Chương 62: Ngoại truyện 4
Phong Tử Vân
04/06/2023
Ngày hôm sau đến khi y tỉnh dậy mới phát giác được tối hôm qua mình
đã ôm lấy hắn mà ngủ, hắn cũng không đẩy y ra mà chủ động ôm lấy y. Nghĩ đến đây hai má của y không khỏi nóng bừng, thật là xấu hổ. Những ngày
sau đó sinh hoạt của hai người rất hòa hợp, đôi lúc y còn tưởng hắn thật sự có tình cảm với mình, nhưng lý trí y vẫn nghĩ có lẽ hắn chỉ là một
người ôn nhu làm tròn bổn phận của hắn đối với y mà thôi.
Thời gian dần trôi, hiện tại đã là cuối thu, không khí hơi se lạnh cũng rất thoải mái. Diệp Gia mang theo Tiểu Cẩn trước đó đã được hắn đồng ý cho vào cung ở cạnh bồi y, đến ngự hoa viên đi dạo. Ngự hoa viên rộng, đến gần cuối đường sẽ có một hồ sen, vào thời gian này sen cũng là lụi tàn chỉ còn lại sắc xanh của lá nhưng vẫn cảnh đẹp ý vui.
Diệp Gia đi đến cạnh hồ sen nhìn một lúc, cũng vì như vậy mà có người sau khi nhìn thấy y liền đến bắt chuyện.
“ Tiểu nữ là Trần Ngọc, xin ra mắt Thượng quân” một giọng nói ngọt ngào vang lên bên cạnh. Diệp Gia di chuyển tầm mắt đến nữ tử xinh ăn vận xinh đẹp đang khụy gối hành lễ với y, y lúc trong trí nhớ mới biết đây là nhi nữ của Lại bộ Thị lang. Diệp Gia phải phép gật đầu:” Miễn lễ”
Trần Ngọc đứng lên quan sát nhìn y:” Thượng quân là đến ngắm cảnh sao?”
Tiểu Cẩn bên cạnh cảnh giác nhìn nữ tử này, nếu thiếu gia ta không đến để ngắm cảnh không lẽ ngắm ngươi? Trong lòng cậu không khỏi phỉ nhổ, Trần Ngọc lại không để ý đến thái độ của Tiểu Cẩn mà tiếp tục nói:” Vào thời gian này gần như không có thứ gì để xem cả, Thượng quân là đang nhìn ngắm mấy lá sen đi? Hay là Thượng quân đang chờ Hoàng thượng?”
Tiểu Cẩn nghe xong càng nhíu mày:” Ý ngươi là gì?”
Trần Ngọc một mực muốn nhìn thấy biểu tình tức giận của y nhưng lại không thu được kết quả. Ả ta là tìm trăm phương nghìn kế mới có thể lấy cớ vào được trong hoàng cung thỉnh an Thái hậu, lại tìm cách vờ như đi lạc đến ngự hoa viên chỉ cầu mong được lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng vì nghe nói hầu như sau khi thượng triều xong hắn đều sẽ đến ngự hoa viên. Kể từ khi lấy Thượng quân, các quan đại thần nhà có nhi nữ liền đứng ngồi không yên chỉ muốn con của mình vào được trong hậu cung. Dù sao đã là Thượng quân thì làm sao sinh được con nối dỗi cho Hoàng thượng, chỉ cần cơ hội đến nhi nữ của mình chắc chắn sẽ có cơ hội.
Ả ta ở nhà cũng bị mẫu thân tiêm nhiễm trong đầu con là đẹp nhất, con là giỏi nhất nên sinh ra sự tự tin thái quá này. Ả nghĩ chỉ cần Hoàng thượng nhìn thấy ả liền có thể bị nhan sắc của ả làm cho lay động, lại không nghĩ đến ngay khi đến ngự hoa viên đã gặp y.
Nhìn thì chỉ thấy Thượng quân cũng chỉ có vậy, không phải người hết sức anh tuấn, cũng chỉ thiên về thanh tú lại không nổi bật hơn người. Thật không biết như thế nào y lại có thể được phong làm Thượng quân. Ánh mắt ghen ghét của Trần Ngọc không cố ý che giấu, y cũng nhận ra nhưng lại không có biểu hiện tức giận, y chỉ nhàn nhạt nói:” Ngươi là muốn tiến vào hậu cung?.. Vậy thì chờ đến đời đế quân kế tiếp đi”
Trần Ngọc trợn mắt nhìn y không nghĩ đến y lại dám nói ra những lời này, ả không khống chế được lớn tiếng:” Ngươi cũng chỉ là một nam nhân, rồi sau cùng Hoàng thượng cũng sẽ ghét bỏ ngươi thôi!”
