Chương 76: Dỗ dành
Fade No D
19/08/2024
Đúng là hết nói nổi, Lâm Ngữ Yến biểu tình cạn lời nhìn Phàm Dực đang mặt nhăn mày nhỏ trước mặt “Ở bên ngoài gì chứ? Em đang ở nhà của Phương Trúc, thả rông một chút thì có làm sao? Đều là con gái với nhau cả. Nhưng quan trọng hơn, anh nghĩ giờ là lúc để nói về vấn đề này ư?”
Phàm Dực nghe cô nói vậy thì nhướng mày “Vậy em muốn nói về vấn đề gì? Ly hôn?”
Ánh mắt Lâm Ngữ Yến đang phừng phực ngọn lửa khí thế, nhưng lúc nghe đến hai chữ ‘ly hôn thì ngay lập tức chùng xuống. Cả người cô yếu xìu ngồi phịch xuống giường, cúi đầu trầm mặc không lên tiếng nữa, cũng không dám nhìn vào mắt anh.
Phàm Dực thấy Lâm Ngữ Yến mới giây trước còn khí thế ngất trời, chuẩn bị sẵn sàng khai chiến với anh, mà ngay giây sau tâm trạng đã buồn rầu tuột dốc khi nghe anh nhắc đến chuyện ly hôn. Trong lòng anh đồng thời vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy vui mừng.
Đau lòng là vì cô đã đánh giá thấp sự quan trọng của mình trong lòng anh, đánh giá thấp tình cảm anh dành cho cô.
Vui mừng là vì cô đối với đoạn tình cảm này là thật tâm thật ý, cô vì không muốn cùng anh ly hôn nên mới buồn bã như vậy.
Nhưng có lẽ anh nên cảm thấy vui mừng thay vì đau lòng, vì so với việc cô đánh giá thấp tình cảm anh dành cho cô, việc cô đối với mối quan hệ của hai người thật tâm thật ý quan trọng hơn nhiều.
Nếu Lâm Ngữ Yến cho rằng tình cảm mà anh dành cho cô không đủ lớn để anh có thể bao dung cho tất thảy những việc cô làm, dù sai hay đúng, vậy thì đó là lỗi của anh. Anh cần phải làm cho cô hiểu rõ và nhìn thấy được cô quan trọng với anh đến nhường nào.
Cô chính là niềm vui của anh, hạnh phúc của anh, là tất cả đối với anh. Nếu cô biển mất, niềm vui và hạnh phúc của anh cũng sẽ chẳng còn.
Vậy nên nếu cô muốn anh được vui vẻ và hạnh phúc, cô nhất định phải ở bên cạnh anh!
Phàm Dực thâm trầm nhìn cô, bàn tay to lớn vòng qua eo Lâm Ngữ Yến, kéo người cô sát về phía mình. Một nụ hôn dịu dàng mân mê rơi xuống, anh nhẹ nhàng nâng niu âu yếm đôi môi cô, từng chút từng chút một nhâm nhi thưởng thức, giống như môi cô là một chai rượu quý lâu năm.
Lâm Ngữ Yến bị hành động của anh làm cho sửng sốt, cô không hiểu Phàm Dực có ý gì mà lại hôn cô trong khi hai người đang sắp sửa đi đến quyết định ly hôn thế này.
Nhưng Lâm Ngữ Yến không hề bài xích nụ hôn của anh, cô từng chút một nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào nhưng trái tim đồng thời cũng thắt chặt đau xót.
Biết đâu được... đây lại là nụ hôn cuối cùng mà Phàm Dực dành cho cô.
Nhưng còn chưa kịp để tâm trí cô suy diễn xa hơn, Phàm Dực đã rời khỏi đôi môi Lâm Ngữ Yến, anh đưa tay vuốt ve gò má cô, cong môi yêu chiều “Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.”
