Chương 31: Thỏ và sói
Fade No D
01/08/2024
Sau khi kết thúc bữa tối ở Tô gia, Lâm Ngữ Yến tâm trạng cảm thấy có chút vui vẻ lần thoải mái.
Ban đầu cô vốn rất hồi hộp và lo lắng, dù sao thì thân phận "con dâu hào môn" không phải dễ làm. Trên phim
Lâm Ngữ Yến nhìn thấy rất nhiều người sau khi gả vào hào môn thì sống không khác gì một một con chim bị nhốt trong lồng, lúc nào cũng phải kín kẽ giữ ý, trước chăm sóc chồng con, sau hầu hạ gia đình chồng, nghĩ tới mà nổi da gà.
Nhưng Tô gia lại không giống vậy, Lâm Ngữ Yến cảm nhận được Tô Vũ Tịnh và Tô Viễn Kính thật sự yêu thích cô.
Bọn họ đối với cô có khi còn tốt hơn cả bố mẹ ruột Lâm Hoà Dụ và Lý Trạch Thu.
Cảnh đêm ở thành phố Bắc thật sự rất phồn hoa náo nhiệt, Lâm Ngữ Yến ngồi trong xe lặng lẽ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ánh mắt cô vô định nhìn theo những cảnh vật lướt qua, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
"Này Phàm Dực, tôi có một thắc mắc." Lâm Ngữ Yến mắt vẫn không rời khỏi ô cửa sổ, bất ngờ lên tiếng.
Phàm Dực không đáp lời, nhưng Lâm Ngữ Yến vẫn tiếp tục "Sao Tô gia lại đồng ý liên hôn cùng Lâm gia thế?"
Trong xe vẫn là một mảng im lặng, Phàm Dực vẫn không đáp lời. Lâm Ngữ Yến tưởng anh lại ngủ, cô dời tầm mắt đang treo ngoài ô cửa quay sang nhìn anh thì bị một đôi mắt đen huyền sâu hun hút doạ cho giật mình.
Đôi mắt của anh ta làm cô bất giấc nhớ đến dáng vẻ của Phàm Dực mà cô gặp ở kiếp trước, đó là sự cảnh giác cúa một con sói.
Lâm Ngữ Yến cố gắng mỉm cười một cách bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy đã bán đứng cô "Làm sao vậy?"
Trong không gian tối, đôi mắt của Phàm Dực càng thêm sáng rực, chiếu thẳng vào Lâm Ngữ Yến, làm cô có cảm giác bản thân trong phút chốc trở thành tấm kính trong suốt, hoàn toàn bị anh nhìn xuyên qua.
"Cô thật sự không biết nên mới hỏi?" Sau một hồi im lặng chăm chú quan sát Lâm Ngữ Yến, Phàm Dực cuối cùng cũng lên tiếng.
Lâm Ngữ Yến nuốt nước bọt, khẽ gật đầu.
Phàm Dực thu lại tầm mắt, anh không trả lời câu hỏi của Lâm Ngữ Yến, cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm Ngữ Yến khẽ thở phào một hơi, nhưng lát sau cô đột nhiên cảm thấy nực cười. Cô làm sao vậy chứ? Sao lại sợ anh ta?
Nghĩ vậy Lâm Ngữ Yến liền quả quyết lên tiếng cảnh cáo Phàm Dực, nhưng lời nói ra lại có chút lắp bắp "Này, anh... anh về sau đừng có mà dùng ánh mắt đấy nhìn... nhìn tôi nữa đấy."
Hoàn toàn không có sức thuyết phục! Lâm Ngữ Yến chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy.
Nhớ lại trong giấc mơ về kiếp trước cô rõ ràng là vừa mạnh mẽ vừa hung hăng, thấy bọn côn đồ ỷ mạnh hiếp yếu liền ra tay giúp đỡ trừng trị cái ác.
Vậy mà bây giờ chỉ một ánh mắt của Phàm Dực thôi cũng đã khiến cô giống như thỏ cụp đuôi sợ hãi nép mình.
Đúng là nhục nhã! Lâm Ngữ Yến uất ức quay sang điên cuồng lườm nguýt Phàm Dực rồi tự mình hài lòng với sự trả thù ấu trĩ này.
****
Từ sau hôm dùng bữa ở Tô gia về, Lâm Ngữ Yến khá bận rộn.
Phương Trúc quả nhiên là nhanh nhẹn, mới đó đã giúp cô tìm được một vai phản diện.
Tuy đây chỉ là một vai phản diện nhỏ không có nhiều đất diễn nhưng đây so với những vai quần chúng trước kia, đã một sự tiến bộ lớn.
