Chương 23
Dứu Niên
26/01/2024
"Được rồi, được rồi, tiếp theo chính là phần tương tác được mong đợi từ đầu đến giờ!" Nhị Thúc làm động tác ấn tay xuống, ra hiệu cho những người hâm mộ trong hội trường im lặng, "Như tôi đã nói từ trước, tất cả các bạn đến dự hôm nay đều có cơ hội tham gia bốc thăm may mắn, và tất cả các giải thưởng đều do sáu nhà văn của chúng ta tự tay chuẩn bị, rất có giá trị kỷ niệm… ”
Sau khi anh ta nói xong, MC vẫn luôn bị cướp mất vai trò đột nhiên nhảy ra ngoài, cố gắng cứu vãn cảm giác tồn tại bấp bênh của mình. "Tôi thấy mọi người ở đây đều đã sẵn sàng… Được rồi, để tôi giải thích quy tắc của tiết mục tương tác này. Thật ra rất đơn giản. Có tổng cộng mười lăm câu hỏi, toàn bộ đều là về các tác phẩm của nhà văn Liên Manh. Mỗi khi tôi đọc một câu hỏi, các bạn có thể giơ tay xin trả lời. Những người trả lời đúng, vui lòng bước lên sân khấu. Sau khi chọn đủ 15 người xuất sắc, các bạn sẽ có cơ hội hỏi nhà văn yêu thích của mình một câu, bật mí một chút, bạn có thể hỏi bất cứ điều gì bạn muốn…"
Thấy bầu không khí đã được hâm nóng, người dẫn chương trình tiếp tục tô vẽ thêm: "Hơn nữa, tác giả được hỏi phải trực tiếp trả lời câu hỏi này! [Tiếng hét từ khán giả] Cuối cùng, hãy nhìn về phía bên phải, ở đây có 15 thanh tre, trong đó 10 thanh có chữ YES, 5 thanh còn lại không có gì, lúc này các bạn sẽ rút thanh tre dựa vào vận may, những bạn rút thăm được thanh tre có viết chữ YES bên trên, thì có thể nhận được một món quà từ tác giả mà mình thích. Chà, có vẻ như mọi người đã không thể kiên nhẫn nữa, vì vậy tôi sẽ không nói những điều vô nghĩa nữa mà đi thẳng vào vấn đề… "
"Câu đầu tiên, xin hỏi, tác giả Cotton Ball đã xuất bản một số tuyển tập truyện ngắn kể từ khi cô ấy chính thức gia nhập hội nhà văn Liên Manh... Tên của các tập truyện này là gì?"
Vừa dứt lời, một cô bé trông như học sinh cấp hai nhảy lên, hét lớn: “Tổng cộng có sáu tập truyện!”
MC chương trình nhìn thấy, lập tức ra hiệu cho nhân viên đưa mic dự phòng đến tay cô gái kia. Chất giọng run rẩy phát ra từ micro, "Được chia thành các tập truyện là "Cây chuông gió ", "Thung lũng bất tận ", "Chín con hồ ly, một cái đuôi ", "Dấu hiệu tình yêu ", "Cốc ca cao" và...và..."
Có lẽ vì quá hồi hộp mà cô ta bị ú ớ khi nói về bộ truyện mới nhất, cô ta nhìn tác giả Cotton Ball trên sân khấu như cầu cứu.
MC động viên: "Từ từ thôi, đừng rối."
Cũng có những người hâm mộ đã biết đáp án liền bắt đầu nhao nhao lên đòi thay người, cô gái kia nghe thấy như thế, ánh mắt càng lo lắng sợ hãi, sau đó không biết vì sao, cô ta đột nhiên nhắm mắt lại, nói: "Tập truyện cuối cùng là "Nho và u linh".
"Ha ha ha!" Có rất nhiều tiếng cười to vang lên, còn có một cậu trai thoạt nhìn trạt tuổi với cô ta, cất giọng vịt đực: "U linh, cô ấy nói u linh đó!"
Cô gái kia chợt nhận ra mình đã nói nhầm, sửa sai cũng không kịp, lập tức xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống ngay, khuôn mặt nhỏ như bàn tay lập tức đỏ bừng. Cô ta lại ngẩng đầu nhìn, thái độ của Ms Cotton Ball là vô cùng bối rối, giống như muốn cười nhưng lại cố nhịn, còn Gulu Gulu và Tiểu Băng Miêu ở bên cạnh đã cười đến mức cụng đầu vào nhau, chỉ có Lacey là vẫn bình tĩnh ngồi thẳng lưng, mỉm cười lịch sự, khiến cô gái kia cảm thấy dễ chịu hơn. Tất nhiên, cô ta không biết rằng bộ não của Hoàng Hậu Lacey đã bay đến thành phố C xa xôi từ lúc nào.
