Chương 71
Trầm Tiêu Chi
05/12/2022
Chiều đến trời bắt đầu nổi gió, hương thơm thoang thoảng khắp vườn Phong Hòa.
Vu Hoàn Chi hại Mục Diễn Phong xong thì đi ra, nhìn cây phong đã nảy lộc và nói với Nam Sương:
– Ngày mùng năm tháng Ba, chắc cái cây này cũng nở hoa rồi.
Phong nở hoa vào cuối xuân, hoa nhỏ mà dày.
Hoa đào Nam nom như đang đắn đo suy nghĩ điều gì, Vu Hoàn Chi nhìn thấy cũng không để ý, cười nói:
– Sương, trước khi lá phong đổi sang màu đỏ thì sinh một đóa tiểu Hoa Đào Nhỏ nhé?
– Tiểu Hoa Đào Nhỏ? – Nam Sương ngẩn ra, chợt bật cười hiểu ý. Sau khi cười xong, nàng lại thở dài một tiếng.
– Sao vậy? – Vu Hoàn Chi hỏi.
Nam Sương nói:
– Vừa rồi tôi thấy dáng vẻ ấy của anh và Yên Hoa, chẳng biết tại sao lại hơi chua xót. – Nàng lại thở dài lần nữa, đi tới dưới cây phong. Cành lá xanh nõn đong đưa trong gió, Nam Sương kiễng chân lên móc lấy một chạc cây lắc lắc giữa ngón tay rồi ngoảnh lại nhìn Vu Hoàn Chi – Nhưng dù thế nào, Yên Hoa có thể ở bên anh ấy thì đều là chuyện tốt.
– Sương muốn nói gì vậy? – Vu Hoàn Chi cũng đứng yên trong tiếng gió, cách ánh mặt trời trong veo, y nhìn thấy vẻ buồn bã sau nụ cười vui vẻ của nàng.
– Công tử Hoàn. – Nam Sương cúi đầu – Tôi sẽ đi tìm người thừa kế khúc Kinh Loan. Ba năm sau khi thành thân, đợi có tiểu Hoa Đào Nhỏ, tiểu công tử Hoàn rồi thì tôi sẽ đi tìm người kế thừa.
– Thế chẳng phải công tử và tiểu thư nhà họ Vu tôi sẽ không có mẹ yêu thương ư? – Vu Hoàn Chi cười nói – Tôi còn muốn dạy con gái thành người như nàng, sao có thể không có nàng được?
Nam Sương nhíu mày mím môi:
– Nhưng chàng cũng nhìn thấy rồi. Yên Hoa đã theo anh, một mình theo đuổi từ nam chí bắc, chịu không ít đau khổ. Cô ấy lang bạt kỳ hồ nhiều năm như vậy, lần trước suýt chút nữa đã bỏ mạng. Anh cũng vậy, sống dửng dưng lâu như vậy, lần trước tưởng là Yên Hoa đã đi rồi, nhìn dáng vẻ hồn xiêu phách lạc thật là đau lòng. Những ngày chúng ta không ở đây, anh nói chuyện với Yên Hoa mỗi ngày. Tôi nghe Ly Mộng nói, mấy tháng nay, anh thường trằn trọc cả đêm, sợ Yên Hoa không tỉnh lại được, còn sợ cô ấy tỉnh lại nhưng bị bệnh tật gì nên quá nửa đêm lại đứng dậy coi chừng cô ấy mãi cho đến khi trời sáng. Bây giờ anh ấy đi đâu cũng đều mang theo kiếm, e là trong lòng vẫn còn tự trách vì lần trước không bảo vệ được Yên Hoa.
– Công tử Hoàn… Họ tới được ngày hôm nay thật không dễ dàng gì. – Trong đôi mắt trong vắt của Nam Sương hiện lên ánh nước – Thầy của Yên Hoa chính là mẹ ruột của tôi. Còn người kế thừa khúc Kinh Loan vốn nên là tôi. Để tôi không phải chịu số mệnh lưu lạc nên bà ấy mới tìm Tiêu Tiêu thay thế tôi. Mẹ tôi từng nói, ngày sau nếu gặp được Tiêu Tiêu thì nhất định phải đối xử tốt với cô ấy giống như em gái ruột của mình. Yên Hoa khổ cực nhiều năm như vậy, tôi hy vọng ngày sau cô ấy có thể sống yên ổn. Ừm, tôi cũng hy vọng ngày sau anh Mục có thể sống yên ổn.
