Chương 3
Dứu Niên
26/01/2024
Sáng thứ hai, khi Kỷ Vi đến công ty thì liền vô tình gặp mặt Tô Ngọc Phỉ ăn mặc hoa hòe lộng lẫy ở dưới lầu, một bộ váy ngắn màu đỏ rực ôm lấy thân hình lả lướt như rắn của cô ta, khiến cho rất nhiều đồng nghiệp nam ở xung quanh bỗng dưng rơi vào trạng thái tê liệt nhất thời. Kỷ Vi nhún vai, tỏ vẻ khinh thường… Động tác này của cô đã chọc giận Tô Ngọc Phỉ, vì thế chiếc eo nhỏ của cô ta lại càng vặn xoắn dữ dội hơn cho đến khi …
Nếu Kỷ Vi chú ý tới hôm nay Tô Ngọc Phỉ đi giày cao gót mấy phân, nhọn đến mức nào thì cô nhất định sẽ không làm động tác nhún vai kia, dù sao đi nữa ngã phật từ bi, cô không có ý hại người.
“Ối! Vì sao trong công ty chúng ta lại có một con hồ ly tinh như thế này?!” Phu nhân Chủ tịch nhìn bình nước bị hất tung trong tay mình mà hết sức giận dữ.
“Ôi, xin lỗi bà Chủ tịch! Tôi không cố ý!”
Cửa thang máy đóng lại, tiếng ồn ào bị ngăn cách ở bên ngoài. Kỷ Vi cố nhịn cười, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cho đến khi “ting” một tiếng, đã đến tầng 15, cô mới buông hàm răng cắn chặt môi, cười sảng khoái thành tiếng.
“Cười cái gì vậy? Vui đến thế sao...” Quý Thừa Phong bỗng nhiên xuất hiện.
“A! Anh làm em sợ muốn chết.” Kỷ Vi nghĩ sớm muộn gì mình cũng sẽ bị sự xuất quỷ nhập thần của người này hù chết.
“Này, anh hỏi em, Dịch Bắc hắn… Không làm khó dễ em chứ?” Quý Thừa Phong hậm hực hỏi, anh ta không dám nói với Kỷ Vi, thật ra trước khi đi anh ta chưa từng thuyết phục Dịch Bắc, chỉ là anh ta đánh cược người anh em tốt của mình sẽ không mặc kệ một cô gái yếu đuối lẻ loi hiu quạnh ở bên ngoài, cho nên, đây là một màn khổ nhục kế điển hình.
“Anh Dịch hả? Không, anh ấy rất tốt với người khác.” Kỷ Vi không hiểu được ý Quý Thừa Phong, nói đùa sao, bạn chung nhà tốt nhất Trung Quốc như thế vì sao lại làm khó cô được? “Em còn phải cảm ơn anh đấy, đã giúp em tìm được một chỗ ở tốt như vậy, hôm nào mời anh ăn cơm nhé!".
“Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Quý Thừa Phong gãi tóc sải bước đi về văn phòng mình, trong lòng lại không sảng khoái như vậy, phải biết rằng anh ta đã mơ ước phòng ngủ phụ ở nhà Dịch Bắc non nửa năm nay, ngay cả cái mép giường còn chưa sờ tới được!
Lúc anh ta vừa ngồi vào ghế thì điện thoại di động reo lên.
“Alo, mẹ.”
“Này Tiểu Phong, người bạn luật sư kia của con thật là giỏi, vụ án của cậu họ con đã kết thúc rồi, đối phương chẳng những không tố cáo nó, mà ngay cả tiền cũng không cần đền. Ha ha ha …”
Quý Thừa Phong bị chất giọng sang sảng của mẹ mình làm chấn động, nói: “Ừ con biết rồi. À … để con gọi điện thoại cảm ơn cậu ta! Thôi không nói nữa, bây giờ là giờ làm việc đấy mẹ, con làm việc trước đây, bye bye.”
Nếu lúc nhận được tin nhắn MSN của Dịch Bắc MSN anh ta đã không phản ứng lại, thì bây giờ cũng không thể không có phản ứng gì. Quý Thừa Phong vuốt cằm vẻ mặt thâm trầm: thằng nhóc Dịch Bắc này khác thường như vậy, tám phần là có liên quan đến con nhóc Kỷ Vi kia.
_______________
“Thế nào, có phát hiện gì không?” Kỷ Vi dáng người vào cửa kính ban công, thò đầu ra, hỏi.
“……” Dịch Bắc cũng không biết phải nói gì. Hôm nay vừa tan tầm thì đã nhìn thấy một mình cô nắm giá áo ngồi trong phòng khách như gặp đại địch, có lòng tốt hỏi thêm một câu làm sao vậy, cô suýt chút nữa đã khóc lên. Vì thế thút thít nửa ngày hiểu được rõ ràng, sáng sớm hôm nay Kỷ Vi phơi nội y ở ban công, đến khi tan tầm về nhà đã không thấy tăm hơi quần áo đâu.