Khi hiện trường đã tràn ngập tiếng ồn, cách cô gái kia bốn chỗ, một nam sinh đeo kính đứng lên, cầm micro từ nhân viên, cất giọng khàn đặc trưng từ máy đổi giọng, nói: “Để tôi đính chính lại đáp án mà bạn nữ kia vừa nói, sáu tập truyện của Miss Cotton Ball là "Cây chuông gió", "Thung lũng bất tận", "Chín con hồ ly, một cái đuôi ", "Dấu hiệu tình yêu ", "Cốc ca cao" và "Nho và tinh linh".
Giọng điệu bình tĩnh và tự tin khiến đám đông ở đây phải nghiêng đầu nhìn cậu ta, Nhạc Đào cũng xoay trở thân mình bất tiện cố nhìn một chút, sau đó nói với Mục Thiển bên cạnh: “Tớ thấy cậu này trông y như một học sinh con ngoan trò giỏi, không ngờ cũng đọc loại sách như này." Mục Thiển đột nhiên xoa cằm cười khổ, nói: "Con ngoan trò giỏi cũng có thất tình lục dục mà …"
Nhạc Đào bị những lời nói không đầu không đuôi của cô ta làm cho mơ hồ, lại kéo ống tay áo của Phương Dĩ Triết, hỏi: "Cái này thì có liên quan gì đến thất tình lục dục?"
Đồng chí Phương Dĩ Triết nhìn khuôn mặt tròn trĩnh đầy biểu cảm ngớ ngẩn của vợ mình, thở dài, kéo cô vào lòng, cam chịu, giải thích: “Nếu anh đoán không lầm, ý cô Mục là, cậu nhóc đó đang theo đuổi cô bé kia.”
“Cái gì?!” Nhạc Đào Đào kinh ngạc.
“Không tin em nhìn đi.” Phương Dĩ Triết hướng về phía anh chàng kia mà hất cằm.
Quả nhiên ở đó có động tĩnh mới. Người dẫn chương trình tỏ ra bối rối: "Mặc dù bạn nữ này có cơ hội trả lời trước, nhưng do mắc một số lỗi nhỏ nên trả lời chưa chính xác hoàn toàn. Nhưng mà bạn nam kia đã bổ sung lại sau đó. Vậy nên, các bạn nghĩ nên trao cơ hội này cho ai?"... Ồ, bạn nam này sao? Các cô gái ở hiện trường có vẻ ủng hộ bạn nam này..." Thấy mọi người quay lưng ủng hộ anh chàng kia, cô gái trả lời trước chỉ biết cúi đầu im lặng. Lúc này, anh chàng trả lời sau nãy giờ vẫn không lên tiếng, đột nhiên cầm mic lên, nói: “Tôi chỉ giúp cô ấy sửa lại thôi, cho nên, chắc chắn cơ hội vẫn là của cô ấy.”
Lúc cậu ta nói chuyện, vẫn luôn nhìn người dẫn chương trình, nhưng bất cứ ai cũng nhận ra ngay lập tức rằng "cô ấy" mà anh ta nói chính là cô gái nhút nhát kia.
Người dẫn chương trình không ngờ anh ta lại tuyên bố như vậy, sửng sốt một lúc, nhưng trong khán phòng rất nhiều người đã bắt đầu cười mờ ám, mấy anh chàng lúc đầu còn kêu gào bỗng huýt sáo, thỉnh thoảng lại xen vào vài từ cổ vũ hỗn loạn "yêu đi, yêu đi".
"Cái này... Nếu bạn nam đã chủ động nhường cơ hội cho bạn nữ này, thì xin chúc mừng, bạn đã trở thành người đầu tiên có thể bốc thăm trúng thưởng, mời lên sân khấu."
Sau khi được người bạn đi cùng bên cạnh đẩy tới, cô gái đứng dậy và đi lên sân khấu. Đáng tiếc chỗ ngồi cô ta chọn không tốt, vừa vặn lại ở giữa, muốn phóng ra ngoài với tốc độ nhanh nhất thì chắc chắn phải đi qua chỗ ngồi của anh chàng vừa rồi. Cậu trai kia không làm gì đặc biệt, chỉ là người bạn đi cùng không thể chịu được nữa nên khi cô gái vừa lướt qua trước mặt bạn mình, liền có kẻ thiếu nghiêm túc đẩy nhẹ cậu trai kia một cái từ phía sau, cô gái kêu lên, ngã vào vòng tay cậu trai nọ. Hơi thở ngây ngô trong nháy mắt va vào nhau, khiến cho hai khuôn mặt non nớt lập tức nhuốm đỏ, bọn họ vội vàng tách ra, giống như vừa chạm vào vật nóng rát nhất trên đời vậy.
