Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng
Chương 99: Cơn ác mộng
Bất Hội Hạ Kỳ
17/08/2020
Edit + Beta: Vịt
Ngày thứ nhất rời nhà ra đi, Hạ Bạch cảm thấy rất áy náy, rất lo lắng Địch Thu Hạc.
Ngày thứ hai rời nhà ra đi, sốt cao trên người Hạ Bạch rút lui, triệu chứng cảm mạo tốt lên rất nhiều, tâm tình cũng tốt lên, bởi vì Địch Thu Hạc thật sự đàng hoàng, không chỉ không có nói lung tung, còn tích cực phối hợp Hình Thiệu Phong dẫn dắt dư luận biến điệu trên mạng trở lại.
Ngày thứ ba rời nhà ra đi, Địch Thu Hạc lại tham dự một hoạt động, Hạ Bạch làm ổ trong ghế salon, ăn đồ ăn vặt, xem hoạt động livestream, hài lòng tới cơ hồ muốn bay lên.
Ngày thứ tư rời nhà ra đi...... Hạ Bạch không muốn về.
Bạch lại Bạch: Nhận giải 《Thành gia quân》anh đi một mình đi, em không đi, em muốn ở bên ngoài ăn đồ ngon.
Địch Thu Hạc lập tức bắn video call tới.
Hạ Bạch quyết đoán cắt đứt, tiếp tục gửi: Dự báo thời tiết nói hai ngày nay có tuyết, em muốn đi chụp cảnh tuyết, em đã lâu không nghiêm túc chụp ảnh phong cảnh rồi.
Một con chim sinh vào mùa thu: Chờ nhận xong giải anh cùng em đi chụp, một mình em ra ngoài anh không yên lòng.
Hạ Bạch cười híp mắt, gõ chữ: Ông ngoại phái 2 bảo tiêu tới chăm sóc em, em không phải một mình ra ngoài, anh yên tâm.
Lần này đối diện an tĩnh mấy phút, sau đó rep lại một tin hơi lên án.
Một con chim sinh vào mùa thu:...... Em tình nguyện mang theo bảo tiêu cũng không mang theo anh?
Hạ Bạch cười hừ một tiếng, rep: Đương nhiên, anh cũng không lợi hại bằng bảo tiêu.
Địch Thu Hạc để điện thoại xuống, giơ tay lên lau mặt, tìm ra số Phạm trạch gẩy tới, chờ sau khi nhận buồn tẻ nói, "Chú Hồ, chú với ông ngoại vẫn luôn biết Tiểu Bạch ở chỗ nào?"
"Biết a, đứa nhỏ Tiểu Bạch kia rất tri kỉ, đâu cam lòng thật sự để cho chúng ta lo lắng, ngày nào cũng gọi điện thoại tới đây báo bình an." Chú Hồ mỉm cười trả lời, sau đó trấn an nói, "Cháu an tâm làm việc, Tiểu Bạch bên kia có người chăm sóc, sẽ không xảy ra vấn đề."
"Vậy Tiểu Bạch hiện tại......"
"Không nói, phòng bếp còn hầm canh đấy, phải ủ nóng để cho bảo tiêu đưa qua cho Tiểu Bạch, cúp a."
"......"
Đặt điện thoại đã kết thúc trò chuyện xuống, anh mở giao diện wechat ra, nhìn chằm chằm khung chat thật lâu, chậm chạp gõ chữ: Tiểu Bạch, anh nhớ em.
Điện thoại rung, tin nhắn rep lại.
Bạch lại Bạch: Lời ngon tiếng ngọt cũng vô dụng, em sẽ không về sớm! Càng sẽ không tới buổi lễ trao giải! Anh đừng hòng lừa em đi, sau đó lại thừa dịp em không phòng bị nói lung tung! Em nhìn thấu mô típ của anh rồi, anh lừa không được em!
"......" Năm này...... Quả nhiên là mùa đông rất gian nan.
Ngày thứ hai, đại tuyết (*) đúng hạn tới, Hạ Bạch thập phần vui vẻ mang theo bảo tiêu ra ngoài, chuẩn bị tới vùng ngoại thành chụp cảnh tuyết.
((*) đại tuyết: thường vào ngày 6,7,8 tháng 12)
"Chờ chút, trước mua ít socola và Noãn Bảo Bảo (*), trong núi lạnh, chúng ta phải chú ý bổ sung nhiệt lượng và giữ ấm."
((*) Noãn Bảo Bảo: tên một loại miếng dán giữ nhiệt)
Noãn Bảo Bảo
Lúc đi ngang qua siêu thị Hạ Bạch kêu ngừng xe, phân phó 1 bảo tiêu trong đó đi tìm chỗ dừng xe, sau đó mang theo một bảo tiêu khác xuống xe vào siêu thị.
Mua xong đồ nên mua, cậu thấy bảo tiêu ăn mặc đơn bạc, lại thuận tay mua cho hai bảo tiêu mũ khăn quàng cổ và găng tay, cuối cùng còn ngại không đủ, dứt khoát chạy tới quán cà phê, đóng gói 3 chén cacao nóng lớn đi ra ngoài.
"Uống một chút làm ấm, cực khổ các anh đi theo tôi giày vò." Cậu chia đồ uống cho bảo tiêu, thấy thời gian không còn sớm, vừa định chuẩn bị gọi hai người rời đi, dư quang khóe mắt đột nhiên quét tới một thân ảnh có chút quen thuộc, cước bộ ngừng lại, trực giác cầm lấy máy ảnh nhắm qua, ấn xuống màn trập.
Một bảo tiêu trong đó thấy thế cảnh giác nhìn tới, nhưng cái gì cũng không phát hiện, nghi ngờ hỏi, "Hạ thiếu, có gì không đúng sao?"
Trong tấm ảnh dừng hình chỉ có mấy cửa hàng ven đường náo nhiệt và một vài người đi đường cước bộ vội vàng, không có bất kỳ thứ quen thuộc nào, Hạ Bạch giơ tay lên đấm đấm đầu, lắc lắc đầu hất tia cảm giác không khỏe kia ra, để máy ảnh xuống cười nói, "Không có gì, lên xe đi, chúng ta đi sớm về sớm."
