Chương 40:
Lệ Hảo Đa Trấp
17/11/2024
Trong mắt Khương Linh Trúc phủ một lớp sương mờ, cảm giác tê dại tích tụ khiến bụng dưới của nàng căng tức khó chịu. Dường như hắn rất thích trêu đùa đầu nhũ hoa của nàng, hạ thân nàng đã bắt đầu tiết ra chất lỏng mát lạnh, còn sâu bên trong lại dâng lên cảm giác trống trải và ngứa ngáy. Nàng càng cắn môi mạnh hơn, sợ rằng nếu mở miệng, nàng sẽ thốt ra điều gì đó mất mặt.
Tạ Hoài Cẩn giống như đang nếm thử món bánh ngon thượng hạng, cẩn thận cắn mút lấy bầu ngực mềm mại của nàng, không hề có ý định buông tay. Đôi lúc hắn cố ý trêu đùa đầu nhũ, khiến Khương Linh Trúc co giật người lại một chút, nhưng ngoài tiếng rên ban đầu, nàng không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, ngước mắt lên thì thấy đôi môi mềm mại của nàng đã bị cắn chặt đến bật máu. Hắn kinh ngạc, vội đưa tay gạt ra: “Nàng làm gì vậy?”
“Ngài... ngài liếm... làm thiếp khó chịu quá...”
Giọng Khương Linh Trúc yếu ớt, mềm mại, ngọt ngào đến nỗi lời than phiền của nàng lại giống như đang nũng nịu. Cổ họng Tạ Hoài Cẩn khẽ động, hắn đưa tay lau vết máu, ngón tay thô ráp chạm nhẹ lên đôi môi mềm mại của nàng. Khi chạm đến vết thương, nàng lại khẽ run rẩy, hàng mi rung lên, đôi mắt nhìn hắn đầy cầu khẩn, trông thật đáng thương.
Ánh mắt Tạ Hoài Cẩn trở nên tối sầm, giọng hắn trầm thấp: “Sợ đau hửm?”
Tay còn lại của hắn đã đặt trên bầu ngực nàng từ lúc nào, bóp nắn không chút kiêng dè. Nhũ hoa bị kéo, vân vê, từng đợt khoái cảm trào dâng trong cơ thể. Khương Linh Trúc chỉ cảm thấy chỗ nhạy cảm bên dưới của mình càng ngứa ngáy hơn, giọng nàng đứt quãng: “Ưm... sợ... ư~... đừng... đừng mà... ôi~”
Đôi môi bị thương của nàng lại được hắn nhẹ nhàng mút lấy, không nói tới đau hay không, nhưng nàng thấy xấu hổ vô cùng. Khương Linh Trúc khóc thút thít cầu xin hắn ngừng lại, nhưng chỉ nhận lại một nụ hôn sâu. Những lời nàng muốn nói đều bị chặn lại, miệng nàng bị hắn hoàn toàn chiếm lĩnh.
Khi nụ hôn kết thúc, cả khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, nàng há to miệng để thở lấy thở để, đầu óc nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Tạ Hoài Cẩn.
“Như vậy thì không còn đau nữa, phải không?”
Nàng ngước lên, nhìn thấy bức họa đẹp nhất trên thế gian. Khuôn mặt yêu mị của hắn với nụ cười quyến rũ đến mức có thể khiến cả thế giới phải điên đảo.
Khương Linh Trúc không thể rời mắt, đầu óc vốn đang mơ hồ nay càng thêm rối loạn, nàng vô thức gật đầu.
Đau? Đau gì cơ? Nàng chỉ biết nàng vừa nhìn thấy một vị tiên nhân mà thôi.
Tạ Hoài Cẩn giống như đang nếm thử món bánh ngon thượng hạng, cẩn thận cắn mút lấy bầu ngực mềm mại của nàng, không hề có ý định buông tay. Đôi lúc hắn cố ý trêu đùa đầu nhũ, khiến Khương Linh Trúc co giật người lại một chút, nhưng ngoài tiếng rên ban đầu, nàng không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, ngước mắt lên thì thấy đôi môi mềm mại của nàng đã bị cắn chặt đến bật máu. Hắn kinh ngạc, vội đưa tay gạt ra: “Nàng làm gì vậy?”
“Ngài... ngài liếm... làm thiếp khó chịu quá...”
Giọng Khương Linh Trúc yếu ớt, mềm mại, ngọt ngào đến nỗi lời than phiền của nàng lại giống như đang nũng nịu. Cổ họng Tạ Hoài Cẩn khẽ động, hắn đưa tay lau vết máu, ngón tay thô ráp chạm nhẹ lên đôi môi mềm mại của nàng. Khi chạm đến vết thương, nàng lại khẽ run rẩy, hàng mi rung lên, đôi mắt nhìn hắn đầy cầu khẩn, trông thật đáng thương.
Ánh mắt Tạ Hoài Cẩn trở nên tối sầm, giọng hắn trầm thấp: “Sợ đau hửm?”
Tay còn lại của hắn đã đặt trên bầu ngực nàng từ lúc nào, bóp nắn không chút kiêng dè. Nhũ hoa bị kéo, vân vê, từng đợt khoái cảm trào dâng trong cơ thể. Khương Linh Trúc chỉ cảm thấy chỗ nhạy cảm bên dưới của mình càng ngứa ngáy hơn, giọng nàng đứt quãng: “Ưm... sợ... ư~... đừng... đừng mà... ôi~”
Đôi môi bị thương của nàng lại được hắn nhẹ nhàng mút lấy, không nói tới đau hay không, nhưng nàng thấy xấu hổ vô cùng. Khương Linh Trúc khóc thút thít cầu xin hắn ngừng lại, nhưng chỉ nhận lại một nụ hôn sâu. Những lời nàng muốn nói đều bị chặn lại, miệng nàng bị hắn hoàn toàn chiếm lĩnh.
Khi nụ hôn kết thúc, cả khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, nàng há to miệng để thở lấy thở để, đầu óc nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Tạ Hoài Cẩn.
“Như vậy thì không còn đau nữa, phải không?”
Nàng ngước lên, nhìn thấy bức họa đẹp nhất trên thế gian. Khuôn mặt yêu mị của hắn với nụ cười quyến rũ đến mức có thể khiến cả thế giới phải điên đảo.
Khương Linh Trúc không thể rời mắt, đầu óc vốn đang mơ hồ nay càng thêm rối loạn, nàng vô thức gật đầu.
Đau? Đau gì cơ? Nàng chỉ biết nàng vừa nhìn thấy một vị tiên nhân mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.