Chương 70: Ngoại truyện 12
Phong Tử Vân
05/06/2023
TỐNG – ĐOAN MỘC 6
Cậu mím môi kéo vạt áo trước ngực của anh nói:” Ta đi cùng!”. Anh nhìn cậu một lúc đành đầu hàng để cậu đi theo mình, lần này anh vừa mới lên ngựa đã kéo cậu lên cùng mình, bên dưới còn lót sẵn vạt áo của anh cho cậu ngồi. Sau đó nhóm người một đường xuất phát trở về kinh thành.
Trong lúc đó đám hắc y nhân đã trở lại nơi bàn giao nhiệm vụ, bọn chúng đã báo cáo rằng hai người đã trúng độc do chúng sáng chế ra. Loạt độc này nhìn như không có gì nhưng khi chạm vào da thịt thì lâu dần da thịt sẽ bị thối rửa không cách nào cứu vãn, giải dược cũng chỉ có chúng mới có. Bên cạnh đó nếu trúng phải châm độc thì mạng càng không thể cứu vãn, nội lực của người đó sẽ bị chấn động va chạm vào nhau đến khi nổ tung. Dù đã để lạc hai người nhưng với hai loại độc đó dù có thoát khỏi sự truy giết của sát thì cũng sẽ không sống được bao lâu.
Bọn chúng nào biết cậu đã đề phòng đem theo thuốc của sư mẫu của mình, một người am hiểu y thuật lẫn độc thuật, loại thuốc có thể giảm tác dụng của độc lên cơ thế. Trong thời gian này chỉ cần loại bỏ chất độc ra ngoài liền không sao. Nhưng cậu lại trúng cùng lúc hai loại nên khi uống vào sẽ có chút xung đột dẫn đến phát tình, với cả hai người anh cùng cậu là ngáp phải ruồi dùng cách làm tình với nhau mà loại bỏ được độc. Chuyện này là sau khi Đoan Mộc Hành trở về hỏi mới biết được.
Nhóm người họ vừa đến kinh thành đã có người của Tống Mạn Vũ đứng đợi mở cửa cho họ. Anh không vội vào hoàng cung mà đã để cậu trở về biệt viện kín đáo của mình nghỉ ngơi sau đó mới xông vào hoàng cung xử tội tên Tống Mạn Cảnh kia.
Mọi việc sau đó cũng dần được thu sếp sắp đến là đại hôn của Tống Mạn Vũ, Đoan Mộc Hành xem như đã hoàn thành lời hứa cũng nên rời đi. Ngày chia tay anh chỉ nói vài câu ngắn gọn mà không giữ người lại nhìn người ta đi xa khỏi tầm mắt.
Hắn có hỏi anh tại sao không tìm cách để cậu ở lại, anh nói:” Có lẽ y thích hợp tự do tự tại trên giang hồ hơn”. Tống Mạn Vũ lắc đầu vỗ vai anh xem như an ủi. Lại qua thêm một thời gian sau khi triều chính ổn thỏa anh cùng người của mình trở về phía Bắc. Bọn giặc ngoài kia đã nghe phong phanh triều đình An Quốc đổi gió liền điều động binh lực muốn nhân lúc này mà tấn công.
Là bọn chúng tự chuốc lấy, Tống Mạn Cát kịp thời trở về đã mặc lên chiến giáp ra trận đánh cho bọn chúng thừa sống thiếu chết. Nhóm binh sĩ khi nhìn thấy tướng quân giết chóc hăng hái hơn ngày thường cũng xông xáo đánh giết nhóm quân địch. Bị chính khí của binh sĩ An Quốc làm cho sợ hãi, thế công của quân địch yếu đi trong thấy.
Chém một tên phó tướng không biết nhìn tình hình của phe địch, anh lại giục ngựa lao vào nhóm khác. Ánh đao vút qua lấy đi một sinh mạng, nhưng đồng thời một binh lính bên phe địch cũng ngã xuống.