Lâm Ngữ Yến ngơ ngác nhìn anh, nụ hôn vừa rồi đã trực tiếp làm cho đầu óc cô biến thành một mảng trắng xoá. Giờ anh lại bất thình lình nói câu nói này, làm cô không hiểu gì cả. Sẽ không có chuyện gì xảy ra cơ? Ý anh là chuyện ly hôn sao?
Thấy Lâm Ngữ Yến ngẩn ngơ nhìn mình bằng đôi mắt mơ hồ, Phàm Dực bật cười xoa xoa đầu cô, thấp giọng bổ sung “Ly hôn. Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Chẳng phải em từng nói rằng muốn buộc anh cả đời này? Mới chỉ có một năm mà em đã muốn tháo dây là không được đâu.
Lâm Ngữ Yến sửng sốt tròn mắt nhìn anh, môi cô khẽ mấp máy, ngờ vực lên tiếng “Anh... không trách em sao?”
“Đương nhiên là trách!” Lời này của cô vừa nói ra đã ngay lập tức làm cho Phàm Dực cau mày nghiêm mặt.
Quả nhiên. Sau bao nhiêu bất hạnh đã xảy đến với anh và gia đình, sao anh có thể vờ như không có chuyện gì mà tha thứ cho cô được. Lâm Ngữ Yến cụp mắt, đôi mi cong dài khẽ rũ xuống, ánh mắt xẹt qua tia thất vọng.
Nhưng không để cô hụt hẫng quá lâu, Phàm Dực ngay sau đó đã tiếp tục cất lời “Anh chẳng những trách em, mà còn rất giận. Em sao có thể chỉ để lại một tờ giấy cho anh rồi đột ngột bỏ đi? Em cũng chẳng thèm hỏi qua ý anh đã tự mình định đoạt việc chúng ta sẽ ly hôn?”
Càng nói Phàm Dực lại càng giận. Nhìn thấy sắc mặt anh đang dần sa sầm, Lâm Ngữ Yến vội đưa tay nắm lấy vạt áo anh, lắp bắp lên tiếng giải thích “Cái đó... cái đó... chỉ là em nghĩ, sau tất cả những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em... Anh có lẽ sẽ muốn cùng em ly hôn... Nhưng em thật sự không muốn ly hôn! Em thật sự muốn tiếp tục được ở bên cạnh anh.”
Phàm Dực đưa tay kéo cô vào lòng mình, lần nữa bao bọc cô trong vòng tay, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán Lâm Ngữ Yến, anh thấp giọng lên tiếng “Anh... đã rất sợ. Sau khi về nhà không nhìn thấy em, rồi lại đọc được những lời nhắn trên tờ giấy, anh đã thật sự sợ hãi. Anh sợ rằng mình lại đánh mất em thêm lần nữa”
Càng nói vòng tay ôm Lâm Ngữ Yến của anh càng siết chặt, như muốn khảm sâu cơ thể cô vào người mình. Phàm Dực lần nữa cất giọng, ngữ điệu thêm phần khẩn thiết “Em sau này đừng bao giờ chỉ để lại một mẩu giấy cho anh rồi bỏ đi như vậy nữa. Nếu không, anh sợ mình sẽ thực sự phát điên lên mất.”
Lâm Ngữ Yến vòng hai tay ôm lấy Phàm Dực, cô vùi mặt vào vòm ngực rắn chắc của anh, nức nở lên tiếng “Xin lỗi đã khiến anh lo lắng. Sau này em sẽ không như vậy nữa. Em sẽ không bỏ đi như vậy nữa.Sau tổng ba mươi phút mượn phòng để giải thích hiểu lầm và tháo gỡ khúc mắc, Phàm Dực đã thành công dỗ dành Lâm Ngữ Yến về lại Mộng Yên.
Vì để tỏ lòng cảm kích đối với sự đóng góp của Phương Trúc trong việc cho mượn phòng, Phàm Dực đã thẳng tay mua đứt luôn căn nhà này và tặng lại cho cô ấy.
