Chương 35: Về quê (5)
Thi.xz
13/07/2024
Khương Lễ Hào về quê Thẩm Trạch đúng là chơi đến quên lối về. Hắn nhắn cho người nhà một câu sau đó bỏ mặc tất cả, theo chân tình nhân nhỏ của mình rong ruổi khắp nơi. Từ trường cũ của cậu, mấy mảnh ruộng ở xa hay là thay ba mẹ Thẩm Trạch canh chừng quán tạp hoá.
Chẳng bao lâu, hắn đã thân thiết với hai đứa em Thẩm Hoà và Thẩm Ninh. Có lẽ nhờ đống đồ chơi và đồ ăn vặt lạ kì mà hắn đem từ thành phố về, đứa trẻ nào mà chẳng mê.
Hắn thì vui vẻ ngất trời trong khi đó Kiều Tư Tư ở thành phố thì không được như thế. Nhiều ngày liền không thể liên lạc với Khương Lễ Hào, Kiều Tư Tư đứng không được ngồi không yên. Kế hoạch cô đưa ra cần phải có sự có mặt của Khương Lễ Hào, nhưng bây giờ hắn mất tung mất tích, cảm giác như đem con bỏ chợ vậy.
“Cha… rốt cuộc là làm sao đây? Cha có nghe người ngoài nói gì không? Nói chúng ta ảo tưởng đó.”
Kiều Tư Tư đánh cược rất nhiều vào tình cảm của Khương Lễ Hào dành cho mình. Cô tin chắc hắn sẽ đến tìm mình đầu tiên, sau chuyện cô bị bạo hành. Đáng lẽ hắn phải tỏ ra quan tâm, thậm chí là không màn tất cả cứu cô khỏi “hố lửa”, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ có sự im lặng đến đáng sợ từ Khương gia.
“Ngày đó đáng lẽ cha không nên đến đón con.”
Kiều Hạ hừ lạnh.
“Chị nghĩ chị ở đó được luôn hay sao? Chị xem Khương gia là quả hồng mềm hay gì? Bây giờ Khương Lễ Hào không biết chui ở chỗ nào, chuyện hôn sự của chị và Tạ Túc lại trở về quỹ đạo ban đầu. Khương gia cũng bày tỏ ý định không xen vào mối hôn sự này, còn chủ động đền bù cho Tạ gia bằng một dự án ngon nghẻ, Kiều gia coi như cứng họng, không thể phát biểu trong trường hợp này.
“Cha… con không muốn cưới Tạ Túc đâu. Cha mau nghĩ cách đi.”
“Cho chị thời gian quyến rũ Khương Lễ Hào mà chị làm còn không xong, ở đây kêu ca cái gì. Tôi nói rồi, nếu trong tháng này cô không thể khiến hắn ta thay tâm chuyển ý thì chị yên phận chấp nhận hôn sự này đi. Đừng có hòng trốn tránh.”
“Cha… cha… Tạ gia sao có thêt sánh bằng Khương gia?”
“Ngu ngốc. Chị có thể với tới Khương Lễ Hào sao. Nếu chị không làm được thì để em họ chị làm, cả Khương gia và Tạ gia tôi đều muốn.”
Kiều Tư Tư nghe được cha mình tuyên án thì lạnh hết cả sống lưng. Đúng vậy, Kiều gia đâu thiếu con gái hao hao tuổi cô. Cũng như An Thiến, có rất nhiều người muốn trèo lên giường Khương Lễ Hào. Kiều gia không có cô thì cũng có nhiều người khác. Nghĩ đến cảnh bất kể người em họ nào lọt vào mắt xanh Khương Lễ Hào, thậm chí là leo lên đầu cô ngồi, khiến cô thật sự tức giận.
Kiều Tư Tư đi đi lại lại, hoàn toàn không nghĩ ra một kế hoạch nào. Mà dù có nghĩ ra, cô cũng không thể tìm ra được cách nào triển khai cả. Khương Lễ Hào không thèm trả lời tin nhắn của cô, hắn cứ như thể đang bốc hơi khỏi mặt đất vậy, dường như Khương gia không hề muốn hắn và cô có liên hệ gì với nhau.
Sự tức tối của Kiều Tư Tư tất nhiên có người thông báo cho Khương Lễ Hào. Hắn nhìn những gì mà thám tử tư điều tra được, những nghi vấn trong lòng cũng dần dần có nút thắt.
