Chương 46
Minh Dã
26/03/2021
Hai cỗ thân thể xinh đẹp như nhau quấn quít cùng một chỗ, không khí tràn ngập hơi thở hoan ái, hai người không biết mệt mỏi triền miên đến rạng sáng một hai giờ, cho đến khi tay hai người bủn rủn vô lực mới ngừng lại cơn hoan ái triền miên này.
Mặc dù thân thể rất mệt mỏi, nhưng trên giường lại dính đầy mật dịch của hai người, Phạm Vân Huyên không thể không đứng lên đổi drap giường.
"Ngoan, đứng lên một chút, em đổi drap giường." Phạm Vân Huyên ôn nhu nói với Lâm Thụy Cảnh.
"Không muốn, mệt quá...." Lâm Thụy Cảnh không tự chủ làm nũng nói, cô có cảm giác thân mình mềm nhũn, tất cả sức lực của cơ thể đểu bị rút sạch, ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có.
"Trên giường chỗ nào cũng ướt, chị có thể ngủ, em cũng không ngại." Phạm Vân Huyên thấy Lâm Thụy Cảnh làm nũng, không tự chủ nâng lên khóe miệng mỉm cười nói, nàng cảm thấy đặc biệt thích Lâm Thụy Cảnh lúc này.
Tính khiết phích Lâm Thụy Cảnh quá mạnh, nghe vậy thì cau mày, dùng hết sức lực bò dậy, nhìn Phạm Vân Huyên thuần thục đổi drap giường, hiển nhiên là hoàn cảnh trưởng thành của hai người không giống nhau nên mới vậy.
"Được rồi, có thể nằm." Phạm Vân Huyên thấy Lâm Thụy Cảnh đang nhìn mình, nàng cảm giác giờ phút này ánh mắt Lâm Thụy Cảnh nhìn mình ôn nhu hơn nhiều, không còn lộ ra cảm giác ngạo kiều như trước kia nữa.
Lâm Thụy Cảnh dời tầm mắt không nhìn Phạm Vân Huyên nữa, trực tiếp nhào lên trên giường, xụi lơ nằm bẹp dí, thân thể mệt quá, cô cứ muốn nhắm mắt là ngủ luôn.
Phạm Vân Huyên cũng leo lại lên giường, nằm bên cạnh Lâm Thụy Cảnh, sau đó ôm Lâm Thụy Cảnh vào ngực mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng quang khiết của cô.
Lâm Thụy Cảnh cảm giác được Phạm Vân Huyên sờ rất thoải mái, còn có chút tê dại, nhưng bây giờ cô lại không có tâm tư làm chuyện đó nữa, thân thể đã mệt mỏi lắm rồi.
Cũng may Phạm Vân Huyên cũng không có tinh lực làm tiếp chuyện khác, chỉ là theo thói quen vuốt ve lưng Lâm Thụy Cảnh mà thôi.
Cảm giác thư thản như vậy làm Lâm Thụy Cảnh đang mệt mỏi ngủ rất nhanh, Phạm Vân Huyên ôm rất thích, nàng hy vọng mình có thể có được người trước mắt nàng, mặc kệ bên trong người cất giấu linh hồn nào. Phạm Vân Huyên không có cách nào suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, nàng thích Lâm Thụy Cảnh bây giờ nhiều hơn một chút, hay là người kia nhiều hơn một chút. Nàng biết vì chuyện linh hồn ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến tình cảm của nàng, khi nàng nghĩ Lâm Thụy Cảnh bị tâm thần phân liệt, không có chút nào bài xích mà thích một người hoàn toàn khác trước, đến khi biết sự thật, cũng không muốn thu lại tình cảm của mình. Đối với bản thể khác của nàng kia, lòng Phạm Vân Huyên rất phức tạp, nhớ người, lại có chút mắc cỡ đối với người, dù sao nàng cũng bám vào Lâm Thụy Cảnh bây giờ, thậm chí có chút thích Lâm Thụy Cảnh bây giờ hơn, hình như cũng xem như là một loại phản bội. Phạm Vân Huyên nghĩ, đại khái thì nàng cũng đúng là một người ích kỷ, không có cách bỏ tình cảm của người kia, bây giờ còn muốn trêu chọc Lâm Thụy Cảnh này, một lòng lại chứa hai người, nội tâm nàng đối với Lâm Thụy Cảnh quả thật cũng có chút áy náy.