Ba người sau khi rời đi, một nữ nhân nào đó từ sau biển quảng cáo đặt ở cửa cửa hàng nào đó thò đầu ra, nhìn một cái hướng bọn họ rời đi, thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra tìm một số gẩy tới, chờ sau khi kết nối nhỏ giọng hỏi, "Phu nhân, bà hiện tại ở đâu?"
"Làm sao cô còn chưa tới?"
"Bác Nghị hắn hôm nay ra cửa muộn, tôi sợ hắn nghi, liền muộn một chút ra ngoài, sau đó vừa nãy còn đụng phải......"
"Được rồi được rồi, tôi không muốn nghe cô nói nhảm, phía sau tôi có người đi theo, hôm nay không thích hợp gặp mặt, giải tán."
"Chờ chút, vậy cha tôi và mấy tấm ảnh......"
"Sau này hẵng nói."
Điện thoại bị cắt đứt, cô gái cau mày cắn môi, hít sâu một cái đè xuống tâm tình, thu hồi điện thoại sau đó nhìn một cái bốn phía, xoay người từ một hướng khác bước nhanh rời đi.
Sau khi quay chụp một ngày, Hạ Bạch hài lòng trở lại khách sạn, lập tức bắt đầu công việc chỉnh ảnh.
Lười nhác quá lâu, tốc độ chỉnh ảnh của cậu trở nên chậm, chờ toàn bộ làm xong đã gần tới nửa đêm. Cậu duỗi lưng một cái, thỏa mãn thưởng thức một chút thu hoạch ngày hôm nay, sau đó cầm lấy điện thoại rep tin nhắn chúc ngủ ngon Địch Thu Hạc gửi tới, cầm lấy con chuột chuẩn bị tắt máy.
Giữa lúc con chuột đung đưa không cẩn thận ấn vào ảnh bỏ đi đã định xóa bỏ để trên desktop, tấm ảnh buổi chiều sau khi mua xong cacao nóng tiện tay chụp được bắn ra, zoom lớn chiếm hết màn hình, cậu sửng sốt, lại tùy ý liếc nhìn tấm hình này, lắc lắc đầu, ấn xóa, tắt máy tính đi.
Ý thức phảng phất phiêu ở trong mây, ánh sáng đèn pha đột nhiên xuất hiện, kim giây đồng hồ quả lắc lớn di chuyển, cành cạnh cành cạch phát ra tiếng vang quy luật, gió đêm lên, trên ban công nhà cao tầng, thân ảnh quen thuộc đột nhiên nhảy xuống.
"Thu Hạc!"
Hạ Bạch đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi dậy, hoang mang thò người từ trên tủ đầu giường cầm lấy điện thoại bấm số Địch Thu Hạc, lo lắng chờ đợi kết nối.
"Tiểu cẩu tử?"
Vẫn thanh âm quen thuộc mang theo buồn ngủ cách dòng điện truyền đến, thân thể căng thẳng của cậu đột nhiên thả lỏng, tê liệt tựa vào đầu giường, trái tim nhảy lên nhanh chóng ép tới lồng ngực cậu đều bị đè nén, cổ họng thít chặt, làm cho cậu trong lúc nhất thời nói không ra lời, chỉ có thể phát ra một chút tiếng hít thở nặng nề.
"Em làm sao vậy? Tiểu Bạch? Tiểu Bạch em nói một câu."
Thanh âm đối diện rất nhanh thanh tỉnh, mang theo một tia sốt ruột lo lắng.
Hạ Bạch giơ tay lên lau mồ hôi trán, nuốt khô nước miếng một cái, trả lời, "Không sao, chính là mơ ác mộng, anh ngủ tiếp đi, xin lỗi làm ồn tới anh."
Bởi vì cổ họng khô khốc căng chặt, thanh âm cậu lộ ra vẻ có chút khàn khàn, Địch Thu Hạc nghe tới trực tiếp cau mày, không chút nghĩ ngợi liền vén chăn lên rời giường, tiện tay cầm lấy một cái áo khoác choàng lên, sau đó cầm lấy ví tiền và chìa khóa xe, vừa đi ra ngoài vừa nói, "Em ở đâu, anh đi tìm em."
"Không cần, quá muộn —"
"Em ở đâu, có anh địa chỉ."
Ngữ khí ra lệnh hiếm thấy, thanh âm bởi vì lo lắng mà nặng nề
Nhịp tim từ từ ổn định, Hạ Bạch nhớ tới giấc mơ vừa rồi, vẫn là cảm thấy có chút không chân thực, thế là không tiếp tục đè nén dục vọng muốn gặp anh nữa, báo địa chỉ sau đó dặn anh mang theo bảo tiêu cùng tới, không nên một mình hành động.
Địch Thu Hạc đáp một tiếng, dịu xuống ngữ khí trấn an cậu mấy câu, chân mày lại bởi vì lo lắng mà vẫn luôn nhíu lại.
Hạ Bạch lúc chuông cửa vang lên đầu tiên mở cửa ra, mở miệng vừa định nói chuyện, thân thể đã bị Địch Thu Hạc ôm lấy.
"Đừng sợ, anh ở đây."
Hơi thở quen thuộc vây quanh tới, phía sau lưng được sờ sờ an ủi, Hạ Bạch ngẩn người, thân thể từ từ buông lỏng, nâng cánh tay ôm lại anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, thấp giọng nói, "Em không sợ." Chỉ là rất muốn gặp anh.
Địch Thu Hạc lại siết chặt cái ôm, cúi đầu hôn trán cậu một chút, sau đó quay đầu lại ra hiệu bảo tiêu rời đi, ôm người đi vào trong hai bước, đóng cửa lại, giơ tay lên sờ sờ mặt cậu, cau mày hỏi, "Làm sao đột nhiên mơ ác mộng, thân thể không thoải mái? Hay là ngủ không ngon?"
"Đều không phải." Hạ Bạch giơ tay lên đè lại tay anh, vừa định giải thích, tay đã bị dùng sức túm lấy, sau đó mu bàn tay bị nhẹ nhàng nhu nhu.
"Chỗ này làm sao lại đen?" Địch Thu Hạc nhìn chằm chằm vết xanh tím trên mu bàn tay cậu, liền dưới ánh đèn lờ mờ ở cửa nhìn kỹ, lông mày dựng lên, "Em bị bệnh? Đi truyền nước? Xảy ra chuyện gì? Không phải nói đi ăn ngon sao? Em gạt anh?"
