Chương 101: Hái
Nhất Tùng Âm
12/05/2022
Dịch Tuyết Phùng diện vô biểu tình, tim cũng không nhảy, chỉ coi bản thân như chết rồi.
"Ngươi đang làm cái gì?"
Ninh Ngu nói: "Lúc trước ta đã nói qua, khóa ngươi lại."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Con mẹ nó chẳng lẽ không phải bởi vì tâm ma nên mới đánh mất thần chí sao, hiện tại sao lại...
Dịch Tuyết Phùng cổ quái nhìn y, nói: "Ngươi bây giờ... là tâm ma?"
Ninh Ngu nói: "Là ta."
Dịch Tuyết Phùng sững sờ nghe không hiểu câu này của y có ý gì, thế nhưng hắn cũng lười hiểu, ngược lại bất luận là Ninh Ngu hay là tâm ma, nhìn dáng vẻ của y dùng dây xích khóa hắn lại xem ra đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Dịch Tuyết Phùng không nói gì nhìn y, tiện tay quăng dây xích đinh đang vang vọng: "Ngươi định cứ khóa ta lại như vậy? Ngay cả ra ngoài cũng không được?"
Ninh Ngu gật đầu.
Dịch Tuyết Phùng nói: "Vậy ta muốn đi ngoài thì sao?"
Ninh Ngu suy nghĩ vài giây, trầm giọng nói: "Ngươi nhịn một chút."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Ta nhịn cái đầu ngươi!
"Ta ăn uống ở đâu?"
"Ta lấy tới cho ngươi."
"Người vừa rồi đánh lén ta thì sao?"
"Ta đi điều tra."
Dịch Tuyết Phùng gắt gao nghiến răng, từ trong kẽ răng cắn ra một câu: "Nếu hiện tại ta muốn đánh ngươi thì sao?"
Ninh Ngu nói: "Ngươi nhịn thêm một chút."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng cười lạnh một tiếng, phát hiện căn bản không thể câu thông với tên điên này, đơn giản lành làm gáo vỡ làm muôi, hắn kéo Ninh Ngu tới bên giường, cũng lấy vỏ kiếm Thiết Vân lưu lại ra tiện tay hóa thành dây xích, một chụp hợp lại, cũng khóa Ninh Ngu lại.
Ninh Ngu: "..."
Dịch Tuyết Phùng tự tiếu phi tiếu nhìn y, nhàn nhạt nói: "Xem ai có thể tổn thương được ai!"
Ninh Ngu nhìn dây xích trên cổ tay, trầm mặc hồi lâu mới cổ quái nhìn hắn, nói: "Ngươi không cảm thấy như vậy rất kỳ quái sao?"
Dịch Tuyết Phùng: "Ngươi khóa ta thì được, ta khóa ngươi thì không được, đây là đạo lý ở đâu?"
Ninh Ngu đã xem qua nhiều thoại bản cưỡng chế giam cầm khó coi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bị người khóa trái với nội dung vở kịch.
Y nhìn Dịch Tuyết Phùng hất cằm thập phần đắc ý, giơ tay chạm lên sợi dây xích, đang muốn cưỡng ép hóa dây xích về vỏ kiếm, vừa mới đụng vào, Dịch Tuyết Phùng lại đột nhiên kêu một tiếng, tựa hồ cực kỳ đau đớn.
Ninh Ngu lập tức rút tay về, có chút hốt hoảng nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Dáng vẻ Dịch Tuyết Phùng hết sức thống khổ, hắn hé một con mắt, khó nhọc nói: "Vỏ kiếm kia liên kết với thần thức của ta, ngươi phá huỷ nó, ta liền biến thành kẻ ngu si cho ngươi xem."
Ninh Ngu: "..."
Lần này xong.
Hai người bị dây xích của đối phương khóa lại, chỉ có thể ngồi xếp bằng, hai mặt nhìn nhau.
Thế nhưng đợi không lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tuyết Hào ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, đã tìm được y sư, ngươi muốn nàng trực tiếp tiến vào sao?"
Hai người nhất thời sững sờ, Dịch Tuyết Phùng cũng vừa nhớ ra hắn có cho gọi y sư đến đây, hắn trừng Ninh Ngu một cái, nói: "Giải khai dây xích cho ta, bằng không ta liền để y sư tiến vào, lúc đó xem thử hai ta ai là kẻ mất mặt."