Anh ngờ vực quay lại liền phát hiện có một người không nên xuất hiện ở đây…
Một hồi chiến trận kết thúc, cả hai phe trở về nghỉ ngơi lấy sức, nhóm binh lính còn chưa kịp vào quân doanh đã thấy bóng tướng quân nhà mình kéo theo một người khác đi về hướng trướng bồng, ai nấy đều nghệch mặt không hiểu chuyện gì nhưng vừa mới thắng trận nên họ phải vui vẻ ca hát trước đã a.
Trong trướng bồng anh nắm chặt tay cậu hỏi:” Sao ngươi lại ở đây?”
Cậu nhướn mày:” Ta không được ở đây?”
Anh nhất thời không biết nói như thế nào, cuối cùng vẫn theo lối mòn cũ:” Triểu đình và giang hồ không nên dính líu với nhau. Với cả ngươi không lên làm minh chủ võ lâm gì đó sao?”
“ Ta có nói ta muốn trở thành minh chủ võ lâm à? Với cả năng lực của ta không tới mức đó, minh chủ hiện tại là ca ca của ta. Còn điều này…”, cậu dừng một chút rồi nhìn thẳng vào mắt hắn:” Ta muốn bên cạnh ngươi”. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này mới ra quyết định như vậy. Thật ra ngay từ khi gặp anh cậu đã bị thu hút bởi người này, dù có nói lời khiến người khác tức giận nhưng cậu biết anh là muốn tốt cho cậu không muốn cậu dính vào rắc rối.
Tối hôm đó khi phát tình cậu vẫn giữ được lí trí, cảm thấy anh không tệ nên thuận nước đẩy thuyền. Sau cùng tình cảm cũng dần rõ ràng…
Anh khó khăn nói:” Ngươi quyết định?”
“ Ừ”
Vừa dứt lời Tống Mạn Cát đã đặt tay phía sau gáy cậu mà kéo về phía mình, anh nhanh chóng hôn lấy người. Gặp người là duyên, vẫn phải nên nắm chặt lấy, anh sẽ không để người ra khỏi mình một lần nữa.
Hoàn
Cậu mím môi kéo vạt áo trước ngực của anh nói:” Ta đi cùng!”. Anh nhìn cậu một lúc đành đầu hàng để cậu đi theo mình, lần này anh vừa mới lên ngựa đã kéo cậu lên cùng mình, bên dưới còn lót sẵn vạt áo của anh cho cậu ngồi. Sau đó nhóm người một đường xuất phát trở về kinh thành.
Trong lúc đó đám hắc y nhân đã trở lại nơi bàn giao nhiệm vụ, bọn chúng đã báo cáo rằng hai người đã trúng độc do chúng sáng chế ra. Loạt độc này nhìn như không có gì nhưng khi chạm vào da thịt thì lâu dần da thịt sẽ bị thối rửa không cách nào cứu vãn, giải dược cũng chỉ có chúng mới có. Bên cạnh đó nếu trúng phải châm độc thì mạng càng không thể cứu vãn, nội lực của người đó sẽ bị chấn động va chạm vào nhau đến khi nổ tung. Dù đã để lạc hai người nhưng với hai loại độc đó dù có thoát khỏi sự truy giết của sát thì cũng sẽ không sống được bao lâu.
Bọn chúng nào biết cậu đã đề phòng đem theo thuốc của sư mẫu của mình, một người am hiểu y thuật lẫn độc thuật, loại thuốc có thể giảm tác dụng của độc lên cơ thế. Trong thời gian này chỉ cần loại bỏ chất độc ra ngoài liền không sao. Nhưng cậu lại trúng cùng lúc hai loại nên khi uống vào sẽ có chút xung đột dẫn đến phát tình, với cả hai người anh cùng cậu là ngáp phải ruồi dùng cách làm tình với nhau mà loại bỏ được độc. Chuyện này là sau khi Đoan Mộc Hành trở về hỏi mới biết được.
