Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 28: Dị dạng

Nhất Tùng Âm

25/10/2021

Dịch Tuyết Phùng giãy dụa ngồi dậy, mệt mỏi nhìn xung quanh một chút, mới phát hiện bọn họ đang ở trong một căn phòng gỗ cũ nát, bên ngoài vẫn như cũ mưa tầm tã, thi thoảng xen lẫn tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Giang Tức Vọng cùng hai tu sĩ khác đang ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm, nghe tiếng hô của Dạ Phương Thảo, vội vàng chạy đến vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi hắn như thế nào.

Cảm giác nóng bỏng trên người Dịch Tuyết Phùng chẳng biết rút đi khi nào, linh lực cũng khôi phục bảy tám phần, hắn gật đầu: "Đã khá hơn nhiều."

Dạ Phương Thảo nói: "Sao có thể không tốt được, Ninh kiếm tôn tự mình xách ngươi về đó, đặc biệt ôn nhu."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Ngươi nói cho ta biết, cái chữ 'xách; này, rốt cuộc ôn nhu chỗ nào?

Khóe môi Dịch Tuyết Phùng giật giật, cảm thấy Ninh Ngu không hổ là Ninh Ngu, qua nhiều năm như vậy, phong cách hành động đơn giản thô bạo vẫn như cũ chưa bao giờ thay đổi.

Dạ Phương Thảo nói: "Vừa rồi có phải ngươi gọi ta là sư huynh không? Hả? Hả? Ngươi cũng biết mình nhỏ tuổi hơn ta sau, mau mau, kêu thêm lần nữa."

Dịch Tuyết Phùng mặc kệ hắn, nhìn bốn phía xung quanh: "Thiết Vân đâu?"

Dạ Phương Thảo nói: "Ngươi nói Vân ca à, hắn đi ra ngoài không biết làm gì nữa."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Vân ca?

Dịch Tuyết Phùng khó bề tin tưởng nhìn Dạ Phương Thảo, nếu hắn nhớ không lầm, mấy ngày trước Dạ Phương Thảo còn một bộ xem thường Thiết Vân, sao mới một ngày không gặp, liền Vân ca Vân ca vậy?

Dạ Phương Thảo nói: "Ngươi cũng không biết, ngươi hôn mê ba ngày nay, một tay Vân ca mang theo chúng ta giành thiên hạ! Có mấy lần Linh Phân Ngọc của ta thiếu chút nữa bị người khác cướp đi, dựa cả vào Vân ca cứu ta đó!"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Mang theo các thiếu niên giành thiên hạ - Vân ca lúc này đang ở trong nhà gỗ cách đó không xa, mưa to rơi thẳng xuống đỉnh đầu, hắn che cũng không che, tóc dài buộc thành đuôi ngựa ướt nhẹp nhỏ nước, hắn không quan tâm, đôi mắt lạnh băng vô thực nhìn về bóng người cách đó không xa.

Ninh Ngu ngồi trên một tòa tháp cao bị bỏ đi ở Nam cảnh, một chân y đạp lên đài cao bên cạnh, một chân khác thả xuống, y cũng không che mưa, hai mắt nhìn bọn người tranh đoạt Linh Phân Ngọc trong rừng rậm dưới chân, không biết đang suy nghĩ gì.

Một con hạc giấy từ bên ngoài bay đến, y nâng ngón tay đón hạc rơi xuống.

Ninh Ngu nói: "Tìm thấy manh mối không?"

Thanh Xuyên Quân: "Không có."

Ninh Ngu vươn tay muốn bóp nát hạc giấy, Thanh Xuyên Quân lập tức nói: "Chờ đã, trước hết đừng gấp, có việc liên quan đến Lâm Phù Ngọc."

Ninh Ngu ngừng lại, lúc này mới miễn cưỡng thu tay về.

Thanh Xuyên Quân nói: "Ta nghe được, trước đó vài ngày tiểu tiên quân từng đi qua cấm địa, bị một con linh thú suýt nữa xé thành hai mảnh."

Con ngươi Ninh Ngu run lên.

