Chương 47: Tiểu Thời Nhiễm Của A Thần
Ricky_bn
14/08/2023
Có những chuyện đôi khi phải chôn vùi thì mới có thể hạnh phúc, phải mãi
không nói ra thì mới có thể tốt lên, nếu như nói ra thì người kia phải
mang bao nhiêu tội lỗi? phải hối hận bao nhiêu?
Đến lúc đó người còn lại sẽ không còn cảm nhận được đâu là tình yêu đâu là sự bù đắp của người kia.
Cố Viễn Thần đậu xe cách nhà cô một khoản, anh rút bao thuốc lá rồi châm lên, đứng trước mui xe dựa vào một tay đút quần, mắt nhìn về hướng nhà của cô, khoảng cách không xa anh có thể nhìn thấy được.
Không biết đã phải hút bao nhiêu điếu thuốc, anh mới có lấy lại được tinh thần mà gọi cho cô, tiếng kết nối vang lên, trái tim anh có chút rung rẩy. Anh không muốn trêu chọc cô nữa, cũng không muốn đứng nhìn cô ở bên người khác.
Đầu dây bên kia mất một lúc khá lâu mới nhấc máy, giọng của cô mềm mại nhàn nhạt vang lên ở đầu dây bên kia.
“ Alo! ”
Anh nhìn lên căn phòng còn sáng đèn, mi mắt khẽ chớp một cái, sau đó nhìn xuống mũi chân của mình “ Tiểu Thời Nhiễm! em xuống gặp tôi một chút ” giọng điệu của anh không mặn không nhạt, chỉ có chút cục súc.
Thời Nhiễm vừa sấy tóc xong, cô mặc chiếc đầm ngủ hai dây, nghe xong liền sững lại, anh ở đâu mà bảo cô xuống gặp, cô làm gì có ở Hồ Thanh mà gặp chứ, mà hơn hết cô cũng không muốn gặp anh.
“ Không có ở Hồ Thanh, hơn nữa em cảm thấy không nên gặp nhau nữa, gặp em anh sẽ khó chịu. Có gì cứ nói qua điện thoại đi ”
Cô nói một tràng nhưng anh lại không hề để lọt tai mấy từ ngữ ở vế sau, chỉ trả lời cô một cách nhàn nhạt mà thôi “ Tôi đang ở Giang Thành, ở trước nhà em...”
Nghe anh nói xong thì cô sững lại đứng bật dậy đi về phía cửa sổ mở ra, đôi mắt liên tục đảo để tìm hình bóng quen thuộc của anh, cô nhìn xung quanh nhưng nhìn thế nào cũng không thấy.
Cho đến khi đôi mắt sáng của cô nhìn thấy bóng dáng anh đứng trước mui xe thông thả đút tay vào túi quần nhìn về phía cửa sổ nhà cô, giây phút đó cả hai không lên tiếng nữa.
Chỉ đứng bất động nhìn nhau như vậy.
Thời gian bỗng dưng dừng lại giữa hai người họ, cô định hình lại rồi vẫn đứng ở cửa sổ nhìn anh “ Anh đến đây làm gì? ”
“ Đến gặp em ” Anh rất nhanh đã trả lời mà không cần nghĩ ngợi.
Không thấy cô nói gì nữa, anh mới nói tiếp “ Nếu em không xuống, tôi sẽ leo lên cửa sổ gặp em ” lời nói của anh ngữ khí chắc nịch như đinh đóng cột đến mức nghe xong cô cũng phải giật mình.
Nếu để gia đình cô phát hiện anh ở đây, chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu.
“ Em xuống gặp anh ”
Cô nói xong cúp máy cầm lấy áo cardigan rồi mở cửa bước ra ngoài, mẹ và ba cô vẫn đang xem truyền hình, nhìn thấy cô gấp gáp đi ra bên ngoài liền lên tiếng hỏi.
“ Nhiễm Nhiễm con đi đâu vậy? ” Mẹ cô nhìn cô nghi hoặc.
Thời Nhiễm giật mình, lấy lại trạng thái bình thường nói với bà “ Con đi đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, mẹ có muốn mua gì không? ”
“ Không mua, con đi sớm về sớm bây giờ trời đã tối rồi ” Mẹ cô lắc đầu cầm lấy bánh quy cắn một miếng.
Gật đầu một cái rồi vội đi ra bên ngoài.
Anh ở ngoài xe cất điện thoại, đút hai tay vào túi quần thông thả đợi cô ra gặp anh, đôi mắt anh sâu thẳm chất chứa nhiều điều mà không ai có thể nhìn ra được, ngay cả Thời Nhiễm của hiện tại cũng không thể nhìn ra được anh đang nghĩ cái gì.
