Chương 43: Con Hoà Thuận Với Mẹ Bao Giờ?
Ricky_bn
11/08/2023
Cố Viễn Thần đeo khẩu trang, mang thêm chiếc nón lưỡi trai cùng màu với
khẩu trang, anh cho người đến lấy hành lý rồi lái xe đến, còn mình thì
bế cô rời khỏi khách sạn từ cổng phía nam.
Đôi mắt anh vẫn lạnh lùng vô cùng khi nhìn người khác, không hề để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì từ đôi mắt sâu thẳm của anh, nó như đầm lấy chết khiến người khác nhìn vào chỉ cảm thấy được sự bí ẩn, nguy hiểm.
Nhưng đối với Thời Nhiễm anh của hiện tại, so với anh của tám năm trước đã khác rất nhiều, anh của tám năm trước sẽ luôn có đôi mắt lạnh lùng nhưng không hề mang bất kỳ sự nguy hiểm nào, anh của hiện tại ngay cả cô cũng cảm thấy nguy hiểm.
Chiếc Bentley đậu ở cổng phía nam, anh bế ngồi vào ghế phụ cẩn thận cài dây an toàn lại rồi mới quay lại ghế lái, tự mình lái xe quay về khu chung cư của bọn họ.
Bởi vì cô đã cho người đến chuyển nhà cho nên anh cũng không biết nơi ở mới của cô ở đâu, tạm thời sẽ đưa cô về nhà mình trước, anh nhìn sang đã thấy cô nghiên đầu khẽ nhắm mắt nằm ngủ.
Hình như đúng thật anh đã hơi quá sức.
Nhìn cô hiện tại, không thể phán kháng lại mình, anh lại nhớ đến tám năm trước, cô cũng dựa dẫm vào anh, nhưng cuối cùng vẫn rời bỏ anh đi, lý do cô nói vô lý đến mức anh không dám tin.
Bọn họ bên nhau lâu như vậy, anh còn không thể hiểu cô sao? nhưng lúc đó anh thật sự đã ghét cô, bởi vì cô không nói rõ ràng, lại vứt bỏ anh.
Năm đó anh hèn hạ thế nào? anh chưa từng hạ mình với ai nhưng đối với cô ngay cả mặt mũi cũng không cần. Cô bây giờ cho dù một thân một mình, cho dù cô đơn vẫn sẽ tự mình gánh lấy, anh cảm giác được cô hình như đang rất cố gắng.
Cố gắng đến mức không muốn cho bước vào thế giới của cô nữa.
Lái xe đậu vào nhà xe, anh dùng thang máy để đi lên, trên tay vẫn bế cô, vậy mà thỏ con này còn không thèm tỉnh giấc, mà ngủ trên vai anh một cách ngon lành.
Cẩn thận đắp chăn cho cô, hành lý được người đưa đến trước anh cũng tự ý mà soạn đồ rồi sếp vào tủ quần áo của anh, còn mỹ phẩm của cô anh sẽ để một góc bàn gần giường ngủ.
Nếu sau này cô ngủ ở đây, ít nhất sẽ có quần áo để thay đổi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh một lần nữa lấy điện thoại nhìn thấy mẹ anh vẫn gọi liên tục từ rạng sáng thì chán nản bắt máy.
Anh đút tay vào túi quần đi ra phòng khách ngồi xuống thông thả vắt chéo chân một cách ung dung lên tiếng.
“ Con nghe đây ”
Bên kia chưa gì đã vang lên giọng điệu tức giận của mẹ anh.
“ Cố Viễn Thần?! con đang làm cái gì vậy hả? con có biết con làm như vậy thì mặt mũi đâu mẹ nhìn người nhà họ Hạ đây? ”
Bà không để anh giải thích vẫn tiếp tục lên tiếng trách móc không ngừng, từ lúc anh tắt máy bà ta ở nhà chính sắp tức điên lên, cho dù không nhìn thấy mặt nhưng người anh bảo vệ không ai khác chính là Thời Nhiễm.
“ Con gái người ta xem như hoa như ngọc, vậy mà con đạp con bé rơi xuống hồ, còn thân mật với đứa con gái khác trước mặt biết bao nhiêu người nữa, con xem xem còn ra thể thống gì nữa hả??????? ”
Anh nhíu mày, ngáp một cái thái độ không một chút quan tâm đến lời bà ấy nói, chỉ nhàn nhạt đáp lại cho có.