“Vậy là hôn sự của hai người đó cậu không định can thiệp sao?”
Thẩm Trạch thật sự không hiểu Khương Lễ Hào. Hắn thích Kiều Tư Tư, không biết là thích kiểu gì. Nhưng khi hắn có cơ hội có được ánh trăng sáng ở bên thì hắn lại chấp nhận để cơ hội vuột mất. Sự chần chừ của Khương Lễ Hào làm người ta khó chịu.
Bản thân Thẩm Trạch là kẻ thế thân cũng không hiểu. Rốt cuộc là hắn có yêu Kiều Tư Tư như hắn tưởng hay không? Rốt cuộc hắn có xem cậu là cái bóng của Kiều Tư Tư như bấy lâu nay cậu vẫn nghĩ?
“Vốn dĩ chuyện hôn sự của hai người đó đã định từ lâu, tớ việc gì phải can thiệp vào chứ?!”
“Nhưng chẳng phải….”
Chẳng phải Khương Lễ Hào vẫn luôn đứng sau Kiều Tư Tư giúp đỡ cô rất nhiều hay sao. Từ việc điều hành lớp múa, giúp đỡ công việc làm ăn nhà họ Kiều, Thẩm Trạch biết còn nhiều chuyện mà hắn tình nguyện giúp đỡ, không kể công.
Khương Lễ Hào nhích tới gần ôm lấy eo Thẩm Trạch, hắn tựa cằm lên vai cậu, nhìn bàn tay gầy gầy nhanh thoăn thoắt đang gấp gọn quần áo.
“Tớ cũng không biết nữa, Thẩm Trạch. Có phải tớ rất kì lạ hay không?”
“Không biết gì cơ?”
“Không biết lòng mình. Cậu nghĩ xem, tôi chỉ muốn như thế này mãi mà thôi.”
Khương Lễ Hào tự nhận mình ích kỉ. Hắn muốn Thẩm Trạch ở bên hắn, đối xử với hắn tốt như người yêu, hắn muốn Kiều Tư Tư đứng ở xa, cao cao tại thượng làm một ánh trăng sáng trong lòng hắn. Bởi khi cô lại gần, hắn lại phát hiện ra, ánh trăng sáng mà bấy lâu nay hắn mang trong lòng, lại có những vết xước không đáng có.
Mà kẻ chấp niệm với sự hoàn hảo như Khương Lễ Hào, không thể chịu được.
Chẳng bao lâu, hắn đã thân thiết với hai đứa em Thẩm Hoà và Thẩm Ninh. Có lẽ nhờ đống đồ chơi và đồ ăn vặt lạ kì mà hắn đem từ thành phố về, đứa trẻ nào mà chẳng mê.
Hắn thì vui vẻ ngất trời trong khi đó Kiều Tư Tư ở thành phố thì không được như thế. Nhiều ngày liền không thể liên lạc với Khương Lễ Hào, Kiều Tư Tư đứng không được ngồi không yên. Kế hoạch cô đưa ra cần phải có sự có mặt của Khương Lễ Hào, nhưng bây giờ hắn mất tung mất tích, cảm giác như đem con bỏ chợ vậy.
“Cha… rốt cuộc là làm sao đây? Cha có nghe người ngoài nói gì không? Nói chúng ta ảo tưởng đó.”
Kiều Tư Tư đánh cược rất nhiều vào tình cảm của Khương Lễ Hào dành cho mình. Cô tin chắc hắn sẽ đến tìm mình đầu tiên, sau chuyện cô bị bạo hành. Đáng lẽ hắn phải tỏ ra quan tâm, thậm chí là không màn tất cả cứu cô khỏi “hố lửa”, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ có sự im lặng đến đáng sợ từ Khương gia.
“Ngày đó đáng lẽ cha không nên đến đón con.”
Kiều Hạ hừ lạnh.
“Chị nghĩ chị ở đó được luôn hay sao? Chị xem Khương gia là quả hồng mềm hay gì? Bây giờ Khương Lễ Hào không biết chui ở chỗ nào, chuyện hôn sự của chị và Tạ Túc lại trở về quỹ đạo ban đầu. Khương gia cũng bày tỏ ý định không xen vào mối hôn sự này, còn chủ động đền bù cho Tạ gia bằng một dự án ngon nghẻ, Kiều gia coi như cứng họng, không thể phát biểu trong trường hợp này.
