Chương 5: Có thể là ta quá nhạy cảm
Lệ Hảo Đa Trấp
28/08/2024
Những lời nói sau đó, Khương Linh Trúc không còn nghe rõ nữa, nàng cảm thấy mình như bị điếc, tai ù lên, đầu đau dữ dội, nàng có hơi muốn khóc.
Việc xuyên đến thế giới lạ lẫm đối với nàng cũng chẳng là gì cả, thế nhưng nàng thà rằng mình vẫn là một cô nhi, như vậy còn có thể tự do mà sống, chứ không phải trở thành một đại tiểu thư như trò cười thế này, chuyện cưới xin cũng bị người khác định đoạt, khó khăn lắm mới tìm được giải pháp thì nửa đường lại bị người ta cướp mất.
Nàng xoay người rời đi nhưng không kìm được sự ấm ức trong lòng, hốc mắt cay cay, chỉ có thể cắn chặt môi cố nén nước mắt lại.
Trên đường đi qua có một cái đình hóng mát, bên trong có ba, năm vị tiểu thư đang trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng che miệng hạ thấp giọng, giống như đang nói về bí mật gì đó.
Vào lúc này, nước mắt của Khương Linh Trúc cứ thế mà rơi xuống.
Giọt nước mắt này như một cái công tắc, những giọt nước mắt lớn theo sau đua nhau rơi xuống, bộ dạng thảm thương thế này thực sự khó mà ngó lơ được, mấy vị tiểu thư hơi nhíu mày, ân cần hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Tất nhiên là Khương Linh Trúc không thể nói ra lý do thật sự, nàng lấy khăn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Có lẽ là ta nhạy cảm quá thôi, những gì các vị vừa nói, thực sự khiến cho người ta thấy buồn lòng... Ta phải đi bình tĩnh lại đã, xin lỗi."
Nàng hành lễ một cái, ngay khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã rời khỏi đình, nàng vừa rẽ ngay khúc cua thì nhìn thấy phía sau hòn non bộ có một nam nhân ngồi trên xe lăn, hắn ở ngay điểm mù, đột nhiên xuất hiện làm nàng giật mình.
Khương Linh Trúc khóc đến mờ cả mắt, cũng không kịp nhìn kỹ đã khóc nức nở nói với người đó: "Huynh đừng ở đây nữa, không tốt lắm đâu."
Không biết có phải do nguyên chủ vốn là một người đa sầu đa cảm dễ khóc hay không, tuyến lệ này vừa bị kích thích thì làm thế nào cũng không ngừng được, Khương Linh Trúc không muốn bị người khác nhìn thấy mình khóc như vậy, che mặt rời khỏi nơi đó.
Các tiểu thư trong đình phản ứng lại, sau đó cảm thấy rất khó hiểu, bọn họ nhìn nhau, hỏi: "Vừa nãy chúng ta... có nói tới chủ đề gì nhạy cảm không?"
"Không có mà... Chỉ nói lần này có lẽ Tĩnh vương vẫn không đổi hoa với ai, cũng không nói gì khác mà."
"Vậy tại sao Khương Linh Trúc lại khóc đến mức đó?"
Sau vài giây im lặng, có tiểu thư to gan phỏng đoán: "Chẳng lẽ nàng ta thích Tĩnh vương? Cho nên mới thấy buồn vì chuyện Tĩnh vương không cưới thê?"
Vừa dứt lời, lập tức có người phản bác: "Không thể nào, ngươi mới đến Kinh Thành năm ngoái nên không hiểu Khương Linh Trúc, nàng ấy luôn nhút nhát sợ người, rất nhát gan, đừng nói là thích Tĩnh vương, chỉ cần nhìn nhiều hơn hai lần chắc nàng ấy cũng sẽ sợ đến mức gặp ác mộng mất."
Tiểu thư vừa nãy lập tức tò mò hỏi: "Tại sao chứ? Không phải nói Tĩnh vương có dung mạo đẹp nhất Kinh Thành sao?"
"Đúng là đẹp nhất không có sai, nhưng thân thể đó cũng gọi là có một không hai." Tiểu thư nói chuyện nhìn vẻ mặt nghi hoặc của người đối diện, lại che miệng nhỏ giọng nói: "Tĩnh vương bởi vì hai chân tàn tật, cho nên tính cách thay đổi thất thường, khuôn mặt dù đẹp thế nào cũng không che giấu được sát khí đáng sợ quanh người..."
