Chương 41: Chiết trung
Nhất Tùng Âm
21/11/2021
* Chiết trung: chia đôi, ở giữa, lưng chừng, dung hòa
Thu Mãn Khê lải nhải nói cho Dịch Tuyết Phùng nghe một đống băn khoăn của bản thân, một hồi nói Ninh Ngu điên rồi, một hồi nói choáng váng, sau đó còn lo lắng y có phải tẩu hỏa nhập ma rồi hay không.
Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ nói: "Sư tôn, y đã nhập ma, còn có thể nhập cái gì ma nữa? Người cũng đừng quá lo lắng, chúng ta đi xem xem."
Thu Mãn Khê vẫn lo lắng vô cùng, hắn ở Quy Hồng Sơn nhiều năm, thời gian nhàn rỗi không có chuyện gì làm thường thích lo này lo kia, hắn lung tung dặn dò Dịch Tuyết Phùng vài câu, tâm sự nặng nề đi ra ngoài, định đi tìm một y tu tới khám đầu óc cho đại đồ nhi nhà mình.
Thu Mãn Khê rời đi, Thiết Vân đột nhiên hóa thành hình người, thần sắc có chút nghiêm nghị: "Ngươi có cảm thấy y đã biết được thân phận của ngươi rồi hay không?"
Dịch Tuyết Phùng khoác ngoại bào lên người, qua loa buộc dây đai, nói: "Không biết, tâm tư của y luôn rất khó đoán, ta đi xem xem."
Thiết Vân tỏ vẻ muốn đi theo, nhưng nhìn dáng vẻ Dịch Tuyết Phùng vội vàng rời đi hoàn toàn không có ý định mang theo hắn, sửng sốt một chút, mới suy sụp đứng tại chỗ, nhìn Dịch Tuyết Phùng đi ra cửa.
Hắn biết mình làm sai, không muốn giả vờ là người hiền lành giống như trước, tiếp tục dính lên người Dịch Tuyết Phùng khiến đối phương tức giận.
Thiết Vân đang xoắn xuýt tự chán ghét bản thân mình, Dịch Tuyết Phùng đi rồi quay lại, đầy mặt nghi hoặc nhìn hắn.
"Ngươi đứng đây làm cái gì?"
Thiết Vân mờ mịt ngẩng đầu: "A?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Đi thôi, ngơ ngốc gì vậy?"
Thiết Vân vừa nghe, ngẩn người, hai mắt lập tức tỏa sáng, hoan thiên hỉ địa nhào tới, thân hình ở giữa không trung nháy mắt hóa thành cây trâm cắm lên tóc Dịch Tuyết Phùng.
"Đi một chút đi! Đến xem Ninh ma đầu!"
Bên ngoài trời đang mưa tí ta tí tách, Dịch Tuyết Phùng không thể vọng động linh lực, nên với tay cầm lấy cái ô giấy dầu ngoài cửa, chầm chậm đi về phía cửa viện Ninh Ngu.
Cách đó không xa, trên cây dạ hợp, một con chim sẻ lông màu đen chính là Ma Tước đứng ở đầu cành, ngoẹo cổ nhìn Dịch Tuyết Phùng che ô, đột nhiên vỗ cánh bay vút lên nền trời.
Một lát sau, nó đập cánh rơi xuống một chỗ trên song cửa sổ, nhẹ nhàng mổ mổ tấm gỗ.
Rất nhanh, Ninh Ngu mặt không đổi sắc đi tới bên cửa sổ: "Nói."
Chim sẻ miệng phun tiếng người: "Khởi bẩm kiếm tôn, tiểu tiên quân đang trên đường đi tới đây."
Nghe vậy, lạnh lẽo trên mặt Ninh Ngu có chút nhu hòa, y cưỡng ép đè xuống khóe môi đang mãnh liệt muốn nhếch lên, nói: "Tiếp tục theo hắn, khi nào tới cửa thì báo lại cho ta."
Chim sẻ gật đầu, giương cánh bay đi.
Thanh Xuyên Quân vẫn như cũ liên kết với hạc giấy, có chút cạn lời mở miệng: "Kiếm tôn, ngài không phải đã đoán được Lâm Phù Ngọc chính là quân thượng sao, tại sao còn chờ hắn tới tìm ngài?"
Dựa theo thái độ Ninh Ngu đối xử với Dịch Tuyết Phùng, Thanh Xuyên Quân còn tưởng rằng sau khi y biết được thân phận của Lâm Phù Ngọc, nhất định sẽ thất thố không màng hết thảy vọt tới trước mặt Dịch Tuyết Phùng, ai ngờ y lại án binh bất động, một bộ hờ hững cái gì cũng không biết.