Bóng dáng nhỏ nhắn của cô bước ra khỏi cổng nhà, đi về phía của anh đang đứng, từ xa anh đã nhìn thấy cô rồi, cho dù cô có quay lưng lại thì anh vẫn có thể nhận ra được đâu là Tiểu Thời Nhiễm của anh.
Thời Nhiễm đi đến, bước chân cũng có chút gấp gáp đi đến chỗ anh, còn chưa kịp đứng trước mặt anh, thì anh đã vươn tay nắm lấy tay cô kéo về phía trước khiến cô không cẩn thận ngã nhàu vào trong lòng anh.
Anh ôm lấy cô, gục đầu vào vai cô, dáng vẻ bất lực đến mức không biết làm gì.
Cô bị hành động của anh làm cho giật mình bất động, đứng đó một lúc lâu vẫn không thể định hình.
“ Anh đến tìm em có chuyện gì sao? ”
Anh nghe cô nói thì ngẩn đầu lên nhìn vào đôi mắt trong vắt mang theo một tầng sương mỏng, anh dùng tay giữ lấy gáy cô lại rồi không nhịn được mà áp môi mình xuống hôn lấy môi cô.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến cô bất giác nhíu mày nhưng anh lại không hề có ý định buông tha cho cô mà tiếp tục càng quét bên trong khoang miệng của cô không thôi.
Môi cô như mật ngọt khiến anh không thể nào dứt ra được, cứ muốn hôn cô mãi như vậy, đó chính là lý do tại sao lúc nào gặp cô anh đều muốn hôn cô, mười lần đã hết chín lần không đã không kiềm chế được mà cưỡng hôn cô rồi.
Hai tay của cô đặt lên vai anh, Cố Viễn Thần hôn hơn 10 phút thì mới rời môi cô, anh nhìn cô.
“ Tiểu Thời Nhiễm, chúng ta tìm hiểu lại nhau thêm một lần nữa đi ”
Lời nói của anh không nhanh không chậm, ngữ khí không nóng không lạnh, chỉ nhà nhạt nhìn thẳng vào mắt cô mà đề nghị, anh đặt tay ở eo của cô.
Thời Nhiễm có chút thắc mắc tại sao không phải là quay lại? mà là tìm hiểu lại, cô nhìn thẳng vào mắt anh cũng không sợ hãi nữa.
“ Tại sao lại là tìm hiểu lại nhau? ”
Anh siết lấy eo cô, hôn lên trán cô một cái “ Chúng ta đã xa nhau 8 năm rồi, dáng vẻ mà chúng ta yêu năm đó cũng không còn, tôi muốn tôi và em tìm hiểu con người của hiện tại ”
Thật ra bản thân anh chính là sợ, cô muốn quay lại vì vẫn còn cố chấp với quá khứ 8 năm trôi qua mọi thứ đã thay đổi quá nhiều tính cách lẫn con người đều đã thay đổi.
Nếu như yêu con người của quá khứ thì sẽ không thể nào chịu đựng được người ở hiện tại, anh muốn cô và anh yêu cả người ở quá khứ và yêu cả người ở hiện tại, chứ không phải chấp niệm đoạn tình cảm ở quá khứ mà tìm cách quay lại với hiên tại.
“ Không phải anh rất ghét em sao? ” Cô gật đầu ngây ngô.
“ Còn có thể không ghét sao? ” Cô mỉm cười bất lực.
Cô là Thời Nhiễm, Tiểu Thời Nhiễm của A Thần.
8 năm trước cả ký túc xá đại học Đông Bắc, anh cũng biết Cố Viễn Thần của khoa y, luôn có một Tiểu Thời Nhiễm ở trong lòng, chung thủy đến mức người con gái khác chạm vào anh, thì đã lập tức đi tắm một tiếng.
Còn mắng con gái nhà người ta đến mức bật khóc vì tung tin đồn làm Tiểu Thời Nhiễm không vui, cho dù hoa khôi của trường có đứng trước mặt thì anh vẫn xem như không khí mà không nhìn thấy.
Nhiều lần bị tung tin đồn, số người quen biết anh còn vào bình luận chê bai người bị tung tin đồn với anh là, nhìn còn không bằng Tiểu Thời Nhiễm của người ta.
Trung tâm thiết chúng thủ phong trần, Tư niệm ảnh tùy tiên vân.
Cố Viễn Thần, là A Thần duy nhất ở trong lòng Thời Nhiễm cho dù ở Hồ Thanh, hay ở Giang Thành, hay ở Thụy Điển thì cô cũng chưa từng thay đổi.
