Chương 24
yenvu18
07/05/2022
Là họa, họa từ tay mình mà tới, họa do số phận mà tới.
Vịnh Thi không biết rằng bà thầy bói ác độc nào đó đã nói: "Đơn giản, tại con bé còn trinh nên dẫn duyên âm đến đó chứ. Gả nó đi, hay cho nó ngủ với đàn ông là hết"
Bà ấy nói như thế, không hề biết rằng điều này dẫn đến bi kịch của Vịnh Thi. Chiều đó đi học về như mọi ngày, dì của nàng lại bảo nàng ở nhà trông nhà, bà cùng dượng đi ra thị trấn mua chút đồ. Vịnh Thi vâng dạ, khi mọi người đi hết nàng mới lôi thau đồ ra giặt, dù sao đồ cũng sẽ do nàng giặt, giặt sớm giặt muộn cũng vậy.
Đang ngồi giặt đồ thì phát hiện có người bước vào nhà, Bối Vịnh Thi định hét lên chạy trốn nhưng nàng bị bịt miệng lại. Hắn ta thì thầm bên tai nàng: – Anh sẽ cưới em. Vịnh Thi ngoan, anh sẽ cưới em.
Nàng nhận ra hắn là ai rồi, Âu Dương Tĩnh! Cái tên con nhà phú gia suốt ngày đi theo nàng. Vịnh Thi vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay như gọng kiềm của hắn, nhưng nàng không thể, với sức lực của một cô bé mười lăm tuổi như nàng không thể nào chống chọi lại một người đàn ông hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi.
Hắn gồng sức bế nàng vào phòng, nàng vùng vẫy, rơi nước mắt cầu xin: – Anh ơi.. Anh thương em thì đừng làm vậy..
– Anh thương em mà Vịnh Thi.. Anh trả họ tiền rồi, họ sẽ gả em cho anh..
Tối hôm đó nàng biết được nàng nói gì cũng không thể ngăn được dục tính của hắn, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt như một xác rỗng vô hồn. Nàng hận hai người họ, hận đến chết cũng không quên, hận cả gã đàn ông mà người đời gọi là chồng nàng. Qua ngày hôm đó, A Tĩnh cho ba mẹ đến dạm hỏi Vịnh Thi. Vịnh Thi mỉm cười gật đầu, nàng đồng ý gả cho hắn.
Nghe nàng đồng ý, hắn vui vẻ dẫn nàng ra thị trấn mua cho nàng vòng vàng cưới, còn mua cho nàng những bộ quần áo mới xinh xắn. Vịnh Thi ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu nói: – Cả cái ba lô kia nữa, ba lô đi học của em bị cũ rồi..
– Vịnh Thi ngoan, anh mua cho em- A Tĩnh dẫn nàng vào cửa hàng bán cặp xách, mua cho nàng một cái ba lô mới.
Lúc hai người đi về, A Tĩnh hôn lên má nàng, âu yếm hỏi: – Tiểu Thi Thi của anh còn tiền xài không?
– Dạ.. Em cũng đâu cần xài tiền..- Vịnh Thi làm nũng, nàng dựa đầu vào vai hắn âu yếm.
A Tĩnh thấy nàng nhu thuận như vậy cũng không nghĩ nhiều, hắn rút trong ví ra một xấp tiền dúi vào tay Vịnh Thi, nói: – Giữ tiền đi học, hết nói anh đưa thêm cho em.
Khi Tiểu Tình nghe tin nàng sẽ lấy chồng, nàng ấy dắt nàng ra sau trường, đôi hàng lông mày rậm rạp nhíu lại thành một đường thẳng.
– Cậu định làm gì hả Thi? Lấy chồng? Không phải hai đứa mình sẽ qua Bắc Kinh học đại học sao?
Bối Vịnh Thi ghé sát tai của Tiểu Tình, nhỏ giọng nói: – Hai ngày nữa mình sẽ trốn khỏi đây. Mình chuẩn bị xong tiền bạc rồi.
