Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh
Chương 93
Tống Cửu Cận
09/01/2023
Editor: Bạc Xỉu
《Bóng hình》là phim điện ảnh đầu tay của Thẩm Vọng Tân. Ngày phim công chiếu, Trì Hủ, Phó Tuân, Du Thư Yên đều lên Weibo tuyên truyền, mà lần này Tô Tinh Dã cũng không ngoại lệ, chia sẻ Weibo chính thức của 《Bóng hình》rồi tag Thẩm Vọng Tân: Thầy Thẩm! Cố lên!
Dưới bài đăng Weibo của Tô Tinh Dã, fan only và fan CP tranh top comment khí thế. Lúc fan CP sắp chiếm được đỉnh cao, đột nhiên một chiếc comment có quyền cao chức trọng ngang ngược bay thẳng lên top.
Thẩm Vọng Tân S: Cảm ơn cô Tiểu Tô cổ vũ nhé / vui vẻ
Đậu!!! Cô Tiểu Tô!!! Ngọt vãi!!! A a a a a a a!!!
Bảo hộ thầy Thẩm bên này với!!!
Nhanh nhanh!!! Đưa thầy Thẩm của tôi lên top nào!!! Lên là lên là lên!!!
Tôi có thể không tranh top comment! Nhưng thầy Thẩm của tôi phải top 1 comment!!!
Dưới sự đẩy top comment nhiệt tình của fangirls nhà Vọng Tinh, Thẩm Vọng Tân thong thả chiếm top 1 bình luận dưới bài Tô Tinh Dã, mà 5 comment hàng đầu dưới top 1 đều là của fan CP, fan only cứ gọi là tức ói máu.
Sau khi thuận lợi “ăn” được cả đường, fan CP lại lôi ra được “hint” mới: trước đó có nhiều đồng nghiệp tuyên truyền cho ca ca như vậy, sao người đầu tiên ca ca reply lại là Tinh Tinh? Thời gian reply lại còn chỉ gần một phút sau đó? Gần một phút? Nè anh ơi anh có đúng lúc quá hông dzạ??? Nhìn mốc thời gian thế này, một luồng suy nghĩ táo bạo hiện lên trong tâm trí fangirl Vọng Tinh! Và thế là fangirl nhà Vọng Tinh lắng lại.
Đừng nói là, hai người họ đã bàn trước với nhau nha.
Đừng nói là, bây giờ hai người đó đang ở cạnh nhau nha.
Mà càng đừng có nói là, đôi tình nhân nhỏ này đã về chung một nhà rồi nha.
Fan CP kiểu: A a a a a a!!! Ăn Tết má ơi!!! Ăn Tết thôi!!!
Fan only: Ăn tết ăn tết!!! Ngày nào cũng ăn tết!!! Năm nay Tết ở nhà mấy người hả?!
Thực ra nhóm fan CP phân tích cũng không sai lắm. Lúc Tô Tinh Dã share bài của Thẩm Vọng Tân lên Weibo, đúng thật là hai người đang ở bên nhau. Thứ đang chờ họ hôm nay là cảnh quay cuối trong ngày, lại còn là diễn cảnh hôn nữa, chính là cảnh Thẩm Vọng Tân thủ vai Ngô Việt cưỡng hôn La Phu trong cốt truyện. Ai ngờ đoàn làm phim mới khởi động máy chưa được mấy ngày đã cho cảnh hôn lên sàn!
Trước kia hai người đã từng cộng tác rồi, nhưng đại đa số mọi người đều biết,《 Quyền mưu 》là phim theo góc nhìn của nam chính, nam nữ chính về cơ bản đều là chuyên tâm vào sự nghiệp của mình, cả bộ truyện chỉ có cảnh hôn lên trán trong sáng vô ngần. Mà cũng theo những gì họ biết, trước giờ Thẩm Vọng Tân cũng chưa từng diễn qua cảnh hôn, Tô Tinh Dã lại càng không có. Vậy nên nói sao thì đây cũng là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của hai người họ.