Tiểu Cẩn bên cạnh bất bình đã lâu bèn nhảy ra mắng:” Ngươi cái miệng thối! Người như ngươi sẽ không có cửa để so bì với thiếu gia nhà ta đâu!”
Nha hoàn bên cạnh của Trần Ngọc cũng không kém, thấy chủ tử mình bị một hạ nhân mắng bèn đi đến vung tay tát cậu. Bất quá y nhanh tay bắt được, lần này y tức giận nói:” Các ngươi mau cút khỏi đây!”
Ám vệ nấp ở phía xa thấy tình hình không ổn vội bay đến nhưng chưa kịp đến nơi đã thấy y ngã xuống hồ sen. Ám vệ hít một hơi muốn nhảy xuống cứu người thì bắt gặp thân ảnh của hắn nhảy xuống trước bèn ở trên bờ khống chế hai ả nữ tử kia.
Vì ban nãy y nắm lấy tay nha hoàn nên khi nha hoàn dùng lực muốn thoát khỏi khống chế lại thêm tính xấu bèn đẩy ngã y xuống hồ sen. Nước trong hồ vào cuối thu đã hóa lạnh, làn nước lạnh bao phủ cả người khiến tay chân y không kịp thích ứng mà cứng lại. Còn chưa kịp ngoi lên cả người y đã được bao phủ bởi một tầng ấm áp.
Hắn bế người lên bờ không thèm nhìn lấy hai nữ tử đang chật vật bị khống chế bên dưới đã dùng khinh công trở về tẩm điện của mình. Dọc đường hắn đã dùng nội công hong khô y phục cho y đến khi trở về cả người y gần như đã khô ráo, hắn cũng không thả người xuống mà mang người đến bể tắm phía sau tẩm cung nơi đó luôn có sẵn nước ấm.
Lúc này hắn mới đặt người xuống cẩn thận quan sát rồi hỏi:” Khanh có bị thương ở đâu không?". Diệp Gia vẫn còn ngơ ngác trước hành động của hắn, khi bị hắn hỏi mới giật mình cảm nhận một chút mới nói:” Thần không có”
Thời gian dần trôi, hiện tại đã là cuối thu, không khí hơi se lạnh cũng rất thoải mái. Diệp Gia mang theo Tiểu Cẩn trước đó đã được hắn đồng ý cho vào cung ở cạnh bồi y, đến ngự hoa viên đi dạo. Ngự hoa viên rộng, đến gần cuối đường sẽ có một hồ sen, vào thời gian này sen cũng là lụi tàn chỉ còn lại sắc xanh của lá nhưng vẫn cảnh đẹp ý vui.
Diệp Gia đi đến cạnh hồ sen nhìn một lúc, cũng vì như vậy mà có người sau khi nhìn thấy y liền đến bắt chuyện.
“ Tiểu nữ là Trần Ngọc, xin ra mắt Thượng quân” một giọng nói ngọt ngào vang lên bên cạnh. Diệp Gia di chuyển tầm mắt đến nữ tử xinh ăn vận xinh đẹp đang khụy gối hành lễ với y, y lúc trong trí nhớ mới biết đây là nhi nữ của Lại bộ Thị lang. Diệp Gia phải phép gật đầu:” Miễn lễ”
Trần Ngọc đứng lên quan sát nhìn y:” Thượng quân là đến ngắm cảnh sao?”
Tiểu Cẩn bên cạnh cảnh giác nhìn nữ tử này, nếu thiếu gia ta không đến để ngắm cảnh không lẽ ngắm ngươi? Trong lòng cậu không khỏi phỉ nhổ, Trần Ngọc lại không để ý đến thái độ của Tiểu Cẩn mà tiếp tục nói:” Vào thời gian này gần như không có thứ gì để xem cả, Thượng quân là đang nhìn ngắm mấy lá sen đi? Hay là Thượng quân đang chờ Hoàng thượng?”
