Chương 18
Dứu Niên
26/01/2024
Khu phức hợp văn hóa thúc không quả nhiên là hạng mục phát triển trọng điểm của thành phố C, chỉ đứng ở ngoài cửa lớn là có thể cảm nhận được nét đẹp nội tại và hơi thở khí phách ập vào trước mặt. Kiến trúc sử dụng ba màu chủ đạo là đen trắng xám, vốn là màu sắc đơn giản đến có chút đơn điệu, nhưng bởi vì nhà thiết kế giỏi bố trí mà thể hiện ra mấy phần hoạt bát. Lại ở vị trí hợp lý thiết lập một đài phun nước nhỏ, hoa cỏ và đèn đường đều theo phong cách retro đơn giản, Kỷ Vi thật sự cảm giác được không khí du lịch văn hóa.
Xe buýt vừa mới dừng lại, đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên có khuôn mặt gầy gò bước tới phía trước thật nhanh, Quý Thừa Phong nhìn thấy, cũng bước nhanh chạy xuống xe, hết sức là sát lịch sự chào hỏi người nọ, sau đó trò chuyện với nhau.
Kỷ Vi tựa vào cửa sổ xe nhìn xung quanh, chú ý tới người đàn ông trung niên kia mặc áo dài cách tân màu xám khói, sống lưng thẳng tắp, mái tóc hoa râm không lộ ra sự tang thương mà còn tăng thêm một phần phong độ trí thức. Sau khi so sánh, mỹ nam kim cương Quý Thừa Phong cũng có vẻ kém cỏi, cô bồi hồi, quả nhiên là năm tháng lắng đọng tạo ra khí chất.
Tiểu Tống thấy cô nhìn đến xuất thần, nắm nắm tay áo cô, nói: “Đi đi, xuống xe.”
Kỷ Vi theo phản xạ hỏi một câu: “Người đàn ông mặc áo dài kia là ai thế?”
“Ủa? Sao cô lại bắt đầu có hứng thú với loại hình này vậy?” Tiểu Tống sửa lại mái tóc, “Địa vị của người này không nhỏ đâu. Đầu tiên, ông ấy là một trong số những người phụ trách hạng mục Thúc Phong kiêm cố vấn văn hóa, tiếp theo, ông ấy là phó chủ tịch hiệp hội thư pháp quốc gia.” Nhìn thấy biểu hiện mà Kỷ Vi lộ ra, cô ta lại nói: “Cô tưởng như vậy là hết rồi à? No no no… nghề nghiệp chính của đồng chí Hàn Ngân này chính là giáo sư đại học, nghe nói từ khi ông ấy vào và tiếng Trung đại học B, hàng năm sinh viên ngành tiếng Trung của đại học B đều tăng theo cấp số nhân thật sự là một quý ông có sức hấp dẫn.”
Hai người vừa nói chuyện với nhau vừa đi xuống xe, đúng lúc tài xế Tiểu Triệu đang lấy hành lý của mọi người từ bụng xe ra, hai người nhận hành lý của mình rồi liền đứng sang một bên chờ đợi. Tiểu Tống dùng ánh mắt chỉ về phía Quý Thừa Phong, nhỏ giọng nói: “Tin hành lang, Tổng giám đốc Quý là đệ tử quan môn của Hàn Ngân.”
“Học thư pháp à?” Kỷ Vi hỏi.
“Ừ, dường như gia đình của tổng giám đốc quý bọn họ trước kia có qua lại rất thân mật với gia đình của ông Hàn, ba của tổng giám đốc Quý muốn con trai mình tu dưỡng tâm tính cho nên đã nhờ ông Hàn dạy cậu ấy học thư pháp.”
Kỷ Vi không cần cố sức để có thể tưởng tượng ra Quý Thừa Phong gửi xe máy phân khối lớn quét ngang phố lớn nhỏ nhỏ, nhưng mà cầm bút lông cừu giúp lòng luyện thư pháp thì … xin lỗi trí tưởng tượng của cô có hạn, không thể hoàn nguyên phong cảnh như vậy.
Có lẽ là vì nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Kỷ Vi, cho nên Tiểu Tống lại lôi kéo Kỷ Vi rời xa đám người vài bước, nói: “Tôi lén nói cho cô nghe thêm một tin hành lang nữa, ông Hàn Ngân có một cô con gái rất xinh đẹp!”
“A!” Kỷ Vi đã mở được bế tắc, ánh mắt nhìn xuyên qua tốp năm tốp ba các đồng nghiệp đến trên người Quý Thừa Phong, thở dài nói: “Người ta nói ba tuổi định tám mươi, quả nhiên là không sai.”
————
Lại nói Quý Thừa Phong và Hàn Ngân nói chuyện mười mấy phút, liền lưu luyến chia tay. Anh ta quay người lại, nhìn đám nhân viên đang chờ đợi, không ít đồng nghiệp nữ tỏ ra hết sức đáng thương nhìn anh ta, khuôn mặt tràn đầy uất ức… Khi nào chúng tôi mới được tự do hoạt động?! Người ta đã chuẩn bị máy ảnh chuyên nghiệp rồi!