"Ơ......" Hạ Bạch bị hỏi đến có chút mộng, nhất thời không biết nên làm sao lừa gạt qua — sơ ý, quên mất che dấu vết tiêm trên mu bàn tay.
Địch Thu Hạc cũng không cho cậu cơ hội ngụy biện, không nói hai lời ôm lấy cậu nhét vào trên giường, xoay người ở trong phòng đi lòng vòng, quả nhiên ở trên bàn nhỏ trước sô pha tìm được một ít thuốc cảm mạo còn chưa uống hết, mặc xoạt một cái đen.
Hạ Bạch nhìn sắc mặt đen kịt của anh, cẩn thận rụt lại trong chăn, đột nhiên cảm thấy mình bởi vì mơ ác mộng mờ sợ tới mức hơn nửa đêm gọi điện thoại kêu Địch ba tuổi tới ngu xuẩn lại già mồm cãi láo...... Giờ xong rồi, quỷ ấu trĩ sắp nổ.
"Một hộp thuốc đều sắp uống hết rồi, em rốt cục bị bệnh mấy ngày, anh......" Địch Thu Hạc cầm lấy hộp thuốc xoay người, nhíu nhíu mày, muốn dạy bảo, nhưng nhìn thấy bộ dạng cậu núp ở trong chăn tội nghiệp, lại không đành lòng mở miệng, cuối cùng chỉ đen mặt tiếp lên giúp cậu ém chăn, hỏi, "Khỏi bệnh rồi sao?"
Hạ Bạch vội vàng gật đầu, lấy lòng cầm tay anh.
"...... Ngủ, anh trông coi em." Địch Thu Hạc thỏa hiệp, ngồi vào bên giường.
Hạ Bạch nhanh chóng cọ cọ về phía bên kia, vén một góc chăn lên, kéo cánh tay anh.
"Ngày mai lại thu thập em." Địch Thu Hạc cau mày dùng sức cầm lại tay cậu một cái, cởi áo khoác xuống nằm tới trên giường, ôm cậu vào ngực không nhẹ không nặng nhu một cái, hôn đỉnh đầu, ra lệnh, "Mau ngủ, không cho nghĩ lung tung nữa."
Hạ Bạch tùy ý anh nhu, tay ở trong chăn cẩn thận di chuyển, nhẹ nhàng câu vạt áo anh, an tâm nhắm hai mắt lại, hàm hồ nói, "Địch ba tuổi, anh thật đẹp trai." Mặc ngàn mặc vạn rắm ngựa không mặc, đối với quỷ ấu trĩ mà nói, đội mũ cao là phương thức dụ người tốt nhất.
Hơn nữa Địch ba tuổi vừa nãy hung với cậu quả thực rất đẹp trai...... Đáng tiếc không chụp được.
Địch Thu Hạc được cậu khen một trận, lông mày nhíu lại giãn ra, lại khép cậu tới trong ngực, ngữ khí mặc dù vẫn hung ác, nhưng khó nén sủng nịch và ôn nhu, "Đã nói mau ngủ, còn nói nữa anh hôn em."
Hạ Bạch vểnh lên khóe miệng, chủ động ngửa đầu hôn anh một cái, sau đó gác chân trên người anh, rụt ở trong ngực anh ngủ.
Địch Thu Hạc nhịn không được vỗ xuống mông cậu.
Mấy phút sau, Hạ Bạch đã ngủ an ổn, Địch Thu Hạc cẩn thận cọ về sau, giơ tay cậu lên nhu nhu xanh tím phía trên, đau lòng hôn một cái, sau đó kề sát trán cậu, nghe hô hấp của cậu, sau khi xác định hết thảy đều bình thường, thần kinh căng thẳng thanh tĩnh lại, giúp cậu dịch dịch chăn, ôm lấy người cũng ngủ.
Một giấc này Hạ Bạch ngủ rất sâu, tới lúc mặt trời lên cao mới tỉnh lại, mà lúc này Địch Thu Hạc đã từ trong miệng bảo tiêu biết được hành tung cặn kẽ và tình hình thân thể của cậu mấy ngày nay, đang mặt không biểu tình tựa vào trên ghế salon, nhìn chằm chằm máy ảnh và máy tính trên bàn sinh hờn dỗi.
Hạ Bạch thấy anh như thế, biểu tình buông lỏng trên mặt cứng đờ, nhanh chóng cọ đến bên cạnh anh ôm lấy anh, lấy lòng cọ cọ.
"Đi rửa mặt, sau đó tới đây ăn sáng." Địch Thu Hạc khắc chế kích động ôm lại cậu, xụ mặt phân phó.
"Hắt xì!" Hạ Bạch nhịn không được hắt hơi một cái.
Địch Thu Hạc lập tức phá công, cầm lấy thảm lông trên ghế salon phủ thêm cho cậu, sau đó dùng điều khiển chỉnh cao nhiệt độ trong phòng lên mấy đậu, dùng biểu tình đen hơn lúc trước nói, "Trước rửa mặt, lát anh dẫn em đi bệnh viện."
"Không cần, cảm mạo của em đã khỏi 2 ngày rồi, không sao, anh đừng lo — hắt xì!" Hạ Bạch bịt mũi, chột dạ nhìn anh, cười khan, "Cái này...... Ừm...... Đại khái là có chút bị lại, thuốc vẫn còn, em uống chút là tốt rồi."
Địch Thu Hạc một chút cũng không cảm thấy được vỗ yên, ngược lại càng tức giận, nhịn không được chất vấn, "Cho nên em vừa lúc cảm mạo liền chạy ra ngoại thành chụp cảnh tuyết? Còn ở bên ngoài hứng gió một ngày?"
"...... Xin lỗi, em sai rồi." Hạ Bạch quyết đoán nói xin lỗi.
Địch Thu Hạc nộ khí đầy mặt nghẹn lại, đột nhiên cảm thấy bộ dạng cậu gọn gàng linh hoạt nói xin lỗi này của cậu có chút quen mắt...... Thật giống mình thời gian trước sau khi phạm sai lầm.
Tức giận đột nhiên liền tiêu tan.
