Chương 7: .Tĩnh Vương Điện Hạ Tuyệt Sắc Kinh Thành
Lệ Hảo Đa Trấp
14/10/2024
Khương Linh Trúc giật mình, vô thức tìm kiếm người này trong trí nhớ.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nhận ra nguyên chủ có ấn tượng rất sâu sắc với hắn, hay có thể nói, toàn bộ kinh thành không có ai là không biết về vị Tĩnh Vương dung mạo tuyệt sắc này.
Con nối dõi của đương kim thánh thượng không được coi là nhiều, Hoàng thượng tổng cộng chỉ có bốn vị hoàng tử, Tĩnh vương đứng hàng thứ ba, nhưng vì thân mẫu là phi tử xuất thân từ nước địch nên luôn có tin đồn rằng vị Vương gia này không phải huyết mạch thực sự của thiên tử. Tuy nhiên điều này cũng ảnh hưởng đến việc hắn là người được sủng ái nhất trong số các vị hoàng tử, nghe nói lúc Tĩnh vương mới ra đời, thánh thượng đã muốn phong hắn làm thái tử, chỉ là các đại thần trong triều lại lấy cái chết để uy hiếp nên hoàng đế mới đổi thành phong vương.
Sau đó, thân mẫu của Tạ Hoài Cẩn qua đời, bản thân hắn lại bệnh tật ốm yếu, thậm chí còn không may bị ngã gãy chân, từ đó trở đi, hắn chỉ có thể phụ thuộc vào xe lăn để di chuyển. Thánh thượng và thái hậu càng thương hắn hơn, đưa đến Tĩnh vương phủ không biết bao nhiêu rương báu vật và dược liệu quý, nhưng dù vậy, sức khỏe của Tạ Hoài Cẩn vẫn ngày càng tồi tệ, thậm chí có vị thần y sau khi chẩn bệnh đã tuyên bố rằng hắn sẽ không thể sống quá hai mươi lăm tuổi.
Đột nhiên Khương Linh Trúc mở to hai mắt, nếu trí nhớ của nguyên chủ chính xác thì năm nay Tạ Hoài Cẩn đã hai mươi ba rồi, còn hai mươi ngày nữa là hắn sẽ bước sang tuổi hai mươi bốn, nói cách khác hắn chỉ sống được nhiều nhất một năm hai mươi ngày nữa mà thôi.
Sau khi nhận ra điều này, Khương Linh Trúc thở dài tiếc nuối.
Tuy vị Tĩnh vương này có tướng mạo xuất chúng nhưng những mặt khác đều tệ, tính tình thì kì quái, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh như băng, hắn ỷ vào sự sủng ái của thánh thượng và thái hậu nên hành sự không kiêng kị gì, bao nhiêu năm qua, những ai làm Tạ Hoài Cẩn không vui đều phải trả giá đắt.
Nhưng Khương Linh Trúc rất hiểu hắn, một hoàng tử từ khi sinh ra đã bị người ta dị nghị về huyết thống, hai chân tàn tật, bệnh đau ốm yếu, thân mẫu mất sớm, thậm chí một vị thần y còn chẩn đoán là hắn sống không được bao lâu nữa chứ, phải chịu những đau khổ này thì dù là người bình thường cũng sẽ bị hành hạ tới phát điên thôi.
Mải mê suy nghĩ than thở mà Khương Linh Trúc quên béng đi mất, chính nàng vẫn còn rắc rối cần giải quyết, còn hơi sức đâu quan tâm đến người khác nhiều như vậy, nếu nàng thật sự gả cho Tôn Vĩnh Dân, không chừng còn chết sớm hơn cả vị Tạ vương gia này ấy chứ.
Trên cầu không còn động tĩnh gì, nàng phủi bụi đất dính trên y phục rồi đứng dậy rời đi, nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi gầm cầu đã đụng phải một nhóm người, cả nam lẫn nữ, thoạt nhìn không dưới mười người, tất cả đều đang nhìn nàng với ánh mắt đầy khó hiểu và nghi ngờ.