"Ta đoán ngươi cũng từng nghe qua, nhân duyên của tiểu tiên quân ở Hàn Hoài Xuyên không hề tốt đẹp gì, tính tình hắn thôi bạo tàn ác, chỉ cần gặp một ít chuyện không hài lòng liền đánh mắng người khác, bị mọi người cực kỳ chán ghét, nhìn giống như là... như thiếu hụt cái gì đó, loại người như vậy dễ bị đoạt xá nhất, huống chi hắn là con trai của Lâm Phàn."

Ninh Ngu: "Không cần phí lời."

Thanh Xuyên Quân bất đắc dĩ, đành phải lời ít ý nhiều: "Thế nhưng sau khi bị thương tại cấm địa, hắn phảng phất như biến thành người khác, nếu theo suy đoán lúc trước của ngươi, người bị đoạt xá là hắn, thì cũng có thể giải thích được, bởi vì những người có linh mạch như Lâm Phù Ngọc, sau khi bị đoạt xá sẽ không mảy may lưu lại quỷ khí."

Đồng tử Ninh Ngu cơ hồ co lại chỉ còn một điểm, hạc giấy trên ngón tay y kịch liệt run rẩy.

Y cảm giác thanh âm của chính mình đều đang phát run, khó nhọc nói: "Vậy... Huấn giới, là xảy ra chuyện gì?"

Thanh Xuyên Quân: "Cái này ta cũng không hiểu, nếu như ngươi muốn tiến thêm một bước xác nhận, tốt nhất hãy mang hắn về Man Hoang, ta tự có biện pháp tra được hắn rốt cuộc có phải bị đoạt xá hay không."

Một luồng gió lạnh thấu xương quát đến, vĩnh viễn nóng lạnh bất xâm như y vậy mà cũng rùng mình một cái.

Đôi môi tái nhợt của y khẽ động, tựa hồ muốn nói cái gì, phía sau đột nhiên truyền tới động tĩnh.

"Ninh Ngu."

Ninh Ngu rũ tay xuống, hạc giấy phiêu nhiên bay lên, vẫy cánh tìm một nơi trú mưa.

Thiết Vân đứng phía sau Ninh Ngu, cả người bị xối ướt, trên gương mặt thanh tú không chút thần sắc, lạnh lùng nhìn y.

Mặc dù nhìn Thiết Vân là một thiếu niên, thế nhưng trên thực tế còn lớn tuổi hơn Ninh Ngu, trong suốt quãng đời của hắn, ngoại trừ ra ngoài giao thủ với người khác, còn lại tất cả đều là Dịch Tuyết Phùng.



Thiết Vân xưa nay cũng biết Dịch Tuyết Phùng thích nhất là dáng vẻ hài tử vô hại trong nhà, nên mấy trăm năm nay đã cưỡng ép bản thân biến thành dáng vẻ đơn thuần không màng thế sự.

Thế nhưng vào giờ phút này, hắn tựa như trút bỏ vỏ kiếm, lộ ra thân kiếm sắc bén chân chính, khí thế toàn thân ác liệt khiến người sợ hãi.

Ninh Ngu tâm phiền ý loạn, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"

Thiết Vân hỏi y: "Ngươi nói hận Tuyết Phùng, là thật sao?"

Đại khái mấy ngày trước đã nhìn thấy gương mặt của hàng nhái, cho nên khi nghe danh tự "Tuyết Phùng" y cũng không có phản ứng gì quá lớn, nhưng vẫn cực độ lạnh lẽo nhìn về phía đối phương: "Liên quan gì đến ngươi?"

Thiết Vân lại hỏi: "Ngươi hận hắn?"

Ninh Ngu hoàn toàn mất hết kiên nhẫn: "Cút."

Thiết Vân dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn y, không biết trầm mặc bao lâu, hắn đột nhiên phất ống tay áo, từng đạo kiếm quang che trời lấp đất ở trên không trung xếp thành vô số mạng nhện, bị ánh nến trên tháp cao phản chiếu trắng bệch một mảnh.