Quý Thừa Phong tỏ ra biết lỗi vỗ trán, chạy chậm lại, “Thật ngại quá nói chuyện nhiều hơn mấy câu, được rồi, bây giờ nhờ tình nguyện viên đưa mọi người đến phòng để hành lý, 12 giờ trưa tập hợp ở nhà ăn hoa viên, chúng ta cùng nhau dùng bữa trưa.”
Đám người bộc phát tiếng hoan hô, trong nháy mắt chỉ cảm thấy tiếng gió u u truyền đến, chớp mắt một cái một nửa số người đều đã hóa thành những chấm nhỏ ở xa xa. Người dẫn đường là một sinh viên tình nguyện, nhìn một màn điên cuồng như thế sắc mặt đều không tốt, vội vàng cầm microphone vừa đuổi theo vừa kêu lên: “Chờ tôi với!! Khu biệt thự không phải là ở hướng đó!”
Kỷ Vi cười xấu xa, hoàn toàn không hề biết mình đã rơi vào trong một cái bẫy.
Quý Thừa Phong đã đặt năm căn biệt thự, mỗi căn có bốn phòng ngủ, hai người một phòng. Tiểu Tống và Kỷ Vi ở một phòng hướng Nam, đứng từ trên ban không nhìn ra xa là một mảng màu xanh lam trong vắt, chính là nhạc phim trên nước rộng 8.000 mét vuông trong truyền, trong đó có một nửa là hồ bơi, một nửa là các công trình giải trí, bao gồm cầu thang trượt nước, lướt sóng và các trò chơi nước khác, Tiểu Tống nhìn thấy chỉ hận không thể lập tức thay áo tắm chui vào trong.
Kỷ Vi mở vali hành lý, lấy đồ đạc ra sắp xếp, lại gửi ngàn vạn tin nhắn cảm khái cho Dịch Bắc: Chỗ này thú vị hơn so với tưởng tượng của em rất nhiều! Lần sau hai người chúng ta có thể cùng nhau đến đây chơi >_ thấy đã đến thời gian, hai người cùng với hai đồng nghiệp nữ cùng phòng đến nhà ăn hoa viên. Trong đó có một cô gái bộ phận nhân sự còn mang theo mấy ảnh chuyên nghiệp nói là để bất cứ lúc nào cũng có thể chụp được hình ảnh của các nhà thiết kế, đại thần nổi tiếng.
“Trước khi đến đây tôi đã kiểm tra, đúng lúc tuần này có một kiến trúc sư nổi tiếng nước F đến đây tham gia một hội nghị giao lưu, nhà thiết kế mà tôi thích nhất cũng có tên trong danh sách khách mời, nếu có thể gặp được anh ấy nhờ ký tên thì tốt quá…”
Kỷ Vi nhất thời nổi lên sự ngưỡng mộ đối với cô gái này: “ Tiểu Ti, sở thích của cô thật có chiều sâu. ”
“Cái này của tôi thì có là gì, Tiểu Tề mới thật sự là lợi hại đấy.” Người được gọi là Tiểu Ti cười thẹn thùng, chỉ chỉ cô bạn mình, tiết lộ: “Tiểu Tề đây còn thích nghiên cứu tài liệu nano kìa.”
Kỷ Vi, Tiểu Tống: 0_0
“Nhưng mà nói trở lại, chị Vi Vi và chị Tiểu Tống muốn đi salon hay là đi xem triển lãm?”
“Khụ …” cũng không thể nói rằng mình chỉ đến chơi nhỉ?! Sẽ bị đám trẻ cười nhạo. Cuối cùng, Kỷ Vi xoay đầu, nói: “ Tôi và Tiểu Tống thích thiết kế thời trang, đúng không?” Vừa nói vừa dùng khuỷu tay nhẹ thúc vào Tiểu Tống một cái.
“À, đúng vậy. Lần này có một nhà thiết kế thời trang người Trung Quốc đến mở triển lãm, lúc đó dự định đi xem.” Tiểu Tống âm thầm thở ra: may mắn là trên đường tới đây có xem tờ hướng dẫn hoạt động sắp tới của Thúc Phong, nếu không thật sự sẽ tổn hại đến danh hào "bách sự thông" của mình. Nhưng mà… nhà thiết kế kia tên gì ấy nhỉ?
“Thì ra hai người thích Tô Điền à!” Tiểu Tề vẫn luôn yên tĩnh không nói lời nào, bỗng nhiên toát ra một câu.
Hai chữ “Tô Điền” đập vào sọ não Kỷ Vi, cô lập tức phản xạ có điều kiện nói: “Cô ấy rất ít mở triển lãm.” Nghe Mục Thiển nói, Tô Điền đã từng từ chối lời mời của một nhà triển lãm quốc tế, nghe nói lúc ấy cô ta dùng lý do là “Mèo nhà tôi phải đi chăm sóc lông”, có thể phản ứng như thế, thật là hiếm thấy.
Kỷ Vi chỉ là thuận miệng nói, nhưng ba người khác lại nghe ra một chút mờ ám, Tiểu Ti càng bà tám, hỏi: “Không phải là chị Vi Vi quen biết với Tô Điền đó chứ?”
Kỷ Vi vốn dĩ không phải người thích khoe khoang, lập tức xua tay phủi sạch: “Tin tức vụn vặt thôi mà, lúc nói chuyện phiếm với người khác thì nghe được, ai mà biết có phải là sự thật hay không.”