– Tạm thời không quan tâm đến chuyện nàng có nợ cô ấy, có nên lưu lạc vì khúc Kinh Loan hay không. Sương, nàng có bao giờ nghĩ tới nếu cô nương Mãn Y không gặp mẹ nàng thì bây giờ sẽ sống thế nào không? – Vu Hoàn Chi thản nhiên nói.
Mây trôi nơi chân trời, từng sợi nắng màu vàng nhạt chiếu xuống.
– Cô nương Mãn Y là trẻ mồ côi, mẹ nàng nhặt được cô ấy, truyền cho cô ấy tài múa, để nửa đời sau của cô ấy có một kế sinh nhai. Sau này cô ấy múa khúc Kinh Loan ở kinh thành, gặp gỡ thiếu chủ. Tuy từng trải qua đau khổ kiếp nạn nhưng nay cuối cùng hai người họ đã thành thân thuộc. Tự cổ tỏng cái rủi có cái may, nói cho cùng cũng là số mệnh con người. Tới nay cô nương Mãn Y đã cực kì viên mãn, Sương không cần áy náy nữa. – Vu Hoàn Chi cười nói – Cần gì chấp nhất với những chuyện khi trước, dõi mắt trông tương lai viên mãn, há không tốt hơn sao?
– Cần gì chấp nhất với những chuyện khi trước, dõi mắt trông tương lai… – Nam Sương còn lẩm nhẩm lại một lần, ngẩng đầu hỏi – Công tử Hoàn luôn làm như vậy ư?
Nụ cười của Vu Hoàn Chi tản ra trong ánh nắng nhạt ngày xuân:
– Tôi cho rằng con người sống trên đời không nên câu nệ quá khứ mà nên quyết chí tiến lên.
– Nhưng ai ai cũng có trách nhiệm. – Nam Sương nói – Như khúc Kinh Loan của tôi với Yên Hoa, như trang Lưu Vân của anh Mục, như… cung Mộ Tuyết của công tử Hoàn.
– Sương à. – Vu Hoàn Chi gọi dịu dàng, tiếng nói ấy như tan vào vạn vật trong trời đất, gió càng lớn hơn, chập chờn lộn xộn – Trách nhiệm không nên có quá nhiều ràng buộc. Có rất ít trách nhiệm nặng nề đến mức khiến người ta vứt bỏ hết tất cả điều mình yêu thích, điều mình theo đuổi. Sao không thử giành lấy tất cả, dù sao chúng ta không hề tham lam, cũng không đòi hỏi gì nhiều.
– Công tử Hoàn muốn cái gì? – Nam Sương ngước mắt lên, ước lượng khoảng cách giữa hai người.
Cách một trượng. Không biết bắt đầu từ khi nào, y luôn đứng bảo vệ mình ở cách đó không xa.
– Trước kia tôi muốn điều tra rõ nguyên nhân cung Mộ Tuyết bị tiêu diệt. – Vu Hoàn Chi nói – Minh chủ có ơn với tôi, thiếu chủ là bạn tri kỉ của tôi, vì vậy tôi sẽ ở lại chỗ này, giúp đỡ xử lý việc trong trang Lưu Vân.
– Bây giờ… – Vu Hoàn Chi cúi đầu nở nụ cười – Bây giờ cũng không chênh lệch là bao so với lúc trước, chỉ là có thêm Sương thôi.
– Nên Sương à, nay tôi còn muốn cưới nàng làm vợ, muốn cùng nàng đến kinh thành gặp cha nàng. Đợi ngày sau tra rõ chuyện của cung Mộ Tuyết, giang hồ bình ổn hơn thì tôi sẽ dẫn nàng tìm một căn vườn ở đất Tô châu này, một góc mái hiên, một đời một kiếp.
Nam Sương nghe xong lại nghiêng người đi, ngẩng đầu nhìn những chiếc lá xanh nõn đan cài trên cây phong, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mọi nơi.
