Chương 6:
Uyển Âm
27/04/2024
Vân Khanh cảm giác trong lòng có vài phần buồn, không biết có phải bởi vì làm bài làm nên đầu óc choáng váng, cô mơ mơ màng màng đi ra ngoài.
Cơn gió nhè nhẹ lạnh lẽo, lại làm đầu người thanh tỉnh vài phần, cô vừa nhấc đầu lên thấy được trên bầu trời những ngôi sao đang thắp sáng cùng ánh trăng, lập tức, trong lòng liền yên tĩnh trở lại.
Mà lúc này, cửa WC nam, Tô Chinh lại bị Thích Hàn ngăn lại.
“Tôi cảnh cáo cậu, không được tới gần Vân Khanh, cô ấy sẽ không thích cậu đâu.” Thích Hàn hơi dựa vách tường, tay áo đồng phục hơi sắn lên, cả người có chút tùy ý, không để ý mà nhìn cậu ta.
Thiếu niên một thân đồng phục trắng xanh, dưới ánh đèn càng nổi bật khuôn mặt trắng nõn, cùng với đó là ngũ quan tinh xảo. Anh như ánh đèn phát quang, luôn nổi bật theo một cách chói lóa trong biển người.
Cũng có rất nhiều nữ sinh, trong trí nhớ ở độ tuổi thanh xuân sẽ yêu thầm người này.
Ngũ quan anh tuấn, gia thế ưu việt, tính cách lạnh nhạt lại tùy ý không kìm chế.
Tô Chinh không ngẩng đầu cũng cảm giác được sự tự ti ở trong lòng, nước mắt trào dâng, trong lòng lại càng thêm chua xót.
“Tôi biết.”
“Thích Hàn, cậu không cảm thấy mình quá đáng sao?”
“Không thích cô ấy, vì cái gì còn không cho phép người khác tới gần cô ấy, lần trước lớp bảy có nam sinh đưa thư tình cho cô ấy, chính cậu là người ném đi.”
“Tôi thích là được.”
“Cậu căn bản không xứng với tình cảm của cô ấy.”
Vân Khanh thích Thích Hàn, toàn bộ tam trung đều biết, nhưng thái độ của anh vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, không nói thích, thậm chí có chút phản cảm, lại còn không cho phép người khác tới gần.
Tô Chinh không chút rụt rè nhìn thẳng vào mắt anh, thanh âm kiên định, “Vân Khanh là người, không phải vật phẩm sở hữu của riêng cậu. Tình cảm nhiều đến mấy rồi cũng sẽ có một ngày phai nhạt.”
Thích Hàn nhếch môi, không chút nào để ý mà cười, “Không có khả năng.”
Vân Khanh thích anh như nào anh không phải không biết.
Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cô sẽ luôn thích anh.
Anh ở trong lòng mặc niệm, nói cho chính mình.
Tô Chinh có chút thương hại mà nhìn anh một cái, xoay người rời đi.
Không nghĩ tới, lúc này một tiếng sấm vang lên.
Thích Hàn mở cửa sổ bên cạnh ra, hơi gió lạnh lẽo ập vào trước mặt, mới làm một chút hoảng hốt trong lòng anh tiêu tán hầu như không còn.
Tiếng chuông báo hiệu vào tiết hai của vang lên, lúc này Vân Khanh mới nhấc chân trở lại phòng học, cô như cũ theo bản năng nhìn về phía vị trí gần cửa sổ, trống rỗng không có người.
Cô mím môi, mới vừa trở lại vị trí, học sinh liên tục thi nhau vào lớp.
Vân Khanh tính cách tốt, đối đãi với mọi người chân thành, giảng bài cho người khác, chia sẻ phương pháp học tập không chút bủn xỉn, trong lớp cơ hồ không có ai là không thích cô.
Bởi vì thành tích xuất sắc, nên rất được thầy cô ưu ái.
“Mai đi học, tớ sẽ viết tiếp các bước cho mọi người.” Vân Khanh áy náy với các bạn học cùng lớp, thẹn thùng mà cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.
Mấy người vội vàng nói lời cảm ơn.
Diệp Hàm Nguyệt thấy thế, trong lòng cũng không khỏi cảm thán một câu, Thích Hàn bị mù rồi, lại không thích một cô gái như vậy. Vừa xinh đẹp tính cách lại tốt, cô ấy mà là con trai đã sớm động tâm rồi.
Đối với cô ấy, Vân Khanh quả thực thiên hạ đệ nhất.
Mãi cho đến tiết tự học buổi tối kết thúc, Thích Hàn cũng không có xuất hiện, Vân Khanh thu dọn đồ trên bàn, cùng Diệp Hàm Nguyệt trở về ký túc xá.