“Cha… con không muốn cưới Tạ Túc đâu. Cha mau nghĩ cách đi.”
“Cho chị thời gian quyến rũ Khương Lễ Hào mà chị làm còn không xong, ở đây kêu ca cái gì. Tôi nói rồi, nếu trong tháng này cô không thể khiến hắn ta thay tâm chuyển ý thì chị yên phận chấp nhận hôn sự này đi. Đừng có hòng trốn tránh.”
“Cha… cha… Tạ gia sao có thêt sánh bằng Khương gia?”
“Ngu ngốc. Chị có thể với tới Khương Lễ Hào sao. Nếu chị không làm được thì để em họ chị làm, cả Khương gia và Tạ gia tôi đều muốn.”
Kiều Tư Tư nghe được cha mình tuyên án thì lạnh hết cả sống lưng. Đúng vậy, Kiều gia đâu thiếu con gái hao hao tuổi cô. Cũng như An Thiến, có rất nhiều người muốn trèo lên giường Khương Lễ Hào. Kiều gia không có cô thì cũng có nhiều người khác. Nghĩ đến cảnh bất kể người em họ nào lọt vào mắt xanh Khương Lễ Hào, thậm chí là leo lên đầu cô ngồi, khiến cô thật sự tức giận.
Kiều Tư Tư đi đi lại lại, hoàn toàn không nghĩ ra một kế hoạch nào. Mà dù có nghĩ ra, cô cũng không thể tìm ra được cách nào triển khai cả. Khương Lễ Hào không thèm trả lời tin nhắn của cô, hắn cứ như thể đang bốc hơi khỏi mặt đất vậy, dường như Khương gia không hề muốn hắn và cô có liên hệ gì với nhau.
Sự tức tối của Kiều Tư Tư tất nhiên có người thông báo cho Khương Lễ Hào. Hắn nhìn những gì mà thám tử tư điều tra được, những nghi vấn trong lòng cũng dần dần có nút thắt.
“Vậy là hôn sự của hai người đó cậu không định can thiệp sao?”
Thẩm Trạch thật sự không hiểu Khương Lễ Hào. Hắn thích Kiều Tư Tư, không biết là thích kiểu gì. Nhưng khi hắn có cơ hội có được ánh trăng sáng ở bên thì hắn lại chấp nhận để cơ hội vuột mất. Sự chần chừ của Khương Lễ Hào làm người ta khó chịu.
Bản thân Thẩm Trạch là kẻ thế thân cũng không hiểu. Rốt cuộc là hắn có yêu Kiều Tư Tư như hắn tưởng hay không? Rốt cuộc hắn có xem cậu là cái bóng của Kiều Tư Tư như bấy lâu nay cậu vẫn nghĩ?
“Vốn dĩ chuyện hôn sự của hai người đó đã định từ lâu, tớ việc gì phải can thiệp vào chứ?!”
“Nhưng chẳng phải….”
Chẳng phải Khương Lễ Hào vẫn luôn đứng sau Kiều Tư Tư giúp đỡ cô rất nhiều hay sao. Từ việc điều hành lớp múa, giúp đỡ công việc làm ăn nhà họ Kiều, Thẩm Trạch biết còn nhiều chuyện mà hắn tình nguyện giúp đỡ, không kể công.
Khương Lễ Hào nhích tới gần ôm lấy eo Thẩm Trạch, hắn tựa cằm lên vai cậu, nhìn bàn tay gầy gầy nhanh thoăn thoắt đang gấp gọn quần áo.
“Tớ cũng không biết nữa, Thẩm Trạch. Có phải tớ rất kì lạ hay không?”
“Không biết gì cơ?”
“Không biết lòng mình. Cậu nghĩ xem, tôi chỉ muốn như thế này mãi mà thôi.”
Khương Lễ Hào tự nhận mình ích kỉ. Hắn muốn Thẩm Trạch ở bên hắn, đối xử với hắn tốt như người yêu, hắn muốn Kiều Tư Tư đứng ở xa, cao cao tại thượng làm một ánh trăng sáng trong lòng hắn. Bởi khi cô lại gần, hắn lại phát hiện ra, ánh trăng sáng mà bấy lâu nay hắn mang trong lòng, lại có những vết xước không đáng có.
Mà kẻ chấp niệm với sự hoàn hảo như Khương Lễ Hào, không thể chịu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.