Quả nhiên là vậy, bọn họ cũng không truy hỏi thêm, bốn người hoà bình đi đến nhà ăn.
Cho đến khi cả bọn đã đi xung quanh một nhà kính trồng hoa bằng thủy tinh bao bọc được ba bốn vòng, mới cảm thấy có chút không ổn. Kỷ Vi móc di động gọi cho Quý Thừa Phong: “Tổng giám đốc Quý tổng, nhà ăn hoa viên ở đâu vậy? Bọn em tìm nửa ngày cũng không tìm được.”
“Em ngẩng đầu lên.”
“Hả?” Kỷ Vi nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy trên đỉnh nhà kính trồng hoa cực lớn trước mặt là một cái đầu quen thuộc thò ra… Quý Thừa Phong còn gác di động bên tai, khuôn mặt cười như không cười, thoạt trông đã nhìn chằm chằm các cô được một lát.
“Ôi ôi, ý tưởng sáng tạo này là ai nghĩ ra vậy, mở nhà hàng phía trên nhà kính trồng hoa, quỷ tài mới tìm được chứ gì?” Tiểu Tống chê bai. Thật sự không thể trách cô ta, cô gái này từ khi vào “Thúc Phong”, thì đã phát giác vị trí ngồi trên bảo toạ "vạn sự thông" của mình đã tràn ngập nguy cơ… không ngờ lại có nhiều chuyện cô ta không biết đến vậy?!
Kỷ Vi hiểu sự ưu thương của cô ta, liền hết sức săn sóc đẩy một chén soup bắp nóng hổi đến trước mặt cô ta, dỗ dành giống như nói với trẻ con: “Xin bớt giận, xin bớt giận.”
Các đồng nghiệp khác trên bàn cơm thấy cảnh tượng này đều liều mạng nhét thức ăn vào miệng, ý đồ lấp kín tiếng cười: Haiz! Vạn năng tỷ tỷ của văn phòng cũng có lúc khó khăn như vậy!
————
Sau khi ăn xong Quý Thừa Phong hóa thân thành chủ nhiệm lớp, đề ra một ít việc cần chú ý, sau đó cho bọn họ giải tán. Tiểu Tống không phục, một hai phải kéo Kỷ Vi đi xem triển lãm của Tô Điền, nhưng mà rất đáng tiếc, ngay cả nửa cái bóng của Tô Điền bọn họ cũng không nhìn thấy.
“Thật ngại quá, cô Tô còn đang nghỉ trưa.” Chú trợ lý béo tốt của Tô Điền rất khách sáo. Chú Béo là biệt danh Mục Thiển đặt cho ông ta, Kỷ Vi thấy ông ta bộ dạng thực sự là châu tròn ngọc sáng, chất phác hiền lành, cũng liền vui vẻ tán đồng với cách gọi này. Thấy chú Béo luôn nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Kỷ Vi có chút lo lắng ông ta đã nhận ra mình cách đây không lâu đã đến phòng làm việc của Tô Điền hai lần với vai trò "khách hàng". Vì thế, thừa dịp ông ta còn đang vắt hết óc nhớ lại dòng họ cô, Kỷ Vi liền đẩy Tiểu Tống ra ngoài.
Thời gian một buổi chiều trôi qua nhanh chóng, sau khi đi lòng vòng các phòng triển lãm, hai người lê đôi chân sắp rã ra ngoài quay trở về khu biệt thự. Sau khi đến phòng, Tiểu Tống đi tắm trước, Kỷ Vi nằm trên giường tiếp tục nhắn tin cho Dịch Bắc.
“Có một vài thứ rất thú vị ví dụ như triển lãm đồ chơi trẻ con, còn có vài thứ rất thâm sâu không hiểu là cái gì...”
“À quên… Anh có biết tài liệu Nano là gì không? Kể cho anh nghe, trong công ty em có một cô rất rành việc này…”
“Đúng là có gặp rất nhiều người nước ngoài, nhưng em lại không biết ai là nhân viên khu nghỉ ai là nhà khoa học, nhà nghệ thuật cả …”
“Ha ha… ừm, ngày mai anh phải đến thành phố A à? Không thể đi tiễn...” Kỷ Vi nhớ ra ngày một tháng năm không thể cùng đi với Dịch Bắc thì liền tức giận, “Nhưng mà văn phòng của các anh cũng thật là, có thể ngang nhiên cướp đoạt ngày nghỉ được pháp luật quy định!” 【 chủ nhiệm Lưu: Tên nào bịa đặt?! 】
Giờ phút này Dịch Bắc đang ngồi trên ghế mây ở ban công, tay trái ôm khuỷu tay phải, di động màu đen dán lên tai phải, khóe miệng mỉm cười, “Anh sẽ cố gắng về sớm một chút với em, ngày 2 hẳn là có thể về rồi.”
Kỷ Vi nghe thấy, trong lòng ấm áp, mở miệng đồng ý: “Ừ, được rồi, em ổn.”
Nấu cháo điện thoại xong, cô thong thả nằm trên giường mềm mại thư giãn gân cốt, đầu gục xuống bên cạnh giường, sau đó… Nhìn thấy hai cặp đùi trắng bóng!
