Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh
Chương 152
Tống Cửu Cận
09/01/2023
Editor: Pepsi
Thẩm Vọng Tân vừa kết thúc hoạt động thì chạy tới ngay, anh và Đường Viên chưa kịp ăn cơm tối nên lúc trên đường về Tô Tinh Dã cố ý gọi điện cho khách sạn đặt một bữa ăn cho cả hai phòng. Sau khi vào phòng Tô Tinh Dã nói với anh: “Có lẽ phải đợi một lát người ta mới đưa tới, anh đi tắm trước đi.”
Thẩm Vọng Tân gật đầu, anh vội đến đây nên chẳng những chưa ăn cơm mà còn chưa kịp tháo trang sức. Anh cúi người hôn cô: “Vậy anh đi tắm trước.”
“Được rồi, mau đi đi.” Tô Tinh Dã đẩy lưng anh.
Tô Tinh Dã nằm trên ghế sofa lướt Weibo, trích dẫn trang đầu đều truyền bá bộ phim hot “Phi hành vân” của Thẩm Vọng Tân. Tuy trước đây bộ phim này có rất nhiều chuyện ầm ĩ không vui, xé nhau phải gọi là gió tanh mưa máu nhưng dù sao đi chăng nữa thì bộ phim này vẫn là tác phẩm của Thẩm Vọng Tân, xé thì xé, nên ủng hộ thì cứ ủng hộ, vì thế nhóm Lượng Tân Tân vẫn đi xem trên tinh thần không để công sức của idol bị lãng phí, ngoài ra cũng còn có rất nhiều người qua đường đến xem.
Lúc quay “Phi hành vân” mọi người đều biết hình tượng của nam chính trong phim, giai đoạn trước vầng sáng nhân vật vốn không có gì nổi trội, còn vầng hào quang ở giai đoạn sau càng bị hai phe triều đình và hậu cung đánh gọng kìm, song không ai ngờ được rằng bất kể là hình tượng hoàng tử tầm thường ở giai đoạn trước hay Hoàng đế Duy Dạ ít tuổi bước lên sự nghiệp thống nhất đất nước ở giai đoạn giữa, Thẩm Vọng Tân đều diễn vô cùng tinh tế, bao nhiêu fan và người qua đường đều không tránh được kết luận đáng tự hào này.
Tô Tinh Dã bấm lưu từng tấm ảnh tuyệt đẹp trong phim đó, cô có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, thích lưu giữ cả bộ. Đang lưu lại thì bữa ăn cô gọi vừa đến, sau khi nhận lấy và nói cảm ơn nhân viên cô mới đóng cửa lại.
Cửa phòng tắm vang lên tiếng “lách cách” khe khẽ trong lúc cô đang đặt hộp đồ ăn lên bàn trà bên cạnh ghế sofa. Cô không quay đầu lại, tiếp tục mở hộp đồ ăn ra: “Anh tắm xong rồi hả?”
Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã đang ngồi xổm ở bên cạnh bàn trà mở hộp đồ ăn, tóc dài đen nhánh phủ lên sống lưng mảnh dẻ, anh cất bước đi đến chỗ cô.
Tô Tinh Dã nghe được tiếng bước chân của anh: “Bữa ăn vừa đến, còn nóng đó?” Dứt lời cô theo bản năng muốn quay sang chỗ khác nhìn anh, ai ngờ còn chưa kịp xoay người thì một cơ thể ấm áp đã kề sát vào cô, ôm ngang eo cô, trong hơi thở là mùi hương thơm ngát sau khi anh tắm rửa.
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng đặt cằm lên giữa vai và cổ cô, phần cổ trắng mịn cảm nhận được sợi tóc ươn ướt của anh.
Cô khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Em sấy tóc cho anh nha?”
“Ừ.” Thẩm Vọng Tân gật đầu.
Tô Tinh Dã lấy máy sấy từ trong tủ đầu giường ra rồi cắm phích điện: “Em giảm gió lại một chút, anh sẽ ăn được phải không.”
Thẩm Vọng Tân ngồi xếp bằng trên nệm dưới đất, Tô Tinh Dã ngồi quỳ ở phía sau bật chế độ gió nhỏ nhất dịu dàng sấy tóc cho anh. Đã qua một khoảng thời gian kể từ khi “Đường về” đóng máy, hơn nữa tóc của anh dài ra khá mau, bây giờ không khác kiểu tóc trước kia là bao, chạm vào vẫn mềm mượt như tơ.
Tóc sau khi sấy khô không vào nếp mà mềm mại phủ lên trán anh, vô cùng mượt mà còn kết hợp với gương mặt đẹp trai, trắng trẻo và lành lạnh của anh quả thật là đẹp chết người!
Thẩm Vọng Tân cảm nhận được sự quan sát của Tô Tinh Dã, anh nuốt mì Ý trong miệng xuống rồi ngẩng đầu nhìn về phía cô. Tô Tinh Dã lập tức cảm thấy bạn trai của mình bụ bẫm quá nên kiềm lòng không đậu đưa tay ôm lấy gương mặt anh xoa nhẹ vài cái: “Anh nói xem sao anh lại đáng yêu như này đây?”
Thẩm Vọng Tân chợt cau mày, hỏi ngược lại: “Đáng yêu?”
Bình thường cô hay thích dùng từ xinh đẹp để miêu tả anh thì thôi đi, bây giờ còn dùng tới đáng yêu?
Tô Tinh Dã ra sức gật đầu: “Ừm, đáng yêu.”
Trong mắt Thẩm Vọng Tân tỏ ra chút ghét bỏ, nhưng thấy cô cười mắt cong thành vầng trăng khuyết, anh mấp máy môi mỏng nhưng không phản bác.
Tô Tinh Dã thấy rõ phản ứng của anh thì cười càng tươi hơn.
Thẩm Vọng Tân cúi đầu cuốn miếng mì Ý đưa tới môi cô: “Ăn miếng nè?”
