụy Vũ mím chặt môi gặp người cúi đầu với Phạm Phân Mẫn: "Em có lỗi với cô, cô Phạm."
Phạm Phân Mẫn chấp nhận lời xin lỗi này của cô ấy. Cô ấy quả thật là rất có lỗi với bà, có lỗi đối với mấy năm bồi dưỡng của bà, có lỗi với những mong chờ và kỳ vọng của bà dành cho mình. Bà cũng tự nhiên nhìn thấu được cô ấy hôm nay đến đây không phải chỉ là vì xin lỗi, cho nên bà thản nhiên nói: "Hôm nay em tới tìm cô chắc không phải chỉ để xin lỗi đúng không?"
Đôi mắt của Ngụy Vũ hơi lóe sáng, cô ấy cắn môi rồi thật thà gật đầu: "Cô Phạm, có lẽ khoảng thời gian sắp tới em không thể khiêu vũ được, vị trí của em trong đội..."
Ngụy Vũ là đội trưởng của đội múa, lúc này cô ấy lại muốn chuẩn bị kết hôn, kết hôn xong lại dưỡng thai, sau khi sinh đứa bé ra còn phải hao tổn sức lực để chăm sóc nó. Tính toán một chút chắc là sẽ mất không ít thời gian.
Phạm Phân Mẫn hiểu được ý tứ của cô ấy, nhưng đội múa của bọn họ không phải là đội múa bình thường, vị trí đội trưởng cũng không phải đã xác định rồi thì không thể thay đổi. Ngược lại là những người có thể đứng ở vị trí đầu tiên, nếu bạn không chăm chỉ thì cũng có người khác chăm chỉ hơn bạn, trong lúc bạn nghỉ ngơi thì cũng có người khổ công.
"Ngụy Vũ à, từ lúc em vào đội múa đến lúc đảm nhận chức vụ đội trưởng cũng đã ba năm rồi, vị trí đội trưởng này lúc trước em như thế nào mà ngồi lên được em còn không rõ sao?"
Khóe mắt của Ngụy Vũ lại càng đỏ hơn, cô ấy đương nhiên là biết rõ bản thân mình lúc trước như thế nào mới ngồi lên vị trí đội trưởng, cho nên sau khi đã ở vị trí này một khắc cô ấy cũng không dám lơ là, nhưng mà...
"Cô đã sớm nói với các em, nếu muốn trở thành một vũ công chân chính điều đầu tiên phải học được chính là từ bỏ. Trên đời này vốn dĩ không hề có chuyện vẹn cả đôi đường, cùng một tuổi với nhau em, lựa chọn kết hôn sinh con trong khi đồng đội của em lựa chọn cống hiến vì nghệ thuật. Nếu em đứng vào vị trí của cô thì em sẽ lựa chọn thế nào?"
Phạm Phân Mẫn trực tiếp ném lại vấn đề này cho Ngụy Vũ, khiến Ngụy Vũ á khẩu không trả lời được, kỳ thật chính bản thân cô ấy cũng không biết được câu trả lời nằm ở đâu mà.
"Được rồi, em đã lựa chọn như vậy, bản thân em không thấy hối hận là tốt rồi, sau này cứ yên tâm dưỡng thai rồi yên tâm kết hôn."
Sau khi Ngụy Vũ theo Phạm Phân Mẫn đi ra vẫn còn cảm thấy có hơi ngây ngốc. Cô ấy không tự chủ được mà theo lối cũ quen thuộc bước tới phòng tập múa, bên trong phòng tập đang mở đoạn nhạc múa của điệu múa Xuân Vãn, lúc này trong phòng đều là đồng đội đang tập luyện, nếu như chuyện này không xảy ra thì Ngụy Vũ và các cô ấy sẽ cùng biểu diễn trong Xuân Vãn năm nay.
Mà trong đội hình mười lăm người đều mặc áo thủy tụ (1) giống hệt nhau, cô ấy vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Tinh Dã, một đầu tóc đen dài được buộc đơn giản thành một cái đuôi ngựa thấp, da thịt vẫn trắng nõn như lúc trước, ngũ quan tinh xảo, dáng người của cô thật sự là ưu nhã đến đáng ghen tỵ. Lúc này điệu múa mà cô đang múa chính là điệu múa mà cô ấy đã rất thành thạo, kỹ thuật múa nhẹ nhàng trong sáng, nhưng lại có khí chất lạnh lùng tuyệt đối có thể khiến cho người xem nhìn qua một lần sẽ không thể rời mắt được. Cô ấy không thể không thừa nhận tiểu sư muội nhỏ hơn mình ba tuổi này thật sự là cực kỳ xuất sắc.
Sau khi tiếng nhạc kết thúc, lúc này Ngụy Vũ mới đi vào bên trong, nhìn thấy Tô Tinh Dã ở trước mặt mình cô ấy nở một nụ cười thân thiện.
