Chương 13:
Uyển Âm
29/04/2024
Vân Khanh vẫn như cũ không dao động, trong tay cầm bút, còn nghiêm túc cúi đầu làm bài thi cuối cùng trong một đề toán.
Khi thì viết viết vẽ vẽ, khi thì tự hỏi.
“Còn không thu dọn?”
Thình lình một câu, làm Vân Khanh từ đề biển đề đi ra, cô vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy Thích Hàn đang khoác cặp, một bộ dáng tùy ý lười biếng, kéo môi nhắc nhở cô.
“Còn có một câu hỏi cuối cùng.”
Vừa dứt lời, ánh mắt đối Thích Hàn có chút không kiên nhẫn, trái tim cô khẽ run, yên lặng mà buông bút xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thích Hàn luôn luôn chán ghét mọi người.
Hai người lag thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ở cùng tiểu khu, mỗi lần nghỉ cũng là cùng nhau trở về, cơ hồ đã thành thói quen.
Sau khi Vân Khanh thu dọn xong, tiếng chuông tan học vang lên, Thích Hàn trực tiếp khoác balo đi ra ngoài.
Anh cao 1m85, chân dài nên đi rất nhanh, ở dưới ánh trăng đổ ra một cái bóng dài, toàn bộ thể thực mau che giấu ở ánh trăng.
Cơ hồ gấp không chờ nổi trở về chơi game.
Vân Khanh chỉ có một mét sáu, chạy chậm vài bước mới đuổi được anh, thở hồng hộc, sắc mặt đỏ bừng, “Thích Hàn, anh chậm một chút.”
Cô bắt lấy ống tay áo của Thích Hàn, vừa nhấc đầu, ngũ quan của anh dưới ánh trăng càng thêm tinh xảo, cằm rõ ràng, đường nét sắc sảo, mí mắt có chút lười biếng mà nhẹ nhàng nhấc lên, cánh môi đỏ thắm càng thêm mê người, làm Vân Khanh nhất thời nhìn đến ngây người.
Từ nhỏ cô đã thích người lớn lên xinh đẹp, mà Thích Hàn, là người cô thấy đẹp nhất.
Khi còn nhỏ liền thích chơi với anh, dính lấy anh.
“Nhanh lên.”
Vì thế, hai người một bước nhanh đi tới, như là muốn vội vàng đi đầu thai, một người nỗ lực đuổi theo bước chân anh.
Như đang trong trò chơi truy đuổi
Không ngừng chạy nhanh, nhưng anh chưa bao giờ dừng bước chân lại chờ cô.
—
Tối thứ bảy, ông nội Thích muốn hai nhà tụ họp, trưởng bối cùng tiểu bối đến nhà cũ ăn cơm, Vân Khanh theo ba mẹ đến, ngoan ngoãn mà ngồi ở trên bàn cơm, an tĩnh không nói một lời.
Thẳng đến khi ông nội Thích một mặt tươi cười kêu tên cô, cô mới lộ ra nụ cười.
“Ông nội Thích.”
“Ai, xem Tiểu Khanh đã lớn thành thiếu nữ rồi, Thích Hàn trường học không bắt nạt cháu chứ?”
Cô cười lắc đầu, “Không có, anh ấy rất tốt.”
“Vậy thì tốt, tên tiểu tử thối kia mà không tốt với cháu, ông nội đánh nó.”
Thích Hàn không chút để ý mà nghe ông nội anh nói, lại bị ân cần dạy bảo một phen, ứng phó qua loa.
“Nghe nói, cháu có quan hệ với một cô nữ sinh lớp 10?” Ông nội Thích đột nhiên hỏi một câu, làm hai người đều sửng sốt.
Năm nay ông nội Thích vừa vặn 70, ánh mắt thâm thúy sắc bén. Tuổi trẻ ông cụ là một sĩ quan, thân thể như cũ, càng già càng dẻo dai, lúc này ánh mắt nhìn Thích Hàn có vài phần nghiêm túc.
Mà toàn bộ trên bàn cơm, không khí lập tức lặng xuống, an tĩnh khiến người ta có chút sợ hãi.
Chỉ nghe thấy tiếng ve ngoài cửa sổ, chạng vạng kêu đến vui vẻ.
Thích Hàn đối mặt với ánh mắt của ông cụ, toàn bộ thân thể lười nhác mà dựa vào ghế, không chút sợ hãi gật gật đầu, khóe môi hơi cong, ánh mắt mang vài phần nghiêm túc, lại như đang khiêu khích, “Đúng vậy.”
Ông nội Thích lập tức đập xuống bàn một cái, Vân Khanh cũng bị dọa sợ, chỉ thấy ông nâng cao âm lượng, ánh mắt mang theo sự sắc bén tàn nhẫn, “Cháu tốt nhất nên có điểm chừng mực.”
Cháu dâu ông chỉ chấp nhận mỗi Vân Khanh.
Cố chấp mà đáng sợ.
Hai nhà người đều biết, Vân Khanh cũng không khỏi thay anh đổ mồ hôi, ai ngờ Thích Hàn không chút sợ hãi mà tranh luận: “Cháu làm cái gì, không cần ông quản.”