Thiết Vân mặt vô biểu tình, tay nhẹ nhàng nhấc, kiếm quang phía sau từng trận gào thét, đột nhiên lao tới chỗ Ninh Ngu.

Đôi mắt Ninh Ngu vừa nhấc, trong khoảnh khắc từng đạo kiếm quang che trời lấp đất kia chạm đến thân thể y, lập tức bị một nguồn sức mạnh vô hình ngăn cách ở bên ngoài, không tiến thêm nửa phầm.

Ninh Ngu lãnh đạm nói: "Ngươi muốn chết sao?"

Kiếm quang gào thét mang theo gió lớn thổi ống tay áo Thiết Vân phất lên, trong con ngươi băng lãnh của hắn như có nước mắt, thế nhưng nhìn kỹ, vẫn như cũ hờ hững tựa vật chết.

"Nhiều năm trôi qua như vậy, ta đoán Ninh kiếm tôn hẳn là quên mất." Thiết Vân nói, "Năm đó nếu như không phải vì ngươi tự phụ, Tuyết Phùng sẽ không thụ thương nặng như vậy, khi đó hắn mới bao nhiêu tuổi, tất cả đều tại ngươi..."

Ma đồng Ninh Ngu thoáng chốc biến thành màu đỏ tươi, kiếm quang trước mặt đột nhiên bị ma tức trên người y chấn động đến mức tiêu tan giữa không trung.

Thiết Vân gằn từng chữ như băng: "Là ngươi hủy hoại hắn."

Dù tâm địa Ninh Ngu có sắt đá, kiên cố không thể phá vỡ đến mức nào, thế nhưng Thiết Vân lại biết rõ, nên xuống tay ở nơi nào.

Không bao lâu sau khi Dịch Tuyết Phùng bị thương, Thiết Vân vốn giận chó đánh mèo với Ninh Ngu, hơn nữa không riêng gì hắn, ngay cả bản thân y năm đó, đều đem việc Dịch Tuyết Phùng bị thương đổ hết lên người mình.

Đúng như dự đoán, trong mắt Ninh Ngu xẹt qua một tia đau đớn, sau đó lập tức bị lửa giận ngập trời bao phủ, y đột nhiên vung tay lên, ngay vị trí kiếm quang vừa bị y đập tan lần thứ hai ngưng kết thêm một đạo, gào thét lao tới mục tiêu là người trước mặt.

Thiết Vân tựa như không thấy đạo kiếm quang có thể phá hủy linh thể của hắn, nói tiếp: "Ngươi hủy hoại một đời của hắn, lấy tư cách gì để nói từ 'hận'?"

Tay Ninh Ngu run rẩy, kiếm quang cách mi tâm Thiết Vân một tấc rốt cục cũng ngừng lại, chỉ cảm thấy những năm gần đây trong lòng chưa từng nổi lên một tia sóng lớn, hôm nay bị Thiết Vân nhẹ nhàng dùng mấy câu đã nhấc lên sóng to gió lớn, chấn động đến mức tim y từng trận đau đớn.

"Sư huynh..."

Giọng nói Dịch Tuyết Phùng còn mang theo tia non nớt phá vỡ ký ức phủ bụi nhiều năm của y, đột nhiên vang lên bên tai.

"Sư huynh, ta đã rất nghe lời, tại sao vẫn đau như vậy?"

"Nếu như nhu thuận nghe lời phải chịu nhiều khổ cực như vậy, Tuyết Phùng không muốn tiếp tục ngoan ngoãn nữa."

"Ta lạnh quá, sư huynh ngươi cứu ta..."

Cùng lúc đó, âm thanh Thu Mãn Khê tựa như sét đánh đột nhiên bùng nổ bên lỗ tai.

"Đồ nhi, ngươi quá tự phụ, nếu không sớm thay đổi tính khí của bản thân, sớm muộn sẽ có một ngày ngươi nếm quả đắng."

Ninh Ngu đột nhiên có chút mờ mịt, lúc đó... Y đã trả lời như thế nào?

