Chương 42:
Lệ Hảo Đa Trấp
17/11/2024
Trong đầu nàng trống rỗng trong giây lát, rồi đột nhiên như có tiếng sấm nổ vang, khuôn mặt trắng trẻo của nàng lập tức đỏ bừng lên, cơ thể nàng như luộc chín, đỏ ửng như con tôm hấp.
Nàng hoảng loạn đưa tay che lại, nhưng động tác đó chỉ khiến ngực nàng hơi rung rinh, nàng vội đưa tay còn lại lên che ngực. Nhưng ánh mắt của Tạ Hoài Cẩn vẫn chăm chú nhìn nàng, khiến nàng càng thêm bối rối xấu hổ, người nàng nóng bừng: “Ngài không được nhìn!”
Lời vừa thốt ra, nàng mới nhớ ra người trước mặt là ai, khi trong đầu đang nghĩ cách biện hộ thì Tạ Hoài Cẩn đã lên tiếng, đáp theo ý nàng: “Được, bổn vương không nhìn.”
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Khương Linh Trúc, hắn nhắm mắt lại, rồi trầm giọng hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”
Khương Linh Trúc bàng hoàng nhận ra rằng hai người đang nói về hai điều hoàn toàn khác nhau. Nàng muốn giải thích, nhưng không biết nên mở lời thế nào, chẳng lẽ lại nói rằng nàng vốn không có ý định động phòng với hắn?
Quần áo đã bị cởi sạch thế này rồi, giờ mà ‘hủy kèo’ thì dù hắn có mềm lòng cỡ nào thì cũng sẽ xé xác nàng ra mất!
Áp lực nặng nề khiến Khương Linh Trúc run rẩy, có lẽ Tạ Hoài Cẩn cảm nhận được nên nhẹ nhàng nói: “Bổn vương... chân tay không tiện, nàng cứ từ từ, sẽ không quá đau đâu.”
Những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt hắn dường như mềm đi một nửa khi nhắm mắt lại, nốt ruồi lệ đỏ chót kia càng trở nên gợi cảm. Khương Linh Trúc như bị chặn lại hơi thở, trong lòng bỗng nổi lên suy nghĩ tiếp tục tiến tới.
Nhưng... nhưng...
Nhưng gì nữa đây? Còn có lý do gì để chần chừ nữa chứ? Nàng là người hiện đại, chẳng lẽ còn bảo thủ hơn cả người cổ đại sao? Khương Linh Trúc cắn răng, hạ quyết tâm, nàng cứ nhìn khuôn mặt này mà làm tiếp những gì cần làm!
Nàng hít một hơi thật sâu, nâng hông lên, nhớ lại những gì Từ ma ma đã dạy về “đạo phu thê”, rồi với tay chạm vào vật cứng giữa chân hắn. Khi ngón tay nàng chạm vào một cây gậy thịt nóng hổi, nàng hơi khựng lại, rồi sau một thoáng do dự, nàng nắm lấy nó.
Nàng hoảng loạn đưa tay che lại, nhưng động tác đó chỉ khiến ngực nàng hơi rung rinh, nàng vội đưa tay còn lại lên che ngực. Nhưng ánh mắt của Tạ Hoài Cẩn vẫn chăm chú nhìn nàng, khiến nàng càng thêm bối rối xấu hổ, người nàng nóng bừng: “Ngài không được nhìn!”
Lời vừa thốt ra, nàng mới nhớ ra người trước mặt là ai, khi trong đầu đang nghĩ cách biện hộ thì Tạ Hoài Cẩn đã lên tiếng, đáp theo ý nàng: “Được, bổn vương không nhìn.”
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Khương Linh Trúc, hắn nhắm mắt lại, rồi trầm giọng hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”
Khương Linh Trúc bàng hoàng nhận ra rằng hai người đang nói về hai điều hoàn toàn khác nhau. Nàng muốn giải thích, nhưng không biết nên mở lời thế nào, chẳng lẽ lại nói rằng nàng vốn không có ý định động phòng với hắn?
Quần áo đã bị cởi sạch thế này rồi, giờ mà ‘hủy kèo’ thì dù hắn có mềm lòng cỡ nào thì cũng sẽ xé xác nàng ra mất!
Áp lực nặng nề khiến Khương Linh Trúc run rẩy, có lẽ Tạ Hoài Cẩn cảm nhận được nên nhẹ nhàng nói: “Bổn vương... chân tay không tiện, nàng cứ từ từ, sẽ không quá đau đâu.”
Những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt hắn dường như mềm đi một nửa khi nhắm mắt lại, nốt ruồi lệ đỏ chót kia càng trở nên gợi cảm. Khương Linh Trúc như bị chặn lại hơi thở, trong lòng bỗng nổi lên suy nghĩ tiếp tục tiến tới.
Nhưng... nhưng...
Nhưng gì nữa đây? Còn có lý do gì để chần chừ nữa chứ? Nàng là người hiện đại, chẳng lẽ còn bảo thủ hơn cả người cổ đại sao? Khương Linh Trúc cắn răng, hạ quyết tâm, nàng cứ nhìn khuôn mặt này mà làm tiếp những gì cần làm!
Nàng hít một hơi thật sâu, nâng hông lên, nhớ lại những gì Từ ma ma đã dạy về “đạo phu thê”, rồi với tay chạm vào vật cứng giữa chân hắn. Khi ngón tay nàng chạm vào một cây gậy thịt nóng hổi, nàng hơi khựng lại, rồi sau một thoáng do dự, nàng nắm lấy nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.