“Có dấu chân dấu tay gì không? Hay là có dấu vết leo lên không? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi.” Kỷ Vi khóc không ra nước mắt, không phải người ta bảo an ninh ở Hoa Viên Ngọc Quỳnh là số một cả nước sao?! Vì sao lại xảy ra chuyện mất nội y như vậy? Không phải tất cả những người có thể ở tại Hoa Viên Ngọc Quỳnh trong hoa viên mặt trụ đều là tầng lớp thượng lưu sao? Vì sao còn có ăn trộm biến thái hoành hành?
Dịch Bắc nhìn bộ dạng “sắp sửa tuyệt vọng với hành tinh này” của cô, nghiêm mặt nói: “Có lẽ không phải là bị ăn cắp, mà là gió lớn thổi đi thôi.”
“Không thể nào, lúc phơi đồ tôi có kẹp mà, gió có lớn tới cách mấy cũng không thể bay đi được!” Kỷ Vi là người rất có nguyên tắc, người có nguyên tắc khi cố chấp sẽ rất đáng sợ.
“Như vậy đi, chờ thêm một hai ngày, nếu lại có chuyện mất nội y, thì chúng ta sẽ báo cảnh sát.” Dịch Bắc đưa ra ý kiến hết sức trọng tâm của một luật sư chuyên nghiệp.
Kỷ Vi cắn môi, nhìn chiếc quần lót giắc lẻ loi trên đỉnh đầu Dịch Bắc, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng gật đầu.
- -------------
Vào một buổi tối sau đó một tuần, Dịch Bắc ôm một chồng hồ sơ mở cửa, chỉ thấy Kỷ Vi khoác áo khoác màu hồng nhạt ngồi ở trước bàn cơm đùa nghịch laptop. Thấy hắn đi vào, Kỷ Vi bỗng nhiên cười hết sức xán lạn: “Anh Dịch! Xem ra anh nói không sai, là tôi suy nghĩ quá nhiều, một tuần rồi vẫn chưa thấy có chuyện bị mất nào xảy ra nữa.”
Dịch Bắc nói: “Vậy là tốt rồi.” Ánh mắt đảo qua khuôn mặt cô, dừng lại trên máy tính trước mặt cô.
Kỷ Vi e lệ nói: “Haha, tôi đã hỏi một người bạn học mượn camera giám sát trong một tuần.” Trên màn hình, các kiểu quần áo nữ tung bay trong gió.
Dịch Bắc ho khan một tiếng, hỏi: “Bạn học của cô đang làm nghề gì?” Ai lại rảnh rỗi lắp camera giám sát trong nhà.
“A, cô ấy để trong phòng làm việc của chồng cô ấy, xem anh ta giấu quỹ đen ở đâu.”
“…”
Dịch Bắc sau đó lại giám sát Kỷ Vi hủy cameras đi, nhưng mà khi đó hắn có làm thế nào cũng không ngờ rằng, sự kiện nội y kia còn có một chi tiết không lớn không nhỏ kéo dài.
Hai người xa lạ hoàn toàn không có sự giao thoa gì, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể trở thành thân thiết với nhau? Có đôi khi nhìn thấy cô trò chuyện vui vẻ gần trong gang tấc, hắn lại cảm thấy dường như mình chưa từng quen biết cô. Rốt cuộc cảm giác của lần đầu gặp mặt đã sai lầm, hay là trong lần gặp đầu tiên đó, hắn chỉ nhìn thấy "cô ấy" trong tưởng tượng của chính mình? Bây giờ đã hiện hữu bên cạnh hắn, thấy được, sờ được, mới thật sự là cô ấy?
Thông thường lúc hai người cùng ở nhà, Dịch Bắc sẽ đảm trách việc nấu bếp. Kỷ Vi lúc đầu khi đối diện với một bàn thức ăn còn rất thẹn thùng, đỏ mặt nói: “Như vậy không tốt lắm nhỉ?”
Dịch Bắc nghĩ bây giờ đã có cô ở nhà, trước kia lúc sống một mình hắn cũng sẽ nấu bữa tối, bây giờ chỉ khác ở chỗ thêm một người, hắn cũng không làm gì hơn, thuận tay đặt thêm một cái chén, một đôi đũa lên bàn cơm mà thôi.
