Chương 38
Minh Dã
26/03/2021
Phạm Vân Huyên rất khó tiếp nhận chân tướng như vậy, nàng cho rằng là người yêu, chẳng qua lại là một mình khác, mình có được tình yêu, có lẽ chẳng qua chỉ là loại ảo giác của mình, dù vậy, mình vẫn điên cuồng nhớ chị ấy, muốn gặp chị ấy, bất kể chị ấy là người nào, cũng là người mình yêu, là người đầu tiên đối xử tốt với nàng. Nghĩ đến người đó đã hoàn toàn rời đi, trong lòng nàng khó chịu đến hít thở không thông, nàng muốn biết sau khi chị ấy rời đi có tốt hay không, nghĩ đến những chuyện chị ấy đã từng trải qua, Phạm Vân Huyên liền đau lòng không dứt, đồng thời nghĩ đến cảnh ngộ của mình, nếu như ban đầu không phải là chị ấy, mình cũng sẽ bị giống như vậy, Phạm Vân Huyên vì người đó, cũng vì mình mà không khỏi cảm thấy bi thương, quay đầu lại tựa như một giấc mộng đẹp, tỉnh mộng, vẫn như cũ không có gì cả.
Phạm Vân Huyên ôm thật chặt hai cánh tay của mình, cuốn mình ở góc tường, nàng cảm nhận được bản thân vô cùng tuyệt vọng, nàng cảm thấy người đầu tiên đối xử tốt với mình như vậy, mang đến ánh mặt trời cho mình, bảo vệ mình đã sớm rời đi. Lâm Thụy Cảnh đã từng trở thành tín ngưỡng của mình, muốn yêu người, muốn cả đời này bồi bạn với người là chuyện Phạm Vân Huyên mong đợi nhất, mà giờ khắc này, tín ngưỡng của nàng bị xé nát, cả người không tìm được thăng bằng, làm cho Phạm Vân Huyên không chỗ nào thích ứng.
Phạm Vân Huyên thống khổ nhiều chuyện, mỗi chuyện đều có thể đánh tan nàng, Phạm Vân Huyên thương tâm, khổ sở, thống khổ, bàng hoàng, bất an, giống như bị bao phủ trong bóng tối, tâm tình như vậy duy trì suốt hai ngày. Phạm Vân Huyên nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương như quỷ, khóe môi vì không ăn không uống mà tái nhợt, khô khốc, nhìn như xác chết, trong lòng nàng thực sự quá căng thẳng. Nàng nghĩ nếu như mình là một người khác, sẽ không muốn nhìn thấy bản thân mình như vậy.
"Em đáp ứng tôi, nếu như có một ngày tôi rời đi, em nhất định phải làm cho mình thực tốt..." Bên tai Phạm Vân Huyên tựa hồ vang lên lời nói trước khi rời đi của người, khi đó nét mặt của người ưu thương, còn nhiều lần muốn đặt ra giả thuyết, nhưng Phạm Vân Huyên không nghĩ đến, rời đi một lần, cũng là vĩnh biệt. Đại khái khi đó có lẽ người cũng dự liệu bản thân sẽ rời đi, nhưng lại không bỏ được nàng, từng chút từng chút muốn nàng kiên cường một chút, dạy nàng nhiều chuyện thêm một chút, nghĩ đến đây, nước mắt Phạm Vân Huyên không cầm được mà chảy xuống.
"Tôi hy vọng một ngày, em có thể rời khỏi sự bảo hộ của tôi, tự bay cao trên đôi cánh của mình, tôi nghĩ khi đó, tôi nhất định sẽ rất vui mừng ngẩng đầu nhìn em." Đây là lời người đã từng nói, khi đó bản thân nàng tự ti, không dám nghĩ sẽ có một ngày như vậy, bởi vì mình vẫn luôn ngước nhìn người. Nhưng hôm nay, Phạm Vân Huyên nhớ đến, biết người nhất định là mong đợi nàng rất nhiều. Phạm Vân Huyên biết, người đối với mình thương yêu, dung túng, thậm chí không để cho mình khổ sở, mà đáp ứng yêu mình, chuyện này nói lên người muốn hoàn thành tất cả tâm nguyện của mình, tâm nguyện người đối với mình, đã trở thành chấp niệm. Nếu như mình không thể báo đáp được người, thì phải trở thành dáng vẻ như người mong đợi. Điều này trở thành tín ngưỡng mới trong lòng Phạm Vân Huyên, thậm chí cũng trở thành một loại chấp niệm, nếu như không như vậy, đại khái Phạm Vân Huyên sẽ không thể nào gượng dậy lần nữa.