Ninh Ngu bát phong bất động ngồi xếp bằng, nghe vậy mở mắt ra liếc hắn một cái, lần nữa khép lại: "Không cần y sư, ta không bị thương."
Dịch Tuyết Phùng dùng chân đạp y một chút, nói: "Trước tiên mở cho ta!"
Ninh Ngu không cảm thấy bị Dịch Tuyết Phùng khóa ở trên giường có bao nhiêu mất mặt, bình chân như vại tiếp tục ngồi.
Dịch Tuyết Phùng nhìn dảng vẻ này của y liền tức xì khói, trực tiếp giận sôi gan sôi ruột, hắn kéo tấm chăn bên cạnh lại đây phủ lên dây xích trên cổ tay mình, nghiến răng nói: "Bảo y sư tiến vào."
Tuyết Hào đáp một tiếng, rất nhanh, cửa bị đẩy ra, Tuyết Hào một thân bạch y mang theo một nữ nhân cả người ma tức tiến vào.
Hai người vừa đi vào, ngẩng đầu liền thấy dây xích sáng loáng trên cổ tay Ninh Ngu, sắc mặt lập tức cứng đờ, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn thẳng, chỉ sợ bị Ninh kiếm tôn giết người diệt khẩu.
Dịch Tuyết Phùng nghiêng thân lười biếng dựa lên giường mềm, dây xích khóa trên tay buông xuống bị chăn một bên che kín, tay còn lại thảnh thơi chơi đùa một lọn bạch phát của Ninh Ngu giữa các ngón tay, vòng tới vòng lui, một bộ dáng cao cao tại thượng, vừa nhìn thấy Ninh Ngu bị dây xích khóa lại tùy người khống chế, đầu y sư nhất thời nhảy ra một đống "Cường thủ hào đoạt cưỡng chế giam cầm yêu thú đường đường kiếm tôn lại bị một tiểu thiếu niên khóa ở trên giường như vậy như vậy như vậy a a a".
Dáng vẻ y sư cực kỳ xinh đẹp, chỉ là ma văn trên mặt trực tiếp phá vỡ vẻ đẹp kia, nhìn mười phần quỷ dị, nàng mặt không thay đổi đi tới bên giường, dịu ngoan quỳ xuống hành lễ: "Kiếm tôn..."
Nàng ngẩng đầu nhìn Dịch Tuyết Phùng đang ngồi một bên cười với mình, có chút chần chờ không biết nên hành lễ hay không.
Ninh Ngu phút chốc mở mắt, lạnh lùng nói: "Không nên nhìn thì tốt nhất không nhìn, cẩn thận con mắt của ngươi."
Y sư sợ hết hồn, lập tức buông mắt, không dám loạn nhìn nữa.
Nàng giơ tay lên, lúng ta lúng túng nói: "Thỉnh kiếm tôn đưa tay cho ta."
Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Thân thể ta không có việc gì, đi ra ngoài."
Y sư sửng sốt một chút, đang muốn hỏi lại, thiếu niên bên cạnh lại lười nhác đẩy đẩy tóc bạc trong tay, mạn bất kinh tâm nói: "Thân thể ngươi có bệnh hay không không phải do ngươi nói, để nàng xem."
Y sư: "..."
Y sư suýt nữa bị doạ toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nàng ở Man Hoang nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người nói chuyện với Ninh kiếm tôn như thế.
Nàng đang run lẩy bẩy, sợ cơn thịnh nộ của kiếm tôn giáng xuống giận cá chém thớt, liền thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay khớp xương rõ ràng, nàng sững sờ, ngạc nhiên ngẩng đầu, liền thấy Ninh kiếm tôn đang bất đắc dĩ đưa bàn tay không bị trói cho nàng.
Y sư: "..."
Y sư kinh qua nhiều sự kiện lớn, dù là nội tâm như núi tuyết đổ nát muốn hỏng mất, song bề ngoài vẫn bất động thanh sắc, nàng đặt ngón tay lên cổ tay Ninh Ngu thăm dò mạch tượng.
Dịch Tuyết Phùng ở một bên nhìn ra cả người Ninh Ngu cứng ngắc, hắn cười cười, hơi ngồi dậy một tay khoát lên bả vai Ninh Ngu, nhỏ giọng nói: "Giải không ra sao?"
Ninh Ngu căn bản cũng không để ý đến hắn, trực tiếp nhắm mắt.
Dịch Tuyết Phùng tức giận, hơi dùng sức lôi tóc của y, mái tóc bạc suýt nữa bị hắn túm rơi mấy sợi.
