Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh
Chương 70
Tống Cửu Cận
09/01/2023
Editor: Pepsi
Không biết qua bao lâu, ngay khi Tô Tinh Dã cảm thấy giây lát nữa mình sẽ bị ngạt thở thì anh mới dời môi ra, lưỡi đau rát và độ nóng trên môi nói cho cô biết những gì cô vừa trải qua đều không phải là ảo giác. Lúc này cô như đang giẫm trên mây vậy, choáng váng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, anh mới vừa hôn em…”
Thẩm Vọng Tân ngắm đôi môi bị mut đến đỏ hồng của cô, hầu kết hơi chuyển động, anh đáp “Ừ”.
Trái tim của Tô Tinh Dã đập như sấm: “Vì … vì sao?”
Thẩm Vọng Tân đột nhiên mỉm cười rồi hỏi ngược lại: “Em nói thử xem?”
“Em… em không biết.”
Thẩm Vọng Tân khẽ cúi người xuống, lại nhẹ nhàng hôn lên bờ môi cô sau đó anh hỏi: “Vậy anh nói cho em biết nhé?”
Tô Tinh Dã mở to mắt hơn, cô cứng đờ gật đầu.
Thẩm Vọng Tân kề sát vào tai cô và nói: “Vì, anh thích em, vô cùng vô cùng thích em.”
Thật ra Thẩm Vọng Tân chưa từng trải qua cảm giác thích một người, anh cũng không nghĩ rằng có một ngày sẽ có người như thế bước vào cuộc sống của anh, khiến anh nhớ mãi không quên, cả đêm trằn trọc khó ngủ. Anh luôn sống rất lý trí và lý tính, vả lại anh có thể kiểm soát tốt cuộc sống và công việc của mình. Lần đầu tiên anh bắt đầu nhận thấy sự giao thoa giữa cuộc sống và công việc của bản thân là khi quay bộ “Quyền mưu”.
Khoảng thời gian đó, anh luôn tự an ủi mình rằng có lẽ kịch bản của “Quyền mưu” quá hay và anh chú ý đến cô là vì quá nhập vai. Thế nên sau khi đóng máy, anh rất cố gắng khống chế bản thân đừng nhớ đến cô, anh bắt đầu lao vào công việc với cường độ cao hơn, cố gắng dùng sự bận rộn của công việc để giúp bản thân mình mau chóng thoát ra, nhưng trong khi anh đang mãi kiên trì thì chợt nghe Trì Hủ nói đoàn phim của họ tới trường quay Tứ Xuyên rồi, trong khoảnh khắc đó mọi thứ hóa thành hư không, anh bắt đầu nhận ra rằng Thẩm Vọng Tân thích Tô Tinh Dã, chứ không phải Lục Dự Lễ thích Lý Uyển Yểu.
Nhưng mọi chuyện thay đổi quá nhanh, vì chuyện hủy hợp đồng buộc anh phải đương đầu với sức ép cao từ công ty và bận rộn như con quay không biết mệt mỏi, khi đó anh cũng suy nghĩ với hoàn cảnh hiện nay của mình thì có thể tiếp tục toàn tâm toàn ý thích cô được không?
Vì vậy anh bắt đầu hoài nghi và do dự, đêm hôm đó anh trằn trọc trở mình rất lâu, bàn tay chạm vào điện thoại di động vô số lần nhưng cuối cùng anh không làm gì cả, anh đã nghĩ mình có thể chịu đựng nhưng hôm sau khi nhìn thấy cô lên xe, trong nháy mắt đó anh biết mình đã tiêu rồi, hoàn toàn tiêu tùng rồi.
Bất chợt mắt Tô Tinh Dã ửng đỏ, đôi môi hơi run rẩy, cô hỏi: “Anh, anh nói anh thích em hả?”
Thẩm Vọng Tân thấy mắt cô bắt đầu đỏ hoe. Đôi mắt sâu hút của anh chứa chan sự thương yêu, anh cố ôm ghì cô vào lòng và khàn giọng nghiêm túc trả lời: “Ừm, Tô Tinh Dã, anh thích em, là sự yêu thích giữa đàn ông và phụ nữ, là sự yêu thích muốn ở bên và bảo vệ em, còn em? Em có thích anh không?”