Tô Tinh Dã cũng cười với cô ấy, cô gọi: "Sư tỷ."
"Chị vừa mới nhìn thấy em tập luyện, thật sự là múa rất đẹp."
"Cảm ơn sư tỷ."
Bởi vì sau đó các cô vẫn còn phải tiếp tục tập luyện, cho nên Ngụy Vũ cũng không nán lại quá lâu, cô ấy nói xong vài câu với mọi người thì rời đi. Thái Tuyền nhìn theo bóng dáng của Ngụy Vũ, cũng không biết là cô ấy suy nghĩ cái gì, phải mất một lúc lâu sau cô ấy mới phản ứng lại mà lẩm bẩm nói: "Không biết cô ấy có thấy hối hận không nhỉ?"
"Cậu đang nói gì vậy?" Là giọng hỏi của một đồng đội khác.
Thái Tuyền lắc đầu: "Tớ không nói gì hết, mau đi tập luyện thôi."
Tiểu Thuần ngồi xếp bằng ở phía sau phòng tập múa, giơ điện thoại của mình đối diện với Tô Tinh Dã đang tập luyện, trong ánh mắt của cô ấy vẫn còn mang theo vẻ kinh diễm (2). Cô ấy lại không khỏi cảm thán idol nhà mình thật sự là được ông trời chiếu cố, vừa có nhan sắc lại vừa múa đẹp, tuy là nửa đường đi làm diễn viên nhưng mà ngay cả đạo diễn cũng khen là cô rất có ngộ tính (3).
Tiểu Thuần đưa tay cầm bình giữ nhiệt của Tô Tinh Dã lên, lúc này cô ấy mới phát hiện trong bình giữ nhiệt không còn nước nữa nên quay qua nói với Tô Tinh Dã: "Chị Tinh Dã ơi hết nước ấm rồi, để em đi lấy nước ấm cho chị nha."
Tô Tinh Dã gật đầu nói với cô ấy: "Bên ngoài lạnh lắm, em lấy áo khoác mặc vào đi."
"Dạ."
Sau khi Tiểu Thuần đi ra ngoài rồi, bên trong phòng tập múa cũng chỉ còn mỗi mình Tô Tinh Dã. Ngay khi cô vừa đứng dậy chuẩn bị tiếp tục tập luyện thì điện thoại để trên cái loa đột nhiên rung lên, cô bước qua xem thử, ngay lập tức đôi mắt sáng rực lên nhanh chóng trượt qua nhận cuộc gọi: "Alo?"
"Vẫn còn ở phòng tập múa à? Còn chưa tập xong sao?" Là giọng nói ôn hòa của Thẩm Vọng Tân.
"Vẫn chưa xong." Tô Tinh Dã dường như nghe được tiếng gió "vù vù" từ đầu dây bên kia truyền tới nên cô hỏi lại: "Anh vừa mới xong việc sao? Vẫn còn ở bên ngoài hả?"
Thẩm Vọng Tân ở đầu bên kia cười một tiếng: "Đúng vậy, anh đang ở bên ngoài, còn có tuyết rơi nữa, thật là lạnh đó."
Bên trong phòng tập múa có mở điều hòa, nên phía bên trong khung cửa sổ đều được bao phủ bởi một màng hơi ấm mỏng, cô lập tức nói: "Vậy anh mau trở về khách sạn đi, không khéo lại sinh bệnh."
Thẩm Vọng Tân cười nhưng không đáp ứng yêu cầu này của cô mà hỏi ngược lại: "Em có muốn uống canh sườn non hầm bắp không?"
"Hả?" Tô Tinh Dã chưa kịp phản ứng lại: "Cái gì chứ?"
"Nếu muốn uống thì đi ra đây đón anh đi."
Tô Tinh Dã đứng hình mất ba giây mới phản ứng lại được, cô "xoẹt" một tiếng từ sàn tập đứng phắt dậy: "Ý của anh là bây giờ anh đang đứng trước cửa đội múa của bọn em sao?"
Tiểu Thuần vừa mới đi lấy nước ấm trở về, vừa đi tới hành lang đã thấy cửa lớn của phòng tập múa bị kéo ra một chút, sau đó cô ấy nhìn thấy Tô Tinh Dã trùm một cái áo khoác bên ngoài bộ đồ múa, từ bên trong phòng chạy ra thẳng một đường chạy xuống lầu dưới. Cô ấy nhanh chóng hét lên: "Chị Tinh Dã, chị đi đâu đó?"
Tô Tinh Dã nghe được tiếng gọi của Tiểu Thuần, không ngoảnh đầu lại nhìn nhưng trả lời một tiếng: "Chị quay lại ngay thôi."
Trong mắt Tiểu Thuần hiện lên một tia nghi ngờ.