Giọng nàng ta rất nhỏ nhưng nam nhân phía sau hòn non bộ vẫn rất nghe thấy rõ ràng. Chẳng qua hắn cũng không nổi giận, chỉ nhìn về hướng nữ tử tên Khương Linh Trúc vừa rời đi mà đờ đẫn.
Khóc lóc đau lòng như vậy, chỉ vì biết hôm nay hắn sẽ không đổi hoa với ai?
Nghĩ đến dáng vẻ khóc như hoa lê dính mưa của nữ tử đó, Tạ Hoài Cẩn khó hiểu mà cảm thấy có chút khó chịu, bên tai lại nghe những đánh giá tiêu cực về hắn từ trong đình, hắn lạnh lùng liếc một cái, cực kỳ mất kiên nhẫn tặc lưỡi một tiếng.
Một người mặc đồ đen như từ không khí xuất hiện quỳ trước mặt hắn, cung kính nói: "Chủ tử, có gì căn dặn?"
"Trong đình hóng mát mà không có tuyết thì còn gì là đình." Trước khi điều khiển xe lăn rời đi, hắn lạnh lùng nói: "Càng nhiều càng tốt."
"Rõ."
Khi đi qua lối rẽ mà Khương Linh Trúc đã quẹo lúc nãy, Tạ Hoài Cẩn không khỏi suy nghĩ, nàng kêu hắn rời đi, liệu có phải lo lắng hắn nghe thấy những lời bàn tán này sẽ tức giận hoặc buồn không?
Ngón tay gõ nhẹ vào cơ quan bên cạnh lối rẽ, nam nhân cụp mắt trầm tư dường như đang suy nghĩ có nên qua đó tìm người hỏi một chút hay không.
Chốc lát sau, hắn nhướn mi, trong ánh mắt có chút chế nhạo, không hề do dự lựa chọn đi thẳng.
Nàng lo nghĩ nhiều quá, mấy lời này hắn nghe nhiều năm rồi, từ lâu đã không còn cảm giác gì nữa, huống chi những đánh giá bên ngoài này vốn dĩ là kết quả mà hắn mong muốn.
Việc xuyên đến thế giới lạ lẫm đối với nàng cũng chẳng là gì cả, thế nhưng nàng thà rằng mình vẫn là một cô nhi, như vậy còn có thể tự do mà sống, chứ không phải trở thành một đại tiểu thư như trò cười thế này, chuyện cưới xin cũng bị người khác định đoạt, khó khăn lắm mới tìm được giải pháp thì nửa đường lại bị người ta cướp mất.
Nàng xoay người rời đi nhưng không kìm được sự ấm ức trong lòng, hốc mắt cay cay, chỉ có thể cắn chặt môi cố nén nước mắt lại.
Trên đường đi qua có một cái đình hóng mát, bên trong có ba, năm vị tiểu thư đang trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng che miệng hạ thấp giọng, giống như đang nói về bí mật gì đó.
Vào lúc này, nước mắt của Khương Linh Trúc cứ thế mà rơi xuống.
Giọt nước mắt này như một cái công tắc, những giọt nước mắt lớn theo sau đua nhau rơi xuống, bộ dạng thảm thương thế này thực sự khó mà ngó lơ được, mấy vị tiểu thư hơi nhíu mày, ân cần hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Tất nhiên là Khương Linh Trúc không thể nói ra lý do thật sự, nàng lấy khăn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Có lẽ là ta nhạy cảm quá thôi, những gì các vị vừa nói, thực sự khiến cho người ta thấy buồn lòng... Ta phải đi bình tĩnh lại đã, xin lỗi."
Nàng hành lễ một cái, ngay khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã rời khỏi đình, nàng vừa rẽ ngay khúc cua thì nhìn thấy phía sau hòn non bộ có một nam nhân ngồi trên xe lăn, hắn ở ngay điểm mù, đột nhiên xuất hiện làm nàng giật mình.
Khương Linh Trúc khóc đến mờ cả mắt, cũng không kịp nhìn kỹ đã khóc nức nở nói với người đó: "Huynh đừng ở đây nữa, không tốt lắm đâu."