Và không uổng công từ đó đến nay Lâm Ngữ Yến ngày đêm tập luyện và trau dồi kĩ năng diễn xuất của bản thân, ở bộ phim lần này cô đã thể hiện vai diễn của mình vô cùng tròn trịa và tạo được ấn tượng mạnh mẽ trong lòng của đạo diễn Quý.
Ông ấy rất hài lòng với khả năng diễn tốt và thái độ biết trên biết dưới của Lâm Ngữ Yến nên đã giới thiệu cho cô vào vai nữ phụ của một bộ phim khác.
Được dịp cơ hội tới liên tục, cô không chút do dự nhanh chóng nắm bắt.
Thế là xuyên suốt một tháng cuối năm, Lâm Ngữ Yến ngày nào cũng bận rộn quay phim đến tối muộn mới về.
Nhưng không biết dạo gần đây Phàm Dực bị đứt sợi dây thần kinh nào? Lúc trước anh ta thấy cô như thấy quỷ, tránh cô như tà, không biết vì sao dạo gần đây ngày nào Lâm Ngữ Yến trở về cũng đều nhìn thấy anh ta đang ngồi ở phòng khách làm việc - nơi mà xác suất hai người sẽ đụng mặt nhau là rất cao.
Đúng là kì quái, có phòng làm việc riêng không vào, lại chui ra phòng khách làm việc, cô cũng không biết Phàm Dực đang nghĩ gì.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, Lâm Ngữ Yến cũng đi quay đến tận tối muộn, lúc về đến nhà là đã 11 giờ khuya.
Cô vừa vào nhà liền thấy Phàm Dực đang ngồi ở sofa làm việc, nhưng hiện tại toàn thân Lâm Ngữ Yến đều ê ẩm, chẳng còn hơi sức đâu mà chào hỏi anh ta, mà bình thường vốn cô cũng chẳng chào.
Lâm Ngữ Yến cứ vậy lướt qua Phàm Dực đi lên lầu. Nhưng còn chưa bước được tới cầu thang, cô đã bị câu hỏi của anh làm khựng lại "Dạo này cô về muộn nhỉ?"
Lâm Ngữ Yến uể oải đáp "Ừ. Gần đây tôi quay hai bộ phim cùng một lúc." Nói xong cô lại nhấc từng bước chân nặng nề lên từng nấc thang.
Lúc này Phàm Dực lại lên tiếng làm bước chân của cô lần nữa dừng lại "Có tài xế riêng không? Nếu không thì tôi sẽ tìm giúp cô một người."
Lâm Ngữ Yến có chút sửng sốt quay ngoắt lại nhìn Phàm Dực. Anh ta thực sự đổi tính đổi nết rồi ư, cô nghĩ thầm.
Nếu anh ta đã ngỏ lời giúp đỡ thì Lâm Ngữ Yến cũng không dại gì mà từ chối, dù sao thì đi quay cả ngày xong còn phải lái xe đưa Phương Trúc về rồi mới được về nhà thực sự rút cạn sinh lực cô.
Lâm Ngữ Yến dù trong lòng rất thích nhưng ngoài mặt thì giả vờ khó xử "Ừm.... Nếu anh đã có lòng như vậy thì...
được thôi. Dù sao thì nếu tôi mà từ chối thì chắc anh cũng thấy ngại lắm nên tôi chỉ đành đồng ý vậy."
Phàm Dực nghe vậy thì khoé môi khẽ nhếch lên "Nếu cô không thích thì thôi vậy, dù sao tôi..."
Còn chưa để Phàm Dực nói xong Lâm Ngữ Yến đã vội cắt ngang "Không sao, không sao! Tuy có hơi khó xử nhưng anh đã có lòng như vậy làm sao mà tôi nỡ từ chối chứ! Dù sao cũng cảm ơn anh nhé! Ngủ ngon."
Sau khi dùng vận tốc ánh sáng để nói vài lời cuối, Lâm Ngữ Yến vội vàng chạy vụt lên lầu, không để Phàm Dực có cơ hội nói thêm lời nào nữa.
Phàm Dực mỉm cười nhìn bóng dáng Lâm Ngữ Yến chạy lên lầu, anh cong môi mỉm cười, đôi mắt hiện lên tia ấm áp.
Phàm Dực quả nhiên là người làm việc lớn, nói là làm ngay, không chậm trễ trì hoãn. Ngay ngày hôm sau anh ta đã tìm được cho Lâm Ngữ Yến một tài xế riêng tên Vương Cường.