"Là anh không đúng." Anh giơ tay sờ sờ tóc Hạ Bạch, chân mày vẫn như cũ nhíu lại, ngữ khí và động tác lại ôn nhu rất nhiều, ôm lấy cậu hôn hôn gò má cậu, tự mình kiểm điểm, "Nếu như không phải anh chọc tức em, em cũng sẽ không nửa đêm dậy...... Dậy nghịch băng, cuối cùng cũng sẽ không cảm mạo là anh không chăm sóc em tốt.
Hạ Bạch chớp chớp mắt, lập tức thuận cột leo lên, duỗi cánh tay ôm chặt anh, khoe mẽ, "Anh không sai, là em không phân tấc, em đảm bảo sau này không náo loạn như vậy nữa."
"Em cái này đâu coi như là náo loạn......" Địch Thu Hạc cúi đầu hôn trán cậu một cái, ôm cậu tới chân mình ngồi, chân mày nhíu lại cuối cùng thả lỏng.
Hai người dính ngấy một hồi, rửa mặt sau đó ăn bữa sáng, tiếp theo rẽ tới bệnh viện một lần nữa cầm chút thuốc cảm mạo, cùng về nhà.
"Lễ trao giải ngày mai anh tự mình đi, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, dì Hứa sẽ qua nấu cơm cho em." Địch Thu Hạc an trí Hạ Bạch trên ghế salon, đứng trước người cậu nhìn cậu, ôn thanh nói, "Em yên tâm, anh ngày mai bảo đảm sẽ không nói lung tung, em muốn lúc nào công khai thì lúc đó công khai, đều tùy em."
Có lẽ là bị ảnh hưởng của cảm mạo, cũng có lẽ là hoàn cảnh quen thuộc trong nhà làm cho cậu cảm thấy thả lỏng, Hạ Bạch đột nhiên cảm giác cảm xúc lúc này của mình trở nên yếu ớt rất nhiều, chỉ muốn hảo hảo cùng Địch Thu Hạc dính một lát, thế là ngoan ngoãn gật đầu, nghiêng người ôm lấy anh, cọ má anh, đáp, "Được, vậy anh nhận xong giải về sớm chút, em chờ anh."
Địch Thu Hạc ôm lại cậu, tâm nhuyễn thành một mảnh, "Ừ, anh cố gắng về sớm."
Có người yêu ở bên người, giấc ngủ của Hạ Bạch trở nên ổn định, ngay cả mơ cũng không mơ một cái.
Sáng sớm hôm sau, Địch Thu Hạc thật sớm rời giường, làm bữa sáng cho Hạ Bạch sau đó theo Hình Thiệu Phong cùng ra ngoài. Hạ Bạch mơ mơ hồ hồ nghe được động tĩnh rời giường, nhưng bởi vì nguyên nhân cảm mạo đầu óc có chút mê man, không thể tỉnh táo lại.
Bên trong phòng sau khi một lần nữa an tĩnh lại cậu lại ngủ, ý thức nhưng mê man, như mộng như tỉnh.
Giữa lúc mê man, trong đầu đột nhiên lại lần nữa hiện lên hình ảnh Địch Thu Hạc rơi lầu, mà hình ảnh càng rơi càng lớn, giống như là muốn ép cậu nhìn rõ ràng. Cậu vùng vẫy muốn tỉnh lại, nhưng không có chút hiệu quả nào, chỉ có thể bị động nhìn ánh đèn pha càng ngày càng gần, thân ảnh đứng trên ban công bên cạnh nhà cao tầng càng ngày càng rõ ràng, sau đó hình ảnh dừng lại, một cánh tay trắng nõn thuộc về phụ nữ đang từ từ vươn ra. Gió đêm nổi lên, rèm cửa sổ bị giấc lên một góc, mơ hồ lộ ra đường cong cằm một người phụ nữ......
"Dừng tay!"
Giống như là ma chú bị đánh vỡ, cậu đột nhiên mở mắt ra, ý thức rốt cục thanh tỉnh, tứ chi khôi phục quyền tự chủ. Hình ảnh xuất hiện cuối cùng trong mơ rõ ràng tới giống như ở trước mắt, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, chẳng quan tâm mồ hôi lạnh đầu đầu, đứng dậy vén chăn lên chân không chạy ra ngoài phòng, ở trong phòng khách dưới lầu tìm được laptop tối qua mang về, mở máy sau đó từ trong thùng rác đem ảnh hôm qua xóa bỏ lưu lại ra ngoài.
Vẫn là tấm ảnh thôi lúc nhìn hoàn toàn nhìn không ra có cái gì không đúng, bối cảnh có chút hỗn độn, người đi đường bịt kín, hứng gió lạnh vội vã đi qua các cửa hàng ven đường, chạy về phía mục đích riêng mình.
Cậu di chuyển con chuột zoom lớn hình, tấm mắt lo lắng tìm kiếm, cuối cùng dừng hình ở trên tủ kính thủy tinh của một cửa hàng ven đường.
Trên tủ kính vẽ cây giáng sinh hoạt hình, hẳn là chủ quá sau khi qua lễ giáng sinh chưa kịp hủy đi, mà ở góc tủ kính, nửa thân ảnh mơ hồ của một nữ nhân núp sau biển quảng cáo in ở phía trên, nữ nhân kia tay vịn biển quảng cáo, nghiêng mặt lộ ra đường cong cằm, độ cong cánh tay vươn ra ngoài thoạt nhìn hết sức quen mắt......
Cậu mở to mắt, không tự chủ ngừng lại hô hấp, mở ra phần mềm chỉnh ảnh, dẫn hình vào sau đó không ngừng điều chỉnh số liệu ảnh, cố gắng để cho thân ảnh mơ hồ trên tủ kính trở nên rõ ràng hơn chút.
Ba phút sau, cậu đầy tay là mồ hôi buông con chuột, nhìn chằm chằm ảnh điều ra, thất thần.
Tư thế vươn ra đồng dạng, độ cong dài ngắn đồng dạng, mặc dù một cái là trần trụi cái gì cũng không mang, một cái là bị áo len bao quanh còn bị áo khoác mũ che hơn nửa đường cong, nhưng cậu lấy kinh nghiệm quay chụp nhiều năm tích lũy của cậu thề, đây tuyệt đối là cánh tay của cùng một người!
Mà trợ lý An đường cong cằm kia...... Cảm giác tồn tại cực thấp kia, lại vẫn luôn ở trong team của Địch Thu Hạc, tựa hồ có chiếc cằm đường cong mượt mà như vậy......
