Chương 5
Phong Tử Vân
13/04/2023
Một người trong đó hùng hổ nói:” Gọi chủ tử của các ngươi ra đây, chúng ta muốn đòi lại công bằng!”
Y nhíu mày đứng đậy đi đến hỏi:” Có chuyện gì xảy ra?”
Gã liếc nhìn đánh giá y một lượt rồi cười khinh thường:” Thì ra là Tam thiếu gia, là ngươi cũng được. Đúng lúc chúng ta cần nói chuyện rõ ràng!”
Y không lên tiếng chờ gã mở lời, gã không phụ kì vọng nói:” Lúa của chúng ta là loại lúa tốt nhất như thế nào cửa hàng của các ngươi lại chỉ trả bạc cho loại 3? Các ngươi là cố ý ép giá người dân thấp cổ bé họng chúng ta có phải không?!”
Y nhíu nhíu mày:” Cửa hàng của chúng ta chưa từng tính sai giá tiền, chắc chắn lúa của các ngươi có vấn đề”
“ Nói thừa! Chỉ bằng bọn người ăn lời trên đầu người khác không ra ngoài ruộng lao động thì làm sao biết được loại nào là loại nào?!” gã tức giận quát, những người hiếu kì vây quanh cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“ Nhà ta trước đó cũng bán lúa cho cửa hàng nhà này, lúa của nhà ta không tính là loại nhất nhưng cũng là loại 3 vậy mà cửa hàng này lại tính cho loại thông thường, đúng là bất công!”
“ Có chuyện này sao? Ta nghe nói cửa hàng này làm ăn đàng hoàng lắm mà”
“ Hừ, chắc chắn là bọn chúng đã cho người rêu rao những lời tốt đẹp, chuyện xấu sớm muộn gì cũng bị phát hiện”
Y yên lặng quan sát đám người kẻ sướng người họa kia, cuối cùng mới thu hồi tầm mắt ngước nhìn gã trước mặt nói:” Ngươi có thể cho ta xem lúa mà ngươi mang đến hay không?”
“ Ta…”
“ Thiếu gia, lúa của gã vẫn còn ở bên ngoài!” một gia đinh nhanh nhảu đáp. Lời này gã cũng không có gì để cải mà hừ lạnh, y nói:” Ta đi xem”. Nói rồi y ra bên ngoài theo chỉ dẫn của gia đinh.
Phía trước cửa hàng là một xe lừa trên đó đầy ắp những bao lúa trong số đó có một bao được mở ra kiểm ra. Y đi đến mở ra xem, hạt lúa căng tràn no đủ quả thật xứng đáng là loại nhất, nhưng y không nhanh chóng kết luận mà gọi người:” Mở những bao lúa khác ra xem”
Gã hừ lạnh:” Cứ tự nhiên!”
Lão quản sự thấy thiếu gia nhà mình đến liền đi đến muốn báo cáo tình huống nhưng bị y phất tay, lão chỉ biết im lặng lui sang một bên. Gia đinh lần lượt mở các bao lúa ra xem xét, vẫn là lúa loại nhất, những người xung quanh thấy vậy càng thêm khẳng định cửa hàng nhà y làm ăn bất chính.
Y vẫn một mực bình tĩnh quan sát từng người một rồi nói với lão quản sự bên cạnh:” Nhớ kĩ những người kia”
Lão quản sự chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy thiếu gia nhà mình đạp đổ bao lúa đang dựng đứng lại dùng sức đổ lúa bên trong ra. Gã nam nhân bị hành động của y làm cho không kịp phản ứng đến khi mọi chuyện đã rồi gã liền tức giận:” Ngươi làm cái gì vậy hả?!”, nói rồi gã vung tay về phía y.
Bất quá cánh tay chưa kịp chạm vào người của y thì đã có một cánh tay khác nắm lấy, gã chỉ cảm thấy cánh tay của mình tê dại sau đó là một trận đau đớn như bị dứt gãy đến nơi, gã muốn hét lên nhưng trong họng chỉ toàn là ú ớ không phát ra được tiếng nào.