Sau khi ra khỏi thang máy Tô Tinh Dã vẫn nhắm thẳng một đường mà chạy tới cổng vào, bảo vệ đứng ở cửa nhìn thấy Tô Tinh Dã chạy tới thì hỏi: "Tiểu Tô hôm nay tập xong sớm thế?"
"Không phải đâu chú, là có bạn của con tới đây."
Sau khi được chú bảo vệ mở cửa cho, Tô Tinh Dã chạy ra ngoài, quả nhiên là nhìn thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc đang đậu cách đó không xa, mà người đàn ông đang đứng trước xe mặc áo bành tô màu đen, đội nón len, còn đeo khẩu trang kia hiển nhiên là cũng thấy cô rồi, nên hướng về phía cô giang hai cánh tay ra, Tô Tinh Dã tươi cười lập tức chạy tới chỗ anh.
Tô Tinh Dã trực tiếp nhào vào trong lồng ngực của anh, cả người được hơi thở quen thuộc bao vây làm mắt cô có chút chua xót: "Em nhớ anh nhiều lắm đó."
Thẩm Vọng Tân đem cả người bọc vào trong áo bành tô của mình: "Trùng hợp vậy, anh cũng nhớ em lắm."
Thẩm Vọng Tân cúi đầu cụng lên trán cô: "Không phải em nói muốn canh sườn non hầm bắp anh nấu sao?"
"Không phải anh phải bay tới Hạ Môn ngay bây giờ sao? Vé máy bay của anh đâu rồi? Lỡ chuyến bay thì sao?
"Không thành vấn đề, anh đổi vé máy bay rồi, vẫn tới kịp."
Tô Tinh Dã thật sự muốn khóc rồi. Khoảng thời gian này cô vẫn liên tục bận rộn mà anh ấy sao lại không bận được cơ chứ? Bên này vừa muốn bay đi Hạ Môn để ghi hình tiết mục, không bao lâu nữa là tới giờ lên máy bay, vậy mà lúc này anh còn chạy tới đem canh sườn hầm cho cô, cứ nghĩ tới chuyện này là đuôi mắt của cô lại đỏ ửng lên.
Thẩm Vọng Tân nhìn thấy đuôi mắt của cô bắt đầu đỏ lên thì lại cọ qua cọ lại trên trán cô: "Có phải lại bị anh làm cho cảm động rồi không?"
Tô Tinh Dã lại một lần nữa vùi mặt vào trong ngực anh: "Đúng đó, anh làm em cảm động sắp chết rồi này."
Thẩm Vọng Tân thật sự là yêu chết đi được cái dáng vẻ này của cô, thế là anh dùng sức ôm cô lên.
Đường Viên nhìn qua đồng hồ, từ trong xe ló đầu ra nói: "Anh Thẩm, chúng ta nên xuất phát thôi." Nói xong cô ấy cũng tiện tay đưa luôn hộp giữ nhiệt đựng canh sườn hầm cho anh.
Thẩm Vọng Tân nhận lấy hộp giữ nhiệt rồi đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn không có tí thịt nào của cô: "Bé ngoan à, ở ngoài này lạnh lắm em mau đi vào đi."
Tô Tinh Dã lưu luyến không muốn rời đi, mãi mới chịu buông tay nắm vạt áo của anh xuống, rồi vươn tay ra ôm hộp giữ nhiệt anh đưa cho vào trong ngực.
Thẩm Vọng Tân thấy dáng vẻ không nỡ rời xa của cô, anh không nhịn được mà nắm lấy bả vai của cô, cách một cái khẩu trang hôn lên môi cô một cái: "Mau vào đi em."
Tô Tinh Dã biết nếu cô không chủ động nghe lời đi vào trong thì hai người nhất định là sẽ còn dây dưa với nhau thêm chút nữa. Nhưng mà cô lo lắng anh sẽ trễ mất chuyến bay, cho nên sau khi nói "Tạm biệt" với anh xong thì cô ôm hộp giữ nhiệt dứt khoát xoay người đi về hướng đội múa. Đợi cho tới lúc cô đã vào đội múa rồi, xoay người lại nhìn thấy Thẩm Vọng Tân bấy giờ mới lên xe, sau khi anh đã lên xe rất nhanh sau đó xe nổ máy chạy đi.
Trong lòng Tô Tinh Dã lúc này ngũ vị tạp trần (4), cảm giác khổ sở, mất mát cùng với cảm động trong lúc nhất thời đều rối tung lên mà đan xen lẫn lộn vào nhau. Mới có mấy giây trước thôi hai người còn đứng ôm nhau ở chỗ kia, mà bây giờ đã không còn một bóng người, nếu không phải trong ngực cô còn đang ôm cái hộp giữ nhiệt thì cô thậm chí còn hoài nghi đây có phải chỉ là một giấc mơ không?