Thật ra Thẩm Vọng Tân đã biết đáp án từ lâu nhưng anh muốn nghe chính miệng cô nói ra.
Tô Tinh Dã cảm thấy mũi mình cực kỳ chua xót, cô níu chặt lấy áo vest của anh và ngẩng đầu nhìn anh rồi trả lời anh từng chữ từng câu cực kỳ nghiêm túc: “Em cũng thích anh, Thẩm Vọng Tân, thật sự rất rất thích anh.”
Tô Tinh Dã vừa dứt lời, đôi môi lại bị lấp kín, không phải là cái hôn sâu như vừa nãy nhưng dịu dàng đến mức khiến cô muốn rơi nước mắt.
Bên kia, phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục, họ vô cùng lo lắng chờ đợi máy quay lia đến chỗ bé cưng ba đời của nhà mình thì đột nhiên phát hiện, ban đầu chỉ có vị trí của Tô Tinh Dã bị trống nhưng bây giờ cả chỗ ngồi của Thẩm Vọng Tân cũng không còn ai nữa.
—— Tui có một suy nghĩ táo bạo lắm nè, chắc chắn anh trai đã đi tìm Tinh Tinh rồi! Mé nó chứ tui lại gặm được rồi!!!
—— A a a a a!! Đôi tình nhân thúi tha!! Đôi tình nhân thúi tha kia!!! Đôi này làm tôi ngọt sắp chết rồi!!
——Vì anh trai tôi không ngồi ở đó thì có nghĩa là đi tìm nhà bạn à, nghĩ nhà bạn là tiên trên trời hả?
——Không biết nhà ai cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bảo bối nhà tui nữa, có phải tiên nữ hay không thì người nào đó phải tự hiểu rõ nhất chứ!!
—— Tân của mị không có, Tân của mị không hẹn hò, ôm ôm nè Tân của mị.
—— Yêu cầu anh trai của nhà nào đó tự đẹp mặt một mình đi, cảm ơn!
Sau khi dứt ra, tai của Tô Tinh Dã giờ đây đã ửng hồng lắm rồi, cô vô thức cúi đầu muốn nhặt điện thoại bị rơi dưới đất lên, nhưng cô vừa mới chực làm thì Thẩm Vọng Tân đã nhanh chóng cúi người xuống nhặt điện thoại di động lên đưa cho cô.
Tô Tinh Dã cố thốt lên một câu “Cảm ơn”, vừa nói xong thì trán bị người ta búng nhẹ.
Thẩm Vọng Tân: “Khách sáo với bạn trai của mình vậy à?”
Tô Tinh Dã mím môi: “Bạn … bạn trai?”
Thẩm Vọng Tân hơi khom lưng nhìn vào mắt cô rồi hỏi: “Xin hỏi cô Tô Tinh Dã, cô có đồng ý cho Thẩm Vọng Tân trở thành bạn trai của cô không?”
Mắt Tô Tinh Dã bỗng hơi cay sè, cô gật đầu thật mạnh: “Đồng ý ạ, em vô cùng vô cùng đồng ý.”
Thẩm Vọng Tân nắm lấy bờ vai gầy của cô, cúi xuống khẽ đặt một nụ hôn thành kính lên vầng trán đầy đặn của cô. Tô Tinh Dã nhắm mắt lại theo phản xạ, sau đó cô nghe giọng nói trầm thấp của Thẩm Vọng Tân vang lên: “Anh rất vinh hạnh.”
Trái tim của Tô Tinh Dã đập quá nhanh, như thể một giây sau sẽ nhảy ra ngoài vậy.
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động đột nhiên rung lên, hiển thị tên cuộc gọi là Dương Vân.
“Chị Vân lại gọi điện thoại.” Tô Tinh Dã nhỏ giọng nói.
Thẩm Vọng Tân cười bảo: “Bắt máy đi, em không bắt máy thì chị Vân sẽ sốt ruột đấy.”