Bởi vì chuyện này mà phó đạo diễn còn hơi lo cho hai người, mà ngược lại, Quách Trung Minh lại tự nhiên và bình tĩnh hơn nhiều, vậy nên ông nhịn không được hỏi: “Lão Quách, ông không lo lắng chút nào à?”
Quách Trung Minh hỏi ngược lại: “Lo lắng gì cơ?”
“Thầy Thẩm và cô Tiểu Tô dù sao cũng là lần đầu diễn cảnh hôn, ông không định nói hai người ấy diễn thử một chút à?”
Quách Trung Minh nhìn thoáng qua hai người cách không xa ở phía đối diện đang tập thoại, bầu không khí kia quả thực là người ngoài khó mà chen chân vào được, ông chép miệng, “Ba cái chuyện này thì có gì mà phải nói chứ?”
Phó đạo diễn kinh ngạc, hôm nay lão Quách bị gì vậy? Không giống ông bình thường chút nào!!! Nhưng đạo diễn còn chưa sốt ruột, phó đạo diễn ông cũng không vội vậy, cứ quay đã rồi xem hiệu quả đến đâu sau.
Khoảng chừng mười phút sau, thư ký trường quay bắt đầu hô: “Thầy Thẩm, cô Tiểu Tô, nên vào vị trí thôi.”
Thẩm Vọng Tân đóng kịch bản lại, đáp lời.
Sau khi vào chỗ, sau khi tiếng hô “Action” cất lên, phim chính thức bắt đầu quay.
Cả hai người đều tiến vào trạng thái.
***
La Phu nghe Ngô Việt thông báo, rõ ràng trong lòng như có sóng to gió lớn, nhưng ngoài mặt lại chẳng mảy may biểu lộ. Nói cho cùng, Ngô Việt và nàng cách nhau một trời một vực, y sinh ra đã là bậc tài cao vọng trọng, mà nàng quá lắm cũng chỉ là người của một dòng dõi đã sa cơ bị bán vào cung làm một cung nữ nhỏ. Cuộc sống đã khó khăn, nàng thật sự không nhận nổi tâm tư “thích” như thế của y. Vậy nên nàng đã cưỡng ép chính mình lùi về sau một bước.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngô Việt hơi cứng lại, nàng lùi về sau một bước, y đã rõ ý nàng, “A Phu?”
La Phu lần đầu tiên dùng giọng điệu bình tĩnh mà khách sáo nói với y: “Thế tử Ngô chớ nên đùa nô tỳ như thế.”
“A Phu, rõ ràng nàng biết là…”
“Ta không biết, nhưng ta vẫn hiểu là, ta không thích ngài.” La Phu vội ngắt lời y.
Quách Trung Minh, “Cắt! Không phải chứ Tinh Dã, lúc cô nói không thích cậu ta thì ánh mắt phải quyết liệt hơn chứ. Mắt cô thế này có chỗ nào là không thích hả? Ánh mắt cô rõ ràng đang nói là nhìn nè, tôi thích anh, tôi thật sự rất thích anh, tôi siêu siêu thích anh luôn đó!”
Đại khái là hai câu cuối Quách Trung Minh diễn đạt sống động quá, nhân viên công tác xung quanh đều phải bật cười thành tiếng.
Nghe tiếng cười vang lên quanh mình, mặt Tô Tinh Dã thoắt cái đã đỏ bừng, ánh mắt cô rõ ràng vậy hả… Nhưng mà cô thích Thẩm Vọng Tân thật á…
Khoé miệng Thẩm Vọng Tân cũng nhịn không nổi phải cong lên, sau đó anh dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe, nói: “Diễn thôi, chỉ là diễn em không thích anh thôi.”
Tô Tinh Dã cũng lí nhí, “Nhưng mà… khó quá đi…”
“Khó cũng phải diễn, xong việc sớm chút thì chúng mình đi xem phim.”
Nghĩ đến bộ phim mình muốn xem, mắt Tô Tinh Dã sáng lên.