– Cậu định đi đâu?- Tiểu Tình lui một bước nhìn thẳng vào mắt Vịnh Thi, chỉ thấy Vịnh Thi u sầu nhún vai: – Trời đất rộng lớn đến vậy.. Mình không muốn ở yên đây nữa, họ tạo cho mình nhiều bi kịch rồi.
– Thi Thi, họ làm gì cậu?- Nhìn gương mặt của Vịnh Thi, Tiểu Tình biết Vịnh Thi có chuyện dối mình. Bình thường Vịnh Thi đối với nàng làm gì có chuyện giữ kẽ chứ?
Nhưng Vịnh Thi không nói gì cả, nàng chỉ mỉm cười vỗ vào vai Tiểu Tình một cái. Đau khổ của nàng, có lẽ chỉ nên để nàng một mình ưu tư, Tiểu Tình là một cô bé hoạt bát, nàng không muốn nàng ấy chịu đựng giống mình.
– Tiểu Tình, nếu đã có cơ hội di dân thì cậu đừng ở đây nữa. Đừng bận tâm mình, mình không sao hết.
Tiểu Tình trợn mắt lên nhìn Vịnh Thi, không biết ai nói cho nàng ấy tin tức này. Rõ ràng nàng trăm phương ngàn kế giấu Vịnh Thi, cũng chỉ vì nàng biết Vịnh Thi sẽ khuyên nhủ nàng như thế.
– Để cậu ở đây mình không yên tâm, Thi Thi, đi với mình nha?
– Không thể! Cậu đồng ý thì gia đình cậu cũng không đồng ý, dì dượng mình cũng không chịu. Hai ngày nữa..- Giọng Bối Vịnh Thi nhỏ dần, nhỏ dần- Hai ngày nữa mình sẽ rời đi.
– Vậy mình mua vé tàu cho cậu, ít nhất phải cho mình biết cậu đi đâu, được không?
Vịnh Thi gật đầu.
Hai ngày sau, Vịnh Thi lén lút nhét những bộ đồ mới vào túi, cả tiền mà A Tĩnh đưa cho nàng đều nhét vào. Nàng giả vờ lên trường học như mọi ngày, nhưng Tiểu Tình đang đợi nàng ở một quán nước gần trường, thấy nàng tới, Tiểu Tình dắt con xe máy ra, đề máy, ý bảo nàng leo lên xe.
Vì đã chuẩn bị đủ rồi nên chỉ một mạch đi đến bến tàu. Tàu chuẩn bị rời bến, Vịnh Thi mỉm cười trấn an Tiểu Tình: – Cậu đừng lo, mình là Vịnh Thi giỏi nhất trên đời.
Tiểu Tình nhịn không được rơi nước mắt, nhưng miệng lại nở một nụ cười. Nàng ôm lấy Vịnh Thi, len lén nhét tiền vào ba lô sau lưng của nàng ấy.
– Cậu đi bình an, nhớ liên lạc với mình.
Tàu mang Vịnh Thi rời xa vùng đất độc này, nàng bỏ lại quá khứ sau lưng đi đến thành phố S sinh sống. Đến thành phố S nàng mới phát hiện ra Tiểu Tình nhét vào trong ba lô của mình một ít tiền nữa, nàng gọi điện trách móc, nàng ấy chỉ cười hề hề bảo nàng dằn túi đi.
Vịnh Thi mướn một căn phòng nhỏ ở khu ngoại thành, buổi sáng đi xe bus làm việc. Làm đến tháng thứ ba nàng phát giác cơ thể nàng có chút không ổn, nàng hay ói hơn, cơ thể lại mệt mỏi. Cô chủ quán thấy vậy bèn nói:
– Chết rồi Thi ơi, không chừng em có thai rồi!
Vịnh Thi năm nay mới mười lăm tuổi, nàng nghe đến có thai liền giật mình không thôi. Nàng chỉ mới mười lăm tuổi, bỏ học, bỏ xứ, và có con, nàng sợ hãi là đương nhiên. Cô chủ quán thấy vậy bèn mang nàng đi khám thai, đúng thật là có thai, đã sắp bốn tháng.