Nếu không phải biết chuyện Thu Mãn Khê đến đánh y, thái độ Ninh Ngu khác thường chủ động đòi đánh, Thanh Xuyên Quân còn tưởng rằng y không thèm để ý đến thân phận của Dịch Tuyết Phùng.
Ninh Ngu chau mày, nói: "Ai nói ta đã đoán được? Chỉ là một chứng cứ thôi, không đủ để chứng minh hắn chính là Tuyết Phùng."
Thanh Xuyên Quân khiêm tốn thỉnh giáo: "Nếu đúng là hắn thì sao?"
Lẽ nào ngài không sợ bây giờ làm những chuyện như vậy, sẽ khiến khoảng cách giữa ngài với Ngọc Ánh quân càng ngày càng xa sao?
Ninh Ngu nói: "Chờ hắn đúng rồi lại nói."
Thanh Xuyên Quân: "..."
Nếu như không phải ở Man Hoang có chuyện quan trọng phải xử lý, Thanh Xuyên Quân thật sự muốn chạy như bay đến, tận mắt nhìn xem dáng vẻ Ninh Ngu đang tự mình nhảy vào biển lửa.
Mặc dù Ninh Ngu nói rằng mình chưa xác định được, thế nhưng thái độ đối với Dịch Tuyết Phùng lại biến hóa rõ ràng—— nếu là trước đây, y có bao giờ để ý tới một tên tiểu bối có đến tìm y hay không, không chừng còn nghiêm mặt đuổi người ra ngoài, bây giờ tuy rằng mặt mày lạnh lùng, thế nhưng Thanh Xuyên Quân quen biết y nhiều năm như vậy, mơ hồ nhìn ra đáy lòng tràn đầy mong đợi mà y giấu cũng giấu không được.
Ninh Ngu ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt vô biểu tình nhìn vào hư không, ngón tay thong thả ở trên bàn gõ ra một chuỗi tiết tấu, không biết có phải đang xuất thần hay không.
Thanh Xuyên Quân rất muốn biết dáng vẻ Ninh Ngu gặp lại Dịch Tuyết Phùng sẽ ra sao, nên cố nén cơn buồn ngủ, nằm úp sấp bên cạnh không rời đi.
Một lát sau, Ninh Ngu đột nhiên đứng lên.
Thanh Xuyên Quân giật mình một cái triệt để thanh tỉnh, hắn còn tưởng rằng Dịch Tuyết Phùng đến, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy Ninh Ngu vội vã bước vào nội thất, đột nhiên buông rèm trúc xuống, rất nhanh bên trong truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt.
Thanh Xuyên Quân đang nghi ngờ y làm gì bên trong, không bao lâu Ninh Ngu liền đi ra.
Thanh Xuyên Quân vừa nhìn, mặt mày lập tức tái mét.
Hóa ra y vào nội thất đổi sang kiện cẩm bào màu đen trăm năm chưa từng rớ đến, áo bào huyền sắc, trên vạt áo còn thêu hoa văn tối viền vàng.
Thanh Xuyên Quân: "..."
Ninh Ngu ngồi lại ghế, lần thứ hai mặt vô biểu tình xuất thần.
Thanh Xuyên Quân miễn cưỡng áp chế kích động phun thẳng trong lòng, nhịn nửa ngày mới gian nan mở miệng: "Kiếm tôn, ngài..."
Ninh Ngu nói: "Cái gì? Có việc mau nói, một câu."
Thanh Xuyên Quân: "..."
Thanh Xuyên Quân nói: "Ta ngậm miệng."
Bây giờ Ninh Ngu đang ở trong trạng thái cực kỳ rối rắm, một mặt y cảm thấy Lâm Phù Ngọc có năm phần mười chính là Dịch Tuyết Phùng, nên không thể đối đãi giống như trước đây được, nếu không sau này biết chắc là hắn thì mình có thể sẽ hối hận không kịp.
Mặt khác, y lại e sợ năm phần còn lại, lỡ như đến cùng Lâm Phù Ngọc căn bản không phải Dịch Tuyết Phùng, vậy nhu tình y trao đi căn bản không thể thu hồi, lúc đó càng thêm hối hận.
Hai suy nghĩ đó giằng co trong đầu Ninh Ngu, khiến bề ngoài y thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Một bên nói: "Nếu hắn biết ngươi đã nhận ra thân phận hắn còn lạnh lùng vô cảm như vậy, lúc đó không để ý tới ngươi nữa, xem ngươi hối hận thế nào?"
Một bên khác lại nói: "Mọi việc đều có khả năng, nếu như Thiết Vân gọi hắn là cha chỉ vì đùa giỡn, ngươi thuận theo nhu tình, Tuyết Phùng dưới cửu tuyền mà biết, nhất định cũng sẽ không muốn nhìn mặt ngươi."