Kỷ Vi không phải người hay làm màu, thậm chí có những lúc rất tự nhiên, khi chén đũa đã được dọn lên lần thứ ba trên bàn cơm, thì cô đã tự giác bới cơm cho mình. Tuy rằng lúc gắp thức ăn sẽ nhìn lén phản ứng của Dịch Bắc, nhưng Dịch Bắc trên cơ bản là không quan tâm đến những điều này, dần dần, da mặt người nào đó càng lúc càng dày lên.
“Tối nay ăn gì?”, “Thời tiết này nếu có thể ăn canh xương sườn củ sen thì thật là không tệ…” cô còn biết vòi vĩnh ra thực đơn. Sau đó buổi tối khi thật sự nhìn thấy những món này trên bàn cơm, cô còn cắn đầu đũa cười khanh khách.
Thỉnh thoảng hai người cùng nhau xem phim DVD, đại khái bởi vì quan điểm giữa nam và nữ khác nhau, Dịch Bắc cảm thấy rất thú vị. Thí dụ như, lần nọ xem phim 《 Underworld 》, Kỷ Vi hoàn toàn bị tình yêu của Lucian và Sonia làm cảm động. Nhưng hắn trong lúc vô tình đã nói một câu “Nếu cô là Sonia, nói không chừng cô sẽ không chấp nhận chuyện Lucian lông tóc rậm rạp, và hung hăng như vậy.”
Kỷ Vi ôm đầu gối quay đầu lại nhìn hắn, lại nhìn chằm chằm vào màn hình, nói: “Nếu Lucian tự ti giống anh, thì chắc chắn Sonia sẽ không thích anh ta.”
Âm thanh xao động trong lòng quẩn đi quẩn lại trong lồng ngực hắn không chịu tiêu tan, nội dung phim sau đó hắn cũng không xem được, chỉ nhờ vào ánh đèn trên màn hình trong phòng khách lù mù mà nhìn cô. 25 tuổi, nói già dặn thì chưa đủ, nói ấu trĩ thì không đúng, cô luôn có thể mang đến rất nhiều bất ngờ cho người khác.
————
Quý Thừa Phong hẹn rất nhiều lần mới có thể gặp được Dịch Bắc đại nhân.
“Dịch đại luật sư, cuối cùng cậu cũng chịu tới, tiểu sinh chờ mòn mỏi rồi đấy!” Quý Thừa Phong mở hai tay ra như muốn ôm ấp.
Dịch Bắc không để ý đến hắn, kéo ghế đối diện ra, bưng ly rượu mà Quý Thừa Phong đã gọi cho hắn, nhấp một hớp, nói: “Bệnh tâm thần.”
Quý Thừa Phong không hề e ngại, gương mặt tươi cười dán sát tới: Này, chuyện của cậu họ tôi đúng là rất nhiều cũng nhờ cậu, quả nhiên không hổ là luật sư xuất sắc.”
“Ừ.” Dịch Bắc vẫn cười lãnh đạm.
“Này, gần đây cuộc sống dễ chịu chứ nhỉ…” Quý Thừa Phong dựa vào đệm mềm, nhướng lông mày liếc hắn một cách đầy ý tứ.
Dịch Bắc tiếp chiêu, sắc mặt lạnh lùng: “Sao?”
Thằng nhãi! Còn giả vờ! “Nói thật đi, tiểu sư muội kia của tôi như thế nào? Không tệ chứ hả, vừa nhìn đã khiến người ta rất vui vẻ, tính cách đơn thuần, xã hội bây giờ muốn tìm một cô gái như vậy, đánh đèn pha cũng khó đấy.”
Nói đến Kỷ Vi, trước mắt Dịch Bắc bỗng dưng hiện lên gương mặt tươi cười trắng trẻo và kiểu tóc thường xuyên rối bù trong gió của cô, trong lòng xao động, nói: “Đúng là trông rất vui vẻ.”
“Cậu động lòng thật sao?” Quý Thừa Phong nhìn khóe miệng nhếch lên có thể khiến cho muôn vàn thiếu nữ mê mệt đến chết của hắn, trong lòng âm thầm khinh bỉ tên mặt than vạn năm này, cuối cùng cũng có hôm nay, lập tức trêu ghẹo: “Nói thật thì trước kia thấy cậu không gần nữ sắc, mấy người chúng tôi còn tưởng cậu là gay nữa chứ.” Nhớ lại những năm đó, tất cả các bông hoa trong trường đại học gần như đều bị trúng độc của Dịch Bắc, nhưng thằng nhãi này không thèm nhướng lông mày một cái.
Sắc mặt Dịch Bắc ở đối diện lại bỗng dưng trở nên ảm đạm, Quý Thừa Phong cũng không hiểu lý do nhưng vẫn tránh đi, nói: “Tháng sau Đông Tử kết hôn, cậu có đến không?” nói xong liền lập tức đẩy tới một tấm thiệp cưới màu đỏ chữ vàng rực rỡ.
Ánh mắt Dịch Bắc dừng lại trên tấm thiệp cưới một lát, nói: “Đi.”
Quý Thừa Phong thấy hắn có chút không ổn, những lần trước lúc nào cũng lấy cớ bận rộn công việc, từ chối tham gia toàn bộ các buổi tiệc họp mặt với bạn học cũ, nhưng thái độ hôm nay có chút khác thường. “Sao lại như vậy?”
Dịch Bắc hít sâu một hơi, bỗng nhiên uống một hơi cạn sạch ly rượu, mở to đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Quý Thừa Phong, nói: “Nhờ cậu một chuyện, Thừa Phong.”
————
Mấy hôm nay, Kỷ Vi liên tục tăng ca, tưởng đến mức không có thời gian lên diễn đàn, hôm nay hiếm khi mới thấy ông chủ vắng mặt, chị em các cô kể cả thư ký nhóm bọn họ, cũng nhân cơ hội trốn về tập thể. Về đến nhà, khoảng chừng tám giờ tối, Dịch Bắc hiếm khi không ở nhà giờ này.
Kỷ Vi hâm một ly sữa nóng uống, thay bộ áo ngủ lông xù rồi lao lên trên giường, gác sách trên đùi, click mở website official của【 Nhóm những người hâm mộ tác giả Hoàng Hậu Lacey 】.
“Mẹ kiếp?!” Những chữ kiểu art siêu lớn lập loè tức khắc hấp dẫn ánh mắt Kỷ Vi: 《 Kịch truyền thanh dựa vào tác phẩm của ‘ Hoàng Hậu Lacey ’ lần thứ ba bắt đầu tuyển người ( thời gian thi vòng loại là ngày 17 tháng 2) 》
Nhanh chóng click mở khung chat, đầu ngón tay tung bay:
Vi Vi: Nhạc Đào!!!! Có ở đó không hả?!!
Nhạc Đào: (⊙_⊙)
Vi Vi: Cậu có nhìn thầy thông báo thi tuyển giọng kịch truyền thanh của Hoàng Hậu Lacey chưa????
Nhạc Đào: Hôm nay mới thấy, sao lại kích động như vậy, muốn ghi danh à?
Vi Vi: Ừ ừ! Hai lần trước không thể tham gia đã rất hối hận, bây giờ cơ hội lại tới một lần nữa rồi!!
Nhạc Đào: Trân trọng cơ hội, chị đây đáng giá cao cậu! Hơn nữa nghe nói lần này trong buổi casting còn có đích thân Hoàng Hậu Lacey đến làm giám khảo đấy, đến lúc đó có thể nghe thấy giọng của idol rồi!
Vi Vi: Sao?! Khoan đã!
Click mở tiêu đề to ở phía trên diễn đàn, Kỷ Vi đọc nhanh như gió. Đâu chỉ là đích thân idol tự mình làm giám khảo, thí sinh vào đến vòng chung kết còn có thể được Hoàng Hậu Lacey tự tay ký tên lên poster quyển thứ mười hai trong các tiểu thuyết của Hoàng Hậu Lacey: "Con sóc trên gác mái" sẽ xuất bản sang năm nữa!
Vi Vi: Không được, tớ kích động đến nỗi sắp thở không nổi nữa!
Nhạc Đào: +1! Vi Vi, giọng vịt đực của tớ thì bỏ đi, nhưng giọng cậu trầm bổng như vậy, lúc đó nhất định phải cố gắng biết không? Đúng rồi, cậu download kịch bản và nhân vật giả định chưa?
Vi Vi: Gửi ngay một bản qua đây!
Kỷ Vi bấm download, nhanh chóng đọc qua một lần. Lần này bọn họ phân vai đều là các nhân vật nữ, có tổng cộng bốn vai có thể lựa chọn, trong đó phù hợp với tuổi của Kỷ Vi có hai nhân vật, một người là Vivian trong quyển cổ tích thứ sáu 《 Ủng đi mưa 》, một người chính là nữ chính Alyssia trong quyển mới nhất mà cô vừa mới mua được 《 Vũ hội thứ chín 》.
Vi Vi: Tớ xem rồi, quyết định lựa chọn nhân vật Alyssia.
Nhạc Đào: 【 icon hoảng sợ 】 xác định rồi sao? Dù sao Alyssia cũng là nhân vật mới, cũng không xuất hiện nhiều, phân tích nhân vật chuẩn chưa?
Vi Vi: Từ đây đến lúc thi vòng loại vẫn còn hơn nửa tháng, tớ nỗ lực một chút là được. Thật sự tớ rất thích nhân vật Alyssia, tính cách không phải là loại thánh mẫu đơn thuần, tương đối có tính khiêu chiến.