– Công tử Hoàn không muốn xây dựng lại cung Mộ Tuyết, làm cung chủ cung Mộ Tuyết sao?
– Không muốn. Xây dựng lại để làm gì chứ? – Vu Hoàn Chi cười nói – Tranh danh hay là trục lợi? Nhưng vạn vật trên cõi đời đều không thoát tồn vong luân hồi, tôi hết lòng hết sức cả đời để dựng lại một cái cung Mộ Tuyết, Sương cảm thấy tốt ư?
Nam Sương vẫn đứng nghiêng người ngửa đầu.
– Không tốt. Mẹ tôi từng nói, trên đời này có rất nhiều chuyện đều là hư vô mờ mịt. Duy chỉ chuyện mình nhận định, kiên trì mới không như vậy. Nếu thứ công tử Hoàn nhận định là cung Mộ Tuyết thì chẳng hề gì, nhưng công tử Hoàn lại không cố chấp với nó.
– Phải, tôi không hề cố chấp với nó. – Vu Hoàn Chi nói – Tôi cũng không biết tôi nên cố chấp đối với chuyện gì. Đối với võ công, tôi không nhiệt tình như thiếu chủ. Có lẽ đã trải qua sự vinh nhục hưng suy của cung Mộ Tuyết nên không muốn hao phí cả đời để tranh giành cái tiếng nhất thời. Có lẽ… tôi không phải một người tuổi trẻ tài cao, kiên cường giàu lòng hi sinh gì cả.
Bỗng nhiên, ngữ điệu của y có phần tự giễu:
– Thiếu chủ cũng từng nói, tôi có phần tương tự với cô nương Mãn Y, gặp kiếp nạn lúc niên thiếu, tuy vượt qua được nhưng đã mài mòn góc cạnh, chỉ cầu chút hạnh phúc thế tục mà thôi.
– Sương ơi. – Tiếng Vu Hoàn Chi âm trầm hơn – Trước giờ tôi chưa bao giờ nói những điều này với ai nhưng hôm nay thì khác, nàng sắp thành vợ tôi rồi, nhưng tôi… chẳng thể cho nàng một cái danh phận tốt đẹp, có lẽ cuộc sống sau nãy sẽ có rất nhiều thăng trầm. Nói ra thì điều tôi hằng mong mỏi cả đời cực kỳ đơn giản.
– Tôi biết. – Nam Sương quay đầu lại, cười hết sức ngờ nghệch – Điều công tử Hoàn cầu mong là một góc mái hiên, một đời một kiếp.
Vu Hoàn Chi nhìn nàng mà sửng sốt. Y không biết nàng rơi lệ từ lúc nào, vệt nước mắt đọng lại khắp mặt nhưng không giơ tay lên lau đi.
– Sương…
– Trước tôi cũng không biết mình mong mỏi điều gì. Mỗi ngày đều sống ỷ lại, tưởng đó là vui vẻ. Nhưng nay tôi đã biết. – Nam Sương nói – Thứ công tử Hoàn muốn chính là thứ tôi muốn. Công tử muốn một góc mái hiên, một đời một kiếp thì tôi sẽ cố gắng xây dựng mái hiên ấy, sinh tiểu Hoa Đào Nhỏ và tiểu công tử Hoàn, không để công tử phải sầu muộn.
– Mấy ngày nay, tôi cũng đã nghĩ rất nhiều. Tôi thấy tôi chẳng có tiền đồ như Yên Hoa, ngoại trừ anh Mục ra, cô ấy còn mê múa. Còn tôi lại chỉ có một công tử Hoàn.
– Tôi cũng vậy. – Vu Hoàn Chi mỉm cười nói – Ngoại trừ cô nương Mãn Y, thiếu chủ cũng cố chấp với võ công, gắng đạt tới vị trí minh chủ. Còn tôi chỉ có một mình Sương mà thôi.
Có câu nói rất hay, con người ta có hạnh phúc hay không là chuyện chỉ người trong cuộc mới hay.
Trên đời có kẻ hơn người, như Vu Hoàn Chi, như Nam Sương, song điều họ mong ước trong lòng chỉ là nhà nhà thắp đèn, bình đạm, mãi mãi.