Vì nàng gầy yếu, lại làm việc vất vả nên không mập lên được. Cho nên cái bụng của nàng cũng chỉ lúp lúp chứ không to, chị chủ quán thấy vậy bèn thương nàng không thôi, không cho nàng làm bếp nữa, chỉ cho nàng ngồi quầy tính tiền.
– Em còn trẻ quá, bỏ thai đi, sau này còn gả cho người tử tế được!
Ngày nào chị chủ quán cũng nói như vậy với nàng, cũng có một ngày nàng mủi lòng. Hôm đó nàng xin nghỉ đi đến phòng khám tư nhân định phá thai. Giây phút nằm trên bàn lạnh lẽo đợi bác sĩ hút thai nàng thấy rất nhiều linh nhi bay xung quanh chỗ nàng. Đứa thì giận giữ, đứa thì khóc nháo, đứa thì chỉ lẳng lặng một chỗ. Có đứa đã thành hình, có đứa chỉ như một quả cầu máu nhỏ, Vịnh Thi sợ hãi không thôi, nàng giơ tay lên, hét: – Đừng, đừng! Em không làm nữa.
– Sao vậy?- Bác sĩ ân cần tháo găng tay ra nhìn nàng, Vịnh Thi ôm mặt khóc, nàng không bỏ con nữa. Nàng không muốn con mình cũng giống như những hồn ma trẻ con ở đây, lỗi không phải của con nàng, lỗi do đám ác nhân bọn họ.
Nàng quyết định giữ Bối Kỳ ở bên mình.
Những đêm đi làm về mệt, Vịnh Thi chỉ biết ôm chiếc bụng ngày càng to lên của mình, khóc một mình cho đỡ tủi hổ. Nàng tự nói chuyện với con, nàng hứa sẽ cho con cuộc sống tốt hơn, chỉ có mình nàng mới có thể bảo vệ đứa trẻ.
Vịnh Thi không biết rằng bà thầy bói ác độc nào đó đã nói: "Đơn giản, tại con bé còn trinh nên dẫn duyên âm đến đó chứ. Gả nó đi, hay cho nó ngủ với đàn ông là hết"
Bà ấy nói như thế, không hề biết rằng điều này dẫn đến bi kịch của Vịnh Thi. Chiều đó đi học về như mọi ngày, dì của nàng lại bảo nàng ở nhà trông nhà, bà cùng dượng đi ra thị trấn mua chút đồ. Vịnh Thi vâng dạ, khi mọi người đi hết nàng mới lôi thau đồ ra giặt, dù sao đồ cũng sẽ do nàng giặt, giặt sớm giặt muộn cũng vậy.
Đang ngồi giặt đồ thì phát hiện có người bước vào nhà, Bối Vịnh Thi định hét lên chạy trốn nhưng nàng bị bịt miệng lại. Hắn ta thì thầm bên tai nàng: – Anh sẽ cưới em. Vịnh Thi ngoan, anh sẽ cưới em.
Nàng nhận ra hắn là ai rồi, Âu Dương Tĩnh! Cái tên con nhà phú gia suốt ngày đi theo nàng. Vịnh Thi vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay như gọng kiềm của hắn, nhưng nàng không thể, với sức lực của một cô bé mười lăm tuổi như nàng không thể nào chống chọi lại một người đàn ông hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi.
Hắn gồng sức bế nàng vào phòng, nàng vùng vẫy, rơi nước mắt cầu xin: – Anh ơi.. Anh thương em thì đừng làm vậy..
– Anh thương em mà Vịnh Thi.. Anh trả họ tiền rồi, họ sẽ gả em cho anh..