Khi thì viết viết vẽ vẽ, khi thì tự hỏi.
“Còn không thu dọn?”
Thình lình một câu, làm Vân Khanh từ đề biển đề đi ra, cô vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy Thích Hàn đang khoác cặp, một bộ dáng tùy ý lười biếng, kéo môi nhắc nhở cô.
“Còn có một câu hỏi cuối cùng.”
Vừa dứt lời, ánh mắt đối Thích Hàn có chút không kiên nhẫn, trái tim cô khẽ run, yên lặng mà buông bút xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thích Hàn luôn luôn chán ghét mọi người.
Hai người lag thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ở cùng tiểu khu, mỗi lần nghỉ cũng là cùng nhau trở về, cơ hồ đã thành thói quen.
Sau khi Vân Khanh thu dọn xong, tiếng chuông tan học vang lên, Thích Hàn trực tiếp khoác balo đi ra ngoài.
Anh cao 1m85, chân dài nên đi rất nhanh, ở dưới ánh trăng đổ ra một cái bóng dài, toàn bộ thể thực mau che giấu ở ánh trăng.
Cơ hồ gấp không chờ nổi trở về chơi game.
Vân Khanh chỉ có một mét sáu, chạy chậm vài bước mới đuổi được anh, thở hồng hộc, sắc mặt đỏ bừng, “Thích Hàn, anh chậm một chút.”
Cô bắt lấy ống tay áo của Thích Hàn, vừa nhấc đầu, ngũ quan của anh dưới ánh trăng càng thêm tinh xảo, cằm rõ ràng, đường nét sắc sảo, mí mắt có chút lười biếng mà nhẹ nhàng nhấc lên, cánh môi đỏ thắm càng thêm mê người, làm Vân Khanh nhất thời nhìn đến ngây người.
Từ nhỏ cô đã thích người lớn lên xinh đẹp, mà Thích Hàn, là người cô thấy đẹp nhất.
Khi còn nhỏ liền thích chơi với anh, dính lấy anh.
“Nhanh lên.”
Vì thế, hai người một bước nhanh đi tới, như là muốn vội vàng đi đầu thai, một người nỗ lực đuổi theo bước chân anh.
Như đang trong trò chơi truy đuổi
Không ngừng chạy nhanh, nhưng anh chưa bao giờ dừng bước chân lại chờ cô.
—
Tối thứ bảy, ông nội Thích muốn hai nhà tụ họp, trưởng bối cùng tiểu bối đến nhà cũ ăn cơm, Vân Khanh theo ba mẹ đến, ngoan ngoãn mà ngồi ở trên bàn cơm, an tĩnh không nói một lời.
Thẳng đến khi ông nội Thích một mặt tươi cười kêu tên cô, cô mới lộ ra nụ cười.
“Ông nội Thích.”
“Ai, xem Tiểu Khanh đã lớn thành thiếu nữ rồi, Thích Hàn trường học không bắt nạt cháu chứ?”
Cô cười lắc đầu, “Không có, anh ấy rất tốt.”
“Vậy thì tốt, tên tiểu tử thối kia mà không tốt với cháu, ông nội đánh nó.”
Thích Hàn không chút để ý mà nghe ông nội anh nói, lại bị ân cần dạy bảo một phen, ứng phó qua loa.
“Nghe nói, cháu có quan hệ với một cô nữ sinh lớp 10?” Ông nội Thích đột nhiên hỏi một câu, làm hai người đều sửng sốt.
Năm nay ông nội Thích vừa vặn 70, ánh mắt thâm thúy sắc bén. Tuổi trẻ ông cụ là một sĩ quan, thân thể như cũ, càng già càng dẻo dai, lúc này ánh mắt nhìn Thích Hàn có vài phần nghiêm túc.
Mà toàn bộ trên bàn cơm, không khí lập tức lặng xuống, an tĩnh khiến người ta có chút sợ hãi.
Chỉ nghe thấy tiếng ve ngoài cửa sổ, chạng vạng kêu đến vui vẻ.
Thích Hàn đối mặt với ánh mắt của ông cụ, toàn bộ thân thể lười nhác mà dựa vào ghế, không chút sợ hãi gật gật đầu, khóe môi hơi cong, ánh mắt mang vài phần nghiêm túc, lại như đang khiêu khích, “Đúng vậy.”
Ông nội Thích lập tức đập xuống bàn một cái, Vân Khanh cũng bị dọa sợ, chỉ thấy ông nâng cao âm lượng, ánh mắt mang theo sự sắc bén tàn nhẫn, “Cháu tốt nhất nên có điểm chừng mực.”
Cháu dâu ông chỉ chấp nhận mỗi Vân Khanh.
Cố chấp mà đáng sợ.
Hai nhà người đều biết, Vân Khanh cũng không khỏi thay anh đổ mồ hôi, ai ngờ Thích Hàn không chút sợ hãi mà tranh luận: “Cháu làm cái gì, không cần ông quản.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.