Nam Sương roi lệ lúc nghe thấy câu “một góc mái hiên, một đời một”, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy rất đáng giá. Lúc đó nàng vội vàng xoay người, nhìn ánh mặt trời chói chang giữa bóng cây, nhớ tới lúc mới gặp nhau, Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong cướp ngựa, nhảy vọt lên không trung như hùng ưng thình lình dang cánh.
Người cương quyết là thế mà chỉ làm một việc nên làm tẻ nhạt, cố chấp tìm một chốn để đậu, ở bên nàng giữa biển người mêng mang.
Mặc dù họ gặp gỡ lúc thơ ấu rồi để lỡ mất nhưng Nam Sương cảm thấy Vu Hoàn Chi là một người có thể dùng cả đời để nhớ, để đợi, để tìm.
– Công tử Hoàn, ngày sau tôi nhất định sẽ là một hiền thê, vì chàng, vì… tiểu Hoa Đào Nhỏ và tiểu công tử Hoàn. – Nam Sương giơ tay lên lau giọt nước mắt trong suốt.
Vu Hoàn Chi tiến lên mấy bước, ôm nàng vào lòng:
– Tôi biết Sương luôn quan tâm đến mọi người. – Dừng một lát, y nói – Nàng không cần bận lòng chuyện người kế thừa khúc Kinh Loan nữa.
– Ừ. – Nam Sương ngoan ngoãn gật đầu trong lòng y – Cùng lắm thì đợi công tử Hoàn tra rõ chuyện cung Mộ Tuyết bị huỷ diệt rồi chúng ta cùng đi tìm.
Nói đoạn nàng ngẩng đầu lên, nhìn y với đôi mắt lấp lánh.
– Đến lúc đó, có cần nhờ anh Mục và Yên Hoa chăm sóc tiểu Hoa Đào Nhỏ và tiểu công tử Hoàn không?
Vu Hoàn Chi không nhịn được bật cười, phất tóc mai của nàng và nói:
– Không cần. Đợi đại hội võ lâm kết thúc, việc hôn nhân của thiếu chủ và cô nương Mãn Y xong xuôi thì tôi và nàng đến kinh thành một chuyến là được.
– Đến kinh thành? – Nam Sương ngạc nhiên – Thăm cha ư?
– Còn có minh chủ và… thầy nàng. – Vu Hoàn Chi nói – Ắt hẳn bọn họ biết bí ẩn của phổ Chuyển Nguyệt đấy.
– Ý công tử Hoàn là…
– Ừ, nếu khúc Kinh Loan chỉ là một điệu múa thì chắc chắn sẽ không đặt ra quy định mỗi đời chỉ có một người kế thừa như thế. Mà bây giờ, chúng ta lại phát hiện khúc Kinh Loan liên quan đến phổ Chuyển Nguyệt, vì vậy có thể đưa ra một kết luận: khúc Kinh Loan là một phần của phổ Chuyển Nguyệt. Mỗi đời chỉ truyền cho một người không phải để lưu truyền điệu múa này mà là lưu truyền phổ Chuyển Nguyệt. Chỉ cần chúng ta tìm được bí ẩn của phổ Chuyển Nguyệt trước một bước thì sẽ giải quyết vấn đề người kế thừa khúc Kinh Loan một cách dễ dàng.
– Đến kinh thành… là để tìm cha hỏi chuyện của mẹ tôi ư? – Nam Sương chợt nói.
– Cũng không hẳn vậy. – Vu Hoàn Chi cười bảo – Người biết chuyện này còn có Mục Hồng Ảnh, em gái minh chủ Mục và… thầy của Sương, có thể cùng thăm dò.
Nhìn thấy hoa đào Nam nhíu mày suy nghĩ sâu xa, Vu Hoàn Chi mới nói:
– Bây giờ lo chuyện trước mắt cho tốt là được.
Nam Sương “Hả” một tiếng, ngẩng đầu nhìn y.
Vu Hoàn Chi bảo:
– Còn không đầy một tháng là đến chuyện chung thân của hai ta rồi. – Nói rồi y bỗng ngoắc lấy ngón tay nàng, đặt ở bên môi hôn khẽ – Muôn kiếp mênh mang, Vu Hoàn Chi tôi chỉ có một tấm chân tình, nguyện cưới Nam Sương làm vợ, đời này kiếp này quyết không thay đổi.
Vu Hoàn Chi hại Mục Diễn Phong xong thì đi ra, nhìn cây phong đã nảy lộc và nói với Nam Sương:
– Ngày mùng năm tháng Ba, chắc cái cây này cũng nở hoa rồi.
Phong nở hoa vào cuối xuân, hoa nhỏ mà dày.
Hoa đào Nam nom như đang đắn đo suy nghĩ điều gì, Vu Hoàn Chi nhìn thấy cũng không để ý, cười nói:
– Sương, trước khi lá phong đổi sang màu đỏ thì sinh một đóa tiểu Hoa Đào Nhỏ nhé?
– Tiểu Hoa Đào Nhỏ? – Nam Sương ngẩn ra, chợt bật cười hiểu ý. Sau khi cười xong, nàng lại thở dài một tiếng.
– Sao vậy? – Vu Hoàn Chi hỏi.
Nam Sương nói:
– Vừa rồi tôi thấy dáng vẻ ấy của anh và Yên Hoa, chẳng biết tại sao lại hơi chua xót. – Nàng lại thở dài lần nữa, đi tới dưới cây phong. Cành lá xanh nõn đong đưa trong gió, Nam Sương kiễng chân lên móc lấy một chạc cây lắc lắc giữa ngón tay rồi ngoảnh lại nhìn Vu Hoàn Chi – Nhưng dù thế nào, Yên Hoa có thể ở bên anh ấy thì đều là chuyện tốt.
– Sương muốn nói gì vậy? – Vu Hoàn Chi cũng đứng yên trong tiếng gió, cách ánh mặt trời trong veo, y nhìn thấy vẻ buồn bã sau nụ cười vui vẻ của nàng.
– Công tử Hoàn. – Nam Sương cúi đầu – Tôi sẽ đi tìm người thừa kế khúc Kinh Loan. Ba năm sau khi thành thân, đợi có tiểu Hoa Đào Nhỏ, tiểu công tử Hoàn rồi thì tôi sẽ đi tìm người kế thừa.
– Thế chẳng phải công tử và tiểu thư nhà họ Vu tôi sẽ không có mẹ yêu thương ư? – Vu Hoàn Chi cười nói – Tôi còn muốn dạy con gái thành người như nàng, sao có thể không có nàng được?
Nam Sương nhíu mày mím môi:
– Nhưng chàng cũng nhìn thấy rồi. Yên Hoa đã theo anh, một mình theo đuổi từ nam chí bắc, chịu không ít đau khổ. Cô ấy lang bạt kỳ hồ nhiều năm như vậy, lần trước suýt chút nữa đã bỏ mạng. Anh cũng vậy, sống dửng dưng lâu như vậy, lần trước tưởng là Yên Hoa đã đi rồi, nhìn dáng vẻ hồn xiêu phách lạc thật là đau lòng. Những ngày chúng ta không ở đây, anh nói chuyện với Yên Hoa mỗi ngày. Tôi nghe Ly Mộng nói, mấy tháng nay, anh thường trằn trọc cả đêm, sợ Yên Hoa không tỉnh lại được, còn sợ cô ấy tỉnh lại nhưng bị bệnh tật gì nên quá nửa đêm lại đứng dậy coi chừng cô ấy mãi cho đến khi trời sáng. Bây giờ anh ấy đi đâu cũng đều mang theo kiếm, e là trong lòng vẫn còn tự trách vì lần trước không bảo vệ được Yên Hoa.
– Công tử Hoàn… Họ tới được ngày hôm nay thật không dễ dàng gì. – Trong đôi mắt trong vắt của Nam Sương hiện lên ánh nước – Thầy của Yên Hoa chính là mẹ ruột của tôi. Còn người kế thừa khúc Kinh Loan vốn nên là tôi. Để tôi không phải chịu số mệnh lưu lạc nên bà ấy mới tìm Tiêu Tiêu thay thế tôi. Mẹ tôi từng nói, ngày sau nếu gặp được Tiêu Tiêu thì nhất định phải đối xử tốt với cô ấy giống như em gái ruột của mình. Yên Hoa khổ cực nhiều năm như vậy, tôi hy vọng ngày sau cô ấy có thể sống yên ổn. Ừm, tôi cũng hy vọng ngày sau anh Mục có thể sống yên ổn.
– Tạm thời không quan tâm đến chuyện nàng có nợ cô ấy, có nên lưu lạc vì khúc Kinh Loan hay không. Sương, nàng có bao giờ nghĩ tới nếu cô nương Mãn Y không gặp mẹ nàng thì bây giờ sẽ sống thế nào không? – Vu Hoàn Chi thản nhiên nói.
Mây trôi nơi chân trời, từng sợi nắng màu vàng nhạt chiếu xuống.
– Cô nương Mãn Y là trẻ mồ côi, mẹ nàng nhặt được cô ấy, truyền cho cô ấy tài múa, để nửa đời sau của cô ấy có một kế sinh nhai. Sau này cô ấy múa khúc Kinh Loan ở kinh thành, gặp gỡ thiếu chủ. Tuy từng trải qua đau khổ kiếp nạn nhưng nay cuối cùng hai người họ đã thành thân thuộc. Tự cổ tỏng cái rủi có cái may, nói cho cùng cũng là số mệnh con người. Tới nay cô nương Mãn Y đã cực kì viên mãn, Sương không cần áy náy nữa. – Vu Hoàn Chi cười nói – Cần gì chấp nhất với những chuyện khi trước, dõi mắt trông tương lai viên mãn, há không tốt hơn sao?
– Cần gì chấp nhất với những chuyện khi trước, dõi mắt trông tương lai… – Nam Sương còn lẩm nhẩm lại một lần, ngẩng đầu hỏi – Công tử Hoàn luôn làm như vậy ư?
Nụ cười của Vu Hoàn Chi tản ra trong ánh nắng nhạt ngày xuân:
– Tôi cho rằng con người sống trên đời không nên câu nệ quá khứ mà nên quyết chí tiến lên.
– Nhưng ai ai cũng có trách nhiệm. – Nam Sương nói – Như khúc Kinh Loan của tôi với Yên Hoa, như trang Lưu Vân của anh Mục, như… cung Mộ Tuyết của công tử Hoàn.
– Sương à. – Vu Hoàn Chi gọi dịu dàng, tiếng nói ấy như tan vào vạn vật trong trời đất, gió càng lớn hơn, chập chờn lộn xộn – Trách nhiệm không nên có quá nhiều ràng buộc. Có rất ít trách nhiệm nặng nề đến mức khiến người ta vứt bỏ hết tất cả điều mình yêu thích, điều mình theo đuổi. Sao không thử giành lấy tất cả, dù sao chúng ta không hề tham lam, cũng không đòi hỏi gì nhiều.
– Công tử Hoàn muốn cái gì? – Nam Sương ngước mắt lên, ước lượng khoảng cách giữa hai người.
Cách một trượng. Không biết bắt đầu từ khi nào, y luôn đứng bảo vệ mình ở cách đó không xa.
– Trước kia tôi muốn điều tra rõ nguyên nhân cung Mộ Tuyết bị tiêu diệt. – Vu Hoàn Chi nói – Minh chủ có ơn với tôi, thiếu chủ là bạn tri kỉ của tôi, vì vậy tôi sẽ ở lại chỗ này, giúp đỡ xử lý việc trong trang Lưu Vân.
– Bây giờ… – Vu Hoàn Chi cúi đầu nở nụ cười – Bây giờ cũng không chênh lệch là bao so với lúc trước, chỉ là có thêm Sương thôi.
– Nên Sương à, nay tôi còn muốn cưới nàng làm vợ, muốn cùng nàng đến kinh thành gặp cha nàng. Đợi ngày sau tra rõ chuyện của cung Mộ Tuyết, giang hồ bình ổn hơn thì tôi sẽ dẫn nàng tìm một căn vườn ở đất Tô châu này, một góc mái hiên, một đời một kiếp.
Nam Sương nghe xong lại nghiêng người đi, ngẩng đầu nhìn những chiếc lá xanh nõn đan cài trên cây phong, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mọi nơi.
– Công tử Hoàn không muốn xây dựng lại cung Mộ Tuyết, làm cung chủ cung Mộ Tuyết sao?
– Không muốn. Xây dựng lại để làm gì chứ? – Vu Hoàn Chi cười nói – Tranh danh hay là trục lợi? Nhưng vạn vật trên cõi đời đều không thoát tồn vong luân hồi, tôi hết lòng hết sức cả đời để dựng lại một cái cung Mộ Tuyết, Sương cảm thấy tốt ư?
Nam Sương vẫn đứng nghiêng người ngửa đầu.
– Không tốt. Mẹ tôi từng nói, trên đời này có rất nhiều chuyện đều là hư vô mờ mịt. Duy chỉ chuyện mình nhận định, kiên trì mới không như vậy. Nếu thứ công tử Hoàn nhận định là cung Mộ Tuyết thì chẳng hề gì, nhưng công tử Hoàn lại không cố chấp với nó.
– Phải, tôi không hề cố chấp với nó. – Vu Hoàn Chi nói – Tôi cũng không biết tôi nên cố chấp đối với chuyện gì. Đối với võ công, tôi không nhiệt tình như thiếu chủ. Có lẽ đã trải qua sự vinh nhục hưng suy của cung Mộ Tuyết nên không muốn hao phí cả đời để tranh giành cái tiếng nhất thời. Có lẽ… tôi không phải một người tuổi trẻ tài cao, kiên cường giàu lòng hi sinh gì cả.
Bỗng nhiên, ngữ điệu của y có phần tự giễu:
– Thiếu chủ cũng từng nói, tôi có phần tương tự với cô nương Mãn Y, gặp kiếp nạn lúc niên thiếu, tuy vượt qua được nhưng đã mài mòn góc cạnh, chỉ cầu chút hạnh phúc thế tục mà thôi.
– Sương ơi. – Tiếng Vu Hoàn Chi âm trầm hơn – Trước giờ tôi chưa bao giờ nói những điều này với ai nhưng hôm nay thì khác, nàng sắp thành vợ tôi rồi, nhưng tôi… chẳng thể cho nàng một cái danh phận tốt đẹp, có lẽ cuộc sống sau nãy sẽ có rất nhiều thăng trầm. Nói ra thì điều tôi hằng mong mỏi cả đời cực kỳ đơn giản.
– Tôi biết. – Nam Sương quay đầu lại, cười hết sức ngờ nghệch – Điều công tử Hoàn cầu mong là một góc mái hiên, một đời một kiếp.
Vu Hoàn Chi nhìn nàng mà sửng sốt. Y không biết nàng rơi lệ từ lúc nào, vệt nước mắt đọng lại khắp mặt nhưng không giơ tay lên lau đi.
– Sương…
– Trước tôi cũng không biết mình mong mỏi điều gì. Mỗi ngày đều sống ỷ lại, tưởng đó là vui vẻ. Nhưng nay tôi đã biết. – Nam Sương nói – Thứ công tử Hoàn muốn chính là thứ tôi muốn. Công tử muốn một góc mái hiên, một đời một kiếp thì tôi sẽ cố gắng xây dựng mái hiên ấy, sinh tiểu Hoa Đào Nhỏ và tiểu công tử Hoàn, không để công tử phải sầu muộn.
– Mấy ngày nay, tôi cũng đã nghĩ rất nhiều. Tôi thấy tôi chẳng có tiền đồ như Yên Hoa, ngoại trừ anh Mục ra, cô ấy còn mê múa. Còn tôi lại chỉ có một công tử Hoàn.
– Tôi cũng vậy. – Vu Hoàn Chi mỉm cười nói – Ngoại trừ cô nương Mãn Y, thiếu chủ cũng cố chấp với võ công, gắng đạt tới vị trí minh chủ. Còn tôi chỉ có một mình Sương mà thôi.
Có câu nói rất hay, con người ta có hạnh phúc hay không là chuyện chỉ người trong cuộc mới hay.
Trên đời có kẻ hơn người, như Vu Hoàn Chi, như Nam Sương, song điều họ mong ước trong lòng chỉ là nhà nhà thắp đèn, bình đạm, mãi mãi.
Nam Sương roi lệ lúc nghe thấy câu “một góc mái hiên, một đời một”, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy rất đáng giá. Lúc đó nàng vội vàng xoay người, nhìn ánh mặt trời chói chang giữa bóng cây, nhớ tới lúc mới gặp nhau, Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong cướp ngựa, nhảy vọt lên không trung như hùng ưng thình lình dang cánh.
Người cương quyết là thế mà chỉ làm một việc nên làm tẻ nhạt, cố chấp tìm một chốn để đậu, ở bên nàng giữa biển người mêng mang.
Mặc dù họ gặp gỡ lúc thơ ấu rồi để lỡ mất nhưng Nam Sương cảm thấy Vu Hoàn Chi là một người có thể dùng cả đời để nhớ, để đợi, để tìm.
– Công tử Hoàn, ngày sau tôi nhất định sẽ là một hiền thê, vì chàng, vì… tiểu Hoa Đào Nhỏ và tiểu công tử Hoàn. – Nam Sương giơ tay lên lau giọt nước mắt trong suốt.
Vu Hoàn Chi tiến lên mấy bước, ôm nàng vào lòng:
– Tôi biết Sương luôn quan tâm đến mọi người. – Dừng một lát, y nói – Nàng không cần bận lòng chuyện người kế thừa khúc Kinh Loan nữa.
– Ừ. – Nam Sương ngoan ngoãn gật đầu trong lòng y – Cùng lắm thì đợi công tử Hoàn tra rõ chuyện cung Mộ Tuyết bị huỷ diệt rồi chúng ta cùng đi tìm.
Nói đoạn nàng ngẩng đầu lên, nhìn y với đôi mắt lấp lánh.
– Đến lúc đó, có cần nhờ anh Mục và Yên Hoa chăm sóc tiểu Hoa Đào Nhỏ và tiểu công tử Hoàn không?
Vu Hoàn Chi không nhịn được bật cười, phất tóc mai của nàng và nói:
– Không cần. Đợi đại hội võ lâm kết thúc, việc hôn nhân của thiếu chủ và cô nương Mãn Y xong xuôi thì tôi và nàng đến kinh thành một chuyến là được.
– Đến kinh thành? – Nam Sương ngạc nhiên – Thăm cha ư?
– Còn có minh chủ và… thầy nàng. – Vu Hoàn Chi nói – Ắt hẳn bọn họ biết bí ẩn của phổ Chuyển Nguyệt đấy.
– Ý công tử Hoàn là…
– Ừ, nếu khúc Kinh Loan chỉ là một điệu múa thì chắc chắn sẽ không đặt ra quy định mỗi đời chỉ có một người kế thừa như thế. Mà bây giờ, chúng ta lại phát hiện khúc Kinh Loan liên quan đến phổ Chuyển Nguyệt, vì vậy có thể đưa ra một kết luận: khúc Kinh Loan là một phần của phổ Chuyển Nguyệt. Mỗi đời chỉ truyền cho một người không phải để lưu truyền điệu múa này mà là lưu truyền phổ Chuyển Nguyệt. Chỉ cần chúng ta tìm được bí ẩn của phổ Chuyển Nguyệt trước một bước thì sẽ giải quyết vấn đề người kế thừa khúc Kinh Loan một cách dễ dàng.
– Đến kinh thành… là để tìm cha hỏi chuyện của mẹ tôi ư? – Nam Sương chợt nói.
– Cũng không hẳn vậy. – Vu Hoàn Chi cười bảo – Người biết chuyện này còn có Mục Hồng Ảnh, em gái minh chủ Mục và… thầy của Sương, có thể cùng thăm dò.
Nhìn thấy hoa đào Nam nhíu mày suy nghĩ sâu xa, Vu Hoàn Chi mới nói:
– Bây giờ lo chuyện trước mắt cho tốt là được.
Nam Sương “Hả” một tiếng, ngẩng đầu nhìn y.
Vu Hoàn Chi bảo:
– Còn không đầy một tháng là đến chuyện chung thân của hai ta rồi. – Nói rồi y bỗng ngoắc lấy ngón tay nàng, đặt ở bên môi hôn khẽ – Muôn kiếp mênh mang, Vu Hoàn Chi tôi chỉ có một tấm chân tình, nguyện cưới Nam Sương làm vợ, đời này kiếp này quyết không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.