Chương 31: Về quê (1)
Thi.xz
09/07/2024
Kiều Tư Tư cố gắng liên lạc với Khương Lễ Hào nhiều lần nhưng không được, cô bực tức bóp nát mấy cành hoa trên bàn, quyết định không cắm tỉa gì nữa.
“Con đi đâu đấy?”
“Con đi tìm Lễ Hào, sao em ấy không liên hệ với con? Hôn sự của con và Tạ Túc cứ kéo dài thì không tốt.”
Mẹ Kiều lắc đầu trước cái tính hấp tấp của con gái mình.
“Con bé này… con suy nghĩ cho kĩ. Bây giờ con qua đó cũng không gặp mặt Khương Lễ Hào được đâu. Chắc chắn Khương gia sẽ ngăn cản.”
“Nhưng Khương Lễ Hào thích con. Cậu ta thích con từ rất lâu rồi. Mẹ, đây là cơ hội cho nhà chúng ta đổi đời, con không thể bỏ lỡ.”
Kiều Tư Tư nhất định phải bước vào nhà họ Khương. Cô muốn làm Khương thiếu phu nhân - cái danh phận vừa nghe đã có tiền có quyền. Cô không thể để An Thiến leo lên đầu mình ngồi. Nhà họ Kiều chỉ quý chứ không phú, dẫu có là thư hương thế gia cũng phải cần tiền. Những gì mà Khương Lễ Hào cho Kiều Tư Tư trong thời gian qua đã làm cô mê muội. Cô muốn phú quý vinh hiển một đời.
Nhưng đúng là dù cho Kiều Tư Tư có canh chừng cả ngày bên ngoài Khương gia hay nhà riêng của Khương Lễ Hào cũng không tìm thấy hắn, bởi hắn sau khi chọc giận cha mình thì quyết định theo Thẩm Trạch về quê cậu trốn. Dẫu sao thì bây giờ cũng là thời gian nghỉ hè, rất thích hợp.
Ngồi trên chiếc xe khách lắc lư vì đường xấu, não của Khương Lễ Hào muốn rớt ra ngoài. Hắn nghiêng đầu tựa vào vai Thẩm Trạch, người vẫn đang bóc quýt bên cạnh. Biết vậy ngay từ đầu đã lái xe riêng đi cho rồi.
Thẩm Trạch nhét một múi quýt vào miệng Khương Lễ Hào, hắn không thèm mở mắt, cứ thế nhai nhồm nhoàm.
“Đã nói là cậu không thích nghi được đâu mà?”
“Sao cậu biết tớ không làm được? Chỉ là đường đất khó đi một chút thôi sao?”
“Không chỉ là đường xá. Điều kiện sống ở nông thôn không tốt bằng thành thị, càng không thể so với nhà cậu; cậu sao phải tự đâm đầu vào chứ?”
Thẩm Trạch có một lòng tin rằng Khương Lễ Hào sẽ chẳng qua một nổi một ngày, à không có khi ngay đêm nay thôi tên này sẽ gọi ngay trực thăng tới đón vì nhà không có điều hoà, một tên công tử như hắn sao chịu nổi.
…****************…
Đây là lần đầu tiên Khương Lễ Hào nhìn thấy nhà Thẩm Trạch. Hắn điều tra rất rõ về cậu nên biết nhà cậu cũng không phải dạng khá giả gì. Một gian nhà cấp bốn đơn sơ nhưng ấm cúng, phía trước là một quầy tạp hoá nho nhỏ, bên cạnh cũng đang xây dựng để làm chỗ buôn bán.
Đây cũng chính là thứ mà Khương Lễ Hào đã giúp đỡ họ có được, khỏi móng vuốt của con trai chủ tịch tỉnh.
“Nhà cậu đây à?”
“Ừm….”
“Ui… thằng cả?! Sao con về mà không nói ba ra đón?”
Cha Thẩm đang bận bịu kiểm kê hàng hoá, nhìn con mình đứng trước cổng thì vui vẻ phải biết, vội bỏ hết giấy tờ chạy ra đón con.
“Ui cha… sao gầy thế này? Vào nhà… vào nhà… ba xẻ thịt gà con ăn.”
“Ba… đây là bạn con - Khương Lễ Hào. Tạm thời cậu ấy về quê chơi với con. Con xin lỗi ba vì đã không báo trước.”
Về nhà lúc nào cũng hạnh phúc. Thẩm Trạch hít sâu một hơi, dù phía sau còn một “ông kẹ” đang đứng cũng không khiến cậu khó chịu, thậm chí là cực kì thoải mái khi nhìn ánh mắt triều mến của ba mình.