Y cứ nghĩ mình sẽ không đỡ nổi sức lực của nông phu này, ai ngờ lại có người cứu giúp. Y ngước nhìn người đứng cạnh mình, là một nam nhân vận y phục đen tuyền anh tuấn bức người, người đó một tay chặn tay của nông phu một bên lại đang nhìn y. Y không biết có phải mình nhầm hay không nhưng ý tứ trong mắt của nam nhân này làm cho y có cảm giác quen thuộc lạ thường.
“ Có sao không?” giọng nói nhẹ nhàng vang lên làm y giật mình thức tỉnh, y lắc đầu nói:” Ta không sao, cảm tạ huynh đã giúp đỡ”. Tống Mạn Vũ gật đầu rồi mới thả tay của gã nam nhân kia ra.
Lúc này gã nam nhân mới thở dốc ôm lấy cánh tay của mình, sắc mặt của gã trắng bệch lắp bắp nói:” Ngươi… ngươi… các ngươi…”
Y mím môi nói:” Nhìn cho kĩ, lúa của ngươi là cái dạng gì”. Lúc này mọi người mới sực tỉnh giữa hành động chớp nhoáng ban nãy, nhìn kĩ lại bao lúa được đổ ra hơn phân nửa, chỉ thấy một nửa đổ ra đầu tiên là hạt lúa căng tròn, một nửa còn lại chỉ thuộc dạng phổ thông còn xem lẫn hạt lép.
Gã biết mình bị bại lộ chỉ có thể biện hộ:” Dù sao các người cũng ức hiếp những kẻ nghèo khó như chúng ta, ta không phục!”
Y lúc này mới lạnh nhạt nói:” Cửa hàng Diệp gia của chúng ta chưa từng làm chuyện lừa gạt trong buôn bán, cũng chưa từng ức hiếp người nào khác”
“ Ha, chỉ là nói miệng!”
Y nhíu mày đứng đậy đi đến hỏi:” Có chuyện gì xảy ra?”
Gã liếc nhìn đánh giá y một lượt rồi cười khinh thường:” Thì ra là Tam thiếu gia, là ngươi cũng được. Đúng lúc chúng ta cần nói chuyện rõ ràng!”
Y không lên tiếng chờ gã mở lời, gã không phụ kì vọng nói:” Lúa của chúng ta là loại lúa tốt nhất như thế nào cửa hàng của các ngươi lại chỉ trả bạc cho loại 3? Các ngươi là cố ý ép giá người dân thấp cổ bé họng chúng ta có phải không?!”
Y nhíu nhíu mày:” Cửa hàng của chúng ta chưa từng tính sai giá tiền, chắc chắn lúa của các ngươi có vấn đề”
“ Nói thừa! Chỉ bằng bọn người ăn lời trên đầu người khác không ra ngoài ruộng lao động thì làm sao biết được loại nào là loại nào?!” gã tức giận quát, những người hiếu kì vây quanh cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“ Nhà ta trước đó cũng bán lúa cho cửa hàng nhà này, lúa của nhà ta không tính là loại nhất nhưng cũng là loại 3 vậy mà cửa hàng này lại tính cho loại thông thường, đúng là bất công!”
“ Có chuyện này sao? Ta nghe nói cửa hàng này làm ăn đàng hoàng lắm mà”
“ Hừ, chắc chắn là bọn chúng đã cho người rêu rao những lời tốt đẹp, chuyện xấu sớm muộn gì cũng bị phát hiện”
Y yên lặng quan sát đám người kẻ sướng người họa kia, cuối cùng mới thu hồi tầm mắt ngước nhìn gã trước mặt nói:” Ngươi có thể cho ta xem lúa mà ngươi mang đến hay không?”