Dù cô về khuya đến mấy, đi làm sớm thế nào, hay bất chợt có lịch quay đột xuất ra sao, Vương Cường cũng đều sẽ đến đúng giờ đưa đón, hơn nữa kĩ thuật lái xe của anh ta rất cừ.
Lâm Ngữ Yến rất hài lòng nhưng đồng thời cũng khá thắc mắc về mức lương mà Phàm Dực trả cho anh ta.
****
Sau khi quay xong lần lượt cả hai bộ phim, cô cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi.
Trong lúc chờ phim được công chiếu, cô rảnh rỗi tận mấy tuần liền. Vậy nên sáng nào cô cũng sẽ ngủ nướng đến 9,10 giờ, sau đó dậy ăn cơm và xem phim. Đợi đến tối Phàm Dực về, cô sẽ cùng ăn tối với anh ta.
Lâm Ngữ Yến cũng không rõ vì sao, nhưng từ sau hôm dùng bữa ở Tô gia trở về, Phàm Dực không còn ngủ qua đêm ở công ty nữa, đến khoảng tối 9, 10 giờ là anh ta sẽ về nhà.
Cô đoán có lẽ là chuyện anh ta qua đêm ở công ty bị ông ngoại phát giác rồi nên anh ta mới phải về nhà ngủ.
Nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa thì Lâm Ngữ Yến cũng không quan tâm mấy, vì dù Phàm Dực ở nhà hay không ở nhà thì cả biệt thự Mộng Yên này cũng chỉ vang lên tiếng cười của mình cô.
Anh ta đến lúc bước đi còn không phát ra âm thanh, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Lúc ăn cơm cũng vậy, dù Phàm Dực ngồi đối diện Lâm Ngữ Yến nhưng cũng không hề nói tiếng nào.
Vài bữa đầu Lâm Ngữ Yến còn lịch sự tìm chủ để để nói, nhưng về sau cô chẳng còn buồn để ý tới nữa.
Phàm Dực ngồi đó ăn phần anh một cách yên tĩnh, phần Lâm Ngữ Yến cô sẽ vừa ăn vừa xem phim truyền hình dài tập trên điện thoại.
Hai thái cực khác nhau cùng ngồi trên bàn ăn làm Chu Khánh dở khóc dở cười, lần đầu tiên ông gặp tình huống này nên cũng chỉ biết ngậm ngùi đứng giữa.
Ban đầu cô vốn rất hồi hộp và lo lắng, dù sao thì thân phận "con dâu hào môn" không phải dễ làm. Trên phim
Lâm Ngữ Yến nhìn thấy rất nhiều người sau khi gả vào hào môn thì sống không khác gì một một con chim bị nhốt trong lồng, lúc nào cũng phải kín kẽ giữ ý, trước chăm sóc chồng con, sau hầu hạ gia đình chồng, nghĩ tới mà nổi da gà.
Nhưng Tô gia lại không giống vậy, Lâm Ngữ Yến cảm nhận được Tô Vũ Tịnh và Tô Viễn Kính thật sự yêu thích cô.
Bọn họ đối với cô có khi còn tốt hơn cả bố mẹ ruột Lâm Hoà Dụ và Lý Trạch Thu.
Cảnh đêm ở thành phố Bắc thật sự rất phồn hoa náo nhiệt, Lâm Ngữ Yến ngồi trong xe lặng lẽ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ánh mắt cô vô định nhìn theo những cảnh vật lướt qua, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
"Này Phàm Dực, tôi có một thắc mắc." Lâm Ngữ Yến mắt vẫn không rời khỏi ô cửa sổ, bất ngờ lên tiếng.
Phàm Dực không đáp lời, nhưng Lâm Ngữ Yến vẫn tiếp tục "Sao Tô gia lại đồng ý liên hôn cùng Lâm gia thế?"
Trong xe vẫn là một mảng im lặng, Phàm Dực vẫn không đáp lời. Lâm Ngữ Yến tưởng anh lại ngủ, cô dời tầm mắt đang treo ngoài ô cửa quay sang nhìn anh thì bị một đôi mắt đen huyền sâu hun hút doạ cho giật mình.
Đôi mắt của anh ta làm cô bất giấc nhớ đến dáng vẻ của Phàm Dực mà cô gặp ở kiếp trước, đó là sự cảnh giác cúa một con sói.
Lâm Ngữ Yến cố gắng mỉm cười một cách bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy đã bán đứng cô "Làm sao vậy?"