Ninh Ngu liền mở mắt ra, nghiêng đầu liếc hắn một cái, nói: "Đừng nghịch."
Tay y sư run một cái, suýt nữa đập đầu xuống đất, nàng nhanh chóng thu tay về, cúi đầu nói thật nhanh: "Thân thể kiếm tôn không có gì đáng ngại, chỉ là linh lực tiêu hao quá nhiều, cần tĩnh tâm tu dưỡng mấy ngày liền có thể khôi phục."
Nghe y sư nói như vậy, lúc này Dịch Tuyết Phùng mới yên tâm, hắn vung tay lên: "Biết rồi, lui xuống đi."
Y sư lén liếc mắt nhìn Ninh Ngu một cái, nhìn thấy y gật đầu, mới chậm rì rì bò dậy, quay người rời đi.
Mãi đến khi nàng ra ngoài phòng, mồ hôi lạnh cả người mới toát ra, có chút không dám tin tưởng mình vừa chứng kiến tình cảnh kiếm tôn bị người dùng dây xích khóa lại, vậy mà còn không bị diệt khẩu.
Cả người nàng run rẩy đang muốn cất bước rời đi, liền nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm của thiếu niên kia: "Ninh Ngu, ngươi không biết hai chữ mất mặt viết thế nào sao?"
Thanh âm Ninh kiếm tôn vẫn quạnh quẽ như cũ, không giận tự uy: "Không biết."
Y sư: "..."
Y sư không dám ở thêm, quả thực lộn nhào mà chạy đi.
Dịch Tuyết Phùng dựa một bên sinh hờn dỗi một hồi, thấy Ninh Ngu còn ở đó nhắm mắt dưỡng thần căn bản không thèm để ý đến hắn, chỉ có thể lòng không cam tình không nguyện tự mình nguôi giận, bằng không đợi đến Ninh Ngu nhận ra, hắn đã tự tức chết rồi.
Linh lực Ninh Ngu tiêu hao quá lớn, sau khi khóa Dịch Tuyết Phùng lại liền dành thời gian đi điều tức linh lực, không biết qua bao lâu, y đột nhiên cảm giác người vẫn luôn bên cạnh liên tục nhúc nhích.
Lông mi Ninh Ngu nhẹ nhàng giật giật, lại không mở mắt ra.
Bởi vì mắt không nhìn thấy, âm thanh bên tai càng thêm rõ ràng, Ninh Ngu nghe thấy Dịch Tuyết Phùng bởi vì động tác đứng dậy mà y phục khe khẽ ma sát vào nhau, dây xích trên cổ tay hắn phát ra âm thanh thanh thúy, cùng với tiếng hít thở chầm chậm tiến đến bên cạnh mình.
Rất nhanh, một thân thể ôn nhuyễn nhẹ nhàng dán lên, hơi thở quen thuộc trong nháy mắt tràn ngập xung quanh.
Cổ họng của Ninh Ngu đột nhiên giật giật.
Hai tay Dịch Tuyết Phùng khoát lên vai y, cả người gần như ngồi trọn vào trong lòng y, tư thái mười phần ám muội dán lên người Ninh Ngu.
Hắn nhạy bén nhìn thấy hầu kết Ninh Ngu nhẹ nhàng lên xuống, đột nhiên nở nụ cười, tiến đến bên tai có chút đỏ lên của y ôn nhu thổi gió: "Sư huynh, ngươi tỉnh rồi, đúng không?"
Ninh Ngu đang muốn mở mắt, lại cảm giác một luồng hơi ấm áp phả lên da thịt trên cổ mình—— Dịch Tuyết Phùng dùng miệng, trực tiếp cắn lên hầu kết của y.
Ninh Ngu phút chốc mở mắt, không thể nhịn được nữa một phát chế trụ eo Dịch Tuyết Phùng, gắt gao siết hắn vào trong lồng ngực của mình, nắm cằm hắn hôn lên.
Có điều y vừa hồn lên, Dịch Tuyết Phùng trực tiếp một tát chặn lại mặt y, cưỡng ép ấn y trở về.
Ninh Ngu bị đẩy có chút không cao hứng, bất mãn nhìn hắn chằm chằm.
Bên tai Dịch Tuyết Phùng có chút ửng đỏ, cưỡng ép nhẫn nhịn, nói: "Muốn?"