Nhạc Đào: Nếu đã quyết định, thì phải dũng cảm tiến tới! Khi nào cần người đối thoại thì gọi tớ nhé, mấy ngày nay ở nhà sắp buồn muốn chết T_T
Vi Vi: Ôi, thương thương bé bầu nhoa!
Hai người lại hàn huyên một lát, Nhạc Đào đã bị ông xã cô ta xách đi nghỉ ngơi.
Nếu Kỷ Vi chú ý tới hôm nay Tô Ngọc Phỉ đi giày cao gót mấy phân, nhọn đến mức nào thì cô nhất định sẽ không làm động tác nhún vai kia, dù sao đi nữa ngã phật từ bi, cô không có ý hại người.
“Ối! Vì sao trong công ty chúng ta lại có một con hồ ly tinh như thế này?!” Phu nhân Chủ tịch nhìn bình nước bị hất tung trong tay mình mà hết sức giận dữ.
“Ôi, xin lỗi bà Chủ tịch! Tôi không cố ý!”
Cửa thang máy đóng lại, tiếng ồn ào bị ngăn cách ở bên ngoài. Kỷ Vi cố nhịn cười, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cho đến khi “ting” một tiếng, đã đến tầng 15, cô mới buông hàm răng cắn chặt môi, cười sảng khoái thành tiếng.
“Cười cái gì vậy? Vui đến thế sao...” Quý Thừa Phong bỗng nhiên xuất hiện.
“A! Anh làm em sợ muốn chết.” Kỷ Vi nghĩ sớm muộn gì mình cũng sẽ bị sự xuất quỷ nhập thần của người này hù chết.
“Này, anh hỏi em, Dịch Bắc hắn… Không làm khó dễ em chứ?” Quý Thừa Phong hậm hực hỏi, anh ta không dám nói với Kỷ Vi, thật ra trước khi đi anh ta chưa từng thuyết phục Dịch Bắc, chỉ là anh ta đánh cược người anh em tốt của mình sẽ không mặc kệ một cô gái yếu đuối lẻ loi hiu quạnh ở bên ngoài, cho nên, đây là một màn khổ nhục kế điển hình.
“Anh Dịch hả? Không, anh ấy rất tốt với người khác.” Kỷ Vi không hiểu được ý Quý Thừa Phong, nói đùa sao, bạn chung nhà tốt nhất Trung Quốc như thế vì sao lại làm khó cô được? “Em còn phải cảm ơn anh đấy, đã giúp em tìm được một chỗ ở tốt như vậy, hôm nào mời anh ăn cơm nhé!".
“Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Quý Thừa Phong gãi tóc sải bước đi về văn phòng mình, trong lòng lại không sảng khoái như vậy, phải biết rằng anh ta đã mơ ước phòng ngủ phụ ở nhà Dịch Bắc non nửa năm nay, ngay cả cái mép giường còn chưa sờ tới được!
Lúc anh ta vừa ngồi vào ghế thì điện thoại di động reo lên.
“Alo, mẹ.”
“Này Tiểu Phong, người bạn luật sư kia của con thật là giỏi, vụ án của cậu họ con đã kết thúc rồi, đối phương chẳng những không tố cáo nó, mà ngay cả tiền cũng không cần đền. Ha ha ha …”
Quý Thừa Phong bị chất giọng sang sảng của mẹ mình làm chấn động, nói: “Ừ con biết rồi. À … để con gọi điện thoại cảm ơn cậu ta! Thôi không nói nữa, bây giờ là giờ làm việc đấy mẹ, con làm việc trước đây, bye bye.”
Nếu lúc nhận được tin nhắn MSN của Dịch Bắc MSN anh ta đã không phản ứng lại, thì bây giờ cũng không thể không có phản ứng gì. Quý Thừa Phong vuốt cằm vẻ mặt thâm trầm: thằng nhóc Dịch Bắc này khác thường như vậy, tám phần là có liên quan đến con nhóc Kỷ Vi kia.
_______________
“Thế nào, có phát hiện gì không?” Kỷ Vi dáng người vào cửa kính ban công, thò đầu ra, hỏi.
“……” Dịch Bắc cũng không biết phải nói gì. Hôm nay vừa tan tầm thì đã nhìn thấy một mình cô nắm giá áo ngồi trong phòng khách như gặp đại địch, có lòng tốt hỏi thêm một câu làm sao vậy, cô suýt chút nữa đã khóc lên. Vì thế thút thít nửa ngày hiểu được rõ ràng, sáng sớm hôm nay Kỷ Vi phơi nội y ở ban công, đến khi tan tầm về nhà đã không thấy tăm hơi quần áo đâu.