“ Không có mặt mũi nhìn thì không cần nhìn... Con gái họ xem như hoa như ngọc thì bảo cô ta cút xa con một chút, lần này là đạp rớt xuống hồ...”
Dừng lại một chút, ý tứ của anh rất rõ ràng chính là cảnh cáo “ Lần sau không phải nhẹ vậy đâu, mà trên bàn mổ con trực tiếp phanh thây cái người mà được xem như hoa như ngọc đó đấy...”
Ngay từ đầu anh đã nói đừng để cô ta lại gần anh, nếu không sẽ không bao giờ có kết quả tốt, anh có thể mua tất cả toà soạn ở Hồ Thanh, nếu như bọn họ còn đưa tin vớ vẫn.
Mua một cái chính là cảnh cáo.
“ Con bây giờ muốn chống đối lại mẹ sao? ” Bà ấy nghe anh nói không khỏi muốn phát điên mà nhai tươi nuốt sống anh.
Cố Viễn Thần mệt mỏi “ Con hoà thuận với mẹ bao giờ? chẳng phải mẹ chỉ xem Cố Bắc là con trai sao mẹ đi bảo anh ấy lấy cô ta đi... Còn con có thân mật với ai thì cũng không phải loại bốc mùi hôi thối như cô ta đâu ”
“ Được rồi, lần sau nếu còn mấy chuyện này nữa mẹ không cần gọi con, con phải đi làm đây tạm biệt ”
Không để bà nói tiếp anh tắt máy, quăng điện thoại sang một bên, hôm nay anh không muốn đến bệnh viện làm, có lẽ những ca phẫu thuật hôm nay Tiêu Lệ sẽ lo được, cho nên không thấy bọn họ gọi đến cho anh.
Cố Viễn Thần ngồi vào bàn làm việc, anh sẽ xử lý chuyện toà soạn anh đã mua trước, trực típ biến nó thành một cái studio ở trung tâm Hồ Thanh, anh cũng đâu phải thiếu tiền.
Ngón tay thon dài gõ máy vô cùng nhanh, tiếng lạch cạch vang lên cũng rất rõ, anh phải cho người sửa lain toà soạn thành studio trong vòng một tháng và chuyển đổi quyền sở hữu sang cho Thời Nhiễm.
Ở nhà chính Cố Gia.
Thanh Lam tức đến mặt đỏ hết, đôi mắt bà cũng nổi đầy gân máu, bà vẻ mặt nguy hiểm nhắn cái gì đó rồi gửi đi.
Trong thâm tâm bà ghét cay ghét đắng Thời Nhiễm, năm đó khó khăn lắm bà mới có thể tách hai người họ ra, bây giờ bà cũng sẽ làm tương tự như vậy.
Tám năm trước suýt giết chết được cô ở Thụy Điển, thì hiện tại ở Hồ Thanh lần này bà cũng sẽ không cho cô cơ hội để trốn thoát, lần đó ở Thụy Điển nếu không có người đến giúp e là bây giờ cô đã chết không thấy xác.
Thời Nhiễm ơi Thời Nhiễm đáng lẽ cô không nên quay lại Hồ Thanh ở gần con trai tôi như vậy mới tốt cho cô.
Nắm tay bà ta cuộn tròn lại, đầy tức giận, đúng là cô bé không ngoan không biết điều.
.....
Thời Nhiễm ở trong giấc mơ, trước mắt cô đều là màu đen cô chạy mãi chạy mãi, không tìm thấy được lối ra, cô chạy đến mức nhìn thấy được bóng lưng quen thuộc xuất hiện ở trước mắt mình.
Nhưng chân cô không nhấc lên được, nhìn thấy người đó từ từ quay đầu lại, đến khi gương mặt mà cô đã vô cùng nhung nhớ, khắc sâu tâm trí hiện ra nhưng bên cạnh anh lại có người khác.
Ánh mắt xa lạ của anh nhìn cô, cổ họng của cô không nói được nó không hề phát ra tiếng, nhìn thấy anh chán ghét mình rồi nắm lấy tay người con gái kia ngày một xa dần, cô khôn thể đuổi theo chỉ có thể đứng nhìn hai người họ cùng nhau bước vào lễ đường.
Đây có phải con đường cô chọn đã sai rồi không? tám năm qua cô cũng rất khổ sở, cũng đã cố gắng rất nhiều, tại sao cuối cùng vẫn không có được người mình thương?