“A!” Kỷ Vi nhảy dựng lên, ngây ngốc nhìn Tiểu Tống vặn vẹo bẻ người thành hình chữ S, lắp bắp nói: “Chị, chị hai ơi… tối rồi, cô thay đồ bơi làm, làm gì?!”
“Ôi chao, tôi chỉ thử xem bộ đồ bơi này có đẹp hay không thôi. Thế nào, đẹp không?” nói xong không xoay một vòng tại chỗ, phát ra một làn gió thơm.
Kỷ Vi giơ lên một ngón tay cái, “Đẹp, thơm.”
“ Ừm hửm, 5000 đấy, tất nhiên là lên cấp rồi.” Tiểu Tống hài lòng ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vi, nói: “Cô thì sao? Cô đã chuẩn bị áo tắm loại nào, lấy ra cho tôi tham khảo xem…”
“Thôi mà!” Kỷ Vi làm sao dám lấy bộ áo tắm kiểu cũ khó coi của mình ra trước mặt bộ bikini tươi mát thế này được.
“Sao?” Tiểu Tống đẩy đẩy gọng kính kim loại màu đen hết sức nguy hiểm, lại cúi người xuống, một tay chống nạnh một tay giữ cằm Kỷ Vi, nói: “Bạn nhỏ, em thật không ngoan… để xem chị đây trừng phạt em thế nào …”
“Được rồi được rồi!” Kỷ Vi khuôn mặt đỏ lên đẩy Tiểu Tống ra, lại xoay người lấy từ trong vali hành lý ra một cái túi màu đen đã được gói lại cẩn thận, hết sức miễn cưỡng đưa cho Tiểu Tống, nói: “Tự cô xem đi.”
Tiếng cười mà cô tưởng tượng lại không hề truyền ra, Kỷ Vi buồn bực nhìn thoáng qua Tiểu Tống … bạn học Tiểu Tống đã vì đối diện với bộ áo tắm màu hồng nhạt gợi cảm nhưng kiểu dáng bình thường mà mất đi hứng thú, còn đang up ảnh đồ tắm lên Weibo. Nhìn thấy biểu hiện của Kỷ Vi còn trấn an cô: “Tuy là bộ áo tắm này rất bình thường, nhưng cô cũng không cần phải thấy e thẹn như vậy…”
Kỷ Vi kinh ngạc đến ngây người, rõ ràng cô đã cố ý bỏ vào vali bộ áo tắm màu xanh lam ở trước mặt Dịch Bắc! Chẳng lẽ… trong khoảng thời gian ngắn lòng cô có rất nhiều cảm xúc, nhìn cầm lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Dịch Bắc.
Năm phút sau Dịch Bắc trả lời: Em tưởng anh là người thời nhà Thanh hay sao? Ngụ ý tức là: em cho rằng anh rất bảo thủ à?
Nhìn thấy tin nhắn nội hàm không cao này, Kỷ Vi bắt đầu tưởng tượng biểu hiện bất đắc dĩ của Dịch Bắc khi đọc tin nhắn, khoé miệng bên phải của hắn hẳn là sẽ có một vòng cung không quá rõ ràng, cô nghĩ như thế. Thì ra trong lúc bất tri bất giác, các chi tiết nhỏ của nhau, đã khắc sâu vào trong đầu, vứt đi không được.
“Đừng cười ngây ngô nữa, mau đi tắm đi.” Tiểu Tống ở bên cạnh thúc giục.
Kỷ Vi đang định cất di động, bỗng nhiên lại có tiếng chuông gọi đến cất lên, màn hình nhảy ra ba chữ nhấp nháy “Trương Chi Duẫn”. Không xong rồi! Sao lại quên mất còn có người này?!
Kỷ Vi do dự giữa “ngắt máy” và “giả vờ không nghe thấy” một lúc lâu, cuối cùng khi chuông reo lần thứ ba, cô đã nhấn nút “nghe máy”. Haiz, dù sao cũng là bạn học nhiều năm, thêm bạn chơi cùng, cô có chút tội nghiệp.
“Vi Vi, cậu cứ như vậy mà vứt bỏ tôi sao, để tôi một mình không nơi nương tựa mà tự sinh tự diệt ở thành phố trời xa đất lạ này sao?” Thằng nhóc Trương Chi Duẫn này vừa mở miệng đã là làn điệu oán phụ, lạnh lẽo đến mức Kỷ Vi run rẩy, suýt chút nữa đã quăng vỡ điện thoại.
“Cậu không có việc gì làm à? Tự dưng lại chạy đến thành phố C làm gì?” Kỷ Vi châm chọc.
“Nhân dịp 01 tháng 05 tôi đã xin nghỉ một chuỗi nhiều ngày liên tục” âm thanh ở đầu dây bên kia trở nên kích động, “Ôi chao tôi biết cậu phải đi làm không có cách nào khác, cho nên bổn thiếu gia đại phát từ bi tha thứ cho cậu.”
“!!”Tiểu tử thúi này, tôi mà cần cậu tha thứ hay sao? Làm rõ tình huống trước đi?