“ Ta…”
“ Thiếu gia, lúa của gã vẫn còn ở bên ngoài!” một gia đinh nhanh nhảu đáp. Lời này gã cũng không có gì để cải mà hừ lạnh, y nói:” Ta đi xem”. Nói rồi y ra bên ngoài theo chỉ dẫn của gia đinh.
Phía trước cửa hàng là một xe lừa trên đó đầy ắp những bao lúa trong số đó có một bao được mở ra kiểm ra. Y đi đến mở ra xem, hạt lúa căng tràn no đủ quả thật xứng đáng là loại nhất, nhưng y không nhanh chóng kết luận mà gọi người:” Mở những bao lúa khác ra xem”
Gã hừ lạnh:” Cứ tự nhiên!”
Lão quản sự thấy thiếu gia nhà mình đến liền đi đến muốn báo cáo tình huống nhưng bị y phất tay, lão chỉ biết im lặng lui sang một bên. Gia đinh lần lượt mở các bao lúa ra xem xét, vẫn là lúa loại nhất, những người xung quanh thấy vậy càng thêm khẳng định cửa hàng nhà y làm ăn bất chính.
Y vẫn một mực bình tĩnh quan sát từng người một rồi nói với lão quản sự bên cạnh:” Nhớ kĩ những người kia”
Lão quản sự chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy thiếu gia nhà mình đạp đổ bao lúa đang dựng đứng lại dùng sức đổ lúa bên trong ra. Gã nam nhân bị hành động của y làm cho không kịp phản ứng đến khi mọi chuyện đã rồi gã liền tức giận:” Ngươi làm cái gì vậy hả?!”, nói rồi gã vung tay về phía y.
Bất quá cánh tay chưa kịp chạm vào người của y thì đã có một cánh tay khác nắm lấy, gã chỉ cảm thấy cánh tay của mình tê dại sau đó là một trận đau đớn như bị dứt gãy đến nơi, gã muốn hét lên nhưng trong họng chỉ toàn là ú ớ không phát ra được tiếng nào.
Y cứ nghĩ mình sẽ không đỡ nổi sức lực của nông phu này, ai ngờ lại có người cứu giúp. Y ngước nhìn người đứng cạnh mình, là một nam nhân vận y phục đen tuyền anh tuấn bức người, người đó một tay chặn tay của nông phu một bên lại đang nhìn y. Y không biết có phải mình nhầm hay không nhưng ý tứ trong mắt của nam nhân này làm cho y có cảm giác quen thuộc lạ thường.
“ Có sao không?” giọng nói nhẹ nhàng vang lên làm y giật mình thức tỉnh, y lắc đầu nói:” Ta không sao, cảm tạ huynh đã giúp đỡ”. Tống Mạn Vũ gật đầu rồi mới thả tay của gã nam nhân kia ra.
Lúc này gã nam nhân mới thở dốc ôm lấy cánh tay của mình, sắc mặt của gã trắng bệch lắp bắp nói:” Ngươi… ngươi… các ngươi…”
Y mím môi nói:” Nhìn cho kĩ, lúa của ngươi là cái dạng gì”. Lúc này mọi người mới sực tỉnh giữa hành động chớp nhoáng ban nãy, nhìn kĩ lại bao lúa được đổ ra hơn phân nửa, chỉ thấy một nửa đổ ra đầu tiên là hạt lúa căng tròn, một nửa còn lại chỉ thuộc dạng phổ thông còn xem lẫn hạt lép.
Gã biết mình bị bại lộ chỉ có thể biện hộ:” Dù sao các người cũng ức hiếp những kẻ nghèo khó như chúng ta, ta không phục!”
Y lúc này mới lạnh nhạt nói:” Cửa hàng Diệp gia của chúng ta chưa từng làm chuyện lừa gạt trong buôn bán, cũng chưa từng ức hiếp người nào khác”
“ Ha, chỉ là nói miệng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.