Khương Linh Trúc nghĩ bụng không ổn rồi, phải mau chóng nghĩ ra lý do để hành vi chui xuống gầm cầu của mình phù hợp với tính cách của nguyên chủ, nhưng dựa theo tính cách nhút nhát sợ người lạ của nguyên chủ thì sẽ chẳng chủ động đi giải thích với người khác đâu nhỉ.
Mắt thấy ánh nhìn của mọi người càng ngày càng kì quái, Khương Linh Trúc cũng sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, may mắn thay, Khương Tuyết Lan cũng có mặt trong đám người kia, sau khi nhìn thấy nàng ấy chủ động hỏi: “Khương... tỷ tỷ? Tỷ đang làm gì vậy?”
Khương Linh Trúc rất muốn dành cho muội muội một tràng pháo tay tán thưởng. Câu hỏi này đến rất đúng lúc.
Nàng nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt, mày liễu khẽ nhíu lại, khóe miệng hơi hạ xuống, đôi mắt đỏ hoe vì khóc vẫn còn nguyên đó, giọng nói thê lương kèm theo vài phần thận trọng, như thể thấy có nhiều người mà sợ hãi.
“Ta vừa đi ngang qua đây nhìn thấy một đóa hoa rơi trên mặt đất, ta chỉ cảm thấy cuộc đời cũng ngắn ngủi và mong manh như hoa vậy, con người sau khi chết có thể an nghỉ dưới đất, nhưng hoa chỉ có thể mặc người ta giẫm đạp, dính đầy bụi bặm thật là đáng thương, vì thế ta cũng muốn chôn hoa xuống đất giúp nó yên ổn. Có điều ta thật sự không dám làm bậy trong cung, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ đành chôn dưới vòm cầu…”
Khương Linh Trúc vừa nói ra lý do là chôn cất cho đóa hoa xong thì cảm thấy nó rất phù hợp với tính cách nhạy cảm đa sầu của nguyên chủ!
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nhận ra nguyên chủ có ấn tượng rất sâu sắc với hắn, hay có thể nói, toàn bộ kinh thành không có ai là không biết về vị Tĩnh Vương dung mạo tuyệt sắc này.
Con nối dõi của đương kim thánh thượng không được coi là nhiều, Hoàng thượng tổng cộng chỉ có bốn vị hoàng tử, Tĩnh vương đứng hàng thứ ba, nhưng vì thân mẫu là phi tử xuất thân từ nước địch nên luôn có tin đồn rằng vị Vương gia này không phải huyết mạch thực sự của thiên tử. Tuy nhiên điều này cũng ảnh hưởng đến việc hắn là người được sủng ái nhất trong số các vị hoàng tử, nghe nói lúc Tĩnh vương mới ra đời, thánh thượng đã muốn phong hắn làm thái tử, chỉ là các đại thần trong triều lại lấy cái chết để uy hiếp nên hoàng đế mới đổi thành phong vương.
Sau đó, thân mẫu của Tạ Hoài Cẩn qua đời, bản thân hắn lại bệnh tật ốm yếu, thậm chí còn không may bị ngã gãy chân, từ đó trở đi, hắn chỉ có thể phụ thuộc vào xe lăn để di chuyển. Thánh thượng và thái hậu càng thương hắn hơn, đưa đến Tĩnh vương phủ không biết bao nhiêu rương báu vật và dược liệu quý, nhưng dù vậy, sức khỏe của Tạ Hoài Cẩn vẫn ngày càng tồi tệ, thậm chí có vị thần y sau khi chẩn bệnh đã tuyên bố rằng hắn sẽ không thể sống quá hai mươi lăm tuổi.