Ninh Ngu mười phần thành thực gật đầu, lại muốn làm thế cúi người hôn hắn, lại bị Dịch Tuyết Phùng lần thứ hai ấn trán, không thể cúi người.
Bất mãn trong mắt Ninh Ngu sâu hơn, dù là ai nhìn thấy mỹ cảnh mặc người đến hái trước mặt này lại nhiều lần bị cản trở, tâm tình đều sẽ không thế nào vui vẻ được.
Dịch Tuyết Phùng giả vờ trấn định, giơ tay lắc lắc cổ tay, nói: "Tháo dây xích cho ta, ta sẽ tùy ý ngươi..."
Từ sau khi tỉnh táo lại Ninh Ngu rõ ràng nhận ra thái độ của Dịch Tuyết Phùng đối với chính mình đã thay đổi, lúc trước lo được lo mất không dám trêu chọc đặt chân đến, biến thành không tự chủ câu dẫn, ái mộ cùng ỷ lại ngay cả chính hắn cũng không phát giác được như hiện tại, chỉ là tâm ma của y vẫn còn tồn tại ở đây, nhất định phải khóa người lại đặt bên cạnh một tấc không rời mới có thể an tâm.
Chỉ là không biết tại sao, sau khi nhập ma Dịch Tuyết Phùng không còn là một người cam tâm tình nguyện bị quản lý nữa, Ninh Ngu biết hắn không thích bị cưỡng ép, nhưng vẫn không khống chế được nội tâm chiếm hữu gần như điên cuồng.
Nếu hắn lại một lần nữa biến mất ngay trước mắt mình, Ninh Ngu cảm thấy bản thân mình sợ là sẽ triệt để phát điên.
Nghe thấy yêu cầu này của Dịch Tuyết Phùng, thần sắc trên mặt Ninh Ngu khẽ biến, gần như tức giận trừng Dịch Tuyết Phùng một cái, trầm giọng nói: "Ngươi muốn trốn?"
Dịch Tuyết Phùng cơ hồ khinh thường quay phắc mặt đi, hắn tức giận nói: "Trốn? Ta trốn đi đâu?"
Ninh Ngu suy luận cực kỳ quỷ dị: "Nếu như ngươi không muốn chạy trốn, tại sao phải khiến ta tháo xích cho người?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Trong một khoảnh khắc, Dịch Tuyết Phùng suýt chút nữa bị ngụy biện của y thuyết phục, trừng mắt nhìn đối phương nửa ngày, mới tìm lại được lý trí của mình, hắn hữu khí vô lực nói: "Ta cũng không phải linh sủng ngươi nuôi, đổi lại là người khác nhất định đã mắng ngươi chết rồi, bị ngươi làm nhục như vậy, ngươi còn hi vọng ta tươi cười đon đả tiếp nhận sao?"
"Làm nhục?" Ninh Ngu nhíu mày, nhấc cổ tay cũng bị dây xích khóa lại của bản thân, nói, "Ta không cảm thấy đây là làm nhục, ngươi khóa ta, ta rất vui vẻ."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Cho nên ngài trực tiếp xem đây là tình thú có đúng không?!
Dịch Tuyết Phùng tức giận lại trừng y thêm vài lần, nói lí lẽ không thông, hắn đơn giản không nói tiếp: "Mau tháo dây xích cho ta, bằng không ngươi đừng mong chạm được một ngón tay vào ta!"
Ninh Ngu nhìn dây xích trên cổ tay hắn hồi lâu, chẳng biết đã nghĩ thông suốt cái gì, "Ồ" một tiếng, nói: "Được."
Y nói xong, liền giơ tay tháo dây xích trên cổ tay Dịch Tuyết Phùng ra.
Dịch Tuyết Phùng vui vẻ.
Chớp mắt tiếp theo, Ninh Ngu ngay cả thời gian bò dậy cũng không cho hắn, trực tiếp nắm lấy cổ chân hắn, cùm cụp một tiếng, khóa lại.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng: "???"
Ninh Ngu làm xong một loạt động tác, gật gật đầu tựa hồ đối với sự thông minh tài trí của mình hết sức hài lòng, sau đó đỡ lấy cằm cái người sống không còn gì luyến tiếc - Dịch Tuyết Phùng, nói: "Được rồi, chúng ta tiếp tục đi."
Nói xong, dùng môi hôn lên.
Dịch Tuyết Phùng: "!!!"
Ta con mẹ ngươi Ninh ma đầu!!