Tô Tinh Dã vốn không đói nên cô lắc đầu: “Không ăn đâu.” Nói xong cô đứng dậy đi vào phòng tắm: “Em đi tắm đây.”
Tô Tinh Dã tắm xong ra ngoài, Thẩm Vọng Tân đã ăn xong rồi, cửa sổ ban công đang mở khiến gió đêm mát mẻ cuốn đi hương mì Ý còn sót lại trong phòng, còn người đàn ông vốn đang ngồi trên ghế sofa lướt di động nghe được tiếng mở cửa phòng tắm thì chợt đứng dậy.
Anh đi đến chỗ cô: “Tắm xong rồi hả em?”
Tô Tinh Dã đáp “Vâng”.
Thẩm Vọng Tân đi tới cạnh cô, khom lưng bế ngang cô lên đi đến phòng ngủ. Tô Tinh Dã nhìn đường cong ở cằm anh thì không khỏi căng thẳng, họ đã không gặp mặt nhau trong thời gian khá dài rồi...
Thẩm Vọng Tân đặt cô lên giường, kéo chăn đắp lên cho cô: “Anh tắt đèn nhé?”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng.”
Phòng ngủ sau khi tắt đèn trở nên mờ mờ, ánh trăng mênh mang bị che khuất, bên cạnh có âm thanh va chạm sột soạt, sau đó cô rơi vào vòng ôm quen thuộc. Tô Tinh Dã theo phản xạ níu lấy vạt áo anh, vừa toan mở lời thì chợt nghe một giọng nói trầm thấp cất lên từ đỉnh đầu mình: “Ngủ đi?”
Tô Tinh Dã sững sờ trong cơn mơ màng, hơi mấp máy môi vài cái, ngủ ư?
Sau lưng là cảm xúc dịu dàng, từng nhịp từng nhịp anh vỗ về cô vào giấc ngủ.
Tô Tinh Dã khẽ giật người trong lòng anh: “Thế là ngủ ấy ạ?”
Sự vu0t ve khẽ khàng có nhịp sau lưng chợt dừng lại: “Hả?”
Tô Tinh Dã nhổm người dậy từ trong lòng anh, nửa đè lên người anh, mượn ánh trăng mờ mờ nhìn vào đôi má anh, cô dao động cắn môi rồi cúi người xuống.
Thẩm Vọng Tân cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp trên môi, bàn tay đang khoác lên ngang lưng cô bỗng giữ chặt hơn chút ít, anh đáp lại bằng cách khẽ hé đôi môi để cô đi vào, quấn quýt thân mật.
“Không mệt hả em?” Giữa khe hở của đôi môi, Thẩm Vọng Tân cất tiếng hỏi.
Song Tô Tinh Dã không trả lời mà đáp lại anh là cái hôn sâu hơn.
Đôi mắt sâu thẳm chợt chìm hẳn, trời đất đảo lộn, vị trí thay đổi.
Thẩm Vọng Tân dịu dàng vu0t ve thái dương của cô: “Tinh Tinh.”
Tô Tinh Dã cầm thật chặt cánh tay anh, trong giọng nói mang theo nét mềm mại và ngọt ngào quen thuộc: “Em rất nhớ anh.”
Một câu nói, quân lính tan rã.
Ngón tay thon dài như cá gặp nước, người trong lòng với đôi má đỏ hây hây và hơi thở dồn dập, giọng nam và giọng nữ đan vào nhau lần lượt biến chuyển.
Trong căn phòng mờ ảo, ấm áp và mập mờ này có chút gần kề, một chút thu hút, là an ủi, lấy lòng và thương nhớ, cũng là sự vui sướng cực kỳ nền nã.
Nhảy vào đám mây nhục duc cũng khiến con người ta mệt mỏi khôn cùng. Lúc này Tô Tinh Dã đã tiến vào mộng đẹp, còn Thẩm Vọng Tân đang ôm chặt người ấy vào lòng trong khung cảnh mờ tối, gương mặt thể hiện rõ sự thỏa mãn và dịu dàng khó tả. Anh khẽ hé môi mỏng: “Tinh Tinh, anh yêu em.”
Tô Tinh Dã cọ xát trong lồng nguc anh rồi vô thức đáp lại: “Em yêu anh...”
Có lẽ chỉ có yêu đến tận cùng mới có thể đáp lại đối phương ngay cả khi đang ngủ.
Ngày hôm sau Tô Tinh Dã bị đồng hồ báo thức mình cài đặt sẵn đánh thức, cô giơ tay lên muốn tắt đồng hồ báo thức nhưng vừa nhấc tay cô chợt cảm thấy bủn rủn không nói thành lời khiến cô phải kêu lên, đổi lại có một cánh tay rắn chắc vươn ra giúp cô tắt đi tiếng đồng hồ báo thức.
Tô Tinh Dã chôn đầu vào lồng nguc anh, cánh tay cô được vu0t ve một cách nhẹ nhàng. Anh cất giọng khàn khàn: “Đau lắm hả em?”
Bấy giờ Tô Tinh Dã mới tỉnh táo đôi chút, cô nhớ lại đêm qua hai người đã hoang đường thế nào, ngẫm nghĩ khiến mặt cô chợt đỏ tới mang tai, cô nhỏ giọng đáp: “Thật ra cũng ổn.” Sau khi trả lời xong, cô mới nói tiếp: “Anh đi chuyến bay sáng phải không? Mấy giờ vậy ạ?”
“Mười giờ.”
Cô thường rời giường lúc bảy giờ: “Vậy còn sớm, anh ngủ thêm lát nữa đi.”
Tô Tinh Dã đang quay phim sẽ không ngủ nướng nhưng vì anh ở đây, cô nướng thêm mười phút mới chịu ngồi dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt. Trước khi rửa mặt cô quên cột mái tóc dài lên, nên lúc cúi người mái tóc theo đó chảy xuống.
Một giây sau, mái tóc dài rơi xuống được người khác nhẹ nhàng giữ lấy, Tô Tinh Dã vô thức ngẩng đầu rồi nhìn qua gương thấy Thẩm Vọng Tân đang đứng sau lưng cô: “Anh dậy làm gì?”