Đột nhiên Khương Linh Trúc mở to hai mắt, nếu trí nhớ của nguyên chủ chính xác thì năm nay Tạ Hoài Cẩn đã hai mươi ba rồi, còn hai mươi ngày nữa là hắn sẽ bước sang tuổi hai mươi bốn, nói cách khác hắn chỉ sống được nhiều nhất một năm hai mươi ngày nữa mà thôi.
Sau khi nhận ra điều này, Khương Linh Trúc thở dài tiếc nuối.
Tuy vị Tĩnh vương này có tướng mạo xuất chúng nhưng những mặt khác đều tệ, tính tình thì kì quái, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh như băng, hắn ỷ vào sự sủng ái của thánh thượng và thái hậu nên hành sự không kiêng kị gì, bao nhiêu năm qua, những ai làm Tạ Hoài Cẩn không vui đều phải trả giá đắt.
Nhưng Khương Linh Trúc rất hiểu hắn, một hoàng tử từ khi sinh ra đã bị người ta dị nghị về huyết thống, hai chân tàn tật, bệnh đau ốm yếu, thân mẫu mất sớm, thậm chí một vị thần y còn chẩn đoán là hắn sống không được bao lâu nữa chứ, phải chịu những đau khổ này thì dù là người bình thường cũng sẽ bị hành hạ tới phát điên thôi.
Mải mê suy nghĩ than thở mà Khương Linh Trúc quên béng đi mất, chính nàng vẫn còn rắc rối cần giải quyết, còn hơi sức đâu quan tâm đến người khác nhiều như vậy, nếu nàng thật sự gả cho Tôn Vĩnh Dân, không chừng còn chết sớm hơn cả vị Tạ vương gia này ấy chứ.
Trên cầu không còn động tĩnh gì, nàng phủi bụi đất dính trên y phục rồi đứng dậy rời đi, nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi gầm cầu đã đụng phải một nhóm người, cả nam lẫn nữ, thoạt nhìn không dưới mười người, tất cả đều đang nhìn nàng với ánh mắt đầy khó hiểu và nghi ngờ.
Khương Linh Trúc nghĩ bụng không ổn rồi, phải mau chóng nghĩ ra lý do để hành vi chui xuống gầm cầu của mình phù hợp với tính cách của nguyên chủ, nhưng dựa theo tính cách nhút nhát sợ người lạ của nguyên chủ thì sẽ chẳng chủ động đi giải thích với người khác đâu nhỉ.
Mắt thấy ánh nhìn của mọi người càng ngày càng kì quái, Khương Linh Trúc cũng sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, may mắn thay, Khương Tuyết Lan cũng có mặt trong đám người kia, sau khi nhìn thấy nàng ấy chủ động hỏi: “Khương... tỷ tỷ? Tỷ đang làm gì vậy?”
Khương Linh Trúc rất muốn dành cho muội muội một tràng pháo tay tán thưởng. Câu hỏi này đến rất đúng lúc.
Nàng nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt, mày liễu khẽ nhíu lại, khóe miệng hơi hạ xuống, đôi mắt đỏ hoe vì khóc vẫn còn nguyên đó, giọng nói thê lương kèm theo vài phần thận trọng, như thể thấy có nhiều người mà sợ hãi.
“Ta vừa đi ngang qua đây nhìn thấy một đóa hoa rơi trên mặt đất, ta chỉ cảm thấy cuộc đời cũng ngắn ngủi và mong manh như hoa vậy, con người sau khi chết có thể an nghỉ dưới đất, nhưng hoa chỉ có thể mặc người ta giẫm đạp, dính đầy bụi bặm thật là đáng thương, vì thế ta cũng muốn chôn hoa xuống đất giúp nó yên ổn. Có điều ta thật sự không dám làm bậy trong cung, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ đành chôn dưới vòm cầu…”
Khương Linh Trúc vừa nói ra lý do là chôn cất cho đóa hoa xong thì cảm thấy nó rất phù hợp với tính cách nhạy cảm đa sầu của nguyên chủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.