Quách Minh Trung ở bên kia nhìn hai người thì thà thì thầm, khoé miệng cũng hơi cong lên, nhưng trên mặt vẫn rập khuôn nghiêm khắc, “Bàn bạc kỹ chưa? Bàn xong rồi thì chúng ta làm lại lần nữa nhé?”
Thẩm Vọng Tân làm dấu “OK” với đạo diễn, “Được, đạo diễn.”
Dường như lời mời xem phim của Thẩm Vọng Tân đã có tác dụng, lần này Tô Tinh Dã quả nhiên quay một lần đã qua, sau đó cứ tiếp tục diễn suôn sẻ.
La Phu không màng đến vẻ tổn thương của Ngô Việt. Nàng hành lễ với y, sau đó xoay người rời đi. Nhưng nàng vừa mới xoay đi đã bị người ta nắm cổ tay kéo lại, sau đó cả người bị bế bổng lên, rồi bị đè lên cột trụ trên hành lang. Đôi mắt hạnh tuyệt mỹ tức khắc trợn trừng, “Ngô Việt… Ngài làm gì thế hả?”
“Chẳng phải nàng gọi ta là thế tử Ngô sao? Sao giờ lại gọi ta là Ngô Việt?”
Tim La Phu đập thình thịch. Nàng đẩy y, “Thế tử Ngô, xin ngài thả… A!”
Lời còn chưa dứt, một đôi môi ấm áp đã phủ kín miệng nàng.
Bị hôn bất ngờ như thế, Tô Tinh Dã tạm quên mất là ai đang hôn mình. La Phu vốn nên kháng cự lại, nhưng Tô Tinh Dã thì không thể. Cô thật sự không có chút miễn dịch nào với Thẩm Vọng Tân hết!!!
Ngay lúc cô còn chưa kịp hoàn hồn, bên eo đột nhiên bị nhéo nhẹ một cái. Bị thế, Tô Tinh Dã giật mình tỉnh lại, gì cũng chưa kịp nghĩ đã vào ngay trạng thái diễn, cô bắt đầu đẩy Ngô Việt, phản kháng nụ hôn bá đạo này. Nhưng Ngô Việt luyện võ từ nhỏ, thân thể vốn cường tráng, một thiếu nữ mới đến độ cập kê như La Phu sao có thể lung lay nổi? Hiển nhiên chỉ có thể đành chịu bị y ôm chặt trong lồng nguc, miễn cưỡng đón lấy nụ hôn mãnh liệt nhưng cũng ẩn chứa cả dịu dàng của y.
Người đứng giữa sân đã hoàn toàn chìm đắm trong vai diễn, không coi ai ra gì mà hôn nhau. Mà người đứng ngoài cũng đồng lòng ngừng thở, không dám quấy nhiễu hai con người đang say nồng.
Phó đạo diễn tròn mắt. Vốn còn lo hai người lần đầu quay cảnh hôn thì sẽ hồi hộp chưa quen, nhưng có vẻ ông ấy đã nghĩ hơi quá rồi.
Còn Quách Minh Trung lại nhìn hai người qua camera, gương mặt hiện rõ vẻ tán thưởng và hài lòng.
Khác với vẻ đau khổ của người khác, mặt Tiểu Thuần đắng ngắt, trong lòng lại rỉ máu!!!
Đường Viên vươn tay vỗ vỗ vai ra vẻ an ủi, nhưng khoé miệng lại điên cuồng cong cmn lên. Nụ hôn được lắm! Rất xinh đẹp rất tuyệt vời! Hôn nhiều hơn đi ạ!!!
***
Hai người chỉ diễn cảnh hôn một lần đã qua. Quách Trung Minh vô cùng hài lòng, “Cut! Không tệ không tệ! Hôm nay đến đây thôi!!! Tan làm!!!”
Phó đạo diễn đi tới, vỗ vỗ vai Thẩm Vọng Tân, “Lần đầu diễn cảnh hôn hả? Cũng khá vững đấy, cố lên nha!”
