Chương 10: . Đã Hiểu, Nàng Là Ái Mộ Hắn
Lệ Hảo Đa Trấp
14/10/2024
Thái hậu thấy hắn đang nhìn nơi nào đó, sắc mặt có chút thay đổi, vội vàng hỏi: "Cẩn nhi, hôm nay con đã gặp được người mình thích chưa? Nếu như gặp được rồi, cứ việc nói, hoàng tổ mẫu thay con làm chủ."
Nói rồi, bà nhìn các tiểu thư của các gia tộc trong điện, định tìm ra vị cô nương đã khiến Tạ Hoài Cẩn thay đổi sắc mặt.
Chỉ là sau khi bà nói những lời này, các vị tiểu thư ngay lập tức im lặng, đều cúi thấp đầu như chim cút, sợ bản thân bị thái hậu nhìn trúng rồi kéo ra ban hôn, cho nên Khương Linh Trúc trong số người cúi đầu đó không quá đặc biệt, ánh mắt của thái hậu không dán vào nàng quá lâu.
Tạ Hoài Cẩn thản nhiên cầm chén rượu lên giễu cợt nói: “Hoàng tổ mẫu đừng bận tâm nữa, tôn nhi của người mệnh bạc phúc bạc, không có mặt mũi ngưỡng mộ ai, người đừng có nghĩ đến việc ban hôn cho con nữa, cưới một người không thích mình không phải đang làm lỡ dở người ta hay sao.”
Thái hậu không thích nghe hắn nói về bản thân như vậy, vừa tức giận vừa thương: “Nói nhảm! Cẩn nhi chúng ta tốt nhất, không biết có bao nhiêu tiểu cô nương ngưỡng mộ con, sao lại không có ai thích được chứ.”
Động tác trên tay của Tạ Hoài Cẩn hơi khựng lại, ánh mắt vô thức nhìn về phía Khương Linh Trúc, nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại, nâng ly lên uống một ngụm rượu sau đó lại ho dữ dội vài tiếng như bị nghẹn.
Quả nhiên thái hậu không để ý đến thái độ thất thố ngắn ngủi của hắn, vội vàng hỏi: "Cẩn nhi, không sao chứ, có cần truyền thái y không?"
Tạ Hoài Cẩn kìm lại tiếng ho, tự cười nhạo mình: “Người xem, uống một ly rượu hoa quả cũng phải truyền thái y, hoàng tổ mẫu, làm gì có ai bằng lòng gả cho con chứ?”
Thái hậu mở miệng muốn an ủi, lại sợ bản thân sẽ nói sai, hồi lâu ngàn lời lại biến thành tiếng thở dài.
Khương Linh Trúc trong đại điện vẫn đang cố gắng bình tĩnh lại trái tim đang đập thình thịch của mình, khuôn mặt tuy rằng lạnh lùng nhưng vẫn tuấn mỹ đến tột cùng đó khiến nàng cuối cùng cũng không thể bình tĩnh lại được, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao một nam nhân như Tạ Hoài Cẩn lại được gọi là có sắc đẹp tuyệt trần rồi.
Khuôn mặt của Tạ Hoài Cẩn có thể nói là hoàn hảo, độ cong của hàm dưới như được dao gọt đẽo, giảm bớt mấy phần cứng rắn, nhu hoà nhiều hơn một chút, bên dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi mỏng khẽ mím, chỉ là vẫn không dấu được độ cong lên bẩm sinh, mắt phượng hẹp dài thâm sâu, dưới mắt có một nốt ruồi lệ màu đỏ như được thần chấm một nét, nếu không phải vẻ mặt lạnh lùng ngăn chặn nhan sắc yêu dã đến kinh tâm này lại, nói không chừng danh tiếng tuyệt sắc của hắn còn có thể được nâng cao thêm một bậc.
Bên đây nàng đỏ mặt hít thở sâu khiến bàn bên cạnh chú ý, Lưu tiểu thư ở trên đình nghỉ mát thoát được một kiếp nạn khi hàn huyên trên cầu nhìn hai tai Khương Linh Trúc ửng hồng, lại nhìn về phía Tĩnh vương điện hạ, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Có tin đồn!
Nàng ấy chủ động dời người sang bên kia, hạ giọng gọi: “Khương tiểu thư.”
Khương Linh Trúc khó hiểu nhìn sang: “Có chuyện gì sao?”
Lưu tiểu thư giơ tay lên che nửa miệng, giải thích: “Tỷ thích Tĩnh vương điện hạ phải không?”
“Khụ khụ khụ…”
Khương Linh Trúc giật mình đến nỗi không thở được, lấy khăn tay che miệng không ngừng ho, lại sợ bản thân kinh động tới hoàng thái hậu, vừa ho vừa ngẩng đầu nhìn, lúc thu ánh mắt lại còn không tự chủ nhìn Tạ Hoài Cẩn một cái, cùng không biết có phải bản thân xui xẻo hay không, lần này lại đối mắt với người nào đó, nàng ho càng dữ hơn, lại không dám lớn tiếng, nhịn tới nỗi mặt càng đỏ hơn trước, từ xa cũng có thể nhìn thấy.
Tạ Hoài Tiến thấy nàng ngượng ngùng dùng chiếc khăn tay làm tấm che vô dụng để nhìn trộm hắn lần nữa, sau khi bị phát hiện mặt nàng lại đỏ bừng như chảy máu.
Sau đó quay đầu nói gì đó với người ngồi ở bàn bên cạnh. Trên mặt vị cô nương đó lập tức hiện lên nụ cười tinh nghịch ái muội.
Hiểu rồi, là kiểu buôn dưa lê không lời của những đôi bằng hữu, chắc hẳn đang nói chuyện nàng đang ái mộ hắn.