Chỉ là không nghĩ tới, ở dưới ký túc xá hạ gặp được Thích Hàn ở cùng một nữ sinh.
Cơn gió nhè nhẹ lạnh lẽo, lại làm đầu người thanh tỉnh vài phần, cô vừa nhấc đầu lên thấy được trên bầu trời những ngôi sao đang thắp sáng cùng ánh trăng, lập tức, trong lòng liền yên tĩnh trở lại.
Mà lúc này, cửa WC nam, Tô Chinh lại bị Thích Hàn ngăn lại.
“Tôi cảnh cáo cậu, không được tới gần Vân Khanh, cô ấy sẽ không thích cậu đâu.” Thích Hàn hơi dựa vách tường, tay áo đồng phục hơi sắn lên, cả người có chút tùy ý, không để ý mà nhìn cậu ta.
Thiếu niên một thân đồng phục trắng xanh, dưới ánh đèn càng nổi bật khuôn mặt trắng nõn, cùng với đó là ngũ quan tinh xảo. Anh như ánh đèn phát quang, luôn nổi bật theo một cách chói lóa trong biển người.
Cũng có rất nhiều nữ sinh, trong trí nhớ ở độ tuổi thanh xuân sẽ yêu thầm người này.
Ngũ quan anh tuấn, gia thế ưu việt, tính cách lạnh nhạt lại tùy ý không kìm chế.
Tô Chinh không ngẩng đầu cũng cảm giác được sự tự ti ở trong lòng, nước mắt trào dâng, trong lòng lại càng thêm chua xót.
“Tôi biết.”
“Thích Hàn, cậu không cảm thấy mình quá đáng sao?”
“Không thích cô ấy, vì cái gì còn không cho phép người khác tới gần cô ấy, lần trước lớp bảy có nam sinh đưa thư tình cho cô ấy, chính cậu là người ném đi.”
“Tôi thích là được.”
“Cậu căn bản không xứng với tình cảm của cô ấy.”
Vân Khanh thích Thích Hàn, toàn bộ tam trung đều biết, nhưng thái độ của anh vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, không nói thích, thậm chí có chút phản cảm, lại còn không cho phép người khác tới gần.
Tô Chinh không chút rụt rè nhìn thẳng vào mắt anh, thanh âm kiên định, “Vân Khanh là người, không phải vật phẩm sở hữu của riêng cậu. Tình cảm nhiều đến mấy rồi cũng sẽ có một ngày phai nhạt.”
Thích Hàn nhếch môi, không chút nào để ý mà cười, “Không có khả năng.”
Vân Khanh thích anh như nào anh không phải không biết.
Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cô sẽ luôn thích anh.
Anh ở trong lòng mặc niệm, nói cho chính mình.
Tô Chinh có chút thương hại mà nhìn anh một cái, xoay người rời đi.
Không nghĩ tới, lúc này một tiếng sấm vang lên.
Thích Hàn mở cửa sổ bên cạnh ra, hơi gió lạnh lẽo ập vào trước mặt, mới làm một chút hoảng hốt trong lòng anh tiêu tán hầu như không còn.
Tiếng chuông báo hiệu vào tiết hai của vang lên, lúc này Vân Khanh mới nhấc chân trở lại phòng học, cô như cũ theo bản năng nhìn về phía vị trí gần cửa sổ, trống rỗng không có người.
Cô mím môi, mới vừa trở lại vị trí, học sinh liên tục thi nhau vào lớp.
Vân Khanh tính cách tốt, đối đãi với mọi người chân thành, giảng bài cho người khác, chia sẻ phương pháp học tập không chút bủn xỉn, trong lớp cơ hồ không có ai là không thích cô.
Bởi vì thành tích xuất sắc, nên rất được thầy cô ưu ái.
“Mai đi học, tớ sẽ viết tiếp các bước cho mọi người.” Vân Khanh áy náy với các bạn học cùng lớp, thẹn thùng mà cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.
Mấy người vội vàng nói lời cảm ơn.
Diệp Hàm Nguyệt thấy thế, trong lòng cũng không khỏi cảm thán một câu, Thích Hàn bị mù rồi, lại không thích một cô gái như vậy. Vừa xinh đẹp tính cách lại tốt, cô ấy mà là con trai đã sớm động tâm rồi.
Đối với cô ấy, Vân Khanh quả thực thiên hạ đệ nhất.
Mãi cho đến tiết tự học buổi tối kết thúc, Thích Hàn cũng không có xuất hiện, Vân Khanh thu dọn đồ trên bàn, cùng Diệp Hàm Nguyệt trở về ký túc xá.
Chỉ là không nghĩ tới, ở dưới ký túc xá hạ gặp được Thích Hàn ở cùng một nữ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.