Cây Ngô Đồng vẫn sẽ ở đó, vẫn sẽ không thay đổi vị trí, cũng sẽ không tự ý thay lòng di dời chỗ khác cũng như Thời Nhiễm không bao giờ thay lòng, cô vẫn sẽ hướng về một mình Cố Viễn Thần.
Đến lúc đó người còn lại sẽ không còn cảm nhận được đâu là tình yêu đâu là sự bù đắp của người kia.
Cố Viễn Thần đậu xe cách nhà cô một khoản, anh rút bao thuốc lá rồi châm lên, đứng trước mui xe dựa vào một tay đút quần, mắt nhìn về hướng nhà của cô, khoảng cách không xa anh có thể nhìn thấy được.
Không biết đã phải hút bao nhiêu điếu thuốc, anh mới có lấy lại được tinh thần mà gọi cho cô, tiếng kết nối vang lên, trái tim anh có chút rung rẩy. Anh không muốn trêu chọc cô nữa, cũng không muốn đứng nhìn cô ở bên người khác.
Đầu dây bên kia mất một lúc khá lâu mới nhấc máy, giọng của cô mềm mại nhàn nhạt vang lên ở đầu dây bên kia.
“ Alo! ”
Anh nhìn lên căn phòng còn sáng đèn, mi mắt khẽ chớp một cái, sau đó nhìn xuống mũi chân của mình “ Tiểu Thời Nhiễm! em xuống gặp tôi một chút ” giọng điệu của anh không mặn không nhạt, chỉ có chút cục súc.
Thời Nhiễm vừa sấy tóc xong, cô mặc chiếc đầm ngủ hai dây, nghe xong liền sững lại, anh ở đâu mà bảo cô xuống gặp, cô làm gì có ở Hồ Thanh mà gặp chứ, mà hơn hết cô cũng không muốn gặp anh.
“ Không có ở Hồ Thanh, hơn nữa em cảm thấy không nên gặp nhau nữa, gặp em anh sẽ khó chịu. Có gì cứ nói qua điện thoại đi ”
Cô nói một tràng nhưng anh lại không hề để lọt tai mấy từ ngữ ở vế sau, chỉ trả lời cô một cách nhàn nhạt mà thôi “ Tôi đang ở Giang Thành, ở trước nhà em...”
Nghe anh nói xong thì cô sững lại đứng bật dậy đi về phía cửa sổ mở ra, đôi mắt liên tục đảo để tìm hình bóng quen thuộc của anh, cô nhìn xung quanh nhưng nhìn thế nào cũng không thấy.
Cho đến khi đôi mắt sáng của cô nhìn thấy bóng dáng anh đứng trước mui xe thông thả đút tay vào túi quần nhìn về phía cửa sổ nhà cô, giây phút đó cả hai không lên tiếng nữa.
Chỉ đứng bất động nhìn nhau như vậy.
Thời gian bỗng dưng dừng lại giữa hai người họ, cô định hình lại rồi vẫn đứng ở cửa sổ nhìn anh “ Anh đến đây làm gì? ”
“ Đến gặp em ” Anh rất nhanh đã trả lời mà không cần nghĩ ngợi.
Không thấy cô nói gì nữa, anh mới nói tiếp “ Nếu em không xuống, tôi sẽ leo lên cửa sổ gặp em ” lời nói của anh ngữ khí chắc nịch như đinh đóng cột đến mức nghe xong cô cũng phải giật mình.
Nếu để gia đình cô phát hiện anh ở đây, chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu.
“ Em xuống gặp anh ”
Cô nói xong cúp máy cầm lấy áo cardigan rồi mở cửa bước ra ngoài, mẹ và ba cô vẫn đang xem truyền hình, nhìn thấy cô gấp gáp đi ra bên ngoài liền lên tiếng hỏi.
“ Nhiễm Nhiễm con đi đâu vậy? ” Mẹ cô nhìn cô nghi hoặc.
Thời Nhiễm giật mình, lấy lại trạng thái bình thường nói với bà “ Con đi đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, mẹ có muốn mua gì không? ”
“ Không mua, con đi sớm về sớm bây giờ trời đã tối rồi ” Mẹ cô lắc đầu cầm lấy bánh quy cắn một miếng.
Gật đầu một cái rồi vội đi ra bên ngoài.
Anh ở ngoài xe cất điện thoại, đút hai tay vào túi quần thông thả đợi cô ra gặp anh, đôi mắt anh sâu thẳm chất chứa nhiều điều mà không ai có thể nhìn ra được, ngay cả Thời Nhiễm của hiện tại cũng không thể nhìn ra được anh đang nghĩ cái gì.
Bóng dáng nhỏ nhắn của cô bước ra khỏi cổng nhà, đi về phía của anh đang đứng, từ xa anh đã nhìn thấy cô rồi, cho dù cô có quay lưng lại thì anh vẫn có thể nhận ra được đâu là Tiểu Thời Nhiễm của anh.