“Có dấu chân dấu tay gì không? Hay là có dấu vết leo lên không? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi.” Kỷ Vi khóc không ra nước mắt, không phải người ta bảo an ninh ở Hoa Viên Ngọc Quỳnh là số một cả nước sao?! Vì sao lại xảy ra chuyện mất nội y như vậy? Không phải tất cả những người có thể ở tại Hoa Viên Ngọc Quỳnh trong hoa viên mặt trụ đều là tầng lớp thượng lưu sao? Vì sao còn có ăn trộm biến thái hoành hành?
Dịch Bắc nhìn bộ dạng “sắp sửa tuyệt vọng với hành tinh này” của cô, nghiêm mặt nói: “Có lẽ không phải là bị ăn cắp, mà là gió lớn thổi đi thôi.”
“Không thể nào, lúc phơi đồ tôi có kẹp mà, gió có lớn tới cách mấy cũng không thể bay đi được!” Kỷ Vi là người rất có nguyên tắc, người có nguyên tắc khi cố chấp sẽ rất đáng sợ.
“Như vậy đi, chờ thêm một hai ngày, nếu lại có chuyện mất nội y, thì chúng ta sẽ báo cảnh sát.” Dịch Bắc đưa ra ý kiến hết sức trọng tâm của một luật sư chuyên nghiệp.
Kỷ Vi cắn môi, nhìn chiếc quần lót giắc lẻ loi trên đỉnh đầu Dịch Bắc, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng gật đầu.
- -------------
Vào một buổi tối sau đó một tuần, Dịch Bắc ôm một chồng hồ sơ mở cửa, chỉ thấy Kỷ Vi khoác áo khoác màu hồng nhạt ngồi ở trước bàn cơm đùa nghịch laptop. Thấy hắn đi vào, Kỷ Vi bỗng nhiên cười hết sức xán lạn: “Anh Dịch! Xem ra anh nói không sai, là tôi suy nghĩ quá nhiều, một tuần rồi vẫn chưa thấy có chuyện bị mất nào xảy ra nữa.”
Dịch Bắc nói: “Vậy là tốt rồi.” Ánh mắt đảo qua khuôn mặt cô, dừng lại trên máy tính trước mặt cô.
Kỷ Vi e lệ nói: “Haha, tôi đã hỏi một người bạn học mượn camera giám sát trong một tuần.” Trên màn hình, các kiểu quần áo nữ tung bay trong gió.
Dịch Bắc ho khan một tiếng, hỏi: “Bạn học của cô đang làm nghề gì?” Ai lại rảnh rỗi lắp camera giám sát trong nhà.
“A, cô ấy để trong phòng làm việc của chồng cô ấy, xem anh ta giấu quỹ đen ở đâu.”
“…”
Dịch Bắc sau đó lại giám sát Kỷ Vi hủy cameras đi, nhưng mà khi đó hắn có làm thế nào cũng không ngờ rằng, sự kiện nội y kia còn có một chi tiết không lớn không nhỏ kéo dài.
Hai người xa lạ hoàn toàn không có sự giao thoa gì, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể trở thành thân thiết với nhau? Có đôi khi nhìn thấy cô trò chuyện vui vẻ gần trong gang tấc, hắn lại cảm thấy dường như mình chưa từng quen biết cô. Rốt cuộc cảm giác của lần đầu gặp mặt đã sai lầm, hay là trong lần gặp đầu tiên đó, hắn chỉ nhìn thấy "cô ấy" trong tưởng tượng của chính mình? Bây giờ đã hiện hữu bên cạnh hắn, thấy được, sờ được, mới thật sự là cô ấy?
Thông thường lúc hai người cùng ở nhà, Dịch Bắc sẽ đảm trách việc nấu bếp. Kỷ Vi lúc đầu khi đối diện với một bàn thức ăn còn rất thẹn thùng, đỏ mặt nói: “Như vậy không tốt lắm nhỉ?”
Dịch Bắc nghĩ bây giờ đã có cô ở nhà, trước kia lúc sống một mình hắn cũng sẽ nấu bữa tối, bây giờ chỉ khác ở chỗ thêm một người, hắn cũng không làm gì hơn, thuận tay đặt thêm một cái chén, một đôi đũa lên bàn cơm mà thôi.
Kỷ Vi không phải người hay làm màu, thậm chí có những lúc rất tự nhiên, khi chén đũa đã được dọn lên lần thứ ba trên bàn cơm, thì cô đã tự giác bới cơm cho mình. Tuy rằng lúc gắp thức ăn sẽ nhìn lén phản ứng của Dịch Bắc, nhưng Dịch Bắc trên cơ bản là không quan tâm đến những điều này, dần dần, da mặt người nào đó càng lúc càng dày lên.