Tiểu Thuần nhìn thấy cô ôm một cái hộp giữ nhiệt đi vào thì hết sức ngạc nhiên, hỏi: "Chị Tinh Dã đang ôm cái gì vậy?"
Lúc này Tô Tinh Dã đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, cô mỉm cười nói: "Là canh sườn non hầm bắp."
Tiểu Thuần vừa định hỏi là ai tặng, nhưng lời còn chưa tới miệng đã nhìn thấy hốc mắt hơi ửng hồng của cô, trong nháy mắt hiểu rõ ngay: "Anh Thẩm tới đây sao chị?"
Tô Tinh Dã ngồi xếp bằng bên cạnh Tiểu Thuần, vừa mở nắp hộp vừa gật đầu: "Ừ, nhưng mà vừa tới đã phải đi rồi."
Thẩm Vọng Tân biết là Tiểu Thuần cũng ở đây cho nên anh đã cố ý chuẩn bị hai bộ chén đũa. Tiểu Thuần uống canh mà Tô Tinh Dã đưa qua. Cô ấy với Đường Viên vốn dĩ có mối quan hệ rất tốt, cho nên đương nhiên là biết chuyện hôm nay Thẩm Vọng Tân có lịch trình phải bay đi Hạ Môn, nhưng mà trước khi bay đi Hạ Môn anh lại còn chạy tới đây đem canh sườn hầm cho Tô Tinh Dã. Tuy rằng cô ấy đích thực là fan only của Tô Tinh Dã, nhưng mà lúc này thật sự có chút liêu xiêu rồi, Thẩm Vọng Tân đối tốt với Tô Tinh Dã đến cỡ nào, thân là một trợ lý bên cạnh cô không lý nào cô ấy không rõ được.
"Chị Tinh Dã, mấy ngày hôm nay chị đã không có cập nhật trạng thái rồi, hay là chị đăng một cái lên Weibo đi?" Tiểu Thuần đề nghị.
Tô Tinh Dã nhìn thấy canh sườn non hầm bắp thì gật đầu.
Tiểu Thuần chụp hình cho Tô Tinh Dã trước nay chưa bao giờ dùng tới Beauty Camera (5), bởi vì cô ấy cảm thấy ảnh của idol nhà mình từ camera thường so với Beauty Camera còn đẹp hơn gấp trăm lần. Sau khi cô ấy chụp xong, ngay cả ảnh cũng chưa kịp photoshop thì Tô Tinh Dã đã trực tiếp đem đăng lên Weibo.
Sau khi Tô Tinh Dã cập nhật trạng thái trên Weibo thì fanclub của Tinh Tinh ngay lập tức chuyển tiếp, lần đầu tiên người hâm mộ cuồng nhiệt tới vậy.
Tô Tinh Dã S: Trước sau như một, vẫn là vị ngon này.
Kèm theo đó là hai tấm hình, một tấm chụp canh sườn non hầm bắp, tấm còn lại là chụp Tô Tinh Dã đang bưng chén canh nhìn về phía ống kính.
Tô Tinh Dã mặc áo khoác, mái tóc dài được cột về phía sau để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo và thuần khiết, khóe miệng của cô hơi cong lên, còn bối cảnh của tấm hình có thể nhìn thấy được chính là phòng tập múa.
Lượng Tân Tân lấp la lấp lánh: A a a a, bảo bối rốt cục cũng phát Weibo rồi!!!
Cả bầu trời đều là tiểu Tinh Tinh: Tối như vậy mà vẫn còn luyện múa, thật là vất vả quá đi thôi!
Đêm nay Tinh Tinh bước vào giấc mơ em: Nhìn bộ dạng uống canh sườn non hầm bắp của cô ấy thật là ngon lành! Bảo bối phải uống thêm chút nữa nha, gầy mất rồi!
Thổi sao: Mặt mộc của chị gái thật sự đẹp quá đi! Mặt mộc của chị em thật sự có thể chơi cả đời!!
Vạn dặm ngân hà không bằng em: Bảo bối gần đây đang tập luyện gì vậy? Là sắp có hoạt động gì đó phải không??
(1) Áo thủy tụ: Là loại trang phục múa có tay áo lụa được may dài hơn bình thường, trang phục này thường được sử dụng trong Kinh kịch và múa cổ điển.
Ngụy Vũ vốn là học trò mà Phạm Phân Mẫn tâm đắc nhất, đối với cô ấy bà vẫn luôn luôn đặc biệt bồi dưỡng. Một người bình thường luôn làm việc chăm chỉ như cô ấy thế mà lại làm ra chuyện có thai trước khi cưới, lúc bà mới biết được việc này thật sự là rất tức giận. Nhưng sự việc đã đến nước này rồi bà cũng không biết phải nói thế nào, Phạm Phân Mẫn bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Em tự mình nói xem, chuyện này em xử lý thế nào?"