Phạm Vân Huyên không muốn ăn chút nào cũng cưỡng chế ăn một chút, ăn xong một chén cháo trắng, lại cưỡng chế mình đi ngủ, giấc ngủ này vừa tròn một ngày một đêm, nàng mong rằng mình sẽ mơ thấy người, nhưng lại là một đêm vô mộng.
Ngày thứ tư, Phạm Vân Huyên xuất hiện ở phim trường. Lâm Thụy Cảnh đã thông báo cho nhân viên làm việc, nếu như Phạm Vân Huyên trở lại, lập tức thông báo cho mình, cũng nói với Phạm Vân Huyên phải lập tức đi tìm mình.
"Đi diễn đã, diễn xong rồi đi." Phạm Vân Huyên thản nhiên nói.
Bây giờ có thể nói, Lâm Thụy Cảnh thực ra không có chút quan hệ nào với nàng, thật ra nàng có chút hận Lâm Thụy Cảnh, tại sao phải đem sự thật nói cho nàng, mặc dù nàng biết Lâm Thụy Cảnh mới là người vô tội bị hại, mình không có lý do để hận cô. Đứng ở góc độ của Lâm Thụy Cảnh, mình mới là người được lợi, cô là người vô tội bị dính vào, cô mới thực sự có tư cách oán hận mình. Nhưng vừa nghĩ đến người đó đã từng là người mình yêu, bây giờ cái gì cũng không phải, là Lâm Thụy Cảnh chân chính, làm trong lòng Phạm Vân Huyên rất khó chịu.
Lâm Thụy Cảnh biết Phạm Vân Huyên trở lại, Phạm Vân Huyên cũng không lập tức tới gặp mình, cô vẫn không kềm chế được đi đến phim trường nhìn lén Phạm Vân Huyên. Mặc dù Phạm Vân Huyên nhìn qua rất bình thường, giống như chuyện phong ba này không lưu lại chút dấu vết gì, nhưng Lâm Thụy Cảnh lại mơ hồ cảm thấy, Phạm Vân Huyên không giống như lúc trước. Nhưng cuối cùng cũng đã thấy Phạm Vân Huyên, lòng không yên của Lâm Thụy Cảnh mấy hôm nay mới thả xuống.
Lâm Thụy Cảnh không nghĩ đến, cô nhìn lén Phạm Vân Huyên diễn, có thể đứng đến một tiếng đồng hồ, đến khi nhân viên làm việc hỏi có cần mang ghế đến cho cô hay không, Lâm Thụy Cảnh mới phát hiện mình đã đứng suốt một tiếng, mặc dù nhân viên không biết gì, nhưng Lâm Thụy Cảnh vẫn có cảm giác mình bị vạch trần bí mật.
"Không cần, bây giờ tôi đi." Lâm Thụy Cảnh thản nhiên nói, thật ra thì cô đang suy nghĩ, nếu cứ nhìn nữa, mình cũng sắp thành fan cuồng rồi.
Lâm Thụy Cảnh trở lại phòng làm việc, vẫn như lần trước, một mực chờ Phạm Vân Huyên diễn xong, nhưng tâm tình lần này lại hoàn toàn khác trước, lần này phức tạp hơn. Phạm Vân Huyên thấy cô trong lòng cũng hoàn toàn khác trước đi, Lâm Thụy Cảnh âm thầm suy nghĩ trong lòng, thậm chí cô còn không đoán được, rốt cục Phạm Vân Huyên sẽ lấy tư thái gì đối với mình. Có lẽ Phạm Vân Huyên sẽ không giống như lúc trước dùng mọi cách lấy lòng mình, dù sao mình cũng không phải là người yêu trước kia của nàng.
Phạm Vân Huyên diễn xong muốn rời đi, không phải là nàng quên, mà căn bản là nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tư thái để đối mặt với Lâm Thụy Cảnh, vì vậy nàng làm bộ như quên mất muốn rời khỏi phim trường, rất không may lại bị Tiền Lâu Tĩnh gọi lại.