Tô Tinh Dã nhấp môi, trong lúc ôm thì không thấy gì, nhưng mà hôn xong mới thấy, dù chỉ là diễn thôi nhưng chung quy cũng vẫn là ôm hôn Thẩm Vọng Tân ở nơi công cộng, gò má trắng nõn thoáng chốc bị cơn ngượng ngùng thiêu đốt.
Phó đạo diễn cũng để ý đến, ông cười sang sảng, “Sao, diễn viên mà, có gì đâu mà ngại, sau này trải nghiệm nhiều lần nữa là được.”
Vốn Thẩm Vọng Tân còn hơi nhoẻn miệng cười, nhưng nghe xong vế sau thì nụ cười cũng trở nên cứng ngắc.
Phó đạo diễn cảm thán “ài” một cái, “Cái thời tiết khỉ ma này ngày càng lạnh, thôi thôi, hai người cũng mau đi tháo trang sức với thay quần áo đi rồi về nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta đi chụp ảnh tạo hình nhân vật.”
Phó đạo diễn đi rồi, Thẩm Vọng Tân tạm thời không lên tiếng, Tô Tinh Dã nhìn anh khó hiểu, “Anh sao thế?”
Thẩm Vọng Tân hoàn hồn, tầm mắt dừng lại nơi cánh môi hồng hào bị cô c4n, yết hầu hơi hơi động đậy, “Không có gì.”
“.... Ừm?”
Thẩm Vọng Tân giúp cô kéo áo lại, “Đi nào, đi cởi trang sức.”
Tô Tinh Dã phồng má, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi thay xong phục trang, hai người đều chia nhau lên xe mình rồi thẳng đường hướng về khách sạn. Tiểu Thuần dặn Tô Tinh Dã đừng thức đêm, nhớ đi ngủ sớm rồi mới trở về phòng mình, vậy nên cô ấy làm sao mà biết được, giây trước Tô Tinh Dã vừa nhận lời đi ngủ sớm thì thì giây sau đã đội mũ lưỡi trai lặng lẽ chuồn khỏi khách sạn.
Bọn họ đi đến rạp chiếu phim ở gần khách sạn. Lúc này đã là rạng sáng, hai người đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, chầm chậm bước đi trong rạp chiếu phim. Mới sáng sớm, người trong rạp cũng không nhiều. Trước tiên hai người mua vé xem phim trên điện thoại, sau đó đến máy bán vé tự động để lấy vé trước, Thẩm Vọng Tân còn mua thêm vé cho phần ăn, vậy nên sau khi lấy vé xong hai người lại quay trở lại quầy để lấy bắp rang và Coca..
Hôm nay, 《 Bóng hình 》 lần đầu công chiếu, là bộ phim hot nhất hôm nay của rạp chiếu phim này. Chị gái nhỏ ở quầy đã đứng cả một ngày, tiếp từng lượt từng lượt khách, mệt hoa cả mắt, vậy nên về cơ bản cũng không chú ý đến người đàn ông vừa nhận bắp rang kia chính là người đã khiến các cô hôm nay mệt thế này, đợi đến lúc hơi hơi tỉnh thì kinh ngạc thốt lên: “Vãi nồi, người kia cao quá, nhìn chính diện chắc chắc đẹp trai lắm, vậy mà tui lại không thấy, trời ơi khổ quá…”
Một chị gái khác liếc cô ấy, “Đẹp hay không thì em không biết, ổng đeo khẩu trang với đội mũ lưỡi trai mà, với lại chị không thấy chị gái nhỏ xinh đi kế bên ổng hả?”
“Chết mẹ chưa, dáng chị đó đẹp quá, mái tóc kia làm chị chua (*) chết đi được.”
(*) chua: có thể hiểu là ghen tị.
“Chắc là đợt cuối rồi ha, em mệt chết rồi.”
“Mệt cái gì mà mệt, vì anh nhà chị, mệt chị cũng chịu.”