Hốc mắt Ngụy Vũ hơi phiếm hồng, trong giọng nói cũng có vài phần nghẹn ngào: "Em đã thương lượng với anh ấy, chúng em chuẩn bị năm sau sẽ kết hôn."
Ánh mắt của Phạm Phân Mẫn thoáng dừng lại trên bụng cô: "Nếu đã quyết định như vậy rồi thì em cố gắng thu xếp cho tốt."
Ngụy Vũ mím chặt môi gặp người cúi đầu với Phạm Phân Mẫn: "Em có lỗi với cô, cô Phạm."
Phạm Phân Mẫn chấp nhận lời xin lỗi này của cô ấy. Cô ấy quả thật là rất có lỗi với bà, có lỗi đối với mấy năm bồi dưỡng của bà, có lỗi với những mong chờ và kỳ vọng của bà dành cho mình. Bà cũng tự nhiên nhìn thấu được cô ấy hôm nay đến đây không phải chỉ là vì xin lỗi, cho nên bà thản nhiên nói: "Hôm nay em tới tìm cô chắc không phải chỉ để xin lỗi đúng không?"
Đôi mắt của Ngụy Vũ hơi lóe sáng, cô ấy cắn môi rồi thật thà gật đầu: "Cô Phạm, có lẽ khoảng thời gian sắp tới em không thể khiêu vũ được, vị trí của em trong đội..."
Ngụy Vũ là đội trưởng của đội múa, lúc này cô ấy lại muốn chuẩn bị kết hôn, kết hôn xong lại dưỡng thai, sau khi sinh đứa bé ra còn phải hao tổn sức lực để chăm sóc nó. Tính toán một chút chắc là sẽ mất không ít thời gian.
Phạm Phân Mẫn hiểu được ý tứ của cô ấy, nhưng đội múa của bọn họ không phải là đội múa bình thường, vị trí đội trưởng cũng không phải đã xác định rồi thì không thể thay đổi. Ngược lại là những người có thể đứng ở vị trí đầu tiên, nếu bạn không chăm chỉ thì cũng có người khác chăm chỉ hơn bạn, trong lúc bạn nghỉ ngơi thì cũng có người khổ công.
"Ngụy Vũ à, từ lúc em vào đội múa đến lúc đảm nhận chức vụ đội trưởng cũng đã ba năm rồi, vị trí đội trưởng này lúc trước em như thế nào mà ngồi lên được em còn không rõ sao?"
Khóe mắt của Ngụy Vũ lại càng đỏ hơn, cô ấy đương nhiên là biết rõ bản thân mình lúc trước như thế nào mới ngồi lên vị trí đội trưởng, cho nên sau khi đã ở vị trí này một khắc cô ấy cũng không dám lơ là, nhưng mà...
"Cô đã sớm nói với các em, nếu muốn trở thành một vũ công chân chính điều đầu tiên phải học được chính là từ bỏ. Trên đời này vốn dĩ không hề có chuyện vẹn cả đôi đường, cùng một tuổi với nhau em, lựa chọn kết hôn sinh con trong khi đồng đội của em lựa chọn cống hiến vì nghệ thuật. Nếu em đứng vào vị trí của cô thì em sẽ lựa chọn thế nào?"
Phạm Phân Mẫn trực tiếp ném lại vấn đề này cho Ngụy Vũ, khiến Ngụy Vũ á khẩu không trả lời được, kỳ thật chính bản thân cô ấy cũng không biết được câu trả lời nằm ở đâu mà.
"Được rồi, em đã lựa chọn như vậy, bản thân em không thấy hối hận là tốt rồi, sau này cứ yên tâm dưỡng thai rồi yên tâm kết hôn."
Sau khi Ngụy Vũ theo Phạm Phân Mẫn đi ra vẫn còn cảm thấy có hơi ngây ngốc. Cô ấy không tự chủ được mà theo lối cũ quen thuộc bước tới phòng tập múa, bên trong phòng tập đang mở đoạn nhạc múa của điệu múa Xuân Vãn, lúc này trong phòng đều là đồng đội đang tập luyện, nếu như chuyện này không xảy ra thì Ngụy Vũ và các cô ấy sẽ cùng biểu diễn trong Xuân Vãn năm nay.
Mà trong đội hình mười lăm người đều mặc áo thủy tụ (1) giống hệt nhau, cô ấy vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Tinh Dã, một đầu tóc đen dài được buộc đơn giản thành một cái đuôi ngựa thấp, da thịt vẫn trắng nõn như lúc trước, ngũ quan tinh xảo, dáng người của cô thật sự là ưu nhã đến đáng ghen tỵ. Lúc này điệu múa mà cô đang múa chính là điệu múa mà cô ấy đã rất thành thạo, kỹ thuật múa nhẹ nhàng trong sáng, nhưng lại có khí chất lạnh lùng tuyệt đối có thể khiến cho người xem nhìn qua một lần sẽ không thể rời mắt được. Cô ấy không thể không thừa nhận tiểu sư muội nhỏ hơn mình ba tuổi này thật sự là cực kỳ xuất sắc.