Lúc trước Phạm Vân Huyên cũng biết mình không thể bỏ được cô, nên mới vạch rõ giới hạn với cô, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Thụy Cảnh, lòng của nàng lại rối loạn, không ức chế được dục vọng muốn đến gần, Lâm Thụy Cảnh chủ động đến càng làm cho nàng rối loạn, không quản mọi chuyện muốn lên giường với Lâm Thụy Cảnh. Nàng hiểu rõ Lâm Thụy Cảnh kiêu ngạo thế nào, tất nhiên sẽ không tiếp nhận tình cảm chia đôi của mình như vậy, nhưng Lâm Thụy Cảnh lại cùng mình lên giường, chắc là cũng có chút ý loạn tình mê ban đầu, có khi thời gian lâu, Lâm Thụy Cảnh sẽ rời khỏi mình. Phạm Vân Huyên nghĩ đến đây, trong lòng vẫn rất là khó chịu. Dù sao nếu không thể vạch rõ giới hạn với Lâm Thụy Cảnh được, nếu không khống chế được tình cảm này, nàng đành đưa quyền chủ động đến cho Lâm Thụy Cảnh, ít nhất bây giờ ở chung một chỗ bao lâu cũng được, vui mừng một khắc cũng là tốt rồi.
Phạm Vân Huyên nhìn Lâm Thụy Cảnh đang ngủ say, cảm thấy có chút may mắn, thân thể của mình và chị ấy giống nhau, đều nhạy cảm như nước, Phạm Vân Huyên nhẹ nàng hôn lên cái trán Lâm Thụy Cảnh, ôm cô chặt hơn một chút.
Hôm sau Lâm Thụy Cảnh lại thức sớm hơn Phạm Vân Huyên, cô phát hiện cả người mình đều nằm trong ngực Phạm Vân Huyên, bị Phạm Vân Huyên ôm vào lòng, cô nghĩ mình thích cảm giác này. Lâm Thụy Cảnh càng nhìn Phạm Vân Huyên càng thấy đẹp, cô cho rằng nhất định là mình nhất thời loạn ý tình mê, thời gian lâu một chút sẽ phai nhạt, hơn một năm, cô nghĩ đã phai nhạt rồi, nhưng hôm qua, trong nháy mắt nhìn thấy Phạm Vân Huyên, cô có cảm giác tim mình không khống chế được xao động trong lòng, bởi vì ghen tị mà không chút lý trí nào kéo Phạm Vân Huyên về, sau cùng còn điên cuồng ân ái với nàng, cô cũng biết mình xong đời rồi.
Lý trí cô biết rất rõ ràng, Phạm Vân Huyên là độc dược, không thể đụng vào, có thể cách xa bao nhiêu thì nên cách xa. Lâm Thụy Cảnh hiểu rõ, Phạm Vân Huyên đối với linh hồn kia có tình cảm rất sâu đậm, loại tình cảm đó cô vĩnh viễn cũng không thể nào thay thế được, cô thậm chí còn biết rõ Phạm Vân Huyên cố tình vạch rõ giới hạn với mình, là bởi vì bày tỏ tình cảm trung trinh với người kia. Nhưng nàng vẫn lên giường với mình, Lâm Thụy Cảnh có chút không biết, Phạm Vân Huyên vì nhất thời tịch mịch, hay muốn tìm bóng dáng người kia trong người mình, đem mình làm người thay thế, nhưng dù biết rõ có thể có lý do như vậy, Lâm Thụy Cảnh cũng nguyện ý dây dưa không rõ với Phạm Vân Huyên, thực sự đã hoàn toàn bị cảm giác khống chế. Lâm Thụy Cảnh nghĩ, khắc chế cảm giác muốn đến gần Phạm Vân Huyên sẽ rất khó chịu, không bằng phóng túng mình, mình cần gì nói chuyện tình cảm với Phạm Vân Huyên, mình thích lên giường với Phạm Vân Huyên, thì lên giường thôi, dù sao người tình ta nguyện, có khi làm mấy lần, mình sẽ chán thì sao?