Thẩm Vọng Tân cầm lấy thun rành rẽ cột tóc lại cho cô: “Xuống giường.”
“Còn sớm mà, sao anh không ngủ thêm một lát nữa?”
Thẩm Vọng Tân đưa tay lấy bàn chải đánh răng: “Anh muốn ăn sáng với em.”
Tô Tinh Dã sửng sốt, sau đó bật cười. Giây lát sau, nụ cười của cô chợt cứng đờ vì đột nhiên cô thấy được ở cổ của Thẩm Vọng Tân, làn da anh khá trắng nên hai vết đỏ tươi nọ vô cùng rõ ràng.
Thẩm Vọng Tân nhìn theo ánh mắt của Tô Tinh Dã nên cũng thấy dấu trên cổ mình, anh cười bảo: “Tối qua mạnh mẽ quá mà, bây giờ em biết xấu hổ rồi à?”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn anh: “Làm sao giờ?”
“Để vậy thôi, còn làm sao nữa?”
“Nhưng sẽ bị...”
“Có phải em đã quên chúng ta công khai rồi không?”
Tô Tinh Dã sửng sốt, vừa rồi cô thật sự đã quên mất. Nghĩ lại tuy đã công khai nhưng nếu anh cứ để cái dấu này rồi ra ngoài, vậy không phải tất cả mọi người đều sẽ biết...
Thẩm Vọng Tân vừa thấy gương mặt suy tư của cô thì hiểu ngay, anh lập tức nói: “Nóng lắm, anh sẽ không mặc áo cao cổ đâu.”
Tô Tinh Dã quả là vừa định khuyên anh mặc áo cao cổ: “...”
Ăn xong bữa ăn sáng, tám giờ Tô Tinh Dã bắt đầu làm việc, vì vậy cô đi trước Thẩm Vọng Tân. Sau khi đến phim trường vừa lúc cô nhận được tin WeChat của anh bảo rằng anh đã lên đường đến sân bay rồi, vì vậy cô vừa để thợ hóa trang cho mình vừa trò chuyện WeChat với anh.
Ở sân bay, dấu hôn trên cổ Thẩm Vọng Tân hoàn toàn không giấu giếm được, dù gì có rất nhiều trạm tỷ và fan của anh đứng đó. Thật ra sau khi các fan biết anh có một hoạt động ở Vô Tích thì trong lòng của các cô đều sáng tỏ rồi, suy cho cùng hiện nay Tô Tinh Dã đang quay phim ở Vô Tích, vừa khéo hôm qua khi Thẩm Vọng Tân tham gia xong hết hoạt động, lại không trở về Trùng Khánh ngay mà ở lại Vô Tích cả đêm, đêm đó anh ngủ ở đâu, ai mà không biết rõ chứ, nếu không hôm nay sao lại có thêm hai vết dâu tây hiện rõ mồn một trên cổ khi anh xuất hiện tại sân bay thế này?
Rất nhanh hình gốc fan chụp, không hề S, không hề lọc kính đã điên cuồng xuất hiện trong siêu thoại của Thẩm Vọng Tân cùng với siêu thoại CP của anh và Tô Tinh Dã, bầu không khí giữa hai siêu thoại là một sự tương phản hoàn toàn, một bên hét to chói cả tai “A a a a a”, một bên im lặng không nói gì.
Trạm tỷ hai nhà cũng có phong cách tạo tiếng gió khác nhau, trạm tỷ CP đăng thẳng hình gốc lên? Dấu hôn này vốn không tồn tại, chính chủ đã múa ngay mặt tôi mà tôi còn che giấu được sao? Còn trạm tỷ fan only lại nghĩ, cô không! Bà già này! Tôi đã giải thích cặn kẽ với cô lắm rồi!!
Cùng một tấm hình, hai trạm tỷ chụp từ hai góc độ khác nhau nên một tấm có dấu hôn và một tấm thì không. Vì chuyện này hội fan của Thẩm Vọng Tân lại nổi tiếng nữa rồi. Người đi đường rối rít bày tỏ không xong rồi, cười sắp điên rồi, các fan nhà khác không có liên quan đến cũng được một phen cười nghiêng ngả, dù chính chủ đã từng chính thức công khai rồi nhưng fan only và fan CP vẫn battle tới cùng!
Trong giới fan, ba nhà Mãn Thiên Tinh, Lượng Tân Tân và Vọng Tinh luôn có mối quan hệ chặt chẽ. Là nhà gái trong cuộc thì sao nhóm fan Mãn Thiên Tinh có thể không biết chuyện này, dĩ nhiên họ đã hiểu rõ hết mọi chuyện trước tiên, Mãn Thiên Tinh nhanh chóng quan sát siêu thoại của hai nhà kia, một nhà cuồng điên vì vui sướng còn một nhà thì im lặng chịu trận, thậm chí chính họ còn tự tay thu dọn những siêu thoại anti bịa chuyện nữa mà.
“Khóc, tại sao không che lại chứ, sao lại đối xử với chúng em như thế?”
—— Anh trai có lỗi với chúng ta chỗ nào! Hơn nữa người ta là người yêu được chưa! Giữa người yêu với nhau làm vậy không phải là rất bình thường sao?
—— Đừng tưởng rằng mấy người ngụy trang thì tôi không biết nhé! Ít bịa chuyện đi! Anh trai chưa từng có lỗi với chúng ta! Cút ra ngoài!
—— Lượng Tân Tân sẽ không nói thế đâu, thể loại này chắc là anti-fan muốn bôi đen Thẩm Vọng Tân rồi.
—— Tìm thấy một anti trong hội anti Thẩm Vọng Tân nè!
...
Xem đến đây tuy Mãn Thiên Tinh không thể hiện rõ nhưng trong lòng thoải mái cực, hừ, anh đây bắt đầu lặng lẽ xử người! Chị tiên nữ nội hàm nhà tôi! Còn dám mơ hão anh rể nhà tôi à! Xem bà đây có đì chết mi không cho biết!!