Tạ Hoài Tiến âm thầm nói phiền phức trong lòng, nhưng ánh mắt luôn liếc về phía hai người đang nói chuyện.
Nói rồi, bà nhìn các tiểu thư của các gia tộc trong điện, định tìm ra vị cô nương đã khiến Tạ Hoài Cẩn thay đổi sắc mặt.
Chỉ là sau khi bà nói những lời này, các vị tiểu thư ngay lập tức im lặng, đều cúi thấp đầu như chim cút, sợ bản thân bị thái hậu nhìn trúng rồi kéo ra ban hôn, cho nên Khương Linh Trúc trong số người cúi đầu đó không quá đặc biệt, ánh mắt của thái hậu không dán vào nàng quá lâu.
Tạ Hoài Cẩn thản nhiên cầm chén rượu lên giễu cợt nói: “Hoàng tổ mẫu đừng bận tâm nữa, tôn nhi của người mệnh bạc phúc bạc, không có mặt mũi ngưỡng mộ ai, người đừng có nghĩ đến việc ban hôn cho con nữa, cưới một người không thích mình không phải đang làm lỡ dở người ta hay sao.”
Thái hậu không thích nghe hắn nói về bản thân như vậy, vừa tức giận vừa thương: “Nói nhảm! Cẩn nhi chúng ta tốt nhất, không biết có bao nhiêu tiểu cô nương ngưỡng mộ con, sao lại không có ai thích được chứ.”
Động tác trên tay của Tạ Hoài Cẩn hơi khựng lại, ánh mắt vô thức nhìn về phía Khương Linh Trúc, nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại, nâng ly lên uống một ngụm rượu sau đó lại ho dữ dội vài tiếng như bị nghẹn.
Quả nhiên thái hậu không để ý đến thái độ thất thố ngắn ngủi của hắn, vội vàng hỏi: "Cẩn nhi, không sao chứ, có cần truyền thái y không?"
Tạ Hoài Cẩn kìm lại tiếng ho, tự cười nhạo mình: “Người xem, uống một ly rượu hoa quả cũng phải truyền thái y, hoàng tổ mẫu, làm gì có ai bằng lòng gả cho con chứ?”
Thái hậu mở miệng muốn an ủi, lại sợ bản thân sẽ nói sai, hồi lâu ngàn lời lại biến thành tiếng thở dài.
Khương Linh Trúc trong đại điện vẫn đang cố gắng bình tĩnh lại trái tim đang đập thình thịch của mình, khuôn mặt tuy rằng lạnh lùng nhưng vẫn tuấn mỹ đến tột cùng đó khiến nàng cuối cùng cũng không thể bình tĩnh lại được, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao một nam nhân như Tạ Hoài Cẩn lại được gọi là có sắc đẹp tuyệt trần rồi.
Khuôn mặt của Tạ Hoài Cẩn có thể nói là hoàn hảo, độ cong của hàm dưới như được dao gọt đẽo, giảm bớt mấy phần cứng rắn, nhu hoà nhiều hơn một chút, bên dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi mỏng khẽ mím, chỉ là vẫn không dấu được độ cong lên bẩm sinh, mắt phượng hẹp dài thâm sâu, dưới mắt có một nốt ruồi lệ màu đỏ như được thần chấm một nét, nếu không phải vẻ mặt lạnh lùng ngăn chặn nhan sắc yêu dã đến kinh tâm này lại, nói không chừng danh tiếng tuyệt sắc của hắn còn có thể được nâng cao thêm một bậc.
Bên đây nàng đỏ mặt hít thở sâu khiến bàn bên cạnh chú ý, Lưu tiểu thư ở trên đình nghỉ mát thoát được một kiếp nạn khi hàn huyên trên cầu nhìn hai tai Khương Linh Trúc ửng hồng, lại nhìn về phía Tĩnh vương điện hạ, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Có tin đồn!
Nàng ấy chủ động dời người sang bên kia, hạ giọng gọi: “Khương tiểu thư.”
Khương Linh Trúc khó hiểu nhìn sang: “Có chuyện gì sao?”
Lưu tiểu thư giơ tay lên che nửa miệng, giải thích: “Tỷ thích Tĩnh vương điện hạ phải không?”
“Khụ khụ khụ…”
Khương Linh Trúc giật mình đến nỗi không thở được, lấy khăn tay che miệng không ngừng ho, lại sợ bản thân kinh động tới hoàng thái hậu, vừa ho vừa ngẩng đầu nhìn, lúc thu ánh mắt lại còn không tự chủ nhìn Tạ Hoài Cẩn một cái, cùng không biết có phải bản thân xui xẻo hay không, lần này lại đối mắt với người nào đó, nàng ho càng dữ hơn, lại không dám lớn tiếng, nhịn tới nỗi mặt càng đỏ hơn trước, từ xa cũng có thể nhìn thấy.
Tạ Hoài Tiến thấy nàng ngượng ngùng dùng chiếc khăn tay làm tấm che vô dụng để nhìn trộm hắn lần nữa, sau khi bị phát hiện mặt nàng lại đỏ bừng như chảy máu.
Sau đó quay đầu nói gì đó với người ngồi ở bàn bên cạnh. Trên mặt vị cô nương đó lập tức hiện lên nụ cười tinh nghịch ái muội.
Hiểu rồi, là kiểu buôn dưa lê không lời của những đôi bằng hữu, chắc hẳn đang nói chuyện nàng đang ái mộ hắn.
Tạ Hoài Tiến âm thầm nói phiền phức trong lòng, nhưng ánh mắt luôn liếc về phía hai người đang nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.