......
Mặc dù thân thể rất mệt mỏi, nhưng trên giường lại dính đầy mật dịch của hai người, Phạm Vân Huyên không thể không đứng lên đổi drap giường.
"Ngoan, đứng lên một chút, em đổi drap giường." Phạm Vân Huyên ôn nhu nói với Lâm Thụy Cảnh.
"Không muốn, mệt quá...." Lâm Thụy Cảnh không tự chủ làm nũng nói, cô có cảm giác thân mình mềm nhũn, tất cả sức lực của cơ thể đểu bị rút sạch, ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có.
"Trên giường chỗ nào cũng ướt, chị có thể ngủ, em cũng không ngại." Phạm Vân Huyên thấy Lâm Thụy Cảnh làm nũng, không tự chủ nâng lên khóe miệng mỉm cười nói, nàng cảm thấy đặc biệt thích Lâm Thụy Cảnh lúc này.
Tính khiết phích Lâm Thụy Cảnh quá mạnh, nghe vậy thì cau mày, dùng hết sức lực bò dậy, nhìn Phạm Vân Huyên thuần thục đổi drap giường, hiển nhiên là hoàn cảnh trưởng thành của hai người không giống nhau nên mới vậy.
"Được rồi, có thể nằm." Phạm Vân Huyên thấy Lâm Thụy Cảnh đang nhìn mình, nàng cảm giác giờ phút này ánh mắt Lâm Thụy Cảnh nhìn mình ôn nhu hơn nhiều, không còn lộ ra cảm giác ngạo kiều như trước kia nữa.
Lâm Thụy Cảnh dời tầm mắt không nhìn Phạm Vân Huyên nữa, trực tiếp nhào lên trên giường, xụi lơ nằm bẹp dí, thân thể mệt quá, cô cứ muốn nhắm mắt là ngủ luôn.
Phạm Vân Huyên cũng leo lại lên giường, nằm bên cạnh Lâm Thụy Cảnh, sau đó ôm Lâm Thụy Cảnh vào ngực mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng quang khiết của cô.
Lâm Thụy Cảnh cảm giác được Phạm Vân Huyên sờ rất thoải mái, còn có chút tê dại, nhưng bây giờ cô lại không có tâm tư làm chuyện đó nữa, thân thể đã mệt mỏi lắm rồi.
Cũng may Phạm Vân Huyên cũng không có tinh lực làm tiếp chuyện khác, chỉ là theo thói quen vuốt ve lưng Lâm Thụy Cảnh mà thôi.
Cảm giác thư thản như vậy làm Lâm Thụy Cảnh đang mệt mỏi ngủ rất nhanh, Phạm Vân Huyên ôm rất thích, nàng hy vọng mình có thể có được người trước mắt nàng, mặc kệ bên trong người cất giấu linh hồn nào. Phạm Vân Huyên không có cách nào suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, nàng thích Lâm Thụy Cảnh bây giờ nhiều hơn một chút, hay là người kia nhiều hơn một chút. Nàng biết vì chuyện linh hồn ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến tình cảm của nàng, khi nàng nghĩ Lâm Thụy Cảnh bị tâm thần phân liệt, không có chút nào bài xích mà thích một người hoàn toàn khác trước, đến khi biết sự thật, cũng không muốn thu lại tình cảm của mình. Đối với bản thể khác của nàng kia, lòng Phạm Vân Huyên rất phức tạp, nhớ người, lại có chút mắc cỡ đối với người, dù sao nàng cũng bám vào Lâm Thụy Cảnh bây giờ, thậm chí có chút thích Lâm Thụy Cảnh bây giờ hơn, hình như cũng xem như là một loại phản bội. Phạm Vân Huyên nghĩ, đại khái thì nàng cũng đúng là một người ích kỷ, không có cách bỏ tình cảm của người kia, bây giờ còn muốn trêu chọc Lâm Thụy Cảnh này, một lòng lại chứa hai người, nội tâm nàng đối với Lâm Thụy Cảnh quả thật cũng có chút áy náy.