“Cậu Khương….Chào cháu… đây là lần đầu tiên A Trạch dẫn bạn về nhà. Cháu cứ tự nhiên nhé.”.
Cha Thẩm vốn là người xởi lởi, ông nhanh chóng giúp hai đứa nhau xách va li vào trong nhà.
Bước vào trong sân, thứ đầu tiên đập vào mắt Khương Lễ Hào là vườn rau cực kì xanh mát, cùng với những luống cà, luống đậu um tùm nhưng nhìn đẹp mắt. Một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi đang ngồi xổm bên cạnh vườn rau, bứt từng cộng ngò. Nghe tiếng bước chân, đứa trẻ vội ngẩng đầu lên.
“Anh… anh…anh hai….”
“A Hoà…”
Thẩm Hoà nhìn thấy anh trai mình thì nào còn quan tâm đến rau cỏ gà vịt nữa, cả người đầy đất chạy lại đòi anh trai ôm. Thẩm Trạch cũng không ngại em mình như con heo con vừa đào đất, bế thốc bé lên, thơm lên cái má phính.
“A Hoà ở nhà có ngoan không? Có nhớ anh không? Có ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giấc, nghe lời ba mẹ không?”
“Dạ có ạ. Em nhớ anh lắm. Anh hai đi học lâu quá… em nhớ anh hai.”
“Bây giờ anh về chơi với em. Anh mua nhiều đồ cho A Hoà lắm.”
Thẩm Hoà lắc đầu, cả người ủn ủn vào lồng ngực Thẩm Trạch.
“Em thích lắm. Nhưng em thích anh hai hơn cơ.”
Ba mẹ sinh A Hoà khi Thẩm Trạch đã lớn, đứa trẻ này cũng một tay cậu chăm chút cho tới bây giờ. Thẩm Hoà quyến luyến lồng ngực anh hai, tò mò nhìn sang người bên cạnh đang sừng sỏ nhìn mình.
Khương Lễ Hào đã điều tra cả gia phả Thẩm Trạch nên tất nhiên biết đến tên nhóc con này. Nhưng điều hắn không ngờ là Thẩm Hoà lại bám Thẩm Trạch đến thế.
Ấy da… tên nhóc này còn dựa vào ngực Thẩm Trạch nữa… ây da… muốn thách thức hắn đúng không.
“Con đi đâu đấy?”
“Con đi tìm Lễ Hào, sao em ấy không liên hệ với con? Hôn sự của con và Tạ Túc cứ kéo dài thì không tốt.”
Mẹ Kiều lắc đầu trước cái tính hấp tấp của con gái mình.
“Con bé này… con suy nghĩ cho kĩ. Bây giờ con qua đó cũng không gặp mặt Khương Lễ Hào được đâu. Chắc chắn Khương gia sẽ ngăn cản.”
“Nhưng Khương Lễ Hào thích con. Cậu ta thích con từ rất lâu rồi. Mẹ, đây là cơ hội cho nhà chúng ta đổi đời, con không thể bỏ lỡ.”
Kiều Tư Tư nhất định phải bước vào nhà họ Khương. Cô muốn làm Khương thiếu phu nhân - cái danh phận vừa nghe đã có tiền có quyền. Cô không thể để An Thiến leo lên đầu mình ngồi. Nhà họ Kiều chỉ quý chứ không phú, dẫu có là thư hương thế gia cũng phải cần tiền. Những gì mà Khương Lễ Hào cho Kiều Tư Tư trong thời gian qua đã làm cô mê muội. Cô muốn phú quý vinh hiển một đời.
Nhưng đúng là dù cho Kiều Tư Tư có canh chừng cả ngày bên ngoài Khương gia hay nhà riêng của Khương Lễ Hào cũng không tìm thấy hắn, bởi hắn sau khi chọc giận cha mình thì quyết định theo Thẩm Trạch về quê cậu trốn. Dẫu sao thì bây giờ cũng là thời gian nghỉ hè, rất thích hợp.
Ngồi trên chiếc xe khách lắc lư vì đường xấu, não của Khương Lễ Hào muốn rớt ra ngoài. Hắn nghiêng đầu tựa vào vai Thẩm Trạch, người vẫn đang bóc quýt bên cạnh. Biết vậy ngay từ đầu đã lái xe riêng đi cho rồi.
Thẩm Trạch nhét một múi quýt vào miệng Khương Lễ Hào, hắn không thèm mở mắt, cứ thế nhai nhồm nhoàm.
