Chương 28: . Muốn Mời Điện Hạ Xem
Lệ Hảo Đa Trấp
17/11/2024
Đi được nửa đường, Tạ Hoài Cẩn đưa tay đón lấy một bông hoa tuyết đang rơi, giọng nói lạnh lùng: “Từ ma ma, bà có chắc chắn là hoàng tổ mẫu có đồ muốn cho bổn vương xem không?”
Tim Từ ma ma đột ngột giật thót, chẳng lẽ sau khi ra ngoài một chuyến Khương cô nương thật sự đã trở nên to gan hơn rồi? Nhưng khi nàng nói đến mời Tĩnh Vương rõ ràng chỉ thấy đối phương ngại ngùng, chứ không hề hoảng loạn mà.
Vậy không lẽ Tĩnh Vương cho tin tức truyền tới chỗ bà, cũng đã tìm xong lý do cho bà, kết quả bởi vì bà tự bịa chuyện, cho nên khiến Tĩnh Vương hiểu lầm cho rằng sự việc đã có biến cố rồi?
Có lẽ là như vậy, trong lòng Từ ma ma có phần yên tâm hơn, cúi người nói: “Điện hạ thứ tội, bên này nô tỳ chưa nhận được tin, vẫn là vừa rồi Khương cô nương nói nô tỳ mới biết, nô tỳ cũng không biết nên viện lý do gì, chỉ có thể to gan lớn mật dùng danh nghĩa của thái hậu mời điện hạ tới.”
Tạ Hoài Cẩn chăm chú nhìn bông hoa tuyết sáng long lanh như thủy tinh trong lòng bàn tay, không biết tại sao lại nghĩ đến đôi mắt sáng như pha lê của nàng, một lúc sau hắn thu ngón tay lại, lạnh lùng nói: “Lần sau đừng để nàng ấy làm càn nữa.”
Rõ ràng là biết tân lang tân nương không thể gặp nhau trước hôn lễ, vậy mà sau khi biết hắn tới phủ còn yêu cầu Từ ma ma mời hắn đến, nếu để thái hậu biết nhất định không thể thiếu việc trách phạt nàng một trận, chẳng lẽ nàng không thể kiên nhẫn chờ đợi, cho dù chỉ là một khắc nữa thôi sao.
Hắn nhàn nhạt nói một câu như vậy, nhưng trong giọng nói lại mang chút ý dung túng, mặc dù Từ ma ma chưa hiểu lắm vì sao Khương cô nương lại càn quấy như vậy, nhưng bà vẫn cảm nhận được sự dung túng ẩn chứa trong lời nói của hắn, lập tức đáp lại ‘dạ’.
Khi đến cổng Thanh Uyển, Từ ma ma bảo các hộ vệ đều ở lại bên ngoài, bọn họ quả thực không tiện đi vào hậu viện của nữ tử, Tạ Hoài Cẩn không nói gì, bản thân tự đẩy xe lăn theo Từ ma ma đến thiên phòng, sau khi vào trong phòng, hắn vẫn chưa nhìn được rõ ràng tình huống bên trong, đã được chào đón bằng một câu trách yêu rụt rè.
"Sao bây giờ điện hạ mới đến…”
Tạ Hoài Cẩn cau mày, cảm thấy nàng hơi quá trớn, cho dù nàng nhớ nhung hắn thì cũng không thể không nói đạo lý như vậy, hắn rõ ràng vừa nhận được tin đã lập tức đến ngay, trong lòng còn định sẽ quở trách rồi răn dạy nàng vài câu để nàng đừng có được voi đòi tiên, nhưng khi nhìn thấy sự ngượng ngùng thấp thoáng hiện ra trên khuôn mặt của nữ tử đang cúi đầu, hắn lại không nói được gì.
Thôi được rồi, nàng đã nói một ngày không gặp như xa cách ba thu. Cuộc hội ngộ này đối với nàng mà nói thực sự là rất lâu. Hắn nhẹ nhàng phủi phủi tuyết rơi trên người, đáp: “Trên đường tuyết rơi lớn, nên đi có hơi chậm.”