"Ôi, thật ngại quá." Nhạc Đào Đào vẫn luôn quan sát, đột nhiên cũng trở nên thẹn thùng, cọ tới cọ lui trong lồng ngực Phương Dĩ Triết. Mục Thiển nhìn vào cũng cảm thấy răng mình sắp đau.
Tuy nhiên, tình tiết dễ thương này lại nhanh chóng bị lu mờ bởi một loạt câu hỏi mới, và sự chú ý của mọi người liền quay trở lại với người dẫn chương trình.
Hết khán giả may mắn này đến khán giả may mắn khác chào sân, Mục Thiển và những người khác cũng bắt đầu bồn chồn.
Chuyện có liên quan đến Hoàng Hậu Lacey quả thực là sự kiện chính, hắn được sắp xếp xuất hiện ở đêm chung kết, đồng thời hắn cũng có nhiều người hâm mộ nhất ở đây, cho nên muốn phá vòng vây đi trước là cực kỳ khó khăn.
"... Tiếp theo, trong chương 13 tác phẩm "Giày đi mưa" của Hoàng Hậu Lacey, lúc Vivian đứng trên đỉnh tháp sắt ngắm mưa, xin hỏi cô ấy đã nhìn thấy gì? Gợi ý là, thứ cô ấy nhìn thấy là cảnh tượng đã từng xuất hiện trong một cuốn sách khác của Hoàng Hậu Lacey."!
Đám người đang hăm hở chuẩn bị trả lời, lập tức gần như hóa đá khi nghe câu hỏi này...
Mẹ kiếp, câu này là đề gì vậy?!
Vì vậy, thật bất ngờ, chỉ sau khi câu hỏi của Lacey được đưa ra, khán phòng không có vô số câu trả lời nối tiếp bất tận như trước mà chìm vào sự im lặng lạ kỳ.
"Cậu đã nghĩ ra chưa?" Nhạc Đào hỏi Mục Thiển, Mục Thiển ôm gấu bông khổng lồ trợn mắt há mồm, một lúc lâu mới rít ra mấy chữ từ kẽ răng: "Mẹ kiếp, biến thái... "
Hai người ôm đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng Nhạc Đào vỗ vỗ bụng [ Phương Dĩ Triết giật mình ] nói: "Ôi, tớ là cái loại não gì nhỉ? Sao lại quên mất chúng ta còn có một con át chủ bài chứ?"
Sau đó, cô ta lập tức ra lệnh cho Phương Dĩ Triết gọi điện ngay cho Kỷ Vi.
“…Có chuyện gì vậy?” Giọng Kỷ Vi mang theo âm mũi rõ rệt, giống như đang ngủ thì bị đánh thức.
Nhưng lúc này Nhạc Đào cũng chẳng cần quan tâm điều này, mở đầu đã là: "Vi Vi! Bây giờ tớ hỏi cậu một câu. Trong chương 13 "Giày đi mưa" của Hoàng Hậu Lacey, Vivian đã đứng trên đỉnh tháp ngắm mưa đúng không?
"Hmm..." Kỷ Vi còn chưa hiểu gì..
"Cô ấy đã nhìn thấy cái gì?! Nói cho tớ biết đi!" Mục Thiển gấp gáp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô ta thật sự lo lắng sẽ có một con hắc mã nào đó xuất hiện ngay lúc này.
“Cô ấy nhìn thấy gì hả?” Kỷ Vi nhổm dậy khỏi giường, một tay vén mái tóc rối bù, thậm chí mắt còn chưa mở hẳn, “Cô ấy nhìn thấy... một cô gái mặc váy xanh đi trên đường quê vắng vẻ, cứ đi hai bước lại dừng, cuối cùng giống như bị rút hết sức lực mà ngã xuống mặt đất xìn lầy..."
Nghe thấy Kỷ Vi bắt đầu chìm vào câu chuyện, trong lòng Nhạc Đào liền chùng xuống, không thể không nhắc nhở cô: “Chưa hết, cảnh tượng cô ấy nhìn thấy là từng xuất hiện trong một cuốn sách khác của Lacey. Cô gái mặc áo xanh kia ở trong cuốn nào?!"
"Một cuốn sách khác à... chẳng lẽ là cuốn đó sao?" Kỷ Vi tự hỏi.
"Cuốn nào?!"
"Hừm... Để tớ nhớ lại xem. À! Đó là con chim trắng với bộ lông đuôi màu vàng kim, đang bay là đà qua khoảng không đầy sương mù đến chân trời. Con chim đó là con chim trắng của Alicia!"
"MC! Ở đây này!"
Sau câu hét lên của Mục Thiển, mọi ánh mắt trong khán phòng đều đổ dồn vào hàng ghế VIP đầu tiên.
"Đã có người có câu trả lời rồi…" Người dẫn chương trình đột nhiên quay sang Hoàng Hậu Lacey, cười nói: "Có vẻ như đó là một fan cứng của Hoàng Hậu Lacey nha."