Tối hôm đó nàng biết được nàng nói gì cũng không thể ngăn được dục tính của hắn, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt như một xác rỗng vô hồn. Nàng hận hai người họ, hận đến chết cũng không quên, hận cả gã đàn ông mà người đời gọi là chồng nàng. Qua ngày hôm đó, A Tĩnh cho ba mẹ đến dạm hỏi Vịnh Thi. Vịnh Thi mỉm cười gật đầu, nàng đồng ý gả cho hắn.
Nghe nàng đồng ý, hắn vui vẻ dẫn nàng ra thị trấn mua cho nàng vòng vàng cưới, còn mua cho nàng những bộ quần áo mới xinh xắn. Vịnh Thi ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu nói: – Cả cái ba lô kia nữa, ba lô đi học của em bị cũ rồi..
– Vịnh Thi ngoan, anh mua cho em- A Tĩnh dẫn nàng vào cửa hàng bán cặp xách, mua cho nàng một cái ba lô mới.
Lúc hai người đi về, A Tĩnh hôn lên má nàng, âu yếm hỏi: – Tiểu Thi Thi của anh còn tiền xài không?
– Dạ.. Em cũng đâu cần xài tiền..- Vịnh Thi làm nũng, nàng dựa đầu vào vai hắn âu yếm.
A Tĩnh thấy nàng nhu thuận như vậy cũng không nghĩ nhiều, hắn rút trong ví ra một xấp tiền dúi vào tay Vịnh Thi, nói: – Giữ tiền đi học, hết nói anh đưa thêm cho em.
Khi Tiểu Tình nghe tin nàng sẽ lấy chồng, nàng ấy dắt nàng ra sau trường, đôi hàng lông mày rậm rạp nhíu lại thành một đường thẳng.
– Cậu định làm gì hả Thi? Lấy chồng? Không phải hai đứa mình sẽ qua Bắc Kinh học đại học sao?
Bối Vịnh Thi ghé sát tai của Tiểu Tình, nhỏ giọng nói: – Hai ngày nữa mình sẽ trốn khỏi đây. Mình chuẩn bị xong tiền bạc rồi.
– Cậu định đi đâu?- Tiểu Tình lui một bước nhìn thẳng vào mắt Vịnh Thi, chỉ thấy Vịnh Thi u sầu nhún vai: – Trời đất rộng lớn đến vậy.. Mình không muốn ở yên đây nữa, họ tạo cho mình nhiều bi kịch rồi.
– Thi Thi, họ làm gì cậu?- Nhìn gương mặt của Vịnh Thi, Tiểu Tình biết Vịnh Thi có chuyện dối mình. Bình thường Vịnh Thi đối với nàng làm gì có chuyện giữ kẽ chứ?
Nhưng Vịnh Thi không nói gì cả, nàng chỉ mỉm cười vỗ vào vai Tiểu Tình một cái. Đau khổ của nàng, có lẽ chỉ nên để nàng một mình ưu tư, Tiểu Tình là một cô bé hoạt bát, nàng không muốn nàng ấy chịu đựng giống mình.
– Tiểu Tình, nếu đã có cơ hội di dân thì cậu đừng ở đây nữa. Đừng bận tâm mình, mình không sao hết.
Tiểu Tình trợn mắt lên nhìn Vịnh Thi, không biết ai nói cho nàng ấy tin tức này. Rõ ràng nàng trăm phương ngàn kế giấu Vịnh Thi, cũng chỉ vì nàng biết Vịnh Thi sẽ khuyên nhủ nàng như thế.
– Để cậu ở đây mình không yên tâm, Thi Thi, đi với mình nha?
– Không thể! Cậu đồng ý thì gia đình cậu cũng không đồng ý, dì dượng mình cũng không chịu. Hai ngày nữa..- Giọng Bối Vịnh Thi nhỏ dần, nhỏ dần- Hai ngày nữa mình sẽ rời đi.
– Vậy mình mua vé tàu cho cậu, ít nhất phải cho mình biết cậu đi đâu, được không?
Vịnh Thi gật đầu.
