Chương 23: Ẩu đả
Thi.xz
05/07/2024
^^^“Xin hỏi anh có phải người thân của chủ nhân số điện thoại này không ạ? Cậu ấy bị tai nạn nên đang cấp cứu trong Bệnh viện X. Anh…”^^^
“Tôi đến ngay. Cảm ơn cô.”
Hai tay Khương Lễ Hào run đến dữ dội. Hắn không thể ngờ chỉ trong giây phút mình chểnh mảng, Thẩm Trạch bên ngoài tầm mắt của hắn đã bị tai nạn. Hắn không ấn tượng tốt đẹp gì mấy với phòng cấp cứu, lần này cũng vậy, nghe được tình nhân đang ở trong viện, suy nghĩ duy nhất trong đầu của hắn là phải nhanh lên.
Nhanh lên….
“Lễ Hào, em đi đâu thế?!”
“Khương thiếu gia, sao cậu vội vậy?!”
Kiều Tư Tư và An Thiến không cách nào hiểu được hành động đột ngột của Khương Lễ Hào. Hắn một mạch chạy ra xe, trước mặt hàng loạt khách khứa đang chăm chú nhìn về bọn họ. Ngay cả bàn tay đang khoác lấy tay Kiều Tư Tư cũng bị hắn hất ra.
“Chị Kiều, An tiểu thư, một người bạn của tôi bị tai nạn. Tôi phải đi gấp. Nhờ An tiểu thư gửi lời xin lỗi đến An lão gia giúp tôi. Chị Kiều, em sẽ nhờ vệ sĩ đưa chị về. Em xin lỗi.”
Còn không kịp đợi người phản ứng, xe đã ngay tức tốc chạy đi, chỉ để lại làn khói cho hai nữ nhân còn đang thẫn thờ. Móng tay Kiều Tư Tư ghim chặt vào lòng bàn tay, chỉ hận không thể nghiến răng nghiến lợi; nhai xương nuốt thịt Thẩm Trạch. Đừng tưởng cô không biết ai là người đã gọi đến cho Khương Lễ Hào. Lại là Thẩm Trạch, lại là tên **** đó. Cô mới quay về có chưa đầy hai tháng, tên kia đã năm lần bảy lượt chống đối cô.
“Ha… tôi còn tưởng Kiều tiểu thư đây là người quan trọng trong trái tim của Khương thiếu gia nên còn xem cô là đối thủ đáng gờm. Nhưng có vẻ như thời gian cô ra nước ngoài, vị trí ấy đã bị chiếm giữ rồi nhỉ?! Thật đáng thương. Mà tôi nghe nói Kiều tiểu thư có vị hôn phu rồi mà. Sao suốt ngày cứ bám laya Khương Lễ Hào vậy?”
“Còn hơn kẻ muốn bám mà bám không được. An Thiến, cô đừng tưởng cái suy nghĩ dơ bẩn ấy của cô tôi không thấy. Muốn lợi dụng gia thế làm Khương thiếu phu nhân. Có mà mơ.”
“Tôi không được chắc cô được. Đừng quên cô còn một cọc hôn sự đang treo trên đầu. Đúng là thứ đàn bà lăng loàn, đã có chồng chưa cưới mà còn lăm le em trai mưa. Giới tiểu thư quý tộc này có ai mà không khinh thường cô chứ…”
Chát….
Kiều Tư Tư bị người ta chọc trúng tim đen nên thẹn quá hoá giận, không để ý lễ tiết cho An Thiến một cái tát vang dội. An Thiến cũng không vừa, cô ăn một tát liền trả cho Kiều Tư Tư.
Hai bên không ai chịu ai, ở bãi đỗ xe quấn lấy nhau, túm tóc loạn thành một đoàn. Cũng may bên trong sảnh chính không khí cực kì náo nhiệt nên ít người chú ý về phía này. Quản gia cùng vệ sĩ cũng nhanh chóng kéo hai người tách ra, mặc cho cả hai là tiểu thư quyền quý nhưng lúc này không khác gì hai mụ điên, chỉ hận không thể cấu xé đối phương.
“Mẹ kiếp… Kiều Tư Tư… cô đừng tưởng cô thanh cao. Mục đích của cô có khác gì tôi cơ chứ?!”
“Tao với Lễ Hào là thanh mai trúc mã, cô là cái thá gì chứ?”
Mặc dù vệ sĩ đã kéo hai người ra xa nhưng vẫn không thể ngăn chặn họ cãi vã, sỉ nhục nhau.
