Chương 33:
Uyển Âm
03/05/2024
Bên kia, Vân Khanh đang ở trên máy bay nặng nề mà ngủ một giấc, buổi trưa là đến nước E.
Nhìn sân bay người đến người đi, chỉ là không có một ai quen biết cô, một người lần đầu tiên đi tha hương, trong lòng vẫn có một chút sợ hãi.
Cũng may, tiếng Anh của cô không tồi, giao lưu cơ bản hẳn không có vấn đề.
Ánh mặt trời ấm áp, ánh sáng màu vàng nhạt mềm mại rơi trên mặt đất, ngẫu nhiên có một cơn gió nhẹ thổi tới, cũng không quá khô nóng, là nhiệt độ khiến người ta thoải mái.
Cô đi tới phía trước, bên cạnh trường học còn có mấy con phố và khu du dân cư, có rất nhiều sinh viên không muốn ở trường. Bởi vì phải ở bốn người trong một phòng, độ tự do không cao, nên mới ra ngoài thuê nhà.
Đường phố ở nước E thực sự rất sạch, không nhiễm một hạt bụi, hai bên đường còn có cây cối, sinh khí bừng bừng.
Ngoại trừ người bản địa, còn có rát nhiều người từ các quốc gia khác nhau, là một quốc gia tương đối phát triển.
Cô vốn dĩ có kế hoạch đến nước E một chuyến, có thể trải nghiệm cuộc sống nơi đây, nhưng kế hoạch đó là đi Thích Hàn, bây giờ lại là một mình cô.
Nhớ tới người này, trong lòng sẽ đau, nhưng lại không giống như lúc đầu khi quyết định buông tay, loại cảm giác trái tim bị thương đầm đìa máu tươi.
Cô mặc một chiếc váy hoa màu xanh nhạt, buộc 2 bím tóc, mái tóc không che đậy được đôi mắt nai con linh động, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, ở trên đường không biết hấp dẫn bao nhiêu người chú ý.
“Cô gái xinh đẹp, xin hỏi có thể làm quen không?” Một thanh âm chứa ý cười vang lên, phá lệ phát âm tiếng Anh tiêu chuẩn, cực kỳ dễ nghe.
Vân Khanh theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn.
Là một thiếu niên với đôi mắt màu xanh kết hợp với mái tóc nâu, dáng người cao phải đến 1m8, mặc một bộ đồ thể dục màu hồng, cả người ấm áp như mặt trời.
Ánh mắt cậu ta trong trẻo sạch sẽ, tựa như lời cậu ta nói vậy, chỉ là muốn làm quen bạn mới mà thôi.
Thấy Vân Khanh còn không đáp lại, cậu ta lập tức giới thiệu, “Tớ là sinh viên năm 2 của đại học Thư Luân, Yaniel.”
Vân Khanh thấy thế, tươi cười, má lúm đồng tiền đáng yêu đến cực điểm, đồng thời dùng tiếng Anh đó lại, “Có thể, tớ là Vân Khanh, đến từ Trung Quốc, trao đổi sinh viên với đại học Thư Luân.”
Diện mạo của Vân Khanh không phải yêu diễm có tính công kích, mà là vẻ đẹp dịu dàng linh động, dễ dàng hấp dẫn hảo cảm của người khác.
Nam sinh Yaniel vui vẻ nhìn cô, thậm chí xưng hô cũng trực tiếp biến thành thân thiết.
Dọc theo đường đi bắt đầu giới thiệu cho cô, nhiệt tình khiến cô chống đỡ không nổi.
Từ trên người thiếu niên này, cô thấy được sức sống thanh xuân và tình yêu thương sinh mệnh.
Đi bên cạnh người tích cực như ánh dương, tâm tình đương nhiên cũng sẽ tốt lên.
Yaniel đột nhiên xuất hiện, làm người vốn dĩ một mình tha hương như cô, sợ hãi cùng bất an trong lòng dần tiêu tán.
Lúc chia tay, trong đôi mắt xanh của người thiếu niên còn đầy bất đắc dĩ, Vân Khanh có chút buồn cười nói: “Chờ đến khai giảng là có thể gặp lại, tôi rất vui khi được quen biết cậu.”
Đến một nơi mới, quả nhiên tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên.
Cô gọi một chiếc xe đến gần trường đại học Thư Luân, đập vào mắt đầu tiên chính là trường đại học này, mái vòm được thiết kế tượng trưng cho sự bao dung, khu dạy học là màu đỏ, tươi đẹp tràn ngập sức sống, sân thể dục lớn màu xanh lục cũng làm tầm nhìn trở nên trống trải.
Thậm chí vào ngày nghỉ, cũng có thể nhìn thấy người ngồi ở đó, phơi dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, trong tay cầm một quyển sách, an tĩnh ngồi đọc.
Là địa điểm trong mộng.
Vân Khanh cảm thấy vô cùng may mắn, cuối cùng không vì Thích Hàn mà từ bỏ cơ hội lần này.