Không biết có phải do nguyên chủ vốn là một người đa sầu đa cảm dễ khóc hay không, tuyến lệ này vừa bị kích thích thì làm thế nào cũng không ngừng được, Khương Linh Trúc không muốn bị người khác nhìn thấy mình khóc như vậy, che mặt rời khỏi nơi đó.
Các tiểu thư trong đình phản ứng lại, sau đó cảm thấy rất khó hiểu, bọn họ nhìn nhau, hỏi: "Vừa nãy chúng ta... có nói tới chủ đề gì nhạy cảm không?"
"Không có mà... Chỉ nói lần này có lẽ Tĩnh vương vẫn không đổi hoa với ai, cũng không nói gì khác mà."
"Vậy tại sao Khương Linh Trúc lại khóc đến mức đó?"
Sau vài giây im lặng, có tiểu thư to gan phỏng đoán: "Chẳng lẽ nàng ta thích Tĩnh vương? Cho nên mới thấy buồn vì chuyện Tĩnh vương không cưới thê?"
Vừa dứt lời, lập tức có người phản bác: "Không thể nào, ngươi mới đến Kinh Thành năm ngoái nên không hiểu Khương Linh Trúc, nàng ấy luôn nhút nhát sợ người, rất nhát gan, đừng nói là thích Tĩnh vương, chỉ cần nhìn nhiều hơn hai lần chắc nàng ấy cũng sẽ sợ đến mức gặp ác mộng mất."
Tiểu thư vừa nãy lập tức tò mò hỏi: "Tại sao chứ? Không phải nói Tĩnh vương có dung mạo đẹp nhất Kinh Thành sao?"
"Đúng là đẹp nhất không có sai, nhưng thân thể đó cũng gọi là có một không hai." Tiểu thư nói chuyện nhìn vẻ mặt nghi hoặc của người đối diện, lại che miệng nhỏ giọng nói: "Tĩnh vương bởi vì hai chân tàn tật, cho nên tính cách thay đổi thất thường, khuôn mặt dù đẹp thế nào cũng không che giấu được sát khí đáng sợ quanh người..."
Giọng nàng ta rất nhỏ nhưng nam nhân phía sau hòn non bộ vẫn rất nghe thấy rõ ràng. Chẳng qua hắn cũng không nổi giận, chỉ nhìn về hướng nữ tử tên Khương Linh Trúc vừa rời đi mà đờ đẫn.
Khóc lóc đau lòng như vậy, chỉ vì biết hôm nay hắn sẽ không đổi hoa với ai?
Nghĩ đến dáng vẻ khóc như hoa lê dính mưa của nữ tử đó, Tạ Hoài Cẩn khó hiểu mà cảm thấy có chút khó chịu, bên tai lại nghe những đánh giá tiêu cực về hắn từ trong đình, hắn lạnh lùng liếc một cái, cực kỳ mất kiên nhẫn tặc lưỡi một tiếng.
Một người mặc đồ đen như từ không khí xuất hiện quỳ trước mặt hắn, cung kính nói: "Chủ tử, có gì căn dặn?"
"Trong đình hóng mát mà không có tuyết thì còn gì là đình." Trước khi điều khiển xe lăn rời đi, hắn lạnh lùng nói: "Càng nhiều càng tốt."
"Rõ."
Khi đi qua lối rẽ mà Khương Linh Trúc đã quẹo lúc nãy, Tạ Hoài Cẩn không khỏi suy nghĩ, nàng kêu hắn rời đi, liệu có phải lo lắng hắn nghe thấy những lời bàn tán này sẽ tức giận hoặc buồn không?
Ngón tay gõ nhẹ vào cơ quan bên cạnh lối rẽ, nam nhân cụp mắt trầm tư dường như đang suy nghĩ có nên qua đó tìm người hỏi một chút hay không.
Chốc lát sau, hắn nhướn mi, trong ánh mắt có chút chế nhạo, không hề do dự lựa chọn đi thẳng.
Nàng lo nghĩ nhiều quá, mấy lời này hắn nghe nhiều năm rồi, từ lâu đã không còn cảm giác gì nữa, huống chi những đánh giá bên ngoài này vốn dĩ là kết quả mà hắn mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.