Tô Tinh Dã “Ừm” rồi mới bắt máy nghe, điện thoại mới vừa được kết nối thì giọng nói lo lắng của Dương Vân lập tức vang lên: “Tinh Tinh, em sao vậy? Sao bây giờ mới nghe điện thoại? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Dương Vân hỏi vừa vội vừa gấp, Tô Tinh Dã biết mình đã làm chị lo lắng nên vội vàng đáp: “Chị Vân, em không sao, vừa rồi em …” Đang nói, cô khẽ ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng Tân, thấy mắt anh tràn ngập ý cười thì cô hơi khựng lại, sau đó mới nói tiếp: “Vừa rồi em không … không để ý.”
Nghe được lý do của Tô Tinh Dã thì Dương Vân yên tâm hơn nhiều, chị liếc nhìn qua hai chỗ ngồi trống phía trước mặt rồi tiếp lời: “Không sao là được rồi, không có chuyện gì nữa thì em mau quay lại đi.”
Tô Tinh Dã “vâng” đáp lại rồi mới cúp điện thoại.
“Chúng ta quay về thôi.” Tô Tinh Dã nói.
Thẩm Vọng Tân gật đầu.
Ngay khi Tô Tinh Dã vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên bàn tay cô được nhẹ nhàng nắm lại, cô quay đầu nhìn anh: “Sao vậy anh?”
Thẩm Vọng Tân cười lấy một cây son môi từ túi áo vest ra. Tô Tinh Dã ngơ ngác hỏi: “Son … son môi?”
Thẩm Vọng Tân kéo cô đến trước mặt mình, cười nói: “Thoa son nè.”
Tô Tinh Dã chợt đưa tay che môi lại nhưng nhanh chóng bị Thẩm Vọng Tân dịu dàng kéo xuống.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vọng Tân thoa son cho người khác, anh cầm cọ nhẹ nhàng quét lên đôi môi căng mọng và m3m mại của cô. Hầu kết khẽ chuyển động, anh nói: “Mím lại nào em.”
Tô Tinh Dã nghe lời mím môi, giờ mới chú ý thấy ánh mắt của anh có gì đó không ổn khiến gò má cô đỏ bừng. Cô nói nhỏ: “Chị Vân đang chờ chúng ta về đấy.”
Thẩm Vọng Tân phì cười, sau đó vặn chặt cây son rồi nói: “Về thôi.”
Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã quay lại chỗ của mình, hai người đằng sau không nói gì chỉ ngồi yên nghe MC phát biểu, thế nhưng phía sau hai vẻ mặt trông như bình tĩnh kia đang ẩn giấu bao nhiêu sóng gió thì cũng chỉ có họ mới hiểu rõ.
Rốt cuộc fan ngoài màn ảnh truyền hình trực tiếp đã thấy được idol nhà mình sau một hồi nôn nóng chờ đợi, họ thấy hai người đang ngồi ngay ngắn nghiêm túc xem MC trên sân khấu.
Các chị fan only.
—— A a a a a!! Cuối cùng anh trai cũng về rồi!!
—— Góc nghiêng của anh trai đỉnh quá!! Gương mặt phóng to đẹp điêu đứng!!
—— Hít hà vẻ đẹp mặn mà của chị tiên nữ!! Giời ơi! Yêu mất thôi!!
—— Bé cưng Tinh Tinh của tôi không hổ đã từng học vũ đạo, lưng thẳng thật! Ngồi trông đẹp quá!
Các chị Vọng Tinh.
—— Hú hú hú!! Nhan sắc của đôi tình nhân trẻ này cao chót vót luôn!! Dù cùng khung hình cũng ngọt lịm hết nấc! Mị sắp chết vì ngọt rồi!!
—— Ối? Có phải Tinh Tinh đổi son môi rồi không? Nhưng mà màu này trông đằm thắm phết! Cầu xin số màu son của Tinh Tinh!!
—— Hình như là màu son đậu đỏ của Armani, có kết cấu nhung mịn đấy, môi của Tinh Tinh có độ dày nên trông ổn áp ghê!!
—— Má ơi!! Tui tui như kiểu thấy má rồi!! Quá ư là dịu dàng!! Á á á!! Tui phải đi chốt đơn đây!