...
Sau khi kỳ nghỉ hè nóng bức kết thúc, họ sắp bước vào giai đoạn quay cảnh vườn trường, cuối cùng Đồ Điềm cũng đã kéo hành lý vào đoàn phim, khi nhìn thấy Tô Tinh Dã thì cô bé nhào qua ngay: “Chị Tinh Dã! Cuối cùng em đã gặp được chị rồi! Em thật sự rất nhớ chị đó!!”
Tô Tinh Dã nhìn Đồ Điềm chạy như bay tới muốn ôm mình nhưng cô không nhúc nhích mà chỉ cười vẫy cánh tay với cô bé. Đồ Điềm ôm chặt lấy cô, tuy năm nay cô bé mới mười bảy tuổi nhưng đã cao đến 163cm không thua kém Tô Tinh Dã cao 165cm là bao.
“Chị Tinh Dã, chị biết không, đây chắc chắn là lần đầu tiên em mong đợi vào đoàn phim nhất đấy.”
Tô Tinh Dã dịu dàng vuốt tóc cô bé: “Vậy sao?”
“Đúng vậy, không tin chị hỏi chị Địch đi.”
Triệu Địch là người quản lý của Đồ Điềm, vừa tới đây chị đúng lúc nghe được những gì cô bé nói thì mỉm cười bất đắc dĩ, cô bé thật sự không nói dối, dẫn dắt cô bé lâu vậy, đây thật sự chính là lần đầu cô bé tích cực vào đoàn như thế. Lúc còn chưa bắt đầu vào đoàn thì cô bé đã la lối hỏi khi nào mới được vào đoàn, sao thời gian vào đoàn lại trôi qua chậm thế. Cuối cùng đến thời gian trước khi vào đoàn, cô bé còn nhét một bọc đồ ăn vặt vào hành lý và lẩm bẩm: “Chị Tinh Dã thích ăn lắm.”
Triệu Địch thật sự không biết Tô Tinh Dã có sức hấp dẫn với cô bé đến vậy nhưng ngẫm nghĩ thấy cũng đúng vì từ nhỏ Đồ Điềm khá thân thiết với chị họ của cô bé, thế nhưng mấy năm trước chị họ của cô bé bị đưa ra nước ngoài học, đến giờ còn chưa về, tuy vậy lần trước chị nghe Đồ Điềm có nhắc đến hình như sắp tới cô gái đó sẽ về nước.
Ngày đầu tiên Đồ Điềm vào đoàn đã phải tiến vào quay phim căng thẳng, địa điểm quay phim nằm trong một ngôi trường cấp hai ở Vô Tích. Đồ Điềm mười bảy tuổi mặc đồng phục học sinh quả là đúng màu, cô bé vốn là học sinh cấp hai. Tô Tinh Dã 25 tuổi mặc đồng phục học sinh vào cũng rất ổn.
Trong giới giải trí, Tô Tinh Dã thuộc kiểu nghệ sĩ nữ xinh đẹp không có tính công kích, nghệ sĩ thế này cực kỳ thích hợp kiểm soát bất kỳ nhân vật nào. Mấy ngày trước cô mặc đồ công sở mang giày cao gót theo hệ lạnh lùng và cấm dục. Hôm nay mặc đồng phục học sinh, xõa tóc, khí chất lập tức dịu lại, thả vào nhóm các học sinh cấp hai trải rộng khắp sân trường này, thật sự không ai biết cô là người đã tốt nghiệp đại học nhiều năm trước.
Đồ Điềm hưng phấn quay một vòng quanh Tô Tinh Dã: “Trời ơi! Chị Tinh Dã ơi, chị đẹp quá đi à! Em cảm thấy chị còn non hơn cả em nữa!”
Tô Tinh Dã cười: “Em nói quá rồi, em mới 17 tuổi thôi đó.”
Đồ Điềm bĩu môi: “Hai tháng nữa em 18 tuổi rồi đấy.”
“Vậy không phải còn hai tháng nữa sao?”
“Hai tháng nhanh lắm nhé, dù sao em không còn là trẻ con nữa đâu.”
“Được được được, không phải không phải.”
Chu Dập nghe các cô một người mười tám tuổi bốn bỏ năm lên và thiếu nữ đã hai mươi lăm tuổi đang nói về vấn đề số tuổi, thế một người ba mươi tuổi như anh ta phải mặc đồng phục học sinh diễn vai học sinh cấp hai mười tám tuổi còn chưa nói gì đây này, đúng là dằm trong tim!!
Ngày đầu tiên không khí tương đối nhẹ nhàng nên cảnh quay khá thuận lợi. Buổi chiều kết thúc công việc, Đồ Điềm hăng hái kéo Tô Tinh Dã đi dạo hết các quán ăn ngon gần trường trung học, ăn đồ ăn vặt đến no căng.
Trong trường học có không ít fan của diễn viên trong đoàn, đương nhiên cũng có fan only thậm chí là fan CP của Tô Tinh Dã. Tuy nhiên hiệu trưởng của các học sinh trong trường đã cưỡng chế không cho ai đến gần nơi đoàn phim đang quay nên họ cũng cố kiềm chế, chỉ dám đứng từ xa chụp hình hay quay video các kiểu nhưng ra khỏi sân trường, chạm mặt các cô ở ngoài, hiển nhiên các cô đã xong việc nên khó tránh khỏi họ sẽ bước tới xin chữ ký này nọ.
Ghi món ăn xong rồi ngồi xuống, ánh mắt Đồ Điềm không khéo nhìn vào vị trí ngay phía trước, cô bé nhìn họ rồi lại nhìn Tô Tinh Dã. Cô bé biết Tô Tinh Dã siêu nổi tiếng trong các trường học nên cô bé nhẹ nhàng hất cằm với Tô Tinh Dã: “Chị Tinh Dã, người phía sau hình như là fan nhà chị ấy nhỉ.”