"Phạm, Lâm Tổng gọi cậu tới phòng làm việc, đừng có quên đó." Tiền Lâu Tĩnh hảo tâm nhắc nhở, nàng cũng hy vọng Phạm Vân Huyên và Lâm Thụy Cảnh sớm hòa hảo lại, nếu không Lâm Thụy Cảnh lại làm quá. Mặc dù Phạm Vân Huyên nhìn vẫn bình thường, nhưng Tiền Lâu Tĩnh vẫn mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng.
"À, được." Lần này Phạm Vân Huyên muốn giả vờ quên cũng không được. Thật ra thì Phạm Vân Huyên muốn kiếm cớ không đi vẫn có thể tìm được rất nhiều, nhưng nàng lại đang phân vân, có lẽ trong lòng nàng cũng mơ hồ mong đợi được thấy Lâm Thụy Cảnh.
Lúc Phạm Vân Huyên nhìn thấy Lâm Thụy Cảnh, rõ ràng người này không phải là người mình yêu, nhưng dung nhan giống nhau như đúc làm nàng không thể dời tầm mắt. Phạm Vân Huyên cũng rất nhanh cưỡng chế tầm mắt rời khỏi người Lâm Thụy Cảnh, làm ra vẻ đó chỉ là bà chủ của mình. Nhìn về phía Lâm Thụy Cảnh, trong lòng Phạm Vân Huyên rất phức tạp, lòng nàng không ức chế được khổ sở, người kia đã hoàn toàn biến mất.
Phạm Vân Huyên từng nghĩ Lâm Thụy Cảnh là người có hai tính cách, nên có thể thử yêu cả hai người có tính tình khác biệt như vậy, trên thực tế, nàng thực sự không chút nào bài xích đón nhận Lâm Thụy Cảnh này, nàng phát hiện thích Lâm Thụy Cảnh này cũng không có chút khó khăn nào. Giờ phút này xem ra, mình giống như là người có hoa tâm, dễ dàng yêu người khác, thích người, cũng có thể thích Lâm Thụy Cảnh trước mặt. Lúc trước còn có thể dễ dàng thuyết phục mình đây là cùng một người, nhưng bây giờ nội tâm của nàng thực sự có chút khó chịu, bất kể mình có hoa tâm hay không, đối với Lâm Thụy Cảnh nào, nàng cũng thấy đau lòng. Đại khái, từ đầu tới đuôi, Lâm Thụy Cảnh đối với mình đều là chán ghét, còn mình đối với cô mà nói giống như kề cận không thả, cố tình câu thả đủ kiều, có lẽ Lâm Thụy Cảnh đối với nàng cũng có nhiều oán khí và bất mãn đi.
Phạm Vân Huyên ôm thật chặt hai cánh tay của mình, cuốn mình ở góc tường, nàng cảm nhận được bản thân vô cùng tuyệt vọng, nàng cảm thấy người đầu tiên đối xử tốt với mình như vậy, mang đến ánh mặt trời cho mình, bảo vệ mình đã sớm rời đi. Lâm Thụy Cảnh đã từng trở thành tín ngưỡng của mình, muốn yêu người, muốn cả đời này bồi bạn với người là chuyện Phạm Vân Huyên mong đợi nhất, mà giờ khắc này, tín ngưỡng của nàng bị xé nát, cả người không tìm được thăng bằng, làm cho Phạm Vân Huyên không chỗ nào thích ứng.
Phạm Vân Huyên thống khổ nhiều chuyện, mỗi chuyện đều có thể đánh tan nàng, Phạm Vân Huyên thương tâm, khổ sở, thống khổ, bàng hoàng, bất an, giống như bị bao phủ trong bóng tối, tâm tình như vậy duy trì suốt hai ngày. Phạm Vân Huyên nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương như quỷ, khóe môi vì không ăn không uống mà tái nhợt, khô khốc, nhìn như xác chết, trong lòng nàng thực sự quá căng thẳng. Nàng nghĩ nếu như mình là một người khác, sẽ không muốn nhìn thấy bản thân mình như vậy.