Cô chỉ là ở bên ngoài nhìn thoáng qua, đối với việc học tập ở nơi này một năm, liền tràn đầy vui vẻ.
Nhìn sân bay người đến người đi, chỉ là không có một ai quen biết cô, một người lần đầu tiên đi tha hương, trong lòng vẫn có một chút sợ hãi.
Cũng may, tiếng Anh của cô không tồi, giao lưu cơ bản hẳn không có vấn đề.
Ánh mặt trời ấm áp, ánh sáng màu vàng nhạt mềm mại rơi trên mặt đất, ngẫu nhiên có một cơn gió nhẹ thổi tới, cũng không quá khô nóng, là nhiệt độ khiến người ta thoải mái.
Cô đi tới phía trước, bên cạnh trường học còn có mấy con phố và khu du dân cư, có rất nhiều sinh viên không muốn ở trường. Bởi vì phải ở bốn người trong một phòng, độ tự do không cao, nên mới ra ngoài thuê nhà.
Đường phố ở nước E thực sự rất sạch, không nhiễm một hạt bụi, hai bên đường còn có cây cối, sinh khí bừng bừng.
Ngoại trừ người bản địa, còn có rát nhiều người từ các quốc gia khác nhau, là một quốc gia tương đối phát triển.
Cô vốn dĩ có kế hoạch đến nước E một chuyến, có thể trải nghiệm cuộc sống nơi đây, nhưng kế hoạch đó là đi Thích Hàn, bây giờ lại là một mình cô.
Nhớ tới người này, trong lòng sẽ đau, nhưng lại không giống như lúc đầu khi quyết định buông tay, loại cảm giác trái tim bị thương đầm đìa máu tươi.
Cô mặc một chiếc váy hoa màu xanh nhạt, buộc 2 bím tóc, mái tóc không che đậy được đôi mắt nai con linh động, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, ở trên đường không biết hấp dẫn bao nhiêu người chú ý.
“Cô gái xinh đẹp, xin hỏi có thể làm quen không?” Một thanh âm chứa ý cười vang lên, phá lệ phát âm tiếng Anh tiêu chuẩn, cực kỳ dễ nghe.
Vân Khanh theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn.
Là một thiếu niên với đôi mắt màu xanh kết hợp với mái tóc nâu, dáng người cao phải đến 1m8, mặc một bộ đồ thể dục màu hồng, cả người ấm áp như mặt trời.
Ánh mắt cậu ta trong trẻo sạch sẽ, tựa như lời cậu ta nói vậy, chỉ là muốn làm quen bạn mới mà thôi.
Thấy Vân Khanh còn không đáp lại, cậu ta lập tức giới thiệu, “Tớ là sinh viên năm 2 của đại học Thư Luân, Yaniel.”
Vân Khanh thấy thế, tươi cười, má lúm đồng tiền đáng yêu đến cực điểm, đồng thời dùng tiếng Anh đó lại, “Có thể, tớ là Vân Khanh, đến từ Trung Quốc, trao đổi sinh viên với đại học Thư Luân.”
Diện mạo của Vân Khanh không phải yêu diễm có tính công kích, mà là vẻ đẹp dịu dàng linh động, dễ dàng hấp dẫn hảo cảm của người khác.
Nam sinh Yaniel vui vẻ nhìn cô, thậm chí xưng hô cũng trực tiếp biến thành thân thiết.
Dọc theo đường đi bắt đầu giới thiệu cho cô, nhiệt tình khiến cô chống đỡ không nổi.
Từ trên người thiếu niên này, cô thấy được sức sống thanh xuân và tình yêu thương sinh mệnh.
Đi bên cạnh người tích cực như ánh dương, tâm tình đương nhiên cũng sẽ tốt lên.
Yaniel đột nhiên xuất hiện, làm người vốn dĩ một mình tha hương như cô, sợ hãi cùng bất an trong lòng dần tiêu tán.
Lúc chia tay, trong đôi mắt xanh của người thiếu niên còn đầy bất đắc dĩ, Vân Khanh có chút buồn cười nói: “Chờ đến khai giảng là có thể gặp lại, tôi rất vui khi được quen biết cậu.”
Đến một nơi mới, quả nhiên tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên.
Cô gọi một chiếc xe đến gần trường đại học Thư Luân, đập vào mắt đầu tiên chính là trường đại học này, mái vòm được thiết kế tượng trưng cho sự bao dung, khu dạy học là màu đỏ, tươi đẹp tràn ngập sức sống, sân thể dục lớn màu xanh lục cũng làm tầm nhìn trở nên trống trải.
Thậm chí vào ngày nghỉ, cũng có thể nhìn thấy người ngồi ở đó, phơi dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, trong tay cầm một quyển sách, an tĩnh ngồi đọc.
Là địa điểm trong mộng.
Vân Khanh cảm thấy vô cùng may mắn, cuối cùng không vì Thích Hàn mà từ bỏ cơ hội lần này.
Cô chỉ là ở bên ngoài nhìn thoáng qua, đối với việc học tập ở nơi này một năm, liền tràn đầy vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.