Lúc trước Phạm Vân Huyên cũng biết mình không thể bỏ được cô, nên mới vạch rõ giới hạn với cô, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Thụy Cảnh, lòng của nàng lại rối loạn, không ức chế được dục vọng muốn đến gần, Lâm Thụy Cảnh chủ động đến càng làm cho nàng rối loạn, không quản mọi chuyện muốn lên giường với Lâm Thụy Cảnh. Nàng hiểu rõ Lâm Thụy Cảnh kiêu ngạo thế nào, tất nhiên sẽ không tiếp nhận tình cảm chia đôi của mình như vậy, nhưng Lâm Thụy Cảnh lại cùng mình lên giường, chắc là cũng có chút ý loạn tình mê ban đầu, có khi thời gian lâu, Lâm Thụy Cảnh sẽ rời khỏi mình. Phạm Vân Huyên nghĩ đến đây, trong lòng vẫn rất là khó chịu. Dù sao nếu không thể vạch rõ giới hạn với Lâm Thụy Cảnh được, nếu không khống chế được tình cảm này, nàng đành đưa quyền chủ động đến cho Lâm Thụy Cảnh, ít nhất bây giờ ở chung một chỗ bao lâu cũng được, vui mừng một khắc cũng là tốt rồi.
Phạm Vân Huyên nhìn Lâm Thụy Cảnh đang ngủ say, cảm thấy có chút may mắn, thân thể của mình và chị ấy giống nhau, đều nhạy cảm như nước, Phạm Vân Huyên nhẹ nàng hôn lên cái trán Lâm Thụy Cảnh, ôm cô chặt hơn một chút.
Hôm sau Lâm Thụy Cảnh lại thức sớm hơn Phạm Vân Huyên, cô phát hiện cả người mình đều nằm trong ngực Phạm Vân Huyên, bị Phạm Vân Huyên ôm vào lòng, cô nghĩ mình thích cảm giác này. Lâm Thụy Cảnh càng nhìn Phạm Vân Huyên càng thấy đẹp, cô cho rằng nhất định là mình nhất thời loạn ý tình mê, thời gian lâu một chút sẽ phai nhạt, hơn một năm, cô nghĩ đã phai nhạt rồi, nhưng hôm qua, trong nháy mắt nhìn thấy Phạm Vân Huyên, cô có cảm giác tim mình không khống chế được xao động trong lòng, bởi vì ghen tị mà không chút lý trí nào kéo Phạm Vân Huyên về, sau cùng còn điên cuồng ân ái với nàng, cô cũng biết mình xong đời rồi.
Lý trí cô biết rất rõ ràng, Phạm Vân Huyên là độc dược, không thể đụng vào, có thể cách xa bao nhiêu thì nên cách xa. Lâm Thụy Cảnh hiểu rõ, Phạm Vân Huyên đối với linh hồn kia có tình cảm rất sâu đậm, loại tình cảm đó cô vĩnh viễn cũng không thể nào thay thế được, cô thậm chí còn biết rõ Phạm Vân Huyên cố tình vạch rõ giới hạn với mình, là bởi vì bày tỏ tình cảm trung trinh với người kia. Nhưng nàng vẫn lên giường với mình, Lâm Thụy Cảnh có chút không biết, Phạm Vân Huyên vì nhất thời tịch mịch, hay muốn tìm bóng dáng người kia trong người mình, đem mình làm người thay thế, nhưng dù biết rõ có thể có lý do như vậy, Lâm Thụy Cảnh cũng nguyện ý dây dưa không rõ với Phạm Vân Huyên, thực sự đã hoàn toàn bị cảm giác khống chế. Lâm Thụy Cảnh nghĩ, khắc chế cảm giác muốn đến gần Phạm Vân Huyên sẽ rất khó chịu, không bằng phóng túng mình, mình cần gì nói chuyện tình cảm với Phạm Vân Huyên, mình thích lên giường với Phạm Vân Huyên, thì lên giường thôi, dù sao người tình ta nguyện, có khi làm mấy lần, mình sẽ chán thì sao?
......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.