“Chậc.”
- -----oOo------
《Bóng hình》là phim điện ảnh đầu tay của Thẩm Vọng Tân. Ngày phim công chiếu, Trì Hủ, Phó Tuân, Du Thư Yên đều lên Weibo tuyên truyền, mà lần này Tô Tinh Dã cũng không ngoại lệ, chia sẻ Weibo chính thức của 《Bóng hình》rồi tag Thẩm Vọng Tân: Thầy Thẩm! Cố lên!
Dưới bài đăng Weibo của Tô Tinh Dã, fan only và fan CP tranh top comment khí thế. Lúc fan CP sắp chiếm được đỉnh cao, đột nhiên một chiếc comment có quyền cao chức trọng ngang ngược bay thẳng lên top.
Thẩm Vọng Tân S: Cảm ơn cô Tiểu Tô cổ vũ nhé / vui vẻ
Đậu!!! Cô Tiểu Tô!!! Ngọt vãi!!! A a a a a a a!!!
Bảo hộ thầy Thẩm bên này với!!!
Nhanh nhanh!!! Đưa thầy Thẩm của tôi lên top nào!!! Lên là lên là lên!!!
Tôi có thể không tranh top comment! Nhưng thầy Thẩm của tôi phải top 1 comment!!!
Dưới sự đẩy top comment nhiệt tình của fangirls nhà Vọng Tinh, Thẩm Vọng Tân thong thả chiếm top 1 bình luận dưới bài Tô Tinh Dã, mà 5 comment hàng đầu dưới top 1 đều là của fan CP, fan only cứ gọi là tức ói máu.
Sau khi thuận lợi “ăn” được cả đường, fan CP lại lôi ra được “hint” mới: trước đó có nhiều đồng nghiệp tuyên truyền cho ca ca như vậy, sao người đầu tiên ca ca reply lại là Tinh Tinh? Thời gian reply lại còn chỉ gần một phút sau đó? Gần một phút? Nè anh ơi anh có đúng lúc quá hông dzạ??? Nhìn mốc thời gian thế này, một luồng suy nghĩ táo bạo hiện lên trong tâm trí fangirl Vọng Tinh! Và thế là fangirl nhà Vọng Tinh lắng lại.
Đừng nói là, hai người họ đã bàn trước với nhau nha.
Đừng nói là, bây giờ hai người đó đang ở cạnh nhau nha.
Mà càng đừng có nói là, đôi tình nhân nhỏ này đã về chung một nhà rồi nha.
Fan CP kiểu: A a a a a a!!! Ăn Tết má ơi!!! Ăn Tết thôi!!!
Fan only: Ăn tết ăn tết!!! Ngày nào cũng ăn tết!!! Năm nay Tết ở nhà mấy người hả?!
Thực ra nhóm fan CP phân tích cũng không sai lắm. Lúc Tô Tinh Dã share bài của Thẩm Vọng Tân lên Weibo, đúng thật là hai người đang ở bên nhau. Thứ đang chờ họ hôm nay là cảnh quay cuối trong ngày, lại còn là diễn cảnh hôn nữa, chính là cảnh Thẩm Vọng Tân thủ vai Ngô Việt cưỡng hôn La Phu trong cốt truyện. Ai ngờ đoàn làm phim mới khởi động máy chưa được mấy ngày đã cho cảnh hôn lên sàn!
Trước kia hai người đã từng cộng tác rồi, nhưng đại đa số mọi người đều biết,《 Quyền mưu 》là phim theo góc nhìn của nam chính, nam nữ chính về cơ bản đều là chuyên tâm vào sự nghiệp của mình, cả bộ truyện chỉ có cảnh hôn lên trán trong sáng vô ngần. Mà cũng theo những gì họ biết, trước giờ Thẩm Vọng Tân cũng chưa từng diễn qua cảnh hôn, Tô Tinh Dã lại càng không có. Vậy nên nói sao thì đây cũng là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của hai người họ.