Cô gọi anh, liên tục xin lỗi, cầu xin anh.....
Mi mắt nhắm nghiền lại của cô, ở khoé mắt đã rơi lệ, hàng chân mày chao lại vô cùng khó chịu, tay cô nắm chặt lấy chăn bông.
Môi mấp mấy gọi anh trong vô thức.
“ Viễn Thần! Viễn Thần đừng.... em sai rồi, em sai rồi.... xin lỗi anh thật lòng xin lỗi anh....”
Cô như không chấp nhận được chuyện đó, liên tục vùng vẫy muốn chạy đến, nhưng không được, liên tục lắc đầu cầu xin hết cầu xin lại xin lỗi. Cô cảm thấy cơ thể mình trở nên đau buốt như có ai đã đánh đập mình.
“ Viễn Thần....Thần....Không được đâu....”
Cố Viễn Thần quay đầu nhìn thấy cô, tay nắm chặt lấy chăn bông, còn liên tục lắc đầu lẩm bẩm không thôi, anh nhíu mày đứng bật dậy đi đến cạnh giường nhìn của cô ngồi xuống.
Kéo lấy tay đang bấu chặt chăn bông của cô, đặt lên tay mình rồi gọi cô dậy.
“ Thời Nhiễm.... Thời Nhiễm em sao vậy? ”
Nhưng anh gọi thế nào cô cũng không tỉnh, nhưng lại liên tục vùng vẫy, nước mắt rơi lã chã khiến trái tim anh không ngừng đau nhói, anh bất lực cúi người ôm lấy cô vào lòng mình.
Mấy phút sau anh mới cảm nhận được hơi thở của cô chậm rãi bình thường trở lại, anh mới cẩn thận vén tóc cô ra phía sau vành tai, hôn trên trán cô một cái.
Đôi mắt phức tạp, cũng mang theo sự lo lắng, lau đi nước mắt đọng lại trên má cô “ Tiểu Thời Nhiễm rốt cuộc tám năm qua em đã làm gì....”
Anh cứ cảm thấy, có chuyện mà anh không biết được, cho dù bình thường anh cứng rắn với cô, thậm chí không muốn nhìn thấy cô lảng vảng trước mặt mình nhưng nhìn cô thế này anh thật sự không kiềm được lòng mình......
Đôi mắt anh vẫn lạnh lùng vô cùng khi nhìn người khác, không hề để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì từ đôi mắt sâu thẳm của anh, nó như đầm lấy chết khiến người khác nhìn vào chỉ cảm thấy được sự bí ẩn, nguy hiểm.
Nhưng đối với Thời Nhiễm anh của hiện tại, so với anh của tám năm trước đã khác rất nhiều, anh của tám năm trước sẽ luôn có đôi mắt lạnh lùng nhưng không hề mang bất kỳ sự nguy hiểm nào, anh của hiện tại ngay cả cô cũng cảm thấy nguy hiểm.
Chiếc Bentley đậu ở cổng phía nam, anh bế ngồi vào ghế phụ cẩn thận cài dây an toàn lại rồi mới quay lại ghế lái, tự mình lái xe quay về khu chung cư của bọn họ.
Bởi vì cô đã cho người đến chuyển nhà cho nên anh cũng không biết nơi ở mới của cô ở đâu, tạm thời sẽ đưa cô về nhà mình trước, anh nhìn sang đã thấy cô nghiên đầu khẽ nhắm mắt nằm ngủ.
Hình như đúng thật anh đã hơi quá sức.
Nhìn cô hiện tại, không thể phán kháng lại mình, anh lại nhớ đến tám năm trước, cô cũng dựa dẫm vào anh, nhưng cuối cùng vẫn rời bỏ anh đi, lý do cô nói vô lý đến mức anh không dám tin.
Bọn họ bên nhau lâu như vậy, anh còn không thể hiểu cô sao? nhưng lúc đó anh thật sự đã ghét cô, bởi vì cô không nói rõ ràng, lại vứt bỏ anh.
Năm đó anh hèn hạ thế nào? anh chưa từng hạ mình với ai nhưng đối với cô ngay cả mặt mũi cũng không cần. Cô bây giờ cho dù một thân một mình, cho dù cô đơn vẫn sẽ tự mình gánh lấy, anh cảm giác được cô hình như đang rất cố gắng.