Sau khi dạ tiệc từ thiện chấm dứt đã là hơn mười một giờ khuya, thời điểm mọi người rời khỏi hội trường tạo ra tiếng động hơi huyên náo và người cũng khá đông đúc. Tô Tinh Dã cảm nhận bàn tay của mình được nắm lấy một cách nhẹ nhàng, ngón tay thon dài và mạnh mẽ đan vào tay cô khiến trái tim cô chợt tê dại, thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Đến khi đoàn người dần dần lưa thưa, ánh sáng càng lúc càng tỏ thì Thẩm Vọng Tân mới thả lỏng tay cô ra, thấy gần đó là Tiểu Thuần đang đi tới chỗ cô.
Thẩm Vọng Tân nhìn Tiểu Thuần, sau đó nói với cô: “Về đi.”
Tô Tinh Dã nhìn anh, đột nhiên trào dâng cảm xúc không nỡ rời xa, họ mới vừa xác định quan hệ thì cô đã bắt đầu không muốn xa anh rồi.
Thẩm Vọng Tân nhìn vào mắt cô như hiểu ra điều đó, anh dịu dàng nói: “Về đến nhà gọi điện thoại cho anh, được không?”
Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Tô Tinh Dã lên xe, Dương Vân nhìn vào môi cô vài giây, trong mắt chị ra chiều suy nghĩ sâu xa.
Khoảng thời gian trước Tô Tinh Dã chuyển từ biệt thự ra ngoài, căn nhà thuê cô đang ở là do Tô Châu mua cho cô vào lúc cô tròn mười tám tuổi. Suốt bốn năm đại học, cô không trở về biệt thự mà chỉ ở trong căn nhà đó. Lúc cô dọn vào đó, Dương Vân khá bận tâm nhưng nghĩ cô đã là người trưởng thành rồi, suy cho cùng cô cũng nên có bạn bè của riêng mình nên chị không nói gì thêm.
A Uy lái xe xuống gara, Dương Vân toan đưa cô lên nhưng bị Tô Tinh Dã từ chối: “Chị Vân, em không còn là trẻ con nữa, em có thể tự lên được ạ. Bây giờ không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi đi, em lên nhé.”
Dương Vân nhìn bóng lưng của Tô Tinh Dã đến khi cô vào thang máy thì chị mới nói với A Uy: “Đi thôi.”
Sau khi vào nhà, chuyện đầu tiên Tô Tinh Dã làm là lấy điện thoại di động ra rồi bấm một dãy số mà cô đã thuộc nằm lòng, đầu bên kia vang lên tiếng chờ máy “Tút tút tút tút ——”. Trong cả quá trình, Tô Tinh Dã hồi hộp đến mức không ngừng đi qua đi lại, thật ra đến bây giờ cô vẫn cảm thấy không quá chân thật, thậm chí cô còn không dám xác định được những chuyện vừa nãy có phải là thật không?
Đang lúc cô suy nghĩ lung tung thì điện thoại được kết nối, giọng nói ấm áp của Thẩm Vọng Tân vang lên: “Em về đến nhà rồi hả?”
Tô Tinh Dã đáp lại “Vâng vâng”, cô nắm chặt điện thoại, thở phì ra một hơi rồi chần chừ hỏi: “Thẩm Vọng Tân, chuyện vừa rồi là thật đúng không?”
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Vọng Tân không ngờ cô lại hỏi vậy làm anh chợt mỉm cười: “Ừ, là thật.”
Tô Tinh Dã lập tức giơ tay che miệng lại vì cô sợ mình không nhịn được sẽ hét ầm lên.
“Em vẫn cảm thấy không thật hả?” Anh hỏi.
“Bây giờ nghe giọng của anh thì em cảm thấy thật lắm rồi.”
Thẩm Vọng Tân cười khẽ.
Tiếng cười này đã làm cho lòng Tô Tinh Dã mềm như bông, trái tim như đượm thêm mật ong: “Thẩm Vọng Tân.”
“Sao em?” Giọng anh mềm mỏng và yêu chiều.