Bởi vì chuyện này mà phó đạo diễn còn hơi lo cho hai người, mà ngược lại, Quách Trung Minh lại tự nhiên và bình tĩnh hơn nhiều, vậy nên ông nhịn không được hỏi: “Lão Quách, ông không lo lắng chút nào à?”
Quách Trung Minh hỏi ngược lại: “Lo lắng gì cơ?”
“Thầy Thẩm và cô Tiểu Tô dù sao cũng là lần đầu diễn cảnh hôn, ông không định nói hai người ấy diễn thử một chút à?”
Quách Trung Minh nhìn thoáng qua hai người cách không xa ở phía đối diện đang tập thoại, bầu không khí kia quả thực là người ngoài khó mà chen chân vào được, ông chép miệng, “Ba cái chuyện này thì có gì mà phải nói chứ?”
Phó đạo diễn kinh ngạc, hôm nay lão Quách bị gì vậy? Không giống ông bình thường chút nào!!! Nhưng đạo diễn còn chưa sốt ruột, phó đạo diễn ông cũng không vội vậy, cứ quay đã rồi xem hiệu quả đến đâu sau.
Khoảng chừng mười phút sau, thư ký trường quay bắt đầu hô: “Thầy Thẩm, cô Tiểu Tô, nên vào vị trí thôi.”
Thẩm Vọng Tân đóng kịch bản lại, đáp lời.
Sau khi vào chỗ, sau khi tiếng hô “Action” cất lên, phim chính thức bắt đầu quay.
Cả hai người đều tiến vào trạng thái.
***
La Phu nghe Ngô Việt thông báo, rõ ràng trong lòng như có sóng to gió lớn, nhưng ngoài mặt lại chẳng mảy may biểu lộ. Nói cho cùng, Ngô Việt và nàng cách nhau một trời một vực, y sinh ra đã là bậc tài cao vọng trọng, mà nàng quá lắm cũng chỉ là người của một dòng dõi đã sa cơ bị bán vào cung làm một cung nữ nhỏ. Cuộc sống đã khó khăn, nàng thật sự không nhận nổi tâm tư “thích” như thế của y. Vậy nên nàng đã cưỡng ép chính mình lùi về sau một bước.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngô Việt hơi cứng lại, nàng lùi về sau một bước, y đã rõ ý nàng, “A Phu?”
La Phu lần đầu tiên dùng giọng điệu bình tĩnh mà khách sáo nói với y: “Thế tử Ngô chớ nên đùa nô tỳ như thế.”
“A Phu, rõ ràng nàng biết là…”
“Ta không biết, nhưng ta vẫn hiểu là, ta không thích ngài.” La Phu vội ngắt lời y.
Quách Trung Minh, “Cắt! Không phải chứ Tinh Dã, lúc cô nói không thích cậu ta thì ánh mắt phải quyết liệt hơn chứ. Mắt cô thế này có chỗ nào là không thích hả? Ánh mắt cô rõ ràng đang nói là nhìn nè, tôi thích anh, tôi thật sự rất thích anh, tôi siêu siêu thích anh luôn đó!”
Đại khái là hai câu cuối Quách Trung Minh diễn đạt sống động quá, nhân viên công tác xung quanh đều phải bật cười thành tiếng.
Nghe tiếng cười vang lên quanh mình, mặt Tô Tinh Dã thoắt cái đã đỏ bừng, ánh mắt cô rõ ràng vậy hả… Nhưng mà cô thích Thẩm Vọng Tân thật á…
Khoé miệng Thẩm Vọng Tân cũng nhịn không nổi phải cong lên, sau đó anh dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe, nói: “Diễn thôi, chỉ là diễn em không thích anh thôi.”
Tô Tinh Dã cũng lí nhí, “Nhưng mà… khó quá đi…”
“Khó cũng phải diễn, xong việc sớm chút thì chúng mình đi xem phim.”
Nghĩ đến bộ phim mình muốn xem, mắt Tô Tinh Dã sáng lên.
