Chương 12: . Chuyện Chồng Sắp Chết Này Tốt Đến Mức Khó Lòng Cưỡng Lại
Lệ Hảo Đa Trấp
14/10/2024
Thái hậu sớm đã nhìn thấy bộ dạng lơ đãng của hắn, luôn bí mật quan sát hắn, lần này bà nhất định phải tóm được, khi thấy hắn lơ đãng như vậy lập tức dõi theo ánh mắt của hắn.
Có điều thực sự quá nhiều người, chỉ nhìn thấy hướng đó là ở giữa điện, dù sao bà cũng đã lớn tuổi rồi thị lực cũng không còn tốt như vậy, không nhìn ra được cụ thể là vị nào nên dứt khoát hỏi thẳng : “Cẩn nhi, con đang nhìn ai vậy? Là cô nương con thích?"
Đại điện có hơi ồn ào lại yên tĩnh lần nữa, các nữ tử nhanh chóng đồng loạt cúi đầu xuống, tốc độ đó khiến Tạ Hoài Cẩn giễu cợt cười một tiếng: “Hoàng tổ mẫu, nếu người cứ tiếp tục hỏi thế con cũng phải học cách làm một con chim cút rồi.”
Thái hậu cũng bị cảnh này chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, vỗ bàn tức giận nói: “Ngẩng đầu lên cho ta!"
Mọi người run rẩy ngước lên, thái hậu thấy vậy càng tức giận hơn: “Ngược lại ai gia muốn hỏi các ngươi sợ cái gì, là sợ ai gia ép ngươi gả, hay cảm thấy chất nhi của ai gia đường đường là Tĩnh vương điện hạ là hoàng tử của thánh thượng lại không xứng với các ngươi?”
“Thái hậu nương nương bớt giận, chúng thần nữ tuyệt đối không có ý như vậy.”
Khi thái hậu tức giận, dù là ai cũng không dám thất lễ, tất cả người trong điện đều quỳ xuống, Tạ Hoài Cẩn nhìn thoáng qua thân hình run rẩy của Khương Linh Trúc trầm lặng chốc lát, sau đó cất giọng lạnh lùng nói: “Việc gì Hoàng tổ mẫu phải tức giận như vậy, không dám gả hay không muốn gả con đều không quan tâm, nhưng người tuyệt đối đừng tức giận khiến thân thể bị tổn hại."
Ngay cả khi an ủi giọng của hắn cũng lạnh lùng nhưng Thái hậu nghe vậy lại rơm rớm nước mắt, vô cùng đau lòng khi nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của hắn, có hơi nghẹn ngào nói: “Ai gia không tức giận, ai gia còn phải nhìn Cẩn nhi của chúng ta thành gia lập thất, không xứng để tức giận làm hại thân thể…”
Phía trên có tổ mẫu và cháu trai tình nghĩa sâu đậm, phía dưới là thân thể sắp run rẩy thành con cầy sấy của Khương Linh Trúc. Vừa rồi rời khỏi bàn để quỳ nàng không nhìn rõ vị trí, lúc quỳ xuống đầu gối đụng vào góc bàn, đau như xát muối vào vết thương, thái hậu không cho phép đứng lên thì ai cũng không dám đứng lên, nàng cảm thấy bản thân sắp không giữ được tư thế nữa.
May mắn thay lúc thân thể sắp ngã xuống, Tạ Hoài Cẩn lại nói: "Yến tiệc vừa mới bắt đầu, hoàng tổ mẫu cho mọi người đứng dậy đi."
Thái hậu lúc này mới cho mọi người ngồi lại chỗ cũ, sau đó quay sang an ủi Tạ Hoài Cẩn: “Cẩn nhi con yên tâm, nhất định sẽ có một cô nương bằng lòng gả cho con, chỉ là nữ nhân dễ mắc cỡ, xấu hổ không dám nói ra mà thôi.”
Đây không phải là lần đầu tiên bà nói những lời này. Bình thường Tạ Hoài Cẩn đều lạnh lùng “ồ” một tiếng, ngay cả đáp lấy lệ cũng lười. Nhưng hôm nay bà lại thấy cháu trai mình lại lộ ra vẻ mặt đang suy nghĩ cái gì đó, mặc dù rất nhanh hắn lại lạnh lùng “ồ” một tiếng. Nhưng thái hậu lại cảm thấy tiếng “ồ” này có chút không bình thường.