“Em thật sự siêu siêu thích anh.”
- -----oOo------
Không biết qua bao lâu, ngay khi Tô Tinh Dã cảm thấy giây lát nữa mình sẽ bị ngạt thở thì anh mới dời môi ra, lưỡi đau rát và độ nóng trên môi nói cho cô biết những gì cô vừa trải qua đều không phải là ảo giác. Lúc này cô như đang giẫm trên mây vậy, choáng váng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, anh mới vừa hôn em…”
Thẩm Vọng Tân ngắm đôi môi bị mut đến đỏ hồng của cô, hầu kết hơi chuyển động, anh đáp “Ừ”.
Trái tim của Tô Tinh Dã đập như sấm: “Vì … vì sao?”
Thẩm Vọng Tân đột nhiên mỉm cười rồi hỏi ngược lại: “Em nói thử xem?”
“Em… em không biết.”
Thẩm Vọng Tân khẽ cúi người xuống, lại nhẹ nhàng hôn lên bờ môi cô sau đó anh hỏi: “Vậy anh nói cho em biết nhé?”
Tô Tinh Dã mở to mắt hơn, cô cứng đờ gật đầu.
Thẩm Vọng Tân kề sát vào tai cô và nói: “Vì, anh thích em, vô cùng vô cùng thích em.”
Thật ra Thẩm Vọng Tân chưa từng trải qua cảm giác thích một người, anh cũng không nghĩ rằng có một ngày sẽ có người như thế bước vào cuộc sống của anh, khiến anh nhớ mãi không quên, cả đêm trằn trọc khó ngủ. Anh luôn sống rất lý trí và lý tính, vả lại anh có thể kiểm soát tốt cuộc sống và công việc của mình. Lần đầu tiên anh bắt đầu nhận thấy sự giao thoa giữa cuộc sống và công việc của bản thân là khi quay bộ “Quyền mưu”.
Khoảng thời gian đó, anh luôn tự an ủi mình rằng có lẽ kịch bản của “Quyền mưu” quá hay và anh chú ý đến cô là vì quá nhập vai. Thế nên sau khi đóng máy, anh rất cố gắng khống chế bản thân đừng nhớ đến cô, anh bắt đầu lao vào công việc với cường độ cao hơn, cố gắng dùng sự bận rộn của công việc để giúp bản thân mình mau chóng thoát ra, nhưng trong khi anh đang mãi kiên trì thì chợt nghe Trì Hủ nói đoàn phim của họ tới trường quay Tứ Xuyên rồi, trong khoảnh khắc đó mọi thứ hóa thành hư không, anh bắt đầu nhận ra rằng Thẩm Vọng Tân thích Tô Tinh Dã, chứ không phải Lục Dự Lễ thích Lý Uyển Yểu.
Nhưng mọi chuyện thay đổi quá nhanh, vì chuyện hủy hợp đồng buộc anh phải đương đầu với sức ép cao từ công ty và bận rộn như con quay không biết mệt mỏi, khi đó anh cũng suy nghĩ với hoàn cảnh hiện nay của mình thì có thể tiếp tục toàn tâm toàn ý thích cô được không?
Vì vậy anh bắt đầu hoài nghi và do dự, đêm hôm đó anh trằn trọc trở mình rất lâu, bàn tay chạm vào điện thoại di động vô số lần nhưng cuối cùng anh không làm gì cả, anh đã nghĩ mình có thể chịu đựng nhưng hôm sau khi nhìn thấy cô lên xe, trong nháy mắt đó anh biết mình đã tiêu rồi, hoàn toàn tiêu tùng rồi.
Bất chợt mắt Tô Tinh Dã ửng đỏ, đôi môi hơi run rẩy, cô hỏi: “Anh, anh nói anh thích em hả?”
Thẩm Vọng Tân thấy mắt cô bắt đầu đỏ hoe. Đôi mắt sâu hút của anh chứa chan sự thương yêu, anh cố ôm ghì cô vào lòng và khàn giọng nghiêm túc trả lời: “Ừm, Tô Tinh Dã, anh thích em, là sự yêu thích giữa đàn ông và phụ nữ, là sự yêu thích muốn ở bên và bảo vệ em, còn em? Em có thích anh không?”