Trong không gian tối, đôi mắt của Phàm Dực càng thêm sáng rực, chiếu thẳng vào Lâm Ngữ Yến, làm cô có cảm giác bản thân trong phút chốc trở thành tấm kính trong suốt, hoàn toàn bị anh nhìn xuyên qua.
"Cô thật sự không biết nên mới hỏi?" Sau một hồi im lặng chăm chú quan sát Lâm Ngữ Yến, Phàm Dực cuối cùng cũng lên tiếng.
Lâm Ngữ Yến nuốt nước bọt, khẽ gật đầu.
Phàm Dực thu lại tầm mắt, anh không trả lời câu hỏi của Lâm Ngữ Yến, cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm Ngữ Yến khẽ thở phào một hơi, nhưng lát sau cô đột nhiên cảm thấy nực cười. Cô làm sao vậy chứ? Sao lại sợ anh ta?
Nghĩ vậy Lâm Ngữ Yến liền quả quyết lên tiếng cảnh cáo Phàm Dực, nhưng lời nói ra lại có chút lắp bắp "Này, anh... anh về sau đừng có mà dùng ánh mắt đấy nhìn... nhìn tôi nữa đấy."
Hoàn toàn không có sức thuyết phục! Lâm Ngữ Yến chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy.
Nhớ lại trong giấc mơ về kiếp trước cô rõ ràng là vừa mạnh mẽ vừa hung hăng, thấy bọn côn đồ ỷ mạnh hiếp yếu liền ra tay giúp đỡ trừng trị cái ác.
Vậy mà bây giờ chỉ một ánh mắt của Phàm Dực thôi cũng đã khiến cô giống như thỏ cụp đuôi sợ hãi nép mình.
Đúng là nhục nhã! Lâm Ngữ Yến uất ức quay sang điên cuồng lườm nguýt Phàm Dực rồi tự mình hài lòng với sự trả thù ấu trĩ này.
****
Từ sau hôm dùng bữa ở Tô gia về, Lâm Ngữ Yến khá bận rộn.
Phương Trúc quả nhiên là nhanh nhẹn, mới đó đã giúp cô tìm được một vai phản diện.
Tuy đây chỉ là một vai phản diện nhỏ không có nhiều đất diễn nhưng đây so với những vai quần chúng trước kia, đã một sự tiến bộ lớn.
Và không uổng công từ đó đến nay Lâm Ngữ Yến ngày đêm tập luyện và trau dồi kĩ năng diễn xuất của bản thân, ở bộ phim lần này cô đã thể hiện vai diễn của mình vô cùng tròn trịa và tạo được ấn tượng mạnh mẽ trong lòng của đạo diễn Quý.
Ông ấy rất hài lòng với khả năng diễn tốt và thái độ biết trên biết dưới của Lâm Ngữ Yến nên đã giới thiệu cho cô vào vai nữ phụ của một bộ phim khác.
Được dịp cơ hội tới liên tục, cô không chút do dự nhanh chóng nắm bắt.
Thế là xuyên suốt một tháng cuối năm, Lâm Ngữ Yến ngày nào cũng bận rộn quay phim đến tối muộn mới về.
Nhưng không biết dạo gần đây Phàm Dực bị đứt sợi dây thần kinh nào? Lúc trước anh ta thấy cô như thấy quỷ, tránh cô như tà, không biết vì sao dạo gần đây ngày nào Lâm Ngữ Yến trở về cũng đều nhìn thấy anh ta đang ngồi ở phòng khách làm việc - nơi mà xác suất hai người sẽ đụng mặt nhau là rất cao.
Đúng là kì quái, có phòng làm việc riêng không vào, lại chui ra phòng khách làm việc, cô cũng không biết Phàm Dực đang nghĩ gì.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, Lâm Ngữ Yến cũng đi quay đến tận tối muộn, lúc về đến nhà là đã 11 giờ khuya.
Cô vừa vào nhà liền thấy Phàm Dực đang ngồi ở sofa làm việc, nhưng hiện tại toàn thân Lâm Ngữ Yến đều ê ẩm, chẳng còn hơi sức đâu mà chào hỏi anh ta, mà bình thường vốn cô cũng chẳng chào.
Lâm Ngữ Yến cứ vậy lướt qua Phàm Dực đi lên lầu. Nhưng còn chưa bước được tới cầu thang, cô đã bị câu hỏi của anh làm khựng lại "Dạo này cô về muộn nhỉ?"
Lâm Ngữ Yến uể oải đáp "Ừ. Gần đây tôi quay hai bộ phim cùng một lúc." Nói xong cô lại nhấc từng bước chân nặng nề lên từng nấc thang.