Nhĩ Linh và Tả Nhật Minh đứng trên ban công chứng kiến tất cả mà không ngừng lắc đầu ngao ngán.
“Thằng bạn của tụi mình đúng là giỏi thật, xung quanh toàn là đào hoa với ong bướm. Nhìn xem, ngay cả hai quý tiểu thư cũng vì cậu ta mà đánh nhau kìa.”
Nhĩ Linh nhìn thằng bạn mình, bĩu môi khinh thường. Đúng là thẳng nam, chả hiểu tâm tư con gái. Bề ngoài thì hai vị tiểu thư này không liên quan gì đến nhau nhưng từ nhỏ đến lớn luôn ngấm ngầm so kè. Từ gia thế, đến địa vị thậm chí là người yêu, tất cả đều là món trang sức để họ chứng minh cho đối phương thấy mình mới là kẻ đứng cao hơn.
Kiều Tư Tư chính là kiểu người như thế. Cô ta không hề yêu Khương Lễ Hào, chỉ nhìn vào những gì mà Khương Lễ Hào có thể đem đến cho cô ta. Nhĩ Linh mắt sáng như sao, dễ dàng nhìn ra tâm tư của cô ả. Nhưng Khương thiếu gia từ niên thiếu đã mê muội bóng dáng múa đẹp đẽ của người thiếu nữ.
Nhưng trong giới hào môn đục nước này làm gì có ai ngây thơ như thế.
“Nhĩ tiểu thư đang nghĩ gì thế?!”
“Tao đang nghĩ khi nào thì Khương Lễ Hào tỉnh ngộ thôi?!”
“Mày lại nghĩ nhiều nữa. Đó là ai chứ? Là Khương Lễ Hào. Mày nghĩ lời nào của nó là thật lòng lời nào là không? Hoặc là… có khi nào người nó để tâm chả bao giờ là hai người dưới kia.”
Nhĩ Linh lắc đầu. Cô cũng không biết. Chơi với Khương Lễ Hào từ nhỏ đến lớn, cô cũng không quá hiểu người này. Hắn là một kẻ điên, những gì mà hắn thể hiện ra khiến người khác lầm tưởng là thật lòng, cũng lầm tưởng hắn không quan tâm.
Nhưng… cô nghĩ… cũng chưa chắc.
Biết đâu được sẽ xuất hiện người mà khiến Khương Lễ Hào phải bận tâm… mà có khi lại xuất hiện rồi.
“Tôi đến ngay. Cảm ơn cô.”
Hai tay Khương Lễ Hào run đến dữ dội. Hắn không thể ngờ chỉ trong giây phút mình chểnh mảng, Thẩm Trạch bên ngoài tầm mắt của hắn đã bị tai nạn. Hắn không ấn tượng tốt đẹp gì mấy với phòng cấp cứu, lần này cũng vậy, nghe được tình nhân đang ở trong viện, suy nghĩ duy nhất trong đầu của hắn là phải nhanh lên.
Nhanh lên….
“Lễ Hào, em đi đâu thế?!”
“Khương thiếu gia, sao cậu vội vậy?!”
Kiều Tư Tư và An Thiến không cách nào hiểu được hành động đột ngột của Khương Lễ Hào. Hắn một mạch chạy ra xe, trước mặt hàng loạt khách khứa đang chăm chú nhìn về bọn họ. Ngay cả bàn tay đang khoác lấy tay Kiều Tư Tư cũng bị hắn hất ra.
“Chị Kiều, An tiểu thư, một người bạn của tôi bị tai nạn. Tôi phải đi gấp. Nhờ An tiểu thư gửi lời xin lỗi đến An lão gia giúp tôi. Chị Kiều, em sẽ nhờ vệ sĩ đưa chị về. Em xin lỗi.”
Còn không kịp đợi người phản ứng, xe đã ngay tức tốc chạy đi, chỉ để lại làn khói cho hai nữ nhân còn đang thẫn thờ. Móng tay Kiều Tư Tư ghim chặt vào lòng bàn tay, chỉ hận không thể nghiến răng nghiến lợi; nhai xương nuốt thịt Thẩm Trạch. Đừng tưởng cô không biết ai là người đã gọi đến cho Khương Lễ Hào. Lại là Thẩm Trạch, lại là tên **** đó. Cô mới quay về có chưa đầy hai tháng, tên kia đã năm lần bảy lượt chống đối cô.