Y quên rồi.

Thiết Vân nói: "Ta không muốn biết năm đó các ngươi ở Man Hoang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn biết rốt cuộc ngươi hận hắn vì cái gì, ta chỉ biết, nếu như cha của ta thật sự đoạt xá trở lại hậu thế, cũng tuyệt đối không tới tìm ngươi."

Thiết Vân sau khi lạnh lùng nói xong, lại nhìn hạc giấy bên cạnh chẳng biết bay đến lúc nào, trên mặt lộ ra một tia chán ghét, thế nhưng không nói gì.

Hắn không hề liếc mắt nhìn đạo kiếm quang gần trong gang tấc, tựa hồ chắc chắn Ninh Ngu sẽ không giết hắn, cười như không cười liếc mắt nhìn Ninh Ngu hồn bay phách lạc, xoay người lập tức rời đi.

Mục đích của hắn đã đạt được.

Ninh Ngu đứng tại chỗ hồi lâu, lâu đến mức Thanh Xuyên Quân cho là y đã ngủ quên, Ninh Ngu mới nhẹ nhàng cử động.

Cả người y đều là nước, thủy châu dọc theo đuôi mắt của y rơi xuống, làm cho Thanh Xuyên Quân thiếu chút nữa cho rằng bởi vì Thiết Vân cố ý đâm vào chỗ đau của y nên người này mới rơi lệ.

Thanh Xuyên Quân thử thăm dò nói: "Kiếm, kiếm tôn, Lâm Phù Ngọc kia, bây giờ còn điều tra không?"



Yếu đuối cùng đau đớn trên mặt Ninh Ngu chợt lóe lên, bất quá chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt duy ngã độc tôn thường ngày.

"Điều tra, vì sao không điều tra?" Ninh Ngu lạnh lùng nói, "Nếu Lâm Phù Ngọc không có vấn đề, hắn gấp rút đến đây rũ sạch quan hệ làm gì?"

Còn nói cái quỷ gì mà "Dịch Tuyết Phùng sống sót tuyệt đối sẽ không tới tìm y"!

Ninh Ngu oán hận thầm nghĩ: "Hắn không đến tìm ta thì tìm ai? Hắn còn có thể đi tìm ai?"

Thanh Xuyên Quân có chút trầm mặc, vừa rồi hắn ở bên cạnh nghe lén mà kinh hồn bạt vía, những câu kia của Thiết Vân căn bản không chút lưu tình, câu nào câu nấy mạnh mẽ đâm thẳng vào tử huyệt Ninh Ngu.

Thanh Xuyên Quân đổi chỗ mà tra, cảm thấy nếu là mình đã sớm bị mấy câu kia của Thiết Vân kia làm kích động hỏng chuyện mất, tâm trí nào mà đi thăm dò dị thường của Lâm Phù Ngọc nữa.

Thanh Xuyên Quân nhìn nam nhân cao to ổn trọng trước mặt, tự đáy lòng cảm thán...

Năm đó Ngọc Ánh quân mến mộ y, quả nhiên là mắt mù, loại tính tình như Dịch Tuyết Phùng, gặp phải nam nhân cường thế như vậy, nào còn cơ hội trốn thoát?

Có điều quân thượng mắt mù, xưa nay hắn đã rõ, chỉ có thể thở dài trong lòng.

Đại khái lúc trước quá nhiều lần hi vọng rồi lại thất vọng, Ninh Ngu dù có nhận ra cái gì, cũng không mảy may ôm mong đợi, cho tới đến khi tìm được chứng cứ xác thực, y sẽ không tin tưởng việc Dịch Tuyết Phùng còn sống nữa.

Sau khi dặn dò xong, Ninh Ngu cười lạnh một tiếng, vươn tay lau nước trên mặt, trầm giọng nói: "Thế nhưng nếu Lâm Phù Ngọc không có chút vấn đề nào, ta sẽ nhất định sẽ biến hắn thành phế kiếm chân chính."

Thanh Xuyên Quân: "Phụt..."

Ninh Ngu: "..."