Lacey di chuyển micrô trước mặt đến gần hơn một chút, giọng nam trung thanh lịch của hắn dưới tác dụng khuếch đại âm lượng, vang vọng khắp khán phòng: "Nói thật thì, vừa rồi thấy không có ai trả lời, tôi còn sợ mình đã đưa ra câu hỏi quá khó." Hắn dừng lại một chút: "Nhưng mà, các bạn đã cho tôi một sự bất ngờ vui vẻ."
"Lacey đánh giá rất cao người hâm mộ này. Chà chà, bạn nữ vừa giơ tay, xin hãy trả lời... ồ, cô ấy sắp làm mẹ. Bạn không cần đứng lên, cứ ngồi cũng được nhé! "
"E hèm, trước hết, tôi muốn tuyên bố rằng... tôi thực sự đã nhờ để một sự hỗ trợ từ bên ngoài cho câu trả lời này. Sự hỗ trợ này là từ một người bạn tốt của tôi, và cô ấy đã thực sự xứng đáng là một fan cuồng của Hoàng Hậu Lacey, vào lúc tôi gọi điện thoại vừa rồi, cô ấy vẫn còn ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, nhưng khi nghe câu hỏi, cô ấy liền trực tiếp đọc ngay các đoạn trích trong tác phẩm "Giày đi mưa". Vì vậy, câu trả lời của cô ấy là … một con chim màu trắng với lông đuôi vàng, cũng chính là con chim trong tác phẩm《 Vũ hội thứ chín 》, con chim trắng vội trở về để gặp mặt Alyssia lần cuối cùng, trên đường đi nó đã bay qua một cánh đồng lúa mạch!”
“Bạn nói không sai.” Trong lúc mọi người còn bắt đầu xem lại những cảnh trong hai quyển sách kia, Lacey đột nhiên nghiêng người về phía trước, hiếm khi kích động như vậy: "Có thể nói cho tôi biết, bạn của bạn tên là gì không?"
"... Cô ấy, thực ra thì, Lacey, anh đã biết cô ấy trước đây rồi. Tất cả những ai có mặt trong cuộc thi lồng tiếng lần trước cũng ắt hẳn là sẽ có ấn tượng về cô ấy. Cô ấy là người cuối cùng tham dự cuộc thi và cũng là người duy nhất duy nhất chọn nhân vật Alicia, Vi Vi Hoa Nở. "
"Ồ, thì ra là cô gái xuất sắc kia!" Một cô gái ngồi ở hàng ghế thứ hai, hiển nhiên là đã theo dõi cuộc thi lồng tiếng hôm đó, cô ta hạ giọng nói với bạn mình: “Còn nhớ bài viết trên diễn đàn lần trước không? Chỉ vì cô ấy và idol rớt mạng cùng lúc, nên mới có tin đồn rằng cô ấy và Lacey thực chất là cùng một người đấy!"
"Ừ mình có xem topic kia, tỷ lệ nhấp chuột vào thời điểm đó rất cao!"
"Ôi, mình còn bí mật ghi âm phần thi lồng tiếng của Vi Vi Hoa Nở, mình sẽ gửi nó cho cậu sau khi ra về. Thể hiện xuất sắc lắm, giống y như Alicia thật."
Lúc Nhạc Đào nói từ "Vi Vi Hoa Nở", không ai để ý thấy bàn tay Lacey dưới gầm bàn đột nhiên siết chặt lại, hắn vẫn luôn biết người giành vị trí đầu tiên trong cuộc thi lồng tiếng ngày hôm đó chính là cô.
Hắn vẫn luôn biết rằng cô vốn rất quen thuộc với những tác phẩm của hắn, đến mức gần như có thể đọc ngược lại. Nhưng còn hôm nay thì sao? Là trùng hợp hay là định mệnh? Dù ở thành phố C rất xa nhưng cô vẫn có thể nổi bật lên giữa vô số người hâm mộ hắn. Chỉ có cô mới có thể đưa ra đáp án cho bài toán khó này trong thời gian ngắn nhất.
"Nhưng kể ra cũng đã gần ba tháng từ khi cuộc thi lồng tiếng trực tuyến lần trước diễn ra... vì sao vẫn chưa có kết quả vòng sơ khảo ạ?" Nhạc Đào liền tận dụng cơ hội gặp trực tiếp thần tượng để đưa ra thắc mắc trong lòng.
"À, chuyện là thế này... " Nhị Thúc thấy tình hình trên sân khấu không ổn, vội vàng xông ra cứu vãn, "Chúng tôi dự định viết nội dung mới cho bộ kịch truyền thanh này, tức là, Lacey sẽ viết một cốt truyện mới, và nữ chính cũng sẽ tăng lên thành hai người. Vì vậy, tiêu chí chấm điểm ban đầu cần phải thay đổi cho phù hợp..."
Anh ta lén liếc nhìn Lacey, thấy hắn không có phản ứng gì lớn, liền nói tiếp: "Nhưng bạn có thể tự tin nói với bạn của mình rằng, cô ấy tên là Vi Vi sao, à, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một trong hai nữ chính sẽ là cô ấy. "
Sau khi anh ta nói xong, MC vẫn luôn bị cướp mất vai trò đột nhiên nhảy ra ngoài, cố gắng cứu vãn cảm giác tồn tại bấp bênh của mình. "Tôi thấy mọi người ở đây đều đã sẵn sàng… Được rồi, để tôi giải thích quy tắc của tiết mục tương tác này. Thật ra rất đơn giản. Có tổng cộng mười lăm câu hỏi, toàn bộ đều là về các tác phẩm của nhà văn Liên Manh. Mỗi khi tôi đọc một câu hỏi, các bạn có thể giơ tay xin trả lời. Những người trả lời đúng, vui lòng bước lên sân khấu. Sau khi chọn đủ 15 người xuất sắc, các bạn sẽ có cơ hội hỏi nhà văn yêu thích của mình một câu, bật mí một chút, bạn có thể hỏi bất cứ điều gì bạn muốn…"
Thấy bầu không khí đã được hâm nóng, người dẫn chương trình tiếp tục tô vẽ thêm: "Hơn nữa, tác giả được hỏi phải trực tiếp trả lời câu hỏi này! [Tiếng hét từ khán giả] Cuối cùng, hãy nhìn về phía bên phải, ở đây có 15 thanh tre, trong đó 10 thanh có chữ YES, 5 thanh còn lại không có gì, lúc này các bạn sẽ rút thanh tre dựa vào vận may, những bạn rút thăm được thanh tre có viết chữ YES bên trên, thì có thể nhận được một món quà từ tác giả mà mình thích. Chà, có vẻ như mọi người đã không thể kiên nhẫn nữa, vì vậy tôi sẽ không nói những điều vô nghĩa nữa mà đi thẳng vào vấn đề… "
"Câu đầu tiên, xin hỏi, tác giả Cotton Ball đã xuất bản một số tuyển tập truyện ngắn kể từ khi cô ấy chính thức gia nhập hội nhà văn Liên Manh... Tên của các tập truyện này là gì?"
Vừa dứt lời, một cô bé trông như học sinh cấp hai nhảy lên, hét lớn: “Tổng cộng có sáu tập truyện!”
MC chương trình nhìn thấy, lập tức ra hiệu cho nhân viên đưa mic dự phòng đến tay cô gái kia. Chất giọng run rẩy phát ra từ micro, "Được chia thành các tập truyện là "Cây chuông gió ", "Thung lũng bất tận ", "Chín con hồ ly, một cái đuôi ", "Dấu hiệu tình yêu ", "Cốc ca cao" và...và..."
Có lẽ vì quá hồi hộp mà cô ta bị ú ớ khi nói về bộ truyện mới nhất, cô ta nhìn tác giả Cotton Ball trên sân khấu như cầu cứu.
MC động viên: "Từ từ thôi, đừng rối."
Cũng có những người hâm mộ đã biết đáp án liền bắt đầu nhao nhao lên đòi thay người, cô gái kia nghe thấy như thế, ánh mắt càng lo lắng sợ hãi, sau đó không biết vì sao, cô ta đột nhiên nhắm mắt lại, nói: "Tập truyện cuối cùng là "Nho và u linh".
"Ha ha ha!" Có rất nhiều tiếng cười to vang lên, còn có một cậu trai thoạt nhìn trạt tuổi với cô ta, cất giọng vịt đực: "U linh, cô ấy nói u linh đó!"
Cô gái kia chợt nhận ra mình đã nói nhầm, sửa sai cũng không kịp, lập tức xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống ngay, khuôn mặt nhỏ như bàn tay lập tức đỏ bừng. Cô ta lại ngẩng đầu nhìn, thái độ của Ms Cotton Ball là vô cùng bối rối, giống như muốn cười nhưng lại cố nhịn, còn Gulu Gulu và Tiểu Băng Miêu ở bên cạnh đã cười đến mức cụng đầu vào nhau, chỉ có Lacey là vẫn bình tĩnh ngồi thẳng lưng, mỉm cười lịch sự, khiến cô gái kia cảm thấy dễ chịu hơn. Tất nhiên, cô ta không biết rằng bộ não của Hoàng Hậu Lacey đã bay đến thành phố C xa xôi từ lúc nào.
Khi hiện trường đã tràn ngập tiếng ồn, cách cô gái kia bốn chỗ, một nam sinh đeo kính đứng lên, cầm micro từ nhân viên, cất giọng khàn đặc trưng từ máy đổi giọng, nói: “Để tôi đính chính lại đáp án mà bạn nữ kia vừa nói, sáu tập truyện của Miss Cotton Ball là "Cây chuông gió", "Thung lũng bất tận", "Chín con hồ ly, một cái đuôi ", "Dấu hiệu tình yêu ", "Cốc ca cao" và "Nho và tinh linh".