Nhất định không bình thường, lát nữa sau khi yến tiệc kết thúc phải giữ người ở lại hỏi cho ra lẽ mới được.
Nhưng bà không đợi được cơ hội này.
Khương Linh Trúc run rẩy đứng lên, đang định ngồi xuống lại nghe được lời nói kia của thái hậu. Trong lòng nàng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, muốn tự tiến cử, mạnh dạn nói nàng bằng lòng nhưng lại không khỏi lo lắng, cho dù có vượt qua cửa ải của Thái hậu, chín mươi chín phần trăm Tạ Hoài Cẩn kia sẽ từ chối.
Có điều nghĩ đến Tôn Vĩnh Dân, nghĩ đến Tôn gia không có lòng tốt và Khương Phương Hải không thèm quan tâm đến nàng kia, điều quan trọng nhất là nghĩ đến tài sản thừa kế giàu có, nàng quyết định đánh cược một lần, cược xem thái hậu muốn nhìn thấy Tạ Hoài Cẩn thành hôn đến mức nào, cược xem đời này của nàng có thể sống những ngày tháng tốt đẹp hay không.
Loại chuyện tốt như cuộc sống không tình dục lại có thể lấy được tài sản của phu quân sắp chết thực sự khiến người ta khó lòng cưỡng lại được.
Nàng kiễng chân, kiên định bước về phía chính điện. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người bao gồm cả thái hậu và Tạ Hoài Cẩn, nàng quỳ xuống khấu đầu, mặc dù giọng nói đang run rẩy nhưng vẫn vang vọng rõ ràng bên tai mọi người.
“Thần nữ Khương Linh Trúc đã ngưỡng mộ vương gia từ lâu rồi, nếu vương gia không ghét bỏ, thiếp tình nguyện gả cho vương gia.”
Đại điện im lặng không tiếng động, chỉ còn lại lời bày tỏ nhút nhát lại dũng cảm của thiếu nữ vang vọng. Tạ Hoài Cẩn giật mình, nhìn thân ảnh sợ đến mức ngay cả tư thế quỳ cũng sắp không giữ nổi, trong khoảnh khắc đó, trái tim của hắn bị lỡ một nhịp.
Hắn nghĩ hắn biết lúc nãy nàng tỏ ra nhẹ nhõm như vậy là vì đã thầm quyết định điều gì rồi.
Có điều thực sự quá nhiều người, chỉ nhìn thấy hướng đó là ở giữa điện, dù sao bà cũng đã lớn tuổi rồi thị lực cũng không còn tốt như vậy, không nhìn ra được cụ thể là vị nào nên dứt khoát hỏi thẳng : “Cẩn nhi, con đang nhìn ai vậy? Là cô nương con thích?"
Đại điện có hơi ồn ào lại yên tĩnh lần nữa, các nữ tử nhanh chóng đồng loạt cúi đầu xuống, tốc độ đó khiến Tạ Hoài Cẩn giễu cợt cười một tiếng: “Hoàng tổ mẫu, nếu người cứ tiếp tục hỏi thế con cũng phải học cách làm một con chim cút rồi.”
Thái hậu cũng bị cảnh này chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, vỗ bàn tức giận nói: “Ngẩng đầu lên cho ta!"
Mọi người run rẩy ngước lên, thái hậu thấy vậy càng tức giận hơn: “Ngược lại ai gia muốn hỏi các ngươi sợ cái gì, là sợ ai gia ép ngươi gả, hay cảm thấy chất nhi của ai gia đường đường là Tĩnh vương điện hạ là hoàng tử của thánh thượng lại không xứng với các ngươi?”
“Thái hậu nương nương bớt giận, chúng thần nữ tuyệt đối không có ý như vậy.”
Khi thái hậu tức giận, dù là ai cũng không dám thất lễ, tất cả người trong điện đều quỳ xuống, Tạ Hoài Cẩn nhìn thoáng qua thân hình run rẩy của Khương Linh Trúc trầm lặng chốc lát, sau đó cất giọng lạnh lùng nói: “Việc gì Hoàng tổ mẫu phải tức giận như vậy, không dám gả hay không muốn gả con đều không quan tâm, nhưng người tuyệt đối đừng tức giận khiến thân thể bị tổn hại."