Thời Nhiễm đi đến, bước chân cũng có chút gấp gáp đi đến chỗ anh, còn chưa kịp đứng trước mặt anh, thì anh đã vươn tay nắm lấy tay cô kéo về phía trước khiến cô không cẩn thận ngã nhàu vào trong lòng anh.
Anh ôm lấy cô, gục đầu vào vai cô, dáng vẻ bất lực đến mức không biết làm gì.
Cô bị hành động của anh làm cho giật mình bất động, đứng đó một lúc lâu vẫn không thể định hình.
“ Anh đến tìm em có chuyện gì sao? ”
Anh nghe cô nói thì ngẩn đầu lên nhìn vào đôi mắt trong vắt mang theo một tầng sương mỏng, anh dùng tay giữ lấy gáy cô lại rồi không nhịn được mà áp môi mình xuống hôn lấy môi cô.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến cô bất giác nhíu mày nhưng anh lại không hề có ý định buông tha cho cô mà tiếp tục càng quét bên trong khoang miệng của cô không thôi.
Môi cô như mật ngọt khiến anh không thể nào dứt ra được, cứ muốn hôn cô mãi như vậy, đó chính là lý do tại sao lúc nào gặp cô anh đều muốn hôn cô, mười lần đã hết chín lần không đã không kiềm chế được mà cưỡng hôn cô rồi.
Hai tay của cô đặt lên vai anh, Cố Viễn Thần hôn hơn 10 phút thì mới rời môi cô, anh nhìn cô.
“ Tiểu Thời Nhiễm, chúng ta tìm hiểu lại nhau thêm một lần nữa đi ”
Lời nói của anh không nhanh không chậm, ngữ khí không nóng không lạnh, chỉ nhà nhạt nhìn thẳng vào mắt cô mà đề nghị, anh đặt tay ở eo của cô.
Thời Nhiễm có chút thắc mắc tại sao không phải là quay lại? mà là tìm hiểu lại, cô nhìn thẳng vào mắt anh cũng không sợ hãi nữa.
“ Tại sao lại là tìm hiểu lại nhau? ”
Anh siết lấy eo cô, hôn lên trán cô một cái “ Chúng ta đã xa nhau 8 năm rồi, dáng vẻ mà chúng ta yêu năm đó cũng không còn, tôi muốn tôi và em tìm hiểu con người của hiện tại ”
Thật ra bản thân anh chính là sợ, cô muốn quay lại vì vẫn còn cố chấp với quá khứ 8 năm trôi qua mọi thứ đã thay đổi quá nhiều tính cách lẫn con người đều đã thay đổi.
Nếu như yêu con người của quá khứ thì sẽ không thể nào chịu đựng được người ở hiện tại, anh muốn cô và anh yêu cả người ở quá khứ và yêu cả người ở hiện tại, chứ không phải chấp niệm đoạn tình cảm ở quá khứ mà tìm cách quay lại với hiên tại.
“ Không phải anh rất ghét em sao? ” Cô gật đầu ngây ngô.
“ Còn có thể không ghét sao? ” Cô mỉm cười bất lực.
Cô là Thời Nhiễm, Tiểu Thời Nhiễm của A Thần.
8 năm trước cả ký túc xá đại học Đông Bắc, anh cũng biết Cố Viễn Thần của khoa y, luôn có một Tiểu Thời Nhiễm ở trong lòng, chung thủy đến mức người con gái khác chạm vào anh, thì đã lập tức đi tắm một tiếng.
Còn mắng con gái nhà người ta đến mức bật khóc vì tung tin đồn làm Tiểu Thời Nhiễm không vui, cho dù hoa khôi của trường có đứng trước mặt thì anh vẫn xem như không khí mà không nhìn thấy.
Nhiều lần bị tung tin đồn, số người quen biết anh còn vào bình luận chê bai người bị tung tin đồn với anh là, nhìn còn không bằng Tiểu Thời Nhiễm của người ta.
Trung tâm thiết chúng thủ phong trần, Tư niệm ảnh tùy tiên vân.
Cố Viễn Thần, là A Thần duy nhất ở trong lòng Thời Nhiễm cho dù ở Hồ Thanh, hay ở Giang Thành, hay ở Thụy Điển thì cô cũng chưa từng thay đổi.
Cây Ngô Đồng vẫn sẽ ở đó, vẫn sẽ không thay đổi vị trí, cũng sẽ không tự ý thay lòng di dời chỗ khác cũng như Thời Nhiễm không bao giờ thay lòng, cô vẫn sẽ hướng về một mình Cố Viễn Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.