Thật ra Thẩm Vọng Tân đã biết đáp án từ lâu nhưng anh muốn nghe chính miệng cô nói ra.
Tô Tinh Dã cảm thấy mũi mình cực kỳ chua xót, cô níu chặt lấy áo vest của anh và ngẩng đầu nhìn anh rồi trả lời anh từng chữ từng câu cực kỳ nghiêm túc: “Em cũng thích anh, Thẩm Vọng Tân, thật sự rất rất thích anh.”
Tô Tinh Dã vừa dứt lời, đôi môi lại bị lấp kín, không phải là cái hôn sâu như vừa nãy nhưng dịu dàng đến mức khiến cô muốn rơi nước mắt.
Bên kia, phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục, họ vô cùng lo lắng chờ đợi máy quay lia đến chỗ bé cưng ba đời của nhà mình thì đột nhiên phát hiện, ban đầu chỉ có vị trí của Tô Tinh Dã bị trống nhưng bây giờ cả chỗ ngồi của Thẩm Vọng Tân cũng không còn ai nữa.
—— Tui có một suy nghĩ táo bạo lắm nè, chắc chắn anh trai đã đi tìm Tinh Tinh rồi! Mé nó chứ tui lại gặm được rồi!!!
—— A a a a a!! Đôi tình nhân thúi tha!! Đôi tình nhân thúi tha kia!!! Đôi này làm tôi ngọt sắp chết rồi!!
——Vì anh trai tôi không ngồi ở đó thì có nghĩa là đi tìm nhà bạn à, nghĩ nhà bạn là tiên trên trời hả?
——Không biết nhà ai cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bảo bối nhà tui nữa, có phải tiên nữ hay không thì người nào đó phải tự hiểu rõ nhất chứ!!
—— Tân của mị không có, Tân của mị không hẹn hò, ôm ôm nè Tân của mị.
—— Yêu cầu anh trai của nhà nào đó tự đẹp mặt một mình đi, cảm ơn!
Sau khi dứt ra, tai của Tô Tinh Dã giờ đây đã ửng hồng lắm rồi, cô vô thức cúi đầu muốn nhặt điện thoại bị rơi dưới đất lên, nhưng cô vừa mới chực làm thì Thẩm Vọng Tân đã nhanh chóng cúi người xuống nhặt điện thoại di động lên đưa cho cô.
Tô Tinh Dã cố thốt lên một câu “Cảm ơn”, vừa nói xong thì trán bị người ta búng nhẹ.
Thẩm Vọng Tân: “Khách sáo với bạn trai của mình vậy à?”
Tô Tinh Dã mím môi: “Bạn … bạn trai?”
Thẩm Vọng Tân hơi khom lưng nhìn vào mắt cô rồi hỏi: “Xin hỏi cô Tô Tinh Dã, cô có đồng ý cho Thẩm Vọng Tân trở thành bạn trai của cô không?”
Mắt Tô Tinh Dã bỗng hơi cay sè, cô gật đầu thật mạnh: “Đồng ý ạ, em vô cùng vô cùng đồng ý.”
Thẩm Vọng Tân nắm lấy bờ vai gầy của cô, cúi xuống khẽ đặt một nụ hôn thành kính lên vầng trán đầy đặn của cô. Tô Tinh Dã nhắm mắt lại theo phản xạ, sau đó cô nghe giọng nói trầm thấp của Thẩm Vọng Tân vang lên: “Anh rất vinh hạnh.”
Trái tim của Tô Tinh Dã đập quá nhanh, như thể một giây sau sẽ nhảy ra ngoài vậy.
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động đột nhiên rung lên, hiển thị tên cuộc gọi là Dương Vân.
“Chị Vân lại gọi điện thoại.” Tô Tinh Dã nhỏ giọng nói.
Thẩm Vọng Tân cười bảo: “Bắt máy đi, em không bắt máy thì chị Vân sẽ sốt ruột đấy.”