Tác giả có lời muốn nói: Tình thú y! 【bhi 】
Dịch Tuyết Phùng: Tức giận nha. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
- -----------------
"Ngươi đang làm cái gì?"
Ninh Ngu nói: "Lúc trước ta đã nói qua, khóa ngươi lại."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Con mẹ nó chẳng lẽ không phải bởi vì tâm ma nên mới đánh mất thần chí sao, hiện tại sao lại...
Dịch Tuyết Phùng cổ quái nhìn y, nói: "Ngươi bây giờ... là tâm ma?"
Ninh Ngu nói: "Là ta."
Dịch Tuyết Phùng sững sờ nghe không hiểu câu này của y có ý gì, thế nhưng hắn cũng lười hiểu, ngược lại bất luận là Ninh Ngu hay là tâm ma, nhìn dáng vẻ của y dùng dây xích khóa hắn lại xem ra đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Dịch Tuyết Phùng không nói gì nhìn y, tiện tay quăng dây xích đinh đang vang vọng: "Ngươi định cứ khóa ta lại như vậy? Ngay cả ra ngoài cũng không được?"
Ninh Ngu gật đầu.
Dịch Tuyết Phùng nói: "Vậy ta muốn đi ngoài thì sao?"
Ninh Ngu suy nghĩ vài giây, trầm giọng nói: "Ngươi nhịn một chút."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Ta nhịn cái đầu ngươi!
"Ta ăn uống ở đâu?"
"Ta lấy tới cho ngươi."
"Người vừa rồi đánh lén ta thì sao?"
"Ta đi điều tra."
Dịch Tuyết Phùng gắt gao nghiến răng, từ trong kẽ răng cắn ra một câu: "Nếu hiện tại ta muốn đánh ngươi thì sao?"
Ninh Ngu nói: "Ngươi nhịn thêm một chút."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng cười lạnh một tiếng, phát hiện căn bản không thể câu thông với tên điên này, đơn giản lành làm gáo vỡ làm muôi, hắn kéo Ninh Ngu tới bên giường, cũng lấy vỏ kiếm Thiết Vân lưu lại ra tiện tay hóa thành dây xích, một chụp hợp lại, cũng khóa Ninh Ngu lại.
Ninh Ngu: "..."
Dịch Tuyết Phùng tự tiếu phi tiếu nhìn y, nhàn nhạt nói: "Xem ai có thể tổn thương được ai!"
Ninh Ngu nhìn dây xích trên cổ tay, trầm mặc hồi lâu mới cổ quái nhìn hắn, nói: "Ngươi không cảm thấy như vậy rất kỳ quái sao?"
Dịch Tuyết Phùng: "Ngươi khóa ta thì được, ta khóa ngươi thì không được, đây là đạo lý ở đâu?"
Ninh Ngu đã xem qua nhiều thoại bản cưỡng chế giam cầm khó coi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bị người khóa trái với nội dung vở kịch.
Y nhìn Dịch Tuyết Phùng hất cằm thập phần đắc ý, giơ tay chạm lên sợi dây xích, đang muốn cưỡng ép hóa dây xích về vỏ kiếm, vừa mới đụng vào, Dịch Tuyết Phùng lại đột nhiên kêu một tiếng, tựa hồ cực kỳ đau đớn.
Ninh Ngu lập tức rút tay về, có chút hốt hoảng nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Dáng vẻ Dịch Tuyết Phùng hết sức thống khổ, hắn hé một con mắt, khó nhọc nói: "Vỏ kiếm kia liên kết với thần thức của ta, ngươi phá huỷ nó, ta liền biến thành kẻ ngu si cho ngươi xem."
Ninh Ngu: "..."
Lần này xong.
Hai người bị dây xích của đối phương khóa lại, chỉ có thể ngồi xếp bằng, hai mặt nhìn nhau.
Thế nhưng đợi không lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tuyết Hào ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, đã tìm được y sư, ngươi muốn nàng trực tiếp tiến vào sao?"
Hai người nhất thời sững sờ, Dịch Tuyết Phùng cũng vừa nhớ ra hắn có cho gọi y sư đến đây, hắn trừng Ninh Ngu một cái, nói: "Giải khai dây xích cho ta, bằng không ta liền để y sư tiến vào, lúc đó xem thử hai ta ai là kẻ mất mặt."
Ninh Ngu bát phong bất động ngồi xếp bằng, nghe vậy mở mắt ra liếc hắn một cái, lần nữa khép lại: "Không cần y sư, ta không bị thương."