“Tối nay ăn gì?”, “Thời tiết này nếu có thể ăn canh xương sườn củ sen thì thật là không tệ…” cô còn biết vòi vĩnh ra thực đơn. Sau đó buổi tối khi thật sự nhìn thấy những món này trên bàn cơm, cô còn cắn đầu đũa cười khanh khách.
Thỉnh thoảng hai người cùng nhau xem phim DVD, đại khái bởi vì quan điểm giữa nam và nữ khác nhau, Dịch Bắc cảm thấy rất thú vị. Thí dụ như, lần nọ xem phim 《 Underworld 》, Kỷ Vi hoàn toàn bị tình yêu của Lucian và Sonia làm cảm động. Nhưng hắn trong lúc vô tình đã nói một câu “Nếu cô là Sonia, nói không chừng cô sẽ không chấp nhận chuyện Lucian lông tóc rậm rạp, và hung hăng như vậy.”
Kỷ Vi ôm đầu gối quay đầu lại nhìn hắn, lại nhìn chằm chằm vào màn hình, nói: “Nếu Lucian tự ti giống anh, thì chắc chắn Sonia sẽ không thích anh ta.”
Âm thanh xao động trong lòng quẩn đi quẩn lại trong lồng ngực hắn không chịu tiêu tan, nội dung phim sau đó hắn cũng không xem được, chỉ nhờ vào ánh đèn trên màn hình trong phòng khách lù mù mà nhìn cô. 25 tuổi, nói già dặn thì chưa đủ, nói ấu trĩ thì không đúng, cô luôn có thể mang đến rất nhiều bất ngờ cho người khác.
————
Quý Thừa Phong hẹn rất nhiều lần mới có thể gặp được Dịch Bắc đại nhân.
“Dịch đại luật sư, cuối cùng cậu cũng chịu tới, tiểu sinh chờ mòn mỏi rồi đấy!” Quý Thừa Phong mở hai tay ra như muốn ôm ấp.
Dịch Bắc không để ý đến hắn, kéo ghế đối diện ra, bưng ly rượu mà Quý Thừa Phong đã gọi cho hắn, nhấp một hớp, nói: “Bệnh tâm thần.”
Quý Thừa Phong không hề e ngại, gương mặt tươi cười dán sát tới: Này, chuyện của cậu họ tôi đúng là rất nhiều cũng nhờ cậu, quả nhiên không hổ là luật sư xuất sắc.”
“Ừ.” Dịch Bắc vẫn cười lãnh đạm.
“Này, gần đây cuộc sống dễ chịu chứ nhỉ…” Quý Thừa Phong dựa vào đệm mềm, nhướng lông mày liếc hắn một cách đầy ý tứ.
Dịch Bắc tiếp chiêu, sắc mặt lạnh lùng: “Sao?”
Thằng nhãi! Còn giả vờ! “Nói thật đi, tiểu sư muội kia của tôi như thế nào? Không tệ chứ hả, vừa nhìn đã khiến người ta rất vui vẻ, tính cách đơn thuần, xã hội bây giờ muốn tìm một cô gái như vậy, đánh đèn pha cũng khó đấy.”
Nói đến Kỷ Vi, trước mắt Dịch Bắc bỗng dưng hiện lên gương mặt tươi cười trắng trẻo và kiểu tóc thường xuyên rối bù trong gió của cô, trong lòng xao động, nói: “Đúng là trông rất vui vẻ.”
“Cậu động lòng thật sao?” Quý Thừa Phong nhìn khóe miệng nhếch lên có thể khiến cho muôn vàn thiếu nữ mê mệt đến chết của hắn, trong lòng âm thầm khinh bỉ tên mặt than vạn năm này, cuối cùng cũng có hôm nay, lập tức trêu ghẹo: “Nói thật thì trước kia thấy cậu không gần nữ sắc, mấy người chúng tôi còn tưởng cậu là gay nữa chứ.” Nhớ lại những năm đó, tất cả các bông hoa trong trường đại học gần như đều bị trúng độc của Dịch Bắc, nhưng thằng nhãi này không thèm nhướng lông mày một cái.
Sắc mặt Dịch Bắc ở đối diện lại bỗng dưng trở nên ảm đạm, Quý Thừa Phong cũng không hiểu lý do nhưng vẫn tránh đi, nói: “Tháng sau Đông Tử kết hôn, cậu có đến không?” nói xong liền lập tức đẩy tới một tấm thiệp cưới màu đỏ chữ vàng rực rỡ.
Ánh mắt Dịch Bắc dừng lại trên tấm thiệp cưới một lát, nói: “Đi.”
Quý Thừa Phong thấy hắn có chút không ổn, những lần trước lúc nào cũng lấy cớ bận rộn công việc, từ chối tham gia toàn bộ các buổi tiệc họp mặt với bạn học cũ, nhưng thái độ hôm nay có chút khác thường. “Sao lại như vậy?”