Cố gắng đến mức không muốn cho bước vào thế giới của cô nữa.
Lái xe đậu vào nhà xe, anh dùng thang máy để đi lên, trên tay vẫn bế cô, vậy mà thỏ con này còn không thèm tỉnh giấc, mà ngủ trên vai anh một cách ngon lành.
Cẩn thận đắp chăn cho cô, hành lý được người đưa đến trước anh cũng tự ý mà soạn đồ rồi sếp vào tủ quần áo của anh, còn mỹ phẩm của cô anh sẽ để một góc bàn gần giường ngủ.
Nếu sau này cô ngủ ở đây, ít nhất sẽ có quần áo để thay đổi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh một lần nữa lấy điện thoại nhìn thấy mẹ anh vẫn gọi liên tục từ rạng sáng thì chán nản bắt máy.
Anh đút tay vào túi quần đi ra phòng khách ngồi xuống thông thả vắt chéo chân một cách ung dung lên tiếng.
“ Con nghe đây ”
Bên kia chưa gì đã vang lên giọng điệu tức giận của mẹ anh.
“ Cố Viễn Thần?! con đang làm cái gì vậy hả? con có biết con làm như vậy thì mặt mũi đâu mẹ nhìn người nhà họ Hạ đây? ”
Bà không để anh giải thích vẫn tiếp tục lên tiếng trách móc không ngừng, từ lúc anh tắt máy bà ta ở nhà chính sắp tức điên lên, cho dù không nhìn thấy mặt nhưng người anh bảo vệ không ai khác chính là Thời Nhiễm.
“ Con gái người ta xem như hoa như ngọc, vậy mà con đạp con bé rơi xuống hồ, còn thân mật với đứa con gái khác trước mặt biết bao nhiêu người nữa, con xem xem còn ra thể thống gì nữa hả??????? ”
Anh nhíu mày, ngáp một cái thái độ không một chút quan tâm đến lời bà ấy nói, chỉ nhàn nhạt đáp lại cho có.
“ Không có mặt mũi nhìn thì không cần nhìn... Con gái họ xem như hoa như ngọc thì bảo cô ta cút xa con một chút, lần này là đạp rớt xuống hồ...”
Dừng lại một chút, ý tứ của anh rất rõ ràng chính là cảnh cáo “ Lần sau không phải nhẹ vậy đâu, mà trên bàn mổ con trực tiếp phanh thây cái người mà được xem như hoa như ngọc đó đấy...”
Ngay từ đầu anh đã nói đừng để cô ta lại gần anh, nếu không sẽ không bao giờ có kết quả tốt, anh có thể mua tất cả toà soạn ở Hồ Thanh, nếu như bọn họ còn đưa tin vớ vẫn.
Mua một cái chính là cảnh cáo.
“ Con bây giờ muốn chống đối lại mẹ sao? ” Bà ấy nghe anh nói không khỏi muốn phát điên mà nhai tươi nuốt sống anh.
Cố Viễn Thần mệt mỏi “ Con hoà thuận với mẹ bao giờ? chẳng phải mẹ chỉ xem Cố Bắc là con trai sao mẹ đi bảo anh ấy lấy cô ta đi... Còn con có thân mật với ai thì cũng không phải loại bốc mùi hôi thối như cô ta đâu ”
“ Được rồi, lần sau nếu còn mấy chuyện này nữa mẹ không cần gọi con, con phải đi làm đây tạm biệt ”
Không để bà nói tiếp anh tắt máy, quăng điện thoại sang một bên, hôm nay anh không muốn đến bệnh viện làm, có lẽ những ca phẫu thuật hôm nay Tiêu Lệ sẽ lo được, cho nên không thấy bọn họ gọi đến cho anh.
Cố Viễn Thần ngồi vào bàn làm việc, anh sẽ xử lý chuyện toà soạn anh đã mua trước, trực típ biến nó thành một cái studio ở trung tâm Hồ Thanh, anh cũng đâu phải thiếu tiền.
Ngón tay thon dài gõ máy vô cùng nhanh, tiếng lạch cạch vang lên cũng rất rõ, anh phải cho người sửa lain toà soạn thành studio trong vòng một tháng và chuyển đổi quyền sở hữu sang cho Thời Nhiễm.
Ở nhà chính Cố Gia.