- -----oOo------
Thẩm Vọng Tân vừa kết thúc hoạt động thì chạy tới ngay, anh và Đường Viên chưa kịp ăn cơm tối nên lúc trên đường về Tô Tinh Dã cố ý gọi điện cho khách sạn đặt một bữa ăn cho cả hai phòng. Sau khi vào phòng Tô Tinh Dã nói với anh: “Có lẽ phải đợi một lát người ta mới đưa tới, anh đi tắm trước đi.”
Thẩm Vọng Tân gật đầu, anh vội đến đây nên chẳng những chưa ăn cơm mà còn chưa kịp tháo trang sức. Anh cúi người hôn cô: “Vậy anh đi tắm trước.”
“Được rồi, mau đi đi.” Tô Tinh Dã đẩy lưng anh.
Tô Tinh Dã nằm trên ghế sofa lướt Weibo, trích dẫn trang đầu đều truyền bá bộ phim hot “Phi hành vân” của Thẩm Vọng Tân. Tuy trước đây bộ phim này có rất nhiều chuyện ầm ĩ không vui, xé nhau phải gọi là gió tanh mưa máu nhưng dù sao đi chăng nữa thì bộ phim này vẫn là tác phẩm của Thẩm Vọng Tân, xé thì xé, nên ủng hộ thì cứ ủng hộ, vì thế nhóm Lượng Tân Tân vẫn đi xem trên tinh thần không để công sức của idol bị lãng phí, ngoài ra cũng còn có rất nhiều người qua đường đến xem.
Lúc quay “Phi hành vân” mọi người đều biết hình tượng của nam chính trong phim, giai đoạn trước vầng sáng nhân vật vốn không có gì nổi trội, còn vầng hào quang ở giai đoạn sau càng bị hai phe triều đình và hậu cung đánh gọng kìm, song không ai ngờ được rằng bất kể là hình tượng hoàng tử tầm thường ở giai đoạn trước hay Hoàng đế Duy Dạ ít tuổi bước lên sự nghiệp thống nhất đất nước ở giai đoạn giữa, Thẩm Vọng Tân đều diễn vô cùng tinh tế, bao nhiêu fan và người qua đường đều không tránh được kết luận đáng tự hào này.
Tô Tinh Dã bấm lưu từng tấm ảnh tuyệt đẹp trong phim đó, cô có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, thích lưu giữ cả bộ. Đang lưu lại thì bữa ăn cô gọi vừa đến, sau khi nhận lấy và nói cảm ơn nhân viên cô mới đóng cửa lại.
Cửa phòng tắm vang lên tiếng “lách cách” khe khẽ trong lúc cô đang đặt hộp đồ ăn lên bàn trà bên cạnh ghế sofa. Cô không quay đầu lại, tiếp tục mở hộp đồ ăn ra: “Anh tắm xong rồi hả?”
Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã đang ngồi xổm ở bên cạnh bàn trà mở hộp đồ ăn, tóc dài đen nhánh phủ lên sống lưng mảnh dẻ, anh cất bước đi đến chỗ cô.
Tô Tinh Dã nghe được tiếng bước chân của anh: “Bữa ăn vừa đến, còn nóng đó?” Dứt lời cô theo bản năng muốn quay sang chỗ khác nhìn anh, ai ngờ còn chưa kịp xoay người thì một cơ thể ấm áp đã kề sát vào cô, ôm ngang eo cô, trong hơi thở là mùi hương thơm ngát sau khi anh tắm rửa.
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng đặt cằm lên giữa vai và cổ cô, phần cổ trắng mịn cảm nhận được sợi tóc ươn ướt của anh.
Cô khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Em sấy tóc cho anh nha?”
“Ừ.” Thẩm Vọng Tân gật đầu.
Tô Tinh Dã lấy máy sấy từ trong tủ đầu giường ra rồi cắm phích điện: “Em giảm gió lại một chút, anh sẽ ăn được phải không.”
Thẩm Vọng Tân ngồi xếp bằng trên nệm dưới đất, Tô Tinh Dã ngồi quỳ ở phía sau bật chế độ gió nhỏ nhất dịu dàng sấy tóc cho anh. Đã qua một khoảng thời gian kể từ khi “Đường về” đóng máy, hơn nữa tóc của anh dài ra khá mau, bây giờ không khác kiểu tóc trước kia là bao, chạm vào vẫn mềm mượt như tơ.
Tóc sau khi sấy khô không vào nếp mà mềm mại phủ lên trán anh, vô cùng mượt mà còn kết hợp với gương mặt đẹp trai, trắng trẻo và lành lạnh của anh quả thật là đẹp chết người!
Thẩm Vọng Tân cảm nhận được sự quan sát của Tô Tinh Dã, anh nuốt mì Ý trong miệng xuống rồi ngẩng đầu nhìn về phía cô. Tô Tinh Dã lập tức cảm thấy bạn trai của mình bụ bẫm quá nên kiềm lòng không đậu đưa tay ôm lấy gương mặt anh xoa nhẹ vài cái: “Anh nói xem sao anh lại đáng yêu như này đây?”
Thẩm Vọng Tân chợt cau mày, hỏi ngược lại: “Đáng yêu?”
Bình thường cô hay thích dùng từ xinh đẹp để miêu tả anh thì thôi đi, bây giờ còn dùng tới đáng yêu?
Tô Tinh Dã ra sức gật đầu: “Ừm, đáng yêu.”
Trong mắt Thẩm Vọng Tân tỏ ra chút ghét bỏ, nhưng thấy cô cười mắt cong thành vầng trăng khuyết, anh mấp máy môi mỏng nhưng không phản bác.
Tô Tinh Dã thấy rõ phản ứng của anh thì cười càng tươi hơn.
Thẩm Vọng Tân cúi đầu cuốn miếng mì Ý đưa tới môi cô: “Ăn miếng nè?”