Lúc cầm chìa khoá nhà trong tay, Phương Trúc không khỏi tròn mắt há hốc mồm sửng sốt. Hoàn toàn sốc trước màn mượn phòng trả nhà đầy hào phóng và dứt khoát của ông chủ Phàm.
Phàm Dực nghe cô nói vậy thì nhướng mày “Vậy em muốn nói về vấn đề gì? Ly hôn?”
Ánh mắt Lâm Ngữ Yến đang phừng phực ngọn lửa khí thế, nhưng lúc nghe đến hai chữ ‘ly hôn thì ngay lập tức chùng xuống. Cả người cô yếu xìu ngồi phịch xuống giường, cúi đầu trầm mặc không lên tiếng nữa, cũng không dám nhìn vào mắt anh.
Phàm Dực thấy Lâm Ngữ Yến mới giây trước còn khí thế ngất trời, chuẩn bị sẵn sàng khai chiến với anh, mà ngay giây sau tâm trạng đã buồn rầu tuột dốc khi nghe anh nhắc đến chuyện ly hôn. Trong lòng anh đồng thời vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy vui mừng.
Đau lòng là vì cô đã đánh giá thấp sự quan trọng của mình trong lòng anh, đánh giá thấp tình cảm anh dành cho cô.
Vui mừng là vì cô đối với đoạn tình cảm này là thật tâm thật ý, cô vì không muốn cùng anh ly hôn nên mới buồn bã như vậy.
Nhưng có lẽ anh nên cảm thấy vui mừng thay vì đau lòng, vì so với việc cô đánh giá thấp tình cảm anh dành cho cô, việc cô đối với mối quan hệ của hai người thật tâm thật ý quan trọng hơn nhiều.
Nếu Lâm Ngữ Yến cho rằng tình cảm mà anh dành cho cô không đủ lớn để anh có thể bao dung cho tất thảy những việc cô làm, dù sai hay đúng, vậy thì đó là lỗi của anh. Anh cần phải làm cho cô hiểu rõ và nhìn thấy được cô quan trọng với anh đến nhường nào.
Cô chính là niềm vui của anh, hạnh phúc của anh, là tất cả đối với anh. Nếu cô biển mất, niềm vui và hạnh phúc của anh cũng sẽ chẳng còn.
Vậy nên nếu cô muốn anh được vui vẻ và hạnh phúc, cô nhất định phải ở bên cạnh anh!
Phàm Dực thâm trầm nhìn cô, bàn tay to lớn vòng qua eo Lâm Ngữ Yến, kéo người cô sát về phía mình. Một nụ hôn dịu dàng mân mê rơi xuống, anh nhẹ nhàng nâng niu âu yếm đôi môi cô, từng chút từng chút một nhâm nhi thưởng thức, giống như môi cô là một chai rượu quý lâu năm.
Lâm Ngữ Yến bị hành động của anh làm cho sửng sốt, cô không hiểu Phàm Dực có ý gì mà lại hôn cô trong khi hai người đang sắp sửa đi đến quyết định ly hôn thế này.
Nhưng Lâm Ngữ Yến không hề bài xích nụ hôn của anh, cô từng chút một nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào nhưng trái tim đồng thời cũng thắt chặt đau xót.
Biết đâu được... đây lại là nụ hôn cuối cùng mà Phàm Dực dành cho cô.
Nhưng còn chưa kịp để tâm trí cô suy diễn xa hơn, Phàm Dực đã rời khỏi đôi môi Lâm Ngữ Yến, anh đưa tay vuốt ve gò má cô, cong môi yêu chiều “Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.”
Lâm Ngữ Yến ngơ ngác nhìn anh, nụ hôn vừa rồi đã trực tiếp làm cho đầu óc cô biến thành một mảng trắng xoá. Giờ anh lại bất thình lình nói câu nói này, làm cô không hiểu gì cả. Sẽ không có chuyện gì xảy ra cơ? Ý anh là chuyện ly hôn sao?