Khương Linh Trúc vội vàng ngước lên nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Từ ma ma đứng bên cạnh, sau đó cúi đầu thấp hơn, khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng.
"Điện hạ, Khương cô nương, vậy nô tỳ đợi hai người ở ngoài phòng.”
Từ ma ma nhanh trí đưa mấy cung nữ thoái lui, cửa phòng được đóng lại, bên trong không còn ai đứng gác, chỉ còn lại Khương Linh Trúc cùng với vị hôn phu cả người lạnh toát vì vượt qua gió tuyết đến với nàng.
Nhưng Từ ma ma và những người khác vẫn đang canh ngoài cửa, chuyện này không kết thúc dễ dàng như vậy được.
Khương Linh Trúc âm thầm tự động viên tinh thần bản thân, chủ động nói: "Điện hạ.”
Khương Linh Trúc di chuyển thêm hai vị trí nữa, giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ: “Thiếp đã làm một thứ, muốn mời điện hạ xem xem, có được không?”
"Ừ.” Tạ Hoài Cẩn đoán rằng nàng đang định dùng thiết kế kia để đòi công lao từ hắn, mặc dù có phần không thích việc nàng làm, nhưng suy cho cùng nàng mới mười tám tuổi, muốn được người thương khen ngợi cũng là chuyện bình thường.
Khương Linh Trúc đứng dậy đi đến bên chiếc giường mềm mại ở góc phòng, giả vờ nhấc đệm bông lên rồi cố tình nhìn quanh bốn phía, đợi giây lát mới nói: “Điện hạ có thể qua đây rồi.”
Nghĩ tới những việc sắp tới cần phải làm, ngay cả đuôi mắt nàng cũng có chút đỏ mặt thẹn thùng, nhưng ở trong mắt Tạ Hoài Cẩn, sau lớp màu đỏ ấy lại thành ra ý nghĩa khác.
Chỉ là đòi công lao thôi vì sao thần sắc nàng lại lộ ra vẻ xấu hổ đến mức như thế, không lẽ nàng muốn mượn thiết kế kia để nói bộc bạch tình yêu sâu đậm với hắn hả?!
-
Anh lại tự luyến rồi (~ ̄▽ ̄)~
Tim Từ ma ma đột ngột giật thót, chẳng lẽ sau khi ra ngoài một chuyến Khương cô nương thật sự đã trở nên to gan hơn rồi? Nhưng khi nàng nói đến mời Tĩnh Vương rõ ràng chỉ thấy đối phương ngại ngùng, chứ không hề hoảng loạn mà.
Vậy không lẽ Tĩnh Vương cho tin tức truyền tới chỗ bà, cũng đã tìm xong lý do cho bà, kết quả bởi vì bà tự bịa chuyện, cho nên khiến Tĩnh Vương hiểu lầm cho rằng sự việc đã có biến cố rồi?
Có lẽ là như vậy, trong lòng Từ ma ma có phần yên tâm hơn, cúi người nói: “Điện hạ thứ tội, bên này nô tỳ chưa nhận được tin, vẫn là vừa rồi Khương cô nương nói nô tỳ mới biết, nô tỳ cũng không biết nên viện lý do gì, chỉ có thể to gan lớn mật dùng danh nghĩa của thái hậu mời điện hạ tới.”
Tạ Hoài Cẩn chăm chú nhìn bông hoa tuyết sáng long lanh như thủy tinh trong lòng bàn tay, không biết tại sao lại nghĩ đến đôi mắt sáng như pha lê của nàng, một lúc sau hắn thu ngón tay lại, lạnh lùng nói: “Lần sau đừng để nàng ấy làm càn nữa.”
Rõ ràng là biết tân lang tân nương không thể gặp nhau trước hôn lễ, vậy mà sau khi biết hắn tới phủ còn yêu cầu Từ ma ma mời hắn đến, nếu để thái hậu biết nhất định không thể thiếu việc trách phạt nàng một trận, chẳng lẽ nàng không thể kiên nhẫn chờ đợi, cho dù chỉ là một khắc nữa thôi sao.