Nhóm người họ vừa đến kinh thành đã có người của Tống Mạn Vũ đứng đợi mở cửa cho họ. Anh không vội vào hoàng cung mà đã để cậu trở về biệt viện kín đáo của mình nghỉ ngơi sau đó mới xông vào hoàng cung xử tội tên Tống Mạn Cảnh kia.
Mọi việc sau đó cũng dần được thu sếp sắp đến là đại hôn của Tống Mạn Vũ, Đoan Mộc Hành xem như đã hoàn thành lời hứa cũng nên rời đi. Ngày chia tay anh chỉ nói vài câu ngắn gọn mà không giữ người lại nhìn người ta đi xa khỏi tầm mắt.
Hắn có hỏi anh tại sao không tìm cách để cậu ở lại, anh nói:” Có lẽ y thích hợp tự do tự tại trên giang hồ hơn”. Tống Mạn Vũ lắc đầu vỗ vai anh xem như an ủi. Lại qua thêm một thời gian sau khi triều chính ổn thỏa anh cùng người của mình trở về phía Bắc. Bọn giặc ngoài kia đã nghe phong phanh triều đình An Quốc đổi gió liền điều động binh lực muốn nhân lúc này mà tấn công.
Là bọn chúng tự chuốc lấy, Tống Mạn Cát kịp thời trở về đã mặc lên chiến giáp ra trận đánh cho bọn chúng thừa sống thiếu chết. Nhóm binh sĩ khi nhìn thấy tướng quân giết chóc hăng hái hơn ngày thường cũng xông xáo đánh giết nhóm quân địch. Bị chính khí của binh sĩ An Quốc làm cho sợ hãi, thế công của quân địch yếu đi trong thấy.
Chém một tên phó tướng không biết nhìn tình hình của phe địch, anh lại giục ngựa lao vào nhóm khác. Ánh đao vút qua lấy đi một sinh mạng, nhưng đồng thời một binh lính bên phe địch cũng ngã xuống.
Anh ngờ vực quay lại liền phát hiện có một người không nên xuất hiện ở đây…
Một hồi chiến trận kết thúc, cả hai phe trở về nghỉ ngơi lấy sức, nhóm binh lính còn chưa kịp vào quân doanh đã thấy bóng tướng quân nhà mình kéo theo một người khác đi về hướng trướng bồng, ai nấy đều nghệch mặt không hiểu chuyện gì nhưng vừa mới thắng trận nên họ phải vui vẻ ca hát trước đã a.
Trong trướng bồng anh nắm chặt tay cậu hỏi:” Sao ngươi lại ở đây?”
Cậu nhướn mày:” Ta không được ở đây?”
Anh nhất thời không biết nói như thế nào, cuối cùng vẫn theo lối mòn cũ:” Triểu đình và giang hồ không nên dính líu với nhau. Với cả ngươi không lên làm minh chủ võ lâm gì đó sao?”
“ Ta có nói ta muốn trở thành minh chủ võ lâm à? Với cả năng lực của ta không tới mức đó, minh chủ hiện tại là ca ca của ta. Còn điều này…”, cậu dừng một chút rồi nhìn thẳng vào mắt hắn:” Ta muốn bên cạnh ngươi”. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này mới ra quyết định như vậy. Thật ra ngay từ khi gặp anh cậu đã bị thu hút bởi người này, dù có nói lời khiến người khác tức giận nhưng cậu biết anh là muốn tốt cho cậu không muốn cậu dính vào rắc rối.
Tối hôm đó khi phát tình cậu vẫn giữ được lí trí, cảm thấy anh không tệ nên thuận nước đẩy thuyền. Sau cùng tình cảm cũng dần rõ ràng…
Anh khó khăn nói:” Ngươi quyết định?”
“ Ừ”
Vừa dứt lời Tống Mạn Cát đã đặt tay phía sau gáy cậu mà kéo về phía mình, anh nhanh chóng hôn lấy người. Gặp người là duyên, vẫn phải nên nắm chặt lấy, anh sẽ không để người ra khỏi mình một lần nữa.
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.