Tô Tinh Dã “Ừm” rồi mới bắt máy nghe, điện thoại mới vừa được kết nối thì giọng nói lo lắng của Dương Vân lập tức vang lên: “Tinh Tinh, em sao vậy? Sao bây giờ mới nghe điện thoại? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Dương Vân hỏi vừa vội vừa gấp, Tô Tinh Dã biết mình đã làm chị lo lắng nên vội vàng đáp: “Chị Vân, em không sao, vừa rồi em …” Đang nói, cô khẽ ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng Tân, thấy mắt anh tràn ngập ý cười thì cô hơi khựng lại, sau đó mới nói tiếp: “Vừa rồi em không … không để ý.”
Nghe được lý do của Tô Tinh Dã thì Dương Vân yên tâm hơn nhiều, chị liếc nhìn qua hai chỗ ngồi trống phía trước mặt rồi tiếp lời: “Không sao là được rồi, không có chuyện gì nữa thì em mau quay lại đi.”
Tô Tinh Dã “vâng” đáp lại rồi mới cúp điện thoại.
“Chúng ta quay về thôi.” Tô Tinh Dã nói.
Thẩm Vọng Tân gật đầu.
Ngay khi Tô Tinh Dã vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên bàn tay cô được nhẹ nhàng nắm lại, cô quay đầu nhìn anh: “Sao vậy anh?”
Thẩm Vọng Tân cười lấy một cây son môi từ túi áo vest ra. Tô Tinh Dã ngơ ngác hỏi: “Son … son môi?”
Thẩm Vọng Tân kéo cô đến trước mặt mình, cười nói: “Thoa son nè.”
Tô Tinh Dã chợt đưa tay che môi lại nhưng nhanh chóng bị Thẩm Vọng Tân dịu dàng kéo xuống.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vọng Tân thoa son cho người khác, anh cầm cọ nhẹ nhàng quét lên đôi môi căng mọng và m3m mại của cô. Hầu kết khẽ chuyển động, anh nói: “Mím lại nào em.”
Tô Tinh Dã nghe lời mím môi, giờ mới chú ý thấy ánh mắt của anh có gì đó không ổn khiến gò má cô đỏ bừng. Cô nói nhỏ: “Chị Vân đang chờ chúng ta về đấy.”
Thẩm Vọng Tân phì cười, sau đó vặn chặt cây son rồi nói: “Về thôi.”
Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã quay lại chỗ của mình, hai người đằng sau không nói gì chỉ ngồi yên nghe MC phát biểu, thế nhưng phía sau hai vẻ mặt trông như bình tĩnh kia đang ẩn giấu bao nhiêu sóng gió thì cũng chỉ có họ mới hiểu rõ.
Rốt cuộc fan ngoài màn ảnh truyền hình trực tiếp đã thấy được idol nhà mình sau một hồi nôn nóng chờ đợi, họ thấy hai người đang ngồi ngay ngắn nghiêm túc xem MC trên sân khấu.
Các chị fan only.
—— A a a a a!! Cuối cùng anh trai cũng về rồi!!
—— Góc nghiêng của anh trai đỉnh quá!! Gương mặt phóng to đẹp điêu đứng!!
—— Hít hà vẻ đẹp mặn mà của chị tiên nữ!! Giời ơi! Yêu mất thôi!!
—— Bé cưng Tinh Tinh của tôi không hổ đã từng học vũ đạo, lưng thẳng thật! Ngồi trông đẹp quá!
Các chị Vọng Tinh.
—— Hú hú hú!! Nhan sắc của đôi tình nhân trẻ này cao chót vót luôn!! Dù cùng khung hình cũng ngọt lịm hết nấc! Mị sắp chết vì ngọt rồi!!
—— Ối? Có phải Tinh Tinh đổi son môi rồi không? Nhưng mà màu này trông đằm thắm phết! Cầu xin số màu son của Tinh Tinh!!
—— Hình như là màu son đậu đỏ của Armani, có kết cấu nhung mịn đấy, môi của Tinh Tinh có độ dày nên trông ổn áp ghê!!
—— Má ơi!! Tui tui như kiểu thấy má rồi!! Quá ư là dịu dàng!! Á á á!! Tui phải đi chốt đơn đây!