Ninh Ngu thoạt nhìn vững như bàn thạch, trên thực tế trong lòng đã sớm loạn tùng phèo.
Cuối cùng, y quyết định chiết trung*: Không ôn nhu cũng không lạnh lùng, như vậy đến cuối cùng vô luận là kết quả nào, y cũng có thể thu phóng tình cảm như thường.
*Tên chương, nghĩa trong câu là Ninh Ngu quyết định k theo bên nào cả.
Tay y vò lung tung kim tuyến trên ống tay áo, song cửa sổ bên cạnh đột nhiên bị mổ hai cái, Thanh Xuyên Quân còn chưa kịp nhận ra, Ninh Ngu đã lắc mình vọt lên, gật đầu với Ma Tước ở ngoài, nhàn nhạt nói: "Đến rồi, tại sao lâu như vậy?"
Y đang muốn nói "Ta muốn hắn đứng đợi một chút", liền nghe Ma Tước lúng ta lúng túng nói: "Kiếm tôn, tiểu tiên quân đi được nửa đường... Đột nhiên chuyển hướng đi tới nơi ở của Giang Tức Vọng."
Ninh Ngu: "..."
Tại Man Hoang, Thanh Xuyên Quân vội vàng tạo một kết giới trên hạc giấy, ngăn cách linh lực liên kết giữa mình và hạc giấy, tiếp theo không nhịn được nữa, đột nhiên càn rỡ cười to hai tiếng, suýt nữa dọa linh thú bên cạnh sợ nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng mổ hắn hai cái.
"Á há há há!" Thanh Xuyên Quân cười muốn té ngửa, bị linh thú mổ cũng không cảm thấy đau, hắn hoan thiên hỉ địa nghĩ, "Ninh Ngu a Ninh Ngu, hóa ra ngươi cũng có ngày hôm nay, xem ngươi còn giả vờ được nữa không."
Hắn cười đủ, mới gỡ bỏ kết giới, âm thanh trở nên cực kỳ lo lắng: "Kiếm tôn, nghe đâu Giang Tức Vọng tại đại điển Tiên đạo thượng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, quân thượng chuyển hướng đến thăm hỏi cũng có thể thông cảm được."
Ninh Ngu mặt mày âm trầm đứng tại chỗ hơn nửa ngày, suýt chút nữa lôi hết đám kim tuyến* trên tay áo ra, nghe vậy lạnh lùng nói: "Còn chưa xác định, không được gọi hắn là quân thượng."
*chỉ vàng
Thanh Xuyên Quân lo âu gật đầu, nghĩ thầm ha ha ha đáng đời ngươi.
Ninh Ngu vốn muốn chờ Dịch Tuyết Phùng tới tìm y, y sẽ không đuổi người đi như trước nữa, nhưng cũng không cần quá ôn hòa với hắn, ai mà ngờ Dịch Tuyết Phùng lại dám chuyển hướng rời đi, trực tiếp cho y leo cây.
Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Không đến thì không đến, sau này cũng không cần đến nữa."
Thanh Xuyên Quân: Ha ha ha!
Hồi lâu sau, Ninh Ngu cùng Ma Tước trầm mặt đi tới nơi ở của Giang Tức Vọng.
Ma Tước vỗ cánh: "Kiếm tôn, chính là nơi này."
Ninh Ngu im lặng đứng dưới một thân cây, tùy ý để mưa làm ướt kiện y phục mới đổi.
Một chốc sau, Dịch Tuyết Phùng che ô đi ra từ viện Giang Tức Vọng, Dạ Phương Thảo theo bên cạnh lải nhải: "... Vừa rồi ta có thương nghị với sư huynh, chờ hắn tốt lên chúng ta liền tập hợp lại cho tiểu tử đáng giận Thu Tương Hành kia một bài học, hắn thật quá đáng, lúc đó tiểu tiên quân cũng đi cùng đi, đánh cho cái móng giò của hắn sưng vù lên."
Dịch Tuyết Phùng như đang nhìn hài tử nhà mình nuôi, mỉm cười gật đầu.
Giang Tức Vọng bị thương tổn tới kinh mạch, cho dù linh lực y sư của Hàn Hoài Xuyên có mạnh hơn, cũng chỉ có thể chữa trị thương thế trên thân thể của hắn, ám thương ở kinh mạch phải tu dưỡng một thời gian mới có thể chậm rãi tốt lên, có điều cái này cũng được xem là may mắn trong bất hạnh, mọi người cũng không quá buồn bã.