_________
Đoạn cuối có cảm giác creepy vl:(((((
Ngày thứ nhất rời nhà ra đi, Hạ Bạch cảm thấy rất áy náy, rất lo lắng Địch Thu Hạc.
Ngày thứ hai rời nhà ra đi, sốt cao trên người Hạ Bạch rút lui, triệu chứng cảm mạo tốt lên rất nhiều, tâm tình cũng tốt lên, bởi vì Địch Thu Hạc thật sự đàng hoàng, không chỉ không có nói lung tung, còn tích cực phối hợp Hình Thiệu Phong dẫn dắt dư luận biến điệu trên mạng trở lại.
Ngày thứ ba rời nhà ra đi, Địch Thu Hạc lại tham dự một hoạt động, Hạ Bạch làm ổ trong ghế salon, ăn đồ ăn vặt, xem hoạt động livestream, hài lòng tới cơ hồ muốn bay lên.
Ngày thứ tư rời nhà ra đi...... Hạ Bạch không muốn về.
Bạch lại Bạch: Nhận giải 《Thành gia quân》anh đi một mình đi, em không đi, em muốn ở bên ngoài ăn đồ ngon.
Địch Thu Hạc lập tức bắn video call tới.
Hạ Bạch quyết đoán cắt đứt, tiếp tục gửi: Dự báo thời tiết nói hai ngày nay có tuyết, em muốn đi chụp cảnh tuyết, em đã lâu không nghiêm túc chụp ảnh phong cảnh rồi.
Một con chim sinh vào mùa thu: Chờ nhận xong giải anh cùng em đi chụp, một mình em ra ngoài anh không yên lòng.
Hạ Bạch cười híp mắt, gõ chữ: Ông ngoại phái 2 bảo tiêu tới chăm sóc em, em không phải một mình ra ngoài, anh yên tâm.
Lần này đối diện an tĩnh mấy phút, sau đó rep lại một tin hơi lên án.
Một con chim sinh vào mùa thu:...... Em tình nguyện mang theo bảo tiêu cũng không mang theo anh?
Hạ Bạch cười hừ một tiếng, rep: Đương nhiên, anh cũng không lợi hại bằng bảo tiêu.
Địch Thu Hạc để điện thoại xuống, giơ tay lên lau mặt, tìm ra số Phạm trạch gẩy tới, chờ sau khi nhận buồn tẻ nói, "Chú Hồ, chú với ông ngoại vẫn luôn biết Tiểu Bạch ở chỗ nào?"
"Biết a, đứa nhỏ Tiểu Bạch kia rất tri kỉ, đâu cam lòng thật sự để cho chúng ta lo lắng, ngày nào cũng gọi điện thoại tới đây báo bình an." Chú Hồ mỉm cười trả lời, sau đó trấn an nói, "Cháu an tâm làm việc, Tiểu Bạch bên kia có người chăm sóc, sẽ không xảy ra vấn đề."
"Vậy Tiểu Bạch hiện tại......"
"Không nói, phòng bếp còn hầm canh đấy, phải ủ nóng để cho bảo tiêu đưa qua cho Tiểu Bạch, cúp a."
"......"
Đặt điện thoại đã kết thúc trò chuyện xuống, anh mở giao diện wechat ra, nhìn chằm chằm khung chat thật lâu, chậm chạp gõ chữ: Tiểu Bạch, anh nhớ em.
Điện thoại rung, tin nhắn rep lại.
Bạch lại Bạch: Lời ngon tiếng ngọt cũng vô dụng, em sẽ không về sớm! Càng sẽ không tới buổi lễ trao giải! Anh đừng hòng lừa em đi, sau đó lại thừa dịp em không phòng bị nói lung tung! Em nhìn thấu mô típ của anh rồi, anh lừa không được em!
"......" Năm này...... Quả nhiên là mùa đông rất gian nan.
Ngày thứ hai, đại tuyết (*) đúng hạn tới, Hạ Bạch thập phần vui vẻ mang theo bảo tiêu ra ngoài, chuẩn bị tới vùng ngoại thành chụp cảnh tuyết.
((*) đại tuyết: thường vào ngày 6,7,8 tháng 12)
"Chờ chút, trước mua ít socola và Noãn Bảo Bảo (*), trong núi lạnh, chúng ta phải chú ý bổ sung nhiệt lượng và giữ ấm."
((*) Noãn Bảo Bảo: tên một loại miếng dán giữ nhiệt)
Noãn Bảo Bảo
Lúc đi ngang qua siêu thị Hạ Bạch kêu ngừng xe, phân phó 1 bảo tiêu trong đó đi tìm chỗ dừng xe, sau đó mang theo một bảo tiêu khác xuống xe vào siêu thị.
Mua xong đồ nên mua, cậu thấy bảo tiêu ăn mặc đơn bạc, lại thuận tay mua cho hai bảo tiêu mũ khăn quàng cổ và găng tay, cuối cùng còn ngại không đủ, dứt khoát chạy tới quán cà phê, đóng gói 3 chén cacao nóng lớn đi ra ngoài.
"Uống một chút làm ấm, cực khổ các anh đi theo tôi giày vò." Cậu chia đồ uống cho bảo tiêu, thấy thời gian không còn sớm, vừa định chuẩn bị gọi hai người rời đi, dư quang khóe mắt đột nhiên quét tới một thân ảnh có chút quen thuộc, cước bộ ngừng lại, trực giác cầm lấy máy ảnh nhắm qua, ấn xuống màn trập.
Một bảo tiêu trong đó thấy thế cảnh giác nhìn tới, nhưng cái gì cũng không phát hiện, nghi ngờ hỏi, "Hạ thiếu, có gì không đúng sao?"
Trong tấm ảnh dừng hình chỉ có mấy cửa hàng ven đường náo nhiệt và một vài người đi đường cước bộ vội vàng, không có bất kỳ thứ quen thuộc nào, Hạ Bạch giơ tay lên đấm đấm đầu, lắc lắc đầu hất tia cảm giác không khỏe kia ra, để máy ảnh xuống cười nói, "Không có gì, lên xe đi, chúng ta đi sớm về sớm."
Ba người sau khi rời đi, một nữ nhân nào đó từ sau biển quảng cáo đặt ở cửa cửa hàng nào đó thò đầu ra, nhìn một cái hướng bọn họ rời đi, thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra tìm một số gẩy tới, chờ sau khi kết nối nhỏ giọng hỏi, "Phu nhân, bà hiện tại ở đâu?"
