Chương 19:
Uyển Âm
03/05/2024
Bóng đêm nặng nề buông xuống, Vân Khanh từ văn phòng của giáo viên tiếng Anh đi ra, tóc mái bị gió đêm thổi bay, cô duỗi tay vén tóc, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong ánh mắt có vài phần mê mang.
“Vân Khanh, cậu cũng muốn tham gia kỳ thi diễn thuyết tiếng Anh à?” Đại biểu lớp 9 tiếng Anh Phương Như Ninh đi đến bên cạnh cô, tươi cười nói.
“Khoa tiếng Anh của đại học Nam Xuyên tỉnh bốn không tồi, nghe nói lần này thi diễn thuyết mà đạt giải có thể trực tiếp tuyển thẳng.”
Vân Khanh dịu dàng mà cười gật đầu: “Cô giáo có nói, muốn tớ thử xem, nếu được sẽ có thêm lựa chọn.”
Trong mắt cô vẻ mê mang tựa hồ dần dần rút đi.
Nếu ở lại tỉnh bốn, có thể gần anh thêm một chút.
Tựa hồ cũng là lựa chọn tốt.
Là thỏa hiệp hạ cuối cùng.
Chỉ là cô vẫn muốn càng thêm nỗ lực.
—
Kể từ ngày đó, Vân Khanh cảm giác thái độ Thích Hàn đối với cô càng thêm khó đoán, ngẫu nhiên sẽ tới gần cô, cong môi cười nói nói mấy câu, có đôi khi lại phá lệ lạnh nhạt, làm người hoài nghi này rốt cuộc có phải là anh không.
Lớ 12 Tam trung mỗi một học kỳ chỉ có một hoạt động duy nhất, là ở tháng 3 chơi xuân.
Là thứ bảy này, muốn toàn bộ học sinh có thể thả lỏng đại não, thời gian không còn nhiều để cùng mọi người hoạt động tập thể.
Hôm nay đi chơi xuân, Vân Khanh đã khoác cặp chuẩn bị sẵn sàng, vừa đón xe buýt vừa cười nói với Diệp Hàm Nguyệt.
Điều khiến cô cảm thấy kinh ngạc chính là Cố Trà cũng tới.
Cô ta mặc một thân váy trắng, dưới làn váy có một đường viền hoa, tóc thắt bím, trang điểm tinh xảo, hệt như tiểu tiên nữ không nhiễm bụi trần ngồi bên cạnh Thích Hàn.
“Vân Khanh, chị không ngại em ngồi ở chỗ này chứ?”
Vị trí trên xe buýt giáo viên đã sớm an bài, chỉ có bên cạnh Thích Hàn không có người, anh luôn luôn thích ngồi một mình, không nghĩ tới, bên cạnh anh thế nhưng lại làCố Trà.
Thích Hàn tựa hồ cũng cảm giác được biểu tình Vân Khanh có chút không thích hợp, ho nhẹ hai tiếng, giải thích nói: “Lớp cô ấy không có chỗ ngồi, nên Cố Trà tới xe chúng ta ngồi.”
Vừa dứt lời, mặc kệ biểu tình Vân Khanh, đối với Cố Trà an ủi nói: “Không cần lo lắng, em cứ yên tâm ngồi đi.”
Tháng ba đúng là mùa thảo trường, làm tâm tình trống trải, nhưng Vân Khanh lại có chút ngũ vị tạp trần.
Vị trí của Vân Khanh và Diệp Hàm Nguyệt ở sau hai người.
Cô dựa vào ghế, vừa nhấc đầu lên, liền nhìn thấy góc nghiêng tinh xảo, dưới ánh mặt trời phảng phất mang một lớp ánh vàng, khuôn mặt hoàn mỹ như được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc.
Chân dài hơi cong, mí mặt hạ xuống dường như có chút buồn ngủ.
Cánh tay nhẹ nhàng để lên tay ghế, lộ ra gân xanh, tùy ý mà lười biếng.
Nhưng vẫn khó nén nổi phong thái.
Toàn bộ người trên xe đa phần đều chăm chú dõi theo Thích Hàn.
Thậm chí có người còn ở nhỏ giọng thảo luận, Cố Trà có quan hệ gì với anh.