Tô Tinh Dã vốn không đói nên cô lắc đầu: “Không ăn đâu.” Nói xong cô đứng dậy đi vào phòng tắm: “Em đi tắm đây.”
Tô Tinh Dã tắm xong ra ngoài, Thẩm Vọng Tân đã ăn xong rồi, cửa sổ ban công đang mở khiến gió đêm mát mẻ cuốn đi hương mì Ý còn sót lại trong phòng, còn người đàn ông vốn đang ngồi trên ghế sofa lướt di động nghe được tiếng mở cửa phòng tắm thì chợt đứng dậy.
Anh đi đến chỗ cô: “Tắm xong rồi hả em?”
Tô Tinh Dã đáp “Vâng”.
Thẩm Vọng Tân đi tới cạnh cô, khom lưng bế ngang cô lên đi đến phòng ngủ. Tô Tinh Dã nhìn đường cong ở cằm anh thì không khỏi căng thẳng, họ đã không gặp mặt nhau trong thời gian khá dài rồi...
Thẩm Vọng Tân đặt cô lên giường, kéo chăn đắp lên cho cô: “Anh tắt đèn nhé?”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng.”
Phòng ngủ sau khi tắt đèn trở nên mờ mờ, ánh trăng mênh mang bị che khuất, bên cạnh có âm thanh va chạm sột soạt, sau đó cô rơi vào vòng ôm quen thuộc. Tô Tinh Dã theo phản xạ níu lấy vạt áo anh, vừa toan mở lời thì chợt nghe một giọng nói trầm thấp cất lên từ đỉnh đầu mình: “Ngủ đi?”
Tô Tinh Dã sững sờ trong cơn mơ màng, hơi mấp máy môi vài cái, ngủ ư?
Sau lưng là cảm xúc dịu dàng, từng nhịp từng nhịp anh vỗ về cô vào giấc ngủ.
Tô Tinh Dã khẽ giật người trong lòng anh: “Thế là ngủ ấy ạ?”
Sự vu0t ve khẽ khàng có nhịp sau lưng chợt dừng lại: “Hả?”
Tô Tinh Dã nhổm người dậy từ trong lòng anh, nửa đè lên người anh, mượn ánh trăng mờ mờ nhìn vào đôi má anh, cô dao động cắn môi rồi cúi người xuống.
Thẩm Vọng Tân cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp trên môi, bàn tay đang khoác lên ngang lưng cô bỗng giữ chặt hơn chút ít, anh đáp lại bằng cách khẽ hé đôi môi để cô đi vào, quấn quýt thân mật.
“Không mệt hả em?” Giữa khe hở của đôi môi, Thẩm Vọng Tân cất tiếng hỏi.
Song Tô Tinh Dã không trả lời mà đáp lại anh là cái hôn sâu hơn.
Đôi mắt sâu thẳm chợt chìm hẳn, trời đất đảo lộn, vị trí thay đổi.
Thẩm Vọng Tân dịu dàng vu0t ve thái dương của cô: “Tinh Tinh.”
Tô Tinh Dã cầm thật chặt cánh tay anh, trong giọng nói mang theo nét mềm mại và ngọt ngào quen thuộc: “Em rất nhớ anh.”
Một câu nói, quân lính tan rã.
Ngón tay thon dài như cá gặp nước, người trong lòng với đôi má đỏ hây hây và hơi thở dồn dập, giọng nam và giọng nữ đan vào nhau lần lượt biến chuyển.
Trong căn phòng mờ ảo, ấm áp và mập mờ này có chút gần kề, một chút thu hút, là an ủi, lấy lòng và thương nhớ, cũng là sự vui sướng cực kỳ nền nã.
Nhảy vào đám mây nhục duc cũng khiến con người ta mệt mỏi khôn cùng. Lúc này Tô Tinh Dã đã tiến vào mộng đẹp, còn Thẩm Vọng Tân đang ôm chặt người ấy vào lòng trong khung cảnh mờ tối, gương mặt thể hiện rõ sự thỏa mãn và dịu dàng khó tả. Anh khẽ hé môi mỏng: “Tinh Tinh, anh yêu em.”
Tô Tinh Dã cọ xát trong lồng nguc anh rồi vô thức đáp lại: “Em yêu anh...”
Có lẽ chỉ có yêu đến tận cùng mới có thể đáp lại đối phương ngay cả khi đang ngủ.
Ngày hôm sau Tô Tinh Dã bị đồng hồ báo thức mình cài đặt sẵn đánh thức, cô giơ tay lên muốn tắt đồng hồ báo thức nhưng vừa nhấc tay cô chợt cảm thấy bủn rủn không nói thành lời khiến cô phải kêu lên, đổi lại có một cánh tay rắn chắc vươn ra giúp cô tắt đi tiếng đồng hồ báo thức.
Tô Tinh Dã chôn đầu vào lồng nguc anh, cánh tay cô được vu0t ve một cách nhẹ nhàng. Anh cất giọng khàn khàn: “Đau lắm hả em?”
Bấy giờ Tô Tinh Dã mới tỉnh táo đôi chút, cô nhớ lại đêm qua hai người đã hoang đường thế nào, ngẫm nghĩ khiến mặt cô chợt đỏ tới mang tai, cô nhỏ giọng đáp: “Thật ra cũng ổn.” Sau khi trả lời xong, cô mới nói tiếp: “Anh đi chuyến bay sáng phải không? Mấy giờ vậy ạ?”
“Mười giờ.”
Cô thường rời giường lúc bảy giờ: “Vậy còn sớm, anh ngủ thêm lát nữa đi.”
Tô Tinh Dã đang quay phim sẽ không ngủ nướng nhưng vì anh ở đây, cô nướng thêm mười phút mới chịu ngồi dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt. Trước khi rửa mặt cô quên cột mái tóc dài lên, nên lúc cúi người mái tóc theo đó chảy xuống.
Một giây sau, mái tóc dài rơi xuống được người khác nhẹ nhàng giữ lấy, Tô Tinh Dã vô thức ngẩng đầu rồi nhìn qua gương thấy Thẩm Vọng Tân đang đứng sau lưng cô: “Anh dậy làm gì?”