Giọng điệu bình tĩnh và tự tin khiến đám đông ở đây phải nghiêng đầu nhìn cậu ta, Nhạc Đào cũng xoay trở thân mình bất tiện cố nhìn một chút, sau đó nói với Mục Thiển bên cạnh: “Tớ thấy cậu này trông y như một học sinh con ngoan trò giỏi, không ngờ cũng đọc loại sách như này." Mục Thiển đột nhiên xoa cằm cười khổ, nói: "Con ngoan trò giỏi cũng có thất tình lục dục mà …"
Nhạc Đào bị những lời nói không đầu không đuôi của cô ta làm cho mơ hồ, lại kéo ống tay áo của Phương Dĩ Triết, hỏi: "Cái này thì có liên quan gì đến thất tình lục dục?"
Đồng chí Phương Dĩ Triết nhìn khuôn mặt tròn trĩnh đầy biểu cảm ngớ ngẩn của vợ mình, thở dài, kéo cô vào lòng, cam chịu, giải thích: “Nếu anh đoán không lầm, ý cô Mục là, cậu nhóc đó đang theo đuổi cô bé kia.”
“Cái gì?!” Nhạc Đào Đào kinh ngạc.
“Không tin em nhìn đi.” Phương Dĩ Triết hướng về phía anh chàng kia mà hất cằm.
Quả nhiên ở đó có động tĩnh mới. Người dẫn chương trình tỏ ra bối rối: "Mặc dù bạn nữ này có cơ hội trả lời trước, nhưng do mắc một số lỗi nhỏ nên trả lời chưa chính xác hoàn toàn. Nhưng mà bạn nam kia đã bổ sung lại sau đó. Vậy nên, các bạn nghĩ nên trao cơ hội này cho ai?"... Ồ, bạn nam này sao? Các cô gái ở hiện trường có vẻ ủng hộ bạn nam này..." Thấy mọi người quay lưng ủng hộ anh chàng kia, cô gái trả lời trước chỉ biết cúi đầu im lặng. Lúc này, anh chàng trả lời sau nãy giờ vẫn không lên tiếng, đột nhiên cầm mic lên, nói: “Tôi chỉ giúp cô ấy sửa lại thôi, cho nên, chắc chắn cơ hội vẫn là của cô ấy.”
Lúc cậu ta nói chuyện, vẫn luôn nhìn người dẫn chương trình, nhưng bất cứ ai cũng nhận ra ngay lập tức rằng "cô ấy" mà anh ta nói chính là cô gái nhút nhát kia.
Người dẫn chương trình không ngờ anh ta lại tuyên bố như vậy, sửng sốt một lúc, nhưng trong khán phòng rất nhiều người đã bắt đầu cười mờ ám, mấy anh chàng lúc đầu còn kêu gào bỗng huýt sáo, thỉnh thoảng lại xen vào vài từ cổ vũ hỗn loạn "yêu đi, yêu đi".
"Cái này... Nếu bạn nam đã chủ động nhường cơ hội cho bạn nữ này, thì xin chúc mừng, bạn đã trở thành người đầu tiên có thể bốc thăm trúng thưởng, mời lên sân khấu."
Sau khi được người bạn đi cùng bên cạnh đẩy tới, cô gái đứng dậy và đi lên sân khấu. Đáng tiếc chỗ ngồi cô ta chọn không tốt, vừa vặn lại ở giữa, muốn phóng ra ngoài với tốc độ nhanh nhất thì chắc chắn phải đi qua chỗ ngồi của anh chàng vừa rồi. Cậu trai kia không làm gì đặc biệt, chỉ là người bạn đi cùng không thể chịu được nữa nên khi cô gái vừa lướt qua trước mặt bạn mình, liền có kẻ thiếu nghiêm túc đẩy nhẹ cậu trai kia một cái từ phía sau, cô gái kêu lên, ngã vào vòng tay cậu trai nọ. Hơi thở ngây ngô trong nháy mắt va vào nhau, khiến cho hai khuôn mặt non nớt lập tức nhuốm đỏ, bọn họ vội vàng tách ra, giống như vừa chạm vào vật nóng rát nhất trên đời vậy.
"Ôi, thật ngại quá." Nhạc Đào Đào vẫn luôn quan sát, đột nhiên cũng trở nên thẹn thùng, cọ tới cọ lui trong lồng ngực Phương Dĩ Triết. Mục Thiển nhìn vào cũng cảm thấy răng mình sắp đau.
Tuy nhiên, tình tiết dễ thương này lại nhanh chóng bị lu mờ bởi một loạt câu hỏi mới, và sự chú ý của mọi người liền quay trở lại với người dẫn chương trình.