Dịch Tuyết Phùng dùng chân đạp y một chút, nói: "Trước tiên mở cho ta!"
Ninh Ngu không cảm thấy bị Dịch Tuyết Phùng khóa ở trên giường có bao nhiêu mất mặt, bình chân như vại tiếp tục ngồi.
Dịch Tuyết Phùng nhìn dảng vẻ này của y liền tức xì khói, trực tiếp giận sôi gan sôi ruột, hắn kéo tấm chăn bên cạnh lại đây phủ lên dây xích trên cổ tay mình, nghiến răng nói: "Bảo y sư tiến vào."
Tuyết Hào đáp một tiếng, rất nhanh, cửa bị đẩy ra, Tuyết Hào một thân bạch y mang theo một nữ nhân cả người ma tức tiến vào.
Hai người vừa đi vào, ngẩng đầu liền thấy dây xích sáng loáng trên cổ tay Ninh Ngu, sắc mặt lập tức cứng đờ, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn thẳng, chỉ sợ bị Ninh kiếm tôn giết người diệt khẩu.
Dịch Tuyết Phùng nghiêng thân lười biếng dựa lên giường mềm, dây xích khóa trên tay buông xuống bị chăn một bên che kín, tay còn lại thảnh thơi chơi đùa một lọn bạch phát của Ninh Ngu giữa các ngón tay, vòng tới vòng lui, một bộ dáng cao cao tại thượng, vừa nhìn thấy Ninh Ngu bị dây xích khóa lại tùy người khống chế, đầu y sư nhất thời nhảy ra một đống "Cường thủ hào đoạt cưỡng chế giam cầm yêu thú đường đường kiếm tôn lại bị một tiểu thiếu niên khóa ở trên giường như vậy như vậy như vậy a a a".
Dáng vẻ y sư cực kỳ xinh đẹp, chỉ là ma văn trên mặt trực tiếp phá vỡ vẻ đẹp kia, nhìn mười phần quỷ dị, nàng mặt không thay đổi đi tới bên giường, dịu ngoan quỳ xuống hành lễ: "Kiếm tôn..."
Nàng ngẩng đầu nhìn Dịch Tuyết Phùng đang ngồi một bên cười với mình, có chút chần chờ không biết nên hành lễ hay không.
Ninh Ngu phút chốc mở mắt, lạnh lùng nói: "Không nên nhìn thì tốt nhất không nhìn, cẩn thận con mắt của ngươi."
Y sư sợ hết hồn, lập tức buông mắt, không dám loạn nhìn nữa.
Nàng giơ tay lên, lúng ta lúng túng nói: "Thỉnh kiếm tôn đưa tay cho ta."
Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Thân thể ta không có việc gì, đi ra ngoài."
Y sư sửng sốt một chút, đang muốn hỏi lại, thiếu niên bên cạnh lại lười nhác đẩy đẩy tóc bạc trong tay, mạn bất kinh tâm nói: "Thân thể ngươi có bệnh hay không không phải do ngươi nói, để nàng xem."
Y sư: "..."
Y sư suýt nữa bị doạ toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nàng ở Man Hoang nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người nói chuyện với Ninh kiếm tôn như thế.
Nàng đang run lẩy bẩy, sợ cơn thịnh nộ của kiếm tôn giáng xuống giận cá chém thớt, liền thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay khớp xương rõ ràng, nàng sững sờ, ngạc nhiên ngẩng đầu, liền thấy Ninh kiếm tôn đang bất đắc dĩ đưa bàn tay không bị trói cho nàng.
Y sư: "..."
Y sư kinh qua nhiều sự kiện lớn, dù là nội tâm như núi tuyết đổ nát muốn hỏng mất, song bề ngoài vẫn bất động thanh sắc, nàng đặt ngón tay lên cổ tay Ninh Ngu thăm dò mạch tượng.
Dịch Tuyết Phùng ở một bên nhìn ra cả người Ninh Ngu cứng ngắc, hắn cười cười, hơi ngồi dậy một tay khoát lên bả vai Ninh Ngu, nhỏ giọng nói: "Giải không ra sao?"
Ninh Ngu căn bản cũng không để ý đến hắn, trực tiếp nhắm mắt.
Dịch Tuyết Phùng tức giận, hơi dùng sức lôi tóc của y, mái tóc bạc suýt nữa bị hắn túm rơi mấy sợi.