Sau khi tiếng nhạc kết thúc, lúc này Ngụy Vũ mới đi vào bên trong, nhìn thấy Tô Tinh Dã ở trước mặt mình cô ấy nở một nụ cười thân thiện.
Tô Tinh Dã cũng cười với cô ấy, cô gọi: "Sư tỷ."
"Chị vừa mới nhìn thấy em tập luyện, thật sự là múa rất đẹp."
"Cảm ơn sư tỷ."
Bởi vì sau đó các cô vẫn còn phải tiếp tục tập luyện, cho nên Ngụy Vũ cũng không nán lại quá lâu, cô ấy nói xong vài câu với mọi người thì rời đi. Thái Tuyền nhìn theo bóng dáng của Ngụy Vũ, cũng không biết là cô ấy suy nghĩ cái gì, phải mất một lúc lâu sau cô ấy mới phản ứng lại mà lẩm bẩm nói: "Không biết cô ấy có thấy hối hận không nhỉ?"
"Cậu đang nói gì vậy?" Là giọng hỏi của một đồng đội khác.
Thái Tuyền lắc đầu: "Tớ không nói gì hết, mau đi tập luyện thôi."
Tiểu Thuần ngồi xếp bằng ở phía sau phòng tập múa, giơ điện thoại của mình đối diện với Tô Tinh Dã đang tập luyện, trong ánh mắt của cô ấy vẫn còn mang theo vẻ kinh diễm (2). Cô ấy lại không khỏi cảm thán idol nhà mình thật sự là được ông trời chiếu cố, vừa có nhan sắc lại vừa múa đẹp, tuy là nửa đường đi làm diễn viên nhưng mà ngay cả đạo diễn cũng khen là cô rất có ngộ tính (3).
Tiểu Thuần đưa tay cầm bình giữ nhiệt của Tô Tinh Dã lên, lúc này cô ấy mới phát hiện trong bình giữ nhiệt không còn nước nữa nên quay qua nói với Tô Tinh Dã: "Chị Tinh Dã ơi hết nước ấm rồi, để em đi lấy nước ấm cho chị nha."
Tô Tinh Dã gật đầu nói với cô ấy: "Bên ngoài lạnh lắm, em lấy áo khoác mặc vào đi."
"Dạ."
Sau khi Tiểu Thuần đi ra ngoài rồi, bên trong phòng tập múa cũng chỉ còn mỗi mình Tô Tinh Dã. Ngay khi cô vừa đứng dậy chuẩn bị tiếp tục tập luyện thì điện thoại để trên cái loa đột nhiên rung lên, cô bước qua xem thử, ngay lập tức đôi mắt sáng rực lên nhanh chóng trượt qua nhận cuộc gọi: "Alo?"
"Vẫn còn ở phòng tập múa à? Còn chưa tập xong sao?" Là giọng nói ôn hòa của Thẩm Vọng Tân.
"Vẫn chưa xong." Tô Tinh Dã dường như nghe được tiếng gió "vù vù" từ đầu dây bên kia truyền tới nên cô hỏi lại: "Anh vừa mới xong việc sao? Vẫn còn ở bên ngoài hả?"
Thẩm Vọng Tân ở đầu bên kia cười một tiếng: "Đúng vậy, anh đang ở bên ngoài, còn có tuyết rơi nữa, thật là lạnh đó."
Bên trong phòng tập múa có mở điều hòa, nên phía bên trong khung cửa sổ đều được bao phủ bởi một màng hơi ấm mỏng, cô lập tức nói: "Vậy anh mau trở về khách sạn đi, không khéo lại sinh bệnh."
Thẩm Vọng Tân cười nhưng không đáp ứng yêu cầu này của cô mà hỏi ngược lại: "Em có muốn uống canh sườn non hầm bắp không?"
"Hả?" Tô Tinh Dã chưa kịp phản ứng lại: "Cái gì chứ?"
"Nếu muốn uống thì đi ra đây đón anh đi."
Tô Tinh Dã đứng hình mất ba giây mới phản ứng lại được, cô "xoẹt" một tiếng từ sàn tập đứng phắt dậy: "Ý của anh là bây giờ anh đang đứng trước cửa đội múa của bọn em sao?"
Tiểu Thuần vừa mới đi lấy nước ấm trở về, vừa đi tới hành lang đã thấy cửa lớn của phòng tập múa bị kéo ra một chút, sau đó cô ấy nhìn thấy Tô Tinh Dã trùm một cái áo khoác bên ngoài bộ đồ múa, từ bên trong phòng chạy ra thẳng một đường chạy xuống lầu dưới. Cô ấy nhanh chóng hét lên: "Chị Tinh Dã, chị đi đâu đó?"