Hết khán giả may mắn này đến khán giả may mắn khác chào sân, Mục Thiển và những người khác cũng bắt đầu bồn chồn.
Chuyện có liên quan đến Hoàng Hậu Lacey quả thực là sự kiện chính, hắn được sắp xếp xuất hiện ở đêm chung kết, đồng thời hắn cũng có nhiều người hâm mộ nhất ở đây, cho nên muốn phá vòng vây đi trước là cực kỳ khó khăn.
"... Tiếp theo, trong chương 13 tác phẩm "Giày đi mưa" của Hoàng Hậu Lacey, lúc Vivian đứng trên đỉnh tháp sắt ngắm mưa, xin hỏi cô ấy đã nhìn thấy gì? Gợi ý là, thứ cô ấy nhìn thấy là cảnh tượng đã từng xuất hiện trong một cuốn sách khác của Hoàng Hậu Lacey."!
Đám người đang hăm hở chuẩn bị trả lời, lập tức gần như hóa đá khi nghe câu hỏi này...
Mẹ kiếp, câu này là đề gì vậy?!
Vì vậy, thật bất ngờ, chỉ sau khi câu hỏi của Lacey được đưa ra, khán phòng không có vô số câu trả lời nối tiếp bất tận như trước mà chìm vào sự im lặng lạ kỳ.
"Cậu đã nghĩ ra chưa?" Nhạc Đào hỏi Mục Thiển, Mục Thiển ôm gấu bông khổng lồ trợn mắt há mồm, một lúc lâu mới rít ra mấy chữ từ kẽ răng: "Mẹ kiếp, biến thái... "
Hai người ôm đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng Nhạc Đào vỗ vỗ bụng [ Phương Dĩ Triết giật mình ] nói: "Ôi, tớ là cái loại não gì nhỉ? Sao lại quên mất chúng ta còn có một con át chủ bài chứ?"
Sau đó, cô ta lập tức ra lệnh cho Phương Dĩ Triết gọi điện ngay cho Kỷ Vi.
“…Có chuyện gì vậy?” Giọng Kỷ Vi mang theo âm mũi rõ rệt, giống như đang ngủ thì bị đánh thức.
Nhưng lúc này Nhạc Đào cũng chẳng cần quan tâm điều này, mở đầu đã là: "Vi Vi! Bây giờ tớ hỏi cậu một câu. Trong chương 13 "Giày đi mưa" của Hoàng Hậu Lacey, Vivian đã đứng trên đỉnh tháp ngắm mưa đúng không?
"Hmm..." Kỷ Vi còn chưa hiểu gì..
"Cô ấy đã nhìn thấy cái gì?! Nói cho tớ biết đi!" Mục Thiển gấp gáp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô ta thật sự lo lắng sẽ có một con hắc mã nào đó xuất hiện ngay lúc này.
“Cô ấy nhìn thấy gì hả?” Kỷ Vi nhổm dậy khỏi giường, một tay vén mái tóc rối bù, thậm chí mắt còn chưa mở hẳn, “Cô ấy nhìn thấy... một cô gái mặc váy xanh đi trên đường quê vắng vẻ, cứ đi hai bước lại dừng, cuối cùng giống như bị rút hết sức lực mà ngã xuống mặt đất xìn lầy..."
Nghe thấy Kỷ Vi bắt đầu chìm vào câu chuyện, trong lòng Nhạc Đào liền chùng xuống, không thể không nhắc nhở cô: “Chưa hết, cảnh tượng cô ấy nhìn thấy là từng xuất hiện trong một cuốn sách khác của Lacey. Cô gái mặc áo xanh kia ở trong cuốn nào?!"
"Một cuốn sách khác à... chẳng lẽ là cuốn đó sao?" Kỷ Vi tự hỏi.
"Cuốn nào?!"
"Hừm... Để tớ nhớ lại xem. À! Đó là con chim trắng với bộ lông đuôi màu vàng kim, đang bay là đà qua khoảng không đầy sương mù đến chân trời. Con chim đó là con chim trắng của Alicia!"
"MC! Ở đây này!"
Sau câu hét lên của Mục Thiển, mọi ánh mắt trong khán phòng đều đổ dồn vào hàng ghế VIP đầu tiên.
"Đã có người có câu trả lời rồi…" Người dẫn chương trình đột nhiên quay sang Hoàng Hậu Lacey, cười nói: "Có vẻ như đó là một fan cứng của Hoàng Hậu Lacey nha."
Lacey di chuyển micrô trước mặt đến gần hơn một chút, giọng nam trung thanh lịch của hắn dưới tác dụng khuếch đại âm lượng, vang vọng khắp khán phòng: "Nói thật thì, vừa rồi thấy không có ai trả lời, tôi còn sợ mình đã đưa ra câu hỏi quá khó." Hắn dừng lại một chút: "Nhưng mà, các bạn đã cho tôi một sự bất ngờ vui vẻ."