Ninh Ngu liền mở mắt ra, nghiêng đầu liếc hắn một cái, nói: "Đừng nghịch."
Tay y sư run một cái, suýt nữa đập đầu xuống đất, nàng nhanh chóng thu tay về, cúi đầu nói thật nhanh: "Thân thể kiếm tôn không có gì đáng ngại, chỉ là linh lực tiêu hao quá nhiều, cần tĩnh tâm tu dưỡng mấy ngày liền có thể khôi phục."
Nghe y sư nói như vậy, lúc này Dịch Tuyết Phùng mới yên tâm, hắn vung tay lên: "Biết rồi, lui xuống đi."
Y sư lén liếc mắt nhìn Ninh Ngu một cái, nhìn thấy y gật đầu, mới chậm rì rì bò dậy, quay người rời đi.
Mãi đến khi nàng ra ngoài phòng, mồ hôi lạnh cả người mới toát ra, có chút không dám tin tưởng mình vừa chứng kiến tình cảnh kiếm tôn bị người dùng dây xích khóa lại, vậy mà còn không bị diệt khẩu.
Cả người nàng run rẩy đang muốn cất bước rời đi, liền nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm của thiếu niên kia: "Ninh Ngu, ngươi không biết hai chữ mất mặt viết thế nào sao?"
Thanh âm Ninh kiếm tôn vẫn quạnh quẽ như cũ, không giận tự uy: "Không biết."
Y sư: "..."
Y sư không dám ở thêm, quả thực lộn nhào mà chạy đi.
Dịch Tuyết Phùng dựa một bên sinh hờn dỗi một hồi, thấy Ninh Ngu còn ở đó nhắm mắt dưỡng thần căn bản không thèm để ý đến hắn, chỉ có thể lòng không cam tình không nguyện tự mình nguôi giận, bằng không đợi đến Ninh Ngu nhận ra, hắn đã tự tức chết rồi.
Linh lực Ninh Ngu tiêu hao quá lớn, sau khi khóa Dịch Tuyết Phùng lại liền dành thời gian đi điều tức linh lực, không biết qua bao lâu, y đột nhiên cảm giác người vẫn luôn bên cạnh liên tục nhúc nhích.
Lông mi Ninh Ngu nhẹ nhàng giật giật, lại không mở mắt ra.
Bởi vì mắt không nhìn thấy, âm thanh bên tai càng thêm rõ ràng, Ninh Ngu nghe thấy Dịch Tuyết Phùng bởi vì động tác đứng dậy mà y phục khe khẽ ma sát vào nhau, dây xích trên cổ tay hắn phát ra âm thanh thanh thúy, cùng với tiếng hít thở chầm chậm tiến đến bên cạnh mình.
Rất nhanh, một thân thể ôn nhuyễn nhẹ nhàng dán lên, hơi thở quen thuộc trong nháy mắt tràn ngập xung quanh.
Cổ họng của Ninh Ngu đột nhiên giật giật.
Hai tay Dịch Tuyết Phùng khoát lên vai y, cả người gần như ngồi trọn vào trong lòng y, tư thái mười phần ám muội dán lên người Ninh Ngu.
Hắn nhạy bén nhìn thấy hầu kết Ninh Ngu nhẹ nhàng lên xuống, đột nhiên nở nụ cười, tiến đến bên tai có chút đỏ lên của y ôn nhu thổi gió: "Sư huynh, ngươi tỉnh rồi, đúng không?"
Ninh Ngu đang muốn mở mắt, lại cảm giác một luồng hơi ấm áp phả lên da thịt trên cổ mình—— Dịch Tuyết Phùng dùng miệng, trực tiếp cắn lên hầu kết của y.
Ninh Ngu phút chốc mở mắt, không thể nhịn được nữa một phát chế trụ eo Dịch Tuyết Phùng, gắt gao siết hắn vào trong lồng ngực của mình, nắm cằm hắn hôn lên.
Có điều y vừa hồn lên, Dịch Tuyết Phùng trực tiếp một tát chặn lại mặt y, cưỡng ép ấn y trở về.
Ninh Ngu bị đẩy có chút không cao hứng, bất mãn nhìn hắn chằm chằm.
Bên tai Dịch Tuyết Phùng có chút ửng đỏ, cưỡng ép nhẫn nhịn, nói: "Muốn?"
Ninh Ngu mười phần thành thực gật đầu, lại muốn làm thế cúi người hôn hắn, lại bị Dịch Tuyết Phùng lần thứ hai ấn trán, không thể cúi người.