“Ha… tôi còn tưởng Kiều tiểu thư đây là người quan trọng trong trái tim của Khương thiếu gia nên còn xem cô là đối thủ đáng gờm. Nhưng có vẻ như thời gian cô ra nước ngoài, vị trí ấy đã bị chiếm giữ rồi nhỉ?! Thật đáng thương. Mà tôi nghe nói Kiều tiểu thư có vị hôn phu rồi mà. Sao suốt ngày cứ bám laya Khương Lễ Hào vậy?”
“Còn hơn kẻ muốn bám mà bám không được. An Thiến, cô đừng tưởng cái suy nghĩ dơ bẩn ấy của cô tôi không thấy. Muốn lợi dụng gia thế làm Khương thiếu phu nhân. Có mà mơ.”
“Tôi không được chắc cô được. Đừng quên cô còn một cọc hôn sự đang treo trên đầu. Đúng là thứ đàn bà lăng loàn, đã có chồng chưa cưới mà còn lăm le em trai mưa. Giới tiểu thư quý tộc này có ai mà không khinh thường cô chứ…”
Chát….
Kiều Tư Tư bị người ta chọc trúng tim đen nên thẹn quá hoá giận, không để ý lễ tiết cho An Thiến một cái tát vang dội. An Thiến cũng không vừa, cô ăn một tát liền trả cho Kiều Tư Tư.
Hai bên không ai chịu ai, ở bãi đỗ xe quấn lấy nhau, túm tóc loạn thành một đoàn. Cũng may bên trong sảnh chính không khí cực kì náo nhiệt nên ít người chú ý về phía này. Quản gia cùng vệ sĩ cũng nhanh chóng kéo hai người tách ra, mặc cho cả hai là tiểu thư quyền quý nhưng lúc này không khác gì hai mụ điên, chỉ hận không thể cấu xé đối phương.
“Mẹ kiếp… Kiều Tư Tư… cô đừng tưởng cô thanh cao. Mục đích của cô có khác gì tôi cơ chứ?!”
“Tao với Lễ Hào là thanh mai trúc mã, cô là cái thá gì chứ?”
Mặc dù vệ sĩ đã kéo hai người ra xa nhưng vẫn không thể ngăn chặn họ cãi vã, sỉ nhục nhau.
Nhĩ Linh và Tả Nhật Minh đứng trên ban công chứng kiến tất cả mà không ngừng lắc đầu ngao ngán.
“Thằng bạn của tụi mình đúng là giỏi thật, xung quanh toàn là đào hoa với ong bướm. Nhìn xem, ngay cả hai quý tiểu thư cũng vì cậu ta mà đánh nhau kìa.”
Nhĩ Linh nhìn thằng bạn mình, bĩu môi khinh thường. Đúng là thẳng nam, chả hiểu tâm tư con gái. Bề ngoài thì hai vị tiểu thư này không liên quan gì đến nhau nhưng từ nhỏ đến lớn luôn ngấm ngầm so kè. Từ gia thế, đến địa vị thậm chí là người yêu, tất cả đều là món trang sức để họ chứng minh cho đối phương thấy mình mới là kẻ đứng cao hơn.
Kiều Tư Tư chính là kiểu người như thế. Cô ta không hề yêu Khương Lễ Hào, chỉ nhìn vào những gì mà Khương Lễ Hào có thể đem đến cho cô ta. Nhĩ Linh mắt sáng như sao, dễ dàng nhìn ra tâm tư của cô ả. Nhưng Khương thiếu gia từ niên thiếu đã mê muội bóng dáng múa đẹp đẽ của người thiếu nữ.
Nhưng trong giới hào môn đục nước này làm gì có ai ngây thơ như thế.
“Nhĩ tiểu thư đang nghĩ gì thế?!”
“Tao đang nghĩ khi nào thì Khương Lễ Hào tỉnh ngộ thôi?!”
“Mày lại nghĩ nhiều nữa. Đó là ai chứ? Là Khương Lễ Hào. Mày nghĩ lời nào của nó là thật lòng lời nào là không? Hoặc là… có khi nào người nó để tâm chả bao giờ là hai người dưới kia.”
Nhĩ Linh lắc đầu. Cô cũng không biết. Chơi với Khương Lễ Hào từ nhỏ đến lớn, cô cũng không quá hiểu người này. Hắn là một kẻ điên, những gì mà hắn thể hiện ra khiến người khác lầm tưởng là thật lòng, cũng lầm tưởng hắn không quan tâm.
Nhưng… cô nghĩ… cũng chưa chắc.
Biết đâu được sẽ xuất hiện người mà khiến Khương Lễ Hào phải bận tâm… mà có khi lại xuất hiện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.