"Làm sao cô còn chưa tới?"
"Bác Nghị hắn hôm nay ra cửa muộn, tôi sợ hắn nghi, liền muộn một chút ra ngoài, sau đó vừa nãy còn đụng phải......"
"Được rồi được rồi, tôi không muốn nghe cô nói nhảm, phía sau tôi có người đi theo, hôm nay không thích hợp gặp mặt, giải tán."
"Chờ chút, vậy cha tôi và mấy tấm ảnh......"
"Sau này hẵng nói."
Điện thoại bị cắt đứt, cô gái cau mày cắn môi, hít sâu một cái đè xuống tâm tình, thu hồi điện thoại sau đó nhìn một cái bốn phía, xoay người từ một hướng khác bước nhanh rời đi.
Sau khi quay chụp một ngày, Hạ Bạch hài lòng trở lại khách sạn, lập tức bắt đầu công việc chỉnh ảnh.
Lười nhác quá lâu, tốc độ chỉnh ảnh của cậu trở nên chậm, chờ toàn bộ làm xong đã gần tới nửa đêm. Cậu duỗi lưng một cái, thỏa mãn thưởng thức một chút thu hoạch ngày hôm nay, sau đó cầm lấy điện thoại rep tin nhắn chúc ngủ ngon Địch Thu Hạc gửi tới, cầm lấy con chuột chuẩn bị tắt máy.
Giữa lúc con chuột đung đưa không cẩn thận ấn vào ảnh bỏ đi đã định xóa bỏ để trên desktop, tấm ảnh buổi chiều sau khi mua xong cacao nóng tiện tay chụp được bắn ra, zoom lớn chiếm hết màn hình, cậu sửng sốt, lại tùy ý liếc nhìn tấm hình này, lắc lắc đầu, ấn xóa, tắt máy tính đi.
Ý thức phảng phất phiêu ở trong mây, ánh sáng đèn pha đột nhiên xuất hiện, kim giây đồng hồ quả lắc lớn di chuyển, cành cạnh cành cạch phát ra tiếng vang quy luật, gió đêm lên, trên ban công nhà cao tầng, thân ảnh quen thuộc đột nhiên nhảy xuống.
"Thu Hạc!"
Hạ Bạch đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi dậy, hoang mang thò người từ trên tủ đầu giường cầm lấy điện thoại bấm số Địch Thu Hạc, lo lắng chờ đợi kết nối.
"Tiểu cẩu tử?"
Vẫn thanh âm quen thuộc mang theo buồn ngủ cách dòng điện truyền đến, thân thể căng thẳng của cậu đột nhiên thả lỏng, tê liệt tựa vào đầu giường, trái tim nhảy lên nhanh chóng ép tới lồng ngực cậu đều bị đè nén, cổ họng thít chặt, làm cho cậu trong lúc nhất thời nói không ra lời, chỉ có thể phát ra một chút tiếng hít thở nặng nề.
"Em làm sao vậy? Tiểu Bạch? Tiểu Bạch em nói một câu."
Thanh âm đối diện rất nhanh thanh tỉnh, mang theo một tia sốt ruột lo lắng.
Hạ Bạch giơ tay lên lau mồ hôi trán, nuốt khô nước miếng một cái, trả lời, "Không sao, chính là mơ ác mộng, anh ngủ tiếp đi, xin lỗi làm ồn tới anh."
Bởi vì cổ họng khô khốc căng chặt, thanh âm cậu lộ ra vẻ có chút khàn khàn, Địch Thu Hạc nghe tới trực tiếp cau mày, không chút nghĩ ngợi liền vén chăn lên rời giường, tiện tay cầm lấy một cái áo khoác choàng lên, sau đó cầm lấy ví tiền và chìa khóa xe, vừa đi ra ngoài vừa nói, "Em ở đâu, anh đi tìm em."
"Không cần, quá muộn —"
"Em ở đâu, có anh địa chỉ."
Ngữ khí ra lệnh hiếm thấy, thanh âm bởi vì lo lắng mà nặng nề
Nhịp tim từ từ ổn định, Hạ Bạch nhớ tới giấc mơ vừa rồi, vẫn là cảm thấy có chút không chân thực, thế là không tiếp tục đè nén dục vọng muốn gặp anh nữa, báo địa chỉ sau đó dặn anh mang theo bảo tiêu cùng tới, không nên một mình hành động.
Địch Thu Hạc đáp một tiếng, dịu xuống ngữ khí trấn an cậu mấy câu, chân mày lại bởi vì lo lắng mà vẫn luôn nhíu lại.
Hạ Bạch lúc chuông cửa vang lên đầu tiên mở cửa ra, mở miệng vừa định nói chuyện, thân thể đã bị Địch Thu Hạc ôm lấy.
"Đừng sợ, anh ở đây."
Hơi thở quen thuộc vây quanh tới, phía sau lưng được sờ sờ an ủi, Hạ Bạch ngẩn người, thân thể từ từ buông lỏng, nâng cánh tay ôm lại anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, thấp giọng nói, "Em không sợ." Chỉ là rất muốn gặp anh.
Địch Thu Hạc lại siết chặt cái ôm, cúi đầu hôn trán cậu một chút, sau đó quay đầu lại ra hiệu bảo tiêu rời đi, ôm người đi vào trong hai bước, đóng cửa lại, giơ tay lên sờ sờ mặt cậu, cau mày hỏi, "Làm sao đột nhiên mơ ác mộng, thân thể không thoải mái? Hay là ngủ không ngon?"
"Đều không phải." Hạ Bạch giơ tay lên đè lại tay anh, vừa định giải thích, tay đã bị dùng sức túm lấy, sau đó mu bàn tay bị nhẹ nhàng nhu nhu.
"Chỗ này làm sao lại đen?" Địch Thu Hạc nhìn chằm chằm vết xanh tím trên mu bàn tay cậu, liền dưới ánh đèn lờ mờ ở cửa nhìn kỹ, lông mày dựng lên, "Em bị bệnh? Đi truyền nước? Xảy ra chuyện gì? Không phải nói đi ăn ngon sao? Em gạt anh?"