Ninh ma đầu trầm mặt phun lời hung ác, hai mắt cơ hồ mang theo sát ý nhìn chằm chằm hạc giấy truyền tin, từ trong kẽ răng rít ra vài tiếng: "Ngươi, cười, cái, gì?"

Thanh Xuyên Quân vội nói: "Không có không có, ngài nghe lầm."

Kỳ thực trong lòng hắn đã cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, chưa bao giờ thấy Ninh Ngu dọa người mắc cười như vậy.

Trong nhẫn trữ vật trên ngón tay Ninh Ngu đeo toàn bộ đều là đồ vật liên quan đến Dịch Tuyết Phùng, ngay cả một con hạc giấy chỉ nhắc đến tên Dịch Tuyết Phùng y cũng xem như bảo bối mà giữ lại, đời nào dám biến bội kiếm lúc sinh thời của hắn thành sắt vụn?

E là ngay cả kiếm tuệ của Thiết Vân y cũng không dám đụng vào.

Thiết Vân đại khái cũng biết chuyện này, cho nên mới dám đứng trước mặt y không sợ hãi nói mấy lời đó, bởi vì hắn biết Ninh Ngu dù cho bẻ gãy Anh Túc, cũng sẽ không đụng tới một sợi lông của mình.

Thanh Xuyên Quân trước khi Ninh Ngu nổi giận, nhanh chóng đập cánh chuồn.

Chỉ để lại y một thân một mình quay mặt nhìn màn trời đầy mưa, chậm chạp không có động tác.

Thiết Vân từ trên tháp cao nhanh chóng hạ xuống, dùng linh lực hong khô cả người, mũi chân điểm một chút trở về nhà gỗ Dịch Tuyết Phùng đang ở.

Hắn vừa vào, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng đang ngồi bên đống lửa ngoan ngoãn nâng cốc uống nước, lạnh lùng nghiêm nghị vừa mới đối mặt Ninh Ngu lập tức rút đi như thủy triều.

Thiết Vân nở một nụ cười thật to, bay vồ tới: "Cha!"

Dịch Tuyết Phùng nghe động tĩnh ngẩng đầu lên, Thiết Vân đã nhào tới, từ sau lưng ôm cổ hắn, thân mật nhẹ nhàng cọ cọ.

Dịch Tuyết Phùng dở khóc dở cười nâng cốc lên, nói: "Vân ca, ngươi để ý một chút, nước của ta đổ rồi đây."

Thiết Vân cọ hai lần mới buông tay, tựa như cún con ngồi xổm trước mặt Dịch Tuyết Phùng, tha thiết mong chờ nhìn hắn: "Bây giờ ngươi khá hơn chút nào không? Còn khó chịu sao?"

Dịch Tuyết Phùng cười lắc đầu: "Không khó chịu nha."

Thiết Vân híp mắt cười khúc khích với hắn.

Thiết Vân tới, Dạ Phương Thảo cùng mấy thiếu niên khác lập tức vây quanh hắn, đưa nước đưa nước, đưa thịt đưa thịt, trong miệng tất cả đều la hét "Vân ca".

Vân ca ai đến cũng không cự tuyệt, ôm một đống đưa hết cho Dịch Tuyết Phùng.

Dạ Phương Thảo ở phía sau bóp vai cho Thiết Vân, cười hì hì nói: "Vân ca, vừa rồi Ánh Hồng quay về nói, ở phía trước không xa, đệ tử Quy Hồng Sơn đang tập hợp chia của, ngươi nói xem chúng ta phải làm gì đây?"

Thiết Vân từ tay Dịch Tuyết Phùng uống một hớp nước, xé một miếng thịt nhét vào miệng, dùng tay áo quẹt dầu mỡ bên môi, vương bá khí lộ nói: "Còn có thể làm gì nữa, cướp bọn chúng!"

Dạ Phương Thảo cùng hai đệ tử khác nhất thời phấn chấn, hô theo: "Cướp bọn chúng!"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Giang Tức Vọng: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Mình Ta Mỹ Lệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook