Chương 17:
Uyển Âm
03/05/2024
Vân Khanh quay đầu, gật đầu lễ phép hô một câu: “Em chào thầy.”
Là chủ nhiệm lớp.
Cao Minh hiền từ mà nhìn cô, mỉm cười, nếp nhăn trên mặt hiện ra rõ ràng, “Vân Khanh, lần thi này kết quả rất tốt.”
“Nếu em cứ giữ nguyên thành tích như này, đậu Thanh Hoa hay Bắc Đại là điều dễ dàng.”
Thầy Cao dừng một chút, nhìn cô ngoan ngoãn lại cần cù hiếu học, như có như không mà nhắc nhở một câu, “Nhưng đừng để ai làm nhiễu loạn tâm ý của em.”
Thầy ấy biết, Vân Khanh có thể nghe hiểu được.
“Cảm ơn thầy.” Vân Khanh chân thành mà đối với chủ nhiệm lớp nói lời cảm ơn, chỉ là trong đầu lại hiện ra hình ảnh của Thích Hàn.
Nếu như cô đến Bắc Đại, chắc chắn sẽ không được ở cùng anh.
Trừ khi——
Hoàng hôn bắt đầu tiêu tán, cuối cùng một ánh sáng cũng bị bóng đêm ăn mòn, cô thở dài một hơi đi vào phòng học, nhìn Thích Hàn vẫn như cũ ngồi một bên chơi game, đột nhiên cô lại có cảm giác vô lực.
Cô mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Thích Hàn, anh đã nghĩ đến việc thi trường nào chưa?”
Anh vẫn như cũ là bộ dáng tùy ý, lười nhác dựa trên bàn cô, trong tay còn cầm máy chơi game, không chút để ý nói “ừm” một câu, cũng không biết có nghe hiểu lời cô nói không.
Lời này không làm trong lòng Thích Hàn nổi lên một tia gợn sóng, ngược lại là Tô Chinh ở bên cạnh tràn đầy hứng thú hỏi: “Vân Khanh, cậu muốn thi trường nào vậy?”
“Bắc Đại.”
“Tớ muốn học chuyên ngành tiếng Anh.”
Từ nhỏ cô đã thích tiếng Anh, thường xuyên xem phim hay nghe nhạc bằng tiếng Anh, về sau lại muốn làm phiên dịch viên.
Tô Chinh ngẩn người, con ngươi xẹt qua một tia mất mát.
Đúng vậy, cô luôn ưu tú như thế.
“Còn cậu?” Vân Khanh quay đầu lại, tươi cười hỏi.
Tô Chinh gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Tớ muốn đến Đế Đô, trường nào cũng được.”
Có thể gần cô một chút là tốt rồi.
Ở cùng một thành phố, hít thở chung một bầu không khí, có thể nhìn cô từ xa đã là tốt lắm rồi.
“Cố lên, tớ tin cậu có thể thi đậu.” Cô nghiêng đầu cười, lúm đồng tiền thanh lệ thuần tịnh trên mặt, con ngươi như có hàng nghìn ngôi sao lấp lánh khiến người ta không rời được mắt.
Đúng lúc này, Tô Chinh càng thêm kiên định với mục tiêu của mình cùng, khuôn mặt thanh tuấn càng thêm cứng cỏi.
Cậu ta muốn có được ánh trăng kia, phải nỗ lực tới gần cô, chỉ cần chạm vào thôi đã đủ rồi.
Là chủ nhiệm lớp.
Cao Minh hiền từ mà nhìn cô, mỉm cười, nếp nhăn trên mặt hiện ra rõ ràng, “Vân Khanh, lần thi này kết quả rất tốt.”
“Nếu em cứ giữ nguyên thành tích như này, đậu Thanh Hoa hay Bắc Đại là điều dễ dàng.”
Thầy Cao dừng một chút, nhìn cô ngoan ngoãn lại cần cù hiếu học, như có như không mà nhắc nhở một câu, “Nhưng đừng để ai làm nhiễu loạn tâm ý của em.”
Thầy ấy biết, Vân Khanh có thể nghe hiểu được.
“Cảm ơn thầy.” Vân Khanh chân thành mà đối với chủ nhiệm lớp nói lời cảm ơn, chỉ là trong đầu lại hiện ra hình ảnh của Thích Hàn.
Nếu như cô đến Bắc Đại, chắc chắn sẽ không được ở cùng anh.
Trừ khi——
Hoàng hôn bắt đầu tiêu tán, cuối cùng một ánh sáng cũng bị bóng đêm ăn mòn, cô thở dài một hơi đi vào phòng học, nhìn Thích Hàn vẫn như cũ ngồi một bên chơi game, đột nhiên cô lại có cảm giác vô lực.
Cô mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Thích Hàn, anh đã nghĩ đến việc thi trường nào chưa?”
Anh vẫn như cũ là bộ dáng tùy ý, lười nhác dựa trên bàn cô, trong tay còn cầm máy chơi game, không chút để ý nói “ừm” một câu, cũng không biết có nghe hiểu lời cô nói không.
Lời này không làm trong lòng Thích Hàn nổi lên một tia gợn sóng, ngược lại là Tô Chinh ở bên cạnh tràn đầy hứng thú hỏi: “Vân Khanh, cậu muốn thi trường nào vậy?”
“Bắc Đại.”
“Tớ muốn học chuyên ngành tiếng Anh.”
Từ nhỏ cô đã thích tiếng Anh, thường xuyên xem phim hay nghe nhạc bằng tiếng Anh, về sau lại muốn làm phiên dịch viên.
Tô Chinh ngẩn người, con ngươi xẹt qua một tia mất mát.
Đúng vậy, cô luôn ưu tú như thế.
“Còn cậu?” Vân Khanh quay đầu lại, tươi cười hỏi.
Tô Chinh gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Tớ muốn đến Đế Đô, trường nào cũng được.”
Có thể gần cô một chút là tốt rồi.
Ở cùng một thành phố, hít thở chung một bầu không khí, có thể nhìn cô từ xa đã là tốt lắm rồi.
“Cố lên, tớ tin cậu có thể thi đậu.” Cô nghiêng đầu cười, lúm đồng tiền thanh lệ thuần tịnh trên mặt, con ngươi như có hàng nghìn ngôi sao lấp lánh khiến người ta không rời được mắt.
Đúng lúc này, Tô Chinh càng thêm kiên định với mục tiêu của mình cùng, khuôn mặt thanh tuấn càng thêm cứng cỏi.
Cậu ta muốn có được ánh trăng kia, phải nỗ lực tới gần cô, chỉ cần chạm vào thôi đã đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.