Thẩm Vọng Tân cầm lấy thun rành rẽ cột tóc lại cho cô: “Xuống giường.”
“Còn sớm mà, sao anh không ngủ thêm một lát nữa?”
Thẩm Vọng Tân đưa tay lấy bàn chải đánh răng: “Anh muốn ăn sáng với em.”
Tô Tinh Dã sửng sốt, sau đó bật cười. Giây lát sau, nụ cười của cô chợt cứng đờ vì đột nhiên cô thấy được ở cổ của Thẩm Vọng Tân, làn da anh khá trắng nên hai vết đỏ tươi nọ vô cùng rõ ràng.
Thẩm Vọng Tân nhìn theo ánh mắt của Tô Tinh Dã nên cũng thấy dấu trên cổ mình, anh cười bảo: “Tối qua mạnh mẽ quá mà, bây giờ em biết xấu hổ rồi à?”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn anh: “Làm sao giờ?”
“Để vậy thôi, còn làm sao nữa?”
“Nhưng sẽ bị...”
“Có phải em đã quên chúng ta công khai rồi không?”
Tô Tinh Dã sửng sốt, vừa rồi cô thật sự đã quên mất. Nghĩ lại tuy đã công khai nhưng nếu anh cứ để cái dấu này rồi ra ngoài, vậy không phải tất cả mọi người đều sẽ biết...
Thẩm Vọng Tân vừa thấy gương mặt suy tư của cô thì hiểu ngay, anh lập tức nói: “Nóng lắm, anh sẽ không mặc áo cao cổ đâu.”
Tô Tinh Dã quả là vừa định khuyên anh mặc áo cao cổ: “...”
Ăn xong bữa ăn sáng, tám giờ Tô Tinh Dã bắt đầu làm việc, vì vậy cô đi trước Thẩm Vọng Tân. Sau khi đến phim trường vừa lúc cô nhận được tin WeChat của anh bảo rằng anh đã lên đường đến sân bay rồi, vì vậy cô vừa để thợ hóa trang cho mình vừa trò chuyện WeChat với anh.
Ở sân bay, dấu hôn trên cổ Thẩm Vọng Tân hoàn toàn không giấu giếm được, dù gì có rất nhiều trạm tỷ và fan của anh đứng đó. Thật ra sau khi các fan biết anh có một hoạt động ở Vô Tích thì trong lòng của các cô đều sáng tỏ rồi, suy cho cùng hiện nay Tô Tinh Dã đang quay phim ở Vô Tích, vừa khéo hôm qua khi Thẩm Vọng Tân tham gia xong hết hoạt động, lại không trở về Trùng Khánh ngay mà ở lại Vô Tích cả đêm, đêm đó anh ngủ ở đâu, ai mà không biết rõ chứ, nếu không hôm nay sao lại có thêm hai vết dâu tây hiện rõ mồn một trên cổ khi anh xuất hiện tại sân bay thế này?
Rất nhanh hình gốc fan chụp, không hề S, không hề lọc kính đã điên cuồng xuất hiện trong siêu thoại của Thẩm Vọng Tân cùng với siêu thoại CP của anh và Tô Tinh Dã, bầu không khí giữa hai siêu thoại là một sự tương phản hoàn toàn, một bên hét to chói cả tai “A a a a a”, một bên im lặng không nói gì.
Trạm tỷ hai nhà cũng có phong cách tạo tiếng gió khác nhau, trạm tỷ CP đăng thẳng hình gốc lên? Dấu hôn này vốn không tồn tại, chính chủ đã múa ngay mặt tôi mà tôi còn che giấu được sao? Còn trạm tỷ fan only lại nghĩ, cô không! Bà già này! Tôi đã giải thích cặn kẽ với cô lắm rồi!!
Cùng một tấm hình, hai trạm tỷ chụp từ hai góc độ khác nhau nên một tấm có dấu hôn và một tấm thì không. Vì chuyện này hội fan của Thẩm Vọng Tân lại nổi tiếng nữa rồi. Người đi đường rối rít bày tỏ không xong rồi, cười sắp điên rồi, các fan nhà khác không có liên quan đến cũng được một phen cười nghiêng ngả, dù chính chủ đã từng chính thức công khai rồi nhưng fan only và fan CP vẫn battle tới cùng!
Trong giới fan, ba nhà Mãn Thiên Tinh, Lượng Tân Tân và Vọng Tinh luôn có mối quan hệ chặt chẽ. Là nhà gái trong cuộc thì sao nhóm fan Mãn Thiên Tinh có thể không biết chuyện này, dĩ nhiên họ đã hiểu rõ hết mọi chuyện trước tiên, Mãn Thiên Tinh nhanh chóng quan sát siêu thoại của hai nhà kia, một nhà cuồng điên vì vui sướng còn một nhà thì im lặng chịu trận, thậm chí chính họ còn tự tay thu dọn những siêu thoại anti bịa chuyện nữa mà.
“Khóc, tại sao không che lại chứ, sao lại đối xử với chúng em như thế?”
—— Anh trai có lỗi với chúng ta chỗ nào! Hơn nữa người ta là người yêu được chưa! Giữa người yêu với nhau làm vậy không phải là rất bình thường sao?
—— Đừng tưởng rằng mấy người ngụy trang thì tôi không biết nhé! Ít bịa chuyện đi! Anh trai chưa từng có lỗi với chúng ta! Cút ra ngoài!
—— Lượng Tân Tân sẽ không nói thế đâu, thể loại này chắc là anti-fan muốn bôi đen Thẩm Vọng Tân rồi.
—— Tìm thấy một anti trong hội anti Thẩm Vọng Tân nè!
...
Xem đến đây tuy Mãn Thiên Tinh không thể hiện rõ nhưng trong lòng thoải mái cực, hừ, anh đây bắt đầu lặng lẽ xử người! Chị tiên nữ nội hàm nhà tôi! Còn dám mơ hão anh rể nhà tôi à! Xem bà đây có đì chết mi không cho biết!!