Bất mãn trong mắt Ninh Ngu sâu hơn, dù là ai nhìn thấy mỹ cảnh mặc người đến hái trước mặt này lại nhiều lần bị cản trở, tâm tình đều sẽ không thế nào vui vẻ được.
Dịch Tuyết Phùng giả vờ trấn định, giơ tay lắc lắc cổ tay, nói: "Tháo dây xích cho ta, ta sẽ tùy ý ngươi..."
Từ sau khi tỉnh táo lại Ninh Ngu rõ ràng nhận ra thái độ của Dịch Tuyết Phùng đối với chính mình đã thay đổi, lúc trước lo được lo mất không dám trêu chọc đặt chân đến, biến thành không tự chủ câu dẫn, ái mộ cùng ỷ lại ngay cả chính hắn cũng không phát giác được như hiện tại, chỉ là tâm ma của y vẫn còn tồn tại ở đây, nhất định phải khóa người lại đặt bên cạnh một tấc không rời mới có thể an tâm.
Chỉ là không biết tại sao, sau khi nhập ma Dịch Tuyết Phùng không còn là một người cam tâm tình nguyện bị quản lý nữa, Ninh Ngu biết hắn không thích bị cưỡng ép, nhưng vẫn không khống chế được nội tâm chiếm hữu gần như điên cuồng.
Nếu hắn lại một lần nữa biến mất ngay trước mắt mình, Ninh Ngu cảm thấy bản thân mình sợ là sẽ triệt để phát điên.
Nghe thấy yêu cầu này của Dịch Tuyết Phùng, thần sắc trên mặt Ninh Ngu khẽ biến, gần như tức giận trừng Dịch Tuyết Phùng một cái, trầm giọng nói: "Ngươi muốn trốn?"
Dịch Tuyết Phùng cơ hồ khinh thường quay phắc mặt đi, hắn tức giận nói: "Trốn? Ta trốn đi đâu?"
Ninh Ngu suy luận cực kỳ quỷ dị: "Nếu như ngươi không muốn chạy trốn, tại sao phải khiến ta tháo xích cho người?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Trong một khoảnh khắc, Dịch Tuyết Phùng suýt chút nữa bị ngụy biện của y thuyết phục, trừng mắt nhìn đối phương nửa ngày, mới tìm lại được lý trí của mình, hắn hữu khí vô lực nói: "Ta cũng không phải linh sủng ngươi nuôi, đổi lại là người khác nhất định đã mắng ngươi chết rồi, bị ngươi làm nhục như vậy, ngươi còn hi vọng ta tươi cười đon đả tiếp nhận sao?"
"Làm nhục?" Ninh Ngu nhíu mày, nhấc cổ tay cũng bị dây xích khóa lại của bản thân, nói, "Ta không cảm thấy đây là làm nhục, ngươi khóa ta, ta rất vui vẻ."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Cho nên ngài trực tiếp xem đây là tình thú có đúng không?!
Dịch Tuyết Phùng tức giận lại trừng y thêm vài lần, nói lí lẽ không thông, hắn đơn giản không nói tiếp: "Mau tháo dây xích cho ta, bằng không ngươi đừng mong chạm được một ngón tay vào ta!"
Ninh Ngu nhìn dây xích trên cổ tay hắn hồi lâu, chẳng biết đã nghĩ thông suốt cái gì, "Ồ" một tiếng, nói: "Được."
Y nói xong, liền giơ tay tháo dây xích trên cổ tay Dịch Tuyết Phùng ra.
Dịch Tuyết Phùng vui vẻ.
Chớp mắt tiếp theo, Ninh Ngu ngay cả thời gian bò dậy cũng không cho hắn, trực tiếp nắm lấy cổ chân hắn, cùm cụp một tiếng, khóa lại.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng: "???"
Ninh Ngu làm xong một loạt động tác, gật gật đầu tựa hồ đối với sự thông minh tài trí của mình hết sức hài lòng, sau đó đỡ lấy cằm cái người sống không còn gì luyến tiếc - Dịch Tuyết Phùng, nói: "Được rồi, chúng ta tiếp tục đi."
Nói xong, dùng môi hôn lên.
Dịch Tuyết Phùng: "!!!"
Ta con mẹ ngươi Ninh ma đầu!!
Tác giả có lời muốn nói: Tình thú y! 【bhi 】
Dịch Tuyết Phùng: Tức giận nha. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.