Dạ Phương Thảo còn đang lải nhải có nên kiếm cái bao bố trùm đầu Thu Tương Hành lại không, bước chân Dịch Tuyết Phùng đã dừng lại, sững sờ đứng tại chỗ.
Dạ Phương Thảo không rõ vì sao, nghiêng đầu nhìn Dịch Tuyết Phùng, thấy thần sắc hắn có chút kỳ quái, thuận theo tầm mắt hắn nhìn sang.
Ninh Ngu đứng ở dưới một thân cây, trên tóc trên bả vai đều thấm đầy nước mưa, lúc này đang âm trầm nhìn Dịch Tuyết Phùng.
Thiếu niên tam giới đều sợ Ninh Ngu, Dạ Phương Thảo cũng không ngoại lệ, hắn rụt đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy ta đi về trước sắc thuốc cho sư huynh."
Dịch Tuyết Phùng lấy lại tinh thần, gật gật đầu, nhìn Dạ Phương Thảo quay trở về trong viện, mới thần sắc phức tạp đi tới chỗ Ninh Ngu.
Xem tư thế kia liền biết Ninh Ngu ở chỗ này chờ hắn, Dịch Tuyết Phùng vốn nghĩ như vậy, ai ngờ bản thân vừa bước đến gần chỗ y, y lại hừ lạnh một cái, nở nụ cười xoay người rời đi.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng cạn lời, bước nhanh về phía trước chặn ngang đường đi của y: "Kiếm tôn."
Ninh Ngu bị ngăn lại, bày ra thần sắc bố thí "Nếu ngươi cấp thiết muốn nói chuyện với ta như thế, ta liền cố hết sức nghe ngươi phí lời một chút ".
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng còn ghi hận chuyện sáng nay Ninh Ngu nhét cỏ vào miệng hắn, nhưng nhìn tóc y nhỏ nước, tựa hồ có chút đáng thương, hắn lại vốn không cứng rắn được với Ninh Ngu, vừa thấy y như thế lập tức hơi mềm lòng.
Hắn thở dài nói: "Mưa lớn như thế, kiếm tôn ở đây đội mưa, là đang đợi ta sao?"
Ninh Ngu siết nắm ống tay áo, thầm nghĩ: Chiết trung, chiết trung, không thể quá lạnh nhạt, cũng không thể quá ôn nhu.
Ninh Ngu giãy dụa giữa hai luồng tâm tình, lăn qua lộn lại, nửa ngày không lên tiếng.
Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc nhìn y: "Kiếm tôn?"
Ánh mắt Ninh Ngu mang theo điểm nhu hòa, lạnh lùng nói: "Ngươi có tư cách gì quản ta?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Ninh Ngu sau khi nói xong mới ý thức lời nói ra cùng vẻ mặt của mình căn bản không hợp nhau, đành phải vội vàng đổi về thần sắc lạnh lẽo thường ngày, âm thanh lại bất ngờ ôn hòa: "Ừ, ta một mực đợi ngươi đi ra."
Dịch Tuyết Phùng: "???"
Ninh Ngu: "..."
Con mẹ nó, ôn hòa hay lạnh lùng, tại sao lại khó lựa chọn như vậy?!
Tác giả có lời muốn nói: Vừa không lạnh nhạt, cũng không ôn hòa chiết trung, cũng không phải trên mặt lạnh nhạt ngoài miệng ôn hòa, cũng không phải trên mặt ôn hòa ngoài miệng lạnh nhạt, ok?
Dịch Tuyết Phùng 【 lao nhanh 】: Sư tôn! Sư tôn! Sư huynh thật sự ngốc nha!!
Các ngươi muốn song càng. Ba ba ba!
Cảm tạ các đại lão đầu uy nha ~~~
Cảm tạ dù rỗi rãnh một, thanh y mang chiếu, Bình Lục thành giang x2, bông tuyết tiểu phong x6, ta dài như vậy, tư mặc, ngươi thoạt nhìn ăn thật ngon, lưu sơn tuyết, căn nguyên mười ba địa lôi
Cảm tạ Bình Lục thành giang lựu đạn
Cảm tạ sơn hải bia mộ hoả tiễn
Cảm tạ túc kéo chuyện, dê dê dê dê lá x10, Trường An, đất đen đất đen hắc x24, tiểu tiên nữ nha x5, ni cổ lạp cơ x10, thu điền doge lê x2, cái đỉnh cái thủy linh x2, lá sen điểm điểm x10, quá nghi, tiểu Hồng x5, trong miếu đốt hương x3, chim bồ câu °x10, đom đóm túc x24, tư mặc x38, màu caramen tây mộc x11, sáng sớm x10, nhẹ nhàng Ngụy công tử x19, Hoa Hoa cực kỳ đáng yêu x7 dịch dinh dưỡng xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
Thu Mãn Khê lải nhải nói cho Dịch Tuyết Phùng nghe một đống băn khoăn của bản thân, một hồi nói Ninh Ngu điên rồi, một hồi nói choáng váng, sau đó còn lo lắng y có phải tẩu hỏa nhập ma rồi hay không.
Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ nói: "Sư tôn, y đã nhập ma, còn có thể nhập cái gì ma nữa? Người cũng đừng quá lo lắng, chúng ta đi xem xem."
Thu Mãn Khê vẫn lo lắng vô cùng, hắn ở Quy Hồng Sơn nhiều năm, thời gian nhàn rỗi không có chuyện gì làm thường thích lo này lo kia, hắn lung tung dặn dò Dịch Tuyết Phùng vài câu, tâm sự nặng nề đi ra ngoài, định đi tìm một y tu tới khám đầu óc cho đại đồ nhi nhà mình.
Thu Mãn Khê rời đi, Thiết Vân đột nhiên hóa thành hình người, thần sắc có chút nghiêm nghị: "Ngươi có cảm thấy y đã biết được thân phận của ngươi rồi hay không?"
Dịch Tuyết Phùng khoác ngoại bào lên người, qua loa buộc dây đai, nói: "Không biết, tâm tư của y luôn rất khó đoán, ta đi xem xem."
Thiết Vân tỏ vẻ muốn đi theo, nhưng nhìn dáng vẻ Dịch Tuyết Phùng vội vàng rời đi hoàn toàn không có ý định mang theo hắn, sửng sốt một chút, mới suy sụp đứng tại chỗ, nhìn Dịch Tuyết Phùng đi ra cửa.
Hắn biết mình làm sai, không muốn giả vờ là người hiền lành giống như trước, tiếp tục dính lên người Dịch Tuyết Phùng khiến đối phương tức giận.
Thiết Vân đang xoắn xuýt tự chán ghét bản thân mình, Dịch Tuyết Phùng đi rồi quay lại, đầy mặt nghi hoặc nhìn hắn.
"Ngươi đứng đây làm cái gì?"
Thiết Vân mờ mịt ngẩng đầu: "A?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Đi thôi, ngơ ngốc gì vậy?"
Thiết Vân vừa nghe, ngẩn người, hai mắt lập tức tỏa sáng, hoan thiên hỉ địa nhào tới, thân hình ở giữa không trung nháy mắt hóa thành cây trâm cắm lên tóc Dịch Tuyết Phùng.
"Đi một chút đi! Đến xem Ninh ma đầu!"
Bên ngoài trời đang mưa tí ta tí tách, Dịch Tuyết Phùng không thể vọng động linh lực, nên với tay cầm lấy cái ô giấy dầu ngoài cửa, chầm chậm đi về phía cửa viện Ninh Ngu.
Cách đó không xa, trên cây dạ hợp, một con chim sẻ lông màu đen chính là Ma Tước đứng ở đầu cành, ngoẹo cổ nhìn Dịch Tuyết Phùng che ô, đột nhiên vỗ cánh bay vút lên nền trời.
Một lát sau, nó đập cánh rơi xuống một chỗ trên song cửa sổ, nhẹ nhàng mổ mổ tấm gỗ.
Rất nhanh, Ninh Ngu mặt không đổi sắc đi tới bên cửa sổ: "Nói."
Chim sẻ miệng phun tiếng người: "Khởi bẩm kiếm tôn, tiểu tiên quân đang trên đường đi tới đây."
Nghe vậy, lạnh lẽo trên mặt Ninh Ngu có chút nhu hòa, y cưỡng ép đè xuống khóe môi đang mãnh liệt muốn nhếch lên, nói: "Tiếp tục theo hắn, khi nào tới cửa thì báo lại cho ta."
Chim sẻ gật đầu, giương cánh bay đi.
Thanh Xuyên Quân vẫn như cũ liên kết với hạc giấy, có chút cạn lời mở miệng: "Kiếm tôn, ngài không phải đã đoán được Lâm Phù Ngọc chính là quân thượng sao, tại sao còn chờ hắn tới tìm ngài?"
Dựa theo thái độ Ninh Ngu đối xử với Dịch Tuyết Phùng, Thanh Xuyên Quân còn tưởng rằng sau khi y biết được thân phận của Lâm Phù Ngọc, nhất định sẽ thất thố không màng hết thảy vọt tới trước mặt Dịch Tuyết Phùng, ai ngờ y lại án binh bất động, một bộ hờ hững cái gì cũng không biết.
Nếu không phải biết chuyện Thu Mãn Khê đến đánh y, thái độ Ninh Ngu khác thường chủ động đòi đánh, Thanh Xuyên Quân còn tưởng rằng y không thèm để ý đến thân phận của Dịch Tuyết Phùng.
Ninh Ngu chau mày, nói: "Ai nói ta đã đoán được? Chỉ là một chứng cứ thôi, không đủ để chứng minh hắn chính là Tuyết Phùng."
Thanh Xuyên Quân khiêm tốn thỉnh giáo: "Nếu đúng là hắn thì sao?"
Lẽ nào ngài không sợ bây giờ làm những chuyện như vậy, sẽ khiến khoảng cách giữa ngài với Ngọc Ánh quân càng ngày càng xa sao?
Ninh Ngu nói: "Chờ hắn đúng rồi lại nói."
Thanh Xuyên Quân: "..."
Nếu như không phải ở Man Hoang có chuyện quan trọng phải xử lý, Thanh Xuyên Quân thật sự muốn chạy như bay đến, tận mắt nhìn xem dáng vẻ Ninh Ngu đang tự mình nhảy vào biển lửa.
Mặc dù Ninh Ngu nói rằng mình chưa xác định được, thế nhưng thái độ đối với Dịch Tuyết Phùng lại biến hóa rõ ràng—— nếu là trước đây, y có bao giờ để ý tới một tên tiểu bối có đến tìm y hay không, không chừng còn nghiêm mặt đuổi người ra ngoài, bây giờ tuy rằng mặt mày lạnh lùng, thế nhưng Thanh Xuyên Quân quen biết y nhiều năm như vậy, mơ hồ nhìn ra đáy lòng tràn đầy mong đợi mà y giấu cũng giấu không được.
Ninh Ngu ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt vô biểu tình nhìn vào hư không, ngón tay thong thả ở trên bàn gõ ra một chuỗi tiết tấu, không biết có phải đang xuất thần hay không.
Thanh Xuyên Quân rất muốn biết dáng vẻ Ninh Ngu gặp lại Dịch Tuyết Phùng sẽ ra sao, nên cố nén cơn buồn ngủ, nằm úp sấp bên cạnh không rời đi.
Một lát sau, Ninh Ngu đột nhiên đứng lên.
Thanh Xuyên Quân giật mình một cái triệt để thanh tỉnh, hắn còn tưởng rằng Dịch Tuyết Phùng đến, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy Ninh Ngu vội vã bước vào nội thất, đột nhiên buông rèm trúc xuống, rất nhanh bên trong truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt.
Thanh Xuyên Quân đang nghi ngờ y làm gì bên trong, không bao lâu Ninh Ngu liền đi ra.
Thanh Xuyên Quân vừa nhìn, mặt mày lập tức tái mét.
Hóa ra y vào nội thất đổi sang kiện cẩm bào màu đen trăm năm chưa từng rớ đến, áo bào huyền sắc, trên vạt áo còn thêu hoa văn tối viền vàng.
Thanh Xuyên Quân: "..."
Ninh Ngu ngồi lại ghế, lần thứ hai mặt vô biểu tình xuất thần.
Thanh Xuyên Quân miễn cưỡng áp chế kích động phun thẳng trong lòng, nhịn nửa ngày mới gian nan mở miệng: "Kiếm tôn, ngài..."
Ninh Ngu nói: "Cái gì? Có việc mau nói, một câu."
Thanh Xuyên Quân: "..."
Thanh Xuyên Quân nói: "Ta ngậm miệng."
Bây giờ Ninh Ngu đang ở trong trạng thái cực kỳ rối rắm, một mặt y cảm thấy Lâm Phù Ngọc có năm phần mười chính là Dịch Tuyết Phùng, nên không thể đối đãi giống như trước đây được, nếu không sau này biết chắc là hắn thì mình có thể sẽ hối hận không kịp.
Mặt khác, y lại e sợ năm phần còn lại, lỡ như đến cùng Lâm Phù Ngọc căn bản không phải Dịch Tuyết Phùng, vậy nhu tình y trao đi căn bản không thể thu hồi, lúc đó càng thêm hối hận.
Hai suy nghĩ đó giằng co trong đầu Ninh Ngu, khiến bề ngoài y thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Một bên nói: "Nếu hắn biết ngươi đã nhận ra thân phận hắn còn lạnh lùng vô cảm như vậy, lúc đó không để ý tới ngươi nữa, xem ngươi hối hận thế nào?"
Một bên khác lại nói: "Mọi việc đều có khả năng, nếu như Thiết Vân gọi hắn là cha chỉ vì đùa giỡn, ngươi thuận theo nhu tình, Tuyết Phùng dưới cửu tuyền mà biết, nhất định cũng sẽ không muốn nhìn mặt ngươi."
Ninh Ngu thoạt nhìn vững như bàn thạch, trên thực tế trong lòng đã sớm loạn tùng phèo.
Cuối cùng, y quyết định chiết trung*: Không ôn nhu cũng không lạnh lùng, như vậy đến cuối cùng vô luận là kết quả nào, y cũng có thể thu phóng tình cảm như thường.
*Tên chương, nghĩa trong câu là Ninh Ngu quyết định k theo bên nào cả.
Tay y vò lung tung kim tuyến trên ống tay áo, song cửa sổ bên cạnh đột nhiên bị mổ hai cái, Thanh Xuyên Quân còn chưa kịp nhận ra, Ninh Ngu đã lắc mình vọt lên, gật đầu với Ma Tước ở ngoài, nhàn nhạt nói: "Đến rồi, tại sao lâu như vậy?"
Y đang muốn nói "Ta muốn hắn đứng đợi một chút", liền nghe Ma Tước lúng ta lúng túng nói: "Kiếm tôn, tiểu tiên quân đi được nửa đường... Đột nhiên chuyển hướng đi tới nơi ở của Giang Tức Vọng."
Ninh Ngu: "..."
Tại Man Hoang, Thanh Xuyên Quân vội vàng tạo một kết giới trên hạc giấy, ngăn cách linh lực liên kết giữa mình và hạc giấy, tiếp theo không nhịn được nữa, đột nhiên càn rỡ cười to hai tiếng, suýt nữa dọa linh thú bên cạnh sợ nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng mổ hắn hai cái.
"Á há há há!" Thanh Xuyên Quân cười muốn té ngửa, bị linh thú mổ cũng không cảm thấy đau, hắn hoan thiên hỉ địa nghĩ, "Ninh Ngu a Ninh Ngu, hóa ra ngươi cũng có ngày hôm nay, xem ngươi còn giả vờ được nữa không."
Hắn cười đủ, mới gỡ bỏ kết giới, âm thanh trở nên cực kỳ lo lắng: "Kiếm tôn, nghe đâu Giang Tức Vọng tại đại điển Tiên đạo thượng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, quân thượng chuyển hướng đến thăm hỏi cũng có thể thông cảm được."
Ninh Ngu mặt mày âm trầm đứng tại chỗ hơn nửa ngày, suýt chút nữa lôi hết đám kim tuyến* trên tay áo ra, nghe vậy lạnh lùng nói: "Còn chưa xác định, không được gọi hắn là quân thượng."
*chỉ vàng
Thanh Xuyên Quân lo âu gật đầu, nghĩ thầm ha ha ha đáng đời ngươi.
Ninh Ngu vốn muốn chờ Dịch Tuyết Phùng tới tìm y, y sẽ không đuổi người đi như trước nữa, nhưng cũng không cần quá ôn hòa với hắn, ai mà ngờ Dịch Tuyết Phùng lại dám chuyển hướng rời đi, trực tiếp cho y leo cây.
Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Không đến thì không đến, sau này cũng không cần đến nữa."
Thanh Xuyên Quân: Ha ha ha!
Hồi lâu sau, Ninh Ngu cùng Ma Tước trầm mặt đi tới nơi ở của Giang Tức Vọng.
Ma Tước vỗ cánh: "Kiếm tôn, chính là nơi này."
Ninh Ngu im lặng đứng dưới một thân cây, tùy ý để mưa làm ướt kiện y phục mới đổi.
Một chốc sau, Dịch Tuyết Phùng che ô đi ra từ viện Giang Tức Vọng, Dạ Phương Thảo theo bên cạnh lải nhải: "... Vừa rồi ta có thương nghị với sư huynh, chờ hắn tốt lên chúng ta liền tập hợp lại cho tiểu tử đáng giận Thu Tương Hành kia một bài học, hắn thật quá đáng, lúc đó tiểu tiên quân cũng đi cùng đi, đánh cho cái móng giò của hắn sưng vù lên."
Dịch Tuyết Phùng như đang nhìn hài tử nhà mình nuôi, mỉm cười gật đầu.
Giang Tức Vọng bị thương tổn tới kinh mạch, cho dù linh lực y sư của Hàn Hoài Xuyên có mạnh hơn, cũng chỉ có thể chữa trị thương thế trên thân thể của hắn, ám thương ở kinh mạch phải tu dưỡng một thời gian mới có thể chậm rãi tốt lên, có điều cái này cũng được xem là may mắn trong bất hạnh, mọi người cũng không quá buồn bã.
Dạ Phương Thảo còn đang lải nhải có nên kiếm cái bao bố trùm đầu Thu Tương Hành lại không, bước chân Dịch Tuyết Phùng đã dừng lại, sững sờ đứng tại chỗ.
Dạ Phương Thảo không rõ vì sao, nghiêng đầu nhìn Dịch Tuyết Phùng, thấy thần sắc hắn có chút kỳ quái, thuận theo tầm mắt hắn nhìn sang.
Ninh Ngu đứng ở dưới một thân cây, trên tóc trên bả vai đều thấm đầy nước mưa, lúc này đang âm trầm nhìn Dịch Tuyết Phùng.
Thiếu niên tam giới đều sợ Ninh Ngu, Dạ Phương Thảo cũng không ngoại lệ, hắn rụt đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy ta đi về trước sắc thuốc cho sư huynh."
Dịch Tuyết Phùng lấy lại tinh thần, gật gật đầu, nhìn Dạ Phương Thảo quay trở về trong viện, mới thần sắc phức tạp đi tới chỗ Ninh Ngu.
Xem tư thế kia liền biết Ninh Ngu ở chỗ này chờ hắn, Dịch Tuyết Phùng vốn nghĩ như vậy, ai ngờ bản thân vừa bước đến gần chỗ y, y lại hừ lạnh một cái, nở nụ cười xoay người rời đi.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng cạn lời, bước nhanh về phía trước chặn ngang đường đi của y: "Kiếm tôn."
Ninh Ngu bị ngăn lại, bày ra thần sắc bố thí "Nếu ngươi cấp thiết muốn nói chuyện với ta như thế, ta liền cố hết sức nghe ngươi phí lời một chút ".
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng còn ghi hận chuyện sáng nay Ninh Ngu nhét cỏ vào miệng hắn, nhưng nhìn tóc y nhỏ nước, tựa hồ có chút đáng thương, hắn lại vốn không cứng rắn được với Ninh Ngu, vừa thấy y như thế lập tức hơi mềm lòng.
Hắn thở dài nói: "Mưa lớn như thế, kiếm tôn ở đây đội mưa, là đang đợi ta sao?"
Ninh Ngu siết nắm ống tay áo, thầm nghĩ: Chiết trung, chiết trung, không thể quá lạnh nhạt, cũng không thể quá ôn nhu.
Ninh Ngu giãy dụa giữa hai luồng tâm tình, lăn qua lộn lại, nửa ngày không lên tiếng.
Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc nhìn y: "Kiếm tôn?"
Ánh mắt Ninh Ngu mang theo điểm nhu hòa, lạnh lùng nói: "Ngươi có tư cách gì quản ta?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Ninh Ngu sau khi nói xong mới ý thức lời nói ra cùng vẻ mặt của mình căn bản không hợp nhau, đành phải vội vàng đổi về thần sắc lạnh lẽo thường ngày, âm thanh lại bất ngờ ôn hòa: "Ừ, ta một mực đợi ngươi đi ra."
Dịch Tuyết Phùng: "???"
Ninh Ngu: "..."
Con mẹ nó, ôn hòa hay lạnh lùng, tại sao lại khó lựa chọn như vậy?!
Tác giả có lời muốn nói: Vừa không lạnh nhạt, cũng không ôn hòa chiết trung, cũng không phải trên mặt lạnh nhạt ngoài miệng ôn hòa, cũng không phải trên mặt ôn hòa ngoài miệng lạnh nhạt, ok?
Dịch Tuyết Phùng 【 lao nhanh 】: Sư tôn! Sư tôn! Sư huynh thật sự ngốc nha!!
Các ngươi muốn song càng. Ba ba ba!
Cảm tạ các đại lão đầu uy nha ~~~
Cảm tạ dù rỗi rãnh một, thanh y mang chiếu, Bình Lục thành giang x2, bông tuyết tiểu phong x6, ta dài như vậy, tư mặc, ngươi thoạt nhìn ăn thật ngon, lưu sơn tuyết, căn nguyên mười ba địa lôi
Cảm tạ Bình Lục thành giang lựu đạn
Cảm tạ sơn hải bia mộ hoả tiễn
Cảm tạ túc kéo chuyện, dê dê dê dê lá x10, Trường An, đất đen đất đen hắc x24, tiểu tiên nữ nha x5, ni cổ lạp cơ x10, thu điền doge lê x2, cái đỉnh cái thủy linh x2, lá sen điểm điểm x10, quá nghi, tiểu Hồng x5, trong miếu đốt hương x3, chim bồ câu °x10, đom đóm túc x24, tư mặc x38, màu caramen tây mộc x11, sáng sớm x10, nhẹ nhàng Ngụy công tử x19, Hoa Hoa cực kỳ đáng yêu x7 dịch dinh dưỡng xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.