"Lacey đánh giá rất cao người hâm mộ này. Chà chà, bạn nữ vừa giơ tay, xin hãy trả lời... ồ, cô ấy sắp làm mẹ. Bạn không cần đứng lên, cứ ngồi cũng được nhé! "
"E hèm, trước hết, tôi muốn tuyên bố rằng... tôi thực sự đã nhờ để một sự hỗ trợ từ bên ngoài cho câu trả lời này. Sự hỗ trợ này là từ một người bạn tốt của tôi, và cô ấy đã thực sự xứng đáng là một fan cuồng của Hoàng Hậu Lacey, vào lúc tôi gọi điện thoại vừa rồi, cô ấy vẫn còn ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, nhưng khi nghe câu hỏi, cô ấy liền trực tiếp đọc ngay các đoạn trích trong tác phẩm "Giày đi mưa". Vì vậy, câu trả lời của cô ấy là … một con chim màu trắng với lông đuôi vàng, cũng chính là con chim trong tác phẩm《 Vũ hội thứ chín 》, con chim trắng vội trở về để gặp mặt Alyssia lần cuối cùng, trên đường đi nó đã bay qua một cánh đồng lúa mạch!”
“Bạn nói không sai.” Trong lúc mọi người còn bắt đầu xem lại những cảnh trong hai quyển sách kia, Lacey đột nhiên nghiêng người về phía trước, hiếm khi kích động như vậy: "Có thể nói cho tôi biết, bạn của bạn tên là gì không?"
"... Cô ấy, thực ra thì, Lacey, anh đã biết cô ấy trước đây rồi. Tất cả những ai có mặt trong cuộc thi lồng tiếng lần trước cũng ắt hẳn là sẽ có ấn tượng về cô ấy. Cô ấy là người cuối cùng tham dự cuộc thi và cũng là người duy nhất duy nhất chọn nhân vật Alicia, Vi Vi Hoa Nở. "
"Ồ, thì ra là cô gái xuất sắc kia!" Một cô gái ngồi ở hàng ghế thứ hai, hiển nhiên là đã theo dõi cuộc thi lồng tiếng hôm đó, cô ta hạ giọng nói với bạn mình: “Còn nhớ bài viết trên diễn đàn lần trước không? Chỉ vì cô ấy và idol rớt mạng cùng lúc, nên mới có tin đồn rằng cô ấy và Lacey thực chất là cùng một người đấy!"
"Ừ mình có xem topic kia, tỷ lệ nhấp chuột vào thời điểm đó rất cao!"
"Ôi, mình còn bí mật ghi âm phần thi lồng tiếng của Vi Vi Hoa Nở, mình sẽ gửi nó cho cậu sau khi ra về. Thể hiện xuất sắc lắm, giống y như Alicia thật."
Lúc Nhạc Đào nói từ "Vi Vi Hoa Nở", không ai để ý thấy bàn tay Lacey dưới gầm bàn đột nhiên siết chặt lại, hắn vẫn luôn biết người giành vị trí đầu tiên trong cuộc thi lồng tiếng ngày hôm đó chính là cô.
Hắn vẫn luôn biết rằng cô vốn rất quen thuộc với những tác phẩm của hắn, đến mức gần như có thể đọc ngược lại. Nhưng còn hôm nay thì sao? Là trùng hợp hay là định mệnh? Dù ở thành phố C rất xa nhưng cô vẫn có thể nổi bật lên giữa vô số người hâm mộ hắn. Chỉ có cô mới có thể đưa ra đáp án cho bài toán khó này trong thời gian ngắn nhất.
"Nhưng kể ra cũng đã gần ba tháng từ khi cuộc thi lồng tiếng trực tuyến lần trước diễn ra... vì sao vẫn chưa có kết quả vòng sơ khảo ạ?" Nhạc Đào liền tận dụng cơ hội gặp trực tiếp thần tượng để đưa ra thắc mắc trong lòng.
"À, chuyện là thế này... " Nhị Thúc thấy tình hình trên sân khấu không ổn, vội vàng xông ra cứu vãn, "Chúng tôi dự định viết nội dung mới cho bộ kịch truyền thanh này, tức là, Lacey sẽ viết một cốt truyện mới, và nữ chính cũng sẽ tăng lên thành hai người. Vì vậy, tiêu chí chấm điểm ban đầu cần phải thay đổi cho phù hợp..."
Anh ta lén liếc nhìn Lacey, thấy hắn không có phản ứng gì lớn, liền nói tiếp: "Nhưng bạn có thể tự tin nói với bạn của mình rằng, cô ấy tên là Vi Vi sao, à, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một trong hai nữ chính sẽ là cô ấy. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.