Thanh Lam tức đến mặt đỏ hết, đôi mắt bà cũng nổi đầy gân máu, bà vẻ mặt nguy hiểm nhắn cái gì đó rồi gửi đi.
Trong thâm tâm bà ghét cay ghét đắng Thời Nhiễm, năm đó khó khăn lắm bà mới có thể tách hai người họ ra, bây giờ bà cũng sẽ làm tương tự như vậy.
Tám năm trước suýt giết chết được cô ở Thụy Điển, thì hiện tại ở Hồ Thanh lần này bà cũng sẽ không cho cô cơ hội để trốn thoát, lần đó ở Thụy Điển nếu không có người đến giúp e là bây giờ cô đã chết không thấy xác.
Thời Nhiễm ơi Thời Nhiễm đáng lẽ cô không nên quay lại Hồ Thanh ở gần con trai tôi như vậy mới tốt cho cô.
Nắm tay bà ta cuộn tròn lại, đầy tức giận, đúng là cô bé không ngoan không biết điều.
.....
Thời Nhiễm ở trong giấc mơ, trước mắt cô đều là màu đen cô chạy mãi chạy mãi, không tìm thấy được lối ra, cô chạy đến mức nhìn thấy được bóng lưng quen thuộc xuất hiện ở trước mắt mình.
Nhưng chân cô không nhấc lên được, nhìn thấy người đó từ từ quay đầu lại, đến khi gương mặt mà cô đã vô cùng nhung nhớ, khắc sâu tâm trí hiện ra nhưng bên cạnh anh lại có người khác.
Ánh mắt xa lạ của anh nhìn cô, cổ họng của cô không nói được nó không hề phát ra tiếng, nhìn thấy anh chán ghét mình rồi nắm lấy tay người con gái kia ngày một xa dần, cô khôn thể đuổi theo chỉ có thể đứng nhìn hai người họ cùng nhau bước vào lễ đường.
Đây có phải con đường cô chọn đã sai rồi không? tám năm qua cô cũng rất khổ sở, cũng đã cố gắng rất nhiều, tại sao cuối cùng vẫn không có được người mình thương?
Cô gọi anh, liên tục xin lỗi, cầu xin anh.....
Mi mắt nhắm nghiền lại của cô, ở khoé mắt đã rơi lệ, hàng chân mày chao lại vô cùng khó chịu, tay cô nắm chặt lấy chăn bông.
Môi mấp mấy gọi anh trong vô thức.
“ Viễn Thần! Viễn Thần đừng.... em sai rồi, em sai rồi.... xin lỗi anh thật lòng xin lỗi anh....”
Cô như không chấp nhận được chuyện đó, liên tục vùng vẫy muốn chạy đến, nhưng không được, liên tục lắc đầu cầu xin hết cầu xin lại xin lỗi. Cô cảm thấy cơ thể mình trở nên đau buốt như có ai đã đánh đập mình.
“ Viễn Thần....Thần....Không được đâu....”
Cố Viễn Thần quay đầu nhìn thấy cô, tay nắm chặt lấy chăn bông, còn liên tục lắc đầu lẩm bẩm không thôi, anh nhíu mày đứng bật dậy đi đến cạnh giường nhìn của cô ngồi xuống.
Kéo lấy tay đang bấu chặt chăn bông của cô, đặt lên tay mình rồi gọi cô dậy.
“ Thời Nhiễm.... Thời Nhiễm em sao vậy? ”
Nhưng anh gọi thế nào cô cũng không tỉnh, nhưng lại liên tục vùng vẫy, nước mắt rơi lã chã khiến trái tim anh không ngừng đau nhói, anh bất lực cúi người ôm lấy cô vào lòng mình.
Mấy phút sau anh mới cảm nhận được hơi thở của cô chậm rãi bình thường trở lại, anh mới cẩn thận vén tóc cô ra phía sau vành tai, hôn trên trán cô một cái.
Đôi mắt phức tạp, cũng mang theo sự lo lắng, lau đi nước mắt đọng lại trên má cô “ Tiểu Thời Nhiễm rốt cuộc tám năm qua em đã làm gì....”
Anh cứ cảm thấy, có chuyện mà anh không biết được, cho dù bình thường anh cứng rắn với cô, thậm chí không muốn nhìn thấy cô lảng vảng trước mặt mình nhưng nhìn cô thế này anh thật sự không kiềm được lòng mình......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.