“Đã nói là cậu không thích nghi được đâu mà?”
“Sao cậu biết tớ không làm được? Chỉ là đường đất khó đi một chút thôi sao?”
“Không chỉ là đường xá. Điều kiện sống ở nông thôn không tốt bằng thành thị, càng không thể so với nhà cậu; cậu sao phải tự đâm đầu vào chứ?”
Thẩm Trạch có một lòng tin rằng Khương Lễ Hào sẽ chẳng qua một nổi một ngày, à không có khi ngay đêm nay thôi tên này sẽ gọi ngay trực thăng tới đón vì nhà không có điều hoà, một tên công tử như hắn sao chịu nổi.
…****************…
Đây là lần đầu tiên Khương Lễ Hào nhìn thấy nhà Thẩm Trạch. Hắn điều tra rất rõ về cậu nên biết nhà cậu cũng không phải dạng khá giả gì. Một gian nhà cấp bốn đơn sơ nhưng ấm cúng, phía trước là một quầy tạp hoá nho nhỏ, bên cạnh cũng đang xây dựng để làm chỗ buôn bán.
Đây cũng chính là thứ mà Khương Lễ Hào đã giúp đỡ họ có được, khỏi móng vuốt của con trai chủ tịch tỉnh.
“Nhà cậu đây à?”
“Ừm….”
“Ui… thằng cả?! Sao con về mà không nói ba ra đón?”
Cha Thẩm đang bận bịu kiểm kê hàng hoá, nhìn con mình đứng trước cổng thì vui vẻ phải biết, vội bỏ hết giấy tờ chạy ra đón con.
“Ui cha… sao gầy thế này? Vào nhà… vào nhà… ba xẻ thịt gà con ăn.”
“Ba… đây là bạn con - Khương Lễ Hào. Tạm thời cậu ấy về quê chơi với con. Con xin lỗi ba vì đã không báo trước.”
Về nhà lúc nào cũng hạnh phúc. Thẩm Trạch hít sâu một hơi, dù phía sau còn một “ông kẹ” đang đứng cũng không khiến cậu khó chịu, thậm chí là cực kì thoải mái khi nhìn ánh mắt triều mến của ba mình.
“Cậu Khương….Chào cháu… đây là lần đầu tiên A Trạch dẫn bạn về nhà. Cháu cứ tự nhiên nhé.”.
Cha Thẩm vốn là người xởi lởi, ông nhanh chóng giúp hai đứa nhau xách va li vào trong nhà.
Bước vào trong sân, thứ đầu tiên đập vào mắt Khương Lễ Hào là vườn rau cực kì xanh mát, cùng với những luống cà, luống đậu um tùm nhưng nhìn đẹp mắt. Một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi đang ngồi xổm bên cạnh vườn rau, bứt từng cộng ngò. Nghe tiếng bước chân, đứa trẻ vội ngẩng đầu lên.
“Anh… anh…anh hai….”
“A Hoà…”
Thẩm Hoà nhìn thấy anh trai mình thì nào còn quan tâm đến rau cỏ gà vịt nữa, cả người đầy đất chạy lại đòi anh trai ôm. Thẩm Trạch cũng không ngại em mình như con heo con vừa đào đất, bế thốc bé lên, thơm lên cái má phính.
“A Hoà ở nhà có ngoan không? Có nhớ anh không? Có ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giấc, nghe lời ba mẹ không?”
“Dạ có ạ. Em nhớ anh lắm. Anh hai đi học lâu quá… em nhớ anh hai.”
“Bây giờ anh về chơi với em. Anh mua nhiều đồ cho A Hoà lắm.”
Thẩm Hoà lắc đầu, cả người ủn ủn vào lồng ngực Thẩm Trạch.
“Em thích lắm. Nhưng em thích anh hai hơn cơ.”
Ba mẹ sinh A Hoà khi Thẩm Trạch đã lớn, đứa trẻ này cũng một tay cậu chăm chút cho tới bây giờ. Thẩm Hoà quyến luyến lồng ngực anh hai, tò mò nhìn sang người bên cạnh đang sừng sỏ nhìn mình.
Khương Lễ Hào đã điều tra cả gia phả Thẩm Trạch nên tất nhiên biết đến tên nhóc con này. Nhưng điều hắn không ngờ là Thẩm Hoà lại bám Thẩm Trạch đến thế.
Ấy da… tên nhóc này còn dựa vào ngực Thẩm Trạch nữa… ây da… muốn thách thức hắn đúng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.