Nhưng Trương Chi Duẫn hoàn toàn không cho Kỷ Vi cơ hội cãi lại, vì thế trong bối cảnh tiếng người ồn ào, tiếng âm báo điện tử, tiếng bước chân, người nọ hết sức khoe khoang, nói: “Tôi đang chuyển tàu điện ngầm, 20 phút nữa sẽ có mặt ở khu phức hợp Thúc Phong.”
Ôi! Ôi em gái cậu! Kỷ Vi nghẹn nửa ngày mới hộc ra được một câu: “Coi như, cậu, ngoan độc.”
Xe buýt vừa mới dừng lại, đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên có khuôn mặt gầy gò bước tới phía trước thật nhanh, Quý Thừa Phong nhìn thấy, cũng bước nhanh chạy xuống xe, hết sức là sát lịch sự chào hỏi người nọ, sau đó trò chuyện với nhau.
Kỷ Vi tựa vào cửa sổ xe nhìn xung quanh, chú ý tới người đàn ông trung niên kia mặc áo dài cách tân màu xám khói, sống lưng thẳng tắp, mái tóc hoa râm không lộ ra sự tang thương mà còn tăng thêm một phần phong độ trí thức. Sau khi so sánh, mỹ nam kim cương Quý Thừa Phong cũng có vẻ kém cỏi, cô bồi hồi, quả nhiên là năm tháng lắng đọng tạo ra khí chất.
Tiểu Tống thấy cô nhìn đến xuất thần, nắm nắm tay áo cô, nói: “Đi đi, xuống xe.”
Kỷ Vi theo phản xạ hỏi một câu: “Người đàn ông mặc áo dài kia là ai thế?”
“Ủa? Sao cô lại bắt đầu có hứng thú với loại hình này vậy?” Tiểu Tống sửa lại mái tóc, “Địa vị của người này không nhỏ đâu. Đầu tiên, ông ấy là một trong số những người phụ trách hạng mục Thúc Phong kiêm cố vấn văn hóa, tiếp theo, ông ấy là phó chủ tịch hiệp hội thư pháp quốc gia.” Nhìn thấy biểu hiện mà Kỷ Vi lộ ra, cô ta lại nói: “Cô tưởng như vậy là hết rồi à? No no no… nghề nghiệp chính của đồng chí Hàn Ngân này chính là giáo sư đại học, nghe nói từ khi ông ấy vào và tiếng Trung đại học B, hàng năm sinh viên ngành tiếng Trung của đại học B đều tăng theo cấp số nhân thật sự là một quý ông có sức hấp dẫn.”
Hai người vừa nói chuyện với nhau vừa đi xuống xe, đúng lúc tài xế Tiểu Triệu đang lấy hành lý của mọi người từ bụng xe ra, hai người nhận hành lý của mình rồi liền đứng sang một bên chờ đợi. Tiểu Tống dùng ánh mắt chỉ về phía Quý Thừa Phong, nhỏ giọng nói: “Tin hành lang, Tổng giám đốc Quý là đệ tử quan môn của Hàn Ngân.”
“Học thư pháp à?” Kỷ Vi hỏi.
“Ừ, dường như gia đình của tổng giám đốc quý bọn họ trước kia có qua lại rất thân mật với gia đình của ông Hàn, ba của tổng giám đốc Quý muốn con trai mình tu dưỡng tâm tính cho nên đã nhờ ông Hàn dạy cậu ấy học thư pháp.”
Kỷ Vi không cần cố sức để có thể tưởng tượng ra Quý Thừa Phong gửi xe máy phân khối lớn quét ngang phố lớn nhỏ nhỏ, nhưng mà cầm bút lông cừu giúp lòng luyện thư pháp thì … xin lỗi trí tưởng tượng của cô có hạn, không thể hoàn nguyên phong cảnh như vậy.
Có lẽ là vì nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Kỷ Vi, cho nên Tiểu Tống lại lôi kéo Kỷ Vi rời xa đám người vài bước, nói: “Tôi lén nói cho cô nghe thêm một tin hành lang nữa, ông Hàn Ngân có một cô con gái rất xinh đẹp!”
“A!” Kỷ Vi đã mở được bế tắc, ánh mắt nhìn xuyên qua tốp năm tốp ba các đồng nghiệp đến trên người Quý Thừa Phong, thở dài nói: “Người ta nói ba tuổi định tám mươi, quả nhiên là không sai.”
————
Lại nói Quý Thừa Phong và Hàn Ngân nói chuyện mười mấy phút, liền lưu luyến chia tay. Anh ta quay người lại, nhìn đám nhân viên đang chờ đợi, không ít đồng nghiệp nữ tỏ ra hết sức đáng thương nhìn anh ta, khuôn mặt tràn đầy uất ức… Khi nào chúng tôi mới được tự do hoạt động?! Người ta đã chuẩn bị máy ảnh chuyên nghiệp rồi!
Quý Thừa Phong tỏ ra biết lỗi vỗ trán, chạy chậm lại, “Thật ngại quá nói chuyện nhiều hơn mấy câu, được rồi, bây giờ nhờ tình nguyện viên đưa mọi người đến phòng để hành lý, 12 giờ trưa tập hợp ở nhà ăn hoa viên, chúng ta cùng nhau dùng bữa trưa.”