Tô Tinh Dã nghe được tiếng gọi của Tiểu Thuần, không ngoảnh đầu lại nhìn nhưng trả lời một tiếng: "Chị quay lại ngay thôi."
Trong mắt Tiểu Thuần hiện lên một tia nghi ngờ.
Sau khi ra khỏi thang máy Tô Tinh Dã vẫn nhắm thẳng một đường mà chạy tới cổng vào, bảo vệ đứng ở cửa nhìn thấy Tô Tinh Dã chạy tới thì hỏi: "Tiểu Tô hôm nay tập xong sớm thế?"
"Không phải đâu chú, là có bạn của con tới đây."
Sau khi được chú bảo vệ mở cửa cho, Tô Tinh Dã chạy ra ngoài, quả nhiên là nhìn thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc đang đậu cách đó không xa, mà người đàn ông đang đứng trước xe mặc áo bành tô màu đen, đội nón len, còn đeo khẩu trang kia hiển nhiên là cũng thấy cô rồi, nên hướng về phía cô giang hai cánh tay ra, Tô Tinh Dã tươi cười lập tức chạy tới chỗ anh.
Tô Tinh Dã trực tiếp nhào vào trong lồng ngực của anh, cả người được hơi thở quen thuộc bao vây làm mắt cô có chút chua xót: "Em nhớ anh nhiều lắm đó."
Thẩm Vọng Tân đem cả người bọc vào trong áo bành tô của mình: "Trùng hợp vậy, anh cũng nhớ em lắm."
Thẩm Vọng Tân cúi đầu cụng lên trán cô: "Không phải em nói muốn canh sườn non hầm bắp anh nấu sao?"
"Không phải anh phải bay tới Hạ Môn ngay bây giờ sao? Vé máy bay của anh đâu rồi? Lỡ chuyến bay thì sao?
"Không thành vấn đề, anh đổi vé máy bay rồi, vẫn tới kịp."
Tô Tinh Dã thật sự muốn khóc rồi. Khoảng thời gian này cô vẫn liên tục bận rộn mà anh ấy sao lại không bận được cơ chứ? Bên này vừa muốn bay đi Hạ Môn để ghi hình tiết mục, không bao lâu nữa là tới giờ lên máy bay, vậy mà lúc này anh còn chạy tới đem canh sườn hầm cho cô, cứ nghĩ tới chuyện này là đuôi mắt của cô lại đỏ ửng lên.
Thẩm Vọng Tân nhìn thấy đuôi mắt của cô bắt đầu đỏ lên thì lại cọ qua cọ lại trên trán cô: "Có phải lại bị anh làm cho cảm động rồi không?"
Tô Tinh Dã lại một lần nữa vùi mặt vào trong ngực anh: "Đúng đó, anh làm em cảm động sắp chết rồi này."
Thẩm Vọng Tân thật sự là yêu chết đi được cái dáng vẻ này của cô, thế là anh dùng sức ôm cô lên.
Đường Viên nhìn qua đồng hồ, từ trong xe ló đầu ra nói: "Anh Thẩm, chúng ta nên xuất phát thôi." Nói xong cô ấy cũng tiện tay đưa luôn hộp giữ nhiệt đựng canh sườn hầm cho anh.
Thẩm Vọng Tân nhận lấy hộp giữ nhiệt rồi đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn không có tí thịt nào của cô: "Bé ngoan à, ở ngoài này lạnh lắm em mau đi vào đi."
Tô Tinh Dã lưu luyến không muốn rời đi, mãi mới chịu buông tay nắm vạt áo của anh xuống, rồi vươn tay ra ôm hộp giữ nhiệt anh đưa cho vào trong ngực.
Thẩm Vọng Tân thấy dáng vẻ không nỡ rời xa của cô, anh không nhịn được mà nắm lấy bả vai của cô, cách một cái khẩu trang hôn lên môi cô một cái: "Mau vào đi em."
Tô Tinh Dã biết nếu cô không chủ động nghe lời đi vào trong thì hai người nhất định là sẽ còn dây dưa với nhau thêm chút nữa. Nhưng mà cô lo lắng anh sẽ trễ mất chuyến bay, cho nên sau khi nói "Tạm biệt" với anh xong thì cô ôm hộp giữ nhiệt dứt khoát xoay người đi về hướng đội múa. Đợi cho tới lúc cô đã vào đội múa rồi, xoay người lại nhìn thấy Thẩm Vọng Tân bấy giờ mới lên xe, sau khi anh đã lên xe rất nhanh sau đó xe nổ máy chạy đi.