"Em đáp ứng tôi, nếu như có một ngày tôi rời đi, em nhất định phải làm cho mình thực tốt..." Bên tai Phạm Vân Huyên tựa hồ vang lên lời nói trước khi rời đi của người, khi đó nét mặt của người ưu thương, còn nhiều lần muốn đặt ra giả thuyết, nhưng Phạm Vân Huyên không nghĩ đến, rời đi một lần, cũng là vĩnh biệt. Đại khái khi đó có lẽ người cũng dự liệu bản thân sẽ rời đi, nhưng lại không bỏ được nàng, từng chút từng chút muốn nàng kiên cường một chút, dạy nàng nhiều chuyện thêm một chút, nghĩ đến đây, nước mắt Phạm Vân Huyên không cầm được mà chảy xuống.
"Tôi hy vọng một ngày, em có thể rời khỏi sự bảo hộ của tôi, tự bay cao trên đôi cánh của mình, tôi nghĩ khi đó, tôi nhất định sẽ rất vui mừng ngẩng đầu nhìn em." Đây là lời người đã từng nói, khi đó bản thân nàng tự ti, không dám nghĩ sẽ có một ngày như vậy, bởi vì mình vẫn luôn ngước nhìn người. Nhưng hôm nay, Phạm Vân Huyên nhớ đến, biết người nhất định là mong đợi nàng rất nhiều. Phạm Vân Huyên biết, người đối với mình thương yêu, dung túng, thậm chí không để cho mình khổ sở, mà đáp ứng yêu mình, chuyện này nói lên người muốn hoàn thành tất cả tâm nguyện của mình, tâm nguyện người đối với mình, đã trở thành chấp niệm. Nếu như mình không thể báo đáp được người, thì phải trở thành dáng vẻ như người mong đợi. Điều này trở thành tín ngưỡng mới trong lòng Phạm Vân Huyên, thậm chí cũng trở thành một loại chấp niệm, nếu như không như vậy, đại khái Phạm Vân Huyên sẽ không thể nào gượng dậy lần nữa.
Phạm Vân Huyên không muốn ăn chút nào cũng cưỡng chế ăn một chút, ăn xong một chén cháo trắng, lại cưỡng chế mình đi ngủ, giấc ngủ này vừa tròn một ngày một đêm, nàng mong rằng mình sẽ mơ thấy người, nhưng lại là một đêm vô mộng.
Ngày thứ tư, Phạm Vân Huyên xuất hiện ở phim trường. Lâm Thụy Cảnh đã thông báo cho nhân viên làm việc, nếu như Phạm Vân Huyên trở lại, lập tức thông báo cho mình, cũng nói với Phạm Vân Huyên phải lập tức đi tìm mình.
"Đi diễn đã, diễn xong rồi đi." Phạm Vân Huyên thản nhiên nói.
Bây giờ có thể nói, Lâm Thụy Cảnh thực ra không có chút quan hệ nào với nàng, thật ra nàng có chút hận Lâm Thụy Cảnh, tại sao phải đem sự thật nói cho nàng, mặc dù nàng biết Lâm Thụy Cảnh mới là người vô tội bị hại, mình không có lý do để hận cô. Đứng ở góc độ của Lâm Thụy Cảnh, mình mới là người được lợi, cô là người vô tội bị dính vào, cô mới thực sự có tư cách oán hận mình. Nhưng vừa nghĩ đến người đó đã từng là người mình yêu, bây giờ cái gì cũng không phải, là Lâm Thụy Cảnh chân chính, làm trong lòng Phạm Vân Huyên rất khó chịu.
Lâm Thụy Cảnh biết Phạm Vân Huyên trở lại, Phạm Vân Huyên cũng không lập tức tới gặp mình, cô vẫn không kềm chế được đi đến phim trường nhìn lén Phạm Vân Huyên. Mặc dù Phạm Vân Huyên nhìn qua rất bình thường, giống như chuyện phong ba này không lưu lại chút dấu vết gì, nhưng Lâm Thụy Cảnh lại mơ hồ cảm thấy, Phạm Vân Huyên không giống như lúc trước. Nhưng cuối cùng cũng đã thấy Phạm Vân Huyên, lòng không yên của Lâm Thụy Cảnh mấy hôm nay mới thả xuống.