Ngay cả khi an ủi giọng của hắn cũng lạnh lùng nhưng Thái hậu nghe vậy lại rơm rớm nước mắt, vô cùng đau lòng khi nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của hắn, có hơi nghẹn ngào nói: “Ai gia không tức giận, ai gia còn phải nhìn Cẩn nhi của chúng ta thành gia lập thất, không xứng để tức giận làm hại thân thể…”
Phía trên có tổ mẫu và cháu trai tình nghĩa sâu đậm, phía dưới là thân thể sắp run rẩy thành con cầy sấy của Khương Linh Trúc. Vừa rồi rời khỏi bàn để quỳ nàng không nhìn rõ vị trí, lúc quỳ xuống đầu gối đụng vào góc bàn, đau như xát muối vào vết thương, thái hậu không cho phép đứng lên thì ai cũng không dám đứng lên, nàng cảm thấy bản thân sắp không giữ được tư thế nữa.
May mắn thay lúc thân thể sắp ngã xuống, Tạ Hoài Cẩn lại nói: "Yến tiệc vừa mới bắt đầu, hoàng tổ mẫu cho mọi người đứng dậy đi."
Thái hậu lúc này mới cho mọi người ngồi lại chỗ cũ, sau đó quay sang an ủi Tạ Hoài Cẩn: “Cẩn nhi con yên tâm, nhất định sẽ có một cô nương bằng lòng gả cho con, chỉ là nữ nhân dễ mắc cỡ, xấu hổ không dám nói ra mà thôi.”
Đây không phải là lần đầu tiên bà nói những lời này. Bình thường Tạ Hoài Cẩn đều lạnh lùng “ồ” một tiếng, ngay cả đáp lấy lệ cũng lười. Nhưng hôm nay bà lại thấy cháu trai mình lại lộ ra vẻ mặt đang suy nghĩ cái gì đó, mặc dù rất nhanh hắn lại lạnh lùng “ồ” một tiếng. Nhưng thái hậu lại cảm thấy tiếng “ồ” này có chút không bình thường.
Nhất định không bình thường, lát nữa sau khi yến tiệc kết thúc phải giữ người ở lại hỏi cho ra lẽ mới được.
Nhưng bà không đợi được cơ hội này.
Khương Linh Trúc run rẩy đứng lên, đang định ngồi xuống lại nghe được lời nói kia của thái hậu. Trong lòng nàng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, muốn tự tiến cử, mạnh dạn nói nàng bằng lòng nhưng lại không khỏi lo lắng, cho dù có vượt qua cửa ải của Thái hậu, chín mươi chín phần trăm Tạ Hoài Cẩn kia sẽ từ chối.
Có điều nghĩ đến Tôn Vĩnh Dân, nghĩ đến Tôn gia không có lòng tốt và Khương Phương Hải không thèm quan tâm đến nàng kia, điều quan trọng nhất là nghĩ đến tài sản thừa kế giàu có, nàng quyết định đánh cược một lần, cược xem thái hậu muốn nhìn thấy Tạ Hoài Cẩn thành hôn đến mức nào, cược xem đời này của nàng có thể sống những ngày tháng tốt đẹp hay không.
Loại chuyện tốt như cuộc sống không tình dục lại có thể lấy được tài sản của phu quân sắp chết thực sự khiến người ta khó lòng cưỡng lại được.
Nàng kiễng chân, kiên định bước về phía chính điện. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người bao gồm cả thái hậu và Tạ Hoài Cẩn, nàng quỳ xuống khấu đầu, mặc dù giọng nói đang run rẩy nhưng vẫn vang vọng rõ ràng bên tai mọi người.
“Thần nữ Khương Linh Trúc đã ngưỡng mộ vương gia từ lâu rồi, nếu vương gia không ghét bỏ, thiếp tình nguyện gả cho vương gia.”
Đại điện im lặng không tiếng động, chỉ còn lại lời bày tỏ nhút nhát lại dũng cảm của thiếu nữ vang vọng. Tạ Hoài Cẩn giật mình, nhìn thân ảnh sợ đến mức ngay cả tư thế quỳ cũng sắp không giữ nổi, trong khoảnh khắc đó, trái tim của hắn bị lỡ một nhịp.
Hắn nghĩ hắn biết lúc nãy nàng tỏ ra nhẹ nhõm như vậy là vì đã thầm quyết định điều gì rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.