Trong lòng Tô Tinh Dã lúc này ngũ vị tạp trần (4), cảm giác khổ sở, mất mát cùng với cảm động trong lúc nhất thời đều rối tung lên mà đan xen lẫn lộn vào nhau. Mới có mấy giây trước thôi hai người còn đứng ôm nhau ở chỗ kia, mà bây giờ đã không còn một bóng người, nếu không phải trong ngực cô còn đang ôm cái hộp giữ nhiệt thì cô thậm chí còn hoài nghi đây có phải chỉ là một giấc mơ không?
Tiểu Thuần nhìn thấy cô ôm một cái hộp giữ nhiệt đi vào thì hết sức ngạc nhiên, hỏi: "Chị Tinh Dã đang ôm cái gì vậy?"
Lúc này Tô Tinh Dã đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, cô mỉm cười nói: "Là canh sườn non hầm bắp."
Tiểu Thuần vừa định hỏi là ai tặng, nhưng lời còn chưa tới miệng đã nhìn thấy hốc mắt hơi ửng hồng của cô, trong nháy mắt hiểu rõ ngay: "Anh Thẩm tới đây sao chị?"
Tô Tinh Dã ngồi xếp bằng bên cạnh Tiểu Thuần, vừa mở nắp hộp vừa gật đầu: "Ừ, nhưng mà vừa tới đã phải đi rồi."
Thẩm Vọng Tân biết là Tiểu Thuần cũng ở đây cho nên anh đã cố ý chuẩn bị hai bộ chén đũa. Tiểu Thuần uống canh mà Tô Tinh Dã đưa qua. Cô ấy với Đường Viên vốn dĩ có mối quan hệ rất tốt, cho nên đương nhiên là biết chuyện hôm nay Thẩm Vọng Tân có lịch trình phải bay đi Hạ Môn, nhưng mà trước khi bay đi Hạ Môn anh lại còn chạy tới đây đem canh sườn hầm cho Tô Tinh Dã. Tuy rằng cô ấy đích thực là fan only của Tô Tinh Dã, nhưng mà lúc này thật sự có chút liêu xiêu rồi, Thẩm Vọng Tân đối tốt với Tô Tinh Dã đến cỡ nào, thân là một trợ lý bên cạnh cô không lý nào cô ấy không rõ được.
"Chị Tinh Dã, mấy ngày hôm nay chị đã không có cập nhật trạng thái rồi, hay là chị đăng một cái lên Weibo đi?" Tiểu Thuần đề nghị.
Tô Tinh Dã nhìn thấy canh sườn non hầm bắp thì gật đầu.
Tiểu Thuần chụp hình cho Tô Tinh Dã trước nay chưa bao giờ dùng tới Beauty Camera (5), bởi vì cô ấy cảm thấy ảnh của idol nhà mình từ camera thường so với Beauty Camera còn đẹp hơn gấp trăm lần. Sau khi cô ấy chụp xong, ngay cả ảnh cũng chưa kịp photoshop thì Tô Tinh Dã đã trực tiếp đem đăng lên Weibo.
Sau khi Tô Tinh Dã cập nhật trạng thái trên Weibo thì fanclub của Tinh Tinh ngay lập tức chuyển tiếp, lần đầu tiên người hâm mộ cuồng nhiệt tới vậy.
Tô Tinh Dã S: Trước sau như một, vẫn là vị ngon này.
Kèm theo đó là hai tấm hình, một tấm chụp canh sườn non hầm bắp, tấm còn lại là chụp Tô Tinh Dã đang bưng chén canh nhìn về phía ống kính.
Tô Tinh Dã mặc áo khoác, mái tóc dài được cột về phía sau để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo và thuần khiết, khóe miệng của cô hơi cong lên, còn bối cảnh của tấm hình có thể nhìn thấy được chính là phòng tập múa.
Lượng Tân Tân lấp la lấp lánh: A a a a, bảo bối rốt cục cũng phát Weibo rồi!!!
Cả bầu trời đều là tiểu Tinh Tinh: Tối như vậy mà vẫn còn luyện múa, thật là vất vả quá đi thôi!
Đêm nay Tinh Tinh bước vào giấc mơ em: Nhìn bộ dạng uống canh sườn non hầm bắp của cô ấy thật là ngon lành! Bảo bối phải uống thêm chút nữa nha, gầy mất rồi!
Thổi sao: Mặt mộc của chị gái thật sự đẹp quá đi! Mặt mộc của chị em thật sự có thể chơi cả đời!!
Vạn dặm ngân hà không bằng em: Bảo bối gần đây đang tập luyện gì vậy? Là sắp có hoạt động gì đó phải không??
(1) Áo thủy tụ: Là loại trang phục múa có tay áo lụa được may dài hơn bình thường, trang phục này thường được sử dụng trong Kinh kịch và múa cổ điển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.