Đám người bộc phát tiếng hoan hô, trong nháy mắt chỉ cảm thấy tiếng gió u u truyền đến, chớp mắt một cái một nửa số người đều đã hóa thành những chấm nhỏ ở xa xa. Người dẫn đường là một sinh viên tình nguyện, nhìn một màn điên cuồng như thế sắc mặt đều không tốt, vội vàng cầm microphone vừa đuổi theo vừa kêu lên: “Chờ tôi với!! Khu biệt thự không phải là ở hướng đó!”
Kỷ Vi cười xấu xa, hoàn toàn không hề biết mình đã rơi vào trong một cái bẫy.
Quý Thừa Phong đã đặt năm căn biệt thự, mỗi căn có bốn phòng ngủ, hai người một phòng. Tiểu Tống và Kỷ Vi ở một phòng hướng Nam, đứng từ trên ban không nhìn ra xa là một mảng màu xanh lam trong vắt, chính là nhạc phim trên nước rộng 8.000 mét vuông trong truyền, trong đó có một nửa là hồ bơi, một nửa là các công trình giải trí, bao gồm cầu thang trượt nước, lướt sóng và các trò chơi nước khác, Tiểu Tống nhìn thấy chỉ hận không thể lập tức thay áo tắm chui vào trong.
Kỷ Vi mở vali hành lý, lấy đồ đạc ra sắp xếp, lại gửi ngàn vạn tin nhắn cảm khái cho Dịch Bắc: Chỗ này thú vị hơn so với tưởng tượng của em rất nhiều! Lần sau hai người chúng ta có thể cùng nhau đến đây chơi >_ thấy đã đến thời gian, hai người cùng với hai đồng nghiệp nữ cùng phòng đến nhà ăn hoa viên. Trong đó có một cô gái bộ phận nhân sự còn mang theo mấy ảnh chuyên nghiệp nói là để bất cứ lúc nào cũng có thể chụp được hình ảnh của các nhà thiết kế, đại thần nổi tiếng.
“Trước khi đến đây tôi đã kiểm tra, đúng lúc tuần này có một kiến trúc sư nổi tiếng nước F đến đây tham gia một hội nghị giao lưu, nhà thiết kế mà tôi thích nhất cũng có tên trong danh sách khách mời, nếu có thể gặp được anh ấy nhờ ký tên thì tốt quá…”
Kỷ Vi nhất thời nổi lên sự ngưỡng mộ đối với cô gái này: “ Tiểu Ti, sở thích của cô thật có chiều sâu. ”
“Cái này của tôi thì có là gì, Tiểu Tề mới thật sự là lợi hại đấy.” Người được gọi là Tiểu Ti cười thẹn thùng, chỉ chỉ cô bạn mình, tiết lộ: “Tiểu Tề đây còn thích nghiên cứu tài liệu nano kìa.”
Kỷ Vi, Tiểu Tống: 0_0
“Nhưng mà nói trở lại, chị Vi Vi và chị Tiểu Tống muốn đi salon hay là đi xem triển lãm?”
“Khụ …” cũng không thể nói rằng mình chỉ đến chơi nhỉ?! Sẽ bị đám trẻ cười nhạo. Cuối cùng, Kỷ Vi xoay đầu, nói: “ Tôi và Tiểu Tống thích thiết kế thời trang, đúng không?” Vừa nói vừa dùng khuỷu tay nhẹ thúc vào Tiểu Tống một cái.
“À, đúng vậy. Lần này có một nhà thiết kế thời trang người Trung Quốc đến mở triển lãm, lúc đó dự định đi xem.” Tiểu Tống âm thầm thở ra: may mắn là trên đường tới đây có xem tờ hướng dẫn hoạt động sắp tới của Thúc Phong, nếu không thật sự sẽ tổn hại đến danh hào "bách sự thông" của mình. Nhưng mà… nhà thiết kế kia tên gì ấy nhỉ?
“Thì ra hai người thích Tô Điền à!” Tiểu Tề vẫn luôn yên tĩnh không nói lời nào, bỗng nhiên toát ra một câu.
Hai chữ “Tô Điền” đập vào sọ não Kỷ Vi, cô lập tức phản xạ có điều kiện nói: “Cô ấy rất ít mở triển lãm.” Nghe Mục Thiển nói, Tô Điền đã từng từ chối lời mời của một nhà triển lãm quốc tế, nghe nói lúc ấy cô ta dùng lý do là “Mèo nhà tôi phải đi chăm sóc lông”, có thể phản ứng như thế, thật là hiếm thấy.
Kỷ Vi chỉ là thuận miệng nói, nhưng ba người khác lại nghe ra một chút mờ ám, Tiểu Ti càng bà tám, hỏi: “Không phải là chị Vi Vi quen biết với Tô Điền đó chứ?”
Kỷ Vi vốn dĩ không phải người thích khoe khoang, lập tức xua tay phủi sạch: “Tin tức vụn vặt thôi mà, lúc nói chuyện phiếm với người khác thì nghe được, ai mà biết có phải là sự thật hay không.”
Quả nhiên là vậy, bọn họ cũng không truy hỏi thêm, bốn người hoà bình đi đến nhà ăn.