Thấy Lâm Ngữ Yến ngẩn ngơ nhìn mình bằng đôi mắt mơ hồ, Phàm Dực bật cười xoa xoa đầu cô, thấp giọng bổ sung “Ly hôn. Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Chẳng phải em từng nói rằng muốn buộc anh cả đời này? Mới chỉ có một năm mà em đã muốn tháo dây là không được đâu.
Lâm Ngữ Yến sửng sốt tròn mắt nhìn anh, môi cô khẽ mấp máy, ngờ vực lên tiếng “Anh... không trách em sao?”
“Đương nhiên là trách!” Lời này của cô vừa nói ra đã ngay lập tức làm cho Phàm Dực cau mày nghiêm mặt.
Quả nhiên. Sau bao nhiêu bất hạnh đã xảy đến với anh và gia đình, sao anh có thể vờ như không có chuyện gì mà tha thứ cho cô được. Lâm Ngữ Yến cụp mắt, đôi mi cong dài khẽ rũ xuống, ánh mắt xẹt qua tia thất vọng.
Nhưng không để cô hụt hẫng quá lâu, Phàm Dực ngay sau đó đã tiếp tục cất lời “Anh chẳng những trách em, mà còn rất giận. Em sao có thể chỉ để lại một tờ giấy cho anh rồi đột ngột bỏ đi? Em cũng chẳng thèm hỏi qua ý anh đã tự mình định đoạt việc chúng ta sẽ ly hôn?”
Càng nói Phàm Dực lại càng giận. Nhìn thấy sắc mặt anh đang dần sa sầm, Lâm Ngữ Yến vội đưa tay nắm lấy vạt áo anh, lắp bắp lên tiếng giải thích “Cái đó... cái đó... chỉ là em nghĩ, sau tất cả những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em... Anh có lẽ sẽ muốn cùng em ly hôn... Nhưng em thật sự không muốn ly hôn! Em thật sự muốn tiếp tục được ở bên cạnh anh.”
Phàm Dực đưa tay kéo cô vào lòng mình, lần nữa bao bọc cô trong vòng tay, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán Lâm Ngữ Yến, anh thấp giọng lên tiếng “Anh... đã rất sợ. Sau khi về nhà không nhìn thấy em, rồi lại đọc được những lời nhắn trên tờ giấy, anh đã thật sự sợ hãi. Anh sợ rằng mình lại đánh mất em thêm lần nữa”
Càng nói vòng tay ôm Lâm Ngữ Yến của anh càng siết chặt, như muốn khảm sâu cơ thể cô vào người mình. Phàm Dực lần nữa cất giọng, ngữ điệu thêm phần khẩn thiết “Em sau này đừng bao giờ chỉ để lại một mẩu giấy cho anh rồi bỏ đi như vậy nữa. Nếu không, anh sợ mình sẽ thực sự phát điên lên mất.”
Lâm Ngữ Yến vòng hai tay ôm lấy Phàm Dực, cô vùi mặt vào vòm ngực rắn chắc của anh, nức nở lên tiếng “Xin lỗi đã khiến anh lo lắng. Sau này em sẽ không như vậy nữa. Em sẽ không bỏ đi như vậy nữa.Sau tổng ba mươi phút mượn phòng để giải thích hiểu lầm và tháo gỡ khúc mắc, Phàm Dực đã thành công dỗ dành Lâm Ngữ Yến về lại Mộng Yên.
Vì để tỏ lòng cảm kích đối với sự đóng góp của Phương Trúc trong việc cho mượn phòng, Phàm Dực đã thẳng tay mua đứt luôn căn nhà này và tặng lại cho cô ấy.
Lúc cầm chìa khoá nhà trong tay, Phương Trúc không khỏi tròn mắt há hốc mồm sửng sốt. Hoàn toàn sốc trước màn mượn phòng trả nhà đầy hào phóng và dứt khoát của ông chủ Phàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.