Sau khi dạ tiệc từ thiện chấm dứt đã là hơn mười một giờ khuya, thời điểm mọi người rời khỏi hội trường tạo ra tiếng động hơi huyên náo và người cũng khá đông đúc. Tô Tinh Dã cảm nhận bàn tay của mình được nắm lấy một cách nhẹ nhàng, ngón tay thon dài và mạnh mẽ đan vào tay cô khiến trái tim cô chợt tê dại, thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Đến khi đoàn người dần dần lưa thưa, ánh sáng càng lúc càng tỏ thì Thẩm Vọng Tân mới thả lỏng tay cô ra, thấy gần đó là Tiểu Thuần đang đi tới chỗ cô.
Thẩm Vọng Tân nhìn Tiểu Thuần, sau đó nói với cô: “Về đi.”
Tô Tinh Dã nhìn anh, đột nhiên trào dâng cảm xúc không nỡ rời xa, họ mới vừa xác định quan hệ thì cô đã bắt đầu không muốn xa anh rồi.
Thẩm Vọng Tân nhìn vào mắt cô như hiểu ra điều đó, anh dịu dàng nói: “Về đến nhà gọi điện thoại cho anh, được không?”
Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Tô Tinh Dã lên xe, Dương Vân nhìn vào môi cô vài giây, trong mắt chị ra chiều suy nghĩ sâu xa.
Khoảng thời gian trước Tô Tinh Dã chuyển từ biệt thự ra ngoài, căn nhà thuê cô đang ở là do Tô Châu mua cho cô vào lúc cô tròn mười tám tuổi. Suốt bốn năm đại học, cô không trở về biệt thự mà chỉ ở trong căn nhà đó. Lúc cô dọn vào đó, Dương Vân khá bận tâm nhưng nghĩ cô đã là người trưởng thành rồi, suy cho cùng cô cũng nên có bạn bè của riêng mình nên chị không nói gì thêm.
A Uy lái xe xuống gara, Dương Vân toan đưa cô lên nhưng bị Tô Tinh Dã từ chối: “Chị Vân, em không còn là trẻ con nữa, em có thể tự lên được ạ. Bây giờ không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi đi, em lên nhé.”
Dương Vân nhìn bóng lưng của Tô Tinh Dã đến khi cô vào thang máy thì chị mới nói với A Uy: “Đi thôi.”
Sau khi vào nhà, chuyện đầu tiên Tô Tinh Dã làm là lấy điện thoại di động ra rồi bấm một dãy số mà cô đã thuộc nằm lòng, đầu bên kia vang lên tiếng chờ máy “Tút tút tút tút ——”. Trong cả quá trình, Tô Tinh Dã hồi hộp đến mức không ngừng đi qua đi lại, thật ra đến bây giờ cô vẫn cảm thấy không quá chân thật, thậm chí cô còn không dám xác định được những chuyện vừa nãy có phải là thật không?
Đang lúc cô suy nghĩ lung tung thì điện thoại được kết nối, giọng nói ấm áp của Thẩm Vọng Tân vang lên: “Em về đến nhà rồi hả?”
Tô Tinh Dã đáp lại “Vâng vâng”, cô nắm chặt điện thoại, thở phì ra một hơi rồi chần chừ hỏi: “Thẩm Vọng Tân, chuyện vừa rồi là thật đúng không?”
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Vọng Tân không ngờ cô lại hỏi vậy làm anh chợt mỉm cười: “Ừ, là thật.”
Tô Tinh Dã lập tức giơ tay che miệng lại vì cô sợ mình không nhịn được sẽ hét ầm lên.
“Em vẫn cảm thấy không thật hả?” Anh hỏi.
“Bây giờ nghe giọng của anh thì em cảm thấy thật lắm rồi.”
Thẩm Vọng Tân cười khẽ.
Tiếng cười này đã làm cho lòng Tô Tinh Dã mềm như bông, trái tim như đượm thêm mật ong: “Thẩm Vọng Tân.”
“Sao em?” Giọng anh mềm mỏng và yêu chiều.
“Em thật sự siêu siêu thích anh.”
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.