...
Sau khi kỳ nghỉ hè nóng bức kết thúc, họ sắp bước vào giai đoạn quay cảnh vườn trường, cuối cùng Đồ Điềm cũng đã kéo hành lý vào đoàn phim, khi nhìn thấy Tô Tinh Dã thì cô bé nhào qua ngay: “Chị Tinh Dã! Cuối cùng em đã gặp được chị rồi! Em thật sự rất nhớ chị đó!!”
Tô Tinh Dã nhìn Đồ Điềm chạy như bay tới muốn ôm mình nhưng cô không nhúc nhích mà chỉ cười vẫy cánh tay với cô bé. Đồ Điềm ôm chặt lấy cô, tuy năm nay cô bé mới mười bảy tuổi nhưng đã cao đến 163cm không thua kém Tô Tinh Dã cao 165cm là bao.
“Chị Tinh Dã, chị biết không, đây chắc chắn là lần đầu tiên em mong đợi vào đoàn phim nhất đấy.”
Tô Tinh Dã dịu dàng vuốt tóc cô bé: “Vậy sao?”
“Đúng vậy, không tin chị hỏi chị Địch đi.”
Triệu Địch là người quản lý của Đồ Điềm, vừa tới đây chị đúng lúc nghe được những gì cô bé nói thì mỉm cười bất đắc dĩ, cô bé thật sự không nói dối, dẫn dắt cô bé lâu vậy, đây thật sự chính là lần đầu cô bé tích cực vào đoàn như thế. Lúc còn chưa bắt đầu vào đoàn thì cô bé đã la lối hỏi khi nào mới được vào đoàn, sao thời gian vào đoàn lại trôi qua chậm thế. Cuối cùng đến thời gian trước khi vào đoàn, cô bé còn nhét một bọc đồ ăn vặt vào hành lý và lẩm bẩm: “Chị Tinh Dã thích ăn lắm.”
Triệu Địch thật sự không biết Tô Tinh Dã có sức hấp dẫn với cô bé đến vậy nhưng ngẫm nghĩ thấy cũng đúng vì từ nhỏ Đồ Điềm khá thân thiết với chị họ của cô bé, thế nhưng mấy năm trước chị họ của cô bé bị đưa ra nước ngoài học, đến giờ còn chưa về, tuy vậy lần trước chị nghe Đồ Điềm có nhắc đến hình như sắp tới cô gái đó sẽ về nước.
Ngày đầu tiên Đồ Điềm vào đoàn đã phải tiến vào quay phim căng thẳng, địa điểm quay phim nằm trong một ngôi trường cấp hai ở Vô Tích. Đồ Điềm mười bảy tuổi mặc đồng phục học sinh quả là đúng màu, cô bé vốn là học sinh cấp hai. Tô Tinh Dã 25 tuổi mặc đồng phục học sinh vào cũng rất ổn.
Trong giới giải trí, Tô Tinh Dã thuộc kiểu nghệ sĩ nữ xinh đẹp không có tính công kích, nghệ sĩ thế này cực kỳ thích hợp kiểm soát bất kỳ nhân vật nào. Mấy ngày trước cô mặc đồ công sở mang giày cao gót theo hệ lạnh lùng và cấm dục. Hôm nay mặc đồng phục học sinh, xõa tóc, khí chất lập tức dịu lại, thả vào nhóm các học sinh cấp hai trải rộng khắp sân trường này, thật sự không ai biết cô là người đã tốt nghiệp đại học nhiều năm trước.
Đồ Điềm hưng phấn quay một vòng quanh Tô Tinh Dã: “Trời ơi! Chị Tinh Dã ơi, chị đẹp quá đi à! Em cảm thấy chị còn non hơn cả em nữa!”
Tô Tinh Dã cười: “Em nói quá rồi, em mới 17 tuổi thôi đó.”
Đồ Điềm bĩu môi: “Hai tháng nữa em 18 tuổi rồi đấy.”
“Vậy không phải còn hai tháng nữa sao?”
“Hai tháng nhanh lắm nhé, dù sao em không còn là trẻ con nữa đâu.”
“Được được được, không phải không phải.”
Chu Dập nghe các cô một người mười tám tuổi bốn bỏ năm lên và thiếu nữ đã hai mươi lăm tuổi đang nói về vấn đề số tuổi, thế một người ba mươi tuổi như anh ta phải mặc đồng phục học sinh diễn vai học sinh cấp hai mười tám tuổi còn chưa nói gì đây này, đúng là dằm trong tim!!
Ngày đầu tiên không khí tương đối nhẹ nhàng nên cảnh quay khá thuận lợi. Buổi chiều kết thúc công việc, Đồ Điềm hăng hái kéo Tô Tinh Dã đi dạo hết các quán ăn ngon gần trường trung học, ăn đồ ăn vặt đến no căng.
Trong trường học có không ít fan của diễn viên trong đoàn, đương nhiên cũng có fan only thậm chí là fan CP của Tô Tinh Dã. Tuy nhiên hiệu trưởng của các học sinh trong trường đã cưỡng chế không cho ai đến gần nơi đoàn phim đang quay nên họ cũng cố kiềm chế, chỉ dám đứng từ xa chụp hình hay quay video các kiểu nhưng ra khỏi sân trường, chạm mặt các cô ở ngoài, hiển nhiên các cô đã xong việc nên khó tránh khỏi họ sẽ bước tới xin chữ ký này nọ.
Ghi món ăn xong rồi ngồi xuống, ánh mắt Đồ Điềm không khéo nhìn vào vị trí ngay phía trước, cô bé nhìn họ rồi lại nhìn Tô Tinh Dã. Cô bé biết Tô Tinh Dã siêu nổi tiếng trong các trường học nên cô bé nhẹ nhàng hất cằm với Tô Tinh Dã: “Chị Tinh Dã, người phía sau hình như là fan nhà chị ấy nhỉ.”
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.