Hai ngày sau, Vịnh Thi lén lút nhét những bộ đồ mới vào túi, cả tiền mà A Tĩnh đưa cho nàng đều nhét vào. Nàng giả vờ lên trường học như mọi ngày, nhưng Tiểu Tình đang đợi nàng ở một quán nước gần trường, thấy nàng tới, Tiểu Tình dắt con xe máy ra, đề máy, ý bảo nàng leo lên xe.
Vì đã chuẩn bị đủ rồi nên chỉ một mạch đi đến bến tàu. Tàu chuẩn bị rời bến, Vịnh Thi mỉm cười trấn an Tiểu Tình: – Cậu đừng lo, mình là Vịnh Thi giỏi nhất trên đời.
Tiểu Tình nhịn không được rơi nước mắt, nhưng miệng lại nở một nụ cười. Nàng ôm lấy Vịnh Thi, len lén nhét tiền vào ba lô sau lưng của nàng ấy.
– Cậu đi bình an, nhớ liên lạc với mình.
Tàu mang Vịnh Thi rời xa vùng đất độc này, nàng bỏ lại quá khứ sau lưng đi đến thành phố S sinh sống. Đến thành phố S nàng mới phát hiện ra Tiểu Tình nhét vào trong ba lô của mình một ít tiền nữa, nàng gọi điện trách móc, nàng ấy chỉ cười hề hề bảo nàng dằn túi đi.
Vịnh Thi mướn một căn phòng nhỏ ở khu ngoại thành, buổi sáng đi xe bus làm việc. Làm đến tháng thứ ba nàng phát giác cơ thể nàng có chút không ổn, nàng hay ói hơn, cơ thể lại mệt mỏi. Cô chủ quán thấy vậy bèn nói:
– Chết rồi Thi ơi, không chừng em có thai rồi!
Vịnh Thi năm nay mới mười lăm tuổi, nàng nghe đến có thai liền giật mình không thôi. Nàng chỉ mới mười lăm tuổi, bỏ học, bỏ xứ, và có con, nàng sợ hãi là đương nhiên. Cô chủ quán thấy vậy bèn mang nàng đi khám thai, đúng thật là có thai, đã sắp bốn tháng.
Vì nàng gầy yếu, lại làm việc vất vả nên không mập lên được. Cho nên cái bụng của nàng cũng chỉ lúp lúp chứ không to, chị chủ quán thấy vậy bèn thương nàng không thôi, không cho nàng làm bếp nữa, chỉ cho nàng ngồi quầy tính tiền.
– Em còn trẻ quá, bỏ thai đi, sau này còn gả cho người tử tế được!
Ngày nào chị chủ quán cũng nói như vậy với nàng, cũng có một ngày nàng mủi lòng. Hôm đó nàng xin nghỉ đi đến phòng khám tư nhân định phá thai. Giây phút nằm trên bàn lạnh lẽo đợi bác sĩ hút thai nàng thấy rất nhiều linh nhi bay xung quanh chỗ nàng. Đứa thì giận giữ, đứa thì khóc nháo, đứa thì chỉ lẳng lặng một chỗ. Có đứa đã thành hình, có đứa chỉ như một quả cầu máu nhỏ, Vịnh Thi sợ hãi không thôi, nàng giơ tay lên, hét: – Đừng, đừng! Em không làm nữa.
– Sao vậy?- Bác sĩ ân cần tháo găng tay ra nhìn nàng, Vịnh Thi ôm mặt khóc, nàng không bỏ con nữa. Nàng không muốn con mình cũng giống như những hồn ma trẻ con ở đây, lỗi không phải của con nàng, lỗi do đám ác nhân bọn họ.
Nàng quyết định giữ Bối Kỳ ở bên mình.
Những đêm đi làm về mệt, Vịnh Thi chỉ biết ôm chiếc bụng ngày càng to lên của mình, khóc một mình cho đỡ tủi hổ. Nàng tự nói chuyện với con, nàng hứa sẽ cho con cuộc sống tốt hơn, chỉ có mình nàng mới có thể bảo vệ đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.