Lâm Thụy Cảnh không nghĩ đến, cô nhìn lén Phạm Vân Huyên diễn, có thể đứng đến một tiếng đồng hồ, đến khi nhân viên làm việc hỏi có cần mang ghế đến cho cô hay không, Lâm Thụy Cảnh mới phát hiện mình đã đứng suốt một tiếng, mặc dù nhân viên không biết gì, nhưng Lâm Thụy Cảnh vẫn có cảm giác mình bị vạch trần bí mật.
"Không cần, bây giờ tôi đi." Lâm Thụy Cảnh thản nhiên nói, thật ra thì cô đang suy nghĩ, nếu cứ nhìn nữa, mình cũng sắp thành fan cuồng rồi.
Lâm Thụy Cảnh trở lại phòng làm việc, vẫn như lần trước, một mực chờ Phạm Vân Huyên diễn xong, nhưng tâm tình lần này lại hoàn toàn khác trước, lần này phức tạp hơn. Phạm Vân Huyên thấy cô trong lòng cũng hoàn toàn khác trước đi, Lâm Thụy Cảnh âm thầm suy nghĩ trong lòng, thậm chí cô còn không đoán được, rốt cục Phạm Vân Huyên sẽ lấy tư thái gì đối với mình. Có lẽ Phạm Vân Huyên sẽ không giống như lúc trước dùng mọi cách lấy lòng mình, dù sao mình cũng không phải là người yêu trước kia của nàng.
Phạm Vân Huyên diễn xong muốn rời đi, không phải là nàng quên, mà căn bản là nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tư thái để đối mặt với Lâm Thụy Cảnh, vì vậy nàng làm bộ như quên mất muốn rời khỏi phim trường, rất không may lại bị Tiền Lâu Tĩnh gọi lại.
"Phạm, Lâm Tổng gọi cậu tới phòng làm việc, đừng có quên đó." Tiền Lâu Tĩnh hảo tâm nhắc nhở, nàng cũng hy vọng Phạm Vân Huyên và Lâm Thụy Cảnh sớm hòa hảo lại, nếu không Lâm Thụy Cảnh lại làm quá. Mặc dù Phạm Vân Huyên nhìn vẫn bình thường, nhưng Tiền Lâu Tĩnh vẫn mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng.
"À, được." Lần này Phạm Vân Huyên muốn giả vờ quên cũng không được. Thật ra thì Phạm Vân Huyên muốn kiếm cớ không đi vẫn có thể tìm được rất nhiều, nhưng nàng lại đang phân vân, có lẽ trong lòng nàng cũng mơ hồ mong đợi được thấy Lâm Thụy Cảnh.
Lúc Phạm Vân Huyên nhìn thấy Lâm Thụy Cảnh, rõ ràng người này không phải là người mình yêu, nhưng dung nhan giống nhau như đúc làm nàng không thể dời tầm mắt. Phạm Vân Huyên cũng rất nhanh cưỡng chế tầm mắt rời khỏi người Lâm Thụy Cảnh, làm ra vẻ đó chỉ là bà chủ của mình. Nhìn về phía Lâm Thụy Cảnh, trong lòng Phạm Vân Huyên rất phức tạp, lòng nàng không ức chế được khổ sở, người kia đã hoàn toàn biến mất.
Phạm Vân Huyên từng nghĩ Lâm Thụy Cảnh là người có hai tính cách, nên có thể thử yêu cả hai người có tính tình khác biệt như vậy, trên thực tế, nàng thực sự không chút nào bài xích đón nhận Lâm Thụy Cảnh này, nàng phát hiện thích Lâm Thụy Cảnh này cũng không có chút khó khăn nào. Giờ phút này xem ra, mình giống như là người có hoa tâm, dễ dàng yêu người khác, thích người, cũng có thể thích Lâm Thụy Cảnh trước mặt. Lúc trước còn có thể dễ dàng thuyết phục mình đây là cùng một người, nhưng bây giờ nội tâm của nàng thực sự có chút khó chịu, bất kể mình có hoa tâm hay không, đối với Lâm Thụy Cảnh nào, nàng cũng thấy đau lòng. Đại khái, từ đầu tới đuôi, Lâm Thụy Cảnh đối với mình đều là chán ghét, còn mình đối với cô mà nói giống như kề cận không thả, cố tình câu thả đủ kiều, có lẽ Lâm Thụy Cảnh đối với nàng cũng có nhiều oán khí và bất mãn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.