Hứa Văn Sướng ngồi ở phía trước Thích Hàn, đeo một cái cặp đen, cà lơ phất phơ mà đi tới, nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau, huýt sáo một cái, “Anh Thích, diễm phúc không cạn nha.”
“Vân Khanh, cậu cũng muốn tham gia kỳ thi diễn thuyết tiếng Anh à?” Đại biểu lớp 9 tiếng Anh Phương Như Ninh đi đến bên cạnh cô, tươi cười nói.
“Khoa tiếng Anh của đại học Nam Xuyên tỉnh bốn không tồi, nghe nói lần này thi diễn thuyết mà đạt giải có thể trực tiếp tuyển thẳng.”
Vân Khanh dịu dàng mà cười gật đầu: “Cô giáo có nói, muốn tớ thử xem, nếu được sẽ có thêm lựa chọn.”
Trong mắt cô vẻ mê mang tựa hồ dần dần rút đi.
Nếu ở lại tỉnh bốn, có thể gần anh thêm một chút.
Tựa hồ cũng là lựa chọn tốt.
Là thỏa hiệp hạ cuối cùng.
Chỉ là cô vẫn muốn càng thêm nỗ lực.
—
Kể từ ngày đó, Vân Khanh cảm giác thái độ Thích Hàn đối với cô càng thêm khó đoán, ngẫu nhiên sẽ tới gần cô, cong môi cười nói nói mấy câu, có đôi khi lại phá lệ lạnh nhạt, làm người hoài nghi này rốt cuộc có phải là anh không.
Lớ 12 Tam trung mỗi một học kỳ chỉ có một hoạt động duy nhất, là ở tháng 3 chơi xuân.
Là thứ bảy này, muốn toàn bộ học sinh có thể thả lỏng đại não, thời gian không còn nhiều để cùng mọi người hoạt động tập thể.
Hôm nay đi chơi xuân, Vân Khanh đã khoác cặp chuẩn bị sẵn sàng, vừa đón xe buýt vừa cười nói với Diệp Hàm Nguyệt.
Điều khiến cô cảm thấy kinh ngạc chính là Cố Trà cũng tới.
Cô ta mặc một thân váy trắng, dưới làn váy có một đường viền hoa, tóc thắt bím, trang điểm tinh xảo, hệt như tiểu tiên nữ không nhiễm bụi trần ngồi bên cạnh Thích Hàn.
“Vân Khanh, chị không ngại em ngồi ở chỗ này chứ?”
Vị trí trên xe buýt giáo viên đã sớm an bài, chỉ có bên cạnh Thích Hàn không có người, anh luôn luôn thích ngồi một mình, không nghĩ tới, bên cạnh anh thế nhưng lại làCố Trà.
Thích Hàn tựa hồ cũng cảm giác được biểu tình Vân Khanh có chút không thích hợp, ho nhẹ hai tiếng, giải thích nói: “Lớp cô ấy không có chỗ ngồi, nên Cố Trà tới xe chúng ta ngồi.”
Vừa dứt lời, mặc kệ biểu tình Vân Khanh, đối với Cố Trà an ủi nói: “Không cần lo lắng, em cứ yên tâm ngồi đi.”
Tháng ba đúng là mùa thảo trường, làm tâm tình trống trải, nhưng Vân Khanh lại có chút ngũ vị tạp trần.
Vị trí của Vân Khanh và Diệp Hàm Nguyệt ở sau hai người.
Cô dựa vào ghế, vừa nhấc đầu lên, liền nhìn thấy góc nghiêng tinh xảo, dưới ánh mặt trời phảng phất mang một lớp ánh vàng, khuôn mặt hoàn mỹ như được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc.
Chân dài hơi cong, mí mặt hạ xuống dường như có chút buồn ngủ.
Cánh tay nhẹ nhàng để lên tay ghế, lộ ra gân xanh, tùy ý mà lười biếng.
Nhưng vẫn khó nén nổi phong thái.
Toàn bộ người trên xe đa phần đều chăm chú dõi theo Thích Hàn.
Thậm chí có người còn ở nhỏ giọng thảo luận, Cố Trà có quan hệ gì với anh.
Hứa Văn Sướng ngồi ở phía trước Thích Hàn, đeo một cái cặp đen, cà lơ phất phơ mà đi tới, nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau, huýt sáo một cái, “Anh Thích, diễm phúc không cạn nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.