Tiểu Cẩn nghe xong càng nhíu mày:” Ý ngươi là gì?”
Trần Ngọc một mực muốn nhìn thấy biểu tình tức giận của y nhưng lại không thu được kết quả. Ả ta là tìm trăm phương nghìn kế mới có thể lấy cớ vào được trong hoàng cung thỉnh an Thái hậu, lại tìm cách vờ như đi lạc đến ngự hoa viên chỉ cầu mong được lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng vì nghe nói hầu như sau khi thượng triều xong hắn đều sẽ đến ngự hoa viên. Kể từ khi lấy Thượng quân, các quan đại thần nhà có nhi nữ liền đứng ngồi không yên chỉ muốn con của mình vào được trong hậu cung. Dù sao đã là Thượng quân thì làm sao sinh được con nối dỗi cho Hoàng thượng, chỉ cần cơ hội đến nhi nữ của mình chắc chắn sẽ có cơ hội.
Ả ta ở nhà cũng bị mẫu thân tiêm nhiễm trong đầu con là đẹp nhất, con là giỏi nhất nên sinh ra sự tự tin thái quá này. Ả nghĩ chỉ cần Hoàng thượng nhìn thấy ả liền có thể bị nhan sắc của ả làm cho lay động, lại không nghĩ đến ngay khi đến ngự hoa viên đã gặp y.
Nhìn thì chỉ thấy Thượng quân cũng chỉ có vậy, không phải người hết sức anh tuấn, cũng chỉ thiên về thanh tú lại không nổi bật hơn người. Thật không biết như thế nào y lại có thể được phong làm Thượng quân. Ánh mắt ghen ghét của Trần Ngọc không cố ý che giấu, y cũng nhận ra nhưng lại không có biểu hiện tức giận, y chỉ nhàn nhạt nói:” Ngươi là muốn tiến vào hậu cung?.. Vậy thì chờ đến đời đế quân kế tiếp đi”
Trần Ngọc trợn mắt nhìn y không nghĩ đến y lại dám nói ra những lời này, ả không khống chế được lớn tiếng:” Ngươi cũng chỉ là một nam nhân, rồi sau cùng Hoàng thượng cũng sẽ ghét bỏ ngươi thôi!”
Tiểu Cẩn bên cạnh bất bình đã lâu bèn nhảy ra mắng:” Ngươi cái miệng thối! Người như ngươi sẽ không có cửa để so bì với thiếu gia nhà ta đâu!”
Nha hoàn bên cạnh của Trần Ngọc cũng không kém, thấy chủ tử mình bị một hạ nhân mắng bèn đi đến vung tay tát cậu. Bất quá y nhanh tay bắt được, lần này y tức giận nói:” Các ngươi mau cút khỏi đây!”
Ám vệ nấp ở phía xa thấy tình hình không ổn vội bay đến nhưng chưa kịp đến nơi đã thấy y ngã xuống hồ sen. Ám vệ hít một hơi muốn nhảy xuống cứu người thì bắt gặp thân ảnh của hắn nhảy xuống trước bèn ở trên bờ khống chế hai ả nữ tử kia.
Vì ban nãy y nắm lấy tay nha hoàn nên khi nha hoàn dùng lực muốn thoát khỏi khống chế lại thêm tính xấu bèn đẩy ngã y xuống hồ sen. Nước trong hồ vào cuối thu đã hóa lạnh, làn nước lạnh bao phủ cả người khiến tay chân y không kịp thích ứng mà cứng lại. Còn chưa kịp ngoi lên cả người y đã được bao phủ bởi một tầng ấm áp.
Hắn bế người lên bờ không thèm nhìn lấy hai nữ tử đang chật vật bị khống chế bên dưới đã dùng khinh công trở về tẩm điện của mình. Dọc đường hắn đã dùng nội công hong khô y phục cho y đến khi trở về cả người y gần như đã khô ráo, hắn cũng không thả người xuống mà mang người đến bể tắm phía sau tẩm cung nơi đó luôn có sẵn nước ấm.
Lúc này hắn mới đặt người xuống cẩn thận quan sát rồi hỏi:” Khanh có bị thương ở đâu không?". Diệp Gia vẫn còn ngơ ngác trước hành động của hắn, khi bị hắn hỏi mới giật mình cảm nhận một chút mới nói:” Thần không có”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.