Quách Minh Trung ở bên kia nhìn hai người thì thà thì thầm, khoé miệng cũng hơi cong lên, nhưng trên mặt vẫn rập khuôn nghiêm khắc, “Bàn bạc kỹ chưa? Bàn xong rồi thì chúng ta làm lại lần nữa nhé?”
Thẩm Vọng Tân làm dấu “OK” với đạo diễn, “Được, đạo diễn.”
Dường như lời mời xem phim của Thẩm Vọng Tân đã có tác dụng, lần này Tô Tinh Dã quả nhiên quay một lần đã qua, sau đó cứ tiếp tục diễn suôn sẻ.
La Phu không màng đến vẻ tổn thương của Ngô Việt. Nàng hành lễ với y, sau đó xoay người rời đi. Nhưng nàng vừa mới xoay đi đã bị người ta nắm cổ tay kéo lại, sau đó cả người bị bế bổng lên, rồi bị đè lên cột trụ trên hành lang. Đôi mắt hạnh tuyệt mỹ tức khắc trợn trừng, “Ngô Việt… Ngài làm gì thế hả?”
“Chẳng phải nàng gọi ta là thế tử Ngô sao? Sao giờ lại gọi ta là Ngô Việt?”
Tim La Phu đập thình thịch. Nàng đẩy y, “Thế tử Ngô, xin ngài thả… A!”
Lời còn chưa dứt, một đôi môi ấm áp đã phủ kín miệng nàng.
Bị hôn bất ngờ như thế, Tô Tinh Dã tạm quên mất là ai đang hôn mình. La Phu vốn nên kháng cự lại, nhưng Tô Tinh Dã thì không thể. Cô thật sự không có chút miễn dịch nào với Thẩm Vọng Tân hết!!!
Ngay lúc cô còn chưa kịp hoàn hồn, bên eo đột nhiên bị nhéo nhẹ một cái. Bị thế, Tô Tinh Dã giật mình tỉnh lại, gì cũng chưa kịp nghĩ đã vào ngay trạng thái diễn, cô bắt đầu đẩy Ngô Việt, phản kháng nụ hôn bá đạo này. Nhưng Ngô Việt luyện võ từ nhỏ, thân thể vốn cường tráng, một thiếu nữ mới đến độ cập kê như La Phu sao có thể lung lay nổi? Hiển nhiên chỉ có thể đành chịu bị y ôm chặt trong lồng nguc, miễn cưỡng đón lấy nụ hôn mãnh liệt nhưng cũng ẩn chứa cả dịu dàng của y.
Người đứng giữa sân đã hoàn toàn chìm đắm trong vai diễn, không coi ai ra gì mà hôn nhau. Mà người đứng ngoài cũng đồng lòng ngừng thở, không dám quấy nhiễu hai con người đang say nồng.
Phó đạo diễn tròn mắt. Vốn còn lo hai người lần đầu quay cảnh hôn thì sẽ hồi hộp chưa quen, nhưng có vẻ ông ấy đã nghĩ hơi quá rồi.
Còn Quách Minh Trung lại nhìn hai người qua camera, gương mặt hiện rõ vẻ tán thưởng và hài lòng.
Khác với vẻ đau khổ của người khác, mặt Tiểu Thuần đắng ngắt, trong lòng lại rỉ máu!!!
Đường Viên vươn tay vỗ vỗ vai ra vẻ an ủi, nhưng khoé miệng lại điên cuồng cong cmn lên. Nụ hôn được lắm! Rất xinh đẹp rất tuyệt vời! Hôn nhiều hơn đi ạ!!!
***
Hai người chỉ diễn cảnh hôn một lần đã qua. Quách Trung Minh vô cùng hài lòng, “Cut! Không tệ không tệ! Hôm nay đến đây thôi!!! Tan làm!!!”
Phó đạo diễn đi tới, vỗ vỗ vai Thẩm Vọng Tân, “Lần đầu diễn cảnh hôn hả? Cũng khá vững đấy, cố lên nha!”