Dịch Bắc hít sâu một hơi, bỗng nhiên uống một hơi cạn sạch ly rượu, mở to đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Quý Thừa Phong, nói: “Nhờ cậu một chuyện, Thừa Phong.”
————
Mấy hôm nay, Kỷ Vi liên tục tăng ca, tưởng đến mức không có thời gian lên diễn đàn, hôm nay hiếm khi mới thấy ông chủ vắng mặt, chị em các cô kể cả thư ký nhóm bọn họ, cũng nhân cơ hội trốn về tập thể. Về đến nhà, khoảng chừng tám giờ tối, Dịch Bắc hiếm khi không ở nhà giờ này.
Kỷ Vi hâm một ly sữa nóng uống, thay bộ áo ngủ lông xù rồi lao lên trên giường, gác sách trên đùi, click mở website official của【 Nhóm những người hâm mộ tác giả Hoàng Hậu Lacey 】.
“Mẹ kiếp?!” Những chữ kiểu art siêu lớn lập loè tức khắc hấp dẫn ánh mắt Kỷ Vi: 《 Kịch truyền thanh dựa vào tác phẩm của ‘ Hoàng Hậu Lacey ’ lần thứ ba bắt đầu tuyển người ( thời gian thi vòng loại là ngày 17 tháng 2) 》
Nhanh chóng click mở khung chat, đầu ngón tay tung bay:
Vi Vi: Nhạc Đào!!!! Có ở đó không hả?!!
Nhạc Đào: (⊙_⊙)
Vi Vi: Cậu có nhìn thầy thông báo thi tuyển giọng kịch truyền thanh của Hoàng Hậu Lacey chưa????
Nhạc Đào: Hôm nay mới thấy, sao lại kích động như vậy, muốn ghi danh à?
Vi Vi: Ừ ừ! Hai lần trước không thể tham gia đã rất hối hận, bây giờ cơ hội lại tới một lần nữa rồi!!
Nhạc Đào: Trân trọng cơ hội, chị đây đáng giá cao cậu! Hơn nữa nghe nói lần này trong buổi casting còn có đích thân Hoàng Hậu Lacey đến làm giám khảo đấy, đến lúc đó có thể nghe thấy giọng của idol rồi!
Vi Vi: Sao?! Khoan đã!
Click mở tiêu đề to ở phía trên diễn đàn, Kỷ Vi đọc nhanh như gió. Đâu chỉ là đích thân idol tự mình làm giám khảo, thí sinh vào đến vòng chung kết còn có thể được Hoàng Hậu Lacey tự tay ký tên lên poster quyển thứ mười hai trong các tiểu thuyết của Hoàng Hậu Lacey: "Con sóc trên gác mái" sẽ xuất bản sang năm nữa!
Vi Vi: Không được, tớ kích động đến nỗi sắp thở không nổi nữa!
Nhạc Đào: +1! Vi Vi, giọng vịt đực của tớ thì bỏ đi, nhưng giọng cậu trầm bổng như vậy, lúc đó nhất định phải cố gắng biết không? Đúng rồi, cậu download kịch bản và nhân vật giả định chưa?
Vi Vi: Gửi ngay một bản qua đây!
Kỷ Vi bấm download, nhanh chóng đọc qua một lần. Lần này bọn họ phân vai đều là các nhân vật nữ, có tổng cộng bốn vai có thể lựa chọn, trong đó phù hợp với tuổi của Kỷ Vi có hai nhân vật, một người là Vivian trong quyển cổ tích thứ sáu 《 Ủng đi mưa 》, một người chính là nữ chính Alyssia trong quyển mới nhất mà cô vừa mới mua được 《 Vũ hội thứ chín 》.
Vi Vi: Tớ xem rồi, quyết định lựa chọn nhân vật Alyssia.
Nhạc Đào: 【 icon hoảng sợ 】 xác định rồi sao? Dù sao Alyssia cũng là nhân vật mới, cũng không xuất hiện nhiều, phân tích nhân vật chuẩn chưa?
Vi Vi: Từ đây đến lúc thi vòng loại vẫn còn hơn nửa tháng, tớ nỗ lực một chút là được. Thật sự tớ rất thích nhân vật Alyssia, tính cách không phải là loại thánh mẫu đơn thuần, tương đối có tính khiêu chiến.
Nhạc Đào: Nếu đã quyết định, thì phải dũng cảm tiến tới! Khi nào cần người đối thoại thì gọi tớ nhé, mấy ngày nay ở nhà sắp buồn muốn chết T_T
Vi Vi: Ôi, thương thương bé bầu nhoa!
Hai người lại hàn huyên một lát, Nhạc Đào đã bị ông xã cô ta xách đi nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.