Lúc này Phàm Dực lại lên tiếng làm bước chân của cô lần nữa dừng lại "Có tài xế riêng không? Nếu không thì tôi sẽ tìm giúp cô một người."
Lâm Ngữ Yến có chút sửng sốt quay ngoắt lại nhìn Phàm Dực. Anh ta thực sự đổi tính đổi nết rồi ư, cô nghĩ thầm.
Nếu anh ta đã ngỏ lời giúp đỡ thì Lâm Ngữ Yến cũng không dại gì mà từ chối, dù sao thì đi quay cả ngày xong còn phải lái xe đưa Phương Trúc về rồi mới được về nhà thực sự rút cạn sinh lực cô.
Lâm Ngữ Yến dù trong lòng rất thích nhưng ngoài mặt thì giả vờ khó xử "Ừm.... Nếu anh đã có lòng như vậy thì...
được thôi. Dù sao thì nếu tôi mà từ chối thì chắc anh cũng thấy ngại lắm nên tôi chỉ đành đồng ý vậy."
Phàm Dực nghe vậy thì khoé môi khẽ nhếch lên "Nếu cô không thích thì thôi vậy, dù sao tôi..."
Còn chưa để Phàm Dực nói xong Lâm Ngữ Yến đã vội cắt ngang "Không sao, không sao! Tuy có hơi khó xử nhưng anh đã có lòng như vậy làm sao mà tôi nỡ từ chối chứ! Dù sao cũng cảm ơn anh nhé! Ngủ ngon."
Sau khi dùng vận tốc ánh sáng để nói vài lời cuối, Lâm Ngữ Yến vội vàng chạy vụt lên lầu, không để Phàm Dực có cơ hội nói thêm lời nào nữa.
Phàm Dực mỉm cười nhìn bóng dáng Lâm Ngữ Yến chạy lên lầu, anh cong môi mỉm cười, đôi mắt hiện lên tia ấm áp.
Phàm Dực quả nhiên là người làm việc lớn, nói là làm ngay, không chậm trễ trì hoãn. Ngay ngày hôm sau anh ta đã tìm được cho Lâm Ngữ Yến một tài xế riêng tên Vương Cường.
Dù cô về khuya đến mấy, đi làm sớm thế nào, hay bất chợt có lịch quay đột xuất ra sao, Vương Cường cũng đều sẽ đến đúng giờ đưa đón, hơn nữa kĩ thuật lái xe của anh ta rất cừ.
Lâm Ngữ Yến rất hài lòng nhưng đồng thời cũng khá thắc mắc về mức lương mà Phàm Dực trả cho anh ta.
****
Sau khi quay xong lần lượt cả hai bộ phim, cô cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi.
Trong lúc chờ phim được công chiếu, cô rảnh rỗi tận mấy tuần liền. Vậy nên sáng nào cô cũng sẽ ngủ nướng đến 9,10 giờ, sau đó dậy ăn cơm và xem phim. Đợi đến tối Phàm Dực về, cô sẽ cùng ăn tối với anh ta.
Lâm Ngữ Yến cũng không rõ vì sao, nhưng từ sau hôm dùng bữa ở Tô gia trở về, Phàm Dực không còn ngủ qua đêm ở công ty nữa, đến khoảng tối 9, 10 giờ là anh ta sẽ về nhà.
Cô đoán có lẽ là chuyện anh ta qua đêm ở công ty bị ông ngoại phát giác rồi nên anh ta mới phải về nhà ngủ.
Nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa thì Lâm Ngữ Yến cũng không quan tâm mấy, vì dù Phàm Dực ở nhà hay không ở nhà thì cả biệt thự Mộng Yên này cũng chỉ vang lên tiếng cười của mình cô.
Anh ta đến lúc bước đi còn không phát ra âm thanh, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Lúc ăn cơm cũng vậy, dù Phàm Dực ngồi đối diện Lâm Ngữ Yến nhưng cũng không hề nói tiếng nào.
Vài bữa đầu Lâm Ngữ Yến còn lịch sự tìm chủ để để nói, nhưng về sau cô chẳng còn buồn để ý tới nữa.
Phàm Dực ngồi đó ăn phần anh một cách yên tĩnh, phần Lâm Ngữ Yến cô sẽ vừa ăn vừa xem phim truyền hình dài tập trên điện thoại.
Hai thái cực khác nhau cùng ngồi trên bàn ăn làm Chu Khánh dở khóc dở cười, lần đầu tiên ông gặp tình huống này nên cũng chỉ biết ngậm ngùi đứng giữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.