Cho đến khi cả bọn đã đi xung quanh một nhà kính trồng hoa bằng thủy tinh bao bọc được ba bốn vòng, mới cảm thấy có chút không ổn. Kỷ Vi móc di động gọi cho Quý Thừa Phong: “Tổng giám đốc Quý tổng, nhà ăn hoa viên ở đâu vậy? Bọn em tìm nửa ngày cũng không tìm được.”
“Em ngẩng đầu lên.”
“Hả?” Kỷ Vi nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy trên đỉnh nhà kính trồng hoa cực lớn trước mặt là một cái đầu quen thuộc thò ra… Quý Thừa Phong còn gác di động bên tai, khuôn mặt cười như không cười, thoạt trông đã nhìn chằm chằm các cô được một lát.
“Ôi ôi, ý tưởng sáng tạo này là ai nghĩ ra vậy, mở nhà hàng phía trên nhà kính trồng hoa, quỷ tài mới tìm được chứ gì?” Tiểu Tống chê bai. Thật sự không thể trách cô ta, cô gái này từ khi vào “Thúc Phong”, thì đã phát giác vị trí ngồi trên bảo toạ "vạn sự thông" của mình đã tràn ngập nguy cơ… không ngờ lại có nhiều chuyện cô ta không biết đến vậy?!
Kỷ Vi hiểu sự ưu thương của cô ta, liền hết sức săn sóc đẩy một chén soup bắp nóng hổi đến trước mặt cô ta, dỗ dành giống như nói với trẻ con: “Xin bớt giận, xin bớt giận.”
Các đồng nghiệp khác trên bàn cơm thấy cảnh tượng này đều liều mạng nhét thức ăn vào miệng, ý đồ lấp kín tiếng cười: Haiz! Vạn năng tỷ tỷ của văn phòng cũng có lúc khó khăn như vậy!
————
Sau khi ăn xong Quý Thừa Phong hóa thân thành chủ nhiệm lớp, đề ra một ít việc cần chú ý, sau đó cho bọn họ giải tán. Tiểu Tống không phục, một hai phải kéo Kỷ Vi đi xem triển lãm của Tô Điền, nhưng mà rất đáng tiếc, ngay cả nửa cái bóng của Tô Điền bọn họ cũng không nhìn thấy.
“Thật ngại quá, cô Tô còn đang nghỉ trưa.” Chú trợ lý béo tốt của Tô Điền rất khách sáo. Chú Béo là biệt danh Mục Thiển đặt cho ông ta, Kỷ Vi thấy ông ta bộ dạng thực sự là châu tròn ngọc sáng, chất phác hiền lành, cũng liền vui vẻ tán đồng với cách gọi này. Thấy chú Béo luôn nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Kỷ Vi có chút lo lắng ông ta đã nhận ra mình cách đây không lâu đã đến phòng làm việc của Tô Điền hai lần với vai trò "khách hàng". Vì thế, thừa dịp ông ta còn đang vắt hết óc nhớ lại dòng họ cô, Kỷ Vi liền đẩy Tiểu Tống ra ngoài.
Thời gian một buổi chiều trôi qua nhanh chóng, sau khi đi lòng vòng các phòng triển lãm, hai người lê đôi chân sắp rã ra ngoài quay trở về khu biệt thự. Sau khi đến phòng, Tiểu Tống đi tắm trước, Kỷ Vi nằm trên giường tiếp tục nhắn tin cho Dịch Bắc.
“Có một vài thứ rất thú vị ví dụ như triển lãm đồ chơi trẻ con, còn có vài thứ rất thâm sâu không hiểu là cái gì...”
“À quên… Anh có biết tài liệu Nano là gì không? Kể cho anh nghe, trong công ty em có một cô rất rành việc này…”
“Đúng là có gặp rất nhiều người nước ngoài, nhưng em lại không biết ai là nhân viên khu nghỉ ai là nhà khoa học, nhà nghệ thuật cả …”
“Ha ha… ừm, ngày mai anh phải đến thành phố A à? Không thể đi tiễn...” Kỷ Vi nhớ ra ngày một tháng năm không thể cùng đi với Dịch Bắc thì liền tức giận, “Nhưng mà văn phòng của các anh cũng thật là, có thể ngang nhiên cướp đoạt ngày nghỉ được pháp luật quy định!” 【 chủ nhiệm Lưu: Tên nào bịa đặt?! 】
Giờ phút này Dịch Bắc đang ngồi trên ghế mây ở ban công, tay trái ôm khuỷu tay phải, di động màu đen dán lên tai phải, khóe miệng mỉm cười, “Anh sẽ cố gắng về sớm một chút với em, ngày 2 hẳn là có thể về rồi.”
Kỷ Vi nghe thấy, trong lòng ấm áp, mở miệng đồng ý: “Ừ, được rồi, em ổn.”
Nấu cháo điện thoại xong, cô thong thả nằm trên giường mềm mại thư giãn gân cốt, đầu gục xuống bên cạnh giường, sau đó… Nhìn thấy hai cặp đùi trắng bóng!
“A!” Kỷ Vi nhảy dựng lên, ngây ngốc nhìn Tiểu Tống vặn vẹo bẻ người thành hình chữ S, lắp bắp nói: “Chị, chị hai ơi… tối rồi, cô thay đồ bơi làm, làm gì?!”
“Ôi chao, tôi chỉ thử xem bộ đồ bơi này có đẹp hay không thôi. Thế nào, đẹp không?” nói xong không xoay một vòng tại chỗ, phát ra một làn gió thơm.