Tô Tinh Dã nhấp môi, trong lúc ôm thì không thấy gì, nhưng mà hôn xong mới thấy, dù chỉ là diễn thôi nhưng chung quy cũng vẫn là ôm hôn Thẩm Vọng Tân ở nơi công cộng, gò má trắng nõn thoáng chốc bị cơn ngượng ngùng thiêu đốt.
Phó đạo diễn cũng để ý đến, ông cười sang sảng, “Sao, diễn viên mà, có gì đâu mà ngại, sau này trải nghiệm nhiều lần nữa là được.”
Vốn Thẩm Vọng Tân còn hơi nhoẻn miệng cười, nhưng nghe xong vế sau thì nụ cười cũng trở nên cứng ngắc.
Phó đạo diễn cảm thán “ài” một cái, “Cái thời tiết khỉ ma này ngày càng lạnh, thôi thôi, hai người cũng mau đi tháo trang sức với thay quần áo đi rồi về nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta đi chụp ảnh tạo hình nhân vật.”
Phó đạo diễn đi rồi, Thẩm Vọng Tân tạm thời không lên tiếng, Tô Tinh Dã nhìn anh khó hiểu, “Anh sao thế?”
Thẩm Vọng Tân hoàn hồn, tầm mắt dừng lại nơi cánh môi hồng hào bị cô c4n, yết hầu hơi hơi động đậy, “Không có gì.”
“.... Ừm?”
Thẩm Vọng Tân giúp cô kéo áo lại, “Đi nào, đi cởi trang sức.”
Tô Tinh Dã phồng má, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi thay xong phục trang, hai người đều chia nhau lên xe mình rồi thẳng đường hướng về khách sạn. Tiểu Thuần dặn Tô Tinh Dã đừng thức đêm, nhớ đi ngủ sớm rồi mới trở về phòng mình, vậy nên cô ấy làm sao mà biết được, giây trước Tô Tinh Dã vừa nhận lời đi ngủ sớm thì thì giây sau đã đội mũ lưỡi trai lặng lẽ chuồn khỏi khách sạn.
Bọn họ đi đến rạp chiếu phim ở gần khách sạn. Lúc này đã là rạng sáng, hai người đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, chầm chậm bước đi trong rạp chiếu phim. Mới sáng sớm, người trong rạp cũng không nhiều. Trước tiên hai người mua vé xem phim trên điện thoại, sau đó đến máy bán vé tự động để lấy vé trước, Thẩm Vọng Tân còn mua thêm vé cho phần ăn, vậy nên sau khi lấy vé xong hai người lại quay trở lại quầy để lấy bắp rang và Coca..
Hôm nay, 《 Bóng hình 》 lần đầu công chiếu, là bộ phim hot nhất hôm nay của rạp chiếu phim này. Chị gái nhỏ ở quầy đã đứng cả một ngày, tiếp từng lượt từng lượt khách, mệt hoa cả mắt, vậy nên về cơ bản cũng không chú ý đến người đàn ông vừa nhận bắp rang kia chính là người đã khiến các cô hôm nay mệt thế này, đợi đến lúc hơi hơi tỉnh thì kinh ngạc thốt lên: “Vãi nồi, người kia cao quá, nhìn chính diện chắc chắc đẹp trai lắm, vậy mà tui lại không thấy, trời ơi khổ quá…”
Một chị gái khác liếc cô ấy, “Đẹp hay không thì em không biết, ổng đeo khẩu trang với đội mũ lưỡi trai mà, với lại chị không thấy chị gái nhỏ xinh đi kế bên ổng hả?”
“Chết mẹ chưa, dáng chị đó đẹp quá, mái tóc kia làm chị chua (*) chết đi được.”
(*) chua: có thể hiểu là ghen tị.
“Chắc là đợt cuối rồi ha, em mệt chết rồi.”
“Mệt cái gì mà mệt, vì anh nhà chị, mệt chị cũng chịu.”
“Chậc.”
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.