Hắn nhàn nhạt nói một câu như vậy, nhưng trong giọng nói lại mang chút ý dung túng, mặc dù Từ ma ma chưa hiểu lắm vì sao Khương cô nương lại càn quấy như vậy, nhưng bà vẫn cảm nhận được sự dung túng ẩn chứa trong lời nói của hắn, lập tức đáp lại ‘dạ’.
Khi đến cổng Thanh Uyển, Từ ma ma bảo các hộ vệ đều ở lại bên ngoài, bọn họ quả thực không tiện đi vào hậu viện của nữ tử, Tạ Hoài Cẩn không nói gì, bản thân tự đẩy xe lăn theo Từ ma ma đến thiên phòng, sau khi vào trong phòng, hắn vẫn chưa nhìn được rõ ràng tình huống bên trong, đã được chào đón bằng một câu trách yêu rụt rè.
"Sao bây giờ điện hạ mới đến…”
Tạ Hoài Cẩn cau mày, cảm thấy nàng hơi quá trớn, cho dù nàng nhớ nhung hắn thì cũng không thể không nói đạo lý như vậy, hắn rõ ràng vừa nhận được tin đã lập tức đến ngay, trong lòng còn định sẽ quở trách rồi răn dạy nàng vài câu để nàng đừng có được voi đòi tiên, nhưng khi nhìn thấy sự ngượng ngùng thấp thoáng hiện ra trên khuôn mặt của nữ tử đang cúi đầu, hắn lại không nói được gì.
Thôi được rồi, nàng đã nói một ngày không gặp như xa cách ba thu. Cuộc hội ngộ này đối với nàng mà nói thực sự là rất lâu. Hắn nhẹ nhàng phủi phủi tuyết rơi trên người, đáp: “Trên đường tuyết rơi lớn, nên đi có hơi chậm.”
Khương Linh Trúc vội vàng ngước lên nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Từ ma ma đứng bên cạnh, sau đó cúi đầu thấp hơn, khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng.
"Điện hạ, Khương cô nương, vậy nô tỳ đợi hai người ở ngoài phòng.”
Từ ma ma nhanh trí đưa mấy cung nữ thoái lui, cửa phòng được đóng lại, bên trong không còn ai đứng gác, chỉ còn lại Khương Linh Trúc cùng với vị hôn phu cả người lạnh toát vì vượt qua gió tuyết đến với nàng.
Nhưng Từ ma ma và những người khác vẫn đang canh ngoài cửa, chuyện này không kết thúc dễ dàng như vậy được.
Khương Linh Trúc âm thầm tự động viên tinh thần bản thân, chủ động nói: "Điện hạ.”
Khương Linh Trúc di chuyển thêm hai vị trí nữa, giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ: “Thiếp đã làm một thứ, muốn mời điện hạ xem xem, có được không?”
"Ừ.” Tạ Hoài Cẩn đoán rằng nàng đang định dùng thiết kế kia để đòi công lao từ hắn, mặc dù có phần không thích việc nàng làm, nhưng suy cho cùng nàng mới mười tám tuổi, muốn được người thương khen ngợi cũng là chuyện bình thường.
Khương Linh Trúc đứng dậy đi đến bên chiếc giường mềm mại ở góc phòng, giả vờ nhấc đệm bông lên rồi cố tình nhìn quanh bốn phía, đợi giây lát mới nói: “Điện hạ có thể qua đây rồi.”
Nghĩ tới những việc sắp tới cần phải làm, ngay cả đuôi mắt nàng cũng có chút đỏ mặt thẹn thùng, nhưng ở trong mắt Tạ Hoài Cẩn, sau lớp màu đỏ ấy lại thành ra ý nghĩa khác.
Chỉ là đòi công lao thôi vì sao thần sắc nàng lại lộ ra vẻ xấu hổ đến mức như thế, không lẽ nàng muốn mượn thiết kế kia để nói bộc bạch tình yêu sâu đậm với hắn hả?!
-
Anh lại tự luyến rồi (~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.