Kỷ Vi giơ lên một ngón tay cái, “Đẹp, thơm.”
“ Ừm hửm, 5000 đấy, tất nhiên là lên cấp rồi.” Tiểu Tống hài lòng ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vi, nói: “Cô thì sao? Cô đã chuẩn bị áo tắm loại nào, lấy ra cho tôi tham khảo xem…”
“Thôi mà!” Kỷ Vi làm sao dám lấy bộ áo tắm kiểu cũ khó coi của mình ra trước mặt bộ bikini tươi mát thế này được.
“Sao?” Tiểu Tống đẩy đẩy gọng kính kim loại màu đen hết sức nguy hiểm, lại cúi người xuống, một tay chống nạnh một tay giữ cằm Kỷ Vi, nói: “Bạn nhỏ, em thật không ngoan… để xem chị đây trừng phạt em thế nào …”
“Được rồi được rồi!” Kỷ Vi khuôn mặt đỏ lên đẩy Tiểu Tống ra, lại xoay người lấy từ trong vali hành lý ra một cái túi màu đen đã được gói lại cẩn thận, hết sức miễn cưỡng đưa cho Tiểu Tống, nói: “Tự cô xem đi.”
Tiếng cười mà cô tưởng tượng lại không hề truyền ra, Kỷ Vi buồn bực nhìn thoáng qua Tiểu Tống … bạn học Tiểu Tống đã vì đối diện với bộ áo tắm màu hồng nhạt gợi cảm nhưng kiểu dáng bình thường mà mất đi hứng thú, còn đang up ảnh đồ tắm lên Weibo. Nhìn thấy biểu hiện của Kỷ Vi còn trấn an cô: “Tuy là bộ áo tắm này rất bình thường, nhưng cô cũng không cần phải thấy e thẹn như vậy…”
Kỷ Vi kinh ngạc đến ngây người, rõ ràng cô đã cố ý bỏ vào vali bộ áo tắm màu xanh lam ở trước mặt Dịch Bắc! Chẳng lẽ… trong khoảng thời gian ngắn lòng cô có rất nhiều cảm xúc, nhìn cầm lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Dịch Bắc.
Năm phút sau Dịch Bắc trả lời: Em tưởng anh là người thời nhà Thanh hay sao? Ngụ ý tức là: em cho rằng anh rất bảo thủ à?
Nhìn thấy tin nhắn nội hàm không cao này, Kỷ Vi bắt đầu tưởng tượng biểu hiện bất đắc dĩ của Dịch Bắc khi đọc tin nhắn, khoé miệng bên phải của hắn hẳn là sẽ có một vòng cung không quá rõ ràng, cô nghĩ như thế. Thì ra trong lúc bất tri bất giác, các chi tiết nhỏ của nhau, đã khắc sâu vào trong đầu, vứt đi không được.
“Đừng cười ngây ngô nữa, mau đi tắm đi.” Tiểu Tống ở bên cạnh thúc giục.
Kỷ Vi đang định cất di động, bỗng nhiên lại có tiếng chuông gọi đến cất lên, màn hình nhảy ra ba chữ nhấp nháy “Trương Chi Duẫn”. Không xong rồi! Sao lại quên mất còn có người này?!
Kỷ Vi do dự giữa “ngắt máy” và “giả vờ không nghe thấy” một lúc lâu, cuối cùng khi chuông reo lần thứ ba, cô đã nhấn nút “nghe máy”. Haiz, dù sao cũng là bạn học nhiều năm, thêm bạn chơi cùng, cô có chút tội nghiệp.
“Vi Vi, cậu cứ như vậy mà vứt bỏ tôi sao, để tôi một mình không nơi nương tựa mà tự sinh tự diệt ở thành phố trời xa đất lạ này sao?” Thằng nhóc Trương Chi Duẫn này vừa mở miệng đã là làn điệu oán phụ, lạnh lẽo đến mức Kỷ Vi run rẩy, suýt chút nữa đã quăng vỡ điện thoại.
“Cậu không có việc gì làm à? Tự dưng lại chạy đến thành phố C làm gì?” Kỷ Vi châm chọc.
“Nhân dịp 01 tháng 05 tôi đã xin nghỉ một chuỗi nhiều ngày liên tục” âm thanh ở đầu dây bên kia trở nên kích động, “Ôi chao tôi biết cậu phải đi làm không có cách nào khác, cho nên bổn thiếu gia đại phát từ bi tha thứ cho cậu.”
“!!”Tiểu tử thúi này, tôi mà cần cậu tha thứ hay sao? Làm rõ tình huống trước đi?
Nhưng Trương Chi Duẫn hoàn toàn không cho Kỷ Vi cơ hội cãi lại, vì thế trong bối cảnh tiếng người ồn ào, tiếng âm báo điện tử, tiếng bước chân, người nọ hết sức khoe khoang, nói: “Tôi đang chuyển tàu điện ngầm, 20 phút nữa sẽ có mặt ở khu phức hợp Thúc Phong.”
Ôi! Ôi em gái cậu! Kỷ Vi nghẹn nửa ngày mới hộc ra được một câu: “Coi như, cậu, ngoan độc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.