"Ơ......" Hạ Bạch bị hỏi đến có chút mộng, nhất thời không biết nên làm sao lừa gạt qua — sơ ý, quên mất che dấu vết tiêm trên mu bàn tay.
Địch Thu Hạc cũng không cho cậu cơ hội ngụy biện, không nói hai lời ôm lấy cậu nhét vào trên giường, xoay người ở trong phòng đi lòng vòng, quả nhiên ở trên bàn nhỏ trước sô pha tìm được một ít thuốc cảm mạo còn chưa uống hết, mặc xoạt một cái đen.
Hạ Bạch nhìn sắc mặt đen kịt của anh, cẩn thận rụt lại trong chăn, đột nhiên cảm thấy mình bởi vì mơ ác mộng mờ sợ tới mức hơn nửa đêm gọi điện thoại kêu Địch ba tuổi tới ngu xuẩn lại già mồm cãi láo...... Giờ xong rồi, quỷ ấu trĩ sắp nổ.
"Một hộp thuốc đều sắp uống hết rồi, em rốt cục bị bệnh mấy ngày, anh......" Địch Thu Hạc cầm lấy hộp thuốc xoay người, nhíu nhíu mày, muốn dạy bảo, nhưng nhìn thấy bộ dạng cậu núp ở trong chăn tội nghiệp, lại không đành lòng mở miệng, cuối cùng chỉ đen mặt tiếp lên giúp cậu ém chăn, hỏi, "Khỏi bệnh rồi sao?"
Hạ Bạch vội vàng gật đầu, lấy lòng cầm tay anh.
"...... Ngủ, anh trông coi em." Địch Thu Hạc thỏa hiệp, ngồi vào bên giường.
Hạ Bạch nhanh chóng cọ cọ về phía bên kia, vén một góc chăn lên, kéo cánh tay anh.
"Ngày mai lại thu thập em." Địch Thu Hạc cau mày dùng sức cầm lại tay cậu một cái, cởi áo khoác xuống nằm tới trên giường, ôm cậu vào ngực không nhẹ không nặng nhu một cái, hôn đỉnh đầu, ra lệnh, "Mau ngủ, không cho nghĩ lung tung nữa."
Hạ Bạch tùy ý anh nhu, tay ở trong chăn cẩn thận di chuyển, nhẹ nhàng câu vạt áo anh, an tâm nhắm hai mắt lại, hàm hồ nói, "Địch ba tuổi, anh thật đẹp trai." Mặc ngàn mặc vạn rắm ngựa không mặc, đối với quỷ ấu trĩ mà nói, đội mũ cao là phương thức dụ người tốt nhất.
Hơn nữa Địch ba tuổi vừa nãy hung với cậu quả thực rất đẹp trai...... Đáng tiếc không chụp được.
Địch Thu Hạc được cậu khen một trận, lông mày nhíu lại giãn ra, lại khép cậu tới trong ngực, ngữ khí mặc dù vẫn hung ác, nhưng khó nén sủng nịch và ôn nhu, "Đã nói mau ngủ, còn nói nữa anh hôn em."
Hạ Bạch vểnh lên khóe miệng, chủ động ngửa đầu hôn anh một cái, sau đó gác chân trên người anh, rụt ở trong ngực anh ngủ.
Địch Thu Hạc nhịn không được vỗ xuống mông cậu.
Mấy phút sau, Hạ Bạch đã ngủ an ổn, Địch Thu Hạc cẩn thận cọ về sau, giơ tay cậu lên nhu nhu xanh tím phía trên, đau lòng hôn một cái, sau đó kề sát trán cậu, nghe hô hấp của cậu, sau khi xác định hết thảy đều bình thường, thần kinh căng thẳng thanh tĩnh lại, giúp cậu dịch dịch chăn, ôm lấy người cũng ngủ.
Một giấc này Hạ Bạch ngủ rất sâu, tới lúc mặt trời lên cao mới tỉnh lại, mà lúc này Địch Thu Hạc đã từ trong miệng bảo tiêu biết được hành tung cặn kẽ và tình hình thân thể của cậu mấy ngày nay, đang mặt không biểu tình tựa vào trên ghế salon, nhìn chằm chằm máy ảnh và máy tính trên bàn sinh hờn dỗi.
Hạ Bạch thấy anh như thế, biểu tình buông lỏng trên mặt cứng đờ, nhanh chóng cọ đến bên cạnh anh ôm lấy anh, lấy lòng cọ cọ.
"Đi rửa mặt, sau đó tới đây ăn sáng." Địch Thu Hạc khắc chế kích động ôm lại cậu, xụ mặt phân phó.
"Hắt xì!" Hạ Bạch nhịn không được hắt hơi một cái.
Địch Thu Hạc lập tức phá công, cầm lấy thảm lông trên ghế salon phủ thêm cho cậu, sau đó dùng điều khiển chỉnh cao nhiệt độ trong phòng lên mấy đậu, dùng biểu tình đen hơn lúc trước nói, "Trước rửa mặt, lát anh dẫn em đi bệnh viện."
"Không cần, cảm mạo của em đã khỏi 2 ngày rồi, không sao, anh đừng lo — hắt xì!" Hạ Bạch bịt mũi, chột dạ nhìn anh, cười khan, "Cái này...... Ừm...... Đại khái là có chút bị lại, thuốc vẫn còn, em uống chút là tốt rồi."
Địch Thu Hạc một chút cũng không cảm thấy được vỗ yên, ngược lại càng tức giận, nhịn không được chất vấn, "Cho nên em vừa lúc cảm mạo liền chạy ra ngoại thành chụp cảnh tuyết? Còn ở bên ngoài hứng gió một ngày?"
"...... Xin lỗi, em sai rồi." Hạ Bạch quyết đoán nói xin lỗi.
Địch Thu Hạc nộ khí đầy mặt nghẹn lại, đột nhiên cảm thấy bộ dạng cậu gọn gàng linh hoạt nói xin lỗi này của cậu có chút quen mắt...... Thật giống mình thời gian trước sau khi phạm sai lầm.
Tức giận đột nhiên liền tiêu tan.
"Là anh không đúng." Anh giơ tay sờ sờ tóc Hạ Bạch, chân mày vẫn như cũ nhíu lại, ngữ khí và động tác lại ôn nhu rất nhiều, ôm lấy cậu hôn hôn gò má cậu, tự mình kiểm điểm, "Nếu như không phải anh chọc tức em, em cũng sẽ không nửa đêm dậy...... Dậy nghịch băng, cuối cùng cũng sẽ không cảm mạo là anh không chăm sóc em tốt.
Hạ Bạch chớp chớp mắt, lập tức thuận cột leo lên, duỗi cánh tay ôm chặt anh, khoe mẽ, "Anh không sai, là em không phân tấc, em đảm bảo sau này không náo loạn như vậy nữa."
"Em cái này đâu coi như là náo loạn......" Địch Thu Hạc cúi đầu hôn trán cậu một cái, ôm cậu tới chân mình ngồi, chân mày nhíu lại cuối cùng thả lỏng.
Hai người dính ngấy một hồi, rửa mặt sau đó ăn bữa sáng, tiếp theo rẽ tới bệnh viện một lần nữa cầm chút thuốc cảm mạo, cùng về nhà.
"Lễ trao giải ngày mai anh tự mình đi, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, dì Hứa sẽ qua nấu cơm cho em." Địch Thu Hạc an trí Hạ Bạch trên ghế salon, đứng trước người cậu nhìn cậu, ôn thanh nói, "Em yên tâm, anh ngày mai bảo đảm sẽ không nói lung tung, em muốn lúc nào công khai thì lúc đó công khai, đều tùy em."
Có lẽ là bị ảnh hưởng của cảm mạo, cũng có lẽ là hoàn cảnh quen thuộc trong nhà làm cho cậu cảm thấy thả lỏng, Hạ Bạch đột nhiên cảm giác cảm xúc lúc này của mình trở nên yếu ớt rất nhiều, chỉ muốn hảo hảo cùng Địch Thu Hạc dính một lát, thế là ngoan ngoãn gật đầu, nghiêng người ôm lấy anh, cọ má anh, đáp, "Được, vậy anh nhận xong giải về sớm chút, em chờ anh."
Địch Thu Hạc ôm lại cậu, tâm nhuyễn thành một mảnh, "Ừ, anh cố gắng về sớm."
Có người yêu ở bên người, giấc ngủ của Hạ Bạch trở nên ổn định, ngay cả mơ cũng không mơ một cái.
Sáng sớm hôm sau, Địch Thu Hạc thật sớm rời giường, làm bữa sáng cho Hạ Bạch sau đó theo Hình Thiệu Phong cùng ra ngoài. Hạ Bạch mơ mơ hồ hồ nghe được động tĩnh rời giường, nhưng bởi vì nguyên nhân cảm mạo đầu óc có chút mê man, không thể tỉnh táo lại.
Bên trong phòng sau khi một lần nữa an tĩnh lại cậu lại ngủ, ý thức nhưng mê man, như mộng như tỉnh.
Giữa lúc mê man, trong đầu đột nhiên lại lần nữa hiện lên hình ảnh Địch Thu Hạc rơi lầu, mà hình ảnh càng rơi càng lớn, giống như là muốn ép cậu nhìn rõ ràng. Cậu vùng vẫy muốn tỉnh lại, nhưng không có chút hiệu quả nào, chỉ có thể bị động nhìn ánh đèn pha càng ngày càng gần, thân ảnh đứng trên ban công bên cạnh nhà cao tầng càng ngày càng rõ ràng, sau đó hình ảnh dừng lại, một cánh tay trắng nõn thuộc về phụ nữ đang từ từ vươn ra. Gió đêm nổi lên, rèm cửa sổ bị giấc lên một góc, mơ hồ lộ ra đường cong cằm một người phụ nữ......
"Dừng tay!"
Giống như là ma chú bị đánh vỡ, cậu đột nhiên mở mắt ra, ý thức rốt cục thanh tỉnh, tứ chi khôi phục quyền tự chủ. Hình ảnh xuất hiện cuối cùng trong mơ rõ ràng tới giống như ở trước mắt, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, chẳng quan tâm mồ hôi lạnh đầu đầu, đứng dậy vén chăn lên chân không chạy ra ngoài phòng, ở trong phòng khách dưới lầu tìm được laptop tối qua mang về, mở máy sau đó từ trong thùng rác đem ảnh hôm qua xóa bỏ lưu lại ra ngoài.
Vẫn là tấm ảnh thôi lúc nhìn hoàn toàn nhìn không ra có cái gì không đúng, bối cảnh có chút hỗn độn, người đi đường bịt kín, hứng gió lạnh vội vã đi qua các cửa hàng ven đường, chạy về phía mục đích riêng mình.
Cậu di chuyển con chuột zoom lớn hình, tấm mắt lo lắng tìm kiếm, cuối cùng dừng hình ở trên tủ kính thủy tinh của một cửa hàng ven đường.
Trên tủ kính vẽ cây giáng sinh hoạt hình, hẳn là chủ quá sau khi qua lễ giáng sinh chưa kịp hủy đi, mà ở góc tủ kính, nửa thân ảnh mơ hồ của một nữ nhân núp sau biển quảng cáo in ở phía trên, nữ nhân kia tay vịn biển quảng cáo, nghiêng mặt lộ ra đường cong cằm, độ cong cánh tay vươn ra ngoài thoạt nhìn hết sức quen mắt......
Cậu mở to mắt, không tự chủ ngừng lại hô hấp, mở ra phần mềm chỉnh ảnh, dẫn hình vào sau đó không ngừng điều chỉnh số liệu ảnh, cố gắng để cho thân ảnh mơ hồ trên tủ kính trở nên rõ ràng hơn chút.
Ba phút sau, cậu đầy tay là mồ hôi buông con chuột, nhìn chằm chằm ảnh điều ra, thất thần.
Tư thế vươn ra đồng dạng, độ cong dài ngắn đồng dạng, mặc dù một cái là trần trụi cái gì cũng không mang, một cái là bị áo len bao quanh còn bị áo khoác mũ che hơn nửa đường cong, nhưng cậu lấy kinh nghiệm quay chụp nhiều năm tích lũy của cậu thề, đây tuyệt đối là cánh tay của cùng một người!
Mà trợ lý An đường cong cằm kia...... Cảm giác tồn tại cực thấp kia, lại vẫn luôn ở trong team của Địch Thu Hạc, tựa hồ có chiếc cằm đường cong mượt mà như vậy......
_________
Đoạn cuối có cảm giác creepy vl:(((((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.